Đến Cùng Vẫn Là Nữ Phụ
-
Chương 11: Dây chuyền
Hiện tại là 7:00
Có 1 thân ảnh đang bận rộn trong bếp. Một lát sau, thân ảnh đó bưng ra 1 bát... mì tôm nghi ngút khói( t/g: hồi sáng ta cũng mới ăn xong. Chỉ là ko phải ăn lúc 7h mà là 8h).
Vẫn là 1 món cũ ( t/g: ta ăn mì tới sắp biến thành cọng mì lun nè). Món cũ gì chớ? Theo cô nhớ là mình ăn món này là từ 1 tháng trước kìa
(T/g: không phải ta bạc đãi con mk. Mà lúc nào ra chương tới bữa ăn thì không phải mì tôm cũng là cơm hộp. Mà tại mấy món này vừa ngon, vừa bổ. Lại khỏi tốn sức làm. Và quan trọng 2 món này đánh ra chỉ có 2 từ)
Ăn xong, rửa bát. Lúc rửa bát thì chuông cửa reo lên. Lao khô tay ra mở cổng. Thì cô thấy 1 cô gái chuyển phát nhanh. Cô gái này đang nhìn cô ngơ ngác
Nhìn từ đầu đến chân. Áo sơmi trắng giấu quần( t/g: theo mốt ấy mà), dép bông. Chẳng có gì lạ cả. Chắc lại tại gương mặt này rồi nhưng cũng không cần ngơ ngác lâu đến mức như vậy chứ. Cô hết nhịn nổi rồi:
“ Chị ơi,... “
“ À.. à... Em có phải là Âu Dương Dạ Nguyệt”
“ Dạ, phải”
“ Đây là bưu phẩm của em. Mời em kí tên”
Lúc cô kí tên thì 1 chiếc xe Rolls-Royce ở biệt thự bên cạnh chạy ngang qua cô. Vì đang kí tên nên cũng không để ý là trong chiếc siêu xe đó có 1 người đang mặc quân phục nhìn cô và... cười
Tại sao lại cười? _ T/g cũng không biết đâu à
Quay lại với đại tỷ của chúng ta. Sau khi kí tên xong. Cô cảm ơn và chào chị chuyển phát nhanh( t/g: lịch sự như vậy sao). Cô cầm gói bưu phẩm màu xanh biển đóng cổng lại, vào nhà
Đặt món bưu phẩm lên bàn. Nhìn nhìn, suy nghĩ * cái gì đây nhỉ? Ai tặng vậy ta* cầm lên lắc lắc vài cái* mở ra rồi biết*
“ Roẹt.... Roẹt... Roẹt”
Có 1 cái hộp và 1 tấm thiệp. Mở cái hộp ra. Ồ là 1 sợi dây chuyền bạch kim có hình giọt nước ở chính giữa giọt nước là 1 viên kim cương to. Còn phần bên dưới của giọt nước đều được đính những viên kim cương nhỏ( t/g: ta chịu. Hình ở trên á)
Nhìn đơn giản vậy thôi. Chứ nói chắc chắn có giá trị liên thành. Nói vậy thôi chứ cô vẫn....đem trả lại cho người ta
Người ta tặng cô món đồ này với dụng ý thì cô chưa biết vả lại cô không phải kẻ thiếu tiền. Vì vậy phải trả lại cho người ta nhơn
Cô cầm lấy tấm thiệp mời trên bàn. Mở ra xem 1 chút. Là tấm thiệp mời dự tiệc của Lôi gia. Vậy thì người tặng sợi dây chuyền này cho cô là cái tên hồi tối gọi điện cho cô à
Kì lạ, * nhìn nhìn sợi dây chuyền* chưa chắc gì cô quen biết hắn mà lại tặng cô 1 món đồ giá trị liên thành như vậy. Hắn ta muốn gì chứ?
Cô đi lên lầu. Một lát sau cô bước xuống tới gần cái bàn, cầm sợi dây chuyền bỏ vào túi xách. Muốn biết người ta muốn gì thì phải gặp và hỏi rõ người ta a
Cô đóng cửa, xuống gara lấy xe, khóa cổng, bỏ túi xách vào hàng ghế phụ lái. Chạy như bay đến khu trung tâm mua sắm JH để mua đầm dạ hộiVì từ khi xuyên qua đây gần như không tham gia dạ hội nào cả
(ngoài trừ dạ hội của trường tổ chức). Nên cũng chẳng mang cái đầm nào về
Gửi xe xong rồi bước vào JH. Cô mới bước vào, thì ai cũng quay đầu lại nhìn lại. Hzzz... quên đeo kính râm nữa rồi. Dù thật sự cô rất khó chịu nhưng chẳng làm gì được mấy người này cả. Đành mặc kệ
~~~~~~~~~~~~~
Vì nãy giờ nhiều người nhìn quá, mà không chú ý có 1 người đứng trên tầng lầu nhìn cô và suy ngẫm 1 hồi lâu
“ Thiếu gia, có Vương tiểu thư.... “
“ Anh yêu, buổi tiệc của Lôi gia...”_ giọng nói chảnh chọe của ai đó vang lên
“ Có chuyện gì?”_ lời nói sắt bén vang lên cắt đứt cả câu từ tiếp theo của ả
“ Ưm ừ ư( t/g: * tay đánh chữ run run, khóe mắt giật giật*) người ta chỉ muốn anh chọn quần áo cho người ta thôi”
Ánh mắt sắt lẻm liếc cô ả khiến cô ả lạnh người. Rồi hắn suy nghĩ gì đó, phun ra 1 chữ “ Đi”
~~~~~~~~~~~
Cô đang quẩy nát mấy shop quần áo. Đang ở trong 1 shop bán toàn đồ dạ hội và đang tính tiền thì cô bắt gặp 1 chuyện rất là lí thú
Đó là nữ chính lại bà mẹ của cô ta( t/g: vì sao Dạ nhi biết đó là nữ chính và mẹ kế của cô? Vì trước đó cô nàng đã từng điều tra rồi) đang hướng về phía shop này và nhìn về hướng ngược lại là vị hôn phu của cô đang đi với 1 cô nàng xinh đẹp ổng a ổng ẹo
Và cô đang chờ cuộc chạm trán *nảy lửa* của bốn người đó đây. Nếu như nhìn tình huống này thì đây chính là chương 1 của tác phẩm” Chinh phục trái tim đàn ông” chó chết đó
Theo chương này thì nữ chính đang đi mua đầm dạ hội thì *vô tình* đụng vào cô chảnh chọe bên cạnh vị hôn phu của cô. Thế là cô nàng té.
Và vị hôn phu của cô không thèm đỡ cô nàng xinh đẹp bên cạnh mà đỡ nữ chính mới ghê chớ. Trong cái chạm mặt đầu tiên 2 người họ đã bị xét đánh
Cô sắp được chứng kiến cái tình huống * lạng mãn* trong tiểu thuyết đó đây. Thực háo hức làm sao. Và đúng theo như cô dự đoán. Nữ chính đã té. Chỉ khác 1 điều là tên hôn phu đó không đỡ cô nàng a
Gì vậy trời? Tại sao không đỡ chứ? Theo cô nhớ là phải đỡ chớ. Mà thôi kệ đi không đỡ mà liếc nhau 1 cái cũng xem như là sét đánh rồi hen
Xem kìa, xem kìa nữ chính được mẹ đỡ đứng lên, đang ngọt ngào bộ dáng điềm đạm xin lỗi kìa. Còn cô gái kia đứng lên chanh chua nói lại với nữ chính kìa. Đúng 1 nữ phụ chính gốc mà
Sắp rồi sắp rồi tên đó sắp nói là *đủ rồi* nè. Vì để nghe được rõ hơn cô liền xách đồ đi tới gần. Và cô phải thừa nhận mình canh thời gian rất chuẩn. Vừa tới cửa kính liền nghe được 2 từ
“ Đủ rồi”
Thế là kết thúc 1 trò hay. Vừa hay là lúc 3 người kia bị giọng nói uy quyền nọ làm cho im lặng thì cũng là lúc cô lướt qua người bọn họ. Và môi cô câu lên một nụ cười nhẹ rồi tiếp tục sang chảnh bước đi
Làm cho 4 người và những người đứng xem thất thần nhìn theo bóng lưng của cô. Sau 1 hồi thất thần, 3 người nữ nhân đó nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị, căm ghét. Xung quanh liên rộ lên tiếng bàn tán
“ Cô ấy cướp mất trái tim tôi rồi”_ người qua đường a
“ Lúc nãy cô ấy cười với tôi đó” _ người qua đường b
“ Đang ảo tưởng sức mạnh à”_ người qua đường c
“ Thật ghen tị a, cô ấy thật đẹp”_ người qua đường d
“ Cô ấy là tôi hồi kiếp trước đó”_ người qua đường e
“ Mơ giữa ban ngày”_ người qua đường f
Còn về nam nhân mà cô kêu là tên hôn phu này tên hôn phu nọ. Hắn chính là người lúc nãy từ trên tầng lầu nhìn cô. Hắn ta suy nghĩ rất nhiều về cô nhưng t/g chỉ bắt kịp 1 suy nghĩ duy nhất đó là.... * thật đáng yêu*
Có 1 thân ảnh đang bận rộn trong bếp. Một lát sau, thân ảnh đó bưng ra 1 bát... mì tôm nghi ngút khói( t/g: hồi sáng ta cũng mới ăn xong. Chỉ là ko phải ăn lúc 7h mà là 8h).
Vẫn là 1 món cũ ( t/g: ta ăn mì tới sắp biến thành cọng mì lun nè). Món cũ gì chớ? Theo cô nhớ là mình ăn món này là từ 1 tháng trước kìa
(T/g: không phải ta bạc đãi con mk. Mà lúc nào ra chương tới bữa ăn thì không phải mì tôm cũng là cơm hộp. Mà tại mấy món này vừa ngon, vừa bổ. Lại khỏi tốn sức làm. Và quan trọng 2 món này đánh ra chỉ có 2 từ)
Ăn xong, rửa bát. Lúc rửa bát thì chuông cửa reo lên. Lao khô tay ra mở cổng. Thì cô thấy 1 cô gái chuyển phát nhanh. Cô gái này đang nhìn cô ngơ ngác
Nhìn từ đầu đến chân. Áo sơmi trắng giấu quần( t/g: theo mốt ấy mà), dép bông. Chẳng có gì lạ cả. Chắc lại tại gương mặt này rồi nhưng cũng không cần ngơ ngác lâu đến mức như vậy chứ. Cô hết nhịn nổi rồi:
“ Chị ơi,... “
“ À.. à... Em có phải là Âu Dương Dạ Nguyệt”
“ Dạ, phải”
“ Đây là bưu phẩm của em. Mời em kí tên”
Lúc cô kí tên thì 1 chiếc xe Rolls-Royce ở biệt thự bên cạnh chạy ngang qua cô. Vì đang kí tên nên cũng không để ý là trong chiếc siêu xe đó có 1 người đang mặc quân phục nhìn cô và... cười
Tại sao lại cười? _ T/g cũng không biết đâu à
Quay lại với đại tỷ của chúng ta. Sau khi kí tên xong. Cô cảm ơn và chào chị chuyển phát nhanh( t/g: lịch sự như vậy sao). Cô cầm gói bưu phẩm màu xanh biển đóng cổng lại, vào nhà
Đặt món bưu phẩm lên bàn. Nhìn nhìn, suy nghĩ * cái gì đây nhỉ? Ai tặng vậy ta* cầm lên lắc lắc vài cái* mở ra rồi biết*
“ Roẹt.... Roẹt... Roẹt”
Có 1 cái hộp và 1 tấm thiệp. Mở cái hộp ra. Ồ là 1 sợi dây chuyền bạch kim có hình giọt nước ở chính giữa giọt nước là 1 viên kim cương to. Còn phần bên dưới của giọt nước đều được đính những viên kim cương nhỏ( t/g: ta chịu. Hình ở trên á)
Nhìn đơn giản vậy thôi. Chứ nói chắc chắn có giá trị liên thành. Nói vậy thôi chứ cô vẫn....đem trả lại cho người ta
Người ta tặng cô món đồ này với dụng ý thì cô chưa biết vả lại cô không phải kẻ thiếu tiền. Vì vậy phải trả lại cho người ta nhơn
Cô cầm lấy tấm thiệp mời trên bàn. Mở ra xem 1 chút. Là tấm thiệp mời dự tiệc của Lôi gia. Vậy thì người tặng sợi dây chuyền này cho cô là cái tên hồi tối gọi điện cho cô à
Kì lạ, * nhìn nhìn sợi dây chuyền* chưa chắc gì cô quen biết hắn mà lại tặng cô 1 món đồ giá trị liên thành như vậy. Hắn ta muốn gì chứ?
Cô đi lên lầu. Một lát sau cô bước xuống tới gần cái bàn, cầm sợi dây chuyền bỏ vào túi xách. Muốn biết người ta muốn gì thì phải gặp và hỏi rõ người ta a
Cô đóng cửa, xuống gara lấy xe, khóa cổng, bỏ túi xách vào hàng ghế phụ lái. Chạy như bay đến khu trung tâm mua sắm JH để mua đầm dạ hộiVì từ khi xuyên qua đây gần như không tham gia dạ hội nào cả
(ngoài trừ dạ hội của trường tổ chức). Nên cũng chẳng mang cái đầm nào về
Gửi xe xong rồi bước vào JH. Cô mới bước vào, thì ai cũng quay đầu lại nhìn lại. Hzzz... quên đeo kính râm nữa rồi. Dù thật sự cô rất khó chịu nhưng chẳng làm gì được mấy người này cả. Đành mặc kệ
~~~~~~~~~~~~~
Vì nãy giờ nhiều người nhìn quá, mà không chú ý có 1 người đứng trên tầng lầu nhìn cô và suy ngẫm 1 hồi lâu
“ Thiếu gia, có Vương tiểu thư.... “
“ Anh yêu, buổi tiệc của Lôi gia...”_ giọng nói chảnh chọe của ai đó vang lên
“ Có chuyện gì?”_ lời nói sắt bén vang lên cắt đứt cả câu từ tiếp theo của ả
“ Ưm ừ ư( t/g: * tay đánh chữ run run, khóe mắt giật giật*) người ta chỉ muốn anh chọn quần áo cho người ta thôi”
Ánh mắt sắt lẻm liếc cô ả khiến cô ả lạnh người. Rồi hắn suy nghĩ gì đó, phun ra 1 chữ “ Đi”
~~~~~~~~~~~
Cô đang quẩy nát mấy shop quần áo. Đang ở trong 1 shop bán toàn đồ dạ hội và đang tính tiền thì cô bắt gặp 1 chuyện rất là lí thú
Đó là nữ chính lại bà mẹ của cô ta( t/g: vì sao Dạ nhi biết đó là nữ chính và mẹ kế của cô? Vì trước đó cô nàng đã từng điều tra rồi) đang hướng về phía shop này và nhìn về hướng ngược lại là vị hôn phu của cô đang đi với 1 cô nàng xinh đẹp ổng a ổng ẹo
Và cô đang chờ cuộc chạm trán *nảy lửa* của bốn người đó đây. Nếu như nhìn tình huống này thì đây chính là chương 1 của tác phẩm” Chinh phục trái tim đàn ông” chó chết đó
Theo chương này thì nữ chính đang đi mua đầm dạ hội thì *vô tình* đụng vào cô chảnh chọe bên cạnh vị hôn phu của cô. Thế là cô nàng té.
Và vị hôn phu của cô không thèm đỡ cô nàng xinh đẹp bên cạnh mà đỡ nữ chính mới ghê chớ. Trong cái chạm mặt đầu tiên 2 người họ đã bị xét đánh
Cô sắp được chứng kiến cái tình huống * lạng mãn* trong tiểu thuyết đó đây. Thực háo hức làm sao. Và đúng theo như cô dự đoán. Nữ chính đã té. Chỉ khác 1 điều là tên hôn phu đó không đỡ cô nàng a
Gì vậy trời? Tại sao không đỡ chứ? Theo cô nhớ là phải đỡ chớ. Mà thôi kệ đi không đỡ mà liếc nhau 1 cái cũng xem như là sét đánh rồi hen
Xem kìa, xem kìa nữ chính được mẹ đỡ đứng lên, đang ngọt ngào bộ dáng điềm đạm xin lỗi kìa. Còn cô gái kia đứng lên chanh chua nói lại với nữ chính kìa. Đúng 1 nữ phụ chính gốc mà
Sắp rồi sắp rồi tên đó sắp nói là *đủ rồi* nè. Vì để nghe được rõ hơn cô liền xách đồ đi tới gần. Và cô phải thừa nhận mình canh thời gian rất chuẩn. Vừa tới cửa kính liền nghe được 2 từ
“ Đủ rồi”
Thế là kết thúc 1 trò hay. Vừa hay là lúc 3 người kia bị giọng nói uy quyền nọ làm cho im lặng thì cũng là lúc cô lướt qua người bọn họ. Và môi cô câu lên một nụ cười nhẹ rồi tiếp tục sang chảnh bước đi
Làm cho 4 người và những người đứng xem thất thần nhìn theo bóng lưng của cô. Sau 1 hồi thất thần, 3 người nữ nhân đó nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị, căm ghét. Xung quanh liên rộ lên tiếng bàn tán
“ Cô ấy cướp mất trái tim tôi rồi”_ người qua đường a
“ Lúc nãy cô ấy cười với tôi đó” _ người qua đường b
“ Đang ảo tưởng sức mạnh à”_ người qua đường c
“ Thật ghen tị a, cô ấy thật đẹp”_ người qua đường d
“ Cô ấy là tôi hồi kiếp trước đó”_ người qua đường e
“ Mơ giữa ban ngày”_ người qua đường f
Còn về nam nhân mà cô kêu là tên hôn phu này tên hôn phu nọ. Hắn chính là người lúc nãy từ trên tầng lầu nhìn cô. Hắn ta suy nghĩ rất nhiều về cô nhưng t/g chỉ bắt kịp 1 suy nghĩ duy nhất đó là.... * thật đáng yêu*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook