Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh
-
Chương 28: Chiếc ví hiệu LV (2)
Trình
Vũ Phi phải cố gắng lắm mới che giấu được sự kinh ngạc của mình, trong đầu cô
lóe lên rất nhanh biểu hiện kì lạ và lời nói kỳ quái của Tô Nhất Minh. Chết
rồi! Món quà không phải là do Tô Nhất Minh tặng.
“Chủ nhiệm Chung… chiếc ví đó là anh tặng ư? Cón bó hoa hồng vàng nữa…” Ôm tia hi vọng nhỏ nhoi Trình Vũ Phi mở miệng hỏi, trong lòng cầu mong trời xanh có mắt.
Tiếc là ông trời sắt đá lại muốn đùa cợt cô, giọng nói của Chung Viễn bỗng ngần ngừ. “Ừ, nghe nói hoa hồng vàng tượng trưng cho sự xin lỗi, lần trước anh thật xin lỗi, vì quá vội nên đã để em thanh toán. Còn chiếc ví, nghe nói nhãn hiệu đó rất được các quý cô ưa chuộng… Em không thích sao?”
Chung Viễn lặng lẽ lau mồ hôi, anh không biết phụ nữ thích gì, cũng không quan tâm, tuy trong khoa bác sĩ y tá rất nhiều nhưng vị trí của anh ở đó đường đường là một trưởng khoa nên không thể nói những chuyện riêng tư cá nhân trong bệnh viện. Những điều này đều là do anh hỏi han bà thím nhiều chuyện rút ra kết luận. Không biết có giúp ích gì được hay không? Anh cười gượng gạo, sợ mình lỗi thời, đã qua cái tuổi yêu đương bảy tám năm rồi, đã không còn theo kịp thời đại nữa rồi, nói gì đến quà tặng?
Trình Vũ Phi hoàn toàn nhụt chí, “Chủ nhiệm Chung, anh… lúc nào cũng ga lăng như vậy sao? Tặng quà cũng không xưng danh tính, người nhận được không biết mình đã nhận cái tình của ai.” Cô định lên tiếng trách móc nhưng lại không có gan, chỉ khéo léo phàn nàn.
“Tôi đã xưng danh tính rồi đó thôi, trong chiếc ví tôi có để một tấm thiệp, còn viết một bài thơ… Em không thấy ư?”
Thơ! Trình Vũ Phi lập tức nhớ đến bài thơ mà Tô Nhất Minh tự dưng nhắc đến, thôi chết rồi, tấm thiệp đó đã bị Tô Nhất Minh nhìn thấy! Cô tuyệt vọng ôm đầu, thật sai lầm! Sai lầm! Hôm đó cô vừa nhìn thấy quà liền cho rằng đó là Tô Nhất Minh tặng, chiếc ví đó quý giá như vậy, cô không nỡ mở ra xem.
“Bài thơ…bài thơ gì thế?” Trình Vũ Phi giọng run run, tốt nhất là đừng quá thẳng thừng mà cũng đừng quá ướt át.
“Em thật chưa xem à? Đó là một bài thơ chế lại từ bài “Bướm trắng” của Đởi Vọng Thư…” Chung Viễn dừng xe, “Đến rồi. Bác sĩ Trình, tôi…”
Trình Vũ Phi buồn rầu ngồi thẳng lên, cắt ngang lời của Chung Viễn, nhằm tránh tình thế khó xử, “Chủ nhiệm Chung, anh rất tài giỏi, nhưng tôi đã có bạn trai rồi. Xin lỗi, tôi không quen bắt cá hai tay…cho nên…”
Khoảnh khắc ấy Trình Vũ Phi cảm thấy hoa mắt, cô rõ ràng nhìn thấy nỗi xót xa hiện lên trong mắt Chung Viễn.
Chung Viễn lặng lẽ nhìn cô, hồi lâu mới mỉm cười gượng gạo, “Tôi đã chậm một bước rồi. Là…người đàn ông trong quán cà phê hôm nọ?”
“Vâng. Xin lỗi chủ nhiệm Chung, hôm anh mời tôi ăn cơm, vì quá ngạc nhiên nên tôi không kịp phản ứng…để anh hiểu lầm…Mấy hôm nay tôi cứ nghĩ hoài không biết phải giải thích với anh như thế nào. Kết quả…hại anh phải tốn kém…”
“Hê hê, là do tôi quá vội vàng thôi. Là đồng nghiệp em đã mời tôi ăn một bữa no say, tôi tặng em quà cũng là thấu tình đạt lý… Bác sĩ Trình, việc này em không nên bận tâm làm gì”
“Chủ nhiệm Chung… Chiếc ví đó, thật sự rất đẹp, tôi rất thích. Có thể tính là tôi nhờ anh mua giùm không? Tôi trả lại tiền cho anh…”
Chung Viễn đăm đăm nhìn cô, trong lòng chua xót, từng ấy năm trời, anh cũng là người từng trải, người đàn ông đó cử chỉ tùy tiện, lời nói cợt nhả, chẳng đáng tin chút nào. Những lời cợt nhả thường là những lời không thật lòng. Những lời như thế anh không thể nói, mà có nói cũng chẳng thể tin được, chẳng ích lợi gì.
“Bác sĩ Trình, đừng cố chấp như vậy. Em nên nghĩ thoáng một chút. Cứ trói chặt mình vào một cái cây thì thật là ngốc nghếch.” Giọng nói của Chung Viễn nhẹ nhàng như gió thoảng, dù đó là cái cây họ Mục hay họ Tô, tiếc là phần then chốt này anh lại không dám nói ra.
Trình Vũ Phi bước xuống xe, vẫn còn suy nghĩ phải làm thế nào để giải quyết êm thấm chuyện này, mặc Chung Viễn nói tạm biệt rồi nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt mình.
Trình Vũ Phi gọi điện cho Tô Nhất Minh, không nghe máy, một lát sau có một tin nhắn gửi đến. Anh đang bận đàm phán, xong sẽ gọi lại cho em. Nhưng chẳng có cuộc điện thoại nào gọi đến. Hôm sau, cô lại gọi cho anh nhưng vẫn kết quả như thế. Ba ngày liền, Trình Vũ Phi không thể kiên nhẫn hơn được nữa, cô không biết Tô Nhất Minh đang nghĩ gì. Chẳng lẽ Chung Viễn tặng hoa cho cô là đắc tội với anh ấy ư? Nhưng hôm đó anh ấy rất vui vẻ mà.
Buổi tối cô đến nhà Tô Nhất Minh, chẳng ai đáp lại tiếng chuông cửa của cô, bảo vệ ở tòa nhà này rất nghiêm ngặt, đến cửa thang máy cô cũng chẳng bước vào được, đành đứng ở cửa hầm để xe chờ Tô Nhất Minh về. Nửa đêm cô ngủ gục được một lát thì tiếng còi xe chát chúa làm cô bừng tỉnh.
Cô vẫn chưa định hình được mình đang ở đâu thì Tô Nhất Minh chạy lại ôm lấy cô, “Vũ Phi? Sao em lại ngồi đây?”
Trình Vũ Phi mơ mơ màng màng dựa vào anh đứng dậy, chân tê dại như chẳng phải là của mình, sau một hồi mới nói được nên lời, “Mấy giờ rồi? Anh về rồi à?”
Tô Nhất Minh cho xe vào hầm xong, Trình Vũ Phi mới phát hiện thấy một bên mắt bầm tím của anh, lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh táo, “Nhất Minh, anh bị đâm xe à?”
Tô Nhất Minh ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên trán cô, “Ngốc ạ. Sao em lại ngồi ở cửa hầm xe lúc nửa đêm thế hả? Suýt nữa anh đã đâm phải em rồi…Nguy hiểm lắm biết không? May mà anh kịp thời chuyển hướng, tiếc là đâm vào tường.”
Lên đến nhà, bật đèn rồi mới nhìn rõ bộ dạng của Tô Nhất Minh, thần sắc anh trông có vẻ rất mệt mỏi, mắt trũng sâu, sắc mặt xanh xao, Trình Vũ Phi không khỏi kinh ngạc, “Sao vậy Nhất Minh? Xảy ra chuyện gì? Sao giống như con gà bị nhúng nước thế?”
“Mấy hôm nay anh phải đàm phán với người nước ngoài, ngày nào cũng bàn bạc đến tận khuya, bốn giờ sáng phải thức dậy, xem lại giấy tờ, nghiên cứu bước tiếp theo phải làm gì. Ăn sáng xong là lại tiếp tục đàm phán…mỗi ngày chỉ ngủ hai ba tiếng. Nhưng dù sao cũng thấy được sự thắng lợi rồi.” Tô Nhất Minh quăng mình lên sô-pha, không nhúc nhích.
Mấy ngày liền chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ! “Nhất Minh, như vậy không được, nguy hiểm tính mạng, anh biết chứ? Em có biết một người, trẻ tuổi tài hoa, vì công việc mà thức trắng ba bốn ngày liền, kết quả ảnh hưởng đến tim và chết rồi…” Trình Vũ Phi bị lạnh nhạt ba ngày liền, lẽ ra phải ôm một bụng tủi thân, nghĩ sẽ đến hỏi tội Tô Nhất Minh, nhưng với tình hình lúc này, cô lo lắng cho sức khỏe của Tô Nhất Minh nhiều hơn.
“Không sao, sức khỏe anh rất tốt. Đúng rồi, Vũ Phi, mấy hôm nay em liên tục gọi cho anh có việc gì vậy? Ngày nào cũng đàm phán đến nửa đêm, anh sợ làm phiền em nghỉ ngơi nên không dám gọi lại.”
Trình Vũ Phi do dự một lát rồi thẳng thắn nói với Tô Nhất Minh, “Nhất Minh, chiếc ví lần trước là do Chung Viễn tặng em.”
“Anh biết.” Tô Nhất Minh mệt mỏi tựa người vào sô-pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Em đã từ chối anh ấy.”
Tô Nhất Minh mở mắt. “Tốt lắm!”
“Chiếc ví đó đâu rồi?”
“Anh vứt đi rồi”
“Vứt rồi? Đồ quý giá như vậy sao anh lại vứt đi?” Trình Vũ Phi tức nổ đom đóm mắt.
“Sao? Em muốn dùng nó à? Anh không thể chịu đựng được.”
“Không phải! Em muốn trả lại cho anh ấy.”
“Không thích hợp.” Tô Nhất Minh đứng dậy, từ ngăn kéo lấy ra một chiếc ví giống hệt. “Anh ta là đàn ông, không thể dùng ví của phụ nữ, lại càng không thể tặng cho người phụ nữ khác. Anh đã mua một chiếc ví đàn ông, em đi trả lại cho anh ta, như vậy khéo léo hơn.”
“…” Trình Vũ Phi im lặng một lúc, “Bài thơ đó viết những gì vậy?”
“Không nhớ nữa, chỉ cảm thấy vô vị và ngốc nghếch, gần giống với bài thơ hôm đó anh đọc cho em nghe.”
“Rốt cuộc là viết những gì? Em có quyền được biết mà.” Trình Vũ Phi có chút tức giận.
Tô Nhất Minh do dự một lát, cuối cùng lấy ra một tấm thiệp. Chữ viết của Chung Viễn không thể nói là đẹp nhưng lại rất có phong cách:
Một chú bướm trắng xinh
Dang rộng đôi cánh nhỏ
Một Phiến trắng lẻ loi
Khép đôi cánh trắng lại
Một phiến trắng lẻ loi
Một chú bướm trắng xinh
Dang rộng đôi cánh nhỏ
Sự cô đơn trống vắng
Khép đôi cánh đi ngủ
Sự trống vắng cô đơn.
Trình Vũ Phi cảm thấy trái tim mình nhói đau. Cái cảm giác quen thuộc đó, sự cô đơn quen thuộc đó, cũng từng gặm nhấm trái tim cô rất nhiều đêm, bây giờ bỗng nhiên lại được hâm nóng bởi lời của một người khác, cô cảm thấy xót xa vô cùng.
Nhất Minh vươn tay ra ôm lấy cô, “Vũ Phi, có anh đây, em không phải là cánh bướm lẻ loi…”
Trình Vũ Phi run rẩy ôm lấy Tô Nhất Minh, trong lòng chỉ thấy buồn bã xấu hổ. Tô Nhất Minh nhìn thấu tâm sự của cô, thì thầm vào tai cô, “Bác sĩ Trình, anh cảm thấy tức ngực…”
Trình Vũ Phi rùng mình, vội vàng hỏi theo phản xạ, “Tức ngực? Bắt đầu từ lúc nào? Có cần đi bệnh viện khám không?”
“Chính là từ lúc nhìn thấy bó hoa hồng vàng đó. Tức ngực mấy ngày liền, ăn không ngon ngủ không yên. Bác sĩ Trình, em khám cho anh xem…”
Trình Vũ Phi cố bình tĩnh lại, cô vừa có một quyết định quan trọng, cô quyết định sẽ dấn thân vào tình yêu này bất chấp hậu quả, không thể do dự chần chừ, suy tính thiệt hơn nữa. Cô đưa tay bẹo má Tô Nhất Minh, nói bằng giọng của một nhà chuyên môn, “Có phải là dị ứng với phấn hoa hồng không? Không giống. Em cảm thấy anh quá mệt mỏi đó thôi, đi ngủ sớm một chút sẽ khá hơn đấy.”
Tô Nhất Minh cười nhẹ, lấy ra một vật đưa cho cô, “Vũ Phi…anh cũng mua một chiếc ví, coi như là đền bù cho em”
Trình Vũ Phi ngây người ra nhìn hai chữ cái LV to đùng tin ở mặt trên, “Lại là low value?”
“Đây là anh nhờ người chế tác ra đấy, không dắt tiền nhưng là độc nhất vô nhị đấy. Em xem kĩ xem, không những là LV, còn có chữ khác nữa…”
Trình Vũ Phi chăm chú nhìn, quả nhiên phía trên còn có mấy chữ cái khác, trước LV là SYM, phía sau là CYF. Tim cô nhói lên, không thốt nên lời, chỉ nghe Tô Nhất Minh thì thầm bên tai, “LV có nghĩa là Love, còn những chữ cái khác là tên của chúng ta, đặt cạnh nhau có nghĩa là Tô Nhất Minh yêu Trình Vũ Phi…”[1]
[1] SYM chữ viết tắt từ tên tiếng Trung của Tô Nhất Minh “Su Yi Ming” ; CYF là chữ viết tắt của tên Trịnh Vũ Phi “Chung Yu Fei”.
Nói đến đây Tô Nhất Minh cảm thấy mặt mình nóng lên, anh tự cười mình đúng là càng lúc càng lạc hậu, nghệ thuật tán gái lão luyện như thế mà mới nói ra câu này ra mặt mày đỏ lựng, tim đập thình thịch. Và như để che giấu sự bối rối của mình, anh chồm người tới hôn Trình Vũ Phi.
Tiết xuân ở Giang Nam càng ngày càng khô hanh, môi Trình Vũ Phi hơi nứt nẻ. Anh vô cùng xót xa dùng lưỡi liếm môi cô cho đến khi chúng trở nên mềm mại mới từ từ hôn sâu. Do sự tiếp xúc, kích thích này, anh cảm thấy cơ thể TrìnhTrình Vũ Phi trong tay anh bỗng từ từ trở nên mềm nhũn, mềm đến nỗi có thể vo thành viên, mặc sức vần vò.
Trình Vũ Phi bị câu nói của Tô Nhất Minh làm cho cảm động đến rưng rưng, gần như không còn sức kháng cự. Đến khi phát hiện chiến trường đã chuyển lên giường cô mới bắt đầu thấy hoảng loạn. Tiếc là giây phút đó cô đã bị nanh vuốt của con sói già kẹp chặt, không còn đường thoái lui. Nụ hôn cùng những mơn trớn, vuốt ve của Tô Nhất Minh như cuồng phong ập đến tới tấp, còn cô lại như cánh bướm trắng nhỏ nhoi trong trận cuồng phong đó, vừa hoảng sợ vừa không biết phải làm gì.
Trận cuồng phong bỗng giảm dần thành một cơn mưa rào, rồi vội vàng tắt ngấm, Tô Nhất Minh lau giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt cô, giọng khàn khàn, “Sao thế? Anh quá thô bạo chăng?”
Trình Vũ Phi vẫn còn hoảng loạn lắc đầu, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Tô Nhất Minh, cũng không muốn hùa theo, chỉ nằm yên. Tô Nhất Minh dần dần cân bằng lại dục vọng, nhẹ nhàng hôn cô, giọng nói có chút thất vọng, “Anh quá vội vàng, dã làm em sợ. Vũ Phi, khuya lắm rồi, em ngủ đi.” Nói rồi anh nằm thẳng người lại bên cô, nhẹ nhàng thở ra.
Trong thoáng chốc cuồng phong dừng tạnh hẳn, Trình Vũ Phi vô cùng ngạc nhiên, “Nhất Minh…”, cô vòng tay ôm lấy anh, cảm động vì sự dịu dàng của anh. Tô Nhất Minh mỉm cười, “Lưu manh cáo già vẫn là lưu manh cáo già, bản chất không đổi, chỉ có điều anh là một gã lưu manh có đạo đức, muốn ăn thịt cũng phải có sự chuẩn bị kĩ lưỡng. Đêm nay không phải là anh từ bi tha cho cô bé quàng khăn đỏ đâu, mà là lực bất tòng tâm, chưa có thời gian chuẩn bị ăn món thịt cô bé quàng khăn đỏ, lại không muốn ăn qua loa cho xong, đành phải đợi vậy.”
“…” Sự xúc động vừa mới nhen nhóm trong lòng, Trình Vũ Phi có chút tức giận rụt tay về, thuận tay véo anh một cái.
“Ừm…đương nhiên nếu em chủ động thì là ngoại lệ. Anh cũng có thể hi sinh một chút, ăn tươi nốt sống cô bé quàng khăn đỏ, đủ mùi vị có lẽ kém ngon đi một chút…” Tô Nhất Minh lại chồm lên người cô, Trình Vũ Phi sợ đến nỗi ngoẹo đầu giả chết, không nhúc nhích.
Cùng với tiếng cười hê hê của anh, một chiếc chăn to nhẹ nhàng đắp lên người Trình Vũ Phi. Hơi ấm từ chiếc chăn nhanh chóng lan tỏa, có chút gì mờ ảo nhưng cũng có thể xem là ấm áp. Suốt đêm quả nhiên không có chuyện gì xảy ra, dù hai người lần đầu tiên nằm cạnh nhau, đều ngủ không ngon giấc.
Bốn giờ sáng Tô Nhất Minh tỉnh dậy, làm vệ sinh cá nhân xong vội vàng ra khỏi nhà. Trình Vũ Phi ngại ngủ tiếp bèn dậy chuẩn bị bữa sáng cho anh. Lúc sắp đi, Tô Nhất Minh ôm chặt lấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn dài, rồi thì thầm vào tai cô, “Về nhà dưỡng thịt cho săn chắc một chút, lần sau anh sẽ làm thịt cô bé quàng khăn đỏ …” Trình Vũ Phi tức đến nỗi muốn cắn anh một cái.
“Chủ nhiệm Chung… chiếc ví đó là anh tặng ư? Cón bó hoa hồng vàng nữa…” Ôm tia hi vọng nhỏ nhoi Trình Vũ Phi mở miệng hỏi, trong lòng cầu mong trời xanh có mắt.
Tiếc là ông trời sắt đá lại muốn đùa cợt cô, giọng nói của Chung Viễn bỗng ngần ngừ. “Ừ, nghe nói hoa hồng vàng tượng trưng cho sự xin lỗi, lần trước anh thật xin lỗi, vì quá vội nên đã để em thanh toán. Còn chiếc ví, nghe nói nhãn hiệu đó rất được các quý cô ưa chuộng… Em không thích sao?”
Chung Viễn lặng lẽ lau mồ hôi, anh không biết phụ nữ thích gì, cũng không quan tâm, tuy trong khoa bác sĩ y tá rất nhiều nhưng vị trí của anh ở đó đường đường là một trưởng khoa nên không thể nói những chuyện riêng tư cá nhân trong bệnh viện. Những điều này đều là do anh hỏi han bà thím nhiều chuyện rút ra kết luận. Không biết có giúp ích gì được hay không? Anh cười gượng gạo, sợ mình lỗi thời, đã qua cái tuổi yêu đương bảy tám năm rồi, đã không còn theo kịp thời đại nữa rồi, nói gì đến quà tặng?
Trình Vũ Phi hoàn toàn nhụt chí, “Chủ nhiệm Chung, anh… lúc nào cũng ga lăng như vậy sao? Tặng quà cũng không xưng danh tính, người nhận được không biết mình đã nhận cái tình của ai.” Cô định lên tiếng trách móc nhưng lại không có gan, chỉ khéo léo phàn nàn.
“Tôi đã xưng danh tính rồi đó thôi, trong chiếc ví tôi có để một tấm thiệp, còn viết một bài thơ… Em không thấy ư?”
Thơ! Trình Vũ Phi lập tức nhớ đến bài thơ mà Tô Nhất Minh tự dưng nhắc đến, thôi chết rồi, tấm thiệp đó đã bị Tô Nhất Minh nhìn thấy! Cô tuyệt vọng ôm đầu, thật sai lầm! Sai lầm! Hôm đó cô vừa nhìn thấy quà liền cho rằng đó là Tô Nhất Minh tặng, chiếc ví đó quý giá như vậy, cô không nỡ mở ra xem.
“Bài thơ…bài thơ gì thế?” Trình Vũ Phi giọng run run, tốt nhất là đừng quá thẳng thừng mà cũng đừng quá ướt át.
“Em thật chưa xem à? Đó là một bài thơ chế lại từ bài “Bướm trắng” của Đởi Vọng Thư…” Chung Viễn dừng xe, “Đến rồi. Bác sĩ Trình, tôi…”
Trình Vũ Phi buồn rầu ngồi thẳng lên, cắt ngang lời của Chung Viễn, nhằm tránh tình thế khó xử, “Chủ nhiệm Chung, anh rất tài giỏi, nhưng tôi đã có bạn trai rồi. Xin lỗi, tôi không quen bắt cá hai tay…cho nên…”
Khoảnh khắc ấy Trình Vũ Phi cảm thấy hoa mắt, cô rõ ràng nhìn thấy nỗi xót xa hiện lên trong mắt Chung Viễn.
Chung Viễn lặng lẽ nhìn cô, hồi lâu mới mỉm cười gượng gạo, “Tôi đã chậm một bước rồi. Là…người đàn ông trong quán cà phê hôm nọ?”
“Vâng. Xin lỗi chủ nhiệm Chung, hôm anh mời tôi ăn cơm, vì quá ngạc nhiên nên tôi không kịp phản ứng…để anh hiểu lầm…Mấy hôm nay tôi cứ nghĩ hoài không biết phải giải thích với anh như thế nào. Kết quả…hại anh phải tốn kém…”
“Hê hê, là do tôi quá vội vàng thôi. Là đồng nghiệp em đã mời tôi ăn một bữa no say, tôi tặng em quà cũng là thấu tình đạt lý… Bác sĩ Trình, việc này em không nên bận tâm làm gì”
“Chủ nhiệm Chung… Chiếc ví đó, thật sự rất đẹp, tôi rất thích. Có thể tính là tôi nhờ anh mua giùm không? Tôi trả lại tiền cho anh…”
Chung Viễn đăm đăm nhìn cô, trong lòng chua xót, từng ấy năm trời, anh cũng là người từng trải, người đàn ông đó cử chỉ tùy tiện, lời nói cợt nhả, chẳng đáng tin chút nào. Những lời cợt nhả thường là những lời không thật lòng. Những lời như thế anh không thể nói, mà có nói cũng chẳng thể tin được, chẳng ích lợi gì.
“Bác sĩ Trình, đừng cố chấp như vậy. Em nên nghĩ thoáng một chút. Cứ trói chặt mình vào một cái cây thì thật là ngốc nghếch.” Giọng nói của Chung Viễn nhẹ nhàng như gió thoảng, dù đó là cái cây họ Mục hay họ Tô, tiếc là phần then chốt này anh lại không dám nói ra.
Trình Vũ Phi bước xuống xe, vẫn còn suy nghĩ phải làm thế nào để giải quyết êm thấm chuyện này, mặc Chung Viễn nói tạm biệt rồi nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt mình.
Trình Vũ Phi gọi điện cho Tô Nhất Minh, không nghe máy, một lát sau có một tin nhắn gửi đến. Anh đang bận đàm phán, xong sẽ gọi lại cho em. Nhưng chẳng có cuộc điện thoại nào gọi đến. Hôm sau, cô lại gọi cho anh nhưng vẫn kết quả như thế. Ba ngày liền, Trình Vũ Phi không thể kiên nhẫn hơn được nữa, cô không biết Tô Nhất Minh đang nghĩ gì. Chẳng lẽ Chung Viễn tặng hoa cho cô là đắc tội với anh ấy ư? Nhưng hôm đó anh ấy rất vui vẻ mà.
Buổi tối cô đến nhà Tô Nhất Minh, chẳng ai đáp lại tiếng chuông cửa của cô, bảo vệ ở tòa nhà này rất nghiêm ngặt, đến cửa thang máy cô cũng chẳng bước vào được, đành đứng ở cửa hầm để xe chờ Tô Nhất Minh về. Nửa đêm cô ngủ gục được một lát thì tiếng còi xe chát chúa làm cô bừng tỉnh.
Cô vẫn chưa định hình được mình đang ở đâu thì Tô Nhất Minh chạy lại ôm lấy cô, “Vũ Phi? Sao em lại ngồi đây?”
Trình Vũ Phi mơ mơ màng màng dựa vào anh đứng dậy, chân tê dại như chẳng phải là của mình, sau một hồi mới nói được nên lời, “Mấy giờ rồi? Anh về rồi à?”
Tô Nhất Minh cho xe vào hầm xong, Trình Vũ Phi mới phát hiện thấy một bên mắt bầm tím của anh, lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh táo, “Nhất Minh, anh bị đâm xe à?”
Tô Nhất Minh ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên trán cô, “Ngốc ạ. Sao em lại ngồi ở cửa hầm xe lúc nửa đêm thế hả? Suýt nữa anh đã đâm phải em rồi…Nguy hiểm lắm biết không? May mà anh kịp thời chuyển hướng, tiếc là đâm vào tường.”
Lên đến nhà, bật đèn rồi mới nhìn rõ bộ dạng của Tô Nhất Minh, thần sắc anh trông có vẻ rất mệt mỏi, mắt trũng sâu, sắc mặt xanh xao, Trình Vũ Phi không khỏi kinh ngạc, “Sao vậy Nhất Minh? Xảy ra chuyện gì? Sao giống như con gà bị nhúng nước thế?”
“Mấy hôm nay anh phải đàm phán với người nước ngoài, ngày nào cũng bàn bạc đến tận khuya, bốn giờ sáng phải thức dậy, xem lại giấy tờ, nghiên cứu bước tiếp theo phải làm gì. Ăn sáng xong là lại tiếp tục đàm phán…mỗi ngày chỉ ngủ hai ba tiếng. Nhưng dù sao cũng thấy được sự thắng lợi rồi.” Tô Nhất Minh quăng mình lên sô-pha, không nhúc nhích.
Mấy ngày liền chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ! “Nhất Minh, như vậy không được, nguy hiểm tính mạng, anh biết chứ? Em có biết một người, trẻ tuổi tài hoa, vì công việc mà thức trắng ba bốn ngày liền, kết quả ảnh hưởng đến tim và chết rồi…” Trình Vũ Phi bị lạnh nhạt ba ngày liền, lẽ ra phải ôm một bụng tủi thân, nghĩ sẽ đến hỏi tội Tô Nhất Minh, nhưng với tình hình lúc này, cô lo lắng cho sức khỏe của Tô Nhất Minh nhiều hơn.
“Không sao, sức khỏe anh rất tốt. Đúng rồi, Vũ Phi, mấy hôm nay em liên tục gọi cho anh có việc gì vậy? Ngày nào cũng đàm phán đến nửa đêm, anh sợ làm phiền em nghỉ ngơi nên không dám gọi lại.”
Trình Vũ Phi do dự một lát rồi thẳng thắn nói với Tô Nhất Minh, “Nhất Minh, chiếc ví lần trước là do Chung Viễn tặng em.”
“Anh biết.” Tô Nhất Minh mệt mỏi tựa người vào sô-pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Em đã từ chối anh ấy.”
Tô Nhất Minh mở mắt. “Tốt lắm!”
“Chiếc ví đó đâu rồi?”
“Anh vứt đi rồi”
“Vứt rồi? Đồ quý giá như vậy sao anh lại vứt đi?” Trình Vũ Phi tức nổ đom đóm mắt.
“Sao? Em muốn dùng nó à? Anh không thể chịu đựng được.”
“Không phải! Em muốn trả lại cho anh ấy.”
“Không thích hợp.” Tô Nhất Minh đứng dậy, từ ngăn kéo lấy ra một chiếc ví giống hệt. “Anh ta là đàn ông, không thể dùng ví của phụ nữ, lại càng không thể tặng cho người phụ nữ khác. Anh đã mua một chiếc ví đàn ông, em đi trả lại cho anh ta, như vậy khéo léo hơn.”
“…” Trình Vũ Phi im lặng một lúc, “Bài thơ đó viết những gì vậy?”
“Không nhớ nữa, chỉ cảm thấy vô vị và ngốc nghếch, gần giống với bài thơ hôm đó anh đọc cho em nghe.”
“Rốt cuộc là viết những gì? Em có quyền được biết mà.” Trình Vũ Phi có chút tức giận.
Tô Nhất Minh do dự một lát, cuối cùng lấy ra một tấm thiệp. Chữ viết của Chung Viễn không thể nói là đẹp nhưng lại rất có phong cách:
Một chú bướm trắng xinh
Dang rộng đôi cánh nhỏ
Một Phiến trắng lẻ loi
Khép đôi cánh trắng lại
Một phiến trắng lẻ loi
Một chú bướm trắng xinh
Dang rộng đôi cánh nhỏ
Sự cô đơn trống vắng
Khép đôi cánh đi ngủ
Sự trống vắng cô đơn.
Trình Vũ Phi cảm thấy trái tim mình nhói đau. Cái cảm giác quen thuộc đó, sự cô đơn quen thuộc đó, cũng từng gặm nhấm trái tim cô rất nhiều đêm, bây giờ bỗng nhiên lại được hâm nóng bởi lời của một người khác, cô cảm thấy xót xa vô cùng.
Nhất Minh vươn tay ra ôm lấy cô, “Vũ Phi, có anh đây, em không phải là cánh bướm lẻ loi…”
Trình Vũ Phi run rẩy ôm lấy Tô Nhất Minh, trong lòng chỉ thấy buồn bã xấu hổ. Tô Nhất Minh nhìn thấu tâm sự của cô, thì thầm vào tai cô, “Bác sĩ Trình, anh cảm thấy tức ngực…”
Trình Vũ Phi rùng mình, vội vàng hỏi theo phản xạ, “Tức ngực? Bắt đầu từ lúc nào? Có cần đi bệnh viện khám không?”
“Chính là từ lúc nhìn thấy bó hoa hồng vàng đó. Tức ngực mấy ngày liền, ăn không ngon ngủ không yên. Bác sĩ Trình, em khám cho anh xem…”
Trình Vũ Phi cố bình tĩnh lại, cô vừa có một quyết định quan trọng, cô quyết định sẽ dấn thân vào tình yêu này bất chấp hậu quả, không thể do dự chần chừ, suy tính thiệt hơn nữa. Cô đưa tay bẹo má Tô Nhất Minh, nói bằng giọng của một nhà chuyên môn, “Có phải là dị ứng với phấn hoa hồng không? Không giống. Em cảm thấy anh quá mệt mỏi đó thôi, đi ngủ sớm một chút sẽ khá hơn đấy.”
Tô Nhất Minh cười nhẹ, lấy ra một vật đưa cho cô, “Vũ Phi…anh cũng mua một chiếc ví, coi như là đền bù cho em”
Trình Vũ Phi ngây người ra nhìn hai chữ cái LV to đùng tin ở mặt trên, “Lại là low value?”
“Đây là anh nhờ người chế tác ra đấy, không dắt tiền nhưng là độc nhất vô nhị đấy. Em xem kĩ xem, không những là LV, còn có chữ khác nữa…”
Trình Vũ Phi chăm chú nhìn, quả nhiên phía trên còn có mấy chữ cái khác, trước LV là SYM, phía sau là CYF. Tim cô nhói lên, không thốt nên lời, chỉ nghe Tô Nhất Minh thì thầm bên tai, “LV có nghĩa là Love, còn những chữ cái khác là tên của chúng ta, đặt cạnh nhau có nghĩa là Tô Nhất Minh yêu Trình Vũ Phi…”[1]
[1] SYM chữ viết tắt từ tên tiếng Trung của Tô Nhất Minh “Su Yi Ming” ; CYF là chữ viết tắt của tên Trịnh Vũ Phi “Chung Yu Fei”.
Nói đến đây Tô Nhất Minh cảm thấy mặt mình nóng lên, anh tự cười mình đúng là càng lúc càng lạc hậu, nghệ thuật tán gái lão luyện như thế mà mới nói ra câu này ra mặt mày đỏ lựng, tim đập thình thịch. Và như để che giấu sự bối rối của mình, anh chồm người tới hôn Trình Vũ Phi.
Tiết xuân ở Giang Nam càng ngày càng khô hanh, môi Trình Vũ Phi hơi nứt nẻ. Anh vô cùng xót xa dùng lưỡi liếm môi cô cho đến khi chúng trở nên mềm mại mới từ từ hôn sâu. Do sự tiếp xúc, kích thích này, anh cảm thấy cơ thể TrìnhTrình Vũ Phi trong tay anh bỗng từ từ trở nên mềm nhũn, mềm đến nỗi có thể vo thành viên, mặc sức vần vò.
Trình Vũ Phi bị câu nói của Tô Nhất Minh làm cho cảm động đến rưng rưng, gần như không còn sức kháng cự. Đến khi phát hiện chiến trường đã chuyển lên giường cô mới bắt đầu thấy hoảng loạn. Tiếc là giây phút đó cô đã bị nanh vuốt của con sói già kẹp chặt, không còn đường thoái lui. Nụ hôn cùng những mơn trớn, vuốt ve của Tô Nhất Minh như cuồng phong ập đến tới tấp, còn cô lại như cánh bướm trắng nhỏ nhoi trong trận cuồng phong đó, vừa hoảng sợ vừa không biết phải làm gì.
Trận cuồng phong bỗng giảm dần thành một cơn mưa rào, rồi vội vàng tắt ngấm, Tô Nhất Minh lau giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt cô, giọng khàn khàn, “Sao thế? Anh quá thô bạo chăng?”
Trình Vũ Phi vẫn còn hoảng loạn lắc đầu, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Tô Nhất Minh, cũng không muốn hùa theo, chỉ nằm yên. Tô Nhất Minh dần dần cân bằng lại dục vọng, nhẹ nhàng hôn cô, giọng nói có chút thất vọng, “Anh quá vội vàng, dã làm em sợ. Vũ Phi, khuya lắm rồi, em ngủ đi.” Nói rồi anh nằm thẳng người lại bên cô, nhẹ nhàng thở ra.
Trong thoáng chốc cuồng phong dừng tạnh hẳn, Trình Vũ Phi vô cùng ngạc nhiên, “Nhất Minh…”, cô vòng tay ôm lấy anh, cảm động vì sự dịu dàng của anh. Tô Nhất Minh mỉm cười, “Lưu manh cáo già vẫn là lưu manh cáo già, bản chất không đổi, chỉ có điều anh là một gã lưu manh có đạo đức, muốn ăn thịt cũng phải có sự chuẩn bị kĩ lưỡng. Đêm nay không phải là anh từ bi tha cho cô bé quàng khăn đỏ đâu, mà là lực bất tòng tâm, chưa có thời gian chuẩn bị ăn món thịt cô bé quàng khăn đỏ, lại không muốn ăn qua loa cho xong, đành phải đợi vậy.”
“…” Sự xúc động vừa mới nhen nhóm trong lòng, Trình Vũ Phi có chút tức giận rụt tay về, thuận tay véo anh một cái.
“Ừm…đương nhiên nếu em chủ động thì là ngoại lệ. Anh cũng có thể hi sinh một chút, ăn tươi nốt sống cô bé quàng khăn đỏ, đủ mùi vị có lẽ kém ngon đi một chút…” Tô Nhất Minh lại chồm lên người cô, Trình Vũ Phi sợ đến nỗi ngoẹo đầu giả chết, không nhúc nhích.
Cùng với tiếng cười hê hê của anh, một chiếc chăn to nhẹ nhàng đắp lên người Trình Vũ Phi. Hơi ấm từ chiếc chăn nhanh chóng lan tỏa, có chút gì mờ ảo nhưng cũng có thể xem là ấm áp. Suốt đêm quả nhiên không có chuyện gì xảy ra, dù hai người lần đầu tiên nằm cạnh nhau, đều ngủ không ngon giấc.
Bốn giờ sáng Tô Nhất Minh tỉnh dậy, làm vệ sinh cá nhân xong vội vàng ra khỏi nhà. Trình Vũ Phi ngại ngủ tiếp bèn dậy chuẩn bị bữa sáng cho anh. Lúc sắp đi, Tô Nhất Minh ôm chặt lấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn dài, rồi thì thầm vào tai cô, “Về nhà dưỡng thịt cho săn chắc một chút, lần sau anh sẽ làm thịt cô bé quàng khăn đỏ …” Trình Vũ Phi tức đến nỗi muốn cắn anh một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook