Đến Lượt Anh Yêu Em
-
Chương 3
5. Nếu anh ấy thay đổiDiệc Thần ngồi trong KFC không ngừng cười khổ, hóa ra là Tôn, cuối cùng anh cũng biết. Nhưng mà Cẩm Niên, Lương Tịch và em thân như chị em ruột, em nỡ tổn thương cô ấy ư?
Tôi rất muốn nói nhưng lại thôi, nhiều lần lời muốn thốt ra nhưng không cất lên nổi. Em biết, sẽ không có ai hiểu em đâu, chỉ cần họ phát hiện ra em và anh ấy có chút tư tình nào thì sẽ lập tức ngăn cản. Sẽ chẳng có ai hiểu được, em yêu anh ấy, đã vượt xa hơn cả tình yêu dành cho cái danh tiếng trong sáng thánh thiện của bản thân. Em yêu anh ấy thì cũng sẽ yêu người xung quanh anh ấy, thế nhưng người đứng đầu ngọn sóng vẫn là chị Lương Tịch.
Em tình nguyện bản thân chồng chất vết thương chứ không để anh ấy chịu chút tổn thương nào. Tình yêu của em chỉ vậy, không có uy hiếp gì cả.
Diệc Thần vươn tay, dẫu thế nào em vẫn là người con gái anh yêu, có bất cứ chuyện gì đừng ngại tìm anh.
Anh ấy và Lương Tịch đều là những người tôi yêu quý từ sâu thẳm trong tim, vô tình tổn thương hai người họ, rất đáng tiếc. Tình yêu xưa nay vẫn luôn khiến chúng ta cảm thấy vô dụng. Tôi cuộn tròn người lại, linh hồn trong thể xác mỏng manh này run rẩy trong cảm giác đầy tội lỗi.
Cuối thu, tôi nhận được điện thoại của Lương Tịch. Sinh nhật chị, em và Lan San phải đến đấy.
Tối đó, ánh sáng lung linh khắp phòng, càng khiến bộ váy trên người tôi và Lan San như hai cô bé Lọ Lem xông vào cung điện. Lương Tịch mặc một chiếc váy xanh biếc khiêu vũ giữa đám người, làn váy bay bay, khuôn mặt ửng đỏ tựa như hoa hồng nở rộ.
Ánh mắt tôi tựa như ra-đa quét qua quét lại, kiếm tìm hình bóng trong mơ ấy.
Người ấy đứng đằng sau đám người, nhìn tôi đầy dịu dàng và áy náy. Tôi khẽ run lên, thì ra chúng tôi cũng có lúc nhớ nhung, cô đơn đến thế. Quay mặt đi, không dám nhìn anh quá lâu.
Tôi tặng cho Lương Tịch một lọ nước hoa KENZO, bên ngoài là hình lá phong rụng. Tôi chúc, chị Lương Tịch, mong là chị thích nó.
(BT: Kenzo là thương hiệu thời trang nổi tiếng được thành lập bởi Kenzo Takada – nhà thiết kế người Nhật vào năm 1970 tại Pháp)
Lương Tịch hờn dỗi nháy mắt, dĩ nhiên là chị thích rồi. Nhưng mà Cẩm Niên này, em phải nhớ kĩ, lời hứa của đàn ông con trai cũng như nước hoa, chỉ có thể ngửi, không thể uống.
Tôi thật sự không thể nào kháng cực nổi sự đáng yêu của chị ấy.
Qùa tặng của Tôn khiến toàn bộ mọi người vô cùng kinh ngạc. Một bó hoa hồng xanh lớn tinh tế và quyến rũ, còn có túi xách LV anh đào mẹ anh ấy mang từ nước ngoài về.
Trong mắt Lương Tịch thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhận lấy, rồi nhón chân hôn lên gò má anh. Xung quanh hoan hô tựa tiếng sấm vang rền.
Tôi nắm chặt tay Lan San, hàm răng chạm vào nhau phát ra tiếng run rẩy. Dẫn tao đi, mau lên!
Hôm sau, chị ấy tìm tôi, Cẩm Niên, sao hôm qua em về sớm vậy? Tôi mỉm cười từ chối, em không khỏe lắm, do đông người quá nên chưa kịp nói với chị.
Chị ấy chau mày, thế thì em phải ăn bánh ga-tô, không được từ chối đâu đấy.
Vừa thấy tư thế hút thuốc khá thành thạo của tôi, chị ấy kinh ngạc nhìn, Cẩm Niên, em bây giờ thành đứa trẻ hư rồi. Tôi bật cười, lời còn chưa thốt ra đã nghe thấy chị ấy nhìn bao thuốc thất thần nói, Marlboro là nhãn hiệu Tôn thích nhất.
Nhắc đến tên người ấy tôi im lặng, cúi đầu không nói.
Lương Tịch bỗng hoảng hốt, Cẩm Niên, anh ấy thay đổi rồi, anh ấy không còn yêu chị nữa. Anh ấy đã từng nói sẽ tặng nhẫn kim cương và cầu hôn chị vào ngày sinh nhật tuổi hai mươi, nhưng tối qua, anh ấy lại nuốt lời. Chị ấy cúi gằm xuống, giọng nói lạnh lẽo, hay là anh ấy đã yêu người khác.
Ngón tay kẹp thuốc lá của tôi khẽ run lên, khói thuốc bay mịt mờ. Chị Lương Tịch, nói cho em, nếu anh ấy thật sự thay đổi thì thế nào?
Bỗng nhiên chị ấy ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hiện lên ngọn lửa tức giận tôi chưa từng thấy, cả gương mặt cũng lạnh lẽo theo. Nếu là thế thì chị sẽ không để cho họ được dễ chịu.
Lưng tôi toát mồ hôi lạnh. Chảy ròng ròng xuống.6. Tôn Ca Duệ yêu Tô Cẩm NiênNửa đêm tôi bò dậy lên Weibo:
Từ khi gặp được người ấy, tôi đã hoàn toàn phá kén và lột xác sống lại.
Tôi của giờ đây đang phải đối mặt với tầng tầng lớp lớp sợ hãi và cảm giác bất an. Tuy bên ngoài rất bình tĩnh nhưng trong lòng tôi là người hiểu rõ tình hình chuyện này hơn ai hết.
Thế nhưng tôi không sai, phải sao đây.
Tôi yêu người ấy, đây không phải lỗi của tôi, mặc dù sẽ chẳng có ai tha thứ cho tôi.
Tôi và anh bây giờ, gần mập mờ như thế, xa tình yêu đến vậy. Tối đó, anh nói thầm bên tai tôi, Cẩm Niên, em là cô gái trong sáng như thế, anh thật sự không đành lòng để em phải chịu ấm ức.
Tôi chợt cười, anh không kiềm chế nổi muốn lau đi nước mắt tràn mi trên gương mặt tôi. Giây phút đó trong lòng tôi đau đớn như bị hàng ngàn hàng vạn mũi tên xuyên qua. Tôi xấu hổ cực kì, đều do tôi không đúng, để người tôi yêu phải khó xử vì mình.
Tôi thật sự chưa từng có hy vọng quá xa vời. Tôi chỉ cần có thể đứng bên anh, dẫu trong lòng anh là một người khác tôi cũng thấy mãn nguyện.
Thà tình yêu của chúng tôi không có hồi kết còn hơn bị phỉ nhổ vì người đến sau, là tôi.
Vừa viết xong thì có ngay một tin nhắn mới, nhấn vào xem, tôi ngây người. Là anh, anh nói, Cẩm Niên, chúng ta yêu nhau, nếu không sẽ chết.
Cuối tuần, cả một đám người hẹn nhau đi leo núi.
Lương Tịch vẫn nắm tay người ấy, tôi ép mình không được phép nhìn về phía họ. Lên đến sườn núi, chân tôi đau, nước mặt thi nhau chảy xuống, Diệc Thần lại đây cõng tôi, anh ấy biết vì sao tôi khóc.
Sau khi họ ăn xong, tôi lặng lẽ chạy ra sau núi, cởi tất ra, mắt cá chân sưng tấy lên, tự lấy thuốc trong túi ra rồi sát trùng. Sau đó lại lấy con dao Thụy Sĩ ra, khắc chữ lên tảng đá.
Tô Cẩm Niên yêu Tôn Ca Duệ.
Tôi không nhớ mình thiếp ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại trời đã tối đen như mực, người ấy quay lưng với tôi đang khắc gì đó trên tảng đá, tôi lại gần xem.
Tô Cẩm Niên yêu Tôn Ca Duệ. Tôn Ca Duệ yêu Cẩm Niên.
Dường như cuối cùng đã tìm được vòng tròn phù hợp. Nước mắt tôi rơi xuống tí ta tí tách.
Anh ôm tôi và nói, sau khi xuống núi thì không thấy em đâu, anh bảo họ về trường trước, để anh đi tìm em. Buổi chiều không gặp em, anh còn tưởng em đã xuống núi trước chờ mọi người rồi cơ.
Tôi đáp, thế thì chúng mình mau bắt xe thôi.
Anh nhướn mày, vẻ chế nhạo. Ngốc quá, chuyến bọn Diệc Thần về chính là chuyến cuối cùng rồi. Chúng mình phải ở đây một đêm.
Nhà nghỉ rất sạch sẽ, chúng tôi ở chung ở phòng còn trống duy nhất nên hơi bối rối.
Bỗng dưng anh đứng dậy, anh vẫn nên ra ngoài thì hơn. Tôi kéo anh, không cần đâu, em và anh không cần phải ngại gì cả.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt, mũi rồi vành tai anh. Duỗi cánh tay mảnh khảnh ra kéo khóa áo khoác anh xuống, hơi thở bên tai anh như hoa lan, anh à, hãy muốn em, xin anh.
Người anh cứng đờ, cố ghìm tôi lại, nhiệt tình đáp trả nụ hôn rì rào thoáng chốc vừa nãy, mỗi ngón tay anh tựa như ngọn lửa thiêu đốt, đi qua chỗ nào, lửa cháy rừng rực.
Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi người tôi yêu đến giải trừ cấm kị.
Một lúc sau, mở mắt ra, anh ngồi bên giường hút thuốc. Cánh tay tôi quấn lên người anh, nhẹ giọng hỏi, sao vậy? Anh quay lại, viền mắt đỏ bừng. Cẩm Niên, nếu anh không thể cho em được gì thì không nên ích kỉ chiếm giữ mình em. Em nên giữ sự trong trắng của mình, trao cho người đáng giá với em.
Tôi lẳng lặng mở cúc áo ra, anh à, nếu như không phải anh, em cũng không nghĩ đến người khác.
Cơ thể trắng ngần trước mặt anh, tôi đè tay anh trước ngực. Xin anh hãy muốn em.
Sau cơn đau kịch liệt là niềm vui sướng điên cuồng. Anh nhìn vết máu đỏ sẫm chói mắt trên giường, ra sức tháo vòng tay đan trên cổ tay xuống. Anh vùi đầu trong ngực tôi khóc, nghẹn ngào nói, Cẩm Niên, ngày mai chúng mình đi gặp Lương Tịch, chúng mình cùng đi.
Tôi rất muốn nói nhưng lại thôi, nhiều lần lời muốn thốt ra nhưng không cất lên nổi. Em biết, sẽ không có ai hiểu em đâu, chỉ cần họ phát hiện ra em và anh ấy có chút tư tình nào thì sẽ lập tức ngăn cản. Sẽ chẳng có ai hiểu được, em yêu anh ấy, đã vượt xa hơn cả tình yêu dành cho cái danh tiếng trong sáng thánh thiện của bản thân. Em yêu anh ấy thì cũng sẽ yêu người xung quanh anh ấy, thế nhưng người đứng đầu ngọn sóng vẫn là chị Lương Tịch.
Em tình nguyện bản thân chồng chất vết thương chứ không để anh ấy chịu chút tổn thương nào. Tình yêu của em chỉ vậy, không có uy hiếp gì cả.
Diệc Thần vươn tay, dẫu thế nào em vẫn là người con gái anh yêu, có bất cứ chuyện gì đừng ngại tìm anh.
Anh ấy và Lương Tịch đều là những người tôi yêu quý từ sâu thẳm trong tim, vô tình tổn thương hai người họ, rất đáng tiếc. Tình yêu xưa nay vẫn luôn khiến chúng ta cảm thấy vô dụng. Tôi cuộn tròn người lại, linh hồn trong thể xác mỏng manh này run rẩy trong cảm giác đầy tội lỗi.
Cuối thu, tôi nhận được điện thoại của Lương Tịch. Sinh nhật chị, em và Lan San phải đến đấy.
Tối đó, ánh sáng lung linh khắp phòng, càng khiến bộ váy trên người tôi và Lan San như hai cô bé Lọ Lem xông vào cung điện. Lương Tịch mặc một chiếc váy xanh biếc khiêu vũ giữa đám người, làn váy bay bay, khuôn mặt ửng đỏ tựa như hoa hồng nở rộ.
Ánh mắt tôi tựa như ra-đa quét qua quét lại, kiếm tìm hình bóng trong mơ ấy.
Người ấy đứng đằng sau đám người, nhìn tôi đầy dịu dàng và áy náy. Tôi khẽ run lên, thì ra chúng tôi cũng có lúc nhớ nhung, cô đơn đến thế. Quay mặt đi, không dám nhìn anh quá lâu.
Tôi tặng cho Lương Tịch một lọ nước hoa KENZO, bên ngoài là hình lá phong rụng. Tôi chúc, chị Lương Tịch, mong là chị thích nó.
(BT: Kenzo là thương hiệu thời trang nổi tiếng được thành lập bởi Kenzo Takada – nhà thiết kế người Nhật vào năm 1970 tại Pháp)
Lương Tịch hờn dỗi nháy mắt, dĩ nhiên là chị thích rồi. Nhưng mà Cẩm Niên này, em phải nhớ kĩ, lời hứa của đàn ông con trai cũng như nước hoa, chỉ có thể ngửi, không thể uống.
Tôi thật sự không thể nào kháng cực nổi sự đáng yêu của chị ấy.
Qùa tặng của Tôn khiến toàn bộ mọi người vô cùng kinh ngạc. Một bó hoa hồng xanh lớn tinh tế và quyến rũ, còn có túi xách LV anh đào mẹ anh ấy mang từ nước ngoài về.
Trong mắt Lương Tịch thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhận lấy, rồi nhón chân hôn lên gò má anh. Xung quanh hoan hô tựa tiếng sấm vang rền.
Tôi nắm chặt tay Lan San, hàm răng chạm vào nhau phát ra tiếng run rẩy. Dẫn tao đi, mau lên!
Hôm sau, chị ấy tìm tôi, Cẩm Niên, sao hôm qua em về sớm vậy? Tôi mỉm cười từ chối, em không khỏe lắm, do đông người quá nên chưa kịp nói với chị.
Chị ấy chau mày, thế thì em phải ăn bánh ga-tô, không được từ chối đâu đấy.
Vừa thấy tư thế hút thuốc khá thành thạo của tôi, chị ấy kinh ngạc nhìn, Cẩm Niên, em bây giờ thành đứa trẻ hư rồi. Tôi bật cười, lời còn chưa thốt ra đã nghe thấy chị ấy nhìn bao thuốc thất thần nói, Marlboro là nhãn hiệu Tôn thích nhất.
Nhắc đến tên người ấy tôi im lặng, cúi đầu không nói.
Lương Tịch bỗng hoảng hốt, Cẩm Niên, anh ấy thay đổi rồi, anh ấy không còn yêu chị nữa. Anh ấy đã từng nói sẽ tặng nhẫn kim cương và cầu hôn chị vào ngày sinh nhật tuổi hai mươi, nhưng tối qua, anh ấy lại nuốt lời. Chị ấy cúi gằm xuống, giọng nói lạnh lẽo, hay là anh ấy đã yêu người khác.
Ngón tay kẹp thuốc lá của tôi khẽ run lên, khói thuốc bay mịt mờ. Chị Lương Tịch, nói cho em, nếu anh ấy thật sự thay đổi thì thế nào?
Bỗng nhiên chị ấy ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hiện lên ngọn lửa tức giận tôi chưa từng thấy, cả gương mặt cũng lạnh lẽo theo. Nếu là thế thì chị sẽ không để cho họ được dễ chịu.
Lưng tôi toát mồ hôi lạnh. Chảy ròng ròng xuống.6. Tôn Ca Duệ yêu Tô Cẩm NiênNửa đêm tôi bò dậy lên Weibo:
Từ khi gặp được người ấy, tôi đã hoàn toàn phá kén và lột xác sống lại.
Tôi của giờ đây đang phải đối mặt với tầng tầng lớp lớp sợ hãi và cảm giác bất an. Tuy bên ngoài rất bình tĩnh nhưng trong lòng tôi là người hiểu rõ tình hình chuyện này hơn ai hết.
Thế nhưng tôi không sai, phải sao đây.
Tôi yêu người ấy, đây không phải lỗi của tôi, mặc dù sẽ chẳng có ai tha thứ cho tôi.
Tôi và anh bây giờ, gần mập mờ như thế, xa tình yêu đến vậy. Tối đó, anh nói thầm bên tai tôi, Cẩm Niên, em là cô gái trong sáng như thế, anh thật sự không đành lòng để em phải chịu ấm ức.
Tôi chợt cười, anh không kiềm chế nổi muốn lau đi nước mắt tràn mi trên gương mặt tôi. Giây phút đó trong lòng tôi đau đớn như bị hàng ngàn hàng vạn mũi tên xuyên qua. Tôi xấu hổ cực kì, đều do tôi không đúng, để người tôi yêu phải khó xử vì mình.
Tôi thật sự chưa từng có hy vọng quá xa vời. Tôi chỉ cần có thể đứng bên anh, dẫu trong lòng anh là một người khác tôi cũng thấy mãn nguyện.
Thà tình yêu của chúng tôi không có hồi kết còn hơn bị phỉ nhổ vì người đến sau, là tôi.
Vừa viết xong thì có ngay một tin nhắn mới, nhấn vào xem, tôi ngây người. Là anh, anh nói, Cẩm Niên, chúng ta yêu nhau, nếu không sẽ chết.
Cuối tuần, cả một đám người hẹn nhau đi leo núi.
Lương Tịch vẫn nắm tay người ấy, tôi ép mình không được phép nhìn về phía họ. Lên đến sườn núi, chân tôi đau, nước mặt thi nhau chảy xuống, Diệc Thần lại đây cõng tôi, anh ấy biết vì sao tôi khóc.
Sau khi họ ăn xong, tôi lặng lẽ chạy ra sau núi, cởi tất ra, mắt cá chân sưng tấy lên, tự lấy thuốc trong túi ra rồi sát trùng. Sau đó lại lấy con dao Thụy Sĩ ra, khắc chữ lên tảng đá.
Tô Cẩm Niên yêu Tôn Ca Duệ.
Tôi không nhớ mình thiếp ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại trời đã tối đen như mực, người ấy quay lưng với tôi đang khắc gì đó trên tảng đá, tôi lại gần xem.
Tô Cẩm Niên yêu Tôn Ca Duệ. Tôn Ca Duệ yêu Cẩm Niên.
Dường như cuối cùng đã tìm được vòng tròn phù hợp. Nước mắt tôi rơi xuống tí ta tí tách.
Anh ôm tôi và nói, sau khi xuống núi thì không thấy em đâu, anh bảo họ về trường trước, để anh đi tìm em. Buổi chiều không gặp em, anh còn tưởng em đã xuống núi trước chờ mọi người rồi cơ.
Tôi đáp, thế thì chúng mình mau bắt xe thôi.
Anh nhướn mày, vẻ chế nhạo. Ngốc quá, chuyến bọn Diệc Thần về chính là chuyến cuối cùng rồi. Chúng mình phải ở đây một đêm.
Nhà nghỉ rất sạch sẽ, chúng tôi ở chung ở phòng còn trống duy nhất nên hơi bối rối.
Bỗng dưng anh đứng dậy, anh vẫn nên ra ngoài thì hơn. Tôi kéo anh, không cần đâu, em và anh không cần phải ngại gì cả.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt, mũi rồi vành tai anh. Duỗi cánh tay mảnh khảnh ra kéo khóa áo khoác anh xuống, hơi thở bên tai anh như hoa lan, anh à, hãy muốn em, xin anh.
Người anh cứng đờ, cố ghìm tôi lại, nhiệt tình đáp trả nụ hôn rì rào thoáng chốc vừa nãy, mỗi ngón tay anh tựa như ngọn lửa thiêu đốt, đi qua chỗ nào, lửa cháy rừng rực.
Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi người tôi yêu đến giải trừ cấm kị.
Một lúc sau, mở mắt ra, anh ngồi bên giường hút thuốc. Cánh tay tôi quấn lên người anh, nhẹ giọng hỏi, sao vậy? Anh quay lại, viền mắt đỏ bừng. Cẩm Niên, nếu anh không thể cho em được gì thì không nên ích kỉ chiếm giữ mình em. Em nên giữ sự trong trắng của mình, trao cho người đáng giá với em.
Tôi lẳng lặng mở cúc áo ra, anh à, nếu như không phải anh, em cũng không nghĩ đến người khác.
Cơ thể trắng ngần trước mặt anh, tôi đè tay anh trước ngực. Xin anh hãy muốn em.
Sau cơn đau kịch liệt là niềm vui sướng điên cuồng. Anh nhìn vết máu đỏ sẫm chói mắt trên giường, ra sức tháo vòng tay đan trên cổ tay xuống. Anh vùi đầu trong ngực tôi khóc, nghẹn ngào nói, Cẩm Niên, ngày mai chúng mình đi gặp Lương Tịch, chúng mình cùng đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook