Di Châu
-
Chương 118:
Đây là một phiến đá nhân tạo. Tim nàng bắt đầu đập dồn dập, gọi Liễu Giang đi lên xem xét, vẻ mặt Liễu Giang cũng đầy kinh ngạc: “Đây là một cánh cửa, quanh đây chắc chắn có cơ quan có thể mở nó ra.” Nàng cẩn thận tìm xung quanh vách núi, Liễu Giang cũng nhanh chóng phái người cùng nhau tìm kiếm.
Không lâu sau đó có binh lính kinh ngạc kêu lên: “tìm được rồi!” Mọi người vội vàng bay qua, quả nhiên phát hiện trên vách đá nhô lên một cục đá, nhìn qua thì rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ bên dưới thì lại tách rời với vách đá, rõ ràng có thể di chuyển được.
Liễu Giang bước lên đè lên cục đá, không có động tĩnh gì, xoay cục đá sang bên trái, cửa vang lên một tiếng trầm đục, chầm chậm mở ra!
Mọi người nhìn vào bên trong cánh cửa, bên trong đen như mực không có một tia sáng nào, cũng không phát hiện ra người nào, nhưng lại cảm nhận được gió nhè nhẹ thổi ra. Động này thông ra đâu đó.
Liễu Giang phái đi một người báo tin cho những binh lính khác đang tìm kiếm quay về đây, rồi lại sắp xếp hai binh lính khác đứng canh cửa động. Còn lại mấy người bao gồm cả Liễu Giang, Ân Ly thì cũng chỉ có 6 người. Liễu Giang chuẩn bị đuốc sáng đầy đủ, muốn để Ân Ly chờ ở bên ngoài, Ân Ly lại không quan tâm, cầm lấy cây đuốc đi vào đầu tiên.
Liễu Giang thầm thở dài một hơi, hắn đã hiểu thêm một bậc nữa về mức độ cố chấp của Ân Ly. Sáu người lần lượt đi vào trong động, ở đây không khí lành lạnh cũng không có có dại hay động vật gì. Nhìn sơ qua cũng thấy bùn đất vương vãi khắp nói, động này rõ ràng mới đào gần đây.
Không biết là người nào đào cái động này, mọi người đều nâng cao cảnh giác, đề phòng nhìn khắp xung quanh. Ước chừng qua hơn nửa khắc, phía xa xa ánh lên ánh sáng, sắp đi đến cuối cùng rồi. Mọi người lại càng nâng cao tinh thần, càng thêm cảnh giác. Liễu Giang hạ lệnh để mọi người tắt đuốc đi, ẩn trong bóng tối đi về phía cửa động.
Khi gần đến cửa động, Liễu Giang bảo mọi người dừng lại, hắn đi lên phía trước xem xét. Không bao lâu, ngoài cửa động truyền đến hai tiếng rên rỉ nghèn nghẹn, theo đó là tiếng vật rơi xuống mặt đất. Ân Ly và mọi người đều căng thẳng nhìn về cửa động, ngay sau đó, Liễu Giang tiền vào từ cửa động, ra hiệu cho mọi người đi theo.
Ân Ly vừa ra khỏi động liền nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, trên người còn mặc áo giáp, đây là binh lính Tây Lương. Bây giờ giao chiến với Đại Lương là nước Tấn, mà Tây Lương là một nước nhỏ luôn phụ thuộc vào Đại Lương. Hiện giờ lại đào mật đạo trong lúc Đại Lương và nước Tấn giao chiến.
Còn có khả năng là bọn họ đã mang Vương Gia của Đại Lương đi. Có thể thấy Tây Lương cũng phải là có ý tốt gì.
Đám người Ân Ly càng thêm cẩn thận, núp trong đám cỏ từ từ đi về phía trước. Không bao lâu sau đã nhìn thấy nhà gỗ ở phía xa xa, bên ngoài có mấy chục lính Tây Lương canh gác. Trái tim Ân Ly run lên, trong đầu nàng có âm thanh không ngừng hét to: hắn ở bên trong. Nàng chỉ muốn xông vào đó ngay lập tức, nhưng nàng không thể. Bên họ có quá ít người lại không có quân tiếp viện. Chuyện này cần phải bàn bạc cẩn thận hơn, không được hành động lỗ mãng.
Lúc này từ phía xa có một đám người đi tới, nam tử dẫn đầu không mặc áo giáp, mà mặc quần áo bình thường của dân chúng Đại Lương. Ân Ly càng nhìn càng thấy hắn quen mặt. Đợi đến khi hắn đi đến trước nhà gỗ, nàng cuối cùng cũng nhìn rõ mặt hắn. Mà Liễu Giang bên người cũng hít một ngụm khí lạnh. Đúng là khiến người khác kinh ngạc không thôi. Người này thế mà lại là Tứ Vương Gia Đại Lương, Tuân Sách! Nàng đã từng gặp hắn nhiều lần trong cung rồi. Ngày xưa thấy hắn là một người vô cùng hiền lành, gặp ai cũng là bộ dáng hòa đồng thân thiết, không nghĩ tới bên trong hắn lại là một con rắn độc.
Tuân Sách tiến vào nhà gỗ, không lâu sau trong phòng liền truyền đến âm thanh một trận đòn roi. Sắc mặt Ân Ly trắng bệch, nàng có thể tưởng tượng được tình hình trong phòng, nhưng nàng không được đi vào, bây giờ còn chưa được.
Không lâu sau đó có binh lính kinh ngạc kêu lên: “tìm được rồi!” Mọi người vội vàng bay qua, quả nhiên phát hiện trên vách đá nhô lên một cục đá, nhìn qua thì rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ bên dưới thì lại tách rời với vách đá, rõ ràng có thể di chuyển được.
Liễu Giang bước lên đè lên cục đá, không có động tĩnh gì, xoay cục đá sang bên trái, cửa vang lên một tiếng trầm đục, chầm chậm mở ra!
Mọi người nhìn vào bên trong cánh cửa, bên trong đen như mực không có một tia sáng nào, cũng không phát hiện ra người nào, nhưng lại cảm nhận được gió nhè nhẹ thổi ra. Động này thông ra đâu đó.
Liễu Giang phái đi một người báo tin cho những binh lính khác đang tìm kiếm quay về đây, rồi lại sắp xếp hai binh lính khác đứng canh cửa động. Còn lại mấy người bao gồm cả Liễu Giang, Ân Ly thì cũng chỉ có 6 người. Liễu Giang chuẩn bị đuốc sáng đầy đủ, muốn để Ân Ly chờ ở bên ngoài, Ân Ly lại không quan tâm, cầm lấy cây đuốc đi vào đầu tiên.
Liễu Giang thầm thở dài một hơi, hắn đã hiểu thêm một bậc nữa về mức độ cố chấp của Ân Ly. Sáu người lần lượt đi vào trong động, ở đây không khí lành lạnh cũng không có có dại hay động vật gì. Nhìn sơ qua cũng thấy bùn đất vương vãi khắp nói, động này rõ ràng mới đào gần đây.
Không biết là người nào đào cái động này, mọi người đều nâng cao cảnh giác, đề phòng nhìn khắp xung quanh. Ước chừng qua hơn nửa khắc, phía xa xa ánh lên ánh sáng, sắp đi đến cuối cùng rồi. Mọi người lại càng nâng cao tinh thần, càng thêm cảnh giác. Liễu Giang hạ lệnh để mọi người tắt đuốc đi, ẩn trong bóng tối đi về phía cửa động.
Khi gần đến cửa động, Liễu Giang bảo mọi người dừng lại, hắn đi lên phía trước xem xét. Không bao lâu, ngoài cửa động truyền đến hai tiếng rên rỉ nghèn nghẹn, theo đó là tiếng vật rơi xuống mặt đất. Ân Ly và mọi người đều căng thẳng nhìn về cửa động, ngay sau đó, Liễu Giang tiền vào từ cửa động, ra hiệu cho mọi người đi theo.
Ân Ly vừa ra khỏi động liền nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, trên người còn mặc áo giáp, đây là binh lính Tây Lương. Bây giờ giao chiến với Đại Lương là nước Tấn, mà Tây Lương là một nước nhỏ luôn phụ thuộc vào Đại Lương. Hiện giờ lại đào mật đạo trong lúc Đại Lương và nước Tấn giao chiến.
Còn có khả năng là bọn họ đã mang Vương Gia của Đại Lương đi. Có thể thấy Tây Lương cũng phải là có ý tốt gì.
Đám người Ân Ly càng thêm cẩn thận, núp trong đám cỏ từ từ đi về phía trước. Không bao lâu sau đã nhìn thấy nhà gỗ ở phía xa xa, bên ngoài có mấy chục lính Tây Lương canh gác. Trái tim Ân Ly run lên, trong đầu nàng có âm thanh không ngừng hét to: hắn ở bên trong. Nàng chỉ muốn xông vào đó ngay lập tức, nhưng nàng không thể. Bên họ có quá ít người lại không có quân tiếp viện. Chuyện này cần phải bàn bạc cẩn thận hơn, không được hành động lỗ mãng.
Lúc này từ phía xa có một đám người đi tới, nam tử dẫn đầu không mặc áo giáp, mà mặc quần áo bình thường của dân chúng Đại Lương. Ân Ly càng nhìn càng thấy hắn quen mặt. Đợi đến khi hắn đi đến trước nhà gỗ, nàng cuối cùng cũng nhìn rõ mặt hắn. Mà Liễu Giang bên người cũng hít một ngụm khí lạnh. Đúng là khiến người khác kinh ngạc không thôi. Người này thế mà lại là Tứ Vương Gia Đại Lương, Tuân Sách! Nàng đã từng gặp hắn nhiều lần trong cung rồi. Ngày xưa thấy hắn là một người vô cùng hiền lành, gặp ai cũng là bộ dáng hòa đồng thân thiết, không nghĩ tới bên trong hắn lại là một con rắn độc.
Tuân Sách tiến vào nhà gỗ, không lâu sau trong phòng liền truyền đến âm thanh một trận đòn roi. Sắc mặt Ân Ly trắng bệch, nàng có thể tưởng tượng được tình hình trong phòng, nhưng nàng không được đi vào, bây giờ còn chưa được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook