Đến Chết Không Thay Đổi
-
Chương 44
Phùng Kiến Vũ tỉnh lại lần nữa, đã là chuyện của hai tháng sau. Phùng Kiến Vũ mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy chính gương mặt sa sút của Vương Thanh . Một khắc ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt Vương Thanh, đôi mắt anh rốt cuộc không còn u tối nữa.
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ tỉnh lại, hòn đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống, anh cho tới bây giờ không biết, nguyên lai chờ đợi một người mở mắt ra, là dài đằng đẵng như vậy, là quá trình đau khổ như vậy. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, monitor theo dõi chức năng sống của cậu luôn không ổn định, mỗi lần máy vang lên tín hiệu bệnh tình nguy cấp, trong lòng anh đều giống như bị điện giật vậy.
Cổ họng Phùng Kiến Vũ khô khốc không cách nào mở miệng nói chuyện, trên người cắm thất thất bát bát ống, ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Thanh. Bởi vì trí nhớ của cậu dừng lại lúc cậu cùng Vương Thanh tại cánh đồng hoa ở Provence, Vương Thanh an ủi hôn lên môi cậu: "Em đừng vội, anh trước tìm bác sĩ kiểm tra thân thể cho em một chút. Đợi một hồi kiểm tra xong, em muốn biết cái gì, anh sẽ nói cho em biết được không?" Phùng Kiến Vũ sắc mặt tái nhợt, nhưng ý thức đã trở lại, vì vậy nhu thuận gật đầu.
Vương Thanh gọi tới bác sĩ đến kiểm tra thân thể cậu, ngay cả bác sĩ đều cảm thấy đây là một kỳ tích, bởi vì tế bào ung thư của cậu không có di căn. Bác sĩ vỗ bả vai Vương Thanh, vui vẻ yên tâm nói: "Bệnh tình của Phùng tiên sinh đã được khống chế, có thể từ ICU chuyển tới phòng bệnh bình thường, những dụng cụ trên người cũng có thể tháo ra. Vương tiên sinh, chúc mừng." Vương Thanh đã hai tháng nửa bước không rời chiếu cố Phùng Kiến Vũ, bác sĩ cũng thấy ở trong mắt. Ở trong bệnh viện, chứng kiến quá nhiều sanh ly tử biệt, cũng nhìn qua quá nhiều người nhà không chịu trách nhiệm, đối với loại này cố chấp này của Vương Thanh, bác sĩ cũng rất cảm động.
Qua nửa ngày, Phùng Kiến Vũ được chuyển đến phòng bệnh bình thường cho một người. Vương Thanh vừa dùng muỗng nhỏ đút nước cho cậu, vừa nói: "Ngày đó,em ở cánh đồng hoa té xỉu, anh liền lập tức đem em về Bắc Kinh. Dẫu sao bệnh của em vẫn luôn là do bác sĩ ở Bắc Kinh trị liệu, đối với bệnh tình của em cũng tương đối hiểu biết, cho nên anh liền đem em về." Vương Thanh vừa nói vừa nói ngừng một chút, thanh âm bắt đầu có chút nghẹn ngào, "Em biết không, lúc mới vừa mang em trở lại, bác sĩ ra thông báo bốn năm lần bệnh tình nguy kịch, đến cuối cùng bọn họ thậm chí mở miệng bảo anh buông tha em "
Phùng Kiến Vũ không nói lời nào, chỉ như vậy lẳng lặng nhìn Vương Thanh - người yêu của cậu. Phùng Kiến Vũ không cách nào tưởng tượng, hai tháng cậu hôn mê, Vương Thanh phải vượt qua như thế nào. Cậu chỉ cần nghĩ nếu như là đổi lại Vương Thanh nằm ở trên giường bệnh băng lạnh, cậu cũng khổ sở không thể kiềm chế.
Vương Thanh để ly nước trong tay xuống, nắm tay Phùng Kiến Vũ, cười ôn nhu, "Nhưng mà anh làm sao có thể buông tha em đây. Không có em, anh không sống nổi. Sau đó bác sĩ cho anh một đề nghị, nói là bệnh viện ở Pháp vừa nghiên cứu ra một loại thuốc mới nhưng còn chưa thử nghiệm trên bệnh nhân, cho nên hỏi anh có nguyện ý thử hay không. Anh nghĩ, nhìn em ở trên giường bệnh một mực hôn mê cho đến chết đi, không bằng thử đánh cuộc một lần, coi như không có thành công em không thể sống lại, anh cũng sẽ bồi theo em." Vương Thanh bình tĩnh nói muốn cùng Phùng Kiến Vũ sống chết có nhau, giống như đây là chuyện đương nhiên vậy.
Nước mắt Phùng Kiến Vũ không ngừng chảy ra, cậu không có cách nào mở miệng nói chuyện, cổ họng của cậu không cách nào phát ra âm thanh, cậu kéo tay Vương Thanh, nhất bút nhất họa viết ra điều duy nhất mà bây giờ cậu muốn nói với anh
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ ở lòng bàn tay của anh viết lên ba chữ em yêu anh, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, anh ôn nhu lau đi nước mắt cậu nói: "Anh cũng yêu em."
...
Rốt cuộc nằm bệnh viện ba tháng, Phùng Kiến Vũ rốt cuộc được phê chuẩn xuất viện. Bệnh tình của cậu không cách nào trị tận gốc, chính xác mà nói, bệnh của cậu chính là một quả bom hẹn giờ. Nhưng Phùng Kiến Vũ không vướng vít chuyện mình có thể sống bao lâu, cậu xem lần này bệnh tình có thể khống chế, đã là trời cao ban ơn cho cậu. Cậu bây giờ chỉ hy vọng dùng cuộc sống còn lại của mình bầu bạn Tiểu Niệm Thanh còn có cùng Vương Thanh yêu nhau.
Dưới sự phê chuẩn của bác sĩ, Vương Thanh mang Phùng Kiến Vũ đi đến Tây Tạng. Đồng cỏ xanh biếc, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lơ lửng, không khí trong lành. Thân thể cậu vẫn hết sức yếu ớt, Vương Thanh mặc xong áo khoác cho cậu mới đem cậu từ trên xe ôm xuống, đặt vào xe lăn.
Dưới trời xanh mây trắng, vừa nhìn thảo nguyên vô tận, Phùng Kiến Vũ cảm thấy mình khoát tay là có thể chạm tới bầu trời. Lần đầu tiên trong đời cậu thấy được cảnh sắc xinh đẹp như vậy, đầy hưng phấn, Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ mặt đầy nụ cười, anh cũng thật cao hứng.
Vương Thanh đứng ở trước mặt Phùng Kiến Vũ nói: "Ở đây còn một số trường học điều kiện không tốt, anh lấy danh nghĩa của chúng ta quyên góp cho trường học 58 vạn, 31+27=58. Một là thật sự muốn giúp những đứa trẻ ở nơi này, hai là anh cũng có chút tư tâm, không phải nói làm nhiều chuyện tốt, sẽ có hảo báo sao? Anh hy vọng lão Thiên gia thấy anh thành tâm, sẽ để cho em bồi ở bên cạnh anh lâu một chút, lâu thêm một chút nữa."
Phùng Kiến Vũ sờ gương mặt Vương Thanh, trong lòng không khỏi nghĩ: Người đàn ông này là dùng tất cả sinh mạng mà yêu mình a! Cậu nhìn anh cười nói: "Thanh nhi, sinh mạng em không có tiếc nuối, coi như bây giờ chết ở chỗ này em cũng thỏa mãn."
Nghe được lời Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh hoảng sợ nhìn cậu. Từ lần trước ở Provence cậu ở trong ngực anh hôn mê, Vương Thanh thời thời khắc khắc đều rất quan tâm thân thể cậu, tay Vương Thanh ở trên người cậu không ngừng sờ loạn, sốt ruột hỏi: "Đại Vũ, em có phải có nơi nào lại không thoải mái hay không, em đừng không nói ra a."
Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh gấp gáp, nắm lấy đang không ngừng sờ loạn trên người mình, nhẹ giọng trấn an, "Em không có nơi nào khó chịu, em rất tốt, anh đừng lo lắng."
Nghe lời Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh mới an tâm, anh ôm lấy cậu nói: "Đại Vũ, sau này đừng dọa anh như vậy, em biết anh không thể không có em mà."
Phùng Kiến Vũ tựa vào bả vai Vương Thanh hỏi: "Thanh nhi, nếu như, em nói nếu như, có một ngày em thật sự không có ở đây, anh sẽ làm sao?"Anh ở bên tai Phùng Kiến Vũ thở dài nói: "Đại Vũ, chúng ta chung một chỗ có bao nhiêu năm, chính anh cũng sắp đếm không hết. Trừ đi bảy năm anh hôn mê kia ,sau khi chúng ta gặp lại mỗi một ngày chúng ta đề ở chung một chỗ. Anh yêu em, không phải bởi vì em là ai, mà là bởi vì sau khi anh yêu em anh là ai. Cùng em ở chung một chỗ sau này, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới cuộc sống không có em. Cho nên, Đại Vũ em không được rời khỏi anh, anh cũng sẽ không để cho em rời khỏi anh. Nếu như có một ngày, bởi vì một ít nguyên nhân khách quan em phải rời khỏi anh, đó cũng là ngày cuối cùng của cuộc đời anh, cả đời anh đều phải cùng em ở chung một chỗ."
Phùng Kiến Vũ rời khỏi vòng tay anh, lộ ra một nụ cười sáng lạng, "Thanh nhi, chúng ta về nhà đi! Em còn có rất nhiều nơi muốn đi, sau khi chúng ta về nhà đem những nơi chúng ta muốn đi bày ra, sau này chúng ta cùng đi." Phùng Kiến Vũ kéo tay Vương Thanh nhìn vào mắt anh nói nghiêm túc: "Em thật rất muốn sống, em muốn tiếp tục nhìn những cảnh sắc xinh đẹp như thế này, em muốn tiếp tục cà WEIBO nhìn khuê nữ cá mặn của chúng ta, em muốn nhìn Niệm Niệm kết hôn sanh con, em còn muốn nắm tay anh cho đến khi chúng ta tóc bạc hoa râm, sau đó nghe anh nói anh vẫn yêu em như thuở ban đầu."
Vương Thanh thân mật hôn lên trán Phùng Kiến Vũ, " Được, chỉ cần em muốn, anh cũng sẽ cho em."
Bạn nhìn, tốt biết bao. Trời xanh, mây trắng, hai người yêu nhau, cả đời cũng sẽ ở cùng nhau.
Hoàn.
--------------------------------------------
Đôi lời tâm sự: có ý kiến cho rằng đây là kế thúc OE, cũng có ý kiến là SE, riêng bản thân tui tui cho nó là HE, tuy bệnh của Vũ không thể nào trị hết nhưng bây giờ cậu ấy vẫn sống, hai người vẫn ở bên nhau, vẫn sẽ cùng nhau thực hiện hết nguyện vọng của hai người, họ ở bên nhau ngày nào là hạnh phúc ngày đó, đó là phước phần của họ. Và tui cho rằng đây là hạnh phúc là một cái kết HE. tùy quan điểm của mỗi người nhận định nha.cám ơn các bạn đã cùng tui đồng hành theo dõi bộ truyện này, tuy có rất nhiều thiếu sót nhưng vẫn cám ơn các bạn đã ủng hộ. cám ơn
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ tỉnh lại, hòn đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống, anh cho tới bây giờ không biết, nguyên lai chờ đợi một người mở mắt ra, là dài đằng đẵng như vậy, là quá trình đau khổ như vậy. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, monitor theo dõi chức năng sống của cậu luôn không ổn định, mỗi lần máy vang lên tín hiệu bệnh tình nguy cấp, trong lòng anh đều giống như bị điện giật vậy.
Cổ họng Phùng Kiến Vũ khô khốc không cách nào mở miệng nói chuyện, trên người cắm thất thất bát bát ống, ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Thanh. Bởi vì trí nhớ của cậu dừng lại lúc cậu cùng Vương Thanh tại cánh đồng hoa ở Provence, Vương Thanh an ủi hôn lên môi cậu: "Em đừng vội, anh trước tìm bác sĩ kiểm tra thân thể cho em một chút. Đợi một hồi kiểm tra xong, em muốn biết cái gì, anh sẽ nói cho em biết được không?" Phùng Kiến Vũ sắc mặt tái nhợt, nhưng ý thức đã trở lại, vì vậy nhu thuận gật đầu.
Vương Thanh gọi tới bác sĩ đến kiểm tra thân thể cậu, ngay cả bác sĩ đều cảm thấy đây là một kỳ tích, bởi vì tế bào ung thư của cậu không có di căn. Bác sĩ vỗ bả vai Vương Thanh, vui vẻ yên tâm nói: "Bệnh tình của Phùng tiên sinh đã được khống chế, có thể từ ICU chuyển tới phòng bệnh bình thường, những dụng cụ trên người cũng có thể tháo ra. Vương tiên sinh, chúc mừng." Vương Thanh đã hai tháng nửa bước không rời chiếu cố Phùng Kiến Vũ, bác sĩ cũng thấy ở trong mắt. Ở trong bệnh viện, chứng kiến quá nhiều sanh ly tử biệt, cũng nhìn qua quá nhiều người nhà không chịu trách nhiệm, đối với loại này cố chấp này của Vương Thanh, bác sĩ cũng rất cảm động.
Qua nửa ngày, Phùng Kiến Vũ được chuyển đến phòng bệnh bình thường cho một người. Vương Thanh vừa dùng muỗng nhỏ đút nước cho cậu, vừa nói: "Ngày đó,em ở cánh đồng hoa té xỉu, anh liền lập tức đem em về Bắc Kinh. Dẫu sao bệnh của em vẫn luôn là do bác sĩ ở Bắc Kinh trị liệu, đối với bệnh tình của em cũng tương đối hiểu biết, cho nên anh liền đem em về." Vương Thanh vừa nói vừa nói ngừng một chút, thanh âm bắt đầu có chút nghẹn ngào, "Em biết không, lúc mới vừa mang em trở lại, bác sĩ ra thông báo bốn năm lần bệnh tình nguy kịch, đến cuối cùng bọn họ thậm chí mở miệng bảo anh buông tha em "
Phùng Kiến Vũ không nói lời nào, chỉ như vậy lẳng lặng nhìn Vương Thanh - người yêu của cậu. Phùng Kiến Vũ không cách nào tưởng tượng, hai tháng cậu hôn mê, Vương Thanh phải vượt qua như thế nào. Cậu chỉ cần nghĩ nếu như là đổi lại Vương Thanh nằm ở trên giường bệnh băng lạnh, cậu cũng khổ sở không thể kiềm chế.
Vương Thanh để ly nước trong tay xuống, nắm tay Phùng Kiến Vũ, cười ôn nhu, "Nhưng mà anh làm sao có thể buông tha em đây. Không có em, anh không sống nổi. Sau đó bác sĩ cho anh một đề nghị, nói là bệnh viện ở Pháp vừa nghiên cứu ra một loại thuốc mới nhưng còn chưa thử nghiệm trên bệnh nhân, cho nên hỏi anh có nguyện ý thử hay không. Anh nghĩ, nhìn em ở trên giường bệnh một mực hôn mê cho đến chết đi, không bằng thử đánh cuộc một lần, coi như không có thành công em không thể sống lại, anh cũng sẽ bồi theo em." Vương Thanh bình tĩnh nói muốn cùng Phùng Kiến Vũ sống chết có nhau, giống như đây là chuyện đương nhiên vậy.
Nước mắt Phùng Kiến Vũ không ngừng chảy ra, cậu không có cách nào mở miệng nói chuyện, cổ họng của cậu không cách nào phát ra âm thanh, cậu kéo tay Vương Thanh, nhất bút nhất họa viết ra điều duy nhất mà bây giờ cậu muốn nói với anh
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ ở lòng bàn tay của anh viết lên ba chữ em yêu anh, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, anh ôn nhu lau đi nước mắt cậu nói: "Anh cũng yêu em."
...
Rốt cuộc nằm bệnh viện ba tháng, Phùng Kiến Vũ rốt cuộc được phê chuẩn xuất viện. Bệnh tình của cậu không cách nào trị tận gốc, chính xác mà nói, bệnh của cậu chính là một quả bom hẹn giờ. Nhưng Phùng Kiến Vũ không vướng vít chuyện mình có thể sống bao lâu, cậu xem lần này bệnh tình có thể khống chế, đã là trời cao ban ơn cho cậu. Cậu bây giờ chỉ hy vọng dùng cuộc sống còn lại của mình bầu bạn Tiểu Niệm Thanh còn có cùng Vương Thanh yêu nhau.
Dưới sự phê chuẩn của bác sĩ, Vương Thanh mang Phùng Kiến Vũ đi đến Tây Tạng. Đồng cỏ xanh biếc, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lơ lửng, không khí trong lành. Thân thể cậu vẫn hết sức yếu ớt, Vương Thanh mặc xong áo khoác cho cậu mới đem cậu từ trên xe ôm xuống, đặt vào xe lăn.
Dưới trời xanh mây trắng, vừa nhìn thảo nguyên vô tận, Phùng Kiến Vũ cảm thấy mình khoát tay là có thể chạm tới bầu trời. Lần đầu tiên trong đời cậu thấy được cảnh sắc xinh đẹp như vậy, đầy hưng phấn, Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ mặt đầy nụ cười, anh cũng thật cao hứng.
Vương Thanh đứng ở trước mặt Phùng Kiến Vũ nói: "Ở đây còn một số trường học điều kiện không tốt, anh lấy danh nghĩa của chúng ta quyên góp cho trường học 58 vạn, 31+27=58. Một là thật sự muốn giúp những đứa trẻ ở nơi này, hai là anh cũng có chút tư tâm, không phải nói làm nhiều chuyện tốt, sẽ có hảo báo sao? Anh hy vọng lão Thiên gia thấy anh thành tâm, sẽ để cho em bồi ở bên cạnh anh lâu một chút, lâu thêm một chút nữa."
Phùng Kiến Vũ sờ gương mặt Vương Thanh, trong lòng không khỏi nghĩ: Người đàn ông này là dùng tất cả sinh mạng mà yêu mình a! Cậu nhìn anh cười nói: "Thanh nhi, sinh mạng em không có tiếc nuối, coi như bây giờ chết ở chỗ này em cũng thỏa mãn."
Nghe được lời Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh hoảng sợ nhìn cậu. Từ lần trước ở Provence cậu ở trong ngực anh hôn mê, Vương Thanh thời thời khắc khắc đều rất quan tâm thân thể cậu, tay Vương Thanh ở trên người cậu không ngừng sờ loạn, sốt ruột hỏi: "Đại Vũ, em có phải có nơi nào lại không thoải mái hay không, em đừng không nói ra a."
Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh gấp gáp, nắm lấy đang không ngừng sờ loạn trên người mình, nhẹ giọng trấn an, "Em không có nơi nào khó chịu, em rất tốt, anh đừng lo lắng."
Nghe lời Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh mới an tâm, anh ôm lấy cậu nói: "Đại Vũ, sau này đừng dọa anh như vậy, em biết anh không thể không có em mà."
Phùng Kiến Vũ tựa vào bả vai Vương Thanh hỏi: "Thanh nhi, nếu như, em nói nếu như, có một ngày em thật sự không có ở đây, anh sẽ làm sao?"Anh ở bên tai Phùng Kiến Vũ thở dài nói: "Đại Vũ, chúng ta chung một chỗ có bao nhiêu năm, chính anh cũng sắp đếm không hết. Trừ đi bảy năm anh hôn mê kia ,sau khi chúng ta gặp lại mỗi một ngày chúng ta đề ở chung một chỗ. Anh yêu em, không phải bởi vì em là ai, mà là bởi vì sau khi anh yêu em anh là ai. Cùng em ở chung một chỗ sau này, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới cuộc sống không có em. Cho nên, Đại Vũ em không được rời khỏi anh, anh cũng sẽ không để cho em rời khỏi anh. Nếu như có một ngày, bởi vì một ít nguyên nhân khách quan em phải rời khỏi anh, đó cũng là ngày cuối cùng của cuộc đời anh, cả đời anh đều phải cùng em ở chung một chỗ."
Phùng Kiến Vũ rời khỏi vòng tay anh, lộ ra một nụ cười sáng lạng, "Thanh nhi, chúng ta về nhà đi! Em còn có rất nhiều nơi muốn đi, sau khi chúng ta về nhà đem những nơi chúng ta muốn đi bày ra, sau này chúng ta cùng đi." Phùng Kiến Vũ kéo tay Vương Thanh nhìn vào mắt anh nói nghiêm túc: "Em thật rất muốn sống, em muốn tiếp tục nhìn những cảnh sắc xinh đẹp như thế này, em muốn tiếp tục cà WEIBO nhìn khuê nữ cá mặn của chúng ta, em muốn nhìn Niệm Niệm kết hôn sanh con, em còn muốn nắm tay anh cho đến khi chúng ta tóc bạc hoa râm, sau đó nghe anh nói anh vẫn yêu em như thuở ban đầu."
Vương Thanh thân mật hôn lên trán Phùng Kiến Vũ, " Được, chỉ cần em muốn, anh cũng sẽ cho em."
Bạn nhìn, tốt biết bao. Trời xanh, mây trắng, hai người yêu nhau, cả đời cũng sẽ ở cùng nhau.
Hoàn.
--------------------------------------------
Đôi lời tâm sự: có ý kiến cho rằng đây là kế thúc OE, cũng có ý kiến là SE, riêng bản thân tui tui cho nó là HE, tuy bệnh của Vũ không thể nào trị hết nhưng bây giờ cậu ấy vẫn sống, hai người vẫn ở bên nhau, vẫn sẽ cùng nhau thực hiện hết nguyện vọng của hai người, họ ở bên nhau ngày nào là hạnh phúc ngày đó, đó là phước phần của họ. Và tui cho rằng đây là hạnh phúc là một cái kết HE. tùy quan điểm của mỗi người nhận định nha.cám ơn các bạn đã cùng tui đồng hành theo dõi bộ truyện này, tuy có rất nhiều thiếu sót nhưng vẫn cám ơn các bạn đã ủng hộ. cám ơn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook