Đến Chết Không Thay Đổi
-
Chương 32
Phùng Kiến Vũ sau khi công khai tình yêu của hai người, chẳng những không bị phong sát, ngược lại rất nhiều người tán thưởng thái độ thẳng thắn của cậu, hơn nữa người đến tìm cậu đóng phim ngày càng nhiều. Thậm chí có thật nhiều chương trình phỏng vấn mời Phùng Kiến Vũ đi, hy vọng cậu có thể cùng mọi người nói một chút về tình yêu của hai người
Sự nghiệp của Phùng Kiến Vũ càng ngày càng thành công, Vương Thanh cũng một mực ở bên cạnh lặng lẽ ủng hộ cậu thỉnh thoảng còn bồi cậu tham gia mấy hoạt động, tham gia mấy chương trình phỏng vấn, vì vậy mọi người cũng bắt đầu tiếp nhận còn chúc phúc cho tình cảm của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ
Tiểu Niệm Thanh cũng đã 11 tuổi, càng trưởng thành càng hiểu chuyện. Tiểu Niệm Thanh bắt đầu hiểu tình cảm của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ, mỗi lần nghe được Phùng Kiến Vũ vào phòng, bé cũng không quấy nhiễu. Tiểu Niệm Thanh biết, mặc dù bé không có mẹ, nhưng đối với chuyện bé có hai người cha, bé vẫn rất tự hào, huống chi hai cha lại rất ấm áp và đẹp trai như vậy a
... Ngày 26 tháng 12 năm 2025
Rất nhanh, đã đến ước hẹn mười năm của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh vẫn không đề cập đến chuyện này, Phùng Kiến Vũ cũng không nhắc tới. Dẫu sao cuộc sống bây giờ đã rất tốt đẹp rồi, cậu cảm thấy có chút thiếu sót cũng không có gì, cậu cảm thấy không có chuyện gì là tuyệt đối hoàn mỹ.
Hôm nay, Vương Thanh giúp cậu từ chối hết tất cả công việc, bảo là muốn đem cậu đến một nơi, hơn nữa còn rất thần bí cho cậu mang một cái chụp mắt. Phùng Kiến Vũ dù sao cũng hết sức tín nhiệm anh, cứ mặc cho anh mang cậu không ngừng đi về phía trước. Một lát sau, Vương Thanh lại cho Phùng Kiến Vũ đeo một cái tai nghe, trước khi mang anh liền nói với cậu: "Đại Vũ, em chỉ cần nắm lấy tay anh, đi theo anh là được, anh sẽ không để cho em ngã xuống, tin tưởng anh." Phùng Kiến Vũ nhu thuận gật đầu một cái, Vương Thanh ôn nhu đeo tai nghe lên cho cậu.
Một giai điệu quen thuộc vang lên bên tai cậu, đây là bài hát mà Phùng Kiến Vũ đời này cũng sẽ không bao giờ quên, đây cũng là bài hát mà Vương Thanh đời này cũng sẽ không quên lời, đây là ca khúc đầu tiên của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ 《 Nay Hạ 》, đây là Hạ bảo bảo thuộc về bọn họ, cũng là thuộc về tất cả người hâm mộ Thanh vũ
Nghe bài hát, Phùng Kiến Vũ cũng nhớ tới cậu cùng Vương Thanh năm đó. Cậu nhớ tới lúc hai người ra mắt còn chưa có tốt nghiệp đại học, tỉnh tỉnh mê mê đóng một bộ phim, sau đó có rất nhiều người ái mộ yêu thương bọn họ. Những người ái mộ này chính là vũ mao, là sức mạnh của cậu cùng Vương Thanh, là sự an ủi lúc cậu cùng Vương Thanh những lúc mệt mỏi, là người nhà của cậu cùng Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ cảm thấy chuyện may mắn nhất trừ gặp Vương Thanh, chính là gặp được những người ái mộ hết lòng yêu thương bọn họ
Phùng Kiến Vũ nghe bài hát, Vương Thanh dắt cậu đi, cậu liền theo đi theo, Vương Thanh đỡ cậu ngồi xuống, cậu liền ngồi xuống. Dọc theo đường đi được Vương Thanh tỉ mĩ quan tâm chiếu cố, Phùng Kiến Vũ cũng rất hưởng thụ.
Qua một lúc lâu, trong lúc Phùng Kiến Vũ hơi có chút buồn ngủ thì cậu cảm giác mình bị ấn vào một cái ghế, sau đó Vương Thanh gỡ tai nghe của cậu xuống. Bởi vì cái chụp mắt còn chưa gỡ xuống , cho nên Phùng Kiến Vũ chỉ có thể nghe được bước chân Vương Thanh rời đi. Phùng Kiến Vũ cảm giác nơi này hết sức an tĩnh,cậu cảm giác thậm chí cậu còn nghe được hô hấp của chính mình
Chỉ chốc lát, Phùng Kiến Vũ liền nghe được thanh âm Vương Thanh, "Đại Vũ, em có thể tháo chụp mắt xuống rồi." Sau đó cậu chậm rãi tháo chụp mắt xuống. Chỉ nhìn thấy xung quanh một mảnh tối đen chỉ có một ngọn đèn chiếu vào chỗ Vương Thanh đang đứng
Lúc Phùng Kiến Vũ kinh ngạc, âm nhạc vang lên. Vương Thanh cầm micro hát lên, "Khi đó, anh còn cho rằng yêu là cuộc sống, cũng xem như là hiểu được cái gì thích hợp cái gì không thể. Gần đây vẫn như thế cố gắng phối hợp với tính cách của em, những thứ em theo đuổi, những lận đận của em. Anh lái xe, tính xem mình đã phí hoài bao nhiêu năm tháng, dường như cũng đủ viết lên một mối tình mãnh liệt. Nếu như sau này em muốn vì một ai đó mà phí hoài quãng thời gian tươi đẹp, nước mắt chỉ có thể giữ lấy trong ngực anh. Dằn vặt nhau cho đến cuối đời, dù đau thương vẫn không buông tay, sau khi bắt đầu vướng mắc lại được người phóng đại sự tự do. Sự tức giận của em thật ôn nhu, tình cảm vừa đau vừa hưởng thụ, nếu như anh nói không hôn được em anh sẽ không bỏ cuộc,vậy ai có thể ép em tạm bợ." ( bản dịch của page QingYu Vn - Vương Thanh & Phùng Kiến Vũ)
Một bài 《 Không tạm bợ 》được Vương Thanh hát tràn đầy thâm tình. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, thanh âm trầm thấp, "Đại Vũ, em chính là không tạm bợ của anh." Sau đó, đèn hội trường vào thời khắc này đều sáng lên. Phùng Kiến Vũ thấy được trừ giữa sân khấu, chung quanh tất cả đều là người. Cậu thấy được toàn hội trường tràn đầy bảng đèn "Thanh Vũ "Vũ Thanh" "Mười năm chớp mắt bồi Thanh Vũ ". Cậu chỉ cảm thấy một giây kế tiếp nước mắt của cậu sẽ tràn mi.
Vương Thanh chậm rãi đi về phía Phùng Kiến Vũ ngồi đối diện cậu hỏi: "Đại Vũ, em có nhớ mười năm trước ở nơi này anh đã nói cái gì không?"
Hồi ức lại lập tức dâng lên trong lòng, lời hứa ngày xưa rành rành ở trước mắt." Nếu 10 năm sau anh chưa lấy vợ, em chưa gả đi, em có đồng ý chung sống với anh không? " Phùng Kiến Vũ cảm thấy cậu bây giờ chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Vương Thanh sợ Phùng Kiến Vũ xấu hổ, không chịu ở trước mặt mọi người chấp nhận lời cầu hôn của anh, còn đặc biệt như đứa trẻ tức giận nói: "Đại Vũ, người làm chứng năm đó đều ở chỗ này, em cũng không thể chơi xấu nói không nhớ a." Nói xong liền chỉ chỉ người ái mộ dưới đài
Vương Thanh từ trong túi lấy ra một cái hộp màu tím tinh xảo, đứng ở trước mặt cậu, quỳ một chân xuống đất, có chút kích động nói: "Đại Vũ, mười năm đến rồi, em có nguyện ý gả cho anh không." Lập tức, đèn toàn hội trường tắt đi, trong mắt Phùng Kiến Vũ chỉ còn lại bảy chữ thật to "Mười năm chớp mắt bồi Thanh Vũ"
Cùng Vương Thanh lần đầu tiên gặp mặt, cùng Vương Thanh trở thành bạn tốt, cùng Vương Thanh ở chung một phòng kí túc, cùng Vương Thanh lẫn nhau bày tỏ tâm ý, cái ôm đầu tiên cùng Vương Thanh , nụ hôn đầu tiên cùng Vương Thanh, lần đầu tiên quay phim cùng Vương Thanh, cùng Vương Thanh lần đầu làm Amazing Chinese , cùng Vương Thanh thu âm ca khúc đầu tiên, cùng Vương Thanh lần đầu tiên tổ chức fan meeting, cùng Vương Thanh quay bộ phim thứ hai, cùng Vương Thanh... Tất cả chuyện cũ, dường như tái hiện một lần nữa trong đầu cậu
Thanh âm Phùng Kiến Vũ có chút nghẹn ngào, nhưng cậu vẫn lớn tiếng nói với Vương Thanh: "Em nguyện ý." Nghe được câu trả lời của Phùng Kiến Vũ, không chỉ là Vương Thanh mặt đầy kích động cùng hưng phấn mà người ái mộ dưới đài cũng bùng nổ, bọn họ chờ giây phút này, đợi suốt mười năm a.
Vương Thanh đứng lên, vụng về đeo nhẫn cho cậu. Phùng Kiến Vũ buồn cười nhìn Vương Thanh, ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh. Sau đó, hai người dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người, triền triền miên miên ngọt ngào hôn nhau.
Sự nghiệp của Phùng Kiến Vũ càng ngày càng thành công, Vương Thanh cũng một mực ở bên cạnh lặng lẽ ủng hộ cậu thỉnh thoảng còn bồi cậu tham gia mấy hoạt động, tham gia mấy chương trình phỏng vấn, vì vậy mọi người cũng bắt đầu tiếp nhận còn chúc phúc cho tình cảm của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ
Tiểu Niệm Thanh cũng đã 11 tuổi, càng trưởng thành càng hiểu chuyện. Tiểu Niệm Thanh bắt đầu hiểu tình cảm của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ, mỗi lần nghe được Phùng Kiến Vũ vào phòng, bé cũng không quấy nhiễu. Tiểu Niệm Thanh biết, mặc dù bé không có mẹ, nhưng đối với chuyện bé có hai người cha, bé vẫn rất tự hào, huống chi hai cha lại rất ấm áp và đẹp trai như vậy a
... Ngày 26 tháng 12 năm 2025
Rất nhanh, đã đến ước hẹn mười năm của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh vẫn không đề cập đến chuyện này, Phùng Kiến Vũ cũng không nhắc tới. Dẫu sao cuộc sống bây giờ đã rất tốt đẹp rồi, cậu cảm thấy có chút thiếu sót cũng không có gì, cậu cảm thấy không có chuyện gì là tuyệt đối hoàn mỹ.
Hôm nay, Vương Thanh giúp cậu từ chối hết tất cả công việc, bảo là muốn đem cậu đến một nơi, hơn nữa còn rất thần bí cho cậu mang một cái chụp mắt. Phùng Kiến Vũ dù sao cũng hết sức tín nhiệm anh, cứ mặc cho anh mang cậu không ngừng đi về phía trước. Một lát sau, Vương Thanh lại cho Phùng Kiến Vũ đeo một cái tai nghe, trước khi mang anh liền nói với cậu: "Đại Vũ, em chỉ cần nắm lấy tay anh, đi theo anh là được, anh sẽ không để cho em ngã xuống, tin tưởng anh." Phùng Kiến Vũ nhu thuận gật đầu một cái, Vương Thanh ôn nhu đeo tai nghe lên cho cậu.
Một giai điệu quen thuộc vang lên bên tai cậu, đây là bài hát mà Phùng Kiến Vũ đời này cũng sẽ không bao giờ quên, đây cũng là bài hát mà Vương Thanh đời này cũng sẽ không quên lời, đây là ca khúc đầu tiên của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ 《 Nay Hạ 》, đây là Hạ bảo bảo thuộc về bọn họ, cũng là thuộc về tất cả người hâm mộ Thanh vũ
Nghe bài hát, Phùng Kiến Vũ cũng nhớ tới cậu cùng Vương Thanh năm đó. Cậu nhớ tới lúc hai người ra mắt còn chưa có tốt nghiệp đại học, tỉnh tỉnh mê mê đóng một bộ phim, sau đó có rất nhiều người ái mộ yêu thương bọn họ. Những người ái mộ này chính là vũ mao, là sức mạnh của cậu cùng Vương Thanh, là sự an ủi lúc cậu cùng Vương Thanh những lúc mệt mỏi, là người nhà của cậu cùng Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ cảm thấy chuyện may mắn nhất trừ gặp Vương Thanh, chính là gặp được những người ái mộ hết lòng yêu thương bọn họ
Phùng Kiến Vũ nghe bài hát, Vương Thanh dắt cậu đi, cậu liền theo đi theo, Vương Thanh đỡ cậu ngồi xuống, cậu liền ngồi xuống. Dọc theo đường đi được Vương Thanh tỉ mĩ quan tâm chiếu cố, Phùng Kiến Vũ cũng rất hưởng thụ.
Qua một lúc lâu, trong lúc Phùng Kiến Vũ hơi có chút buồn ngủ thì cậu cảm giác mình bị ấn vào một cái ghế, sau đó Vương Thanh gỡ tai nghe của cậu xuống. Bởi vì cái chụp mắt còn chưa gỡ xuống , cho nên Phùng Kiến Vũ chỉ có thể nghe được bước chân Vương Thanh rời đi. Phùng Kiến Vũ cảm giác nơi này hết sức an tĩnh,cậu cảm giác thậm chí cậu còn nghe được hô hấp của chính mình
Chỉ chốc lát, Phùng Kiến Vũ liền nghe được thanh âm Vương Thanh, "Đại Vũ, em có thể tháo chụp mắt xuống rồi." Sau đó cậu chậm rãi tháo chụp mắt xuống. Chỉ nhìn thấy xung quanh một mảnh tối đen chỉ có một ngọn đèn chiếu vào chỗ Vương Thanh đang đứng
Lúc Phùng Kiến Vũ kinh ngạc, âm nhạc vang lên. Vương Thanh cầm micro hát lên, "Khi đó, anh còn cho rằng yêu là cuộc sống, cũng xem như là hiểu được cái gì thích hợp cái gì không thể. Gần đây vẫn như thế cố gắng phối hợp với tính cách của em, những thứ em theo đuổi, những lận đận của em. Anh lái xe, tính xem mình đã phí hoài bao nhiêu năm tháng, dường như cũng đủ viết lên một mối tình mãnh liệt. Nếu như sau này em muốn vì một ai đó mà phí hoài quãng thời gian tươi đẹp, nước mắt chỉ có thể giữ lấy trong ngực anh. Dằn vặt nhau cho đến cuối đời, dù đau thương vẫn không buông tay, sau khi bắt đầu vướng mắc lại được người phóng đại sự tự do. Sự tức giận của em thật ôn nhu, tình cảm vừa đau vừa hưởng thụ, nếu như anh nói không hôn được em anh sẽ không bỏ cuộc,vậy ai có thể ép em tạm bợ." ( bản dịch của page QingYu Vn - Vương Thanh & Phùng Kiến Vũ)
Một bài 《 Không tạm bợ 》được Vương Thanh hát tràn đầy thâm tình. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, thanh âm trầm thấp, "Đại Vũ, em chính là không tạm bợ của anh." Sau đó, đèn hội trường vào thời khắc này đều sáng lên. Phùng Kiến Vũ thấy được trừ giữa sân khấu, chung quanh tất cả đều là người. Cậu thấy được toàn hội trường tràn đầy bảng đèn "Thanh Vũ "Vũ Thanh" "Mười năm chớp mắt bồi Thanh Vũ ". Cậu chỉ cảm thấy một giây kế tiếp nước mắt của cậu sẽ tràn mi.
Vương Thanh chậm rãi đi về phía Phùng Kiến Vũ ngồi đối diện cậu hỏi: "Đại Vũ, em có nhớ mười năm trước ở nơi này anh đã nói cái gì không?"
Hồi ức lại lập tức dâng lên trong lòng, lời hứa ngày xưa rành rành ở trước mắt." Nếu 10 năm sau anh chưa lấy vợ, em chưa gả đi, em có đồng ý chung sống với anh không? " Phùng Kiến Vũ cảm thấy cậu bây giờ chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Vương Thanh sợ Phùng Kiến Vũ xấu hổ, không chịu ở trước mặt mọi người chấp nhận lời cầu hôn của anh, còn đặc biệt như đứa trẻ tức giận nói: "Đại Vũ, người làm chứng năm đó đều ở chỗ này, em cũng không thể chơi xấu nói không nhớ a." Nói xong liền chỉ chỉ người ái mộ dưới đài
Vương Thanh từ trong túi lấy ra một cái hộp màu tím tinh xảo, đứng ở trước mặt cậu, quỳ một chân xuống đất, có chút kích động nói: "Đại Vũ, mười năm đến rồi, em có nguyện ý gả cho anh không." Lập tức, đèn toàn hội trường tắt đi, trong mắt Phùng Kiến Vũ chỉ còn lại bảy chữ thật to "Mười năm chớp mắt bồi Thanh Vũ"
Cùng Vương Thanh lần đầu tiên gặp mặt, cùng Vương Thanh trở thành bạn tốt, cùng Vương Thanh ở chung một phòng kí túc, cùng Vương Thanh lẫn nhau bày tỏ tâm ý, cái ôm đầu tiên cùng Vương Thanh , nụ hôn đầu tiên cùng Vương Thanh, lần đầu tiên quay phim cùng Vương Thanh, cùng Vương Thanh lần đầu làm Amazing Chinese , cùng Vương Thanh thu âm ca khúc đầu tiên, cùng Vương Thanh lần đầu tiên tổ chức fan meeting, cùng Vương Thanh quay bộ phim thứ hai, cùng Vương Thanh... Tất cả chuyện cũ, dường như tái hiện một lần nữa trong đầu cậu
Thanh âm Phùng Kiến Vũ có chút nghẹn ngào, nhưng cậu vẫn lớn tiếng nói với Vương Thanh: "Em nguyện ý." Nghe được câu trả lời của Phùng Kiến Vũ, không chỉ là Vương Thanh mặt đầy kích động cùng hưng phấn mà người ái mộ dưới đài cũng bùng nổ, bọn họ chờ giây phút này, đợi suốt mười năm a.
Vương Thanh đứng lên, vụng về đeo nhẫn cho cậu. Phùng Kiến Vũ buồn cười nhìn Vương Thanh, ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh. Sau đó, hai người dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người, triền triền miên miên ngọt ngào hôn nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook