Edit: Lam Anh

Biết Tô Dã Nghi đào tạo ở thành phố S, Mạc Ninh ở thành phố G gần đó dành cuối tuần rảnh rỗi tới gặp cô. Hai người cùng nhau đi dạo khu thương mại phồn hoa của thành phố S cả một buổi chiều, buổi tối, Mạc Ninh mời cơm, mang Tô Dã Nghi tới một quán ăn ngon chân chính ở bến cảng.

Tô Dã Nghi vốn không định thành thật khai báo sự tiến triển của mình và Dịch Tự, tiếc rằng vẫn bị Mạc Ninh gián tiếp moi ra nói. Sau khi nghe xong tình trạng của hai người Tô Dịch, Mạc Ninh cau mày nói: “Hai người các cậu… Đây xem như là cùng nhau rồi?”

Tô Dã Nghi lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”

Mạc Ninh thở dài, nén giận nói: “Cậu biết cái gì!” Qua một lúc lâu sau, cô lại hỏi: “Các cậu tiến triển đến mức độ nào rồi hả?”

Tô Dã Nghi cúi đầu, trong nháy mắt đỏ bừng cả khuôn mặt, một lúc lâu chưa nói ra một chữ.

Mạc Ninh chờ không kịp, hỏi trực tiếp rõ ràng: “Hôn môi?”

Đầu Tô Dã Nghi cúi xuống càng thấp, Mạc Ninh vừa thấy, gật đầu sáng tỏ, lại tiếp tục hỏi: “Lên giường chưa?”

Tô Dã Nghi vội vàng ngẩng đầu, lắc đầu như trống đánh. Bị Mạc Ninh đè lại một cái, nâng mặt đung đưa qua lại, Mạc Ninh thở phù phù nói: “Tớ nói cậu đúng là không phải thiếu đầu óc nha!”

Tô Dã Nghi kéo cánh tay Mạc Ninh nói: “Cậu cũng nghĩ bọn tớ chưa xác định quan hệ mà ở cùng một chỗ tớ cực kỳ thiệt thòi ư?”

“Làm sao có thể?” Mạc Ninh kinh ngạc nói, “Tớ nói thiệt thòi ý là, cậu còn chưa thử xem anh ta dùng tốt hay không tốt đã quyết một lòng thế này, không sợ anh ta có chướng ngại, không có khả năng, bất lực gì đó ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời sau của cậu sao?”

Tai nghe Mạc Ninh nói chuyện tiêu chuẩn càng ngày càng rộng, Tô Dã Nghi trong nháy mắt mặt đỏ tía tai. Thật ra cô là một cô gái vô cùng truyền thống, nếu mỗi lần Dịch Tự hôn cô đều hỏi cô trước một câu “Anh muốn hôn em, em đồng ý không?” Tô Dã Nghi chắc chắn lắc đầu nói không muốn, hơn nữa coi như anh không báo, khi anh hôn cô có thể đừng mê người như thế, suy nghĩ của bản thân cô có thể rõ ràng một chút, cô cũng nhất định sẽ đẩy anh ra…

Nhưng mà, chuyện bất đắc dĩ nhất trên thế giới này vĩnh viễn không có “Nếu”.

“Chu Nhất Nặc có liên lạc với cậu không?” Tán gẫu chuyện khác một lát, Mạc Ninh đột nhiên hỏi.

Tô Dã Nghi: “Không.”

Mạc Ninh lắc đầu: “Thật là không có lương tâm, tớ nói với cậu nha, nếu như cậu bị Dịch Tự vứt bỏ, cũng đừng chơi trò mất tích nhé.”

Mạc Ninh chỉ nói đùa một câu, Tô Dã Nghi nghe câu nói đùa này, lại không hiểu sao cảm thấy lo lắng. Đương nhiên, cô lo lắng không phải là “bị vứt bỏ”, mà là…

Tệ hại hơn cả “bị vứt bỏ” hẳn là cho đến tận khi bị vứt bỏ ngay cả một thân phận cũng đều không có?d;đ"l.q;đ

Tô Dã Nghi thở dài, đau buồn nói: “Người tính cách như tớ… Có thể rất dễ bị Dịch Tự vứt bỏ hay không?”

Mạc Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu tán thành nói: “Nói rất có lý.”

“Này!!!”

“Cậu ngốc như vậy, nếu có người muốn chơi đùa cậu, vậy không phải cũng giống như chơi đùa với thú cưng sao?”

“Thú cưng?”

Không để ý tới sự ngờ vực của Tô Dã Nghi, Mạc Ninh nói thẳng: “Tớ có đề nghị này, cậu muốn thử một lần không?”

“Đề nghị gì?”

“Cậu về hỏi Dịch Tự một chút, xem anh ta có thích nuôi thú cưng hay không.”

“Này!!!”

Buổi tối trước khi rời khỏi thành phố S, Dịch Tự gọi điện thoại tới. Tô Dã Nghi vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên mừng rỡ nằm trên giường bày ra hình chữ Đại to tướng, khóe miệng cười xởi lởi nhận điện thoại: “A lô?”

“Ngày mai mấy giờ bay?”

Đào tạo mười bốn ngày ngắn ngủi, Tô Dã Nghi học được một từ - nhớ. Giờ khắc này khi ban đêm thành phố S đèn đuốc sáng trưng, phòng Tô Dã Nghi lại tắt đèn sớm. Phòng của cô ở tầng 33, cô nghiêng người có thể nhìn xuyên thấu qua cửa sổ kính sát đất nhìn đèn đóm bên ngoài. Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, một câu nói đơn giản của Dịch Tự giống như một que diêm, “tách” một tiếng, chiếu sáng cả căn phòng. Tô Dã Nghi bị giọng nói của anh gợi lên một loại dục vọng kỳ quái, dục vọng muốn anh ôm chặt chẽ, loại dục vọng này khiến cô không nhịn được che mặt, vì thế rất lâu cũng không trả lời tiếng nói kia.

“Tô Dã Nghi?” Người bên kia điện thoại khẽ gọi một câu.

Tô Dã Nghi lấy lại tinh thần sau khi “Hả…” một tiếng xong lại run rẩy hỏi: “Anh, anh vừa hỏi em cái gì?”

“Ngày mai mấy giờ bay?”

“Hai giờ chiều.” Sau khi trả lời xong câu hỏi này, bên kia tiếp tục im lặng, Tô Dã Nghi mơ hồ nghe thấy tiếng gõ bàn phím.

“Là phía Nam*?”

(*) Cách nói tắt của China Southern Airlines: Công ty Hàng không Nam Phương Trung Quốc, là một hãng hàng không có trụ sở tại Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Hãng hoạt động trên các tuyến nội địa và quốc tế, đây là hãng hàng không lớn nhất về quy mô đội tàu bay Châu Á và là hãng lớn nhất Trung Quốc về số lượng khách vận chuyển. (Nguồn: Wikipedia tiếng Việt)

“Ừ.”

“Được, anh còn chút chuyện chưa xử lý, em nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon.”

Đây là lần đầu tiên Dịch Tự gọi điện thoại cho Tô Dã Nghi kể từ sau khi cô tới thành phố S, vốn dĩ tâm tình còn vui sướng hưng phấn đột nhiên bởi vì anh phải cúp điện thoại mà trở nên hơi mất mát, sự mất mát này chưa kịp che giấu, đến mức khi cô nói “Ngủ ngon” giọng điệu rõ ràng trở nên rất thấp.

Quen chờ Dịch Tự cúp điện thoại, không nghĩ tới người vừa rồi còn nói “Có chuyện phải xử lý” lúc này lại hồi lâu chưa cúp điện thoại, ngay khi Tô Dã Nghi tưởng rằng anh đã quên gác máy định nhắc nhở anh, trong di động đột nhiên truyền ra giọng nói: “Tô Dã Nghi.”

“Vâng?”

“Ngày mai gặp.”

“… Ngày mai gặp.” Người vừa rồi cũng bởi vì đối phương gác điện thoại quá sớm mà buồn bực sau khi nghe thấy ba chữ “Ngày mai gặp” lại lập tức vui vẻ cười rộ lên.

Hơn sáu giờ tối, Tô Dã Nghi mới trở lại Bắc Kinh. Vừa xuống máy bay cô lập tức mở điện thoại di động, sau đó còn lo lắng quan sát động tĩnh của di động, rất sợ sẽ bỏ qua một tin nhắn một cuộc điện thoại.

Quá chăm chú trên điện thoại, giác quan khác của Tô Dã Nghi lập tức yếu đi rất nhiều. Mãi đến khi một bóng người đứng trước mặt cô cô mới phát hiện người đó là Dịch Tự.

Dịch Tự? Tô Dã Nghi nghĩ sau khi cô xuống máy bay anh sẽ gọi điện cho mình, hoặc là gửi một tin nhắn. Dù sao cô cũng chưa từng nghĩ đến anh sẽ xuất hiện ở sân bay.Lam.anh/DĐLQĐ

Hậu quả của việc quá bất ngờ là, Tô Dã Nghi hoài nghi tính chân thật lần nữa, trừng lớn mắt nhìn anh hồi lâu, mãi đến khi Dịch Tự vươn tay bắt lấy cái mũ từ chiếc ba lô trên lưng cô che ánh nắng mặt trời trên gáy cô, cô mới tin là sự thật.

Sau khi tin là sự thật, Tô Dã Nghi bắt đầu phát ra từ trong lòng, mỉm cười không thể khống chế, Dịch Tự đội mũ cho cô cô cũng không bỏ xuống, liền dùng vẻ mặt cười ngây ngô nói: “Sao anh lại tới đây?”

Dịch Tự tiếp nhận vali nhỏ trong tay cô, lại thuận tay tháo balo từ trên vai cô xuống khoác lên vai mình, không đáp mà hỏi ngược lại: “Đói không?”

Tô Dã Nghi cười hì hì gật đầu.

Dịch Tự nhìn dáng vẻ của cô, khóe miệng cũng kín đáo cong một cái, nói: “Muốn ăn cái gì?”

“Lẩu!”

Dịch Tự lắc đầu: “Lẩu không được!”

“Vậy nồi cay!”

“Không được.”

“Vậy món cay Tứ Xuyên! Em muốn ăn cá chần nước sôi, còn có Mao Huyết Vượng!”

“Không được.”

“Hồ Nam! Em muốn ăn đầu cá băm ớt!”

“…” Cuối cùng, quyền gọi món ăn của Tô Dã Nghi bị mất rồi.

Ra khỏi sân bay, Tô Dã Nghi vốn cho là Dịch Tự hoặc là mang cô đi đón xe buýt gần sân bay, hoặc là mang cô đi chờ đường sắt gần sân bay. Cô thật sự làm sao cũng không nghĩ đến, anh sẽ trực tiếp mang cô đến bãi đỗ xe dưới lòng đất. Cô buồn bực hỏi: “Lát nữa chúng ta lái xe trở về sao?”

Dịch Tự nhìn cô, gật đầu từ chối cho ý kiến.

Rất sợ Dịch Tự không hiểu rõ giao thông ở Bắc Kinh, Tô Dã Nghi tốt bụng đề nghị: “Sao không tới đường sắt gần sân bay? Đến Cửa Đông Trực đổi cái khác là được, cũng nhanh cũng tiện mà!”

Mặc dù nói như vậy, thật ra Tô Dã Nghi vẫn luôn đi theo Dịch Tự, mãi đến khi hai người tới bãi đỗ xe, “Đề nghị” của Tô Dã Nghi cũng không được tiếp nhận.

Sau đó, Dịch Tự dẫn Tô Dã Nghi đi rồi dừng bước trước một chiếc xe có rèm che màu đen. Tô Dã Nghi sửng sốt nhìn Dịch Tự lấy ra một cái chìa khóa xe, cô há hốc miệng, không thể tin chỉ vào Dịch Tự trước mắt nói: “Đây, đây đây đây… Đây là anh…” Trước khi nói ra vế sau, Tô Dã Nghi dùng đầu óc lọc qua một lần, vì thế, lời của cô biến thành như này, “Anh mượn xe?”

Sau khi mở cốp xe, Dịch Tự bỏ hành lý và balo của cô vào, lại quay trở lại trước xe, vừa mở cửa xe giúp Tô Dã Nghi vừa nói, “Anh mua.”

Tô Dã Nghi hít một hơi thật sâu: “Anh, anh anh anh, anh mua xe khi nào?”

“Ngày hôm qua.”

Mãi đến khi Dịch Tự đã chạy xa khỏi sân bay, Tô Dã Nghi vẫn còn sửng sốt vì chuyện Dịch Tự mua xe. Cô đánh giá toàn bộ chiếc xe này một lần, sau khi xác định đây là xe mới, cô hơi lo lắng nói: “Mua xe vay rất nhiều tiền sao?”

Dịch Tự vốn đang nghiêm túc nhìn đường, nghe giọng điệu và nội dung nói chuyện của Tô Dã Nghi xong, anh nhíu mày nói: “Đúng vậy, vay rất nhiều.”

Tô Dã Nghi càng lo lắng hơn: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Dịch Tự nhíu mày lại càng sâu: “Em nghĩ như thế nào?”

Tô Dã Nghi cúi đầu xoắn ngón tay: “Sao lại vội vã mua xe vậy, tàu điện ngầm cũng không phải không tới được công ty của anh, mặc dù hơi chen chúc, nhưng mà… Nhưng mà anh thức dậy sớm một chút sẽ không chật chội lắm.”

“Hoặc là, nếu anh thật sự không muốn chen chúc trong tàu điện ngầm, anh có thể chuyển đến chỗ ở gần công ty anh nhất.” Thật ra, những lời này là đề nghị không tệ, trước khi Tô Dã Nghi nói cũng là thật lòng thật dạ suy xét cho Dịch Tự, chờ sau khi cô nói xong lời đề nghị này, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút không hợp lý lắm.

Nếu Dịch Tự chuyển nhà…

“Hình như trước đó em bảo anh không cần chuyển đi.” Dịch Tự nói sâu xa.

Tô Dã Nghi quay mặt, bám cửa kính xe buồn bực nghĩ, hình như là, cô còn khóc lóc kéo tay anh bảo anh đừng chuyển đi. Trời xanh làm chứng, cô bảo anh chuyển đi chỉ là nói năng bừa bãi nhất thời thôi, ngàn vạn lần đừng coi là thật nha!d;đ"l.q;đ

Vẫn còn chán nản một hồi, Tô Dã Nghi nói sang chuyện khác: “Thật ra mua xe cũng không tệ, rất thuận tiện nha! Chủ nhật đi chơi còn có thể tự mình lái xe ra ngoài, đỡ phải chen chúc trên tàu điện ngầm chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng, rất phiền toái! Nghĩ như vậy, ưu điểm vẫn rất nhiều!”

Dịch Tự gật đầu khá tán thành: “Ừm, nghe qua quả thật rất nhiều.”

Tô Dã Nghi cao hứng tiếp tục nói: “Cứ vậy đi, hơn nữa, nghĩ đến như vậy, trả tiền cũng không tính là gì, có một cái áp lực như vậy mới có động lực nha!”

“Ừ, rất có lý!”

Tô Dã Nghi nhận được sự tán thành như là nhận được khích lệ, bắt đầu tươi cười không kiêng dè: “Hơn nữa, anh thông minh như thế, công việc tốt như vậy, cộng thêm anh còn kiêm chức nhiều như vậy, anh lại cần cù lại vất vả…”

Đối với lời nói kế tiếp của Tô Dã Nghi, Dịch Tự không cắt ngang, cũng không nói chen vào, chỉ cười trong miệng, lẳng lặng nghe, không nhìn kỹ sẽ không thấy, trong mắt anh đang dần dần ngưng tụ một luồng ánh sáng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương