Edit: Lam Anh

Bị Đới Duy điều động, sau khi “Vua muộn” Triệu Duyệt không đếm nổi số lần đi muộn, Tả Đan tới tìm anh. Nói chung cực kỳ nghiêm túc cực kỳ nghiêm túc nói chuyện với anh một chút, tóm lại, khi Triệu Duyệt trở lại bàn làm việc, khí thế cả người đều đã thay đổi.

Tô Dã Nghi chính là “người bị hại” của sự thay đổi tầng tầng lớp lớp của anh.

Lúc này Triệu Duyệt kéo cô đến gian phòng hút thuốc, vô cùng chân thành tha thiết nói: “Nếu mỗi ngày cô có thể gọi tôi rời giường mà nói…”

Tô Dã Nghi cũng không ngẩng đầu, trực tiếp cắt ngang anh: “Mơ tưởng.” Sau đó xoay người muốn ra khỏi phòng hút thuốc.

Triệu Duyệt kịp thời nói sau lưng cô: “Chúc Lỵ thật sự muốn biết rốt cuộc Dịch Tự sống ở chỗ nào.”

Tô Dã Nghi dừng bước chân, quay lại trừng anh: “Anh!”

“Chỉ là mỗi ngày khi cô rời giường thuận tiện gọi tôi dậy mà thôi.” Nói tới đây, biểu cảm của Triệu Duyệt nháy mắt trở nên đáng thương: “Cô phải thông cảm một chút, tôi vốn là một Phú Nhị Đại, tôi vì theo đuổi tình yêu vĩ đại mới lưu lạc đến mức này…”

Trước khi da gà nổi trên tay Tô Dã Nghi lan tràn đến toàn thân, cô kịp thời ngắt lời anh: “Được, được, được!”

Sáng sớm hôm sau, Tô Dã Nghi quả thực làm hết phận sự làm một cái “đồng hồ báo thức”.

Buổi sáng mỗi ngày Dịch Tự bảy giờ rưỡi rời giường, vì bắt đầu cùng anh dùng chung toilet, bình thường Tô Dã Nghi sẽ muộn tới gần tám giờ mới thức dậy. Hôm nay, để trống ra một khoảng thời gian gọi Triệu Duyệt rời giường, Tô Dã Nghi cố ý rời giường vào lúc bảy giờ bốn mươi, sau đó xuống lầu, gõ vang cửa phòng ngủ chính.

Gõ một lúc lâu, bên trong đều không có động tĩnh. Tô Dã Nghi tức giận trong lòng, kêu to ngay tại cửa: “Triệu Duyệt, rời giường đi!”

Gọi xong, Tô Dã Nghi lẳng lặng chờ đợi một lúc để xác định động tĩnh bên trong. Không biết, động tĩnh thì có, lại không phải truyền đến từ phòng ngủ chính. Tô Dã Nghi theo tiếng động nhìn về phía nhà vệ sinh, Dịch Tự đang đứng ở cửa nhìn cô, rõ ràng là vừa lúc rửa mặt xong, vẻ mặt tinh thần khoan khoái.

Tô Dã Nghi vẫy tay về phía anh chào một tiếng: “Buổi sáng tốt lành.”

Dịch Tự nhíu mày hỏi: “Cô đang làm gì?”

Ánh mắt lúc đó của Tô Dã Nghi ở phòng ngủ chính và Dịch Tự băn khoăn một lần, đột nhiên cảm thấy đáp án có chút không nói lên lời, nhưng cô lại không tiện không trả lời, vì thế cúi đầu ngập ngừng nói: “Gọi Triệu Duyệt… rời giường!”

Có một lúc lâu, Tô Dã Nghi và Dịch Tự đều im lặng.

Tô Dã Nghi im lặng là vì đang chờ phản ứng của Dịch Tự, Dịch Tự im lặng… Tô Dã Nghi không biết là vì cái gì. Cho đến khi cô vẫn tập trung tinh thần chú ý phương hướng tiếng bước chân truyền đến, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng Dịch Tự đi vào phòng.

Sau đó liên tục vài ngày, Tô Dã Nghi cứ theo lẽ thường gọi Triệu Duyệt rời giường, cô lại không gặp được Dịch Tự. Đoán rằng có thể anh công tác bận rộn, ra ngoài quá sớm, về nhà quá muộn gì gì đó… Tô Dã Nghi cũng không đặt chuyện này trong lòng, dù sao trước kia anh cũng thường xuyên như vậy.

Cô trái lại nhớ, thứ Sáu mua chút đồ ăn ngon, cho anh bồi bổ thân thể gì đó.

Buổi chiều thứ Sáu, Tô Dã Nghi trước tiên hoàn thành công việc, khi thu thập túi sách chuẩn bị đi siêu thị lớn mua sắm một chút, Triệu Duyệt đột nhiên ló đầu tới, thần bí nói như này: “Cô muốn đi siêu thị?”

Tô Dã Nghi đã thu thập xong “Ừ” một tiếng, nhấc túi lên liền đi.

Triệu Duyệt đột nhiên bước nhanh vượt qua.

Trong thang máy, Tô Dã Nghi buồn bực hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Triệu Duyệt cười hì hì: “Đi siêu thị! Mỗi lần cô nấu cơm nhất định phải làm nấm Lactarius xào thịt à, rau chân vịt gì đó, không thể đổi món cá sao?”

Từ sau khi Triệu Duyệt đến cùng sống chung, Tô Dã Nghi vẫn bị anh lấy Dịch Tự làm lý do uy hiếp các loại, rất không dễ dàng chịu đựng được đến Chủ nhật, cô không cần lo lắng Triệu Duyệt có thể giúp Chúc Lỵ mật báo bất cứ lúc nào, vì thế lo lắng cũng miễn cưỡng vài phần, lườm anh một cái, Tô Dã Nghi tức giận nói: “Tôi cũng không phải bảo mẫu của anh, tôi muốn nấu đồ ăn gì thì nấu đồ ăn đó!”

Hai người sóng vai đi ra khỏi thang máy, Triệu Duyệt bị giọng điệu của Tô Dã Nghi làm cho cười to “Ha ha”: “Cô đây là nông nô xoay người khuyến khích đủ sao?”

Tô Dã Nghi không để ý anh, chỉ “hừ hừ” hai tiếng, lại bước nhanh hơn ra khỏi cao ốc.

Triệu Duyệt đuổi kịp cô, giọng điệu vẫn không chút đứng đắn như cũ: “Nếu cô ở trước mặt Dịch Tự đáy lòng cũng cứng rắn như vậy, tôi đã nói cô lợi hại.”

“Ai cần anh nói tôi lợi hại!”

“Cô phải nói chuyện hòa thuận với tôi, tôi dạy cho cô theo đuổi Dịch Tự thế nào.”

“Ai cần anh…” Suy nghĩ cẩn thẩn ý tứ trong lời nói của Triệu Duyệt, Tô Dã Nghi đúng lúc dừng lại lời muốn nói ra, quay đầu nhìn anh: “Anh… Anh có ý gì?”

Triệu Duyệt cười thần bí: “Giúp cô theo đuổi Dịch Tự nha.”

Tô Dã Nghi bĩu môi, buồn bực nói: “Không phải ngay từ đầu anh đã nói tình yêu của tôi không có khả năng sao?”

Triệu Duyệt cười thoải mái: “Đó là ngay từ đầu.”

Tô Dã Nghi ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Có ý gì?”

Triệu Duyệt vỗ vỗ đầu cô, cực kỳ chân thành cười nói: “Theo đuổi phụ nữ tôi vốn cũng rất am hiểu, huống chi theo đuổi đàn ông?” Rất nhanh nhận thấy lời nói của mình có nghĩa khác, Triệu Duyệt vội sửa đúng trước khi Tô Dã Nghi hiểu: “Ý của tôi là, tôi là đàn ông, đàn ông luôn hiểu đàn ông hơn.”

Tô Dã Nghi vẫn không nâng nổi tinh thần nghĩa sĩ: “Tôi, anh hiểu anh ấy có ích lợi gì, anh ấy không thích tôi, anh ấy có người trong lòng.”

“Có người trong lòng?” Chẳng lẽ anh nhìn nhầm rồi? Trên mặt Triệu Duyệt thoáng chốc gắn đầy sự nghi ngờ.

Tô Dã Nghi gật đầu: “Đúng vậy, bắt đầu từ trung học đều cực kỳ thích.”

Triệu Duyệt vừa nghe đáp án này liền vui vẻ, ban đầu vẫn chỉ là cười yếu ớt, về sau gần như nghĩ đến chuyện đùa giỡn gì, dần dần càng cười càng lớn, sau cùng lại cười đến vui vẻ, chỉ kém cười khom lưng thôi.

Khi đến siêu thị, Tô Dã Nghi đã từng tính bỏ qua đồ ăn mình thích ăn, lập tức tới khu rau dưa, bị Triệu Duyệt giữ chặt một phát, anh dùng một giọng cực kỳ nghiêm túc nói: “Không cần đối quá tốt với người đàn ông cô thích, lúc này làm cho họ cảm thấy lòng tốt của cô là lẽ đương nhiên, sẽ làm hư bọn họ.”

Tô Dã Nghi nghe xong, lại choáng váng một khoảng thời gian tiêu hóa xong, cuối cùng trịnh trọng gật đầu.

“Vẫn là chọn một chút đồ ăn tôi thích đi!” Triệu Duyệt đạt được dường như cười, kéo Tô Dã Nghi tới khu thịt tươi, sau khi mua hai cân xương sườn, lại lôi kéo cô đi khu thủy sản mua hai con cá lớn, Triệu Duyệt vốn định mua mấy con cua, Tô Dã Nghi thật sự không biết làm, vì thế cuối cùng anh rất không nỡ bỏ qua.

Sau đó hai người lại mua chút đồ ăn khác, lúc trả tiền Tô Dã Nghi mới phát hiện, hình như lần này một loại đồ ăn Dịch Tự thích cũng chưa mua.

Anh có tức giận không nhỉ?

Đáp án vấn đề này… Tô Dã Nghi biết rất nhanh.

Hai người Tô Dã Nghi và Triệu Duyệt đang vì người nào xách cái nào từ siêu thị xuất hiện mà vẫn vui vẻ tranh chấp cá đến khi vào trong nhà, tiếng tivi trong phòng khách và người ngồi ngay ngắn trên ghế sofa nghiêng tay nhìn bọn họ khiến Tô Dã Nghi lập tức ngậm miệng.

Tivi mở ra, phát một bộ phim truyền hình không biết tên, một tay Dịch Tự đang ở trên tay vịn ghế sofa, một tay nắm một góc báo chí trên đùi, cứ như vậy nghiêng mặt lạnh lùng tới nhìn bọn họ, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng.

Triệu Duyệt rùng mình một cái, giống như vui đùa nói: “Trong phòng mở điều hòa sao?”

Dịch Tự đương nhiên không để ý anh, Tô Dã Nghi trơ mắt nhìn anh quay đầu trở lại, tiếp tục xem báo giấy. Rõ ràng không có bất kỳ biểu cảm và động tác tay chân gì, thậm chí anh chưa nói một câu nào, Tô Dã Nghi lại cảm nhận được quanh người anh bao phủ một loại hơi thở - hơi thở phẫn nộ.

Tô Dã Nghi cũng rùng mình một cái.

Bởi vì thời gian đã không còn sớm, Tô Dã Nghi liền mang theo đồ đạc trực tiếp đi vào phòng bếp. Triệu Duyệt cởi giày xong vốn còn muốn chạy tới chỗ sofa, mắt nhìn người đã ngồi ở chỗ kia, anh lại cười dừng bước chân, xoay người, ân cần mà lại hưng phấn hô to: “Tôi tới giúp cô nha, Dã Nghi!” Dứt lời, cũng bước vào phòng bếp.

Tô Dã Nghi mang từng cái đồ ăn ra rửa sạch, mở nước bồn rửa rau, bỏ con cá đã mổ bụng vào, có chút không đành lòng nhìn Triệu Duyệt nói: “Nếu là tới giúp tôi, vậy anh giúp tôi rửa cá nhé!”

Triệu Duyệt kéo tay áo, cười tít mắt nói: “Được.”

Tô Dã Nghi từ phía sau anh đi qua, định đóng cửa phòng bếp, Triệu Duyệt vội vàng giữ chặt cô, nói: “Sao lại đóng cửa, không khí nhiều không lưu thông đâu!”

Tô Dã Nghi: “Như thế này xào rau lại có rất nhiều mùi dầu mỡ.”

Triệu Duyệt suy nghĩ một lúc lâu: “Khi nào xào rau thì đóng đi.” Dừng một chút, dáng vẻ giống như ngại ngùng lại rất có chuyện riêng, “Tôi có chứng sợ không gian chật hẹp.”

Tô Dã Nghi: “Hả?”

Triệu Duyệt xắn tay áo đến nửa cánh tay vuốt cằm, cực kỳ nghiêm túc nhìn con cá chết trong bồn nước kia, hơi mờ mịt nói: “Nó sạch sẽ như vậy, phải rửa như thế nào?”

Tô Dã Nghi vừa sắp xếp xương sườn xong quay đầu lại thấy bộ dáng anh vẫn không nhúc nhích, nhịn không được trừng anh: “Nhìn xem, tôi dạy cho anh!” Sau đó xoay người kề vai cùng Triệu Duyệt, một đôi bàn tay luồn vào trong bồn nước, đụng đến đầu cá, nói, “Mẹ tôi dạy tôi, rửa cá phải rửa đầu trước, trong đầu nó còn có mang cá.” Vừa nói xong, Tô Dã Nghi vừa điềm đạm tách đầu cá ra, lôi từ bên trong ra một mang cá màu đỏ...

“Chậc chậc…” Bộ dáng Triệu Duyệt một mặt ghét bỏ, “Cô thật tàn nhẫn đấy, Tô Dã Nghi.”

“Vốn là như vậy mà, chẳng lẽ anh muốn ăn mang cá?” Đang nói, con cá trong bồn nước kia đột nhiên mạnh mẽ vẫy đuôi cá, thoát ra từ trong tay Tô Dã Nghi. Tô Dã Nghi bị dọa giật nảy mình, theo bản năng hét lên một tiếng “A”.

Triệu Duyệt cũng bị tiếng động kia hù dọa nhảy về sau một bước, còn ân cần kéo Tô Dã Nghi đến một bên, hỏi thẳng: “Không làm sao chứ?”

Tô Dã Nghi thở hổn hển, bình tĩnh một hồi lâu mới nói: “Con cá này, con cá này…”

Triệu Duyệt cách rất xa nhìn, còn có chút nghĩ mà sợ: “Là vẫn chưa chết hẳn hả! Sẽ không cắn người chứ?”

Nghe xong lời của Triệu Duyệt, Tô Dã Nghi “phốc” một tiếng, nhịn không được cười ra tiếng, nói thẳng: “Lần đầu tiên tôi nghe nói cá sẽ cắn người, anh còn bình thường hay không thế!”

Triệu Duyệt không cam lòng yếu thế: “Lần đầu tiên nghe? Cô chưa từng nghe qua cá mập sẽ cắn người? Cô chưa từng nghe qua cá kình sẽ cắn người? Cô chưa từng nghe qua cá sấu sẽ cắn người? Những con này đều là cá đấy!”

Tô Dã Nghi phản bác: “Này, cá sấu không phải cá mà!”

“Dù sao thì, cá sẽ cắn người, đây mới là bình thường.”

“…”

Hai người ở phòng bếp trao đổi quá say sưa, không ai chú ý đến cái người trong phòng khách kia bỗng nhiên đứng lên cuối cùng lại ngồi trở lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương