Đến Khi Em Trưởng Thành
-
18: Trở Về
Cùng là thanh âm từ một người, nhưng giọng điệu Lục Tưởng Hàn dành cho tôi lại mang chút yêu nghiệt.
Cho dù hàm ý trong câu nói có mỉa mai đến đâu, nhưng trước thái độ châm chọc của hắn, ít nhất cũng không khiến tôi phát hỏa.
Nhưng lần này thì khác, lời ban nãy của Lục Tưởng Hàn cho dù là không nhấn mạnh câu chữ nào cũng khiến người ngoài cuộc như tôi trong một khắc nghe thấy liền trợn tròn mắt, tâm tình có chút không thoải mái.
Tên này...đến cuối cùng có bất mãn như thế nào với Mạc Thần Phong mới có thể thốt ra lời nói khó mà chấp nhận như vậy?
Sắc giọng lạnh lẽo cùng một lời cay nghiệt của hắn như mũi dao xuyên thấu tâm can.
Mạc Thần Phong trước lời này hoàn toàn không thể nhắm mắt làm ngơ nữa.
Biểu tình trên khuôn mặt sớm đã trở nên căng thẳng đến mức khó coi.
" Tên họ Lục, anh vừa nói gì?" - Khoảng cách giữa Mạc Thần Phong và chúng tôi không xa, giọng điệu này rõ ràng là muốn bức chết người khác rồi.
Tôi chợt nhíu mày, Mạc Thần Phong của trước đây hoàn toàn không phải loại người sẽ để tâm trước mấy lời sỉ nhục này.
Nhưng so với việc im lặng cam chịu như trước kia, tôi càng hy vọng Mạc Thần Phong sẽ can đảm đứng lên phản bác giống như anh ấy trong thời khắc này.
Bước chân của Lục Tưởng Hàn cũng theo đó mà dừng lại.
Không chỉ còn là một cái ngoảnh đầu, lần này hắn không chút khách khí quay người về phía Mạc Thần Phong, ý cười trào phúng hiện rõ trên khuôn mặt.
" Thế nào? Chạm đúng điểm huyệt rồi?"
" Anh và phu nhân của tôi vốn dĩ chỉ là người cũ.
Mộng đẹp sớm rồi cũng tan, Chỉ dựa vào anh căn bản không có tư cách đối đầu với tôi." - Hắn nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, thanh âm mỉa mai cũng theo đó mà trào ra.
Hai chữ " Phu nhân của tôi" có chút ám muội.
Dường như tên họ Lục này hoàn toàn không để ai vào mắt, ngang nhiên sỉ nhục người khác tại nơi đông người như vậy, quả thật rất đáng chết.
Lại vào thời khắc này, Mạc Thần Phong dường như nhận ra điều gì đó.
Cúi đầu thở dài một hơi, sau cùng hướng ánh mắt đôi phần lưu luyến về phía tôi
" Lục Thiếu.
Ban nãy cô ấy có biểu hiện khó chịu như vậy, sau cùng đều là lỗi của tôi.
Anh cũng không cần ở đây nhiều lời như vậy, mau đưa cô ấy trở về."
Giọng nói không tránh khỏi ưu phiền, nhưng lại hoàn toàn không để lộ chút nhún nhường nào.
Quả nhiên anh ấy đã bị bộ dạng ban nãy của tôi làm cho kinh động không ít.
Từng cùng nhau đồng hành trên chặng đường dài như vậy.
Suy cho cùng mọi xúc cảm của tôi đều bị Mạc Thần Phong nắm trong tay.
Lục Tưởng Hàn sau khi nghe thấy lời này, chỉ lạnh nhạt quay lưng bước về phía cửa.
Hai dàn vệ sĩ đứng bên cạnh gương mặt không biến sắc.
Cho dù tên này miệng không hé nửa lời nhưng tôi đương nhiên cũng tự biết ý mà theo sau.
Trước khi rời khỏi không gian náo nhiệt của quán bar.
Tôi tựa hồ có chút lưu luyến ngoảnh đầu nhìn về phía sau.
Dưới ánh đèn rực rỡ không ngừng đổi sắc theo từng nhịp.
Mạc Thần Phong vẫn đứng tại quầy bar, hướng mắt nhìn theo hình bóng của tôi.
Mạc Thần Phong tựa tia nắng rực rỡ của mùa hạ, trong khi tôi chỉ là ánh trăng lạc lối giữa ban ngày.
Dù anh đã dành cả quãng đời học sinh để theo đuổi tôi, nhưng lại không biết rằng chốn sương xanh gió lạnh mới chính là nơi tôi trở về.
Nếu ngay từ ban đầu, hết thảy những chuyện này đều không xảy ra.
Liệu tôi và anh ấy có thể đến với nhau không?
Sau khi bước ra khỏi cửa lớn, tôi cũng không còn nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao trong quán bar nữa.
Thay vào đó là khung cảnh nhộn nhịp về đêm giữa thành phố sầm uất.
Theo sau bước chân của Lục Tưởng Hàn.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo, phản chiếu trước mắt tôi là chiếc xe Rolls Royce tối màu cùng động cơ và các chi tiết được thiết kế tinh xảo.
Giống như một trong những cách để giới thượng lưu khẳng định uy quyền của bản thân giữa hàng vạn người.
Tôi e ngại nhìn Lục Tưởng Hàn cao lớn đứng trước mắt.
Tên này quả thật không tầm thường, đây rõ ràng chính là dòng xe mới ra mắt gần đây của hãng Rolls Royce.
Phô trương như vậy, có lẽ việc mua xe mới đối với hắn là chuyện thường xuyên xảy ra.
Lúc này tôi mới ngước mắt nhìn sang Lâm Uyển Như từ ban nãy đã say giấc mộng nằm gọn trong vòng tay đầy cẩn trọng của tên vệ sĩ này.
Người trong nhà họ Lâm hình như rất đề phòng với người ngoài, quen biết Lâm Uyển Như từng ấy năm.
Đừng nói là lưu số liên lạc, tôi thậm chí còn không nhớ rõ khuôn mặt của người thân cô ấy.
Ban nãy tên Lục Tưởng Hàn này ở trong quán bar cư xử kiêu ngạo như vậy, hiện tại tôi lại không còn cách nào khác ngoài việc mở lời cầu xin hắn tiện đường đưa Lâm Uyển Như trở về dinh thự của Lâm gia.
Vạn sự thật biết cách trêu ngươi người khác, tôi hận!
Mắt thấy Lục Tưởng Hàn sắp bước lên xe, tôi chỉ đành kéo lấy vạt áo của hắn.
Hạ giọng nói:
" Lục Thiếu, hay là anh..."
Lục Tưởng Hàn chỉ cần một cái liếc mắt liền có thể nhìn thấu tôi, ngay khi tôi còn chần chừ chưa kịp nói hết câu liền bị hắn cướp lời.
" Nặc Vũ, lái xe đưa tiểu thư nhà họ Lâm về." - Lục Tưởng Hàn hướng mắt về phía tên vệ sĩ đứng cuối hàng, không nhanh không chậm nói.
" Tuân lệnh, thiếu gia." - Tên đó cũng thuận miệng đáp lại, có lẽ người này là tay sai thân cận của Lục Tưởng Hàn.
" Còn đứng đó làm gì? vào đây.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook