Đèn Lồng Hoa Lệ
-
Chương 38: U Tịch Bấn Loạn
“Chủ nhân, cô đã tỉnh lại rồi!”
Đại Ngâu mừng rỡ đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh U Tịch. Cô chậm rãi mở mắt, mệt mỏi “Ừ” một tiếng. Đại Ngâu nóng lòng hỏi: “Kẻ đã làm cô bị thương, có phải là Diêm vương Địa Chí không?”
U Tịch nhìn Đại Ngâu không nói gì, nó kéo chăn đắp lên cho cô rồi nói tiếp: “Tôi đã ở Địa phủ mấy ngàn năm, biết rõ ràng ai mặc loại đồ gì. Nhưng mà, cô thế nào rồi, cảm thấy ổn chứ?”
“Ta không sao, vô cùng ổn. Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ thêm một lát.”
Đại Ngâu chưa từng nghi ngờ U Tịch. Trong mắt nó, U Tịch là một người mạnh mẽ, quyết đoán và tài giỏi. Vì vậy nó đã không mảy may nghi ngờ mà đi ra ngoài. Nào ngờ khi Thiên Chí vào, mọi việc lại thành ra như vậy.
Tiếng ống tranh rơi dưới sàn nhà khiến U Tịch phát giác, cô đảo đôi mắt lạnh lẽo về hướng Thiên Chí. Thấy anh muốn bước tới, U Tịch lạnh giọng: “Đừng đến đây!”
“U Tịch, bỏ dao xuống đi. Cô đang làm gì vậy.”
Thiên Chí trời tròng tại chỗ không dám nhút nhích. U Tịch cười nhàn nhạt nhưng hai hàng nước mắt chảy dài. Hoá ra cô còn có nước mắt, cô chưa từng khóc bao giờ, vậy nên đã tưởng mình không có nước mắt. U Tịch lẩm bẩm một mình: “Thiên mệnh gì chứ? Ta không có trái tim, trái tim cũng bị người ta đào mất rồi. Vậy dựa vào đâu, dựa vào cái gì mà bắt ta phải hy sinh vì tam giới?”
Không có trái tim, không có khả năng đồng cảm. Trái tim bị người ta đào mất rồi. Cuộc đời tàn nhẫn với U Tịch như thế, tàn nhẫn đến mức người khác chua xót, bi ai. Cuối cùng cô cũng đã nhận ra, bản thân chỉ là một con rối.
U Tịch nhướn mắt nhìn Thiên Chí, cô nói rất nhỏ: “Ta muốn lấy đi đôi mắt này! Một khi nó không còn nữa, bọn họ sẽ không thể lợi dụng ta nữa. Và ta, cũng không còn phải cô đơn, sợ hãi và đau đớn nữa. Khi đó ta sẽ được giải thoát.”
“Đừng mà! Xin cô, đừng làm thế.”
Hai bàn tay Thiên Chí run run giơ về phía trước van xin. Nhưng U Tịch không hề có ý định dừng lại. Lấy hơi một cái, cô nói tiếp: “Ngươi xem, đôi mắt này của ta vốn âm u xấu xí. Đến mức người khác sợ hãi, ghét bỏ. Nhưng mà bây giờ nó lịa còn bị nguyền rủa, trở thành vật hy sinh, vật bị lợi dụng. Vậy thì ta không cần nữa, ta sẽ vứt bỏ nó.”
U Tịch vừa dứt lời đã muốn đâm con dao sắc nhọn trên tay vào mắt. Thiên Chí lao tới trong chớp mắt, anh giật con dao trên tay U Tịch. Cả hai giằn co một lúc, U Tịch vì mới tỉnh lại nên không còn sức lực, cuối cùng Thiên Chia giật được con dao ném ra ngoài.
Lần đầu tiên trong hơn trong năm nay, U Tịch yếu đuối như thế. Cô ngồi thu lu bó gối trong bóng tối, trên mặt hiện lên dáng vẻ bất lực và tuyệt vọng.
Thiên Chí ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo ấy. Trong mắt anh, trong tim anh nó vô cùng đẹp đẽ, không hề xấu xí như cô nói. Người trước mặt là người anh tâm niệm mười lăm năm qua. Ngay cả khi cô không phải là con người, ngay cả khi chính cô còn không biết cô là ai. Ngay cả khi cô bị mọi người sợ hãi và xa lánh thì anh vẫn bất chấp tất cả muốn ở bên cạnh cô.
Anh muốn biết tất cả về cô, muốn hiểu những tháng năm cô độc mà cô đã chịu đựng. Muốn xua đi cái giá lạnh trong cô, muốn làm cho cô rất nhiều thứ. Cho dù hai người có cách biệt rất lớn, cho dù tương lai có ra sao. Dù không thể được cả đời cả kiếp, thì anh vẫn biết trân trọng mỗi một giây một phút đặc biệt này.
“Không! Đôi mắt này rất đẹp, nó không hề xấu xí ghê tởm một chút nào. Nếu như nó đã bị nguyền rủa, thì tôi nguyện làm người phá giải lời nguyền giúp cô.”
Thiên Chí ôm lấy khuôn mặt nhợt nhạt đang sợ hãi của U Tịch. Chầm chậm nâng niu hôn lên đôi mắt lạnh lẽo ấy. U Tịch ra sức kháng cự, nhưng rồi cô đột nhiên im lặng. Vén lên lọn tóc rối nơi gò má cô, anh ngỡ như mình đang mơ. Khuôn mặt này, dù anh không thể nào nhớ được, nhưng khi chạm vào lại cảm thấy tuyệt đẹp và thân quen đến thế.
Lau đi giọt nước mắt lạnh lẽo, Thiên Chí khẽ hôn xuống chóp mũi cô, vẫn rất nhẹ nhàng. Cẩn thận lắng nghe U Tịch, thấy cô không phản kháng nữa, anh chầm chậm tiến dần xuống môi cô...
“Tỉnh rồi à? Lại đây ăn chút gì đi. Ma đói như cô đã một ngày không ăn rồi.”
Thiên Chí vừa nói vừa cùng thầy Đỗ dọn đồ ăn ra bàn, một bàn đồ ăn đầy. U Tịch chậm chạp đi tới ngồi xuống ghế, Thiên Chí lấy một cái bánh tròn nhỏ còn nóng hổi đưa cho cô: “Mau ăn thử đi, là bánh hạt dẻ đó. Nghe nói món này là đặc sản của vùng nào đó, ngon lắm.”
Bản tính ma đói, U Tịch cắn một cái hết nửa cái bánh rồi nhanh nuốt. Nhưng ngay sau đó cô đã trợn to hai mắt, rướn cao cổ không ngừng lấy tay vuốt.
“Sao, sao thế. Trong bánh có độc ư?”
Thiên Chí luống cuống khua tay múa chân, mà U Tịch nghe tới câu nói của Thiên Chí càng thêm trợn mắt không tin nổi. Cô một tay vuốt cổ, một tay với lấy ly nước trên bàn. Đến lúc U Tịch uống mấy ngụm nước, Thiên Chí mới biết thì ra cô bị nghẹn nên lấy tay vuốt lưng cho cô.
Sau khi cơn nghẹn qua đi, việc đầu tiên U Tịch làm là với tay nắm cổ Thiên Chí đè xuống bàn. Sau đó giận dữ nói: “Tên Lê Thiên Chí nhà anh coi phim ít thôi. Nghẹn chết bổn toạ rồi.”
Thầy Đỗ ngồi bên cạnh nhịn không dám cười. Ai ngờ Thiên Chí vừa được U Tịch thả ra lcò lấy nửa cái cô đang ăn dở đưa cho cô tiếp. U Tịch nhìn anh vô cùng oán thán nói: “Dẹp, dẹp hết đi. Không hạt dẻ hạt thông gì hết. Loại có thể chết nghẹn này ta ăn một lần là quá đủ rồi.”.
Thiên Chí vội vã đem bánh cất đi, còn len lén nhìn U Tịch như một con mèo nhỏ làm sai. U Tịch chưa bỏ qua, cô vỗ vỗ lên bàn, nghiêm túc nói: “Nếu như ta thật sự bị nghẹn chết rồi, e rằng ngay cả ông trời cũng phải cười đến té ghế. Đường đường là Quan Sứ của tam giới, ai gặp đều phải nể sợ. Vậy mà lại bị một con đường độc chết. Thật là khó bề tưởng tượng!”
Cả Thiên Chí lẫn thầy Đỗ đều lặng thinh không ai dám nói gì. U Tịch thật sự sợ bị nghẹn chết, không dám ăn nữa rồi. Cô nhìn Đại Ngâu từ ngoài hàng rào phóng vào mà nói: “Đại Ngâu già, đi tìm cho ta mấy em trai non xanh. Lâu lắm rồi ta chưa hoạt động gân cốt.”
Đại Ngâu vừa mới thò miệng vào cái tô nước trên bàn chưa kịp nuốt nước. Nghe thế lập tức nước từ trong miệng nó vô thức chảy xuống. Cái mặt của nó trông rất chi là ai oán, nó nghĩ thầm “Làm như trước đây cô được việc gì không bằng. Lần nào cũng bị đám âm hồn phá đám hỏng bét hết.”
Người phản ứng dữ nhất là Thiên Chí, anh đột nhiên đứng phắt dậy trước sự ngơ ngác của mọi người. U Tịch nhướn hai mắt lên nhìn: “Anh bị làm sao vậy, ngồi lên vỏ sầu riêng à?”
“Cô mới là người bị làm sao đấy!”
Thiên Chí hung hăng cãi lại, U Tịch nhún vai nói: “Tôi? Tôi làm sao?”
“Rõ ràng tối qua, tối qua... Bây giờ cô còn muốn tìm trai tới à. Thật là quá quắt.”
Thiên Chí tức đến nói lắp. U Tịch bày ra vẻ mặt không thể oan ức hơn. Cô nhìn thầy Đỗ rồi lại nhìn Đại Ngâu. Vẻ mặt của hai bọn họ khó bề tưởng tượng nổi. U Tịch nuốt khan một cái, ra sức lắc đầu nói: “Tôi không có, tôi thật sự không có làm mà.”
Đại Ngâu mừng rỡ đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh U Tịch. Cô chậm rãi mở mắt, mệt mỏi “Ừ” một tiếng. Đại Ngâu nóng lòng hỏi: “Kẻ đã làm cô bị thương, có phải là Diêm vương Địa Chí không?”
U Tịch nhìn Đại Ngâu không nói gì, nó kéo chăn đắp lên cho cô rồi nói tiếp: “Tôi đã ở Địa phủ mấy ngàn năm, biết rõ ràng ai mặc loại đồ gì. Nhưng mà, cô thế nào rồi, cảm thấy ổn chứ?”
“Ta không sao, vô cùng ổn. Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ thêm một lát.”
Đại Ngâu chưa từng nghi ngờ U Tịch. Trong mắt nó, U Tịch là một người mạnh mẽ, quyết đoán và tài giỏi. Vì vậy nó đã không mảy may nghi ngờ mà đi ra ngoài. Nào ngờ khi Thiên Chí vào, mọi việc lại thành ra như vậy.
Tiếng ống tranh rơi dưới sàn nhà khiến U Tịch phát giác, cô đảo đôi mắt lạnh lẽo về hướng Thiên Chí. Thấy anh muốn bước tới, U Tịch lạnh giọng: “Đừng đến đây!”
“U Tịch, bỏ dao xuống đi. Cô đang làm gì vậy.”
Thiên Chí trời tròng tại chỗ không dám nhút nhích. U Tịch cười nhàn nhạt nhưng hai hàng nước mắt chảy dài. Hoá ra cô còn có nước mắt, cô chưa từng khóc bao giờ, vậy nên đã tưởng mình không có nước mắt. U Tịch lẩm bẩm một mình: “Thiên mệnh gì chứ? Ta không có trái tim, trái tim cũng bị người ta đào mất rồi. Vậy dựa vào đâu, dựa vào cái gì mà bắt ta phải hy sinh vì tam giới?”
Không có trái tim, không có khả năng đồng cảm. Trái tim bị người ta đào mất rồi. Cuộc đời tàn nhẫn với U Tịch như thế, tàn nhẫn đến mức người khác chua xót, bi ai. Cuối cùng cô cũng đã nhận ra, bản thân chỉ là một con rối.
U Tịch nhướn mắt nhìn Thiên Chí, cô nói rất nhỏ: “Ta muốn lấy đi đôi mắt này! Một khi nó không còn nữa, bọn họ sẽ không thể lợi dụng ta nữa. Và ta, cũng không còn phải cô đơn, sợ hãi và đau đớn nữa. Khi đó ta sẽ được giải thoát.”
“Đừng mà! Xin cô, đừng làm thế.”
Hai bàn tay Thiên Chí run run giơ về phía trước van xin. Nhưng U Tịch không hề có ý định dừng lại. Lấy hơi một cái, cô nói tiếp: “Ngươi xem, đôi mắt này của ta vốn âm u xấu xí. Đến mức người khác sợ hãi, ghét bỏ. Nhưng mà bây giờ nó lịa còn bị nguyền rủa, trở thành vật hy sinh, vật bị lợi dụng. Vậy thì ta không cần nữa, ta sẽ vứt bỏ nó.”
U Tịch vừa dứt lời đã muốn đâm con dao sắc nhọn trên tay vào mắt. Thiên Chí lao tới trong chớp mắt, anh giật con dao trên tay U Tịch. Cả hai giằn co một lúc, U Tịch vì mới tỉnh lại nên không còn sức lực, cuối cùng Thiên Chia giật được con dao ném ra ngoài.
Lần đầu tiên trong hơn trong năm nay, U Tịch yếu đuối như thế. Cô ngồi thu lu bó gối trong bóng tối, trên mặt hiện lên dáng vẻ bất lực và tuyệt vọng.
Thiên Chí ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo ấy. Trong mắt anh, trong tim anh nó vô cùng đẹp đẽ, không hề xấu xí như cô nói. Người trước mặt là người anh tâm niệm mười lăm năm qua. Ngay cả khi cô không phải là con người, ngay cả khi chính cô còn không biết cô là ai. Ngay cả khi cô bị mọi người sợ hãi và xa lánh thì anh vẫn bất chấp tất cả muốn ở bên cạnh cô.
Anh muốn biết tất cả về cô, muốn hiểu những tháng năm cô độc mà cô đã chịu đựng. Muốn xua đi cái giá lạnh trong cô, muốn làm cho cô rất nhiều thứ. Cho dù hai người có cách biệt rất lớn, cho dù tương lai có ra sao. Dù không thể được cả đời cả kiếp, thì anh vẫn biết trân trọng mỗi một giây một phút đặc biệt này.
“Không! Đôi mắt này rất đẹp, nó không hề xấu xí ghê tởm một chút nào. Nếu như nó đã bị nguyền rủa, thì tôi nguyện làm người phá giải lời nguyền giúp cô.”
Thiên Chí ôm lấy khuôn mặt nhợt nhạt đang sợ hãi của U Tịch. Chầm chậm nâng niu hôn lên đôi mắt lạnh lẽo ấy. U Tịch ra sức kháng cự, nhưng rồi cô đột nhiên im lặng. Vén lên lọn tóc rối nơi gò má cô, anh ngỡ như mình đang mơ. Khuôn mặt này, dù anh không thể nào nhớ được, nhưng khi chạm vào lại cảm thấy tuyệt đẹp và thân quen đến thế.
Lau đi giọt nước mắt lạnh lẽo, Thiên Chí khẽ hôn xuống chóp mũi cô, vẫn rất nhẹ nhàng. Cẩn thận lắng nghe U Tịch, thấy cô không phản kháng nữa, anh chầm chậm tiến dần xuống môi cô...
“Tỉnh rồi à? Lại đây ăn chút gì đi. Ma đói như cô đã một ngày không ăn rồi.”
Thiên Chí vừa nói vừa cùng thầy Đỗ dọn đồ ăn ra bàn, một bàn đồ ăn đầy. U Tịch chậm chạp đi tới ngồi xuống ghế, Thiên Chí lấy một cái bánh tròn nhỏ còn nóng hổi đưa cho cô: “Mau ăn thử đi, là bánh hạt dẻ đó. Nghe nói món này là đặc sản của vùng nào đó, ngon lắm.”
Bản tính ma đói, U Tịch cắn một cái hết nửa cái bánh rồi nhanh nuốt. Nhưng ngay sau đó cô đã trợn to hai mắt, rướn cao cổ không ngừng lấy tay vuốt.
“Sao, sao thế. Trong bánh có độc ư?”
Thiên Chí luống cuống khua tay múa chân, mà U Tịch nghe tới câu nói của Thiên Chí càng thêm trợn mắt không tin nổi. Cô một tay vuốt cổ, một tay với lấy ly nước trên bàn. Đến lúc U Tịch uống mấy ngụm nước, Thiên Chí mới biết thì ra cô bị nghẹn nên lấy tay vuốt lưng cho cô.
Sau khi cơn nghẹn qua đi, việc đầu tiên U Tịch làm là với tay nắm cổ Thiên Chí đè xuống bàn. Sau đó giận dữ nói: “Tên Lê Thiên Chí nhà anh coi phim ít thôi. Nghẹn chết bổn toạ rồi.”
Thầy Đỗ ngồi bên cạnh nhịn không dám cười. Ai ngờ Thiên Chí vừa được U Tịch thả ra lcò lấy nửa cái cô đang ăn dở đưa cho cô tiếp. U Tịch nhìn anh vô cùng oán thán nói: “Dẹp, dẹp hết đi. Không hạt dẻ hạt thông gì hết. Loại có thể chết nghẹn này ta ăn một lần là quá đủ rồi.”.
Thiên Chí vội vã đem bánh cất đi, còn len lén nhìn U Tịch như một con mèo nhỏ làm sai. U Tịch chưa bỏ qua, cô vỗ vỗ lên bàn, nghiêm túc nói: “Nếu như ta thật sự bị nghẹn chết rồi, e rằng ngay cả ông trời cũng phải cười đến té ghế. Đường đường là Quan Sứ của tam giới, ai gặp đều phải nể sợ. Vậy mà lại bị một con đường độc chết. Thật là khó bề tưởng tượng!”
Cả Thiên Chí lẫn thầy Đỗ đều lặng thinh không ai dám nói gì. U Tịch thật sự sợ bị nghẹn chết, không dám ăn nữa rồi. Cô nhìn Đại Ngâu từ ngoài hàng rào phóng vào mà nói: “Đại Ngâu già, đi tìm cho ta mấy em trai non xanh. Lâu lắm rồi ta chưa hoạt động gân cốt.”
Đại Ngâu vừa mới thò miệng vào cái tô nước trên bàn chưa kịp nuốt nước. Nghe thế lập tức nước từ trong miệng nó vô thức chảy xuống. Cái mặt của nó trông rất chi là ai oán, nó nghĩ thầm “Làm như trước đây cô được việc gì không bằng. Lần nào cũng bị đám âm hồn phá đám hỏng bét hết.”
Người phản ứng dữ nhất là Thiên Chí, anh đột nhiên đứng phắt dậy trước sự ngơ ngác của mọi người. U Tịch nhướn hai mắt lên nhìn: “Anh bị làm sao vậy, ngồi lên vỏ sầu riêng à?”
“Cô mới là người bị làm sao đấy!”
Thiên Chí hung hăng cãi lại, U Tịch nhún vai nói: “Tôi? Tôi làm sao?”
“Rõ ràng tối qua, tối qua... Bây giờ cô còn muốn tìm trai tới à. Thật là quá quắt.”
Thiên Chí tức đến nói lắp. U Tịch bày ra vẻ mặt không thể oan ức hơn. Cô nhìn thầy Đỗ rồi lại nhìn Đại Ngâu. Vẻ mặt của hai bọn họ khó bề tưởng tượng nổi. U Tịch nuốt khan một cái, ra sức lắc đầu nói: “Tôi không có, tôi thật sự không có làm mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook