Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh
-
Chương 13: . Mỗi mối lương duyên đều cần đến sự tình cờ (3)
Gần đến
Tết, Tô Nhất Minh có rất nhiều kế hoạch đã được lên lịch sẵn, đặc biệt là những
buổi họp mặt tri ân khách hàng, vì dung nhan đã bị hủy hoại, anh đành hủy một số
kế hoạch hoặc cho phó của mình đi thay. Anh không dám nói là mình bị thương, sợ
bạn bè đến thăm biết được sự thật sẽ cười cho vào mũi. Bởi thế anh công bố với
mọi người là mình đang đi nghỉ dưỡng ở Thụy Sĩ.
Tất nhiên thiệt hại mà Tô Nhất Minh phải gánh chịu không chỉ có như thế. Điều làm anh đau lòng nhất chính là kế hoạch làm ăn ở thành phố G hai ngày nữa không còn cách nào khác phải hủy bỏ. Vốn dĩ anh muốn xuống thành phố G ở phía nam để tham dự một buổi đấu thầu quan trọng. Anh rất tâm đắc với hạng mục đấu thầu lần này, nên đã bỏ ra mấy tháng trời để chuẩn bị. Nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ, lúc mấu chốt nhất thì anh lại gặp xui xẻo. Công sức cực khổ chuẩn bị mấy tháng trời coi như thành công cốc. Anh buồn đến mất ăn mất ngủ. Gần đây anh có ba hạng mục tham gia đấu thầu, một ở thành phố G, hai ở ngay thành phố này. Anh không biết lúc hai hạng mục kia bắt đầu thì mắt mình đã khỏi rồi hay chưa.
Và cái tin làm Tô Nhất Minh tức giận nhất đó chính là đối thủ cạnh tranh với anh, Mã Tứ Thuận, nghe tin Tô Nhất Minh không đi thành phố G nữa liền gọi điện cho anh.
“Giám đốc Tô, nghe nói anh không đấu thầu hạng mục ở thành phố G nữa à?” Giọng anh ta đầy vẻ đắc ý, không giấu được sự khoái trá.
“Ồ, cái đó chẳng có lời lãi gì lớn, chỉ là một miếng ức gà thôi mà, nên tôi bỏ rồi. Hơn nữa, tôi hiện đang cùng với một khách hàng Thụy Sĩ trượt tuyết, không thể lộ diện được. Sao thế lão Mã, anh muốn đi đấu thầu à?” Tô Nhất Minh ngọt nhạt nói, trong lòng đố kỵ đến sắp phát điên. Anh như nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của Chủ tịch Mao [1] bay vào tay đối thủ của mình mà không làm gì được. Nghĩ đến đây anh thầm nguyền rủa Trình Vũ Phi. Nhưng Tô Nhất Minh cảm thấy trong giang hồ không thể chịu thua kẻ khác, dù có thua, anh cũng giả vờ đang chiếm thế thượng phong, không thể thua đối thủ về khí thế được.
[1] Ý chỉ tờ tiền mệnh giá 100 tệ
Sự khoái trá của Mã Tứ Thuận đã giảm đi một nửa, giọng điệu khoác lác cũng chùng xuống, hắn ta mất hứng nhanh chóng cúp máy. Anh ta không giống Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh là doanh nhân từng đi du học, đầy bụng tiếng Anh chuẩn, trong tay nắm được một số bạn hàng nước ngoài lớn có tiềm năng. Còn anh ta xuất thân quê mùa, đừng nói đến tiếng Anh, đến cả tiếng phổ thông cũng đặc khẩu âm địa phương, anh ta chẳng qua giành được phần nhiều hơn từ cái bánh gato thị trường nội địa. Anh ta dựa vào kinh nghiệm hơn mười mấy năm so với Tô Nhất Minh, vào các mối quan hệ tích lũy trong nhiều năm, mới có thể miễn cưỡng đè đầu cưỡi cổ doanh nghiệp mới nổi của Tô Nhất Minh.
Tô Nhất Minh rầu rĩ cúp điện thoại, bức bối vô hạn. Mã Tứ Thuận có biệt danh là Mã Dế Nhũi, anh ta là người thế nào chứ? Nghe cái biệt danh là biết ngay. Anh ta là một người thô thiển cái gì cũng không biết, chỉ nghĩ một cách đơn giản rằng có nhiều quan hệ thì có thể thắng được cách quản lý, tin rằng phong thủy thắng được khoa học kỹ thuật. Tóm lại, theo sách mà Tô Nhất Minh từng đọc, những quan niệm mà anh từng học, Mã Tứ Thuận là dân làm ăn đi đến đâu cũng bị xã hội đào thải, nhưng người ta không những không bị đào thải mà còn ăn nên làm ra nữa chứ.
Tất nhiên anh ta không phải là không có ưu điểm. Anh ta là một người đàn ông vô cùng can đảm. Tô Nhất Minh có nghe một câu chuyện, có một lần Mã Dế Nhũi lên kế hoạch đến thành phố B bàn chuyện làm ăn, nhưng ngay trước khi lên đường không cẩn thận bị gãy xương chân. Anh ta không giống những người khác hủy bỏ cuộc gặp với khách hàng mà cho cấp dưới dìu mình lên máy bay. Hành động anh hùng đó để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khách hàng. Cái hợp đồng lẽ ra không có chút hy vọng nào cuối cùng cũng được ký. Tô Nhất Minh nghe câu chuyện đó xong trong lòng có chút kính trọng Mã Dế Nhũi, mặc dù chẳng ưa gì anh ta. Thật ra, chẳng có đối thủ nào mà Tô Nhất Minh thích, nếu để anh lựa chọn, anh thà làm độc cô cầu bại, sống cuộc sống hạnh phúc không có đối thủ.
Còn lúc này đây, Mã Dế Nhũi đang khoái trá tận hưởng cảm giác làm độc cô cầu bại. Anh ta đang đến sân bay với tâm trạng phơi phới. Tóm lại, sự nghiệp của anh ta đang thuận buồm xuôi gió, đúng như cái tên Mã Tứ Thuận, mọi việc đều rất thuận lợi. Anh ta học hành chẳng bao nhiêu mà có thể tạo nên cơ ngơi ngày hôm nay thật chẳng dễ dàng gì. Vị thế của Trung Quốc ngày càng được nâng cao trên thế giới, thị trường Trung Quốc ngày càng mở rộng, anh ta cảm thấy dế nhũi như mình tràn trề sinh lực thích ứng với sự lớn mạnh của xã hội Trung Quốc chắc chắn sẽ đè bẹp con rùa biển đã từng du học bên trời tây kia.
Nghĩ thế, anh ta cất tiếng hát thầm: “Tiến lên nào, thẳng tiến về phía trước...”, rồi hùng dũng tiến lên phía trước. Anh ta cảm thấy mình dường như quay lại thời trai trẻ sung sức, giống như một người lính trên đường ra trận nghe hồi còi tiến công, với tinh thần quyết thắng cao độ xông ra tiền tuyến phương nam. Ở đó, đang có một hợp đồng lớn cũng chẳng có hy vọng gì nhiều đang chờ đợi anh ta, ở đó, có vô số những tờ bạc lớn đang bay lơ lửng trong không trung chờ anh ta. Tiến lên! Tiến lên! Anh ta phải dũng cảm tiến lên phía trước giành giật những tờ giấy bạc đó vào túi mình.
Tất nhiên anh ta không hề biết, nghe được hồi còi tiến công không chỉ có một mình anh ta - Mã Tứ Thuận. Một đợt khí lạnh chưa từng thấy đang gióng trống khua chiêng làm nóng mình ở phương Bắc, rất nhanh thôi sẽ đuổi theo Mã Tứ Thuận xuống tận phía Nam, khiến cho vùng Hoa Nam bị một trận tuyết rơi chưa từng có từ 100 năm trở lại đây.
Tô Nhất Minh vừa gác điện thoại của Mã Dế Nhũi xong thì nhận được điện thoại an ủi của Lục Dã Bình. Anh chàng này không biết nghe được tin tức ở đâu, cười sằng sặc trong điện thoại, “Ha ha ha, Nhất Minh... nghe nói cậu anh hùng cứu mỹ nhân nên bị thương rồi hả? Ha ha ha, bị thương chỗ nào thế? Có nặng lắm không? Cậu lại nổi máu dê lên rồi à? Tuổi nào rồi mà còn đi giành giật con gái với người ta?”
Tô Nhất Minh sầm mặt. Sau lần bị đánh vì hoa khôi thời đại học, Tô Nhất Minh rất lâu rồi không còn đánh nhau vì phụ nữ nữa. Anh cảm thấy không đáng. Khi còn thiếu niên, anh đã từng có một thời nghĩ rằng anh có một mạng tôi cũng có một mạng, ai sợ ai chứ? Nhưng sau đó khi lên đại học, anh không còn nghĩ như vậy nữa. Anh cảm thấy mạng của mình đáng giá hơn mạng của người khác. Hơn nữa, mạng của anh càng ngày càng quý giá hơn, mất mạng vì phụ nữ chẳng đáng chút nào.
Bởi thế, bạn gái của anh ngoài cô hoa khôi đó ra thì không ai là hoa đã có chủ cả. Bởi vì Tô Nhất Minh thấy rằng, bỏ ra bao công sức ngắt một đóa hoa đã có chủ, bất chấp nguy cơ có thể bị chủ nhân của nó đánh cho tơi tả, mà không biết ngất về rồi có phù hợp với mình không thật là một việc vô cùng ngu ngốc. Tô Nhất Minh đã qua rồi cái tuổi đi giành giật phụ nữ với người khác rồi.
Bởi thế anh gằn giọng: “Bịa đặt, một sự bịa đặt trắng trợn! Tôi bị thương hoàn toàn là ngoài ý muốn. Dã Bình! Cậu nói đúng lắm, tôi nên dành thời gian đốt nén hương lễ Phật. Dạo này đen quá! Tiền mất tật mang... thật muốn tìm một nơi nào đó khóc cho thỏa nỗi lòng.”
Lục Dã Bình nghe xong sự thật hơi thất vọng, nhưng vẫn tiếp tục trêu ghẹo Tô Nhất Minh, “Được rồi... muốn khóc thì cứ khóc đi, đàn ông khóc đâu phải là cái tội... Tôi sẽ cho cậu mượn ngực tôi để cậu có thể dụi đầu vào mà khóc nức nở...”
Tô Nhất Minh nghĩ đến bộ ngực gầy giơ xương của Lục Dã Bình toàn thân đã nổi gai ốc: “Ngực của cậu á? Vừa cứng vừa khô đét! Không biết sao vợ cậu có thể chịu được. Tôi muốn tìm một bộ ngực êm ái, sau đó biến mình thành một bông tuyết, đậu trên làn áo mỏng, rồi tan chảy trên mảnh đất màu mỡ mịn màng đó.”
Lục Dã Bình cười sặc sụa, chửi Tô Nhất Minh là đồ lưu manh, cuối cùng cũng đi vào chuyện chính, “Nhất Minh, tôi vừa quen được một em, đẹp tuyệt trần, muốn giới thiệu cho cậu đấy, coi như là bồi thường cho lần bao gái trước bị tôi phá hỏng. Cô này được lắm, tôi đã xem mắt giúp cậu rồi, chí ít dùng áo ngực cỡ D đấy.”
Tô Nhất Minh máu nóng dồn lên, lời nói có chút gấp gáp, “Thật không! Lúc nào thì gặp đây?”
*
* *
Lục Dã Bình nghe ra sự nôn nóng của Tô Nhất Minh, lấy làm đắc ý, “Tùy cậu thôi... Hay hôm nay nhé! Cậu có rảnh không?”
Tô Nhất Minh đang tính mở miệng nói được, nhưng lại nhìn thấy gương mặt thảm hại của mình qua tấm gương ở tủ quần áo đối diện, một bên mắt vẫn còn sưng vù, không khác gì mắt cú mèo, hưng phấn lập tức giảm đi một nửa, “Hừm... để vài ngày nữa đã, đang bị thương không tiện gặp mặt.”
Giọng Lục Dã Bình lập tức trở nên nham hiểm, “Không tiện? Nhất Minh! Cậu bị thương ở đâu thế? Ấy, chú chim bé nhỏ của cậu vẫn bình thường chứ? Tô Nhất Minh biến thành Tô Nhất Khẩu [1] rồi sao?”
[1] Đây là cách chơi chữ, trong tiếng Trung, chữ Minh chiết tự bỏ chữ Điểu (chim) sẽ thành chữ Khẩu
Tô Nhất Minh không chút khách khí đập tan giấc mộng đẹp của Lục Dã Bình: “Nói linh tinh. Chú chim nhỏ vẫn rất tốt, chỉ bị sưng một mắt thôi. Tô Nhất Minh vẫn là Tô Nhất Minh, vẻ ngoài có chút xấu xí, sợ người đẹp giật mình. Ừm, tốt nhất là đưa cô ta cùng đi Tam Á.”
*
* *
Lục Dã Bình cười, “Nhất Minh, cậu ngày càng ghê gớm đấy, chưa gặp mặt mà đã muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta rồi à? Tôi thấy bây giờ đi Cáp Nhĩ Tân rất tuyệt. Trời lạnh có thể ôm nhau sưởi ấm mà...”
Tô Nhất Minh không đáp. Anh hơi sốt ruột. Anh cần tìm cơ hội để phóng túng một chút, quên đi những chuyện không vui, giải vận đen gần đây, chuyển vận đen thành vận may... Miền Bắc lạnh lẽo tuy là có thể ôm nàng sưởi ấm nhưng bộ ngực cỡ D lại bị mấy lớp quần áo dày cộm che mất, thật là lãng phí. Phương Nam vậy mà hay, anh nghĩ đến trời xanh cao trong vắt ở đó, nghĩ đến làn gió hây hây, những đợt sóng rì rào, anh muốn đưa cô ta đến đó, anh muốn ngạt thở trong bộ ngực căng đầy săn chắc cỡ D của người đẹp, hoặc là chết luôn cũng chẳng sao, chỉ cần chết một cách thỏa mãn là được.
Tư tưởng Tô Nhất Minh có chút cổ hủ, anh không bao giờ bao gái làng chơi. Anh chê những cô gái đó không sạch sẽ. Anh cũng không thích loại tình một đêm, anh muốn sống một cuộc sống bình thường, anh muốn có một nửa cố định, muốn có cảm giác yêu đương.
Anh từng vô cùng đắc ý khoác lác với Lục Dã Bình về chỗ khác người của mình, không ngờ gã đó lại cười nhạt, “Thôi đi, cậu tưởng cậu như thế là cao thượng hơn người khác ư? Người ta chẳng qua chỉ là bỏ tiền mua vui, thuận mua vừa bán, còn cậu thì lừa cả tình cảm của người khác nữa.”
Tô Nhất Minh không phục. Anh thấy mình không giống như Lục Dã Bình nói. Anh muốn tìm người con gái tuy không nhất thiết phải kết hôn nhưng nếu thích hợp thì cũng có thể nghĩ đến hôn nhân. Chẳng qua là... anh xui xẻo cho đến nay vẫn chưa tìm được người thích hợp, cho nên anh không cho rằng mình là một kẻ lừa dối tình cảm.
Vừa nói chuyện xong với Lục Dã Bình thì Trình Vũ Phi lại gọi đến.
Tất nhiên thiệt hại mà Tô Nhất Minh phải gánh chịu không chỉ có như thế. Điều làm anh đau lòng nhất chính là kế hoạch làm ăn ở thành phố G hai ngày nữa không còn cách nào khác phải hủy bỏ. Vốn dĩ anh muốn xuống thành phố G ở phía nam để tham dự một buổi đấu thầu quan trọng. Anh rất tâm đắc với hạng mục đấu thầu lần này, nên đã bỏ ra mấy tháng trời để chuẩn bị. Nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ, lúc mấu chốt nhất thì anh lại gặp xui xẻo. Công sức cực khổ chuẩn bị mấy tháng trời coi như thành công cốc. Anh buồn đến mất ăn mất ngủ. Gần đây anh có ba hạng mục tham gia đấu thầu, một ở thành phố G, hai ở ngay thành phố này. Anh không biết lúc hai hạng mục kia bắt đầu thì mắt mình đã khỏi rồi hay chưa.
Và cái tin làm Tô Nhất Minh tức giận nhất đó chính là đối thủ cạnh tranh với anh, Mã Tứ Thuận, nghe tin Tô Nhất Minh không đi thành phố G nữa liền gọi điện cho anh.
“Giám đốc Tô, nghe nói anh không đấu thầu hạng mục ở thành phố G nữa à?” Giọng anh ta đầy vẻ đắc ý, không giấu được sự khoái trá.
“Ồ, cái đó chẳng có lời lãi gì lớn, chỉ là một miếng ức gà thôi mà, nên tôi bỏ rồi. Hơn nữa, tôi hiện đang cùng với một khách hàng Thụy Sĩ trượt tuyết, không thể lộ diện được. Sao thế lão Mã, anh muốn đi đấu thầu à?” Tô Nhất Minh ngọt nhạt nói, trong lòng đố kỵ đến sắp phát điên. Anh như nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của Chủ tịch Mao [1] bay vào tay đối thủ của mình mà không làm gì được. Nghĩ đến đây anh thầm nguyền rủa Trình Vũ Phi. Nhưng Tô Nhất Minh cảm thấy trong giang hồ không thể chịu thua kẻ khác, dù có thua, anh cũng giả vờ đang chiếm thế thượng phong, không thể thua đối thủ về khí thế được.
[1] Ý chỉ tờ tiền mệnh giá 100 tệ
Sự khoái trá của Mã Tứ Thuận đã giảm đi một nửa, giọng điệu khoác lác cũng chùng xuống, hắn ta mất hứng nhanh chóng cúp máy. Anh ta không giống Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh là doanh nhân từng đi du học, đầy bụng tiếng Anh chuẩn, trong tay nắm được một số bạn hàng nước ngoài lớn có tiềm năng. Còn anh ta xuất thân quê mùa, đừng nói đến tiếng Anh, đến cả tiếng phổ thông cũng đặc khẩu âm địa phương, anh ta chẳng qua giành được phần nhiều hơn từ cái bánh gato thị trường nội địa. Anh ta dựa vào kinh nghiệm hơn mười mấy năm so với Tô Nhất Minh, vào các mối quan hệ tích lũy trong nhiều năm, mới có thể miễn cưỡng đè đầu cưỡi cổ doanh nghiệp mới nổi của Tô Nhất Minh.
Tô Nhất Minh rầu rĩ cúp điện thoại, bức bối vô hạn. Mã Tứ Thuận có biệt danh là Mã Dế Nhũi, anh ta là người thế nào chứ? Nghe cái biệt danh là biết ngay. Anh ta là một người thô thiển cái gì cũng không biết, chỉ nghĩ một cách đơn giản rằng có nhiều quan hệ thì có thể thắng được cách quản lý, tin rằng phong thủy thắng được khoa học kỹ thuật. Tóm lại, theo sách mà Tô Nhất Minh từng đọc, những quan niệm mà anh từng học, Mã Tứ Thuận là dân làm ăn đi đến đâu cũng bị xã hội đào thải, nhưng người ta không những không bị đào thải mà còn ăn nên làm ra nữa chứ.
Tất nhiên anh ta không phải là không có ưu điểm. Anh ta là một người đàn ông vô cùng can đảm. Tô Nhất Minh có nghe một câu chuyện, có một lần Mã Dế Nhũi lên kế hoạch đến thành phố B bàn chuyện làm ăn, nhưng ngay trước khi lên đường không cẩn thận bị gãy xương chân. Anh ta không giống những người khác hủy bỏ cuộc gặp với khách hàng mà cho cấp dưới dìu mình lên máy bay. Hành động anh hùng đó để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khách hàng. Cái hợp đồng lẽ ra không có chút hy vọng nào cuối cùng cũng được ký. Tô Nhất Minh nghe câu chuyện đó xong trong lòng có chút kính trọng Mã Dế Nhũi, mặc dù chẳng ưa gì anh ta. Thật ra, chẳng có đối thủ nào mà Tô Nhất Minh thích, nếu để anh lựa chọn, anh thà làm độc cô cầu bại, sống cuộc sống hạnh phúc không có đối thủ.
Còn lúc này đây, Mã Dế Nhũi đang khoái trá tận hưởng cảm giác làm độc cô cầu bại. Anh ta đang đến sân bay với tâm trạng phơi phới. Tóm lại, sự nghiệp của anh ta đang thuận buồm xuôi gió, đúng như cái tên Mã Tứ Thuận, mọi việc đều rất thuận lợi. Anh ta học hành chẳng bao nhiêu mà có thể tạo nên cơ ngơi ngày hôm nay thật chẳng dễ dàng gì. Vị thế của Trung Quốc ngày càng được nâng cao trên thế giới, thị trường Trung Quốc ngày càng mở rộng, anh ta cảm thấy dế nhũi như mình tràn trề sinh lực thích ứng với sự lớn mạnh của xã hội Trung Quốc chắc chắn sẽ đè bẹp con rùa biển đã từng du học bên trời tây kia.
Nghĩ thế, anh ta cất tiếng hát thầm: “Tiến lên nào, thẳng tiến về phía trước...”, rồi hùng dũng tiến lên phía trước. Anh ta cảm thấy mình dường như quay lại thời trai trẻ sung sức, giống như một người lính trên đường ra trận nghe hồi còi tiến công, với tinh thần quyết thắng cao độ xông ra tiền tuyến phương nam. Ở đó, đang có một hợp đồng lớn cũng chẳng có hy vọng gì nhiều đang chờ đợi anh ta, ở đó, có vô số những tờ bạc lớn đang bay lơ lửng trong không trung chờ anh ta. Tiến lên! Tiến lên! Anh ta phải dũng cảm tiến lên phía trước giành giật những tờ giấy bạc đó vào túi mình.
Tất nhiên anh ta không hề biết, nghe được hồi còi tiến công không chỉ có một mình anh ta - Mã Tứ Thuận. Một đợt khí lạnh chưa từng thấy đang gióng trống khua chiêng làm nóng mình ở phương Bắc, rất nhanh thôi sẽ đuổi theo Mã Tứ Thuận xuống tận phía Nam, khiến cho vùng Hoa Nam bị một trận tuyết rơi chưa từng có từ 100 năm trở lại đây.
Tô Nhất Minh vừa gác điện thoại của Mã Dế Nhũi xong thì nhận được điện thoại an ủi của Lục Dã Bình. Anh chàng này không biết nghe được tin tức ở đâu, cười sằng sặc trong điện thoại, “Ha ha ha, Nhất Minh... nghe nói cậu anh hùng cứu mỹ nhân nên bị thương rồi hả? Ha ha ha, bị thương chỗ nào thế? Có nặng lắm không? Cậu lại nổi máu dê lên rồi à? Tuổi nào rồi mà còn đi giành giật con gái với người ta?”
Tô Nhất Minh sầm mặt. Sau lần bị đánh vì hoa khôi thời đại học, Tô Nhất Minh rất lâu rồi không còn đánh nhau vì phụ nữ nữa. Anh cảm thấy không đáng. Khi còn thiếu niên, anh đã từng có một thời nghĩ rằng anh có một mạng tôi cũng có một mạng, ai sợ ai chứ? Nhưng sau đó khi lên đại học, anh không còn nghĩ như vậy nữa. Anh cảm thấy mạng của mình đáng giá hơn mạng của người khác. Hơn nữa, mạng của anh càng ngày càng quý giá hơn, mất mạng vì phụ nữ chẳng đáng chút nào.
Bởi thế, bạn gái của anh ngoài cô hoa khôi đó ra thì không ai là hoa đã có chủ cả. Bởi vì Tô Nhất Minh thấy rằng, bỏ ra bao công sức ngắt một đóa hoa đã có chủ, bất chấp nguy cơ có thể bị chủ nhân của nó đánh cho tơi tả, mà không biết ngất về rồi có phù hợp với mình không thật là một việc vô cùng ngu ngốc. Tô Nhất Minh đã qua rồi cái tuổi đi giành giật phụ nữ với người khác rồi.
Bởi thế anh gằn giọng: “Bịa đặt, một sự bịa đặt trắng trợn! Tôi bị thương hoàn toàn là ngoài ý muốn. Dã Bình! Cậu nói đúng lắm, tôi nên dành thời gian đốt nén hương lễ Phật. Dạo này đen quá! Tiền mất tật mang... thật muốn tìm một nơi nào đó khóc cho thỏa nỗi lòng.”
Lục Dã Bình nghe xong sự thật hơi thất vọng, nhưng vẫn tiếp tục trêu ghẹo Tô Nhất Minh, “Được rồi... muốn khóc thì cứ khóc đi, đàn ông khóc đâu phải là cái tội... Tôi sẽ cho cậu mượn ngực tôi để cậu có thể dụi đầu vào mà khóc nức nở...”
Tô Nhất Minh nghĩ đến bộ ngực gầy giơ xương của Lục Dã Bình toàn thân đã nổi gai ốc: “Ngực của cậu á? Vừa cứng vừa khô đét! Không biết sao vợ cậu có thể chịu được. Tôi muốn tìm một bộ ngực êm ái, sau đó biến mình thành một bông tuyết, đậu trên làn áo mỏng, rồi tan chảy trên mảnh đất màu mỡ mịn màng đó.”
Lục Dã Bình cười sặc sụa, chửi Tô Nhất Minh là đồ lưu manh, cuối cùng cũng đi vào chuyện chính, “Nhất Minh, tôi vừa quen được một em, đẹp tuyệt trần, muốn giới thiệu cho cậu đấy, coi như là bồi thường cho lần bao gái trước bị tôi phá hỏng. Cô này được lắm, tôi đã xem mắt giúp cậu rồi, chí ít dùng áo ngực cỡ D đấy.”
Tô Nhất Minh máu nóng dồn lên, lời nói có chút gấp gáp, “Thật không! Lúc nào thì gặp đây?”
*
* *
Lục Dã Bình nghe ra sự nôn nóng của Tô Nhất Minh, lấy làm đắc ý, “Tùy cậu thôi... Hay hôm nay nhé! Cậu có rảnh không?”
Tô Nhất Minh đang tính mở miệng nói được, nhưng lại nhìn thấy gương mặt thảm hại của mình qua tấm gương ở tủ quần áo đối diện, một bên mắt vẫn còn sưng vù, không khác gì mắt cú mèo, hưng phấn lập tức giảm đi một nửa, “Hừm... để vài ngày nữa đã, đang bị thương không tiện gặp mặt.”
Giọng Lục Dã Bình lập tức trở nên nham hiểm, “Không tiện? Nhất Minh! Cậu bị thương ở đâu thế? Ấy, chú chim bé nhỏ của cậu vẫn bình thường chứ? Tô Nhất Minh biến thành Tô Nhất Khẩu [1] rồi sao?”
[1] Đây là cách chơi chữ, trong tiếng Trung, chữ Minh chiết tự bỏ chữ Điểu (chim) sẽ thành chữ Khẩu
Tô Nhất Minh không chút khách khí đập tan giấc mộng đẹp của Lục Dã Bình: “Nói linh tinh. Chú chim nhỏ vẫn rất tốt, chỉ bị sưng một mắt thôi. Tô Nhất Minh vẫn là Tô Nhất Minh, vẻ ngoài có chút xấu xí, sợ người đẹp giật mình. Ừm, tốt nhất là đưa cô ta cùng đi Tam Á.”
*
* *
Lục Dã Bình cười, “Nhất Minh, cậu ngày càng ghê gớm đấy, chưa gặp mặt mà đã muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta rồi à? Tôi thấy bây giờ đi Cáp Nhĩ Tân rất tuyệt. Trời lạnh có thể ôm nhau sưởi ấm mà...”
Tô Nhất Minh không đáp. Anh hơi sốt ruột. Anh cần tìm cơ hội để phóng túng một chút, quên đi những chuyện không vui, giải vận đen gần đây, chuyển vận đen thành vận may... Miền Bắc lạnh lẽo tuy là có thể ôm nàng sưởi ấm nhưng bộ ngực cỡ D lại bị mấy lớp quần áo dày cộm che mất, thật là lãng phí. Phương Nam vậy mà hay, anh nghĩ đến trời xanh cao trong vắt ở đó, nghĩ đến làn gió hây hây, những đợt sóng rì rào, anh muốn đưa cô ta đến đó, anh muốn ngạt thở trong bộ ngực căng đầy săn chắc cỡ D của người đẹp, hoặc là chết luôn cũng chẳng sao, chỉ cần chết một cách thỏa mãn là được.
Tư tưởng Tô Nhất Minh có chút cổ hủ, anh không bao giờ bao gái làng chơi. Anh chê những cô gái đó không sạch sẽ. Anh cũng không thích loại tình một đêm, anh muốn sống một cuộc sống bình thường, anh muốn có một nửa cố định, muốn có cảm giác yêu đương.
Anh từng vô cùng đắc ý khoác lác với Lục Dã Bình về chỗ khác người của mình, không ngờ gã đó lại cười nhạt, “Thôi đi, cậu tưởng cậu như thế là cao thượng hơn người khác ư? Người ta chẳng qua chỉ là bỏ tiền mua vui, thuận mua vừa bán, còn cậu thì lừa cả tình cảm của người khác nữa.”
Tô Nhất Minh không phục. Anh thấy mình không giống như Lục Dã Bình nói. Anh muốn tìm người con gái tuy không nhất thiết phải kết hôn nhưng nếu thích hợp thì cũng có thể nghĩ đến hôn nhân. Chẳng qua là... anh xui xẻo cho đến nay vẫn chưa tìm được người thích hợp, cho nên anh không cho rằng mình là một kẻ lừa dối tình cảm.
Vừa nói chuyện xong với Lục Dã Bình thì Trình Vũ Phi lại gọi đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook