"Lâm Thanh, vào chưa?"

 

"Hả? Ừ"

 

Tôi giật mình hoàn hồn, lại cau mày dặn dò Chu Châu: "Lát nữa vào đừng gọi em là Lâm Thanh nhé. Thanh Thanh, Tiểu Thanh, hay là bảo bối, gì cũng được."

 

Nào có bạn trai nào gọi bạn gái bằng tên đầy đủ chứ...

 

Không thể để lộ được.

 

"Được" Chu Châu nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý. Nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

 

"Vậy vào thôi"

 

10.

 

"Bảo bối, em ngồi trong hay ngoài?"

 

Vừa đến chỗ ngồi, Chu Châu bất ngờ gọi một tiếng khiến tôi ngẩn người.

 

Theo bản năng liếc nhìn Ngôn Từ.

 

Cậu ấy ấy đang cúi đầu nghịch điện thoại, không nghe thấy à?

 

Tôi ngẩng đầu, cười tươi như hoa: "Chỉ cần ở cạnh anh, ngồi đâu cũng được."

 

Cuối cùng tôi ngồi phía trong, đối diện với Giang Mỹ Mỹ.

 

Phục vụ mang đồ ăn lên.

 

Ngôn Từ vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại.

 

Tôi không quen nhìn cậu như vậy, định nhắc nhở thì Ngôn Từ ngẩng đầu lên.

 

Bất ngờ không kịp phòng bị.

 

Ánh mắt tôi và cậu chạm nhau.

 

Ngôn Từ mấp máy môi ra hiệu: Xem điện thoại.

 

"…" Tôi khó hiểu nhìn cậuấy.

 

Nhưng vẫn ngoan ngoãn bật điện thoại, mở Wechat…

 

Ngôn Từ: Bảo bối? Sến súa c.h.ế.t đi được.

 

Tôi đảo mắt, gõ chữ: Đẹp trai hơn cậu là được rồi.

 

Gõ xong, tôi len lén ngước nhìn Ngôn Từ.

 

Ừm…

 

Thiếu niên cúi đầu, dáng vẻ thanh tú, những khớp xương thon dài hiện rõ trên bàn tay đang cầm điện thoại, mái tóc hơi rũ xuống che khuất đôi mắt, toát lên vẻ tùy ý, phóng khoáng của tuổi trẻ.

 

Mà Chu Châu ngồi bên cạnh, góc nghiêng khuôn mặt sắc nét, phía sau áo thun đen có một múi cơ nổi lên trông thật đẹp mắt.

 

Đúng là soái ca, mỗi người một vẻ.

 

Lúc này, Giang Mỹ Mỹ nghiêng người sang, liếc nhìn điện thoại của Ngôn Từ: "Đang nhắn tin với ai đấy?"

 

Ngôn Từ chẳng có vẻ gì bối rối.



 

Cậu thản nhiên úp điện thoại xuống bàn, "Không ai cả, tin nhắn rác thôi"

 

Tôi...

 

Cái gì chứ.

 

Âm thầm mỉa mai tôi là đồ bỏ đi à?

 

Tôi tức tối nhắn tin: Ngôn Từ, tôi tuyệt giao với cậu!

 

Sau khi bị Giang Mỹ Mỹ nhắc nhở, Ngôn Từ không động đến điện thoại nữa.

 

Cơn giận của tôi không biết trút vào đâu.

 

Bèn quay sang làm phiền Chu Châu.

 

Tôi huých vai Chu Châu: "Bảo bối, em muốn ăn sashimi của anh."

 

"Không..." Chữ "không" của Chu Châu thánh ăn vừa thốt ra đã bị ánh mắt của tôi dọa cho thụt lùi, anh vội vàng đổi giọng "Khụ, được thôi."

 

"Woaa!" Tôi "hào hứng" gắp sashimi.

 

Rồi ngay trước mặt Chu Châu, ăn hết hơn nửa đĩa.

 

Nhìn anhmặt mày đau khổ, kéo đĩa sashimi chẳng còn lại bao nhiêu về phía mình, bĩu môi nhưng lại không dám ngăn tôi.

 

Tôi thầm buồn cười.

 

Tâm trí bị Ngôn Từ làm cho rối bời cũng khá hơn một chút.

 

Nói là bữa ăn bốn người, nhưng bầu không khí ngượng ngùng giữa tôi và Ngôn Từ chắc hẳn hai người còn lại đều cảm nhận được.

 

Về phần Chu Châu, anh dĩ nhiên chẳng quan tâm.

 

Chỉ cần ngồi ăn im lặng là có 300 tệ bỏ túi, đúng là ngồi không cũng hưởng lợiquá còn gì.

 

Còn Giang Mỹ Mỹ...

 

Là con gái, chắc hẳn cô ấy rất vui khi thấy bạn trai chủ động giữ khoảng cách với thanh mai như tôi.                       

 

Dĩ nhiên là không thể chủ động phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng hiện tại.

 

tôi Vì tôi và Chu Châu lạichẳng có chuyện gì để nói.

 

Vậy nên...

 

Bữa cơm này, chúng tôi ăn chỉ lẳng lặng ai ăn phần nấy.

 

11.

 

Quán ăn này nằm ngay trên phố Trung Quan Thôn, cách Thanh Hoa, Bắc Kinh đều rất gần.

 

Ăn xong, bốn người chúng tôi đi dạo trên phố.

 

Tôi khoác tay Chu Châu.

 

Giang Mỹ Mỹ sóng vai bên cạnh Ngôn Từ, im lặng không nói gì.

 

Công bằng mà suy xét, tính tình Giang Mỹ Mỹ cũng khá tốt.

 

Tuy nhiên không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác Ngôn Từ không mấy để tâm đến cô bạn gái này cho lắm…



 

Nhưng không nghĩ nhiềuđây chẳng phải chuyện của tôi.

 

Biết đâu Ngôn Từ không thích thể hiện tình cảm khi yêu đương thì sao?

 

Ừm...

 

Hình như như vậy giả thuyết lại càng lạ hơn đấy.

 

Ting ting.

 

Tôi buông tay Chu Châu, mở khóa điện thoại.

 

Là một thông báo thông báo chuyển tiền, từ do Ngôn Từ.

 

Kèm theo dòng tin nhắn: "Tiền của tôi cho cậu, không được đưa bạn trai tiêu."

 

Tôi nghẹn họng.

 

Cái gì vậy...

 

Tôi đâu có nghĩ tự dưng mang tiền đi cho bạn trai giả tiêu chứ.

 

Nhưng tiền đã gửi đến rồi, không nhận thì phí quá.

 

Tôi nhanh chóng quên đi sự khó chịu vừa rồi, vội vàng nhấn nút nhận tiền.

 

Woa!

 

800 tệ.

 

Tôi vui vẻ gõ chữ: "Cảm ơn sếp"

 

Chưa gõ xong, điện thoại lại nhận được một tin nhắn mới.

 

Chỉ vỏn vẹn một chữ đơn giản.

 

Ngôn Từ: "Ừ."

 

Tôi ngơ ngác: "Cái gì?"

 

Ngôn Từ không trả lời tôi.

 

Không nhận được hồi âm, tôi đành phải tự tìm câu trả lời, kéo lịch sử trò chuyện lên trên: [Ngôn Từ, tôi muốn tuyệt giao với cậu!]

 

Ừ[Ừ.]

 

Nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình điện thoại, tôi bỗng chốc cảm thấy đầu óc rối bời.

 

Thi đỗ Thanh Hoa thì đã sao, vẫn chẳng hiểu nổi những suy nghĩ quanh co của con gái.

 

12.

 

"Á!"

 

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kêu đau của Giang Mỹ Mỹ.

 

Tôi quay đầu lại, thấy cô ấy đang ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt nhăn nhó xoa xoa mắt cá chân.

 

Chắc là trẹo chân rồi?

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương