Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
-
Chương 37: Lão hủ đầu bạc từng là thiếu niên
Yến Thù vội vàng chạy tới thư phòng, gõ cửa mấy lần nhưng không ai đáp lại.
Đúng lúc chưởng môn Thiên Độc Môn đi ngang qua, thấy Yến Thù tỏ ra sốt ruột thì không khỏi kinh ngạc.
Hắn quen biết Tần Quyết Minh sáu năm, cũng xem như chứng kiến Yến Thù lớn lên, lần đầu tiên thấy y bất an như thế.
"Hiền chất, đang tìm Tần đại nhân sao?" Khúc chưởng môn hỏi.
Yến Thù quay lại, thấy Khúc chưởng môn liền hành lễ rồi đáp: "Đúng vậy, xin hỏi Khúc chưởng môn có thấy nghĩa phụ ta đâu không?"
"Hắn vừa trò chuyện với ta, nói xong đã tới sương phòng tìm ngươi rồi." Khúc chưởng môn nói.
"Đa tạ Khúc chưởng môn." Yến Thù vội vàng cảm ơn rồi lại đi nhanh về hướng sương phòng.
Khúc chưởng môn dõi theo Yến Thù, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Tần Quyết Minh nhờ mình làm, thế là đứng dậy đi đến phòng tối.
Yến Thù trở lại sân phía Đông đã thấy Tần Quyết Minh đứng trước cửa phòng chờ mình.
Tần Quyết Minh chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, trên mặt lộ vẻ áy náy và bất an.
Mà hai bên tóc mai của hắn đã bạc phơ.
Yến Thù chợt dừng bước, có chút giật mình.
Yến Thù đột nhiên nhớ lại mười lăm năm trước, mình lúc ấy mới năm tuổi đang cầm y điển mà Yến Tử Khanh đưa cho, ngồi trên xích đu làm bằng trúc ở Thái y điện, đối diện với nắng ấm nghiêng nghiêng, gật gù thích thú.
Bỗng nhiên một thanh niên đi vào Thái y điện, đoạt lấy sách trong tay y, cười xấu xa nói: "Tiểu oa nhi, nam tử hán đại trượng phu tội gì ở đây đọc mấy loại sách văn nhã này, đi nào, ta sẽ dạy con luyện quyền."
Người kia là Tần Quyết Minh khi còn trẻ.
Tần Quyết Minh lúc trẻ kỳ thật rất thích cười.
Hắn sẽ cười nói: "Đã gọi Yến Tử Khanh là cha thì cũng phải gọi ta là cha!"
Sau đó bị Yến thái y cầm thẻ tre gõ đầu.
Hắn sẽ mang Yến Thù trèo cây trộm trứng chim, sau đó bị Yến Tử Khanh mắng cho một trận.
Hắn sẽ cố ý hung tợn hù dọa Yến Thù: "Cha con vì nhặt con về nên chẳng cô nương nào thèm, đều tại con cả đấy."
Chờ Yến Thù khóc váng lên hắn lại ôm y vừa cười vừa dỗ: "Không sao, ta cần, cả hai người ta đều cần."
Từ sau khi Yến Tử Khanh chết, Tần Quyết Minh tựa như biến thành người khác, trên mặt không còn thấy ý cười, một đêm bạc đầu.
Hắn trở nên vô tình, trở nên ngoan lệ, trở nên mưu mô thủ đoạn, trở nên sát phạt quyết đoán.
Hắn rời kinh thành đến Sóc Phương, tay nắm binh quyền tiền tài, dần trở thành thế lực không thể động đến khắp một phương.
Hắn tìm ra sát thủ Hàn Nha năm đó, không để ý tiếng thút thít cầu xin tha thứ, tự tay kết liễu mạng chúng.
Tần Quyết Minh quả thật đã thay đổi, nhưng hắn cũng có chỗ chưa bao giờ thay đổi.
Chẳng hạn như dốc lòng dạy bảo và quan tâm lo lắng cho Yến Thù.
Ngoại trừ cái tát lúc nãy, Tần Quyết Minh chưa từng động thủ với Yến Thù lần nào.
Mà cái tát kia cũng chỉ vì Yến Thù nhắc đến một người không nên nhắc.
Tình khó dứt, ý khó toàn, lão hủ đầu bạc từng là thiếu niên.
Cuối thu lạnh lẽo, lá khô rụng đầy, cuối đường hiu quạnh.
Yến Thù tiến lên gọi: "Nghĩa phụ."
"A......" Tần Quyết Minh quay lại thấy Yến Thù liền vội vàng nói, "Thù nhi, ban nãy đánh con là nghĩa phụ không đúng......"
Yến Thù vội lắc đầu: "Không, là con nói năng lỗ mãng, nên bị đánh."
Thấy Yến Thù không trách mình, Tần Quyết Minh thở dài: "Đúng rồi, Thù nhi, ta mới nhận được tin từ thám tử nói từng gặp Từ đại nhân ở Cẩm Sắt phường Giang Nam."
"Ồ?" Yến Thù nhướng mày, "Giang Nam?"
Từ Sóc Phương đến Hoài Bắc không đi qua Giang Nam, vì sao Từ đại nhân lại xuất hiện ở đó?
Chẳng lẽ mười vạn lượng bạc kia thật sự bị Từ đại nhân tham nhũng sao?
Nhưng ba mươi ba tên Cẩm y vệ đã đi đâu?
"Con nghĩ sao?" Tần Quyết Minh hỏi.
Yến Thù trầm tư nửa ngày rồi ngẩng lên đáp: "Lập tức tới Giang Nam tìm chân tướng."
"Được." Tần Quyết Minh gật đầu, "Ta sẽ bảo Triệu bá chuẩn bị ngựa tốt cho con, lần này đi Giang Nam mang lộ phí nhiều một chút, nếu gặp khó khăn thì phải truyền tin cho ta."
Yến Thù gật đầu rồi đột nhiên gọi: "Nghĩa phụ."
"Ừ?"
"Xin nghĩa phụ chuẩn bị cho con hai con ngựa."
Tần Quyết Minh dừng lại, ngẩng đầu nhìn Yến Thù.
Yến Thù không chút sợ hãi đối mặt với Tần Quyết Minh.
"Con muốn dẫn Lý Trường Thiên đi cùng."
Đúng lúc chưởng môn Thiên Độc Môn đi ngang qua, thấy Yến Thù tỏ ra sốt ruột thì không khỏi kinh ngạc.
Hắn quen biết Tần Quyết Minh sáu năm, cũng xem như chứng kiến Yến Thù lớn lên, lần đầu tiên thấy y bất an như thế.
"Hiền chất, đang tìm Tần đại nhân sao?" Khúc chưởng môn hỏi.
Yến Thù quay lại, thấy Khúc chưởng môn liền hành lễ rồi đáp: "Đúng vậy, xin hỏi Khúc chưởng môn có thấy nghĩa phụ ta đâu không?"
"Hắn vừa trò chuyện với ta, nói xong đã tới sương phòng tìm ngươi rồi." Khúc chưởng môn nói.
"Đa tạ Khúc chưởng môn." Yến Thù vội vàng cảm ơn rồi lại đi nhanh về hướng sương phòng.
Khúc chưởng môn dõi theo Yến Thù, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Tần Quyết Minh nhờ mình làm, thế là đứng dậy đi đến phòng tối.
Yến Thù trở lại sân phía Đông đã thấy Tần Quyết Minh đứng trước cửa phòng chờ mình.
Tần Quyết Minh chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, trên mặt lộ vẻ áy náy và bất an.
Mà hai bên tóc mai của hắn đã bạc phơ.
Yến Thù chợt dừng bước, có chút giật mình.
Yến Thù đột nhiên nhớ lại mười lăm năm trước, mình lúc ấy mới năm tuổi đang cầm y điển mà Yến Tử Khanh đưa cho, ngồi trên xích đu làm bằng trúc ở Thái y điện, đối diện với nắng ấm nghiêng nghiêng, gật gù thích thú.
Bỗng nhiên một thanh niên đi vào Thái y điện, đoạt lấy sách trong tay y, cười xấu xa nói: "Tiểu oa nhi, nam tử hán đại trượng phu tội gì ở đây đọc mấy loại sách văn nhã này, đi nào, ta sẽ dạy con luyện quyền."
Người kia là Tần Quyết Minh khi còn trẻ.
Tần Quyết Minh lúc trẻ kỳ thật rất thích cười.
Hắn sẽ cười nói: "Đã gọi Yến Tử Khanh là cha thì cũng phải gọi ta là cha!"
Sau đó bị Yến thái y cầm thẻ tre gõ đầu.
Hắn sẽ mang Yến Thù trèo cây trộm trứng chim, sau đó bị Yến Tử Khanh mắng cho một trận.
Hắn sẽ cố ý hung tợn hù dọa Yến Thù: "Cha con vì nhặt con về nên chẳng cô nương nào thèm, đều tại con cả đấy."
Chờ Yến Thù khóc váng lên hắn lại ôm y vừa cười vừa dỗ: "Không sao, ta cần, cả hai người ta đều cần."
Từ sau khi Yến Tử Khanh chết, Tần Quyết Minh tựa như biến thành người khác, trên mặt không còn thấy ý cười, một đêm bạc đầu.
Hắn trở nên vô tình, trở nên ngoan lệ, trở nên mưu mô thủ đoạn, trở nên sát phạt quyết đoán.
Hắn rời kinh thành đến Sóc Phương, tay nắm binh quyền tiền tài, dần trở thành thế lực không thể động đến khắp một phương.
Hắn tìm ra sát thủ Hàn Nha năm đó, không để ý tiếng thút thít cầu xin tha thứ, tự tay kết liễu mạng chúng.
Tần Quyết Minh quả thật đã thay đổi, nhưng hắn cũng có chỗ chưa bao giờ thay đổi.
Chẳng hạn như dốc lòng dạy bảo và quan tâm lo lắng cho Yến Thù.
Ngoại trừ cái tát lúc nãy, Tần Quyết Minh chưa từng động thủ với Yến Thù lần nào.
Mà cái tát kia cũng chỉ vì Yến Thù nhắc đến một người không nên nhắc.
Tình khó dứt, ý khó toàn, lão hủ đầu bạc từng là thiếu niên.
Cuối thu lạnh lẽo, lá khô rụng đầy, cuối đường hiu quạnh.
Yến Thù tiến lên gọi: "Nghĩa phụ."
"A......" Tần Quyết Minh quay lại thấy Yến Thù liền vội vàng nói, "Thù nhi, ban nãy đánh con là nghĩa phụ không đúng......"
Yến Thù vội lắc đầu: "Không, là con nói năng lỗ mãng, nên bị đánh."
Thấy Yến Thù không trách mình, Tần Quyết Minh thở dài: "Đúng rồi, Thù nhi, ta mới nhận được tin từ thám tử nói từng gặp Từ đại nhân ở Cẩm Sắt phường Giang Nam."
"Ồ?" Yến Thù nhướng mày, "Giang Nam?"
Từ Sóc Phương đến Hoài Bắc không đi qua Giang Nam, vì sao Từ đại nhân lại xuất hiện ở đó?
Chẳng lẽ mười vạn lượng bạc kia thật sự bị Từ đại nhân tham nhũng sao?
Nhưng ba mươi ba tên Cẩm y vệ đã đi đâu?
"Con nghĩ sao?" Tần Quyết Minh hỏi.
Yến Thù trầm tư nửa ngày rồi ngẩng lên đáp: "Lập tức tới Giang Nam tìm chân tướng."
"Được." Tần Quyết Minh gật đầu, "Ta sẽ bảo Triệu bá chuẩn bị ngựa tốt cho con, lần này đi Giang Nam mang lộ phí nhiều một chút, nếu gặp khó khăn thì phải truyền tin cho ta."
Yến Thù gật đầu rồi đột nhiên gọi: "Nghĩa phụ."
"Ừ?"
"Xin nghĩa phụ chuẩn bị cho con hai con ngựa."
Tần Quyết Minh dừng lại, ngẩng đầu nhìn Yến Thù.
Yến Thù không chút sợ hãi đối mặt với Tần Quyết Minh.
"Con muốn dẫn Lý Trường Thiên đi cùng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook