Đen Đắng Không Đường!
-
Chương 23
Phần 23
Sáng thứ hai, tôi vẫn thức giấc bởi tiếng chuông điện thoại báo thức. Ngày nào cũng đi học sớm, làm khuya ngủ muộn kiểu này riết chắc chết vì thiếu ngủ. Thôi phải ráng chứ biết sao giờ, tự tôi chọn con đường sinh viên này mà … Học xong tôi chạy qua quán làm việc. Nhưng tâm trạng của tôi hôm nay khá bồn chồn … mắt cứ hay nhìn về phía cổng và chỗ nhỏ Thy hay ngồi. Hình như tôi đang mong chờ nhỏ xuất hiện từ phía cổng … có lẽ là vậy vì hôm nay nhỏ Thy nói sẽ về mà, tính ra đi xe về tới đây cũng tầm chiều tối này là vừa rùi … cứ như vậy cho đến hết giờ làm vẫn chưa thấy tin tức gì từ Thy. Nhắn tin hay điện thoại thì tôi không quen … đơn giản tôi hơi rụt rè trong việc đối diện với sự thật là tôi đang mong nhỏ Thy về … tôi sợ nhỏ biết điều này … có lẽ tôi sợ nhỏ sẽ phát hiện băng giá đã tan sắp hết trong lòng tôi … Về đến nhà tôi vứt điện thoại nằm 1 đống để suy nghĩ … chẳng có gì rõ ràng, mọi thứ cứ mơ hồ … cảm giác lạ lắm … lăn qua lăn lại,ngồi xuống đứng lên rồi lại nằm … cuối cùng tôi ngủ lúc nào không hay.
Sáng dậy, ngồi mân mê cái hộp kem của nhỏ đã … tôi mới chịu đi học, ngồi nghịch cái điện thoại mà không có mục đích cụ thể … cứ vậy mãi cho đến tan học chạy qua quán làm … Làm việc nhưng đầu óc tôi cứ đâu đâu nên ông Kha uýnh tôi nhắc nhở suốt … vậy mà lơ ngơ vẫn hoàn lơ ngơ. Mắt liên tục nhìn về phía cổng chờ đợi cái dáng quen thuộc của nhỏ. Cả ngày tôi chẳng thèm nhắn tin hay trả lời tin nhắn của ai, kể cả chị. Hiện giờ chỉ có một người duy nhất khiến tôi cầm đến cái điện thoại mà thôi … Từ chờ tôi chuyển sang khó chịu,lo lắng rồi lại bực mình … cuối cùng tôi phán một câu.
– Dẹp … tự nhiên bực mình vô cớ … kệ chẳng quan tâm nửa =.=
Miệng nói vậy chứ mắt thì vẫn nhìn về phía cổng mới chết nửa … điều đặc biệt là tôi chẳng mời bất cứ khách nào ngồi vào cái bàn nhỏ hay ngồi … cứ y như có khách định ngồi là tôi tìm cách mới khách sang ngồi bàn khác với mấy lí do tôi tự bịa ra … hơn 9h … khi mà người tôi nóng hừng hực chuyển sang gương mặt lạnh lùng như cũ vì đoán nhỏ chắc không xuất hiện thì … từ mấy đứa phục vụ lại nhìn về phía cổng.
Ngẩng mặt lên … lòng tôi như đất khô hạn gặp mưa vậy … nhỏ Thy của tôi đi vào, dáng người xinh đẹp khiến ai cũng phải ngước nhìn, gương mặt quen thuộc, đôi mắt lạnh lùng này … khiến tôi như thằng điên suốt 2 ngày nay … đang ở rất gần tôi. Nhỏ ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc đưa mắt nhìn về tôi … Nhưng tôi vội quay mặt đi vào trong … không phải lạnh lùng với nhỏ như mọi khi … mà đi vào để lấy nước cho nhỏ … bưng ly cam vắt thêm tí muối ra trước mặt nhỏ tôi gắt
– Làm gì giờ mới về hả
Nhỏ Thy tròn mắt nhìn tôi … chợt nhận ra cái sự nóng nảy bất thường của mình tôi vội dịu giọng
– Uống nước đi
Xong tôi quay lưng đi làm việc tiếp để lại nhỏ ngồi một mình … Biết nhỏ về và đang ngồi đó … cho nên tôi cũng chẳng còn hay quay nhìn về phía đó nửa … Trở lại với phong cách ngày thường, tôi say sưa làm việc và … rất ít nhìn về nhỏ Thy … đơn giản … tôi biết nhỏ vẫn ngồi đó và đang nhìn tôi vậy thôi.
Dọn dẹp quán xong tôi đi ra cổng … nhỏ ngồi sẵn trên xe chờ tôi
– Cất xe vô quán … chở em đi ăn khuya nha
Không nói gì, tôi dắt xe quay trở vô quán rồi đi ra leo lên xe nhỏ cầm lái … Vừa siết ga đi … nhỏ đã vòng tay ôm chặt lấy tôi thầm thì
– Có người nhớ em
Tôi khẽ liếc lại phía sau lạnh lùng
– Nhớ gì … nói linh tinh gì đó
Nhỏ mỉm cười siếc chặt tôi hơn
– Hihi có người nổi nóng với em kìa
– Ờ ờ cái đó tại đang bực chuyện quán
– Thật không
– Dóc chi
– Hihi … đồ ngốc … tại ngoại ép ở lại chứ bộ … tự nhiên la người ta
– La hùi nào … cái đó lỡ lời
– Hihi ghét … làm sợ mún chết … mà … thấy … vui vui
– Sợ mà vui …
– Uhm … nhìn cái mặt hồi nảy của ai đó … dễ thương ghê
– Bửa nay bị gì nói nhìu quá dzậy
– Hihi kệ em …
Tôi lắc đầu … siết ga nhanh hơn … Sau lưng nhỏ vẫn ôm chặt lấy tôi … hát khe khẽ … Tôi cũng mĩm cười … nụ cười nhẹ nhàng … đủ để làm Sài Gòn buổi tối bình yên, ngọt ngào … Món cháo khuya cũng nhờ vậy mà ngon lành hơn … mặc dù chỉ là cháo trắng. Ăn xong nhỏ lại đòi ăn kem … lần này tôi chẳng nói gì … chạy thẳng kiếm cái quán karaoke hôm trước mua một hộp kem cho nhỏ rồi hai đứa đi về nhà trọ … hôm nay tôi chẳng muốn long nhong ngoài đường nhiều vì tôi sợ đi ngoài đường giờ trời lạnh, nhỏ mới đi xa về … không cẩn thận lại bệnh mất, mặc cho nhỏ cứ nằng nặc đòi lên cầu ngồi chơi. Về đến nhà nhỏ cầm hộp kem đi vào trong vẻ giận dỗi …
– Về nhà ăn đi xa về còn lên đó ngồi cho lạnh rùi bệnh hả.
Nhỏ chẳng nói gì … ngồi im múc kem ăn, cái mặt liếc liếc ra vẻ ghét tôi … Mỉm cười tôi đi vào nhà tắm để tắm … Tắm xong … mặc bộ đồ ngắn đi ra … chưa kịp nói gì nhỏ đã chạy đến ôm chầm lấy tôi … thầm thì
– Em … nhớ anh lắm
Tôi đứng im … tay tôi vẫn buông tự do, chỉ có nhỏ ôm tôi … trước giờ vẫn vậy.
– Vậy sao la nhớ hộp kem
– Ừ … em nói dóc đó … em nhớ hộp kem … giống như … em nhớ anh
– Sao so sánh anh với hộp kem
– Vì … hộp kem … cũng lạnh như anh … mà càng gần … càng không bỏ ra được …
Tôi mỉm cười vì cái so sánh ngộ nghĩnh của nhỏ … đưa tay vuốt mi mắt nhỏ tôi thầm thì
– Được rùi … ăn kem kìa … không nó tan hết giờ
Nhỏ thả tôi ra … ngồi xuống … ôm lấy hộp kem vào người ăn tiếp … tôi đóng cửa … tắt đèn, mở laptop lên với một bộ phim hài mới mà tôi nhờ nhỏ thu ngân trong quán down đem về để cho nhỏ Thy coi … Sau đó tôi nằm xuống … chưa kịp đụng gối … nhỏ đã vội kéo đầu tôi nằm lên đùi nhỏ rồi múc kem bắt tôi ăn. Mỉm cười nhìn nhỏ, tôi im lặng há miệng nuốt trọn miếng kem … Hai đứa im lặng xem phim và ăn kem … thi thoảng nhỏ cười khúc khích tay khẽ luồn vào tóc tôi nghịch …
Đến khi hết phim, căn gác trọ vang lên những bài hát nhẹ nhàng, tôi và nhỏ chìm vào giấc ngủ như bao lần nhỏ ở cùng tôi, chẳng có gì khác biệt xảy ra ngoài một điều … tôi đã chủ động ôm nhỏ vào lòng, tay nắm chặt lấy tay nhỏ chứ không còn mặc nhỏ ôm gì ôm như mấy lần trước nửa … Xa nhỏ gần 4 ngày … tôi mới nhận ra rằng … Thy đã chiếm một phần quan trọng trong tim tôi … và tôi biết rằng … thực sự … tôi nhớ Thy … nhiều hơn là tôi nghĩ.
Sáng … Sài Gòn bình yên những tia nắng sớm. Tôi nằm im nhìn nhỏ ngủ, gương mặt nhỏ như thiên thần … mỗi ngày thiên thần lạnh lùng này càng gần tôi hơn … không biết nếu nhỏ xa tôi thêm 1 ngày nửa … tôi sẽ điên như thế nào nhỉ … Đúng là … chỉ có tình yêu mới làm con người tat hay đổi và điên hơn … Một cảm giác điên mà bất cứ ai cũng khao khát được cảm nhận trong đời.
– Phát hiện … có người nhìn trộm người ta
– Ừ
– Có ai cấm nhìn đâu mà toàn nhìn trộm vậy ta
– Ừ
– Đồ ngốc
– Ừ
Tôi mỉm cười vuốt nhẹ lên môi nhỏ … bờ môi mềm mại … Nhỏ mỉm cười ôm chặt lấy cổ tôi, tay nhỏ chọt chọt nhẹ lên mũi tôi cười
– Anh là đồ ngốc đáng ghét …
– Ừ
Tôi nằm xuống cạnh ôm chặt lấy nhỏ … cứ như vậy cho đến khi những tia nắng càng ngày càng gắt hơn hắt vào cửa sổ. Nhỏ ngẩng mặt lên nhìn tôi
– Anh tối nay đi dự sinh nhật anh bạn với em nghen
– Bạn nào
– Uhm … anh ấy là con của bạn mẹ em
– Quen biết gì đâu đi
– Em muốn anh đi với em … em hổng muốn tới đó 1 mình
– Sao vậy
– Hix đừng hỏi … anh đi với em nghen
– Ừ … thì
– Nha … năn nỉ đó
– Uhm … thì cũng phải bỏ ra để đi qua quán làm bù chứ
– Hihi uhm … vậy giờ chở em về nhà … tối 7h qua đón em nha.
– Ờ …
Tôi đứng dậy đi vào nhà tắm … thay đồ rồi đưa nhỏ Thy về nhà xong mới quay trở qua quán làm … Có điều gì đó lạ trong lời nói của nhỏ Thy khiến tôi không ngừng suy nghĩ … nhưng dù sao … có lẽ nhỏ chắc đang cố tập cho tôi gần gũi hơn với bạn bè của nhỏ … cũng phải thôi … không thể cứ xa lạ, lạnh lùng mãi với cuộc sống của riêng nhỏ nửa … giờ … tôi cũng đã là một cái gì đó của nhỏ rồi mà:).
Chiều tối … tôi xin phép ông Kha về sớm, tắm rửa, thay bộ đồ mới nhất của nhỏ mua cho rồi chạy xe qua nhà rước Thy. Chẳng phải đợi lâu, nhỏ bước ra trong chiếc váy trắng, mái tóc vàng và đôi mắt lạnh lùng quyến rũ thường ngày … giờ nhỏ mà mọc thêm đôi cánh nửa là chẳng khác thiên sứ quyến rũ một cách say đắm lòng người. Tôi ngẩn người ra nhìn nhỏ … phải nói rằng nếu thực sự nhỏ đi cạnh tôi quả đúng là một sự uổng phí sắc đẹp một cách nặng nề … nhỏ quá đẹp … còn tôi thì lại quá bình thường như bao con người bình thường khác. Một chút so sánh, một chút suy nghĩ khiến tôi chẳng biết phải làm gì tiếp theo nửa, cảm giác sợ điều gì đó … không tên … có lẽ tôi mang tên khoảng cách thì phải.
– Đi anh …
Tôi giật mình bởi vòng tay của nhỏ Thy ôm lấy tôi, vòng tay không quá chặt những đủ để tôi cảm nhận sự gần gũi … cũng phải thôi hôm nay nhỏ rực rỡ như thế này … đâu có cái kiểu ôm cứng ngắt như mọi ngày được. Tôi dừng xe tại một căn nhà khá rộng, lại một kiểu kiến trúc theo lối châu âu khác … nhìn vào có lẽ lại nhà của một thiếu gia giàu có nào đây. Ngoài cổng đậu một vài chiếc xe hơi, bên trong sân còn có 3 – 4 chiếc môtô, SH … Một người con trai trong bộ vest đen lịch lãm bước ra ôm chầm lấy nhỏ mỉm cười
– Em tới muộn quá đó Thy … anh chờ em từ chiều giờ
Nhỏ khẽ đẩy người đó ra … nói nhẹ nhàng
– Dạ em phải chờ bạn em tan làm nửa. Anh không phiền khi em dẫn bạn theo chứ
Người đó nhìn qua tôi … một lượt từ đầu tới chân rồi cười
– Không sao … càng đông càng vui mà … – người đó chìa tay ra chào tôi- chào em … anh tên Thành … nhìn chắc em nhỏ tuổi hơn anh đúng không. Anh 28 tuổi
– Dạ … em hơn Thy có 1 tuổi thôi anh …
– Thôi 2 người vào trong … buổi tiệc sắp bắt đầu rồi … cứ tự nhiên nha … anh phải đứng đây đón thêm mấy người khách.
Thy kéo tay tôi đi vào trong sân, mọi người có vẻ đang rất vui vẻ cười nói, ai cũng mặc đồ rất đẹp … không thiểu những người con gái đẹp ở đây, … có cả nguời lớn nửa. Tôi chẳng quen biết ai … chỉ có hết người này đến người kia đến chào Thy … phát hiện có mấy đứa bạn của nhỏ trong nhóm model … tất nhiên có cả nhỏ Hân … mọi người đều vui vẻ … trừ tôi lạ lẩm ngồi một mình. Tiệc được tổ chức theo kiểu búp phê nướng nên mọi người đều đang tự do ăn uống vui vẻ. Nhỏ Thy cũng lấy cho tôi một phần ăn nhẹ và một ly rượu vang … (đó là lần đầu tiên tôi được uống) …
– Em chào hỏi bạn bè tí … anh ngồi chờ em nghen …
Chưa nói xong nhỏ đã bị mấy người bạn kéo đi … Tôi chỉ còn cách ngồi im nhìn xung quanh … Một tiệc sinh nhật của thế giới giàu sang lần đầu tiên tôi biết đến, quá khác xa với những gì tôi đã từng dự rất nhiều tiệc sinh nhật của bạn bè trước đó. Phù … lạ lẫm … và áp lực quá.
Khách khứa có vẻ đông đủ nên anh chàng chủ nhân của buổi tiệc cũng bước vào trong trò chuyện với mọi người … Ngồi một mình cũng chán … tôi dứng dậy cầm theo ly rượu đi vòng vòng ra phía góc sân để tìm một chút yên lặng … Chợt tôi nhận ra trên cái xích đu hình như nhỏ Hân và nhỏ Thy đang ngồi đung đưa nói chuyện … định lại gần thì tôi nghe được tiếng thầm thì của 2 nhỏ trong đó có tên tôi thì phải. Một chút tò mò … tôi đứng im lại khuất phía sau chậu cây kiểng im lặng.
– Mày đưa ông M tới làm gì
– Có sao đâu …
– Mày … thiệt tình … không sợ M buồn hả … mày hổng thấy M đâu có quen với không khí chỗ này
– Con quỷ … thì tao tập cho ảnh quen nè
– Bộ mày … nghiêm túc thật hả
– Ừ
– Rồi ông Thành mày tính sao
– Ông Thành ảnh hưởng gì đâu
– Ổng với mày thân thiết mấy năm nay sao hổng ảnh hưởng
– Ai biết … cái đó đâu liên quan tới tao yêu ai đâu
– Ngang dzậy bà … Mày cảm thấy M sao
– M hả … hihi là một tên ngốc, lạnh lùng, bất cần, hổng có miếng lãng mạn nào hết trơn
– Vì ông M là sinh viên mà … nghèo nửa … hix hix
– Ừ … So với anh Thành … khác xa lắm lun … anh Thành năm nay tốt nghiệp thạc sĩ nè …
– Ủa mới đây ổng học xong rùi hả … chắc về VN làm lun quá
– Ừ … ảnh nói về làm cho công ty ba ảnh
– Giỏi ghê … mới đây học sắp xong rùi
– Uhm … ảnh giỏi lại tốt nửa … ai nghe cũng khen
– Đúng rồi … tới tao còn muốn cưa ổng mà … haha xui cái bị ổng bị mày hút hồn rồi
– Uhm … vụ này tao cũng biết … hi ảnh giỏi, điều kiện tốt vậy … ai mà hổng thích … nói thiệt so với M … ảnh như phượng hoàng còn tên M đáng ghét kia … hổng khác con gà hoang … khó trị lắm lun
– Trời … mày so sánh gì kỳ vậy … ông M nghe ổng không buồn mới lạ
– Hihi thì tao chỉ tâm sự với mày chứ bộ
– Mày coi chừng đó … lo giải quyết nhanh đi con
– Xì … mày chia tay rùi … làm như sắp thành bà cụ rồi đó con kia …
– Ờ … nhắc chi … chán muốn chết … ước gì …
– Thui con quỷ buồn hoài nha … không giống mày chút nào
– Kệ tao … mày cẩn thận đó … nghe nói ổng tính tỏ tình với mày bữa nay đó
– Tao biết
– Dzậy sao mày còn dắt ông M theo
– Hì … để xem …
Tôi lặng người bước đi vào trong … Tôi không còn can đảm để lắng nghe hết câu chuyện nửa. Lần đầu tiên trong đời tôi làm một thằng tò mò như vậy chỉ để nghe những lời nhỏ Thy nói về tôi … Giờ tôi cũng đã hiểu một phần nào về mối quan hệ của nhỏ Thy và anh chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay … Lòng tôi nặng trĩu … tôi cảm thấy khó thở, bức bổi giữa những con người sang trọng và xa lạ này … Tôi thầm quan sát anh Thành … đúng rồi … nhỏ nói đúng … anh ấy tốt như vậy … hoàn toàn trái ngược với tôi … Sự so sánh này cứ như vết dao cứa vào lòng … đau nhói.
Đưa ly rượu lên môi tôi trút sạch vào cổ họng … đắng nghét … Có lẽ … tôi chỉ là một quãng ngắn giữa cuộc đời của nhỏ … chỉ là khoảnh khắc … (Mọi thứ lúc đó chưa diễn ra … nhưng cảm giác lúc đó của tôi cũng giống như cảm giác của một tác giả khác trong câu chuyện tôi từng đọc tại trang web này cách đây không lâu, cùng hoàn cảnh … và có lẽ cũng cùng tâm trạng như vậy …)Nhưng cách tôi đón nhận hoàn toàn khác … lúc đó tôi chẳng bỏ đi … chẳng buồn bực hay tỏ ra giận dỗi … mà tôi chỉ mĩm cười ngồi đó. Tôi nghĩ tôi đủ sự kiên nhẫn và lạnh lùng để đón nhận những chuyện sắp diễn ra …
Cuối cùng buổi lễ cũng bắt đầu. Nhỏ Thy vẫn ngồi cạnh tôi chăm chú theo dõi anh Thành trò chuyện … Anh ấy nói khá nhiều, tôi chẳng quan tâm, chỉ ngồi im lặng, thi thoảng mỉm cười. Chuyện gì đến cũng sẽ đến … cứ như kịch bản có sẵn … anh Thành mời nhỏ Thy lên trong tiếng vỗ tay của mọi người … bạn tôi cũng từng tỏ tình với người yêu tôi như vậy … anh Thành nói gì … tôi cũng chẳng quan tâm, chẳng nhớ rõ … chỉ biết rằng đại loại như.
– Anh mong em sẽ cho anh cơ hội để làm người chăm sóc em … Thy nhé…
Tiếng vỗ tay, tiếng cổ vũ xung quanh vang lên, chỉ có 4 người im lặng … tôi im lặng cười nhạt, anh Thành im lặng chờ câu trả lời, nhỏ Hân thì lo lắng nhìn tôi còn nhỏ Thy của tôi cũng chẳng nói gì … gương mặt nhỏ lạnh lùng như hằng ngày … tiếng vỗ tay từ từ dịu đi một chút … không cần đợi lâu Thy của tôi nói 1 tiếng duy nhất
– Không!
Nhỏ Thy đi về phía tôi nói nhỏ …
– Anh về trước nhé … xong tiệc em sẽ gặp anh
Tôi im lặng gật đầu. Có lẽ cũng đến lúc tôi phải rút lui khỏi chỗ này rồi … chính tôi cũng cần im lặng để suy nghĩ … Đứng dậy mĩm cười chào mọi người tôi bước ra, nhỏ Hân bước theo vẻ mặt lo lắng …
– Nè nè … không sao chứ … từ từ con Thy nó giải thích cho
– Cảm ơn … Hân vào trong đi
Đưa chìa khóa xe cho Hân … Tôi chẳng chờ nhỏ Hân nói gì … vẫy một chiếc taxi lao đi nhanh trong đêm …, ghé quán mua một ly café không đường, tôi tính tiền taxi rồi đi bộ trở về phòng trong im lặng. Điều tôi đang suy nghĩ bây giờ rất đơn giản … tôi chỉ là gà hoang … còn anh Thành … lại là phượng hoàng trong mắt nhỏ Thy … Có lẽ tất cả chỉ là một cuộc chơi của nhỏ … có lẽ … tôi đã được đem ra để làm một thử thách nào đó … mang tên … trò chơi tình yêu … nếu đúng như vậy … thì nhỏ Thy đã thành công rồi đó … vì … cảm giác của tôi bây giờ đã trả lời được rằng … tôi yêu Thy … Câu trả lời “Không” lúc nảy của nhỏ có lẽ đơn giản chỉ là một lời để tránh làm tôi tổn thương nặng nề hơn nửa mà thôi … Dù lòng tôi giờ nhói đau … dù lòng tôi giờ cứ như ai đang cứa vào … cảm thấy buồn lắm … nhưng tôi không tức giận, tất cả chỉ là một lẽ tự nhiên … người tốt hơn thì phải xứng đáng với người tốt hơn vậy thôi. Tôi không vội vàng suy sụp như lần trước, cũng không trách nhỏ gì cả … đơn giản là một cảm giác rất nhạt … như chính nụ cười tôi lúc này vậy.
Sáng thứ hai, tôi vẫn thức giấc bởi tiếng chuông điện thoại báo thức. Ngày nào cũng đi học sớm, làm khuya ngủ muộn kiểu này riết chắc chết vì thiếu ngủ. Thôi phải ráng chứ biết sao giờ, tự tôi chọn con đường sinh viên này mà … Học xong tôi chạy qua quán làm việc. Nhưng tâm trạng của tôi hôm nay khá bồn chồn … mắt cứ hay nhìn về phía cổng và chỗ nhỏ Thy hay ngồi. Hình như tôi đang mong chờ nhỏ xuất hiện từ phía cổng … có lẽ là vậy vì hôm nay nhỏ Thy nói sẽ về mà, tính ra đi xe về tới đây cũng tầm chiều tối này là vừa rùi … cứ như vậy cho đến hết giờ làm vẫn chưa thấy tin tức gì từ Thy. Nhắn tin hay điện thoại thì tôi không quen … đơn giản tôi hơi rụt rè trong việc đối diện với sự thật là tôi đang mong nhỏ Thy về … tôi sợ nhỏ biết điều này … có lẽ tôi sợ nhỏ sẽ phát hiện băng giá đã tan sắp hết trong lòng tôi … Về đến nhà tôi vứt điện thoại nằm 1 đống để suy nghĩ … chẳng có gì rõ ràng, mọi thứ cứ mơ hồ … cảm giác lạ lắm … lăn qua lăn lại,ngồi xuống đứng lên rồi lại nằm … cuối cùng tôi ngủ lúc nào không hay.
Sáng dậy, ngồi mân mê cái hộp kem của nhỏ đã … tôi mới chịu đi học, ngồi nghịch cái điện thoại mà không có mục đích cụ thể … cứ vậy mãi cho đến tan học chạy qua quán làm … Làm việc nhưng đầu óc tôi cứ đâu đâu nên ông Kha uýnh tôi nhắc nhở suốt … vậy mà lơ ngơ vẫn hoàn lơ ngơ. Mắt liên tục nhìn về phía cổng chờ đợi cái dáng quen thuộc của nhỏ. Cả ngày tôi chẳng thèm nhắn tin hay trả lời tin nhắn của ai, kể cả chị. Hiện giờ chỉ có một người duy nhất khiến tôi cầm đến cái điện thoại mà thôi … Từ chờ tôi chuyển sang khó chịu,lo lắng rồi lại bực mình … cuối cùng tôi phán một câu.
– Dẹp … tự nhiên bực mình vô cớ … kệ chẳng quan tâm nửa =.=
Miệng nói vậy chứ mắt thì vẫn nhìn về phía cổng mới chết nửa … điều đặc biệt là tôi chẳng mời bất cứ khách nào ngồi vào cái bàn nhỏ hay ngồi … cứ y như có khách định ngồi là tôi tìm cách mới khách sang ngồi bàn khác với mấy lí do tôi tự bịa ra … hơn 9h … khi mà người tôi nóng hừng hực chuyển sang gương mặt lạnh lùng như cũ vì đoán nhỏ chắc không xuất hiện thì … từ mấy đứa phục vụ lại nhìn về phía cổng.
Ngẩng mặt lên … lòng tôi như đất khô hạn gặp mưa vậy … nhỏ Thy của tôi đi vào, dáng người xinh đẹp khiến ai cũng phải ngước nhìn, gương mặt quen thuộc, đôi mắt lạnh lùng này … khiến tôi như thằng điên suốt 2 ngày nay … đang ở rất gần tôi. Nhỏ ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc đưa mắt nhìn về tôi … Nhưng tôi vội quay mặt đi vào trong … không phải lạnh lùng với nhỏ như mọi khi … mà đi vào để lấy nước cho nhỏ … bưng ly cam vắt thêm tí muối ra trước mặt nhỏ tôi gắt
– Làm gì giờ mới về hả
Nhỏ Thy tròn mắt nhìn tôi … chợt nhận ra cái sự nóng nảy bất thường của mình tôi vội dịu giọng
– Uống nước đi
Xong tôi quay lưng đi làm việc tiếp để lại nhỏ ngồi một mình … Biết nhỏ về và đang ngồi đó … cho nên tôi cũng chẳng còn hay quay nhìn về phía đó nửa … Trở lại với phong cách ngày thường, tôi say sưa làm việc và … rất ít nhìn về nhỏ Thy … đơn giản … tôi biết nhỏ vẫn ngồi đó và đang nhìn tôi vậy thôi.
Dọn dẹp quán xong tôi đi ra cổng … nhỏ ngồi sẵn trên xe chờ tôi
– Cất xe vô quán … chở em đi ăn khuya nha
Không nói gì, tôi dắt xe quay trở vô quán rồi đi ra leo lên xe nhỏ cầm lái … Vừa siết ga đi … nhỏ đã vòng tay ôm chặt lấy tôi thầm thì
– Có người nhớ em
Tôi khẽ liếc lại phía sau lạnh lùng
– Nhớ gì … nói linh tinh gì đó
Nhỏ mỉm cười siếc chặt tôi hơn
– Hihi có người nổi nóng với em kìa
– Ờ ờ cái đó tại đang bực chuyện quán
– Thật không
– Dóc chi
– Hihi … đồ ngốc … tại ngoại ép ở lại chứ bộ … tự nhiên la người ta
– La hùi nào … cái đó lỡ lời
– Hihi ghét … làm sợ mún chết … mà … thấy … vui vui
– Sợ mà vui …
– Uhm … nhìn cái mặt hồi nảy của ai đó … dễ thương ghê
– Bửa nay bị gì nói nhìu quá dzậy
– Hihi kệ em …
Tôi lắc đầu … siết ga nhanh hơn … Sau lưng nhỏ vẫn ôm chặt lấy tôi … hát khe khẽ … Tôi cũng mĩm cười … nụ cười nhẹ nhàng … đủ để làm Sài Gòn buổi tối bình yên, ngọt ngào … Món cháo khuya cũng nhờ vậy mà ngon lành hơn … mặc dù chỉ là cháo trắng. Ăn xong nhỏ lại đòi ăn kem … lần này tôi chẳng nói gì … chạy thẳng kiếm cái quán karaoke hôm trước mua một hộp kem cho nhỏ rồi hai đứa đi về nhà trọ … hôm nay tôi chẳng muốn long nhong ngoài đường nhiều vì tôi sợ đi ngoài đường giờ trời lạnh, nhỏ mới đi xa về … không cẩn thận lại bệnh mất, mặc cho nhỏ cứ nằng nặc đòi lên cầu ngồi chơi. Về đến nhà nhỏ cầm hộp kem đi vào trong vẻ giận dỗi …
– Về nhà ăn đi xa về còn lên đó ngồi cho lạnh rùi bệnh hả.
Nhỏ chẳng nói gì … ngồi im múc kem ăn, cái mặt liếc liếc ra vẻ ghét tôi … Mỉm cười tôi đi vào nhà tắm để tắm … Tắm xong … mặc bộ đồ ngắn đi ra … chưa kịp nói gì nhỏ đã chạy đến ôm chầm lấy tôi … thầm thì
– Em … nhớ anh lắm
Tôi đứng im … tay tôi vẫn buông tự do, chỉ có nhỏ ôm tôi … trước giờ vẫn vậy.
– Vậy sao la nhớ hộp kem
– Ừ … em nói dóc đó … em nhớ hộp kem … giống như … em nhớ anh
– Sao so sánh anh với hộp kem
– Vì … hộp kem … cũng lạnh như anh … mà càng gần … càng không bỏ ra được …
Tôi mỉm cười vì cái so sánh ngộ nghĩnh của nhỏ … đưa tay vuốt mi mắt nhỏ tôi thầm thì
– Được rùi … ăn kem kìa … không nó tan hết giờ
Nhỏ thả tôi ra … ngồi xuống … ôm lấy hộp kem vào người ăn tiếp … tôi đóng cửa … tắt đèn, mở laptop lên với một bộ phim hài mới mà tôi nhờ nhỏ thu ngân trong quán down đem về để cho nhỏ Thy coi … Sau đó tôi nằm xuống … chưa kịp đụng gối … nhỏ đã vội kéo đầu tôi nằm lên đùi nhỏ rồi múc kem bắt tôi ăn. Mỉm cười nhìn nhỏ, tôi im lặng há miệng nuốt trọn miếng kem … Hai đứa im lặng xem phim và ăn kem … thi thoảng nhỏ cười khúc khích tay khẽ luồn vào tóc tôi nghịch …
Đến khi hết phim, căn gác trọ vang lên những bài hát nhẹ nhàng, tôi và nhỏ chìm vào giấc ngủ như bao lần nhỏ ở cùng tôi, chẳng có gì khác biệt xảy ra ngoài một điều … tôi đã chủ động ôm nhỏ vào lòng, tay nắm chặt lấy tay nhỏ chứ không còn mặc nhỏ ôm gì ôm như mấy lần trước nửa … Xa nhỏ gần 4 ngày … tôi mới nhận ra rằng … Thy đã chiếm một phần quan trọng trong tim tôi … và tôi biết rằng … thực sự … tôi nhớ Thy … nhiều hơn là tôi nghĩ.
Sáng … Sài Gòn bình yên những tia nắng sớm. Tôi nằm im nhìn nhỏ ngủ, gương mặt nhỏ như thiên thần … mỗi ngày thiên thần lạnh lùng này càng gần tôi hơn … không biết nếu nhỏ xa tôi thêm 1 ngày nửa … tôi sẽ điên như thế nào nhỉ … Đúng là … chỉ có tình yêu mới làm con người tat hay đổi và điên hơn … Một cảm giác điên mà bất cứ ai cũng khao khát được cảm nhận trong đời.
– Phát hiện … có người nhìn trộm người ta
– Ừ
– Có ai cấm nhìn đâu mà toàn nhìn trộm vậy ta
– Ừ
– Đồ ngốc
– Ừ
Tôi mỉm cười vuốt nhẹ lên môi nhỏ … bờ môi mềm mại … Nhỏ mỉm cười ôm chặt lấy cổ tôi, tay nhỏ chọt chọt nhẹ lên mũi tôi cười
– Anh là đồ ngốc đáng ghét …
– Ừ
Tôi nằm xuống cạnh ôm chặt lấy nhỏ … cứ như vậy cho đến khi những tia nắng càng ngày càng gắt hơn hắt vào cửa sổ. Nhỏ ngẩng mặt lên nhìn tôi
– Anh tối nay đi dự sinh nhật anh bạn với em nghen
– Bạn nào
– Uhm … anh ấy là con của bạn mẹ em
– Quen biết gì đâu đi
– Em muốn anh đi với em … em hổng muốn tới đó 1 mình
– Sao vậy
– Hix đừng hỏi … anh đi với em nghen
– Ừ … thì
– Nha … năn nỉ đó
– Uhm … thì cũng phải bỏ ra để đi qua quán làm bù chứ
– Hihi uhm … vậy giờ chở em về nhà … tối 7h qua đón em nha.
– Ờ …
Tôi đứng dậy đi vào nhà tắm … thay đồ rồi đưa nhỏ Thy về nhà xong mới quay trở qua quán làm … Có điều gì đó lạ trong lời nói của nhỏ Thy khiến tôi không ngừng suy nghĩ … nhưng dù sao … có lẽ nhỏ chắc đang cố tập cho tôi gần gũi hơn với bạn bè của nhỏ … cũng phải thôi … không thể cứ xa lạ, lạnh lùng mãi với cuộc sống của riêng nhỏ nửa … giờ … tôi cũng đã là một cái gì đó của nhỏ rồi mà:).
Chiều tối … tôi xin phép ông Kha về sớm, tắm rửa, thay bộ đồ mới nhất của nhỏ mua cho rồi chạy xe qua nhà rước Thy. Chẳng phải đợi lâu, nhỏ bước ra trong chiếc váy trắng, mái tóc vàng và đôi mắt lạnh lùng quyến rũ thường ngày … giờ nhỏ mà mọc thêm đôi cánh nửa là chẳng khác thiên sứ quyến rũ một cách say đắm lòng người. Tôi ngẩn người ra nhìn nhỏ … phải nói rằng nếu thực sự nhỏ đi cạnh tôi quả đúng là một sự uổng phí sắc đẹp một cách nặng nề … nhỏ quá đẹp … còn tôi thì lại quá bình thường như bao con người bình thường khác. Một chút so sánh, một chút suy nghĩ khiến tôi chẳng biết phải làm gì tiếp theo nửa, cảm giác sợ điều gì đó … không tên … có lẽ tôi mang tên khoảng cách thì phải.
– Đi anh …
Tôi giật mình bởi vòng tay của nhỏ Thy ôm lấy tôi, vòng tay không quá chặt những đủ để tôi cảm nhận sự gần gũi … cũng phải thôi hôm nay nhỏ rực rỡ như thế này … đâu có cái kiểu ôm cứng ngắt như mọi ngày được. Tôi dừng xe tại một căn nhà khá rộng, lại một kiểu kiến trúc theo lối châu âu khác … nhìn vào có lẽ lại nhà của một thiếu gia giàu có nào đây. Ngoài cổng đậu một vài chiếc xe hơi, bên trong sân còn có 3 – 4 chiếc môtô, SH … Một người con trai trong bộ vest đen lịch lãm bước ra ôm chầm lấy nhỏ mỉm cười
– Em tới muộn quá đó Thy … anh chờ em từ chiều giờ
Nhỏ khẽ đẩy người đó ra … nói nhẹ nhàng
– Dạ em phải chờ bạn em tan làm nửa. Anh không phiền khi em dẫn bạn theo chứ
Người đó nhìn qua tôi … một lượt từ đầu tới chân rồi cười
– Không sao … càng đông càng vui mà … – người đó chìa tay ra chào tôi- chào em … anh tên Thành … nhìn chắc em nhỏ tuổi hơn anh đúng không. Anh 28 tuổi
– Dạ … em hơn Thy có 1 tuổi thôi anh …
– Thôi 2 người vào trong … buổi tiệc sắp bắt đầu rồi … cứ tự nhiên nha … anh phải đứng đây đón thêm mấy người khách.
Thy kéo tay tôi đi vào trong sân, mọi người có vẻ đang rất vui vẻ cười nói, ai cũng mặc đồ rất đẹp … không thiểu những người con gái đẹp ở đây, … có cả nguời lớn nửa. Tôi chẳng quen biết ai … chỉ có hết người này đến người kia đến chào Thy … phát hiện có mấy đứa bạn của nhỏ trong nhóm model … tất nhiên có cả nhỏ Hân … mọi người đều vui vẻ … trừ tôi lạ lẩm ngồi một mình. Tiệc được tổ chức theo kiểu búp phê nướng nên mọi người đều đang tự do ăn uống vui vẻ. Nhỏ Thy cũng lấy cho tôi một phần ăn nhẹ và một ly rượu vang … (đó là lần đầu tiên tôi được uống) …
– Em chào hỏi bạn bè tí … anh ngồi chờ em nghen …
Chưa nói xong nhỏ đã bị mấy người bạn kéo đi … Tôi chỉ còn cách ngồi im nhìn xung quanh … Một tiệc sinh nhật của thế giới giàu sang lần đầu tiên tôi biết đến, quá khác xa với những gì tôi đã từng dự rất nhiều tiệc sinh nhật của bạn bè trước đó. Phù … lạ lẫm … và áp lực quá.
Khách khứa có vẻ đông đủ nên anh chàng chủ nhân của buổi tiệc cũng bước vào trong trò chuyện với mọi người … Ngồi một mình cũng chán … tôi dứng dậy cầm theo ly rượu đi vòng vòng ra phía góc sân để tìm một chút yên lặng … Chợt tôi nhận ra trên cái xích đu hình như nhỏ Hân và nhỏ Thy đang ngồi đung đưa nói chuyện … định lại gần thì tôi nghe được tiếng thầm thì của 2 nhỏ trong đó có tên tôi thì phải. Một chút tò mò … tôi đứng im lại khuất phía sau chậu cây kiểng im lặng.
– Mày đưa ông M tới làm gì
– Có sao đâu …
– Mày … thiệt tình … không sợ M buồn hả … mày hổng thấy M đâu có quen với không khí chỗ này
– Con quỷ … thì tao tập cho ảnh quen nè
– Bộ mày … nghiêm túc thật hả
– Ừ
– Rồi ông Thành mày tính sao
– Ông Thành ảnh hưởng gì đâu
– Ổng với mày thân thiết mấy năm nay sao hổng ảnh hưởng
– Ai biết … cái đó đâu liên quan tới tao yêu ai đâu
– Ngang dzậy bà … Mày cảm thấy M sao
– M hả … hihi là một tên ngốc, lạnh lùng, bất cần, hổng có miếng lãng mạn nào hết trơn
– Vì ông M là sinh viên mà … nghèo nửa … hix hix
– Ừ … So với anh Thành … khác xa lắm lun … anh Thành năm nay tốt nghiệp thạc sĩ nè …
– Ủa mới đây ổng học xong rùi hả … chắc về VN làm lun quá
– Ừ … ảnh nói về làm cho công ty ba ảnh
– Giỏi ghê … mới đây học sắp xong rùi
– Uhm … ảnh giỏi lại tốt nửa … ai nghe cũng khen
– Đúng rồi … tới tao còn muốn cưa ổng mà … haha xui cái bị ổng bị mày hút hồn rồi
– Uhm … vụ này tao cũng biết … hi ảnh giỏi, điều kiện tốt vậy … ai mà hổng thích … nói thiệt so với M … ảnh như phượng hoàng còn tên M đáng ghét kia … hổng khác con gà hoang … khó trị lắm lun
– Trời … mày so sánh gì kỳ vậy … ông M nghe ổng không buồn mới lạ
– Hihi thì tao chỉ tâm sự với mày chứ bộ
– Mày coi chừng đó … lo giải quyết nhanh đi con
– Xì … mày chia tay rùi … làm như sắp thành bà cụ rồi đó con kia …
– Ờ … nhắc chi … chán muốn chết … ước gì …
– Thui con quỷ buồn hoài nha … không giống mày chút nào
– Kệ tao … mày cẩn thận đó … nghe nói ổng tính tỏ tình với mày bữa nay đó
– Tao biết
– Dzậy sao mày còn dắt ông M theo
– Hì … để xem …
Tôi lặng người bước đi vào trong … Tôi không còn can đảm để lắng nghe hết câu chuyện nửa. Lần đầu tiên trong đời tôi làm một thằng tò mò như vậy chỉ để nghe những lời nhỏ Thy nói về tôi … Giờ tôi cũng đã hiểu một phần nào về mối quan hệ của nhỏ Thy và anh chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay … Lòng tôi nặng trĩu … tôi cảm thấy khó thở, bức bổi giữa những con người sang trọng và xa lạ này … Tôi thầm quan sát anh Thành … đúng rồi … nhỏ nói đúng … anh ấy tốt như vậy … hoàn toàn trái ngược với tôi … Sự so sánh này cứ như vết dao cứa vào lòng … đau nhói.
Đưa ly rượu lên môi tôi trút sạch vào cổ họng … đắng nghét … Có lẽ … tôi chỉ là một quãng ngắn giữa cuộc đời của nhỏ … chỉ là khoảnh khắc … (Mọi thứ lúc đó chưa diễn ra … nhưng cảm giác lúc đó của tôi cũng giống như cảm giác của một tác giả khác trong câu chuyện tôi từng đọc tại trang web này cách đây không lâu, cùng hoàn cảnh … và có lẽ cũng cùng tâm trạng như vậy …)Nhưng cách tôi đón nhận hoàn toàn khác … lúc đó tôi chẳng bỏ đi … chẳng buồn bực hay tỏ ra giận dỗi … mà tôi chỉ mĩm cười ngồi đó. Tôi nghĩ tôi đủ sự kiên nhẫn và lạnh lùng để đón nhận những chuyện sắp diễn ra …
Cuối cùng buổi lễ cũng bắt đầu. Nhỏ Thy vẫn ngồi cạnh tôi chăm chú theo dõi anh Thành trò chuyện … Anh ấy nói khá nhiều, tôi chẳng quan tâm, chỉ ngồi im lặng, thi thoảng mỉm cười. Chuyện gì đến cũng sẽ đến … cứ như kịch bản có sẵn … anh Thành mời nhỏ Thy lên trong tiếng vỗ tay của mọi người … bạn tôi cũng từng tỏ tình với người yêu tôi như vậy … anh Thành nói gì … tôi cũng chẳng quan tâm, chẳng nhớ rõ … chỉ biết rằng đại loại như.
– Anh mong em sẽ cho anh cơ hội để làm người chăm sóc em … Thy nhé…
Tiếng vỗ tay, tiếng cổ vũ xung quanh vang lên, chỉ có 4 người im lặng … tôi im lặng cười nhạt, anh Thành im lặng chờ câu trả lời, nhỏ Hân thì lo lắng nhìn tôi còn nhỏ Thy của tôi cũng chẳng nói gì … gương mặt nhỏ lạnh lùng như hằng ngày … tiếng vỗ tay từ từ dịu đi một chút … không cần đợi lâu Thy của tôi nói 1 tiếng duy nhất
– Không!
Nhỏ Thy đi về phía tôi nói nhỏ …
– Anh về trước nhé … xong tiệc em sẽ gặp anh
Tôi im lặng gật đầu. Có lẽ cũng đến lúc tôi phải rút lui khỏi chỗ này rồi … chính tôi cũng cần im lặng để suy nghĩ … Đứng dậy mĩm cười chào mọi người tôi bước ra, nhỏ Hân bước theo vẻ mặt lo lắng …
– Nè nè … không sao chứ … từ từ con Thy nó giải thích cho
– Cảm ơn … Hân vào trong đi
Đưa chìa khóa xe cho Hân … Tôi chẳng chờ nhỏ Hân nói gì … vẫy một chiếc taxi lao đi nhanh trong đêm …, ghé quán mua một ly café không đường, tôi tính tiền taxi rồi đi bộ trở về phòng trong im lặng. Điều tôi đang suy nghĩ bây giờ rất đơn giản … tôi chỉ là gà hoang … còn anh Thành … lại là phượng hoàng trong mắt nhỏ Thy … Có lẽ tất cả chỉ là một cuộc chơi của nhỏ … có lẽ … tôi đã được đem ra để làm một thử thách nào đó … mang tên … trò chơi tình yêu … nếu đúng như vậy … thì nhỏ Thy đã thành công rồi đó … vì … cảm giác của tôi bây giờ đã trả lời được rằng … tôi yêu Thy … Câu trả lời “Không” lúc nảy của nhỏ có lẽ đơn giản chỉ là một lời để tránh làm tôi tổn thương nặng nề hơn nửa mà thôi … Dù lòng tôi giờ nhói đau … dù lòng tôi giờ cứ như ai đang cứa vào … cảm thấy buồn lắm … nhưng tôi không tức giận, tất cả chỉ là một lẽ tự nhiên … người tốt hơn thì phải xứng đáng với người tốt hơn vậy thôi. Tôi không vội vàng suy sụp như lần trước, cũng không trách nhỏ gì cả … đơn giản là một cảm giác rất nhạt … như chính nụ cười tôi lúc này vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook