Đến Tương Lai Làm Osin
-
Chương 18: Lỡ thích em mất rồi
Trời hôm nay rất đẹp làm tâm trạng con người cũng thoải mái. Nó đứng trước gương chỉnh chu lại đầu tóc cho thật đẹp. Vì hôm nay là ngày khá quan trọng của nó. Có tiếng chuông cửa, nó mừng rỡ chạy ra đón khách. Vị khách đó chính là Kun. Nó và Kun hôm nay có hẹn đi đâu đó.--------------------------Mãi đến chiều tối nó mới về nhà. Trước khi về Kun còn ôm nó một cái rất tình cảm. Nó cũng ôm lại Kun vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Kun ra về còn làm động tác vô cùng dễ thương, tay Kun tạo hình cái súng tim về phía nó miệng cười tươi như hoa và còn nháy mắt nữa chứ. Nó cũng làm bộ nhảy lên bắt lấy tim của Kun rồi cho vào túi áo. Đợi Kun đi về nó mới vào nhà, trên tay nó còn có hộp quà hình trái tim vô cùng đẹp. Nó cứu vô tư cười mà không hề biết rằng ai đó đã nhìn thấy hết, người đó tức giận đập vỡ cái camera. Nó vui vẻ ôm quà vào nhà đi tìm hắn, nó tìm khắp nhà nhưng không thấy đâu nên nó ra vườn tìm.Tìm mãi mà không thấy hắn đâu, mà trời thì sắp tối nên nó định quay về. Thấy có ánh sáng ở phía xa, nghĩ hắn ở đó nên nó đi đến tìm. Đến nơi, nó vô cùng ngạc nhiên khi mà ở trong vườn có nơi đẹp như này mà nó không biết. Một cái cây rất to được trang trí bởi những bóng đèn led sáng trắng, đặc biệt là chỉ có cái cây ấy được trang trí còn những cây khác thì không có gì. Khu vườn bị bao phủ bởi bóng tối có duy nhất một cái cây phát sáng, dưới gốc cây còn có một người con trai mặt áo sơ mi, tóc bạch kim ngồi dựa vào gốc cây một chân co một chân duỗi thẳng tay cầm điếu thuốc vẻ mặt bất cần đời. Hắn hít điếu thuốc thật sâu rồi ngửa cổ lên nhìn trời nhả ra những làn khói trắng bay lượn lờ trong không khí. Nó vô tình đẫm nhẹ vào chiếc lá khô làm nó phát ra tiếng động. Hắn từ từ quay, thấy nó hắn lại lạnh lùng quay đi. Nó ôm hộp quà lấy hết can đảm tiến về phía hắn.
Nó giật lấy điếu thuốc từ tay hắn vứt xuống đất. Hắn có chút bất ngờ nhưng cũng kệ. Nó chìa hộp quà ra trước mặt hắn, mặt ương bướng quay đi:
- Cho cậu đó.
Hắn liếc nhìn hộp quà trên tay nó rồi cầm lấy. Nó vui vẻ cười tươi nhưng nụ cười ấy vừa hiện lên thì đã vụt tắt vì hắn đã nhẫn tâm vứt hộp quà của nó xuống. Hắn chỉ cười đểu một cái rồi đứng dậy bỏ đi. Nước mắt không biết sao tự dưng lại rơi làm ướt khóe mi của nó. Nó tức giận tháo 1 chiếc dày ở chân ra ném thẳng vào lưng hắn:
- Cậu là đồ tồi.
Hắn bực tức quay lại quát nó:
- Cậu....
Chưa kịp nó xong thì lại 1 chiếc dày nữa lao vào hắn, tệ hơn lần trước lần này chiếc dày lao luôn vào mặt hắn.
- Tôi đã cất công làm quà tặng cậu mà cậu không thèm lấy đã thế còn ném bỏ. CẬU COI THƯỜNG TÔI ĐẾN THẾ SAO, TÔI GHÉT CẬU.
Nó hét lên với hắn rồi ngồi thụp xuống ấm ức khóc:
- Cậu là một người vô lương tâm, khó tính, cục cằn, đáng sợ, lúc nào cậu cũng bắt nạt tôi, cậu coi tôi là gì? HẢ? Vậy mà chẳng hiểu mỗi khi ở cạnh cậu tôi lại vui mừng, tim đập loạn cả lên.tôi đã rất buồn khi cậu không đến thăm tôi lúc ở bệnh viện, tôi đã phải chốn viện về chỉ để gặp được cậu. TÔI ĐÃ THỰC SỰ THÍCH CẬU ĐÓ ĐỒ TỒI...
Nó vừa khóc vừa nói, nước mắt đã làm mờ đôi mắt của nó. Nó lau nước mắt nhưng lau mãi mãi mà nó không hết. Nó nhắm mắt thật chặt để nước mắt ngừng rơi. Lau sạch nước mắt nó đứng dậy, đi đến nhặt hộp quà rồi bỏ đi. Hắn vẫn đứng đó, thất thần nhìn theo nó. Lúc nãy hắn đã không quay lại nhìn nó vì hắn sợ. Sợ nhìn thấy nó khóc mà không kìm được lòng. Nhưng chỉ cần nghe tiếng nó khóc tim hắn cũng như có ai đó bóp chặt, đau lòng đến ngột thở.
Nó vừa khóc vừa tìm đường ra khỏi vườn, trời thì tối om mà tâm trạng hiện giờ của nó vô cùng tệ nên nó cứ loanh quanh mãi mà không thoát khỏi cái vườn chết tiệt này. Nó đã mong hắn đuổi theo nó nhưng không tất cả chỉ là ảo tưởng thôi, nếu hắn cũng đuổi theo thật thì cũng chỉ là thương hại mà thôi.
- ĐỨNG LẠI.
Tiếng hắn quát lên. Nếu là mọi hôm thì nó nhất định sẽ đứng lại nhưng hôm nay thì không.
- TÔI BẢO EM ĐỨNG LẠI CƠ MÀ.
Hắn vẫn cứ tiếp tục la lên và nó vẫn cứ mặc kệ.
Hắn chạy đến, kéo tay nó lại ôm vào lòng mình. Nó mặt kệ, vì nó không còn sức mà kháng cự và cũng không muốn kháng cự. Nước mắt lại rơi và nó lại khóc. Cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên vai mình hắn đau xót nhẹ nhàng an ủi:
- Nín đi.
Nó khóc còn to hơn trước, hắn bối rối không biết làm thế nào. Hắn nắm lấy hai vai nó nói nhỏ:
- Đừng khóc!
- Tại sao cậu lại đuổi theo tôi làm gì?
- Tại vì tôi lỡ thích em mất rồi.
Hắn nói xong rồi nhẹ nhàng nâng cằm nó lên và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi nó rất nhanh. Hắn giật hộp quà từ tay nó, nắm tay nó kéo đi. Nó vô cùng bất ngờ trước nụ hôn thoáng qua của hắn. Đi sau hắn nó cứ thất thần người, đặt tay lên miệng cười ngại ngùng dù nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mi.
Nó giật lấy điếu thuốc từ tay hắn vứt xuống đất. Hắn có chút bất ngờ nhưng cũng kệ. Nó chìa hộp quà ra trước mặt hắn, mặt ương bướng quay đi:
- Cho cậu đó.
Hắn liếc nhìn hộp quà trên tay nó rồi cầm lấy. Nó vui vẻ cười tươi nhưng nụ cười ấy vừa hiện lên thì đã vụt tắt vì hắn đã nhẫn tâm vứt hộp quà của nó xuống. Hắn chỉ cười đểu một cái rồi đứng dậy bỏ đi. Nước mắt không biết sao tự dưng lại rơi làm ướt khóe mi của nó. Nó tức giận tháo 1 chiếc dày ở chân ra ném thẳng vào lưng hắn:
- Cậu là đồ tồi.
Hắn bực tức quay lại quát nó:
- Cậu....
Chưa kịp nó xong thì lại 1 chiếc dày nữa lao vào hắn, tệ hơn lần trước lần này chiếc dày lao luôn vào mặt hắn.
- Tôi đã cất công làm quà tặng cậu mà cậu không thèm lấy đã thế còn ném bỏ. CẬU COI THƯỜNG TÔI ĐẾN THẾ SAO, TÔI GHÉT CẬU.
Nó hét lên với hắn rồi ngồi thụp xuống ấm ức khóc:
- Cậu là một người vô lương tâm, khó tính, cục cằn, đáng sợ, lúc nào cậu cũng bắt nạt tôi, cậu coi tôi là gì? HẢ? Vậy mà chẳng hiểu mỗi khi ở cạnh cậu tôi lại vui mừng, tim đập loạn cả lên.tôi đã rất buồn khi cậu không đến thăm tôi lúc ở bệnh viện, tôi đã phải chốn viện về chỉ để gặp được cậu. TÔI ĐÃ THỰC SỰ THÍCH CẬU ĐÓ ĐỒ TỒI...
Nó vừa khóc vừa nói, nước mắt đã làm mờ đôi mắt của nó. Nó lau nước mắt nhưng lau mãi mãi mà nó không hết. Nó nhắm mắt thật chặt để nước mắt ngừng rơi. Lau sạch nước mắt nó đứng dậy, đi đến nhặt hộp quà rồi bỏ đi. Hắn vẫn đứng đó, thất thần nhìn theo nó. Lúc nãy hắn đã không quay lại nhìn nó vì hắn sợ. Sợ nhìn thấy nó khóc mà không kìm được lòng. Nhưng chỉ cần nghe tiếng nó khóc tim hắn cũng như có ai đó bóp chặt, đau lòng đến ngột thở.
Nó vừa khóc vừa tìm đường ra khỏi vườn, trời thì tối om mà tâm trạng hiện giờ của nó vô cùng tệ nên nó cứ loanh quanh mãi mà không thoát khỏi cái vườn chết tiệt này. Nó đã mong hắn đuổi theo nó nhưng không tất cả chỉ là ảo tưởng thôi, nếu hắn cũng đuổi theo thật thì cũng chỉ là thương hại mà thôi.
- ĐỨNG LẠI.
Tiếng hắn quát lên. Nếu là mọi hôm thì nó nhất định sẽ đứng lại nhưng hôm nay thì không.
- TÔI BẢO EM ĐỨNG LẠI CƠ MÀ.
Hắn vẫn cứ tiếp tục la lên và nó vẫn cứ mặc kệ.
Hắn chạy đến, kéo tay nó lại ôm vào lòng mình. Nó mặt kệ, vì nó không còn sức mà kháng cự và cũng không muốn kháng cự. Nước mắt lại rơi và nó lại khóc. Cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên vai mình hắn đau xót nhẹ nhàng an ủi:
- Nín đi.
Nó khóc còn to hơn trước, hắn bối rối không biết làm thế nào. Hắn nắm lấy hai vai nó nói nhỏ:
- Đừng khóc!
- Tại sao cậu lại đuổi theo tôi làm gì?
- Tại vì tôi lỡ thích em mất rồi.
Hắn nói xong rồi nhẹ nhàng nâng cằm nó lên và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi nó rất nhanh. Hắn giật hộp quà từ tay nó, nắm tay nó kéo đi. Nó vô cùng bất ngờ trước nụ hôn thoáng qua của hắn. Đi sau hắn nó cứ thất thần người, đặt tay lên miệng cười ngại ngùng dù nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook