Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh
-
Chương 58: Hậu trường đám cưới
Đó là
một đám cưới hoành tráng kết hợp giữa truyền thống và hiện đại, dù chẳng có
chút sáng tạo, cũng vô cùng tầm thường.
MC Hoàng khịt khịt mũi chế nhạo, đôi tân lang tân nương này tuổi đã lớn, chẳng đủ tươi trẻ diễm lệ nhưng được cái tiền nhiều người đông. Những cánh hoa hồng trải trên thảm cỏ là lấy từ chín trăm chín mươi đóa hoa hồng, đây là yêu cầu của chú rể, nghe nói cô dâu rất thích số 9, nói là thiên trường địa cửu, chỉ một chữ “thô”!
Chú rể bị sái chân, một bên chống nạng, một bên cô dâu dìu khập khiễng bước trên lối đi rải đầy hoa hồng. Một phụ nữ trung niên cười thầm nói với cô bạn ngồi bên cạnh: “Ái chà? Con gái ông Trình sao lại gả cho một gã thọt thế kia? Chẳng trách, tôi đã nói rồi mà, đại gia lành lặn làm sao lại để ý một cô gái quá lứa lỡ thì? Thì ra là một tay tàn phế!”
Chung Viễn ghé tai Lâm Đồng thì thầm: “Còn may là cái chân quan trọng nhất không bị thương”.
Lâm Đồng mỉm cười véo đùi anh một cái.
“Ồ! Cái chân này của anh không ngứa, em véo làm gì?”
Lâm Đồng lại véo một cái.
“Chân này cũng không ngứa. Em đổi cái khác đi!”, Chung Viễn ngước mặt cười.
Lâm Đồng lại hạ thủ. Lần này véo vào môi anh…
Nghi lễ phức tạp và dài dòng. Tô Nhất Minh lau mồ hôi túa ra trên mặt. Anh quả thật không thể kiên nhẫn hơn được nữa.
MC cũng cảm thấy nên làm gì đó để khuấy động không khí. Anh ta gọi một thằng bé béo múp míp lên sân khấu, đưa cho nó một bó hoa: “Sau đây, chúng tôi mời anh bạn nhỏ tặng bó hoa này cho cô gái đẹp nhất có mặt ở đây”. Nói rồi nhìn về hướng cô dâu vẫy tay ra hiệu.
Thằng bé hiểu ý, cầm bó hoa bước tới chỗ Trình Vũ Phi, sau đó… vòng qua sau lưng cô, tặng bó hoa cho cô phù dâu bé xinh Quả Quả.
“Ấy… anh bạn nhỏ, sai rồi, tặng cho cô gái xinh đẹp nhất, nên tặng cho cô dâu mới phải…”. MC vội vàng cúi xuống sửa sai.
Thằng bé cố chấp lắc đầu: “Quả Quả mới là cô gái đẹp nhất. Bạn ấy đẹp nhất mà…”.
Nghiêm Hoa đừng phía dưới đang bận rộn ghi hình Quả Quả bị lời nói chân thành của đứa bé làm cho kinh ngạc đến ngẩn ra, anh ta vô cùng cảm động chạy lên: “Đứa bé này con nhà ai vậy? Đúng là có mắt nhìn người. Tuổi nhỏ như vậy, lớn lên chắc sẽ làm được việc lớn…”
MC Hoàng sầm mặt lại, lôi hai fan một lớn một nhỏ của Quả Quả xuống dưới.
Tiệc cưới cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, Tô Nhất Minh như sắp nổ tung. Một bà lão dạy đứa cháu nội của mình: “Đại Mao, cháu đến từng bàn xem có nắp hai chai rượu không, rượu này rất đắt tiền, nắp chai cũng có thể đổi được bốn mươi đồng. Cháu lấy nhiều một chút, lấy một cái bà sẽ mua cho cháu một bao kẹo!”
Trình Vũ Phi nhìn thằng bé chạy lung tung khắp nơi gây phiền phức cho không ít người mà lắc đầu ngao ngán.
“Nhất Minh, đó là cháu nội nhà người cô họ của em, cô ta lúc nào cũng bày trò kiếm chác, làm mất mặt anh rồi.”
Tô Nhất Minh tỏ ý “em đừng để tâm”, Trình Vũ Phi buồn bã cúi đầu. Hôm nay nhiều khách quan trọng như thế, họ hàng nhà mình sao chẳng giữ giùm chút thể diện thế nhỉ?
Tô Nhất Minh gọi mấy đứa con nít lại, thì thầm gì đó vào tai chúng, mấy đứa bé vui sướng chạy xuống nhặt nắp chai.
“Nhất Minh?”. Trình Vũ Phi nghi ngờ nhìn anh.
“Anh bảo chúng cùng nhặt nắp chai, nhặt một cái đổi một bao lì xì một trăm tệ. Không sao rồi, bây giờ thành ra là trò chơi khuấy động không khí do anh bày ra, không mất mặt nữa. Anh bảo đảm ngay cả cháu nội của cô em cũng sẽ nộp nắp chai cho anh”.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tất cả kết thúc.
Tô Nhất Minh đã say bí tỉ.
“Vũ Phi, giúp anh cởi dây nịt, sao anh không tìm được chỗ mở dây nịt thế nhỉ?”
Trình Vũ Phi thở dài, trong tiệc cưới anh đã rất cẩn thận để không phải uống rượu, ai ngờ đến phút cuối, về đến phòng tân hôn rồi mà còn bị Lục Dã Bình chuốc cho say mềm.
“Vũ Phi… Chúng ta có phải là chưa động phòng không?”. Tô Nhất Minh vật vờ.
“Hôm nay anh mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã”.
“Không được, anh đã hứa với bố mẹ em, những người đàn ông khác có thể làm được anh cũng phải làm được. Hôm nay việc cần làm anh đều đã làm xong… động phòng rất quan trọng…”
“Vừa nãy động phòng rồi, anh quên rồi à? Mỗi lần uống say đều quên sạch…”
“Thật… Thật không?” Tô Nhất Minh ngoác miệng hỏi, rồi liền sau đó ngủ say như chết.
Lục Dã Bình hưng phấn về nhà.
“Bà xã, hôm nay cuối cùng anh cũng trả được mối thù mười năm! Chuốc gã Tô Nhất Minh say bí tỉ! Khiến cậu ta đêm nay không thể động phòng!”
“Anh ấy có thù gì với anh?”
“Ai bảo cậu ta tháng trước tố cáo với em về quỹ đen của anh…”.
“Ai bảo anh chơi với loại bạn đó? Đáng đời!”.
“Nhưng cậu ta rất nghĩa khí. Vì anh em có thể bạt đao tương trợ”.
“Vậy sao anh ấy lại tố cáo anh?”
“Vì anh em bạt đao tương trợ, vì phụ nữ rút dao găm đâm anh em. Ngày nào nửa đêm anh cũng gọi cho vợ cậu ta kể lể những chuyện xấu của cậu ta… Cho nên cậu ta tìm cách báo thù anh!”
“Lục Dã Bình, anh thật vô duyên!”
“Là vì anh muốn làm động lòng vợ cậu ta! Lúc đó quan hệ giữa bọn họ rất căng thẳng. Vì muốn cậu ta sớm ngày được ôm mỹ nhân, anh ngày nào cũng gọi cho cô ta, thêm mắm dặm muối nói cậu ta nhớ cô ta thế nào thế nào. Là điện thoại quốc tế đấy. Anh dễ dàng lắm à, ngày nào cũng đúng giờ đó, gió mưa cũng không quản ngại, đang họp cũng chuồn ra, có lớp dạy cũng đổi giờ…”
MC Hoàng khịt khịt mũi chế nhạo, đôi tân lang tân nương này tuổi đã lớn, chẳng đủ tươi trẻ diễm lệ nhưng được cái tiền nhiều người đông. Những cánh hoa hồng trải trên thảm cỏ là lấy từ chín trăm chín mươi đóa hoa hồng, đây là yêu cầu của chú rể, nghe nói cô dâu rất thích số 9, nói là thiên trường địa cửu, chỉ một chữ “thô”!
Chú rể bị sái chân, một bên chống nạng, một bên cô dâu dìu khập khiễng bước trên lối đi rải đầy hoa hồng. Một phụ nữ trung niên cười thầm nói với cô bạn ngồi bên cạnh: “Ái chà? Con gái ông Trình sao lại gả cho một gã thọt thế kia? Chẳng trách, tôi đã nói rồi mà, đại gia lành lặn làm sao lại để ý một cô gái quá lứa lỡ thì? Thì ra là một tay tàn phế!”
Chung Viễn ghé tai Lâm Đồng thì thầm: “Còn may là cái chân quan trọng nhất không bị thương”.
Lâm Đồng mỉm cười véo đùi anh một cái.
“Ồ! Cái chân này của anh không ngứa, em véo làm gì?”
Lâm Đồng lại véo một cái.
“Chân này cũng không ngứa. Em đổi cái khác đi!”, Chung Viễn ngước mặt cười.
Lâm Đồng lại hạ thủ. Lần này véo vào môi anh…
Nghi lễ phức tạp và dài dòng. Tô Nhất Minh lau mồ hôi túa ra trên mặt. Anh quả thật không thể kiên nhẫn hơn được nữa.
MC cũng cảm thấy nên làm gì đó để khuấy động không khí. Anh ta gọi một thằng bé béo múp míp lên sân khấu, đưa cho nó một bó hoa: “Sau đây, chúng tôi mời anh bạn nhỏ tặng bó hoa này cho cô gái đẹp nhất có mặt ở đây”. Nói rồi nhìn về hướng cô dâu vẫy tay ra hiệu.
Thằng bé hiểu ý, cầm bó hoa bước tới chỗ Trình Vũ Phi, sau đó… vòng qua sau lưng cô, tặng bó hoa cho cô phù dâu bé xinh Quả Quả.
“Ấy… anh bạn nhỏ, sai rồi, tặng cho cô gái xinh đẹp nhất, nên tặng cho cô dâu mới phải…”. MC vội vàng cúi xuống sửa sai.
Thằng bé cố chấp lắc đầu: “Quả Quả mới là cô gái đẹp nhất. Bạn ấy đẹp nhất mà…”.
Nghiêm Hoa đừng phía dưới đang bận rộn ghi hình Quả Quả bị lời nói chân thành của đứa bé làm cho kinh ngạc đến ngẩn ra, anh ta vô cùng cảm động chạy lên: “Đứa bé này con nhà ai vậy? Đúng là có mắt nhìn người. Tuổi nhỏ như vậy, lớn lên chắc sẽ làm được việc lớn…”
MC Hoàng sầm mặt lại, lôi hai fan một lớn một nhỏ của Quả Quả xuống dưới.
Tiệc cưới cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, Tô Nhất Minh như sắp nổ tung. Một bà lão dạy đứa cháu nội của mình: “Đại Mao, cháu đến từng bàn xem có nắp hai chai rượu không, rượu này rất đắt tiền, nắp chai cũng có thể đổi được bốn mươi đồng. Cháu lấy nhiều một chút, lấy một cái bà sẽ mua cho cháu một bao kẹo!”
Trình Vũ Phi nhìn thằng bé chạy lung tung khắp nơi gây phiền phức cho không ít người mà lắc đầu ngao ngán.
“Nhất Minh, đó là cháu nội nhà người cô họ của em, cô ta lúc nào cũng bày trò kiếm chác, làm mất mặt anh rồi.”
Tô Nhất Minh tỏ ý “em đừng để tâm”, Trình Vũ Phi buồn bã cúi đầu. Hôm nay nhiều khách quan trọng như thế, họ hàng nhà mình sao chẳng giữ giùm chút thể diện thế nhỉ?
Tô Nhất Minh gọi mấy đứa con nít lại, thì thầm gì đó vào tai chúng, mấy đứa bé vui sướng chạy xuống nhặt nắp chai.
“Nhất Minh?”. Trình Vũ Phi nghi ngờ nhìn anh.
“Anh bảo chúng cùng nhặt nắp chai, nhặt một cái đổi một bao lì xì một trăm tệ. Không sao rồi, bây giờ thành ra là trò chơi khuấy động không khí do anh bày ra, không mất mặt nữa. Anh bảo đảm ngay cả cháu nội của cô em cũng sẽ nộp nắp chai cho anh”.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tất cả kết thúc.
Tô Nhất Minh đã say bí tỉ.
“Vũ Phi, giúp anh cởi dây nịt, sao anh không tìm được chỗ mở dây nịt thế nhỉ?”
Trình Vũ Phi thở dài, trong tiệc cưới anh đã rất cẩn thận để không phải uống rượu, ai ngờ đến phút cuối, về đến phòng tân hôn rồi mà còn bị Lục Dã Bình chuốc cho say mềm.
“Vũ Phi… Chúng ta có phải là chưa động phòng không?”. Tô Nhất Minh vật vờ.
“Hôm nay anh mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã”.
“Không được, anh đã hứa với bố mẹ em, những người đàn ông khác có thể làm được anh cũng phải làm được. Hôm nay việc cần làm anh đều đã làm xong… động phòng rất quan trọng…”
“Vừa nãy động phòng rồi, anh quên rồi à? Mỗi lần uống say đều quên sạch…”
“Thật… Thật không?” Tô Nhất Minh ngoác miệng hỏi, rồi liền sau đó ngủ say như chết.
Lục Dã Bình hưng phấn về nhà.
“Bà xã, hôm nay cuối cùng anh cũng trả được mối thù mười năm! Chuốc gã Tô Nhất Minh say bí tỉ! Khiến cậu ta đêm nay không thể động phòng!”
“Anh ấy có thù gì với anh?”
“Ai bảo cậu ta tháng trước tố cáo với em về quỹ đen của anh…”.
“Ai bảo anh chơi với loại bạn đó? Đáng đời!”.
“Nhưng cậu ta rất nghĩa khí. Vì anh em có thể bạt đao tương trợ”.
“Vậy sao anh ấy lại tố cáo anh?”
“Vì anh em bạt đao tương trợ, vì phụ nữ rút dao găm đâm anh em. Ngày nào nửa đêm anh cũng gọi cho vợ cậu ta kể lể những chuyện xấu của cậu ta… Cho nên cậu ta tìm cách báo thù anh!”
“Lục Dã Bình, anh thật vô duyên!”
“Là vì anh muốn làm động lòng vợ cậu ta! Lúc đó quan hệ giữa bọn họ rất căng thẳng. Vì muốn cậu ta sớm ngày được ôm mỹ nhân, anh ngày nào cũng gọi cho cô ta, thêm mắm dặm muối nói cậu ta nhớ cô ta thế nào thế nào. Là điện thoại quốc tế đấy. Anh dễ dàng lắm à, ngày nào cũng đúng giờ đó, gió mưa cũng không quản ngại, đang họp cũng chuồn ra, có lớp dạy cũng đổi giờ…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook