Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
-
Quyển 9 - Chương 17: Lời nói sau cùng
Khi bạn thấy được dòng này, xin chúc mừng bạn, bạn đã luyện được tuyệt chiêu “còn sống leo ra khỏi hố lớn vạn năm”, có phải là rất kích động hay không? Moa ha ha ha ha….
Vậy, cuối cùng, để cho Mặc Mặc nói cho bạn biết nguồn gốc của cái hố to vạn năm này nha.
Sinh ra “Khai Phong phủ”, thật ra là từ bộ đĩa VCD….
Không sai, bạn đã đoán đúng, chính là bộ đĩa VCD phim “Bao Thanh Thiên” lâu đời nhất, kinh điển nhất…
Một ngày cuối năm 2006, thời tiết sáng sủa, mây trắng bồng bềnh, lúc ấy Mặc Mặc đi dạo trong một cửa tiệm bán đĩa, trong một đống cảnh xuân tươi đẹp thì phát hiện một chồng định mệnh… Ừ, là một chồng đĩa “Bao Thanh Thiên”.
Lúc đó Mặc Mặc nghĩ là…..
Bao Thanh Thiên!
Triển Chiêu!
Nam thần! (à, không, khi đó còn chưa lưu hành cái từ nam thần này, cho nên phải là, trai đẹp!)
Vì vậy, với nền kinh tế đau đớn ăn hàng ở không, Mặc Mặc ôm lý tưởng trừ ác dương thiện tuyên dương chính nghĩa cao thượng trong lòng, bỏ ra hết tiền lì xì mua toàn bộ “Bao Thanh Thiên”.
Chuyện sau đó, chắc hẳn tất cả mọi người đều đã đoán được.
Hơn hai trăm tập Bao Thanh Thiên đã tẩy não một thiếu nữ trong sáng thành một fan cuồng của Triển Chiêu.
Xem hết Bao Thanh Thiên, Mặc Mặc vẫn chưa thỏa mãn, vì vậy đi ôn lại 94 tập của “Thất hiệp ngũ nghĩa”, kết quả, thành công bị thuần hóa thành fan cuồng của Bạch Ngọc Đường….
Hơn nữa, khi đó Mặc Mặc thật ra đã sớm là một hủ nữ thâm niên (che mặt, lộ tuổi rồi…)
Sau đó, bắt đầu tìm kiếm truyện Miêu Thử, Bao Thanh Thiên trên mạng, cũng xem hết tất cả bình luận, video clip…
Nhưng, bi kịch đã xảy ra, tất cả các phim và truyện đều đã xem hết, Mặc Mặc tiến vào hoàn cảnh bi thảm đói khát nhưng không có lương thực để ăn. (Ý bảo là hết phim, truyện rồi mà vẫn chưa thỏa lòng nên biến thành con ma đói.)
Sau đó, Mặc Mặc bất đắc dĩ, viết ra một vở kịch nhỏ trong đầu:
Khai Phong phủ đều là một đám người chính trực, nếu bỗng nhiên có một người tham tài háo sắc xâm nhập vào thì sẽ như thế nào nhỉ?
Khai Phong phủ chắc chắn sẽ hỏng mất! Ha ha ha ha!
Nếu như cái người tham tài háo sắc đó là nữ giả nam trang, sau đó nam thần Triển Chiêu lại thích người này, cho mình là đồng tính….
Moa ha ha ha ha, quá buồn cười rồi, ta muốn viết ra!
Vì vậy, trong một đêm gió lớn, Mặc Mặc hèn mọn bỉ ổi vui vẻ mở WORD ra, viết Hồi 1.
Nhưng mà, viết ra mà không có người xem thì cũng rất nhàm chán.
Vì vậy, trong một đêm gió lớn tương tự, Mặc Mặc tiện tay tìm tòi một trang web giải trí nóng nhất post truyện lên.
Thần kỳ chính là, ngày hôm sau, Mặc Mặc vui mừng phát hiện, có người xem, còn có người để lại bình luận, nói là viết rất tốt.
U, rất tốt nha!
Vì vậy Mặc Mặc như gà bị cắt tiết, toàn thân phấn khởi tiếp tục bắt đầu viết Hồi 2.
“Khai Phong phủ” vốn không ai không biết, không có bản thảo, chỉ dựa vào bộ não của một fan girl mà bắt đầu hành trình thay đổi lừa bịp trắng trợn…. (khúc này ta chém, vì ta ko hiểu nổi tác giả viết cái gì)
Một lần “Hãm hại” này, chính là tám năm.
Tám năm, có nghĩa là gì?
Có nghĩa là một lần chiến tranh kháng Nhật toàn diện thắng lợi;
Có nghĩa là một cái ý tưởng nho nhỏ lại trưởng thành một hố to vạn người;
Có nghĩa là tiểu thuyết không thu hút trên Internet lại trưởng thành thành bộ tiểu thuyết dậy sóng như bây giờ;
Có nghĩa là một thiếu nữ trẻ tuổi ít kinh nghiệm xem mắt đã kết hôn sinh con đầy nhà;
Tám năm, có nghĩa tuổi thanh xuân đã qua, nhưng cũng có nghĩa một cuộc sống mới đã mở.
Trong tám năm, nói thật, Mặc Mặc đã từng muốn bỏ truyện.
Viết lách thật ra là một sở thích rất cô đơn, giống như là một người từ từ đi lên một con đường, có lẽ sẽ có người ở bên cạnh phất cờ hò reo, có lẽ sẽ có người ở bên cạnh cố gắng trợ uy, khi nhưng chính thức ngồi trước máy tính viết lách thì cũng chỉ có một mình….
Khi nhiệt tình viết lách tiêu hao gần như là không còn, khi ghi được một nửa thì cảm thấy mình hết thời, khi ghi được một nửa thì gặp phải chướng ngại khó có thể vượt qua… Thật sự rất muốn chạy trốn….
Vì vậy, Mặc Mặc liền chơi xấu chạy trốn.
Không sai, đó chính là ở tập Trần Châu Án, khi Tiểu Kim chuẩn bị gấp ngàn hạc giấy giúp Triển Chiêu gặp Băng Cơ….
Mặc Mặc không viết tiếp trong tám tháng….
Trong tám tháng đó, Mặc Mặc đã tìm việc làm, người mới nhậm chức, rất bận rộn, có lẽ đôi khi nhàn rỗi sẽ nghĩ, hình như còn có cái hố chưa lấp….
Vậy thì sao, không sao cả, mua ha ha ha ha….
Nhưng, sau tám tháng, Mặc Mặc nhất thời hiếu kỳ mở bình luận ra xem…..
Sau đó sợ ngây người.
Truyện đã ngừng tám tháng, nhưng vẫn còn có người kiên quyết bình luận giục truyện!
Hơn nữa thời gian bình luận lại là chính ngày hôm đó!
Đây là tinh thần gì thế?
Đây là tinh thần kiên trì bền bỉ sông cạn đá mòn!
Mặc Mặc khiếp sợ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở văn bản đã chôn vùi trong tám tháng ra, tiếp tục ngồi trước còm biu tơ, bắt đầu lữ trình viết lách đau khổ….
Lúc này đây, Mặc Mặc chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ, một lần cũng không!
Cho dù là kết hôn, cho dù là mang thai, cho dù là sinh con ở cữ….
Mặc Mặc cũng vẫn nhớ, mình còn có một cái hố to phải lấp, còn có hơn vạn bạn bè lọt hố kêu than cho thực phẩm…
Mặc Mặc vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần còn có một người xem, Mặc Mặc vẫn sẽ tiếp tục viết.
Cho nên, “Khai Phong phủ” hoàn thành, các bạn là người mình nên cảm ơn nhất, nếu như không có sự ủng hộ của các bạn, nếu như không có kiên quyết của các bạn, nếu như không có bình luận của các bạn, có lẽ, “Khai Phong phủ” sẽ giống như rất nhiều truyện trên mạng, biến thành một cái “hố to” vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Lúc này, Mặc Mặc đặc biệt cảm ơn tất cả các bạn đã luôn bên cạnh Khai Phong phủ.
Cảm ơn tất cả đã thành lập fan club cho Mặc Mặc, mặc dù Mặc Mặc chưa bao giờ đi gặp các buổi offline, nhưng có rất nhiều rất nhiều bạn thông qua những buổi off đó quen biết tương giao, trở thành bạn tốt của nhau, Mặc Mặc cảm thấy, rất có ý nghĩa. (thật ra là Mặc Mặc quên gia nhập, quên…).
Cảm ơn Âu Dương Mặc Tâm đi, mặc dù Mặc Mặc lười đi, nhưng ngày đầu tiên nhìn thấy web forum, Mặc Mặc vẫn rất kích động;
Cảm ơn các Miêu Miêu, tất cả các bạn ở đại học V, các bạn hậu kỳ, mặc dù phim truyền hình bị Mặc Mặc biến tấu, nhưng, có thể nghe thấy giọng nói của Tiểu Kim, Tiểu Triển, Tiểu Bạch, đó vẫn là một động lực lớn để Mặc Mặc viết lách;
Cảm ơn các fan của Kim Kiền, là các bạn kiên trì bền bỉ thông đồng nhau mới thành công lôi Mặc Mặc ra, để Mặc Mặc biết, thì ra bạn của Nhị Thứ Nguyên thật sự cũng có thể kéo dài đến Tam Thứ Nguyên, cũng để cho Mặc Mặc biết, thì ra nỗi đau khi viết lách cũng có thể trở thành niềm vui….
Cảm ơn nhà xuất bản biên tập Hoa Hoa, thực hiện ước mơ xuất bản sách của Mặc Mặc;
Cảm ơn thầy Khương Hán Trung đã liên lạc với nhà xuất bản Việt Nam, ngài đã thành công tống cái hố to này ra khỏi Trung Quốc, hướng về quốc tế, cảm động gạt lệ;
Cuối cùng, cảm ơn tất cả các bạn đã không rời nửa bước, ngồi xổm, ăn dằm nằm dề cắm rễ ở đáy hố! Thật sự, cám ơn các bạn! Cảm ơn!
Gạt lệ, hỉ mũi…..
Được rồi, phía dưới, Mặc Mặc nói về ba vị nhân vật chính của Khai Phong phủ nha!
Nữ chính: Kim Kiền.
Một người tham tài háo sắc, lười biếng, láu cá thường hay khiến người ta quên tính tiền… Ừ, được rồi, nàng chính là nữ chính!
Nói thật, Mặc Mặc cảm thấy, cái tên Kim Kiền này Mặc Mặc đặt rất đúng! Khái quát cuộc sống truy cầu và nhân sinh đẳng cấp của nàng Tiểu Kim….
Mặc dù có lúc hơi lười biếng, có khi giở trò, có khi đầu óc không nhanh nhạy khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng Tiểu Kim thật là một đứa bé ngoan hiền lành….
Đúng vậy, hiền lành! Tiểu Kim là có một nữ chính vàng có tính cách hiền lành!….
Nhìn thấy Tiểu Kim, giống như nhìn thấy chúng ta vậy, mỗi ngày mơ ước đơn giản là bình an ngồi ăn rồi chờ chết, vì bảo vệ mình, dùng đủ loại ngụy trang võ trang tầng tầng lớp lớp cho mình, nhưng mà trong lòng, vĩnh viễn luôn duy trì một phần…. Bình thường nhất và trân quý nhất…. Hiền lành.
Đây là Tiểu Kim, cũng là chúng ta…. Nhân vật chính bình thường.
Nam chính một: Triển Chiêu.
Đối với Triển Chiêu, Mặc Mặc chỉ có ba cụm từ để hình dung.
Nam thần! Nam thần!! Nam thần!!!
Được rồi, xong rồi, vị kế tiếp (bị đạp bay)….
Ha ha ha, bò lại nào, đối với Triển Chiêu, quá nhiều ca ngợi, quá nhiều thi từ, quá nhiều nước miếng máu mũi… Gì nữa, Mặc Mặc sẽ không lắm lời đâu (là lười ghi thôi, đừng đánh đầu!).
Nhưng nếu để cho Mặc Mặc nói, chỉ có một từ để diễn tả Triển Chiêu…..
Là “kiên quyết”.
Xuất thân từ giang hồ, dấn thân vào quan phủ, bị kẹp ở giữa hai kẽ hở, có người phỉ báng, có người nhục mạ, nhưng bởi vì trong lòng Triển Chiêu có lòng nhiệt huyết, bởi vì trong lòng muốn bảo vệ Thanh Thiên, mơ ước bảo vệ dân chúng, mặc kệ là lúc nào nơi nào, mặc kệ là gặp bao nhiêu gian nan, đều chưa từng quên. Cho dù lúc biết người trong lòng và bạn tốt đã hy sinh, chàng vẫn thủ vững trách nhiệm bảo vệ Thanh Thiên của mình….
Kiên quyết, là hai chữ khó khăn nhất trên đời, cũng là điểm khiến người ta yêu mến nhất của Triển Chiêu.
Thanh niên tốt ẩn nhẫn kiên quyết chính trực, đây cũng là Triển Chiêu, thiên hạ tốt nhất…. Triển Chiêu.
Nam chính hai + nữ phụ hai: Bạch Ngọc Đường.
Đồng chí tiểu Bạch Thử kiêm luôn hai vai, Mặc Mặc nên hình dung hắn sao đây?
Chắc là Mặc Mặc ghi một… Một tính biến thành hai vai….
Vừa mới bắt đầu là nam chính hai, mà cái gọi là nam chính hai tất nhiên là phải lưu luyến si mê nữ chính, sau đó cùng nam chính một tranh đoạt nữ chính kinh thiên động địa….
Kết quả, tiểu Bạch Thử thường thường cùng Triển Chiêu đánh nhau thiệt, nguyên nhân lại có đủ loại lộn xộn lung tung, nhưng chỉ không có vì tranh đoạt đồng chí nữ chính Kim Kiền….
Sau đó, viết viết, hàng này cứ nghĩ ra là viết, rồi mờ ám với Triển Chiêu, sau đó còn mờ ám đến kinh thiên động địa…
Để cho người dở khóc dở cười chính là, tên này vừa mờ ám với Triển Chiêu, lại vừa có tình ý với Kim Kiền… Rồi đau đớn không rõ tâm ý của mình….
Loại tình cảm vừa buồn cười vừa đau lòng này là cái quỷ gì vậy! Xỉu!
Ngay lúc cho rằng tên này có thể sẽ nhập vai nam nữ phụ, sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, thì tiểu Bạch Thử nóng nảy càn rỡ bá đạo ngang ngược nhất này cuối cùng lại lựa chọn buông tay….
Trong quá trình viết, Mặc Mặc thường nghĩ rằng, các nhân vật dưới ngòi bút của mình thật ra là đang sống ở một thời không song song khác, bọn họ chỉ là nhờ tay Mặc Mặc, đến nói với mọi người, hỉ nộ ái ố của bọn họ, lựa chọn của bọn họ, buông tay của bọn họ….
Khi Bạch Ngọc Đường lựa chọn buông tay, Mặc Mặc biết, đây cũng là lựa chọn của Bạch Ngũ Gia trong thời không kia, một lựa chọn tiêu sái nhất đau lòng nhất….
Trong Khai Phong phủ, nhân vật có giá trị nhất là Bạch Ngũ Gia, là phong lưu thiên hạ Cẩm Mao Thử, cũng là Bạch Thử ôn nhu nhất thiên hạ.
(Gì? Muốn biết Bạch Ngũ Gia rốt cuộc thích ai à? Còn là thích ai hơn nhiều một chút à? Cái này… Mặc Mặc thật sự không biết, khóc ngất…).
Còn các vai diễn còn lại….
Các đồng chí, viết ra hết Mặc Mặc sẽ chết, lệ rong biển….
Cho nên, cứ như vậy đi!
Như vậy, cuối cùng đã tới bước cuối cùng.
Vì hồi báo lại sự duy trì của các bạn, nên tôi nhảy lầu bán phá giá hộc máu khuyến mãi một hạng mục “Đi du lịch Khai Phong phủ một ngày”!
Bạn! Không sai! Chính là bạn! Là người may mắn được chọn!
Hiện tại leo lên cổ máy thời gian, đi Bắc Tống tham quan danh nhân thôi!
*.
【Chương đặc biệt…. Một ngày du lịch ở Khai Phong phủ】
Mở mắt ra, đập vào mắt là bảng vàng “Khai Phong phủ”.
Kim Kiền cong cong mắt nhỏ vẫy vẫy cây cờ nhỏ trong tay, mở to mắt tỏa sáng nhìn mình.
“Hoan nghênh hoan nghênh! Hoan nghênh vì đã tham gia một ngày du lịch đặc biệt đến Khai Phong phủ, tôi là hướng dẫn viên du lịch Kim Kiền, có vấn đề gì có thể hỏi tôi, muốn tham gia hạng mục gì có thể tìm tôi, nếu như muốn cho tôi tiền boa, tôi đức hạnh cao thượng đạo đức tốt đương nhiên sẽ không khách sáo trước mặt bạn, nhất định sẽ nhận lấy!”
【…Tôi muốn đi dạo Khai Phong phủ. Không có tiền boa!】
“Được! Không thành vấn đề!” Kim Kiền cười hắc hắc, đong đưa cây cờ nhỏ ra dấu đi theo mình, “Tiền boa chỉ là chuyện nhỏ, không sao!”
Theo bóng dáng mảnh gầy đi vào Khai Phong phủ, hơi thở uy nghiêm cổ xưa đập vào mặt.
Phía trước là bốn vị nam tử đang mặc áo quan Hiệu úy, hướng Kim Kiền ôm quyền.
“Đến đây, giới thiệu với bạn, vị mặt chữ điền này chính là Vương Triều, vị mặt dài này chính là Mã Hán, vị mặt đen râu ria này chính là Trương Long, vị mặt trắng không râu ria này chính là Triệu Hổ.” Kim Kiền tiến lên một bước, bỏ cờ nhỏ xuống, vung tay lên.
【Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, chào mọi người!
Vương Triều ôm quyền, Mã Hán gật đầu, Trương Long vỗ vai Kim Kiền: “Kim Hiệu úy, đây là khách du lịch hôm nay à?”
“Đúng vậy, các người đừng dọa người ta sợ!” Kim Kiền nhe răng.
【Kim Hiệu úy? Không phải bạn đã thăng lên… 】
“Đúng vậy, tòng Lục phẩm Hiệu úy, mới thăng chức không bao lâu.” Kim Kiền đắc ý.
【Hóa ra là lúc đó… 】
“Kim Hiệu úy, chúng ta còn có công vụ trong người, đi trước nha!” Triệu Hổ cười với mình, ôm quyền cáo từ, ba người còn lại cũng cáo từ.
“Được! Đến trạm tiếp theo!” Kim Kiền vẫy vẫy cờ nhỏ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên phía trước.
“Thấy không? Bên kia chính là viện khách của Khai Phong phủ, giải oan tố khổ cần sổ sách đều ở bên kia, vật chất nghỉ trọ ngang ngửa khách sạn ba sao!”
“Đối diện chính là thiện đường của Khai Phong phủ, thức ăn khá tốt, cải trắng rau cỏ đầy đủ, cơm cháo cứ ăn thêm thoải mái!”
【Thịt đâu?】
“Ừ khụ, thịt hả… Ngày mười lăm mới có thể ăn.”
【… Cái này mà gọi là chế độ ăn uống cao cấp ở cán bộ à?】
“Bao ăn bao ở, không thể đòi hỏi cao!” Kim Kiền chớp chớp lông mi quay đầu nói một câu.
【… 】
“Đến đây! Đây chính là nơi nổi tiếng nhất Khai Phong phủ! Đại đường của Khai Phong phủ!” Kim Kiền vẫy cờ nhỏ trong tay rất là vui sướng, “Nơi này là cực kỳ nổi danh rồi! Thẩm vấn Trát phò mã, ô bồn, ly miêu hoán thái tử chủ yếu đều diễn ra ở đây! Thế nào, có hứng thú đi thử Long Đầu Trát, Hổ Đầu Trát, Cẩu Đầu Trảm không? Một lần chỉ tốn 50 đồng thôi!”
【… Không có hứng thú.】
“Này này, không suy tính một chút à? Muốn cái nào cũng được! Thậm chí có thể đưa đầu vào Long Đầu Trát luôn, đây chính là chế độ chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể hưởng thụ thôi nha!”
【Luật du lịch mới cấm thu phí hạng mục không hợp pháp!】
“Chậc! Được, được rồi…” Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền kéo xuống, phờ phạc rũ rượi vẫy cờ nhỏ, “Này đi thôi, đến điểm tham quan tiếp theo.”
Xuyên qua đại đường đi vào cánh cửa bên phải, hai cái sân hiện ra ngay trước mắt.
“Bên này là hậu hoa viên của Khai Phong phủ! Bên trong có trồng dược thảo quý báu của Công Tôn tiên sinh! Một khóm chỉ cần 150 đồng thôi, tinh khiết tự nhiên không ô nhiễm, tuyệt đối là hàng thật giá thật! Mua trước mười khóm ha?” Mắt nhỏ của Kim Kiền sáng quắc nhìn mình lom lom kích động nói.
【Bên kia là nơi nào?】
Đôi lông mày thô của Kim Kiền đã biến thành chữ bát (八): “Đó là viện Phu Tử… Bạn thật sự không mua sao? Trở về pha trà ngâm rượu gì đó cho bạn bè thân thích cũng được, tuyệt đối vừa ra tay là biết có nghề! Tôi chỉ tính 90% giá tiền! 80%! 75%!”
【Đến viện Phu Tử đi!】
“Chậc chậc!” Thân hình mảnh gầy cong lưng nhỏ, vẫy vẫy cờ nhỏ, “Được rồi, đi theo tôi.”
“Nhìn thấy không? Bên kia là phòng ngủ của Bao đại nhân, bên cạnh là thư phòng, phòng khách, bên cạnh là phòng ngủ của Công Tôn tiên sinh! Bên này là phòng của Tứ Đại Kim Cương…” Mắt nhỏ bỗng nhiên sáng ngời, nhanh như chớp chạy đến trước cửa của một gian phòng, khí thế ngàn vạn nói, “Gian phòng này! Gian phòng này! Đây là kí túc xá đơn của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Nam hiệp Triển Chiêu! Vào phòng chụp ảnh chỉ cần một trăm đồng, nằm trên giường chụp ảnh chỉ cần hai trăm đồng! Thế nào? Có muốn thử một lần hay không?!”
【Triển đại nhân cũng nằm trên giường à?】
“Ặc!” Kim Kiền mất thăng bằng, suýt chút nữa té ngồi xuống đất, cười gượng hai tiếng, “Này, hạng mục này, tạm, tạm thời còn chưa khai trương…”
【Vậy thôi, ta muốn đi gặp Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh.】
“Được rồi…” Kim Kiền tiếc hận liếc nhìn căn phòng của Triển Chiêu, hình như đã hạ quyết tâm, siết chặt nắm tay, mang mình đi về phía cửa sổ thư phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, dùng sức vẫy cờ nhỏ với mình, nói nhỏ, “Tới đây…”
【… Tại sao phải lén lén lút lút vậy?】
Kim Kiền chỉ cửa sổ, hạ thấp giọng nói: “Hạng mục đi du lịch một ngày này Bao đại nhân vẫn chưa phê duyệt!”
【… 】
Từ cửa sổ nhìn vào trong nhà.
Trong thư phòng đầy sách, Bao đại nhân mặt đen uy nghiêm, ngồi thẳng sau án thư, vẻ mặt ngưng trọng nhìn hồ sơ vụ án trên tay.
Bên hông án thư, Công Tôn tiên sinh mặt trắng như phấn, bút lông trong tay thoăn thoắt, đột nhiên, ngòi bút dừng lại, mắt phượng nâng lên nhìn về phía mình.
【!!】
“Ôi trời, bị phát hiện rồi! Nhanh chóng rút lui!” Kim Kiền nhanh tay lẹ mắt đóng khung cửa sổ, nắm cánh tay của mình chạy như điên ra khỏi viện Phu Tử.
【Chẳng lẽ Công Tôn tiên sinh cũng không biết hạng mục một ngày đi du lịch này à?】
“Khụ…khụ, cái kia… Công Tôn tiên sinh tất nhiên là biết, nhưng…” Kim Kiền vịn ngực, thở hổn hển hai cái, “Bạn là do một mình tôi tiếp, nếu để cho Công Tôn tiên sinh biết, phải chia bảy phần lợi nhuận!”
【… Tiểu Kim à, tôi nói này… 】
“Ha ha ha, ta đã nói Tiểu Kim Tử hôm nay thần thần bí bí, nhất định là đang làm chuyện xấu mà!” Tiếng cười hào sảng truyền đến từ nóc nhà, “Sao hả, Tiểu Miêu, Ngũ Gia ta nói đúng không!”
Hai bóng người một đỏ một trắng nhẹ nhàng bay trên nóc nhà, lặng lẽ rơi xuống đất.
Kim Kiền xụ mặt xuống, ra vẻ đau khổ hướng hai người ôm quyền: “Triển đại nhân, Bạch Ngũ Gia…”
“Tiểu Kim Tử ơi Tiểu Kim Tử! Ngươi thật sự là bị tiền làm mờ mắt rồi!”
Thanh niên tuấn mỹ áo trắng dùng cán quạt ngọc nhẹ nhàng gõ vào đầu Kim Kiền.
Thanh niên áo đỏ bên cạnh đưa tay ngăn cán quạt, lông mày cau lại nhìn Kim Kiền: “Kim Hiệu úy, việc này sao có thể giấu diếm không báo?”
“Hắc hắc, cái này…” Kim Kiền cào đầu cười gượng, đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, kéo cánh tay mình đến bên cạnh, “Đến đây, tôi giới thiệu với bạn, vị này chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển đại nhân Triển Chiêu, vị này chính là Cẩm Mao Thử tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ Bạch Ngũ Gia Bạch Ngọc Đường!”
【Triển, Triển đại nhân… Bạch, Bạch Ngũ Gia…】
Con ngươi đen của Triển Chiêu nhìn sang, cười khẽ một tiếng, ôm quyền: “Triển Chiêu hữu lễ.”
“A! Sao vành mắt ngươi đỏ vậy?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ cúi người, mắt hoa đào bu lại.
“Bạch huynh, không thể mạo phạm!” Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường về, vẻ mặt xin lỗi nói, “Các hạ chớ trách, Bạch huynh tính cách tiêu sái, nếu lỡ đắc tội…”
【Không sao… Không sao…】
“A! Tại sao lại khóc?” Bạch Ngọc Đường trừng to mắt hoa đào trong giây lát, sau đó lập tức hung hăng trừng nhìn thanh niên áo đỏ bên cạnh, “Xem kìa! Thối Miêu! Đều do ngươi đó! Làm người ta khóc rồi!”
Triển Chiêu lập tức cứng đờ, chân tay luống cuống nhìn bên này, khuôn mặt tuấn tú hơi lấp lánh ánh hồng: “Triển mỗ… Không, không cố tình…”
Nước mắt thoáng chốc bừng lên, khiến ba bóng người trước mắt bị mờ nhòe.
“A a a, Triển đại nhân, ngài hại chết thuộc hạ rồi!”
“Triển mỗ… Triển mỗ…”
“Thối Miêu, ngươi đã gây họa rồi!”
“Bạch huynh, Triển mỗ không định làm vậy…”
【Không phải…】
Giơ tay lên gạt đi chất lỏng ở viền mắt, hít sâu một hơi.
【Tôi là đặc biệt đến cám ơn các bạn!】
“Cảm ơn?” Ba người quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên.
【Đúng vậy, cám ơn các bạn.】
Từng cơn gió ấm áp nhẹ thổi qua ngọn cây, cánh hoa đào bay thấp, giữa ánh dương trong không trung, giống như hoa vũ du dương, đảo qua ba tay áo đỏ trắng xám.
Tay áo trắng tuyết như vũ y của tiên tử, bồng bềnh bay lên, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nhếch miệng, mắt hoa đào trong trẻo: “Vẫn là cười là đẹp nhất…”
Áo đỏ táp gió, bao kiếm Cự Khuyết nhẹ vang lên, con ngươi đen của Triển Chiêu trong suốt như nước, khẽ mỉm cười, gió xuân nhu hòa: “Triển mỗ mới là người phải đa tạ các hạ!”
“Thôi! Đừng tạ ơn tới tạ ơn lui lãng phí thời gian nữa!” Tay áo màu xám giương nhẹ như chim bay, mắt nhỏ của Kim Kiền mị mị, nụ cười sáng lạn, “Sau này chỉ cần bạn nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới! Tôi chỉ tính bạn 85%! Không, 80% thôi!”
【Được.】
Cột sáng chậm rãi vờn quanh thân, ba người trước mắt giống như bị ánh sao nhuộm lên, tuyệt mỹ như vẽ.
【Đã đến lúc, tôi phải đi rồi.】
“Đừng khóc, mắt sưng lên thì không đẹp nữa rồi.” Thanh niên áo trắng lỗi lạc cười.
【Được.】
“Bảo trọng.” Hộ vệ áo đỏ cười như gió xuân.
【… Bảo trọng.】
“Sau này thường đến chơi nha.” Hiệu úy mắt nhỏ dùng sức vẫy cờ nhỏ, “Hẹn gặp lại!”
【Hẹn gặp lại…】
Kim quang lóe sáng, ba bóng người trước mắt dần dần phai nhòa, hóa thành bầu trời đầy sao, chảy vào ngân hà.
Hẹn gặp lại… Bạch Ngũ Gia….
Hẹn gặp lại… Triển đại nhân….
Hẹn gặp lại… Tiểu Kim….
Hẹn gặp lại….
Khai Phong phủ….
Hẹn gặp lại….
Lần này thật sự là THE END.
Đến đây chúng ta chính thức chia tay Khai Phong phủ. Ta xin chân thành cảm ơn các nàng đã yêu thích, theo dõi và đồng hành cùng truyện đến cuối cùng. Cám ơn mấy nàng Lãnh Băng, Lynguyen1412, Tiểu Miêu, Tiểu Miêu Tử, anhtuan33, Bằng lăng đợi chờ, Cỏ ú,…. Và nhiều bạn khác nữa. Cám ơn rất nhiều sự ủng hộ của các nàng, tuy ta ko có trả lời hết nhưng từng cái like, cái cmt của các nàng đều báo về trong đt của ta hết, nên ta biết rất rõ và cũng rất vui. Truyện hết rồi mấy nàng cũng đừng tiếc nuối quá, ngày mai cùng chào đón bom tấn mới lên sàn nhé! ❤
Vậy, cuối cùng, để cho Mặc Mặc nói cho bạn biết nguồn gốc của cái hố to vạn năm này nha.
Sinh ra “Khai Phong phủ”, thật ra là từ bộ đĩa VCD….
Không sai, bạn đã đoán đúng, chính là bộ đĩa VCD phim “Bao Thanh Thiên” lâu đời nhất, kinh điển nhất…
Một ngày cuối năm 2006, thời tiết sáng sủa, mây trắng bồng bềnh, lúc ấy Mặc Mặc đi dạo trong một cửa tiệm bán đĩa, trong một đống cảnh xuân tươi đẹp thì phát hiện một chồng định mệnh… Ừ, là một chồng đĩa “Bao Thanh Thiên”.
Lúc đó Mặc Mặc nghĩ là…..
Bao Thanh Thiên!
Triển Chiêu!
Nam thần! (à, không, khi đó còn chưa lưu hành cái từ nam thần này, cho nên phải là, trai đẹp!)
Vì vậy, với nền kinh tế đau đớn ăn hàng ở không, Mặc Mặc ôm lý tưởng trừ ác dương thiện tuyên dương chính nghĩa cao thượng trong lòng, bỏ ra hết tiền lì xì mua toàn bộ “Bao Thanh Thiên”.
Chuyện sau đó, chắc hẳn tất cả mọi người đều đã đoán được.
Hơn hai trăm tập Bao Thanh Thiên đã tẩy não một thiếu nữ trong sáng thành một fan cuồng của Triển Chiêu.
Xem hết Bao Thanh Thiên, Mặc Mặc vẫn chưa thỏa mãn, vì vậy đi ôn lại 94 tập của “Thất hiệp ngũ nghĩa”, kết quả, thành công bị thuần hóa thành fan cuồng của Bạch Ngọc Đường….
Hơn nữa, khi đó Mặc Mặc thật ra đã sớm là một hủ nữ thâm niên (che mặt, lộ tuổi rồi…)
Sau đó, bắt đầu tìm kiếm truyện Miêu Thử, Bao Thanh Thiên trên mạng, cũng xem hết tất cả bình luận, video clip…
Nhưng, bi kịch đã xảy ra, tất cả các phim và truyện đều đã xem hết, Mặc Mặc tiến vào hoàn cảnh bi thảm đói khát nhưng không có lương thực để ăn. (Ý bảo là hết phim, truyện rồi mà vẫn chưa thỏa lòng nên biến thành con ma đói.)
Sau đó, Mặc Mặc bất đắc dĩ, viết ra một vở kịch nhỏ trong đầu:
Khai Phong phủ đều là một đám người chính trực, nếu bỗng nhiên có một người tham tài háo sắc xâm nhập vào thì sẽ như thế nào nhỉ?
Khai Phong phủ chắc chắn sẽ hỏng mất! Ha ha ha ha!
Nếu như cái người tham tài háo sắc đó là nữ giả nam trang, sau đó nam thần Triển Chiêu lại thích người này, cho mình là đồng tính….
Moa ha ha ha ha, quá buồn cười rồi, ta muốn viết ra!
Vì vậy, trong một đêm gió lớn, Mặc Mặc hèn mọn bỉ ổi vui vẻ mở WORD ra, viết Hồi 1.
Nhưng mà, viết ra mà không có người xem thì cũng rất nhàm chán.
Vì vậy, trong một đêm gió lớn tương tự, Mặc Mặc tiện tay tìm tòi một trang web giải trí nóng nhất post truyện lên.
Thần kỳ chính là, ngày hôm sau, Mặc Mặc vui mừng phát hiện, có người xem, còn có người để lại bình luận, nói là viết rất tốt.
U, rất tốt nha!
Vì vậy Mặc Mặc như gà bị cắt tiết, toàn thân phấn khởi tiếp tục bắt đầu viết Hồi 2.
“Khai Phong phủ” vốn không ai không biết, không có bản thảo, chỉ dựa vào bộ não của một fan girl mà bắt đầu hành trình thay đổi lừa bịp trắng trợn…. (khúc này ta chém, vì ta ko hiểu nổi tác giả viết cái gì)
Một lần “Hãm hại” này, chính là tám năm.
Tám năm, có nghĩa là gì?
Có nghĩa là một lần chiến tranh kháng Nhật toàn diện thắng lợi;
Có nghĩa là một cái ý tưởng nho nhỏ lại trưởng thành một hố to vạn người;
Có nghĩa là tiểu thuyết không thu hút trên Internet lại trưởng thành thành bộ tiểu thuyết dậy sóng như bây giờ;
Có nghĩa là một thiếu nữ trẻ tuổi ít kinh nghiệm xem mắt đã kết hôn sinh con đầy nhà;
Tám năm, có nghĩa tuổi thanh xuân đã qua, nhưng cũng có nghĩa một cuộc sống mới đã mở.
Trong tám năm, nói thật, Mặc Mặc đã từng muốn bỏ truyện.
Viết lách thật ra là một sở thích rất cô đơn, giống như là một người từ từ đi lên một con đường, có lẽ sẽ có người ở bên cạnh phất cờ hò reo, có lẽ sẽ có người ở bên cạnh cố gắng trợ uy, khi nhưng chính thức ngồi trước máy tính viết lách thì cũng chỉ có một mình….
Khi nhiệt tình viết lách tiêu hao gần như là không còn, khi ghi được một nửa thì cảm thấy mình hết thời, khi ghi được một nửa thì gặp phải chướng ngại khó có thể vượt qua… Thật sự rất muốn chạy trốn….
Vì vậy, Mặc Mặc liền chơi xấu chạy trốn.
Không sai, đó chính là ở tập Trần Châu Án, khi Tiểu Kim chuẩn bị gấp ngàn hạc giấy giúp Triển Chiêu gặp Băng Cơ….
Mặc Mặc không viết tiếp trong tám tháng….
Trong tám tháng đó, Mặc Mặc đã tìm việc làm, người mới nhậm chức, rất bận rộn, có lẽ đôi khi nhàn rỗi sẽ nghĩ, hình như còn có cái hố chưa lấp….
Vậy thì sao, không sao cả, mua ha ha ha ha….
Nhưng, sau tám tháng, Mặc Mặc nhất thời hiếu kỳ mở bình luận ra xem…..
Sau đó sợ ngây người.
Truyện đã ngừng tám tháng, nhưng vẫn còn có người kiên quyết bình luận giục truyện!
Hơn nữa thời gian bình luận lại là chính ngày hôm đó!
Đây là tinh thần gì thế?
Đây là tinh thần kiên trì bền bỉ sông cạn đá mòn!
Mặc Mặc khiếp sợ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở văn bản đã chôn vùi trong tám tháng ra, tiếp tục ngồi trước còm biu tơ, bắt đầu lữ trình viết lách đau khổ….
Lúc này đây, Mặc Mặc chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ, một lần cũng không!
Cho dù là kết hôn, cho dù là mang thai, cho dù là sinh con ở cữ….
Mặc Mặc cũng vẫn nhớ, mình còn có một cái hố to phải lấp, còn có hơn vạn bạn bè lọt hố kêu than cho thực phẩm…
Mặc Mặc vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần còn có một người xem, Mặc Mặc vẫn sẽ tiếp tục viết.
Cho nên, “Khai Phong phủ” hoàn thành, các bạn là người mình nên cảm ơn nhất, nếu như không có sự ủng hộ của các bạn, nếu như không có kiên quyết của các bạn, nếu như không có bình luận của các bạn, có lẽ, “Khai Phong phủ” sẽ giống như rất nhiều truyện trên mạng, biến thành một cái “hố to” vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Lúc này, Mặc Mặc đặc biệt cảm ơn tất cả các bạn đã luôn bên cạnh Khai Phong phủ.
Cảm ơn tất cả đã thành lập fan club cho Mặc Mặc, mặc dù Mặc Mặc chưa bao giờ đi gặp các buổi offline, nhưng có rất nhiều rất nhiều bạn thông qua những buổi off đó quen biết tương giao, trở thành bạn tốt của nhau, Mặc Mặc cảm thấy, rất có ý nghĩa. (thật ra là Mặc Mặc quên gia nhập, quên…).
Cảm ơn Âu Dương Mặc Tâm đi, mặc dù Mặc Mặc lười đi, nhưng ngày đầu tiên nhìn thấy web forum, Mặc Mặc vẫn rất kích động;
Cảm ơn các Miêu Miêu, tất cả các bạn ở đại học V, các bạn hậu kỳ, mặc dù phim truyền hình bị Mặc Mặc biến tấu, nhưng, có thể nghe thấy giọng nói của Tiểu Kim, Tiểu Triển, Tiểu Bạch, đó vẫn là một động lực lớn để Mặc Mặc viết lách;
Cảm ơn các fan của Kim Kiền, là các bạn kiên trì bền bỉ thông đồng nhau mới thành công lôi Mặc Mặc ra, để Mặc Mặc biết, thì ra bạn của Nhị Thứ Nguyên thật sự cũng có thể kéo dài đến Tam Thứ Nguyên, cũng để cho Mặc Mặc biết, thì ra nỗi đau khi viết lách cũng có thể trở thành niềm vui….
Cảm ơn nhà xuất bản biên tập Hoa Hoa, thực hiện ước mơ xuất bản sách của Mặc Mặc;
Cảm ơn thầy Khương Hán Trung đã liên lạc với nhà xuất bản Việt Nam, ngài đã thành công tống cái hố to này ra khỏi Trung Quốc, hướng về quốc tế, cảm động gạt lệ;
Cuối cùng, cảm ơn tất cả các bạn đã không rời nửa bước, ngồi xổm, ăn dằm nằm dề cắm rễ ở đáy hố! Thật sự, cám ơn các bạn! Cảm ơn!
Gạt lệ, hỉ mũi…..
Được rồi, phía dưới, Mặc Mặc nói về ba vị nhân vật chính của Khai Phong phủ nha!
Nữ chính: Kim Kiền.
Một người tham tài háo sắc, lười biếng, láu cá thường hay khiến người ta quên tính tiền… Ừ, được rồi, nàng chính là nữ chính!
Nói thật, Mặc Mặc cảm thấy, cái tên Kim Kiền này Mặc Mặc đặt rất đúng! Khái quát cuộc sống truy cầu và nhân sinh đẳng cấp của nàng Tiểu Kim….
Mặc dù có lúc hơi lười biếng, có khi giở trò, có khi đầu óc không nhanh nhạy khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng Tiểu Kim thật là một đứa bé ngoan hiền lành….
Đúng vậy, hiền lành! Tiểu Kim là có một nữ chính vàng có tính cách hiền lành!….
Nhìn thấy Tiểu Kim, giống như nhìn thấy chúng ta vậy, mỗi ngày mơ ước đơn giản là bình an ngồi ăn rồi chờ chết, vì bảo vệ mình, dùng đủ loại ngụy trang võ trang tầng tầng lớp lớp cho mình, nhưng mà trong lòng, vĩnh viễn luôn duy trì một phần…. Bình thường nhất và trân quý nhất…. Hiền lành.
Đây là Tiểu Kim, cũng là chúng ta…. Nhân vật chính bình thường.
Nam chính một: Triển Chiêu.
Đối với Triển Chiêu, Mặc Mặc chỉ có ba cụm từ để hình dung.
Nam thần! Nam thần!! Nam thần!!!
Được rồi, xong rồi, vị kế tiếp (bị đạp bay)….
Ha ha ha, bò lại nào, đối với Triển Chiêu, quá nhiều ca ngợi, quá nhiều thi từ, quá nhiều nước miếng máu mũi… Gì nữa, Mặc Mặc sẽ không lắm lời đâu (là lười ghi thôi, đừng đánh đầu!).
Nhưng nếu để cho Mặc Mặc nói, chỉ có một từ để diễn tả Triển Chiêu…..
Là “kiên quyết”.
Xuất thân từ giang hồ, dấn thân vào quan phủ, bị kẹp ở giữa hai kẽ hở, có người phỉ báng, có người nhục mạ, nhưng bởi vì trong lòng Triển Chiêu có lòng nhiệt huyết, bởi vì trong lòng muốn bảo vệ Thanh Thiên, mơ ước bảo vệ dân chúng, mặc kệ là lúc nào nơi nào, mặc kệ là gặp bao nhiêu gian nan, đều chưa từng quên. Cho dù lúc biết người trong lòng và bạn tốt đã hy sinh, chàng vẫn thủ vững trách nhiệm bảo vệ Thanh Thiên của mình….
Kiên quyết, là hai chữ khó khăn nhất trên đời, cũng là điểm khiến người ta yêu mến nhất của Triển Chiêu.
Thanh niên tốt ẩn nhẫn kiên quyết chính trực, đây cũng là Triển Chiêu, thiên hạ tốt nhất…. Triển Chiêu.
Nam chính hai + nữ phụ hai: Bạch Ngọc Đường.
Đồng chí tiểu Bạch Thử kiêm luôn hai vai, Mặc Mặc nên hình dung hắn sao đây?
Chắc là Mặc Mặc ghi một… Một tính biến thành hai vai….
Vừa mới bắt đầu là nam chính hai, mà cái gọi là nam chính hai tất nhiên là phải lưu luyến si mê nữ chính, sau đó cùng nam chính một tranh đoạt nữ chính kinh thiên động địa….
Kết quả, tiểu Bạch Thử thường thường cùng Triển Chiêu đánh nhau thiệt, nguyên nhân lại có đủ loại lộn xộn lung tung, nhưng chỉ không có vì tranh đoạt đồng chí nữ chính Kim Kiền….
Sau đó, viết viết, hàng này cứ nghĩ ra là viết, rồi mờ ám với Triển Chiêu, sau đó còn mờ ám đến kinh thiên động địa…
Để cho người dở khóc dở cười chính là, tên này vừa mờ ám với Triển Chiêu, lại vừa có tình ý với Kim Kiền… Rồi đau đớn không rõ tâm ý của mình….
Loại tình cảm vừa buồn cười vừa đau lòng này là cái quỷ gì vậy! Xỉu!
Ngay lúc cho rằng tên này có thể sẽ nhập vai nam nữ phụ, sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, thì tiểu Bạch Thử nóng nảy càn rỡ bá đạo ngang ngược nhất này cuối cùng lại lựa chọn buông tay….
Trong quá trình viết, Mặc Mặc thường nghĩ rằng, các nhân vật dưới ngòi bút của mình thật ra là đang sống ở một thời không song song khác, bọn họ chỉ là nhờ tay Mặc Mặc, đến nói với mọi người, hỉ nộ ái ố của bọn họ, lựa chọn của bọn họ, buông tay của bọn họ….
Khi Bạch Ngọc Đường lựa chọn buông tay, Mặc Mặc biết, đây cũng là lựa chọn của Bạch Ngũ Gia trong thời không kia, một lựa chọn tiêu sái nhất đau lòng nhất….
Trong Khai Phong phủ, nhân vật có giá trị nhất là Bạch Ngũ Gia, là phong lưu thiên hạ Cẩm Mao Thử, cũng là Bạch Thử ôn nhu nhất thiên hạ.
(Gì? Muốn biết Bạch Ngũ Gia rốt cuộc thích ai à? Còn là thích ai hơn nhiều một chút à? Cái này… Mặc Mặc thật sự không biết, khóc ngất…).
Còn các vai diễn còn lại….
Các đồng chí, viết ra hết Mặc Mặc sẽ chết, lệ rong biển….
Cho nên, cứ như vậy đi!
Như vậy, cuối cùng đã tới bước cuối cùng.
Vì hồi báo lại sự duy trì của các bạn, nên tôi nhảy lầu bán phá giá hộc máu khuyến mãi một hạng mục “Đi du lịch Khai Phong phủ một ngày”!
Bạn! Không sai! Chính là bạn! Là người may mắn được chọn!
Hiện tại leo lên cổ máy thời gian, đi Bắc Tống tham quan danh nhân thôi!
*.
【Chương đặc biệt…. Một ngày du lịch ở Khai Phong phủ】
Mở mắt ra, đập vào mắt là bảng vàng “Khai Phong phủ”.
Kim Kiền cong cong mắt nhỏ vẫy vẫy cây cờ nhỏ trong tay, mở to mắt tỏa sáng nhìn mình.
“Hoan nghênh hoan nghênh! Hoan nghênh vì đã tham gia một ngày du lịch đặc biệt đến Khai Phong phủ, tôi là hướng dẫn viên du lịch Kim Kiền, có vấn đề gì có thể hỏi tôi, muốn tham gia hạng mục gì có thể tìm tôi, nếu như muốn cho tôi tiền boa, tôi đức hạnh cao thượng đạo đức tốt đương nhiên sẽ không khách sáo trước mặt bạn, nhất định sẽ nhận lấy!”
【…Tôi muốn đi dạo Khai Phong phủ. Không có tiền boa!】
“Được! Không thành vấn đề!” Kim Kiền cười hắc hắc, đong đưa cây cờ nhỏ ra dấu đi theo mình, “Tiền boa chỉ là chuyện nhỏ, không sao!”
Theo bóng dáng mảnh gầy đi vào Khai Phong phủ, hơi thở uy nghiêm cổ xưa đập vào mặt.
Phía trước là bốn vị nam tử đang mặc áo quan Hiệu úy, hướng Kim Kiền ôm quyền.
“Đến đây, giới thiệu với bạn, vị mặt chữ điền này chính là Vương Triều, vị mặt dài này chính là Mã Hán, vị mặt đen râu ria này chính là Trương Long, vị mặt trắng không râu ria này chính là Triệu Hổ.” Kim Kiền tiến lên một bước, bỏ cờ nhỏ xuống, vung tay lên.
【Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, chào mọi người!
Vương Triều ôm quyền, Mã Hán gật đầu, Trương Long vỗ vai Kim Kiền: “Kim Hiệu úy, đây là khách du lịch hôm nay à?”
“Đúng vậy, các người đừng dọa người ta sợ!” Kim Kiền nhe răng.
【Kim Hiệu úy? Không phải bạn đã thăng lên… 】
“Đúng vậy, tòng Lục phẩm Hiệu úy, mới thăng chức không bao lâu.” Kim Kiền đắc ý.
【Hóa ra là lúc đó… 】
“Kim Hiệu úy, chúng ta còn có công vụ trong người, đi trước nha!” Triệu Hổ cười với mình, ôm quyền cáo từ, ba người còn lại cũng cáo từ.
“Được! Đến trạm tiếp theo!” Kim Kiền vẫy vẫy cờ nhỏ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên phía trước.
“Thấy không? Bên kia chính là viện khách của Khai Phong phủ, giải oan tố khổ cần sổ sách đều ở bên kia, vật chất nghỉ trọ ngang ngửa khách sạn ba sao!”
“Đối diện chính là thiện đường của Khai Phong phủ, thức ăn khá tốt, cải trắng rau cỏ đầy đủ, cơm cháo cứ ăn thêm thoải mái!”
【Thịt đâu?】
“Ừ khụ, thịt hả… Ngày mười lăm mới có thể ăn.”
【… Cái này mà gọi là chế độ ăn uống cao cấp ở cán bộ à?】
“Bao ăn bao ở, không thể đòi hỏi cao!” Kim Kiền chớp chớp lông mi quay đầu nói một câu.
【… 】
“Đến đây! Đây chính là nơi nổi tiếng nhất Khai Phong phủ! Đại đường của Khai Phong phủ!” Kim Kiền vẫy cờ nhỏ trong tay rất là vui sướng, “Nơi này là cực kỳ nổi danh rồi! Thẩm vấn Trát phò mã, ô bồn, ly miêu hoán thái tử chủ yếu đều diễn ra ở đây! Thế nào, có hứng thú đi thử Long Đầu Trát, Hổ Đầu Trát, Cẩu Đầu Trảm không? Một lần chỉ tốn 50 đồng thôi!”
【… Không có hứng thú.】
“Này này, không suy tính một chút à? Muốn cái nào cũng được! Thậm chí có thể đưa đầu vào Long Đầu Trát luôn, đây chính là chế độ chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể hưởng thụ thôi nha!”
【Luật du lịch mới cấm thu phí hạng mục không hợp pháp!】
“Chậc! Được, được rồi…” Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền kéo xuống, phờ phạc rũ rượi vẫy cờ nhỏ, “Này đi thôi, đến điểm tham quan tiếp theo.”
Xuyên qua đại đường đi vào cánh cửa bên phải, hai cái sân hiện ra ngay trước mắt.
“Bên này là hậu hoa viên của Khai Phong phủ! Bên trong có trồng dược thảo quý báu của Công Tôn tiên sinh! Một khóm chỉ cần 150 đồng thôi, tinh khiết tự nhiên không ô nhiễm, tuyệt đối là hàng thật giá thật! Mua trước mười khóm ha?” Mắt nhỏ của Kim Kiền sáng quắc nhìn mình lom lom kích động nói.
【Bên kia là nơi nào?】
Đôi lông mày thô của Kim Kiền đã biến thành chữ bát (八): “Đó là viện Phu Tử… Bạn thật sự không mua sao? Trở về pha trà ngâm rượu gì đó cho bạn bè thân thích cũng được, tuyệt đối vừa ra tay là biết có nghề! Tôi chỉ tính 90% giá tiền! 80%! 75%!”
【Đến viện Phu Tử đi!】
“Chậc chậc!” Thân hình mảnh gầy cong lưng nhỏ, vẫy vẫy cờ nhỏ, “Được rồi, đi theo tôi.”
“Nhìn thấy không? Bên kia là phòng ngủ của Bao đại nhân, bên cạnh là thư phòng, phòng khách, bên cạnh là phòng ngủ của Công Tôn tiên sinh! Bên này là phòng của Tứ Đại Kim Cương…” Mắt nhỏ bỗng nhiên sáng ngời, nhanh như chớp chạy đến trước cửa của một gian phòng, khí thế ngàn vạn nói, “Gian phòng này! Gian phòng này! Đây là kí túc xá đơn của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Nam hiệp Triển Chiêu! Vào phòng chụp ảnh chỉ cần một trăm đồng, nằm trên giường chụp ảnh chỉ cần hai trăm đồng! Thế nào? Có muốn thử một lần hay không?!”
【Triển đại nhân cũng nằm trên giường à?】
“Ặc!” Kim Kiền mất thăng bằng, suýt chút nữa té ngồi xuống đất, cười gượng hai tiếng, “Này, hạng mục này, tạm, tạm thời còn chưa khai trương…”
【Vậy thôi, ta muốn đi gặp Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh.】
“Được rồi…” Kim Kiền tiếc hận liếc nhìn căn phòng của Triển Chiêu, hình như đã hạ quyết tâm, siết chặt nắm tay, mang mình đi về phía cửa sổ thư phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, dùng sức vẫy cờ nhỏ với mình, nói nhỏ, “Tới đây…”
【… Tại sao phải lén lén lút lút vậy?】
Kim Kiền chỉ cửa sổ, hạ thấp giọng nói: “Hạng mục đi du lịch một ngày này Bao đại nhân vẫn chưa phê duyệt!”
【… 】
Từ cửa sổ nhìn vào trong nhà.
Trong thư phòng đầy sách, Bao đại nhân mặt đen uy nghiêm, ngồi thẳng sau án thư, vẻ mặt ngưng trọng nhìn hồ sơ vụ án trên tay.
Bên hông án thư, Công Tôn tiên sinh mặt trắng như phấn, bút lông trong tay thoăn thoắt, đột nhiên, ngòi bút dừng lại, mắt phượng nâng lên nhìn về phía mình.
【!!】
“Ôi trời, bị phát hiện rồi! Nhanh chóng rút lui!” Kim Kiền nhanh tay lẹ mắt đóng khung cửa sổ, nắm cánh tay của mình chạy như điên ra khỏi viện Phu Tử.
【Chẳng lẽ Công Tôn tiên sinh cũng không biết hạng mục một ngày đi du lịch này à?】
“Khụ…khụ, cái kia… Công Tôn tiên sinh tất nhiên là biết, nhưng…” Kim Kiền vịn ngực, thở hổn hển hai cái, “Bạn là do một mình tôi tiếp, nếu để cho Công Tôn tiên sinh biết, phải chia bảy phần lợi nhuận!”
【… Tiểu Kim à, tôi nói này… 】
“Ha ha ha, ta đã nói Tiểu Kim Tử hôm nay thần thần bí bí, nhất định là đang làm chuyện xấu mà!” Tiếng cười hào sảng truyền đến từ nóc nhà, “Sao hả, Tiểu Miêu, Ngũ Gia ta nói đúng không!”
Hai bóng người một đỏ một trắng nhẹ nhàng bay trên nóc nhà, lặng lẽ rơi xuống đất.
Kim Kiền xụ mặt xuống, ra vẻ đau khổ hướng hai người ôm quyền: “Triển đại nhân, Bạch Ngũ Gia…”
“Tiểu Kim Tử ơi Tiểu Kim Tử! Ngươi thật sự là bị tiền làm mờ mắt rồi!”
Thanh niên tuấn mỹ áo trắng dùng cán quạt ngọc nhẹ nhàng gõ vào đầu Kim Kiền.
Thanh niên áo đỏ bên cạnh đưa tay ngăn cán quạt, lông mày cau lại nhìn Kim Kiền: “Kim Hiệu úy, việc này sao có thể giấu diếm không báo?”
“Hắc hắc, cái này…” Kim Kiền cào đầu cười gượng, đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, kéo cánh tay mình đến bên cạnh, “Đến đây, tôi giới thiệu với bạn, vị này chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển đại nhân Triển Chiêu, vị này chính là Cẩm Mao Thử tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ Bạch Ngũ Gia Bạch Ngọc Đường!”
【Triển, Triển đại nhân… Bạch, Bạch Ngũ Gia…】
Con ngươi đen của Triển Chiêu nhìn sang, cười khẽ một tiếng, ôm quyền: “Triển Chiêu hữu lễ.”
“A! Sao vành mắt ngươi đỏ vậy?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ cúi người, mắt hoa đào bu lại.
“Bạch huynh, không thể mạo phạm!” Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường về, vẻ mặt xin lỗi nói, “Các hạ chớ trách, Bạch huynh tính cách tiêu sái, nếu lỡ đắc tội…”
【Không sao… Không sao…】
“A! Tại sao lại khóc?” Bạch Ngọc Đường trừng to mắt hoa đào trong giây lát, sau đó lập tức hung hăng trừng nhìn thanh niên áo đỏ bên cạnh, “Xem kìa! Thối Miêu! Đều do ngươi đó! Làm người ta khóc rồi!”
Triển Chiêu lập tức cứng đờ, chân tay luống cuống nhìn bên này, khuôn mặt tuấn tú hơi lấp lánh ánh hồng: “Triển mỗ… Không, không cố tình…”
Nước mắt thoáng chốc bừng lên, khiến ba bóng người trước mắt bị mờ nhòe.
“A a a, Triển đại nhân, ngài hại chết thuộc hạ rồi!”
“Triển mỗ… Triển mỗ…”
“Thối Miêu, ngươi đã gây họa rồi!”
“Bạch huynh, Triển mỗ không định làm vậy…”
【Không phải…】
Giơ tay lên gạt đi chất lỏng ở viền mắt, hít sâu một hơi.
【Tôi là đặc biệt đến cám ơn các bạn!】
“Cảm ơn?” Ba người quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên.
【Đúng vậy, cám ơn các bạn.】
Từng cơn gió ấm áp nhẹ thổi qua ngọn cây, cánh hoa đào bay thấp, giữa ánh dương trong không trung, giống như hoa vũ du dương, đảo qua ba tay áo đỏ trắng xám.
Tay áo trắng tuyết như vũ y của tiên tử, bồng bềnh bay lên, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nhếch miệng, mắt hoa đào trong trẻo: “Vẫn là cười là đẹp nhất…”
Áo đỏ táp gió, bao kiếm Cự Khuyết nhẹ vang lên, con ngươi đen của Triển Chiêu trong suốt như nước, khẽ mỉm cười, gió xuân nhu hòa: “Triển mỗ mới là người phải đa tạ các hạ!”
“Thôi! Đừng tạ ơn tới tạ ơn lui lãng phí thời gian nữa!” Tay áo màu xám giương nhẹ như chim bay, mắt nhỏ của Kim Kiền mị mị, nụ cười sáng lạn, “Sau này chỉ cần bạn nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới! Tôi chỉ tính bạn 85%! Không, 80% thôi!”
【Được.】
Cột sáng chậm rãi vờn quanh thân, ba người trước mắt giống như bị ánh sao nhuộm lên, tuyệt mỹ như vẽ.
【Đã đến lúc, tôi phải đi rồi.】
“Đừng khóc, mắt sưng lên thì không đẹp nữa rồi.” Thanh niên áo trắng lỗi lạc cười.
【Được.】
“Bảo trọng.” Hộ vệ áo đỏ cười như gió xuân.
【… Bảo trọng.】
“Sau này thường đến chơi nha.” Hiệu úy mắt nhỏ dùng sức vẫy cờ nhỏ, “Hẹn gặp lại!”
【Hẹn gặp lại…】
Kim quang lóe sáng, ba bóng người trước mắt dần dần phai nhòa, hóa thành bầu trời đầy sao, chảy vào ngân hà.
Hẹn gặp lại… Bạch Ngũ Gia….
Hẹn gặp lại… Triển đại nhân….
Hẹn gặp lại… Tiểu Kim….
Hẹn gặp lại….
Khai Phong phủ….
Hẹn gặp lại….
Lần này thật sự là THE END.
Đến đây chúng ta chính thức chia tay Khai Phong phủ. Ta xin chân thành cảm ơn các nàng đã yêu thích, theo dõi và đồng hành cùng truyện đến cuối cùng. Cám ơn mấy nàng Lãnh Băng, Lynguyen1412, Tiểu Miêu, Tiểu Miêu Tử, anhtuan33, Bằng lăng đợi chờ, Cỏ ú,…. Và nhiều bạn khác nữa. Cám ơn rất nhiều sự ủng hộ của các nàng, tuy ta ko có trả lời hết nhưng từng cái like, cái cmt của các nàng đều báo về trong đt của ta hết, nên ta biết rất rõ và cũng rất vui. Truyện hết rồi mấy nàng cũng đừng tiếc nuối quá, ngày mai cùng chào đón bom tấn mới lên sàn nhé! ❤
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook