Đẹp Quá Tôi Nhìn Không Nổi!
106: 《 Mặt Nạ Da Người 》 Đẹp Quá Không Dám Nhìn


Chương: 106: 《 Mặt nạ da người 》 đẹp quá không dám nhìn
Edit: Ốc sên lười biếng
- ----------------------------------------------------------
Trong lúc cư dân mạng vẫn còn đang tìm kiếm profile của Mỹ Nam tập bình và soái ca ngoại quốc tóc vàng, thì Mai Như Ngọc - hiếm khi không trở thành tâm điểm của báo chí - đến tham gia vai diễn khách mời của bộ phim《 Một ngày làm Thần Minh 》.
Nhưng lúc Mai Như Ngọc đến phim trường Hình như tinh thần có hơi uể oải, cho người khác cảm giác vừa đau eo vừa rút gân chân.

Suýt chút nữa đạo diễn bảo cậu về nhà nghỉ ngơi thêm một ngày rồi mới đến quay.

Cũng may, lúc chính thức quay Mai Như Ngọc biểu hiện vẫn tốt như thường.

Tính cách vô tình, lãnh đạm, coi trọng quy tắc lên hàng đầu của một vị thần được cậu thể hiện rất tốt.
Đạo diễn tương đổi hài lòng còn mời Mai Như Ngọc đi ăn trưa cùng.
Kết quả, vừa xuống sân khấu Mai Như Ngọc liền lộ ra bộ dáng uể oải, đau eo, chuột rút chân, khiến đạo diễn sợ hãi phải bảo cậu nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.

Trong lòng ccũng hơi chút áy náy vì ông nghe nói mai như ngọc vừa mới quay xong 《 Mặt nạ da người 》 chưa được bao lâu còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh.

Mà ông đã gọi người ta ra đóng vai khách mời quả thật là quá thiếu suy nghĩ, không biết săn sóc.
Nhưng thật ra chỉ là đêm qua Mai Như Ngọc làm lục quá độ, lao lực quá sức mà thôi.

Vừa trèo lên xe mai Như Ngọc đã trợn mắt, sao cứ cảm thấy bây giờ nhà của mình không còn an toàn nữa.

Cậu trực tiếp bảo anh họ lái xe quay về nhà cậu - sơn trang suối nước nóng - ở ngoại ô thành phố.
Cậu cũng không tin tên Tư Không Tịch dám đến tận nhà mình làm cầm thú! Nếu hắn vẫn còn cố chấp đuổi theo, thì cậu đã có cha mẹ ruột và anh em trong nhà trợ giúp.

Nói không chừng còn có thể phản công hưởng thụ một chút niềm vui của việc tiến công nữa ấy chứ!
Vì thế Tư Không Tịch - người vừa đặt một bàn cơm chưa xa hoa - nhận được tin dữ: người yêu về nhà mẹ đẻ.
Không chỗ nào trút giận hắn cũng chỉ có thể hung hăng hành hạ quán bar đêm qua.
Hôm sau, "Tinh Dạ Hoàn Vũ" phải ngừng kinh doanh để chấn chỉnh lại nội bộ, còn việc làm ăn và Những thế lực của nhà họ Chu cũng liên tiếp gặp trắc trở mà trước nay chưa từng gặp.

Nhưng cũng bởi nhà Tư Không Tịch là gia tộc làm nghệ thuật, Tuy có nhiều mối quan hệ trong kinh doanh và chính trị nhưng cũng không có cách nào tổn thương đến gân cốt nhà họ Chu.

Cho dù nhà họ Chu cha được thân phận của Lạc Thu Bạch, bắt Chu Lang đến xin lỗi Lạc Thu Bạch và Tư Không Tịch đi chăng nữa, một chút khó khăn nho nhỏ ấy cũng không lay chuyển được nhà họ Chu.
Họ tưởng rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, nhưng ngay sau đó họ đã phải đối mặt với sự trả thù tàn bạo đến từ Jack Sue - Mai Kim Sơn và 108 công nhân tinh anh.

Nói nói thẳng ra nhà họ Chu chủ yếu kinh doanh nhà hàng ăn uống và giới giải trí sau đó là xây dựng và bất động sản.

Ngành nghề đầu thì dễ dàng gặp rắc rối còn ngành nghề sau vừa hay là địa bàn mà cha Mai thuần thục nhất.
Vì vậy, trong ba tháng từ tháng 11 đến tháng 1, ngành giải trí và ăn uống của nhà họ Chu liên tiếp gặp sự cố.

Từ không đạt vệ sinh an toàn thực phẩm đến hỏa hoạn, không đảm bảo công tác phòng cháy chữa cháy.

Một số khách sạn sòng bài của nhà họ Chu liên tiếp bị phạt nặng.

Tất cả những lô đất dự án công trình mà nhà họ Chu nhắm trúng đều bị Mai "bạo chúa" không tranh giành thì cướp đoạt Mà lúc sau Chu gia nhìn trúng sở hữu đất cùng kiến trúc công trình đều bị đến từ Mai cha "Thổ hào thức" cướp đoạt.

Mà kể cả nhà họ Chu có thầu thành công dự án cũng bị người ở trên làm khó.

Tính đến nay đã 3 tháng trôi qua, dù nhà họ Chu ở thành phố Vinh có ngang tàng thế nào nhưng đã có dấu hiệu của sự sụp đổ.

Tình huống này khiến người lớn tuổi nhất nhà họ Chu phải nhập viện rất nhiều lần.

Bọn họ hoàn toàn không biết mình đã đắc tội gì với đám hung thần ác bá nhà họ Mai.

Vì vậy trưởng bối nhà họ Chu chỉ còn cách mang quà cáp, lễ vật đến tận cửa nhà họ Mai để dò hỏi nguyên nhân.
Sau đó, chú của Chu Lang thấy Mai Như Ngọc nằm ườn trong phòng khách ăn nho xem TV.

Còn ông bố và hơn 20 người anh em cũng ngồi đó đồng thời nói với Mai Như Ngọc: "Ngọc à, trời lạnh rồi không bằng cho nhà họ Chu phá sản thôi?"
Chú của Chu Lang: "......"
Mai Như Ngọc cũng Suýt chút nữa bị cha mình và mấy anh em chú bác làm sặc chết.

Cậu vội vàng ôm rổ nho bỏ chạy, lúc này Mai Kim Sơn mới tủm tỉm cười nhìn về phía trưởng tộc nhà họ Chu - Chu Viễn Sơn: " Tôi chỉ đùa chút thôi.

Anh Chu đây đừng để ý."
"Nhưng Tiểu Ngọc là con trai duy nhất của tôi, nó sẽ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình tôi trong tương lai.

Chuyện của tương lai thôi bây giờ không dám nhắc đến, lúc đó phải tự dựa vào bản lĩnh của nó.


Nhưng bây giờ tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đây, thì không ai không thể cho nó mặt mũi.

Đừng hòng đặt bẫy coi nó như trò đùa, đùa giỡn nó."
Chu Viễn Sơn trong lòng cười khổ, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười: " Chuyện này là đương nhiên rồi! Ai dám đen Mai công tử ra làm trò đùa chứ.

Sao có thể xảy ra ra chuyện được."
Mai Kim Sơn không đáp lời,nhưng Tô Khuynh Thành ngồi cạnh nhấp một ngụm trà: "Thằng bé Ngọc nhà tôi ham chơi, mấy tháng trước đi cùng với Thu Bạch đến quán bar quẩy."
Chỉ một câu đã khiến Chu Viễn Sơn lập tức biết vấn đề nằm ở chỗ nào.

Sau đó hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Khi đó hắn đã ước gì tên khốn xui xẻo Chu Lang kia bị đánh cho chết quách đi.

Đã Thế ông già hắn lại còn chiều chuộng tên chắt nội này.

Bây giờ thấy chưa hắn chỉ giỏi báo hại gia tộc.
Chỉ vì sự ngu xuẩn của Chu Lang, mà nhà họ Chu đã tổn thất mấy ngàn tỷ!
Sau đó Chu Viễn Sơn vô cùng dứt khoát nhận lỗi cũng như thay mặt Chu Lang xin lỗi, còn nói sau khi quay về sẽ dạy bảo thằng nhãi ranh kia, trút giận cho Mai Như Ngọc.

Lần này ngay cả ông già hắn có cưng chiều chắt nội đến đâu cũng không thể bảo vệ được Chu Lang.

Chu Lang vừa uất ức vừa tức nhưng cũng phải chịu.

Thế nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, từ tháng 12 cho đến tận lúc phần ăn Tết, cứ 5 ngày Chu Lang lại bị người ta trùm bao tải đánh một lần.

Cho dù hắn có trốn trong nhà không ra ngoài thì cũng sẽ có không ăn trộm thì lưu manh, nửa đêm lén lút trèo tường vào nhà dần cho hắn một trận.
Cho dù hắn có báo cảnh sát bắt những tên này lại nhưng cứ đợt này đi thì được khác lại đến.

Đám côn đồ còn tỏ vẻ không sợ, dù sao bọn họ cũng là khách quen của đồn cảnh sát.

Bọn họ cũng chẳng cướp bóc, trộm cắp gì, chỉ vào nhà đánh người thôi.

Người thuê Bọn họ cho rất nhiều tiền bọn họ chẳng sợ gì cả!!
Đến mức Chu Lang cuối cùng phải thuê mười mấy vệ sĩ với giá cao bảo vệ hắn 24/7, Nhưng bọn côn đồ lại chuyển qua cách ném cà chua, trứng thối hằng ngày.

Chu Lang biết là bởi vì ai, nhưng hắn lần đầu tiên hắn nhận ra được mình không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng.

Nếm trải sự đau khổ uất ức khi bị người ta bắt nạt mà không làm gì được.

Thời gian cũng dần trôi qua, những ngày cuối năm đang đến gần.

Ngày tạm biệt cái cũ để đón cái mới sắp đến...
26 tháng chạp, Mai Như Ngọc đi theo Tư Không Tịch đến nhà Tư không gặp ông bà nội hắn.
Vốn dĩ Mai Như Ngọc nghĩ mình sẽ không được ông bà nội hắn thích, kết quả ông bà hắn đều là những người rất nhạy cảm và dịu dàng.

Mặc dù ông nội bắt cậu đàn liền tù tì mười mấy khúc dương cầm xong chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, nhưng ông nội cũng tự mình kéo một khúc đàn nhị hồ coi như quà đáp lễ.

Mai Như Ngọc nghe hiểu được những cảm xúc khó xử lẫn yêu thích trong giai điệu đàn nhị, không thể nhịn được cười.
Còn bà nội Tư Không Tịch cười tủm tỉm tặng cho Mai Như Ngọc cái áo len do chính tay bà đan: " Cháu đừng để ý cái ông già thối kia, thật ra trong lòng ông ấy vui lắm đấy.

Trước kia ông ấy còn lo lắng thằng Tịch sẽ ế cả đời cơ.

Thằng Tịch là đứa từ bé đã rất hiểu chuyện nhưng cũng rất lạnh lùng bây giờ nó có người mình thích như vậy thật là quá tốt rồi.

"
" Còn chuyện giới tính gì đó...!Ha ha ha....!Người làm nghệ thuật như ông bà đã thấy nhiều rồi.

So với một cuộc hôn nhân tạm bợ tìm được người tâm giao càng hạnh phúc và hiếm có hơn."
Mai Như Ngọc lập tức thích bà nội thông thái, tốt bụng, thấu tình đạt lý này.
Về phần ba mẹ của Tư Không Tịch, vẫn còn đang ở trong một ngôi nhà nhỏ nào đó của một thôn xóm nhỏ ở Châu Phi cháy hết mình vì nghệ thuật.

Có khi phải mùa xuân sang năm mới quay về.
Đêm giao thừa Tư Không Tịch và Mai Như Ngọc Đại ở "thành lũy" nhà họ Mai ăn cơm tất niên, sau đó lái xe tải đi đến rạp chiếu phim.
Cả nhà họ Mai quyết định muốn ủng hộ một chút tác phẩm điện ảnh mới của bảo bối Như Ý nhà mình.

Ba bộ phim 《 Mặt nạ da người 》,《 Một ngày làm Thần Minh 》, 《 Hạnh Phúc toàn gia 》 cùng Mở chiếu vào đêm mùng 1.

Xét đề tài phim Tết thì 《 Mặt nạ da người 》 thuộc đề tài phá án, kinh dị, điện ảnh tối màu đặt trong hoàn cảnh phim Tết có chút bất lợi.

Những đạo diễn Thạch chưa bao giờ để ý những cái đó.

Ông chỉ cảm thấy mùng 1 Tết là ngày đầu năm mới, là ngày tốt nhất, thích hợp chiếu phim cho mọi người xem.

Cho nên《 Mặt nạ da người 》 cứ vậy công chiếu.
Nhưng bởi vì bộ phim này được chắp bút bởi đạo diễn Thạch lại có ảnh đế Mai Như Ngọc, và nhiều diễn viên có tên tuổi như Mã Kiêu tham gia diễn xuất, hơn nữa chuyện Tư Không Tịch làm phó đạo diễn cũng có tiếng vang cho phim.

Nên《 Mặt nạ da người 》 có đội nổi tiếng và độ thảo luận nhất định.
Cho dù mùng một Tết thực sự không thích hợp để xem phim về đề tài này, nhưng rất nhiều người cảm thấy chẳng có gì là không thể, phim hay là được.

Vì thế đúng 0 giờ, rất nhiều người Đêm khuya thanh vắng tràn vào rạp chiếu phim.

Dưới ánh đèn mờ tối của rạp chiếu phim, màn hình lớn từ từ xuất hiện một chàng trai cực kỳ anh tuấn.

Trong ánh ban mai, anh ta gật đầu chào mọi người quen biết ven đường.

Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh ta, khiến anh ta trông càng đẹp trai hơn.
Cuối cùng chàng trai cũng dừng chân tại một cửa hàng bán bánh ngọt trông vô cùng ấm áp, tinh xảo.

Trước khi chàng trai kịp mở cửa bước vào đã có hai cô gái đeo balô tràn đầy sức sống thanh xuân đứng chờ ở cửa.

"Anh Ôn Ngôn! Nhanh lên anh! Cho bọn em hai ly trà sữa và một cái bánh kem! Trà sữa dâu tây và bánh kem vị xoài ạ!"
Ôn Ngôn mỉm cười mở cửa, nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của cô gái, gật đầu nói: "Vừa hay hôm nay anh mới học được một cách pha trà sữa, để anh làm cho bọn em hai phần.

Hai em qua bên kia ngồi chờ trước đi, một lát nữa là có liền."
Nụ cười dịu dàng cũng giọng nói ngọt ngào của chàng trai anh tuấn, tiếng bức tranh đầy thơ mộng và đẹp đẽ.
Trong rạp chiếu phim thường xuyên vang lên âm thanh xuýt xoa của các cô gái.

Chỉ một lát sau, các khách hàng cũng lục tục đến tiệm bánh ngọt.

Hầu hết bọn họ đều tới vì ông chủ tiệm bánh ngọt đẹp trai này, hoặc đến để tâm sự những khó khăn trong công việc và cuộc sống của mình với ông chủ.

Dường như mọi thứ đều rất tốt đẹp.

Nhưng hình ảnh tươi sáng này chỉ kéo dài chưa đầy 5 phút, cảnh chuyển sang bầu trời đêm đầy sao.

Tay huấn luyện viên thể hình mới ban ngày vừa mua một ly nước chanh có ga ở tiệm bánh ngọt giờ đã nằm chết thảm trong đống rác của một hẻm nhỏ.

Mặt mũi huấn luyện viên đều bị trầy xước, trên mặt còn có một ký hiệu chữ thập đồ sộ đáng sợ.

Đội trưởng đội cảnh sát nhìn ký hiệu này trên mặt nạn nhân, sắc mặt anh trầm xuống, lẩm bẩm biệt danh của tên sát nhân.
5 năm trước có một tên giết người hàng loạt không theo một quy luật nhất định xuất hiện.

Không ai biết vì sao hắn lại giết người, cũng không ai biết nơi tiếp theo hắn xuất hiện là đâu.

Điểm chung duy nhất giữa các nạn nhân của hắn, đó là sau khi giết người hắn sẽ để lại một ký hiệu trên mặt các nạn nhân.

Cũng giống như hình chữ thập trên khuôn mặt của nạn nhân này để tuyên bố: hắn đã xuất hiện!
Ngữ pháp y Lâm Mặc đặt vấn đề: " Hắn vào trước mặt nạn nhân như này, có phải có liên quan gì đến ngoại hình không?"
Đội trưởng Lý Phong lắc đầu: "Trước đây tôi từng xem qua toàn bộ hồ sơ giết người của tên này vì hứng thú.

Nhưng hoàn toàn không tìm được điểm chung giữa các nạn nhân về mặt ngoại hình.

Nạn nhân của hắn có nam, có nữ, có già, có trẻ, xinh đẹp cũng có, mà xấu xí cũng có.

Chẳng liên quan gì đến ngoại hình sất.

Mấy đội điều tra hình sự ở các thành phố khác cũng đưa ra kết luận là không liên quan gì đến ngoại hình.

Hắn chỉ đơn giản là muốn giết ai thì giết, người không vừa mắt Thắng là hắn giết."
Lâm Mặc nhăn mày, lại nhìn nạn nhân đang nằm trên mặt đất cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lại có chút gì đó rất quen.


Cô đột nhiên nhớ ra ba ngày trước cô từng gặp tay huấn luyện viên này ở tiệm bánh ngọt của Ôn Ngôn.
Lúc đó tay huấn luyện viên này đang tán tỉnh hai cô sinh viên đại học thường xuyên đến tiệm bánh ngọt.

Vừa mới mọc hai cô gái đến phòng tập thể hình lại vừa tỏ ý muốn theo đuổi cô tiểu thư nhà giàu trong số họ.

Nhưng với tư cách là một nữ pháp y, chỉ cần liếc mắt, Lâm Mặc đã nhận ra tay huấn luyện viên này để ý cô gái xinh đẹp ngồi cạnh cô đại tiểu thư kia hơn.

Còn việc hắn xum xoe lấy lòng cô đại tiểu thư kia là bởi vì nhà cô này giàu có, cô nàng này vung tay hào phóng.
Cho nên, tay huấn luyện viên này muốn có được cả hai cô gái, nhưng đáng tiếc cả hai cô nàng đều không thích hắn.
Nghĩ vậy, Lâm Mặc khẽ mỉm cười bất lực.
Có Ôn Ngôn ở đó, chẳng có cô nàng nào trong tiệm bánh ngọt có thể vừa mắt người khác nữa.
Dù sao, người đàn ông đó có khuôn mặt có thể gây ấn tượng với tất cả phụ nữ, tính cách ân cần và miệng lưỡi ngọt ngào.

Khi một người đàn ông có đủ ba điều kiện này, phụ nữ rất khó chạy thoát khỏi sự quyến rũ của anh ta.

Ngay cả bản thân cô, không phải ngày nào cô cũng đều phải đến đó ăn sáng hay sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Mặc lại nhớ tới ba ngày trước nạn nhân và cô tiểu thư kia từng xảy ra mâu thuẫn.

Vì nạn nhân có xum xoe đến cỡ nào thì luôn bị cô đại tiểu thư kia và cô "tùy tùng" xinh đẹp bên cạnh từ chối, nạn nhân quay ra giận cá chém thớt với ông chủ Ôn.

Nạn nhân chế nhạo gương mặt "lừa tình" của ông chủ Ôn, nói ông chủ Ôn không phải đàn ông.
Ông chủ Ôn tốt tính, chỉ cười không đáp lời, nhưng cô tiểu thư lại không vui ra mặt.

Hai người to tiếng ngay tại chỗ, nhưng cuối cùng cả hai đều được ông chủ Ôn khuyên ngăn.

Cũng không có gì đáng ngờ hết.

Thế nên dù Lâm Mặc có nghĩ vậy nhưng cô cũng không nghi ngờ bất cứ ai.

Cô cũng báo cáo toàn bộ sự việc cho đội trưởng, sau đó bọn họ cũng điều tra suốt 3 ngày nhưng không phát hiện thêm điều gì.

Kết quả, một tuần sau đại tiểu thư chết.

Trên mặt cô nàng cũng xuất hiện một chữ thập màu đỏ tươi.

Đội trưởng vô cùng tức giận, anh đã điều tra hết tất cả những người khả nghi xung quanh nạn nhân, nhưng không phát hiện ai đáng nghi.
Tuy rằng, có rất nhiều dấu hiệu cho thấy cô bạn thân xinh đẹp của nạn nhân Hạ Lộ Lộ là đáng nghi nhất, Nhưng thời điểm xảy ra vụ án, Hạ Lộ Lộ đã về đến nhà.

Cô nàng có chứng cứ ngoại phạm, không có mặt ở hiện trường vụ án.
Lâm Mặc cảm thấy cô giống như đang bước vào một cái bẫy đáng sợ, nhưng cô lại không biết nguy hiểm đến từ đâu.

Cô nhớ đến cuộc cãi vã ba ngày trước ở tiệm bánh ngọt giữa cô tiểu thư và bạn thân.
Hình như là ông chủ Ôn đích thân làm cho Hạ Lộ Lộ một chiếc bánh kem ngàn tầng xinh đẹp, chúc mừng Hạ Lộ Lộ bảo vệ luận án thành công.
Sau đó, cô tiểu thư cãi nhau với Hạ Lộ Lộ, Thậm chí còn ngang ngược giành lấy cái bánh kem mà ông chủ Ôn làm cho Hạ Lộ Lộ.

Trên đường về, vị tiểu thư này vô cùng bất mãn với cô bạn thân Hạ Lộ Lộ xinh đẹp hơn mình.

Còn nói dù có gương mặt xinh đẹp nhưng Hạ Lộ Lộ Chị sinh ra trong một gia đình nghèo kiết xác.

Người hạ đẳng như Hạ Lộ Lộ đừng hòng chiếm được những thứ uống thuộc về cô nàng.

Trước đây vị tiểu thư này cũng thường xuyên nói như vậy, thậm chí trước đây còn từng nói vì Ôn Ngôn có gương mặt đẹp nên cô nàng mới nhẫn nhịn anh ta.

Lâm Mặc còn nhớ rõ biểu tình lúc ấy của Hạ Lộ Lộ, đó là biểu tình rất đáng sợ.
Nhưng ngay lúc này trong đầu cô chợt lóe lên biểu cảm của Ôn Ngôn lúc ấy.

Mặt cô liền trắng bệch.
Mặc dù lúc ấy, nụ cười vẫn nở trên gương mặt anh tuấn của Ôn Ngôn.

Nhưng nụ cười kia....!Đột nhiên khiến cô sởn tóc gáy.

Nửa tháng sau, kết cục tồi tệ nhất mà Lâm Mặc từng nghĩ tới đã trở thành hiện thực: Hạ Lộ Lộ cũng đã chết.
Trên mặt cô nàng cũng có một dấu thập rất lớn.

Trong thời gian điều tra Hạ Lộ Lộ, đội trưởng đội cảnh sát phát hiện một người đàn ông đáng ngờ đồng thời có mặt tại hiện trường cả ba vụ án.

Đó là người đàn ông có bộ dạng rất khả nghi.
Lúc nhìn thấy người đàn ông này, Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời trong lòng cũng có chút áy náy vì đã từng nghi ngờ Ôn Ngôn.

Vì vậy cô vội vàng chia sẻ tin tức tốt này cho ông chủ Ôn.

Ông chủ Ôn đang làm bánh kem hơi ngừng tay, trên mặt lộ ra một nụ cười:
"À, đã tìm được người hiểm nghi rồi sao? Vậy thì tốt quá rồi! Để tôi làm một cái bánh dâu tây chúc mừng nhé!"
Lâm Mặc nhìn chiếc bánh kem có vị mình thích nhất, nở nụ cười vui vẻ.


Nhưng đêm hôm đó, nghi phạm kia lại đột nhập ở nhà cô với thương tích đầy mình.

Hắn nói hắn vừa ngăn một vụ giết người, nhưng bảo cô phải nhanh chóng đi cứu người đó.

Sau đó, tên nghi phạm xuất hiện ở tất cả các hiện trường gây án nói cho cô biết, Ôn Ngôn mới là tên sát nhân hàng loạt, anh ta đã giết mấy chục thậm chí mấy trăm mạng người.
Lâm Mặc sửng sốt cô không tin người đàn ông này, thậm chí cô lập tức báo cho đội trưởng đội cảnh sát bắt hắn lại.
Nhưng hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống ngay lúc này.
Đặc biệt khi là đội trưởng điều tra nghi phạm cuối cùng kia cũng không tìm được khả năng nghi phạm ra tay với nạn nhân.

Ngày hôm sau, nạn nhân tiếp theo cũng đã xuất hiện.
Lâm Mặc nhìn nữ nhân viên văn phòng Bạch Linh này cũng là khách quen của tiệm bánh ngọt, trong lòng lạnh toát.

Cô nhớ đến chuyện của Bạch Linh.
Bạch Linh là cô gái theo đuổi Ôn Ngôn rất cuồng nhiệt.
Cô chưa từng nói lời xúc phạm gì đến Ôn Ngôn, thậm chí lúc nào cũng mê mẩn gương mặt kia của Ôn Ngôn.
Vì sao một người như vậy cũng bỏ mạng?
Nếu Ôn Ngôn giết ba nạn nhân đầu vì bọn họ gây sự trong cửa hàng, thì cô nhân viên văn phòng Bạch Linh này chưa từng gây sự.

Anh ta có lý do gì để giết Bạch Linh?
Lâm Mặc vẫn không tin Ôn Ngôn là kẻ giết người.
Chỉ là cô đến tiệm bánh ngọt thường xuyên hơn mỗi ngày.

Ôn Ngôn phát hiện sự khác thường của cô, dịu dàng an ủi cô, làm cô yên lòng.
Lâm Mặc lại lần nữa rơi vào vòng luẩn quẩn, mâu thuẫn với chính bản thân mình
Cho đến khi người chết thứ năm và thứ sáu lần lượt xuất hiện.
Hai hai nạn nhân này đều không phải là người từng xuất hiện ở tiệm bánh ngọt.

Nhưng Xem nghi phạm kia lại đến tìm cô, nói rằng hai người kia đều từng mắng Ôn Ngôn chỉ được cái mã!
Vì có sự nhắc nhở của nghi phạm, đội trưởng đội cảnh sát cuối cùng cũng chuyển đối tượng hoài nghi đến Ôn Ngôn.
Lâm Mặc trong lòng rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm một phen.
Cô bắt đầu khen ngợi khuôn mặt của Ôn Ngôn mỗi ngày, nhưng ban đầu anh ta chỉ cười và không nói gì.

Sau đó, Ôn Nhan lặng lẽ nhìn cô, hỏi cô: “Em cũng là người nông cạn như vậy sao?”
Lâm Mặc nhìn cặp mắt kia, trong lòng chấn động.
Nàng khó khăn gật gật đầu.
Ôn Ngôn liền khẽ thở dài: "Tôi còn cho rằng cô không phải là người như vậy.

Còn cảm thấy vui mừng một chút....."
Nhìn thấy Ôn Ngôn như vậy, Lâm Mặc gần như muốn nói hết những lời trong lòng ra.

Nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lại.
Trước khi ra về, cô nhìn thấy Ôn Ngôn ngồi ở mặt trời lặn ánh chiều tà bên cửa sổ, đang ngồi bên cửa sổ trong ánh tà dương buông xuống.

Ánh sáng và bóng tối cùng lúc chiếm lấy khuôn mặt anh, khiến khuôn mặt cực kỳ tuấn tú kia đột nhiên có chút nham hiểm, đáng sợ.
Ba ngày sau trong một đêm mưa gió, Lâm Mặc gặp lại Ôn Ngôn.

Ông chủ Ôn anh tuấn, hiền lành kia bỗng gỡ xuống "mặt nạ" xinh đẹp, hiện nguyên hình là một ác ma chân thật.

Ôn Ngôn giết Lâm Mặc.
Giống như cắt một khối bánh kem.
Ôn Ngôn mặc đồ đen, bước chậm trong màn mưa, vừa đi vừa lau con dao dài trên tay, vừa gật đầu mỉm cười với những người qua đường không hề tồn tại xung quanh mình.
Giống như cách anh ta mỉm cười và gật đầu với mọi người trong ánh ban mai.
Chỉ là, trong màn mưa anh ta vẫn đeo trên mặt cái "mặt nạ da người" xinh đẹp đến như vậy, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người trong rạp chiếu phim lại toát sống lưng, sợ hãi đến mức nắm chặt.
Lúc này dường như linh cảm được điều gì đó, cả nghi phạm và đội trưởng đội cảnh sát đều lao đến tiệm bánh ngọt.
Nhưng Ôn Ngôn đã chìm vào trong màn mưa, giống như chìm vào địa ngục chả ác quỷ.

Không có kết cục, chỉ có bóng tối.
Sau đó ánh đèn trong rạp chiếu phim sáng lên.
Bộ phim kết thúc.
"Má ơi......"
"Vãi nồi! Lạnh hết sống lưng! Coi phim mà tưởng bị Ôn Ngôn giết ấy!"
"ĐCM! Nụ cười mỉm cuối cùng kia sợ vl! Đéo dám nhìn thẳng vào mặt Ôn Ngôn luôn mà!!"
"Tao thấy sau này đếch dám nhìn thẳng mặt ai xinh đẹp nữa ấy! Chẳng qua cũng chỉ là một lớp vỏ bọc thôi!"
Sau khi bộ phim kết thúc, bầu không khí căng thẳng bỗng tan biến, thay vào đó là sự hào hứng, phấn khích khiến người xem phim nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Khi Mai Như Ngọc nhìn thấy cha mẹ mình, và nhóm chú bác nhà mình nhìn cậu với ánh mắt phức tạp và cảnh giác, cậu biết mình đã diễn rất tốt bộ phim này.

Quả nhiên, sánh mình một Tết, 《 Mặt nạ da người 》 bạo đỏ hot search.
# Ôn Ngôn giết tôi rồi #
# Không thể trông mặt mà bắt hình dong! #
Lập tức leo lên top 1, top 2 hot search.
Ba ngày sau, doanh thu phòng vé của 《 Mặt nạ da người 》 chính thức vượt qua 《 Một ngày làm Thần Minh 》, 《 Hạnh phúc toàn gia 》, trở thành phim điện ảnh có doanh thu cao nhất.
Đến ngày thứ năm công chiếu,《 Mặt nạ da người 》.....
Một cái hot search khiến internet nổ tung, nổ phát súng drama đầu tiên trong năm.
# Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch yêu nhau! #
- ------------------------------------------------------------
Chương dài thấy mẹ luôn á.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương