Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 34: Tra tấn là chuyện rất đáng nghiên cứu

Trong phòng tối âm u đáng sợ, Thiến Nương suy tư chốc lát rồi lấy xuống một thanh loan đao nhỏ bằng bạc từ bức tường treo đầy hình cụ, sau đó chậm rãi đi đến trước bàn gỗ đặt ngọn nến, tư thái thoải mái không có vẻ gì là một kẻ tra tấn tàn bạo.

Thiến Nương vừa hơ loan đao bằng bạc dưới ánh nến vừa thản nhiên nói: "Lý công tử, ngươi biết không, thật ra tra tấn là một chuyện rất đáng nghiên cứu."

Lý Trường Thiên nuốt máu trong miệng, hít sâu hai lần, tìm vui trong đau khổ, ngẩng đầu cười với Thiến Nương như đang tán gẫu: "Ta đây quả thật không biết, xin cô nương chỉ giáo một chút?"

Thiến Nương thoáng kinh ngạc nhìn Lý Trường Thiên, sau đó thu hồi biểu cảm, cầm đao bạc đã hơ qua lửa vừa đi về phía Lý Trường Thiên vừa nói: "Nhìn có vẻ tàn bạo đẫm máu nhưng thật ra là một việc rất tỉ mỉ, đặc biệt là đối với những kẻ thích nói dối như ngươi thì phải làm từ từ, mỗi ngày mài, cắt bằng đao, dùng lửa đốt, in dấu sắt, cái gì đều phải thử một chút, tiểu nữ tử ta đây cũng thích chơi đùa với Lý công tử như vậy, dù sao nếu dùng hết mọi chiêu với phạm nhân sẽ làm mất đi rất nhiều niềm vui thú của ta."

Lý Trường Thiên thở dài: "Sở thích này của cô nương không lành mạnh chút nào, ta chân thành đề nghị ngươi tới gặp bác sĩ tâm lý đi."

"Lý công tử hồ ngôn loạn ngữ nhưng rất thú vị." Thiến Nương cười cười, nửa quỳ trước mặt Lý Trường Thiên rồi đưa tay bóp mạnh cằm hắn, giơ đao bạc lên trước mắt hắn, mũi đao sắc bén, gần như sắp đâm vào mắt Lý Trường Thiên, "Lý công tử, đoán xem đao này để làm gì".

Lý Trường Thiên theo bản năng nheo mắt lại: "Khắc hoa?"

"Ồ? Lý công tử thật hiểu chuyện." Thiến Nương thu lại bàn tay đang bóp hàm Lý Trường Thiên, nở nụ cười.

"Fuck, không phải chứ, thật sự dùng để khắc hoa sao? Khắc trên da thịt ta à?" Lý Trường Thiên lẩm bẩm.

"Da thịt quá mềm, khắc lên sẽ xấu." Thiến Nương đưa tay phủ lên vai Lý Trường Thiên rồi nhẹ nhàng đè xuống, "Cho nên phải khắc lên xương cốt, ta thấy chỗ này cũng không tệ, ngươi thấy sao?"

Vừa dứt lời Thiến Nương đem loan đao mỏng như cánh ve đâm vào vai Lý Trường Thiên.

Hai tay Lý Trường Thiên bị xích sắt treo lên bỗng dưng nắm chặt, hắn cắn răng run rẩy, cúi đầu hít sâu một hơi, không đáp lại.

Thiến Nương siết chặt chuôi đao bạc khẽ nói: "Kỳ thật Thiến Nương ta đây cũng không thích khắc chim khắc hoa thế này đâu, chỉ là quá rảnh rỗi nên tìm chút chuyện làm, hay là Lý công tử nói ta nghe một chút, những kẻ khác của "Hàn Nha" giờ đang ở đâu, ta sẽ báo cáo lại với Tần đại nhân, cũng không rảnh để khắc hoa cho Lý công tử xem."

"Ta đã nói rồi......" Lý Trường Thiên hít khí lạnh, giọng nói hơi run mang theo ý cười bất đắc dĩ, "Ta không biết "Hàn Nha" ngươi nói là cái quái gì......"

Thiến Nương thở dài: "Cũng được, xem ra Lý công tử rất nhàn nhã nên muốn xem công phu khắc hoa trên xương, vậy Thiến Nương lập tức khắc hoa cho Lý công tử xem."

Dứt lời Thiến Nương siết chặt loan đao trong tay, đang muốn đâm sâu hơn vào vai Lý Trường Thiên thì cổ tay đột nhiên bị người khác nắm lấy.

Ánh nến trong phòng lay động mạnh.

Thiến Nương ngẩng đầu nghi ngờ nhìn lại, sau đó thu tay đứng lên hành lễ: "Yến thiếu gia, ngài về rồi."

Lý Trường Thiên nghe thấy vậy thì hô hấp trở nên hỗn loạn, hắn ngẩng đầu lên thấy Yến Thù đang đứng trước mắt, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Phòng tối lờ mờ, Lý Trường Thiên vì trước đó bị tra tấn mà ánh mắt mơ hồ, trong lúc nhất thời thấy không rõ ánh mắt Yến Thù, chỉ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Lý Trường Thiên cười khổ một tiếng.

Haizzz, hắn đã tạo nghiệt gì hả?

Yến Thù ngồi xổm xuống rút ra loan đao trên vai Lý Trường Thiên, đưa tay đè lại vết thương chảy máu rồi hỏi: "Ngươi làm sao còn cười được?"

Lý Trường Thiên tức giận nói: "Không thì phải thế nào? Khóc cho ngươi xem à?"

Yến Thù dừng một chút, không nói gì mà chỉ lấy loan đao cắt một mảnh tay áo của mình ra băng bó qua loa cho bả vai không ngừng chảy máu của Lý Trường Thiên.

Thiến Nương đứng cạnh do dự một chút: "Nhìn Yến thiếu gia trước khi xuất phát có vẻ vội vàng, vừa mới chạy về phủ sao?"

"Ừm." Yến Thù đáp, ngữ khí có chút lạnh lùng.

"Vậy Yến thiếu gia có biết Tần đại nhân đang ở thư phòng đợi ngài không?"

Yến Thù đứng dậy: "Ta biết, giờ sẽ đi, đừng động tới hắn."

"Thiến Nương biết rồi." Thiến Nương cũng không tức giận mà hành lễ lần nữa.

Yến Thù nhìn thoáng qua dáng vẻ thê thảm của Lý Trường Thiên, ngập ngừng lúng túng nửa ngày, cuối cùng vẫn không nói nên lời, sau đó đi nhanh ra khỏi phòng tối, hướng về thư phòng của Tần Quyết Minh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương