Đến Đây Đi, Xem Ai Hung Ác!
-
Chương 43-5: Ngoại truyện 3: Yêu mến anh trai (Ngoại truyện về Cố Yên)
Lại nói, trong lúc Tiễn Bội Bội nằm viện, Cố Yên dẫn đầu đám chị em đi tới vào cuối tuần thăm bệnh, người còn chưa đi đến phòng bệnh, thật xa đã nghe được họ ríu rít rồi. Tiễn Bội Bội chán đến chết ngẩng đầu từ trong sách điện tử, người chung phòng bệnh của cô đang được biên tập của anh ấy phụ giúp đỡ đi ra ngoài tiến hành kiểm tra.
Đoàn người còn chưa đi vào đã bắt đầu trêu chọc bệnh nhân, từ bộ quần áo khói coi trên người Tiễn Bội Bội, đến sắc mặt tái nhợt của cô, rồi đến cô hiếu hụt tình yêu...... Có thể nghĩ tới vấn đề nào họ cũng đã nghĩ rồi, vấn đề có thể trêu chọc, hiển nhiên họ cũng đều nói đến.
Lại thấy, bình thường Cố Yên là người từ trước đến giờ luôn vui sướng khi có người gặp họa, hôm nay lại khác thường đứng ở cửa. Cô ấy đã đứng rất lâu, nhìn ngoài cửa không biết đang nhìn cái gì. Cho đến khi Tiễn Bội Bội kêu lên, cô ấy mới thu hồi tầm mắt như có điều suy nghĩ.
Tiễn Bội Bội hỏi cô ấy lúc nãy đang nhìn cái gì, Cố Yên mới kích động cầm lấy cánh tay cô nói: “Bội Bội, giống như tớ thấy anh tớ! Mới vừa rồi hình như anh ấy đi ra từ phòng bệnh này, đi cùng với một người đàn ông lùn hơn anh ấy, có phải hay không có phải hay không?”
“Phốc” tuy cánh tay bị nắm đau, nhưng Tiễn Bội Bội vẫn rất không phúc hậu mà cười: “Anh ta, mặc dù họ Cố, nhưng người ta không phải là anh trai thiên tài của cậu! Cố Nham kia hình như là một tác giả, mới vừa rồi người đi cùng với anh ấy là biên tập của anh ấy. Người có biên tập chăm sóc, phải nhân vật cấp đại thần! Đáng tiếc không biết anh ấy là vị đại thần nào, nếu không tớ đã xin chữ ký của anh ấy rồi. Cậu nói xem sẽ không phải là vị đại thần mà tớ đang mê mẩn chứ!” Tiễn Bội Bội thèm thuồng.
Nghe nói là tác giả, nhất thời Cố Yên như trút được gánh nặng: hẳn không phải là anh ấy!
Tất cả mọi người trong ký túc xá đều biết, Cố Yên có tình cảm yêu mến anh trai nghiêm trọng, trong lòng cô ấy, tất cả người khác phái đều không ưu tú bằng anh trai của mình, nói đến người anh trai kia, Cố Yên có thể thao thao bất tuyệt cả buổi sáng, ngay cả nước cũng không cần uống: nghe nói, anh của Cố Yên là Cố Mạnh Thư là một người đẹp trai kiêm tài ba. Đã từng là nhân vật truyền kỳ của trong hệ tài chính của đại học B, tin đồn độ mẫn cảm với chữ số của anh gần như đến trình độ biến thái.
Chỉ cần là con số anh đã tính qua, là gần như không có khả năng sai sót. Anh có thể trong thời gian cực ngắn sửa sang lại ra tất cả quy luật tính số liệu, tìm ra giá trị tiềm ẩn của nó. Trong lúc ở trường phàm là thi đấu có liên quan đến con số, chỉ cần có anh ấy ở đó nhất định sẽ đạt được giải quán quân.
Nghe nói khi Cố Mạnh Thư học năm thứ hai đại học đã được một nhà đầu tư nổi danh người Pháp chọn trúng, lại bị anh ấy cự tuyệt, lý do là anh ấy muốn hưởng thụ cuộc sống đại học.
Mà Cố Mạnh Thư có thiên phú ở phương diện con số khác hẳn với người thường, ở trên phương diện chữ viết lại không có may mắn đó. Thậm chí Cố Yên còn nhớ khi còn bé, thường nghe đến giáo viên gọi điện thoại tới trong nhà nói anh ấy viết văn không đạt. Cho nên, khi Cố Yên nghe Tiễn Bội Bội nói đối phương là một tác giả thì mới thất vọng.
Chỉ là xuất sắc như thế, hiển nhiên cũng không thể làm em gái Cố Yên nóng ruột nóng gan như vậy. Muốn nói xuất sắc, trên cái thế giới này người em gái có người anh xuất sắc như thế rất nhiều, nhưng quan hệ cũng không thấy tốt như thế, lại càng không đến mức bị nói quá yêu mến anh trai.
Cố Yên say đắm Cố Mạnh Thư, còn có một phần cũng đến từ sự cưng chiều của anh trai. Một người anh trai có thể cho em gái mình chăm sóc lớn nhất, anh ấy đều làm được.
Tiễn Bội Bội biết nhà Cố Yên có tiền, nhưng cụ thể có tiền tới trình độ nào cô lại không biết. Ở trong cảm nhận của cô, có tiền có lẽ là cũng như Niếp Thù và Khấu Trác Phi, đàn ông có tiền hay không thì bạn cứ nhìn nhà của anh ấy, nhìn xe của anh ấy, nhìn vị trí của anh ấy trong công ty, nhìn vị trí công ty của anh ấy trong giới; nhà Cố Tư Dao cũng có tiền, nhưng bởi vì bản thân Cố Tư Dao không phải một người cao giọng, bên ngoài có thể nhìn ra gì đó càng ít. Mặc dù cô cũng có xe, nhưng đồ có thể so sánh cũng không bằng đàn ông, Cố Yên cũng như thế. Điều này cũng từ sự khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ.
So sánh trình độ có tiền của nhà Cố Yên, tối đa cũng chỉ là lúc cô và Long Tuyền nhàm chán nói cho vui. Nói ví dụ như khi Cố Yên vừa ý một mỹ phẩm nào đó mà do dự, lại ví dụ như khi Cố Yên hâm mộ nữ minh tinh nào đó khoe khoang.
Đứa bé nhà có tiền, hình như luôn thiếu hụt ba mẹ làm bạn. Mà hiển nhiên Cố Yên cũng như thế, đơn giản là cô ấy còn có Cố Mạnh Thư.
Cố Mạnh Thư lớn hơn Cố Yên sáu tuổi, khi Cố Yên đi nhà trẻ thì Cố Mạnh Thư đã học năm thứ tư tiểu học. Vì an toàn của đứa bé, nhà trẻ yêu cầu phải có người đưa đón, mà từ nhỏ Cố Yên đã có cá tính, trong nhà nhiều tài xế người giúp việc muốn nhận trách nhiệm đưa đón bảo vệ cô chủ nhỏ, cô ấy lại cố tình không cần, quả thật làm cho người ta tan nát cõi lòng. Vốn lúc đó lại là thời kỳ sự nghiệp của ba Cố mẹ Cố bận rộn nhất, mỗi tháng có một nửa thời gian bay ở trên không trung, còn một nửa thời gian vội vàng đi họp xã giao, tóm lại trong một tháng có thể có một lần đúng lúc xuất hiện ở cửa nhà trẻ thì coi như không tệ rồi.
Vì vậy nhiệm vụ đưa đón Cố Tiểu Tiểu là vấn đề nhức đầu nhất, cuối cùng là Cố Mạnh Thư chủ động đảm nhận trách nhiệm nặng nề này.
Nghe nói sau này do anh trai đưa đón, cô gái nhỏ nhất thời cười như nở hoa. Thích nhất anh trai! Mặc dù bình thường bộ dạng anh trai như ông cụ non, bác quản gia và các chị người giúp việc đều bí mật gọi là “ông cụ non”, chỉ là anh trai đối xử với cô tốt nhất. Có đồ ăn ngon sẽ cho cô ăn, sau khi tan học còn cho cô theo chơi, buổi tối lúc sấm đánh anh trai còn ôm cô đến khi cô đi ngủ mới thôi.
Vì vậy kể từ khi Cố Mạnh Thư đồng ý đưa đón em gái, ở cửa nhà trẻ thường nhìn thấy hình ảnh như vậy: sáng sớm, ở trong đám ba mẹ ông bà đưa đón vây quanh cửa trường học, một chiếc xe riêng chậm rãi lái qua. Sau khi đậu xe xong, một “tiểu suất ca” mặc trang phục tiểu học dẫn đầu nhảy ra từ trong xe, ôm em gái xuống xe, vẫy tay nhìn em gái vào cửa trường được giáo viên dẫn đi, mới quay đầu trở về trường học của mình; mà xế chiều sau khi tan học, “Tiểu Suất Ca” sẽ chạy tới đón em gái tan học. Nhà trẻ tan học tương đối sớm, bình thường khi anh ấy chạy đến cửa nhà trẻ thì luôn còn lại một mình Cố Yên, cô gái nhỏ cũng không sợ, thấy anh trai là lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Anh ôm ôm!”
Bình thường buổi chiều Cố Mạnh Thư không yêu cầu tài xế tới đón, anh thích đi bộ về nhà, thưởng thức phong cảnh dọc đường. Cho nên kể từ khi đồng ý đưa đón Cố Yên, trên đường đi tới đi lui trường học và nhà trên, sẽ thường thấy hình ảnh thế này: Cố Mạnh Thư dắt em gái đi trên đường, hai người mỗi người một cặp sách, bước đi thoáng qua, giống như hai con chim cánh cụt ngây thơ ngốc nghếch. Lúc đó dù Cố Mạnh Thư đã mười tuổi, nhưng mà trên mặt vẫn còn mang theo chút mập mạp, hai gương mặt tròn phúng phính nhưng cũng không giống nhau y hệt, nhưng gen ưu tú di truyền từ gia tộc luôn hấp dẫn ánh mắt người khác. Nhất là đối với cấp bật nhân vật người mẹ mà nói, hai đứa trẻ như vậy nhất định là nhân tuyển tốt để làm con cái, hoàn toàn đánh trúng yếu điểm của các bà mẹ. Len lén quan sát cũng có, tiến lên trò chuyện cũng có, thậm chí nhịn không được chạy lên véo nhẹ hai má cũng có.
Đơn giản là, lúc đó không phức tạp hỗn loạn như hiện tại, lòng người vẫn thành thật chất phát, lại thêm tuy tuổi Cố Mạnh Thư còn nhỏ, nhưng suy nghĩ lại tuyệt không đơn thuần, mặc dù chịu khổ vô số giày xéo của các bà mẹ, nhưng cũng không có tổn thất gì khác quá giới hạn.
Đợi đến khi Cố Yên học tiểu học, Cố Mạnh Thư học trung học. Đến lớp bốn lớp năm cấp tiểu học, Cố Yên đã trổ mã thành “tiểu mỹ nữ” nổi danh ở trường học, tuổi còn nhỏ đã hấp dẫn sự chú ý của các nam sinh.
Mặc dù lúc đó còn chưa lưu hành yêu sớm, nhưng lúc đó là thời kỳ các nam sinh thích chọc ghẹo nữ sinh phát triển mạnh nhất, Cố Yên thường bị các nam sinh trêu chọc sợ tới mức khóc to.
Thời điểm đó hiển nhiên Cố Yên không phải là Cố Yên trong ấn tượng của Tiễn Bội Bội hiện tại, lần đầu tiên nghe Cố Yên miêu tả hình tượng công chúa lúc cô ấy học trung học năm đầu tiên, Tiễn Bội Bội trực tiếp sặc ở trong cổ họng, ho đến chết đi sống lại. Nhưng vẫn không chịu tin tưởng, bạn học Cố Yên cũng có thể có lúc làm công chúa.
Cho đến một lần nào đó thấy hình Cố Yên khi còn bé, Tiễn Bội Bội mới hoàn toàn tin. Đôi mắt nhỏ thẹn thùng e lệ đó, còn lúm đồng tiền nhỉ, váy trắng tơ lụa nhỏ viền phức tạp, dưới lớp váy màu trắng kia là đôi giày da tròn, đó không phải là hình tượng của một công chúa sao.
Cười ngất, Tiễn Bội Bội hoàn toàn cười ngất rồi!
Con gái lớn quả nhiên thay đổi mười tám lần mà!
Nói tiếp trở lại, lại nói công chúa đều thích nũng nịu, nhất là ở trước mặt người mình thân thiết, vậy càng thêm nhu nhược càng yếu đuối đưa theo gió. Về nhà nhìn thấy anh trai, chuyện thứ nhất chính là nhào tới, kể khổ với anh trai, nếu như có thể nặn ra hai giọt nước mắt hiệu quả càng tốt hơn.
Hiển nhiên người bạn nhỏ Cố Yên am hiểu sâu đạo lý này, làm anh trai đau lòng cho mình, vốn không có biểu cảm gì, càng nhìn qua càng nghiêm trọng. Nhưng mà giọng nói dụ dỗ em gái cũng dịu dàng đến có thể chảy ra nước.
Chung đụng nhiều năm như vậy, dĩ nhiên cô gái nhỏ biết cảm xúc của anh trai, mặc dù bị ắn hiếp, nhưng khi được anh trai ôm dỗ thì rất vui vẻ.
Cố Yên không biết anh trai mình làm gì, nhưng cô biết Cố Mạnh Thư sẽ không dùng vũ lực giải quyết vấn đề. Tóm lại, một tuần lễ sau đó, không còn nam sinh nào dám bắt nạt cô, đánh chủ ý xấu lên người cô.
Cố Yên nói đến anh trai mình, luôn có phun hết nước miếng cũng không nói hết. Đều nhớ rõ ràng hết tất cả các chuyện từ lớn đến nhỏ.
Có lúc Tiễn Bội Bội sẽ nghĩ, nếu như điều kiện cho phép, có lẽ Cố Yên nói ba ngày ba đêm cũng sẽ không mệt. Yêu mến anh trai đã thấy nhiều rồi nhưng yêu mếm anh trai như vậy là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Nếu không phải biết bọn họ là anh em ruột, Tiễn Bội Bội thật sự không nhịn được nghĩ đến những phương diện khác.
Lại một lần nữa nghe Cố Yên nói đến chuyện anh trai mình, lúc này Tiễn Bội Bội mới phát hiện chỗ kỳ lạ: “Tại sao dường như không nghe thấy chuyện sau khi cậu học lớp mười một, anh cậu tốt nghiệp, cũng không còn thấy anh ấy tới thăm cậu?” Nếu anh em tốt như vậy, không phải nên thường giữ liên lạc, bình thường cũng không còn thấy cô ấy nhận lấy điện thoại của anh trai.... Không biết...... Tiễn Bội Bội đột nhiên nghĩ đến đoạn thời gian trước không cẩn thận đọc phải câu chuyện cẩu huyết kể về anh em, nhất thời trừng lớn cặp mắt. “Bạn học Cố Yên, sẽ không phải là làm chuyện gì đó không thể quay lại chứ?”
“Hả?” Mới đầu Cố Yên còn chưa kịp phản ứng, sau đó sau khi thấy vẻ YY trên mặt Tiễn Bội Bội thì giận dữ, gõ vào trên đầu bệnh nhân, quát khẽ, “Nghĩ cái thứ quái quỷ gì vậy, bảo cậu nên ít xem những tiểu thuyết lộn xộn kia đi, cậu không nghe. Chuyện xấu xa như thế mà cậu cũng nghĩ ra được, đó là anh ruột của tớ, anh ruột đấy có biết không?”
Tiễn Bội Bội bịt đầu, nước mắt ròng ròng: “Biết rồi! Hu hu ~” May là Niếp Thù không ở đây, nếu không nhìn thấy bạn gái mình bị bắt nạt thành ra như vậy chắc sẽ đau lòng lắm!
“Vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
“......” Cố Yên khẽ thở dài, lần đầu tiên nói tiếp câu chuyện《 tôi và anh trai 》.
Thì ra là sau khi Cố Mạnh Thư tốt nghiệp đại học xảy ra xung đột với người nhà trên vấn đề làm việc, ba Cố hi vọng anh thừa kế gia nghiệp, chính anh ấy lại muốn ra bên ngoài xây dựng sự nghiệp với bạn, hơn nữa phát triển ngành nghề Game Online không một chút liên quan đến sự nghiệp trong nhà.
Hai cha con ai cũng không chịu nhượng bộ, Cố Mạnh Thư tức giận rời nhà, lại gặp phải lệnh cấm của ba Cố. Các bạn bè vì bị cảnh cáo, bị thủ đoạn của ba Cố dồn đến bước đường cùng. Vì vậy...... Dần dần không còn ai dám hợp tác với anh ấy, cho dù người ta nguyện ý, anh cũng không muốn liên lụy người ta mà buông tha. Một mình gây dựng sự nghiệp cũng bị chèn ép, cho dù đi xin việc ở các công ty cũng bị từ chối theo thường lệ.
Kế hoạch của ba Cố vốn là muốn con trai trở lại kế thừa công ty, nhưng bởi vì nhiều năm mở rộng quan hệ khắp nơi mà lơ là con cái, nên ông cũng không hiểu rõ sự quật cường của con trai.
Cuối cùng vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi của Cố Yên, do thương yêu em gái mặc dù Cố Mạnh Thư không nguyện ý nhìn ba, nhưng cũng vì em gái nên trở vê.
Dường như càng thêm lạnh lùng hơn thời điểm Cố Yên nhìn thấy anh trai lần trước, chỉ có nhìn về phía cô mới thoáng nở nụ cười.
Vậy mà sau khi ăn xong, hai cha con tiến vào thư phòng trò chuyện, không lâu lắm đã lớn tiếng cãi vả.
Khi Cố Mạnh Thư đập cửa đi ra, chỉ nói một câu: “Cho dù trong nước là ba quyết định, nhưng trên thế giới này luôn có chỗ ba không thể khống chế được.” Lúc đi, Cố Mạnh Thư cũng không mang gì đi.
Sau sáu năm, anh ấy giống như biến mất khỏi thế gian. Trong nhà không còn tin tức của anh ấy, rất nhanh ba Cố đã hối hận, phái người lật tung hơn nửa Trung Quốc cũng không tìm được anh ấy, mẹ Cố vì thế vẫn buồn bực không vui, vốn không khí trong nhà không vui lại càng thêm đè nén.
Trong thời gian hai năm Cố Yên hoàn toàn thay đổi. Không có “hoàng tử” bảo vệ, công chúa ở trong thời gian rèn luyện từ từ biến thành kỵ sĩ.
“Cứ mất tích như vậy?” Tiễn Bội Bội sợ hãi than.
“Mất tích!” Cố Yên than nhẹ.
“Vậy......”
“Thật ra thì tớ tới đây học cũng là bởi vì trước kỳ thi tốt nghiệp trung học có lần ở trên tin tức thấy một bóng lưng rất giống anh trai, tuy chỉ chợt lóe lên. Chỉ là bốn năm cũng không tìm được, hẳn là tớ đã nhìn nhầm! Nếu ở trong nước thì ba đã sớm tìm thấy anh ấy rồi.”
“......” Tiễn Bội Bội im lặng, đây thật sự là câu chuyện xưa cẩu huyến của nhà giàu mà năm nay cô nghe được chân thật nhất!
Đề tài đến đây chấm dứt, thời gian sau đó, tuy Cố Yên vẫn luôn mong đợi người đàn ông Cố Nham đó trở lại, xác định không phải là anh trai đã lâu không gặp, bất đắc dĩ là khi các cô trở lại trường, người nọ cũng chưa trở lại.
Đến hơn tám giờ tối Cố Nham mới trở lại, sắp tới thời gian cấm thăm bệnh nhân của bệnh viện anh ấy mới được người biên tập kia đỡ về.
Có lẽ là bởi vì câu chuyện của Cố Yên, lúc tối Tiễn Bội Bội không nhịn được nhìn anh ấy mấy lần. Cho đến khi anh ấy khẽ cau mày, cô mới thu lại tầm mắt, xoay người đọc sách.
Đoàn người còn chưa đi vào đã bắt đầu trêu chọc bệnh nhân, từ bộ quần áo khói coi trên người Tiễn Bội Bội, đến sắc mặt tái nhợt của cô, rồi đến cô hiếu hụt tình yêu...... Có thể nghĩ tới vấn đề nào họ cũng đã nghĩ rồi, vấn đề có thể trêu chọc, hiển nhiên họ cũng đều nói đến.
Lại thấy, bình thường Cố Yên là người từ trước đến giờ luôn vui sướng khi có người gặp họa, hôm nay lại khác thường đứng ở cửa. Cô ấy đã đứng rất lâu, nhìn ngoài cửa không biết đang nhìn cái gì. Cho đến khi Tiễn Bội Bội kêu lên, cô ấy mới thu hồi tầm mắt như có điều suy nghĩ.
Tiễn Bội Bội hỏi cô ấy lúc nãy đang nhìn cái gì, Cố Yên mới kích động cầm lấy cánh tay cô nói: “Bội Bội, giống như tớ thấy anh tớ! Mới vừa rồi hình như anh ấy đi ra từ phòng bệnh này, đi cùng với một người đàn ông lùn hơn anh ấy, có phải hay không có phải hay không?”
“Phốc” tuy cánh tay bị nắm đau, nhưng Tiễn Bội Bội vẫn rất không phúc hậu mà cười: “Anh ta, mặc dù họ Cố, nhưng người ta không phải là anh trai thiên tài của cậu! Cố Nham kia hình như là một tác giả, mới vừa rồi người đi cùng với anh ấy là biên tập của anh ấy. Người có biên tập chăm sóc, phải nhân vật cấp đại thần! Đáng tiếc không biết anh ấy là vị đại thần nào, nếu không tớ đã xin chữ ký của anh ấy rồi. Cậu nói xem sẽ không phải là vị đại thần mà tớ đang mê mẩn chứ!” Tiễn Bội Bội thèm thuồng.
Nghe nói là tác giả, nhất thời Cố Yên như trút được gánh nặng: hẳn không phải là anh ấy!
Tất cả mọi người trong ký túc xá đều biết, Cố Yên có tình cảm yêu mến anh trai nghiêm trọng, trong lòng cô ấy, tất cả người khác phái đều không ưu tú bằng anh trai của mình, nói đến người anh trai kia, Cố Yên có thể thao thao bất tuyệt cả buổi sáng, ngay cả nước cũng không cần uống: nghe nói, anh của Cố Yên là Cố Mạnh Thư là một người đẹp trai kiêm tài ba. Đã từng là nhân vật truyền kỳ của trong hệ tài chính của đại học B, tin đồn độ mẫn cảm với chữ số của anh gần như đến trình độ biến thái.
Chỉ cần là con số anh đã tính qua, là gần như không có khả năng sai sót. Anh có thể trong thời gian cực ngắn sửa sang lại ra tất cả quy luật tính số liệu, tìm ra giá trị tiềm ẩn của nó. Trong lúc ở trường phàm là thi đấu có liên quan đến con số, chỉ cần có anh ấy ở đó nhất định sẽ đạt được giải quán quân.
Nghe nói khi Cố Mạnh Thư học năm thứ hai đại học đã được một nhà đầu tư nổi danh người Pháp chọn trúng, lại bị anh ấy cự tuyệt, lý do là anh ấy muốn hưởng thụ cuộc sống đại học.
Mà Cố Mạnh Thư có thiên phú ở phương diện con số khác hẳn với người thường, ở trên phương diện chữ viết lại không có may mắn đó. Thậm chí Cố Yên còn nhớ khi còn bé, thường nghe đến giáo viên gọi điện thoại tới trong nhà nói anh ấy viết văn không đạt. Cho nên, khi Cố Yên nghe Tiễn Bội Bội nói đối phương là một tác giả thì mới thất vọng.
Chỉ là xuất sắc như thế, hiển nhiên cũng không thể làm em gái Cố Yên nóng ruột nóng gan như vậy. Muốn nói xuất sắc, trên cái thế giới này người em gái có người anh xuất sắc như thế rất nhiều, nhưng quan hệ cũng không thấy tốt như thế, lại càng không đến mức bị nói quá yêu mến anh trai.
Cố Yên say đắm Cố Mạnh Thư, còn có một phần cũng đến từ sự cưng chiều của anh trai. Một người anh trai có thể cho em gái mình chăm sóc lớn nhất, anh ấy đều làm được.
Tiễn Bội Bội biết nhà Cố Yên có tiền, nhưng cụ thể có tiền tới trình độ nào cô lại không biết. Ở trong cảm nhận của cô, có tiền có lẽ là cũng như Niếp Thù và Khấu Trác Phi, đàn ông có tiền hay không thì bạn cứ nhìn nhà của anh ấy, nhìn xe của anh ấy, nhìn vị trí của anh ấy trong công ty, nhìn vị trí công ty của anh ấy trong giới; nhà Cố Tư Dao cũng có tiền, nhưng bởi vì bản thân Cố Tư Dao không phải một người cao giọng, bên ngoài có thể nhìn ra gì đó càng ít. Mặc dù cô cũng có xe, nhưng đồ có thể so sánh cũng không bằng đàn ông, Cố Yên cũng như thế. Điều này cũng từ sự khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ.
So sánh trình độ có tiền của nhà Cố Yên, tối đa cũng chỉ là lúc cô và Long Tuyền nhàm chán nói cho vui. Nói ví dụ như khi Cố Yên vừa ý một mỹ phẩm nào đó mà do dự, lại ví dụ như khi Cố Yên hâm mộ nữ minh tinh nào đó khoe khoang.
Đứa bé nhà có tiền, hình như luôn thiếu hụt ba mẹ làm bạn. Mà hiển nhiên Cố Yên cũng như thế, đơn giản là cô ấy còn có Cố Mạnh Thư.
Cố Mạnh Thư lớn hơn Cố Yên sáu tuổi, khi Cố Yên đi nhà trẻ thì Cố Mạnh Thư đã học năm thứ tư tiểu học. Vì an toàn của đứa bé, nhà trẻ yêu cầu phải có người đưa đón, mà từ nhỏ Cố Yên đã có cá tính, trong nhà nhiều tài xế người giúp việc muốn nhận trách nhiệm đưa đón bảo vệ cô chủ nhỏ, cô ấy lại cố tình không cần, quả thật làm cho người ta tan nát cõi lòng. Vốn lúc đó lại là thời kỳ sự nghiệp của ba Cố mẹ Cố bận rộn nhất, mỗi tháng có một nửa thời gian bay ở trên không trung, còn một nửa thời gian vội vàng đi họp xã giao, tóm lại trong một tháng có thể có một lần đúng lúc xuất hiện ở cửa nhà trẻ thì coi như không tệ rồi.
Vì vậy nhiệm vụ đưa đón Cố Tiểu Tiểu là vấn đề nhức đầu nhất, cuối cùng là Cố Mạnh Thư chủ động đảm nhận trách nhiệm nặng nề này.
Nghe nói sau này do anh trai đưa đón, cô gái nhỏ nhất thời cười như nở hoa. Thích nhất anh trai! Mặc dù bình thường bộ dạng anh trai như ông cụ non, bác quản gia và các chị người giúp việc đều bí mật gọi là “ông cụ non”, chỉ là anh trai đối xử với cô tốt nhất. Có đồ ăn ngon sẽ cho cô ăn, sau khi tan học còn cho cô theo chơi, buổi tối lúc sấm đánh anh trai còn ôm cô đến khi cô đi ngủ mới thôi.
Vì vậy kể từ khi Cố Mạnh Thư đồng ý đưa đón em gái, ở cửa nhà trẻ thường nhìn thấy hình ảnh như vậy: sáng sớm, ở trong đám ba mẹ ông bà đưa đón vây quanh cửa trường học, một chiếc xe riêng chậm rãi lái qua. Sau khi đậu xe xong, một “tiểu suất ca” mặc trang phục tiểu học dẫn đầu nhảy ra từ trong xe, ôm em gái xuống xe, vẫy tay nhìn em gái vào cửa trường được giáo viên dẫn đi, mới quay đầu trở về trường học của mình; mà xế chiều sau khi tan học, “Tiểu Suất Ca” sẽ chạy tới đón em gái tan học. Nhà trẻ tan học tương đối sớm, bình thường khi anh ấy chạy đến cửa nhà trẻ thì luôn còn lại một mình Cố Yên, cô gái nhỏ cũng không sợ, thấy anh trai là lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Anh ôm ôm!”
Bình thường buổi chiều Cố Mạnh Thư không yêu cầu tài xế tới đón, anh thích đi bộ về nhà, thưởng thức phong cảnh dọc đường. Cho nên kể từ khi đồng ý đưa đón Cố Yên, trên đường đi tới đi lui trường học và nhà trên, sẽ thường thấy hình ảnh thế này: Cố Mạnh Thư dắt em gái đi trên đường, hai người mỗi người một cặp sách, bước đi thoáng qua, giống như hai con chim cánh cụt ngây thơ ngốc nghếch. Lúc đó dù Cố Mạnh Thư đã mười tuổi, nhưng mà trên mặt vẫn còn mang theo chút mập mạp, hai gương mặt tròn phúng phính nhưng cũng không giống nhau y hệt, nhưng gen ưu tú di truyền từ gia tộc luôn hấp dẫn ánh mắt người khác. Nhất là đối với cấp bật nhân vật người mẹ mà nói, hai đứa trẻ như vậy nhất định là nhân tuyển tốt để làm con cái, hoàn toàn đánh trúng yếu điểm của các bà mẹ. Len lén quan sát cũng có, tiến lên trò chuyện cũng có, thậm chí nhịn không được chạy lên véo nhẹ hai má cũng có.
Đơn giản là, lúc đó không phức tạp hỗn loạn như hiện tại, lòng người vẫn thành thật chất phát, lại thêm tuy tuổi Cố Mạnh Thư còn nhỏ, nhưng suy nghĩ lại tuyệt không đơn thuần, mặc dù chịu khổ vô số giày xéo của các bà mẹ, nhưng cũng không có tổn thất gì khác quá giới hạn.
Đợi đến khi Cố Yên học tiểu học, Cố Mạnh Thư học trung học. Đến lớp bốn lớp năm cấp tiểu học, Cố Yên đã trổ mã thành “tiểu mỹ nữ” nổi danh ở trường học, tuổi còn nhỏ đã hấp dẫn sự chú ý của các nam sinh.
Mặc dù lúc đó còn chưa lưu hành yêu sớm, nhưng lúc đó là thời kỳ các nam sinh thích chọc ghẹo nữ sinh phát triển mạnh nhất, Cố Yên thường bị các nam sinh trêu chọc sợ tới mức khóc to.
Thời điểm đó hiển nhiên Cố Yên không phải là Cố Yên trong ấn tượng của Tiễn Bội Bội hiện tại, lần đầu tiên nghe Cố Yên miêu tả hình tượng công chúa lúc cô ấy học trung học năm đầu tiên, Tiễn Bội Bội trực tiếp sặc ở trong cổ họng, ho đến chết đi sống lại. Nhưng vẫn không chịu tin tưởng, bạn học Cố Yên cũng có thể có lúc làm công chúa.
Cho đến một lần nào đó thấy hình Cố Yên khi còn bé, Tiễn Bội Bội mới hoàn toàn tin. Đôi mắt nhỏ thẹn thùng e lệ đó, còn lúm đồng tiền nhỉ, váy trắng tơ lụa nhỏ viền phức tạp, dưới lớp váy màu trắng kia là đôi giày da tròn, đó không phải là hình tượng của một công chúa sao.
Cười ngất, Tiễn Bội Bội hoàn toàn cười ngất rồi!
Con gái lớn quả nhiên thay đổi mười tám lần mà!
Nói tiếp trở lại, lại nói công chúa đều thích nũng nịu, nhất là ở trước mặt người mình thân thiết, vậy càng thêm nhu nhược càng yếu đuối đưa theo gió. Về nhà nhìn thấy anh trai, chuyện thứ nhất chính là nhào tới, kể khổ với anh trai, nếu như có thể nặn ra hai giọt nước mắt hiệu quả càng tốt hơn.
Hiển nhiên người bạn nhỏ Cố Yên am hiểu sâu đạo lý này, làm anh trai đau lòng cho mình, vốn không có biểu cảm gì, càng nhìn qua càng nghiêm trọng. Nhưng mà giọng nói dụ dỗ em gái cũng dịu dàng đến có thể chảy ra nước.
Chung đụng nhiều năm như vậy, dĩ nhiên cô gái nhỏ biết cảm xúc của anh trai, mặc dù bị ắn hiếp, nhưng khi được anh trai ôm dỗ thì rất vui vẻ.
Cố Yên không biết anh trai mình làm gì, nhưng cô biết Cố Mạnh Thư sẽ không dùng vũ lực giải quyết vấn đề. Tóm lại, một tuần lễ sau đó, không còn nam sinh nào dám bắt nạt cô, đánh chủ ý xấu lên người cô.
Cố Yên nói đến anh trai mình, luôn có phun hết nước miếng cũng không nói hết. Đều nhớ rõ ràng hết tất cả các chuyện từ lớn đến nhỏ.
Có lúc Tiễn Bội Bội sẽ nghĩ, nếu như điều kiện cho phép, có lẽ Cố Yên nói ba ngày ba đêm cũng sẽ không mệt. Yêu mến anh trai đã thấy nhiều rồi nhưng yêu mếm anh trai như vậy là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Nếu không phải biết bọn họ là anh em ruột, Tiễn Bội Bội thật sự không nhịn được nghĩ đến những phương diện khác.
Lại một lần nữa nghe Cố Yên nói đến chuyện anh trai mình, lúc này Tiễn Bội Bội mới phát hiện chỗ kỳ lạ: “Tại sao dường như không nghe thấy chuyện sau khi cậu học lớp mười một, anh cậu tốt nghiệp, cũng không còn thấy anh ấy tới thăm cậu?” Nếu anh em tốt như vậy, không phải nên thường giữ liên lạc, bình thường cũng không còn thấy cô ấy nhận lấy điện thoại của anh trai.... Không biết...... Tiễn Bội Bội đột nhiên nghĩ đến đoạn thời gian trước không cẩn thận đọc phải câu chuyện cẩu huyết kể về anh em, nhất thời trừng lớn cặp mắt. “Bạn học Cố Yên, sẽ không phải là làm chuyện gì đó không thể quay lại chứ?”
“Hả?” Mới đầu Cố Yên còn chưa kịp phản ứng, sau đó sau khi thấy vẻ YY trên mặt Tiễn Bội Bội thì giận dữ, gõ vào trên đầu bệnh nhân, quát khẽ, “Nghĩ cái thứ quái quỷ gì vậy, bảo cậu nên ít xem những tiểu thuyết lộn xộn kia đi, cậu không nghe. Chuyện xấu xa như thế mà cậu cũng nghĩ ra được, đó là anh ruột của tớ, anh ruột đấy có biết không?”
Tiễn Bội Bội bịt đầu, nước mắt ròng ròng: “Biết rồi! Hu hu ~” May là Niếp Thù không ở đây, nếu không nhìn thấy bạn gái mình bị bắt nạt thành ra như vậy chắc sẽ đau lòng lắm!
“Vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
“......” Cố Yên khẽ thở dài, lần đầu tiên nói tiếp câu chuyện《 tôi và anh trai 》.
Thì ra là sau khi Cố Mạnh Thư tốt nghiệp đại học xảy ra xung đột với người nhà trên vấn đề làm việc, ba Cố hi vọng anh thừa kế gia nghiệp, chính anh ấy lại muốn ra bên ngoài xây dựng sự nghiệp với bạn, hơn nữa phát triển ngành nghề Game Online không một chút liên quan đến sự nghiệp trong nhà.
Hai cha con ai cũng không chịu nhượng bộ, Cố Mạnh Thư tức giận rời nhà, lại gặp phải lệnh cấm của ba Cố. Các bạn bè vì bị cảnh cáo, bị thủ đoạn của ba Cố dồn đến bước đường cùng. Vì vậy...... Dần dần không còn ai dám hợp tác với anh ấy, cho dù người ta nguyện ý, anh cũng không muốn liên lụy người ta mà buông tha. Một mình gây dựng sự nghiệp cũng bị chèn ép, cho dù đi xin việc ở các công ty cũng bị từ chối theo thường lệ.
Kế hoạch của ba Cố vốn là muốn con trai trở lại kế thừa công ty, nhưng bởi vì nhiều năm mở rộng quan hệ khắp nơi mà lơ là con cái, nên ông cũng không hiểu rõ sự quật cường của con trai.
Cuối cùng vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi của Cố Yên, do thương yêu em gái mặc dù Cố Mạnh Thư không nguyện ý nhìn ba, nhưng cũng vì em gái nên trở vê.
Dường như càng thêm lạnh lùng hơn thời điểm Cố Yên nhìn thấy anh trai lần trước, chỉ có nhìn về phía cô mới thoáng nở nụ cười.
Vậy mà sau khi ăn xong, hai cha con tiến vào thư phòng trò chuyện, không lâu lắm đã lớn tiếng cãi vả.
Khi Cố Mạnh Thư đập cửa đi ra, chỉ nói một câu: “Cho dù trong nước là ba quyết định, nhưng trên thế giới này luôn có chỗ ba không thể khống chế được.” Lúc đi, Cố Mạnh Thư cũng không mang gì đi.
Sau sáu năm, anh ấy giống như biến mất khỏi thế gian. Trong nhà không còn tin tức của anh ấy, rất nhanh ba Cố đã hối hận, phái người lật tung hơn nửa Trung Quốc cũng không tìm được anh ấy, mẹ Cố vì thế vẫn buồn bực không vui, vốn không khí trong nhà không vui lại càng thêm đè nén.
Trong thời gian hai năm Cố Yên hoàn toàn thay đổi. Không có “hoàng tử” bảo vệ, công chúa ở trong thời gian rèn luyện từ từ biến thành kỵ sĩ.
“Cứ mất tích như vậy?” Tiễn Bội Bội sợ hãi than.
“Mất tích!” Cố Yên than nhẹ.
“Vậy......”
“Thật ra thì tớ tới đây học cũng là bởi vì trước kỳ thi tốt nghiệp trung học có lần ở trên tin tức thấy một bóng lưng rất giống anh trai, tuy chỉ chợt lóe lên. Chỉ là bốn năm cũng không tìm được, hẳn là tớ đã nhìn nhầm! Nếu ở trong nước thì ba đã sớm tìm thấy anh ấy rồi.”
“......” Tiễn Bội Bội im lặng, đây thật sự là câu chuyện xưa cẩu huyến của nhà giàu mà năm nay cô nghe được chân thật nhất!
Đề tài đến đây chấm dứt, thời gian sau đó, tuy Cố Yên vẫn luôn mong đợi người đàn ông Cố Nham đó trở lại, xác định không phải là anh trai đã lâu không gặp, bất đắc dĩ là khi các cô trở lại trường, người nọ cũng chưa trở lại.
Đến hơn tám giờ tối Cố Nham mới trở lại, sắp tới thời gian cấm thăm bệnh nhân của bệnh viện anh ấy mới được người biên tập kia đỡ về.
Có lẽ là bởi vì câu chuyện của Cố Yên, lúc tối Tiễn Bội Bội không nhịn được nhìn anh ấy mấy lần. Cho đến khi anh ấy khẽ cau mày, cô mới thu lại tầm mắt, xoay người đọc sách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook