Đen Ăn Đen
-
Chương 7: Trận chiến thứ bảy
Về việc Mạc Ninh cố ý không mang dù, đó
là cô đang thiết lập một cảnh tượng, ví dụ như Cố Chuẩn đưa cô về nhà. Ý tưởng của cô là, trước mặt Trương Kiệt Chí chỉ thuận tiện viện lý do cô không để ý đến hắn, cũng không muốn để Cố Chuẩn hiểu lầm.
Đương nhiên, đây là Mạc Ninh vì mình mà tìm một cái cớ đường đường chính chính.
Người định không bằng trời định, mưa vẫn rơi xuống, Cố Chuẩn lại không đến.
Cho đến thời gian dùng cơm trưa Mạc Ninh mới tháo mắt kính xuống, thu dọn một chút, mang túi đi ra ngoài, khi cô đứng dậy nhìn lướt qua nhà sách, hôm nay nhà sách quả thật thiếu đi những vị khách quen.
Cố lão tiên sinh vẫn ngồi dưới ánh đèn màu cam, yên tĩnh khoan thai, một tay lật sách, tay kia cầm bút chú thích, Mạc Ninh mỉm cười, không nỡ quấy rầy, lẳng lặng đi qua cửa. Ra khỏi nhà sách, ngoài cửa tiếng mưa rơi tí tách truyền vào, sau vài giây đờ đẫn cô mới nhấc chân, đúng lúc này, phía sau một giọng nói truyền đến: “Trời mưa lớn như vậy, không mang dù sao?”
Vẫn là quấy rầy Cố lão tiên sinh, Mạc Ninh có chút ngượng ngùng, xoay người cười nói: “Cám ơn bác đã quan tâm, cháu tự đón xe về được rồi.”
Cố lão tiên sinh vẫn đang dùng bút máy, khi Mạc Ninh nhìn ông, ông từ từ đóng nắp viết, nói: “Mẹ Cố Chuẩn sẽ đến đón tôi, nếu không ngại, để bà ấy đưa cháu về. Đón xe lúc này rất khó.”
“Cháu……”
“Sao, khách khí với cả bác sao?”
Mạc Ninh thoáng đắn đo một lát, đành phải nói: “Xem ra cháu chỉ còn cách nói cám ơn.”
Mẹ Cố Chuẩn đến rất nhanh. Trong lúc chờ đợi, Mạc Ninh hoặc xuất phát từ nhàm chán hoặc xuất phát từ tò mò, tưởng tượng qua bộ dáng của mẹ Cố Chuẩn, cô nhớ rõ Cố Khải Nguyên từng lơ đãng đề cập đến mình và vợ trước khi kết hôn đã yêu nhau được mười năm.
Đi ra cửa cùng Cố Khải Nguyên, đầu tiên Mạc Ninh nghe thấy tiếng còi ô tô, trong tiếng mưa rơi tí ta tí tách truyền đến giọng phụ nữ từ chiếc xe hơi đỏ có rèm che kia: “Ông xã, ở đây.”
Tiếng “ông xã” như mìn nổ bên tai Mạc Ninh, cô theo bản năng nhìn mọi người trên đường tìm kiếm xem “ông xã” này là ai, chẳng qua là, xung quanh cô hình như chỉ có Cố lão tiên sinh.
Vừa vặn lúc này Cố lão tiên sinh nói: “Đi thôi, cháu Mạc, đó là vợ của bác.”
Mạc Ninh chấn động quay đầu, thấy Cố Khải Nguyên tràn ngập ý cười nhìn người ngồi trong chiếc xe đỏ kia. Trời tuy mưa to, nhưng Mạc Ninh hình như cảm thấy trong không khí có một dòng điện không tầm thường lưu chuyển. Giây tiếp theo, trong đầu óc nghề nghiệp của cô đã xuất hiện vài mấu chốt: chồng già vợ trẻ, tái hôn, tình yêu xế chiều, tình yêu không tuổi tác….
Đến gần xe, Mạc Ninh vẫn giữ sự tò mò trong lòng. Cô nhắc nhở mình cố không được dùng ánh mắt quái dị nhìn người điều khiển xe….
Trong xe hé ra một khuôn mặt tuổi không trẻ nhưng lại dưỡng mặt da rất tốt, chủ nhân của khuôn mặt kia kinh hỉ nhìn Mạc Ninh. Âm điệu bùi tai vang lên: “Là cháu?!”
Dọc theo đường đi, Cố Khải Nguyên, Hoàng Kỳ Hoa và Mạc Ninh cùng cảm thán, thế giới này thật nhỏ bé. Hơn ba tháng trước, hai người cùng nhìn trúng một cái túi ở cửa hàng, khi đó Mạc Ninh hào phóng tặng lại chiếc túi cho bà, Hoàng Kỳ Hoa vì cảm ơn đã kéo cô đi uống trà trưa. Khi đó hai người đã có ấn tượng sâu sắc với nhau, chỉ có điều sơ ý không lưu lại số điện thoại.
“Ai biết còn có thể gặp lại đâu? Đây đúng là duyên phận ông trời cho.” Tính Hoàng Kỳ Hoa thực ra rất thích nói đùa, vừa mở miệng đã nói: “Nhìn tuổi chúng ta thế này, làm chị em không thích hợp, dì có con trai, nếu cháu không có bạn trai, chi bằng làm vợ con dì đi!”
Cố Khải Nguyên ho khan mãnh liệt hai tiếng.
Mạc Ninh sảng khoái nói: “Đề nghị không tệ.”
Cố Khải Nguyên ho khan kịch liệt.
Hoàng Kỳ Hoa lái xe lao vào màn mưa, Mạc Ninh ngồi ghế sau, cách hàng ghế đầu, qua khe hở kính chắn gió thấy cần gạt nước đang hoạt động, trong xe có mùi hương cực kỳ dễ chịu, làm người ta cảm thấy dễ chịu. Suy nghĩ miên man, thì ra Cố Chuẩn sinh ra trong một gia đình như vậy. Trước kia đã xem nhiều ngôn tình tiểu thuyết ai oán bi thương, còn tưởng những người đàn ông quá mức vĩ đại khó tiếp cận phần lớn đến từ gia đình bất hạnh, nhưng, đôi vợ chồng trước mắt rõ ràng vô cùng ân ái, chẳng kém nhà cô chút nào, xem ra, bất hạnh trên thế gian này không có nhiều như vậy….
(1) “Không bằng hôm nay đến nhà dì ăn cơm đi? Con dì không ở nhà, lão Cố thì đọc sách, trong nhà thật nhàm chán.” Hoàng Kỳ Hoa đột nhiên nói, lúc Mạc Ninh mới biết thì ra lúc nãy Hoàng Kỳ Hoa gọi “lão Cố” chứ không phải “ông xã”. {Mimi: đồng âm khác nghĩa老顾: lão Cố; 老公: lão công, ông xã; từ công và cố ở đây Mạc Ninh nghe lẫn}
Nghĩ đến đây, Mạc Ninh ngượng ngùng. Hoàng Kỳ Hoa cho là cô không muốn, còn nói: “Đừng để ý, cháu xem, cháu quen lão Cố, cũng biết dì, hôm nay trời lại mưa.”
Mạc Ninh chỉ cười đáp: “Vô cùng vinh hạnh ạ.”
Cố gia ở trong một tiểu khu yên lặng ở phía nam.
“Lúc đầu tầng hai và tầng ba ở đây đều có người ở, sau đó ta và lão Cố thương lượng một chút, mua lại cả tầng hai và tầng ba, ông ấy thích sách, tầng ba coi như làm thư phòng cho ông ấy.” Mưa vẫn lớn như vậy, khi xuống xe, Hoàng Kỳ Hoa kéo Mạc Ninh, chỉ vào phòng ở nhà mình nhiệt tình giới thiệu.
Cố Khải Nguyên cầm ô săn sóc nói: “Vào nhà đi, mưa đấy.”
Phòng ốc ở Cố gia trang bày rất giản dị, bố trí cũng rất ấm áp, sô pha trong phòng khách màu trắng ngà, không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Sau khi vào nhà, Cố Khải Nguyên bị Hoàng Kỳ Hoa sai đi lấy nước trái cây, Hoàng Kỳ Hoa kéo Mạc Ninh đi thăm phòng ở, bậc thang rất rộng, độ dốc vừa phải, Hoàng Kỳ Hoa tự hào nói: “con dì là người đàn ông rất cẩn thận, phần cầu thang này do nó tự thiết kế, mua đông thì nó nhất định phải trải thảm lên bậc thang, về sau nếu hai người muốn phát triển quan hệ thì có thể từ từ tìm hiểu phương diện này của nó.”
Mạc Ninh cười đùa, nhưng không nói gì, đi theo lên tầng.
“Tầng hai là nơi của Cố Chuẩn, thực ra nó không thường về nhà, chủ yếu do nó luôn xung đột với ba.” Nhất thời thở dài, Hoàng Kỳ Hoa tiếp tục nói: “Cũng không hẳn xung đột, chỉ là hai người rất cố chấp, không chịu nhường nhau…” Quay đầu gặp bộ dáng chăm chú lắng nghe của Mạc Ninh, Hoàng Kỳ Hoa lại mỉm cười, “Thôi không nhắc nữa.”
Mạc Ninh nghĩ Hoàng Kỳ Hoa sẽ dẫn cô đi thăm phòng Cố Chuẩn một chút, trên thực tế, cô chỉ đi một vòng ở tầng này đã bị dẫn lên tầng ba.
Nhưng, cảnh tượng đồ sộ ở tầng ba trong nháy mắt đã đánh trúng thần kinh của cô. Giá sách trùng điệp bày la liệt ở vị trí vốn là phòng khách, kết cấu của nơi đây cũng biết niên hạn của những cuốn sách này, nhà sách “Thú vui” đã đủ làm Mạc Ninh líu lưỡi, nhìn thấy tàng thư gia đình thế này, tâm tình Mạc Ninh chỉ còn khiếp sợ. Hoàng Kỳ Hoa bĩu môi nói: “Cố Khải Nguyên đúng là phá gia chi tử, thực ra tổ tiên ông ấy cũng có tiền, đến thế hệ của ông âý, gia sản đều vì mua sách mà sạch, hồi chúng ta còn học đại học, ông ấy còn thu mua tất cả các loại sách nổi tiếng.”
Mạc Ninh sờ sờ lên đường vân của những cuốn sách kia, tự đáy lòng thở dài: “Thẳng thắn mà nói, cháu thật hâm mộ.” Bà Mạc cũng có sở thích sưu tập sách, tuy đại bộ phận kho sách của bà là tiểu thuyết tình yêu trong nước và nước ngoài.
Hoàng Kỳ Hoa không đồng ý nói: “Nếu cháu là con gái của dì sẽ không hâm mộ đâu, cháu sẽ đau khổ.”
Mạc Ninh cười cười, tiện tay cầm một cuốn sách trên giá: “Sao lại đau khổ?”
“Cha cháu rất ngoan cố can thiệp vào cuộc sống sau khi tốt nghiệp, ông ta sẽ khuyên cháu nên xem “Truyện Thủy Hử”, hoặc là khi cháu đang đọc truyện tranh ông ta sẽ cho cháu xem “Đạo đức luận”… Đương nhiên, nếu như cháu không có cách thuyết phục cha, mẹ thì hết cách, cháu sẽ càng đau khổ.”
Hoàng Kỳ Hoa nói rất nhẹ nhàng, nghe không dễ nhận ra một tia ai oán trong đó. Mạc Ninh vô tình lại động đến nguyên nhân ai oán kia: Cố Khải Nguyên khá nghiêm khắc với Cố Chuẩn, nghiêm khắc đến mức làm Hoàng Kỳ Hoa không nhìn nổi, nhìn không nổi rồi không quản nổi, vì thế…
Dường như lại về khuôn cũ.
Mạc Ninh cười yếu ớt: “Có đau khổ hay không, có lẽ chỉ có Cố Chuẩn tự mình biết, hơn nữa, phải biết rằng kết quả này còn mất rất nhiều thời gian. Giống như cháu trước đây, mẹ cháu từng bức cháu……”
Lời Mạc Ninh còn chưa dứt, đã thấy Hoàng Kỳ Hoa dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cô chằm chằm. Bối rối, cô dừng câu chuyện lại rồi hỏi: “Cháu… có vấn đề gì sao?”
Hoàng Kỳ Hoa mở mắt rất to, khóe mắt đuôi cá khẽ cong, bà vui vẻ cười nói: “Không có gì, chỉ là dì thấy cháu gọi tên Cố Chuẩn rất dễ nghe.” Một bàn tay vỗ lên bả vai Mạc Ninh, Hoàng Kỳ Hoa tiếp tục nói: “Lại đây, tiếp tục chuyện lúc trước mẹ cháu bức cháu…”
Ánh mắt Mạc Ninh chợt lóe, vừa rồi Hoàng Kỳ Hoa tránh ánh mắt của cô, ý vị mười phần sâu xa, Mạc Ninh thầm nghĩ, nhưng đừng đùa quá hóa thật, lại nghĩ, nếu đùa quá hóa thật sẽ là chuyện gay go.
Sau khi nói thêm một chút chuyện nữa, Cố Khải Nguyên ở dưới tầng kêu đói, Hoàng Kỳ Hoa nói với Mạc Ninh một câu “Tự thăm nhà đi” rồi đi xuống tầng. Mạc Ninh không có tâm tư yên tĩnh để đọc sách, hàng thứ ba của giá sách kê sát một bức tường, bên cạnh là cửa sổ khổng lồ, điều kiện cách âm ở đây khá tốt, cô chỉ nhìn thấy hạt mưa dày đặc chảy xuống lớp kính thủy tinh, tiếng mưa rơi cũng mơ hồ.
Tự nhiên ôm tay đứng trước cửa sổ, ngắm cảnh trong mưa chẳng có mục đích. Con người và cảnh vật mới mẻ làm tinh thần cô căng lên.
Loại suy nghĩ như có cũng như không này đã bị gián đoạn bởi tiếng gọi của Hoàng Kỳ Hoa, lúc này Mạc Ninh mới cầm sách trên tay trả về chỗ cũ, sau đó cô mới chú ý trong lúc lơ đãng mình đã chọn tựa sách “Tình nhân”.
Trong phòng khách tầng một, Cố Khải Nguyên đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Không biết vì cái gì, lần đầu đến Cố gia làm khách, Mạc Ninh không thấy xa lạ, đi thẳng đến ghế sô pha, cô mỉm cười với Cố Khải Nguyên nói: “Kho sách của bác Cố sinh thật phong phú, phòng sách quả là đồ sộ.”
Cố Khải Nguyên chỉnh âm lượng của ti vi, quay đầu cười ha ha nói: “Đều là thú vui năm xưa, những bộ sách của Cố Chuẩn cũng rất nhiều.”
Mạc Ninh vừa định mở miệng, tiếng mở khóa cửa đột ngột truyền đến, tầm mắt hai người đều hướng về cửa, chỉ thấy Cố Chuẩn mặc so mi đen đẩy cửa mà vào, trên tay hắn cầm một túi giấy, vừa ngẩng đầu, tầm mắt thẳng tắp đã đập vào mắt Mạc Ninh.
Đương nhiên, đây là Mạc Ninh vì mình mà tìm một cái cớ đường đường chính chính.
Người định không bằng trời định, mưa vẫn rơi xuống, Cố Chuẩn lại không đến.
Cho đến thời gian dùng cơm trưa Mạc Ninh mới tháo mắt kính xuống, thu dọn một chút, mang túi đi ra ngoài, khi cô đứng dậy nhìn lướt qua nhà sách, hôm nay nhà sách quả thật thiếu đi những vị khách quen.
Cố lão tiên sinh vẫn ngồi dưới ánh đèn màu cam, yên tĩnh khoan thai, một tay lật sách, tay kia cầm bút chú thích, Mạc Ninh mỉm cười, không nỡ quấy rầy, lẳng lặng đi qua cửa. Ra khỏi nhà sách, ngoài cửa tiếng mưa rơi tí tách truyền vào, sau vài giây đờ đẫn cô mới nhấc chân, đúng lúc này, phía sau một giọng nói truyền đến: “Trời mưa lớn như vậy, không mang dù sao?”
Vẫn là quấy rầy Cố lão tiên sinh, Mạc Ninh có chút ngượng ngùng, xoay người cười nói: “Cám ơn bác đã quan tâm, cháu tự đón xe về được rồi.”
Cố lão tiên sinh vẫn đang dùng bút máy, khi Mạc Ninh nhìn ông, ông từ từ đóng nắp viết, nói: “Mẹ Cố Chuẩn sẽ đến đón tôi, nếu không ngại, để bà ấy đưa cháu về. Đón xe lúc này rất khó.”
“Cháu……”
“Sao, khách khí với cả bác sao?”
Mạc Ninh thoáng đắn đo một lát, đành phải nói: “Xem ra cháu chỉ còn cách nói cám ơn.”
Mẹ Cố Chuẩn đến rất nhanh. Trong lúc chờ đợi, Mạc Ninh hoặc xuất phát từ nhàm chán hoặc xuất phát từ tò mò, tưởng tượng qua bộ dáng của mẹ Cố Chuẩn, cô nhớ rõ Cố Khải Nguyên từng lơ đãng đề cập đến mình và vợ trước khi kết hôn đã yêu nhau được mười năm.
Đi ra cửa cùng Cố Khải Nguyên, đầu tiên Mạc Ninh nghe thấy tiếng còi ô tô, trong tiếng mưa rơi tí ta tí tách truyền đến giọng phụ nữ từ chiếc xe hơi đỏ có rèm che kia: “Ông xã, ở đây.”
Tiếng “ông xã” như mìn nổ bên tai Mạc Ninh, cô theo bản năng nhìn mọi người trên đường tìm kiếm xem “ông xã” này là ai, chẳng qua là, xung quanh cô hình như chỉ có Cố lão tiên sinh.
Vừa vặn lúc này Cố lão tiên sinh nói: “Đi thôi, cháu Mạc, đó là vợ của bác.”
Mạc Ninh chấn động quay đầu, thấy Cố Khải Nguyên tràn ngập ý cười nhìn người ngồi trong chiếc xe đỏ kia. Trời tuy mưa to, nhưng Mạc Ninh hình như cảm thấy trong không khí có một dòng điện không tầm thường lưu chuyển. Giây tiếp theo, trong đầu óc nghề nghiệp của cô đã xuất hiện vài mấu chốt: chồng già vợ trẻ, tái hôn, tình yêu xế chiều, tình yêu không tuổi tác….
Đến gần xe, Mạc Ninh vẫn giữ sự tò mò trong lòng. Cô nhắc nhở mình cố không được dùng ánh mắt quái dị nhìn người điều khiển xe….
Trong xe hé ra một khuôn mặt tuổi không trẻ nhưng lại dưỡng mặt da rất tốt, chủ nhân của khuôn mặt kia kinh hỉ nhìn Mạc Ninh. Âm điệu bùi tai vang lên: “Là cháu?!”
Dọc theo đường đi, Cố Khải Nguyên, Hoàng Kỳ Hoa và Mạc Ninh cùng cảm thán, thế giới này thật nhỏ bé. Hơn ba tháng trước, hai người cùng nhìn trúng một cái túi ở cửa hàng, khi đó Mạc Ninh hào phóng tặng lại chiếc túi cho bà, Hoàng Kỳ Hoa vì cảm ơn đã kéo cô đi uống trà trưa. Khi đó hai người đã có ấn tượng sâu sắc với nhau, chỉ có điều sơ ý không lưu lại số điện thoại.
“Ai biết còn có thể gặp lại đâu? Đây đúng là duyên phận ông trời cho.” Tính Hoàng Kỳ Hoa thực ra rất thích nói đùa, vừa mở miệng đã nói: “Nhìn tuổi chúng ta thế này, làm chị em không thích hợp, dì có con trai, nếu cháu không có bạn trai, chi bằng làm vợ con dì đi!”
Cố Khải Nguyên ho khan mãnh liệt hai tiếng.
Mạc Ninh sảng khoái nói: “Đề nghị không tệ.”
Cố Khải Nguyên ho khan kịch liệt.
Hoàng Kỳ Hoa lái xe lao vào màn mưa, Mạc Ninh ngồi ghế sau, cách hàng ghế đầu, qua khe hở kính chắn gió thấy cần gạt nước đang hoạt động, trong xe có mùi hương cực kỳ dễ chịu, làm người ta cảm thấy dễ chịu. Suy nghĩ miên man, thì ra Cố Chuẩn sinh ra trong một gia đình như vậy. Trước kia đã xem nhiều ngôn tình tiểu thuyết ai oán bi thương, còn tưởng những người đàn ông quá mức vĩ đại khó tiếp cận phần lớn đến từ gia đình bất hạnh, nhưng, đôi vợ chồng trước mắt rõ ràng vô cùng ân ái, chẳng kém nhà cô chút nào, xem ra, bất hạnh trên thế gian này không có nhiều như vậy….
(1) “Không bằng hôm nay đến nhà dì ăn cơm đi? Con dì không ở nhà, lão Cố thì đọc sách, trong nhà thật nhàm chán.” Hoàng Kỳ Hoa đột nhiên nói, lúc Mạc Ninh mới biết thì ra lúc nãy Hoàng Kỳ Hoa gọi “lão Cố” chứ không phải “ông xã”. {Mimi: đồng âm khác nghĩa老顾: lão Cố; 老公: lão công, ông xã; từ công và cố ở đây Mạc Ninh nghe lẫn}
Nghĩ đến đây, Mạc Ninh ngượng ngùng. Hoàng Kỳ Hoa cho là cô không muốn, còn nói: “Đừng để ý, cháu xem, cháu quen lão Cố, cũng biết dì, hôm nay trời lại mưa.”
Mạc Ninh chỉ cười đáp: “Vô cùng vinh hạnh ạ.”
Cố gia ở trong một tiểu khu yên lặng ở phía nam.
“Lúc đầu tầng hai và tầng ba ở đây đều có người ở, sau đó ta và lão Cố thương lượng một chút, mua lại cả tầng hai và tầng ba, ông ấy thích sách, tầng ba coi như làm thư phòng cho ông ấy.” Mưa vẫn lớn như vậy, khi xuống xe, Hoàng Kỳ Hoa kéo Mạc Ninh, chỉ vào phòng ở nhà mình nhiệt tình giới thiệu.
Cố Khải Nguyên cầm ô săn sóc nói: “Vào nhà đi, mưa đấy.”
Phòng ốc ở Cố gia trang bày rất giản dị, bố trí cũng rất ấm áp, sô pha trong phòng khách màu trắng ngà, không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Sau khi vào nhà, Cố Khải Nguyên bị Hoàng Kỳ Hoa sai đi lấy nước trái cây, Hoàng Kỳ Hoa kéo Mạc Ninh đi thăm phòng ở, bậc thang rất rộng, độ dốc vừa phải, Hoàng Kỳ Hoa tự hào nói: “con dì là người đàn ông rất cẩn thận, phần cầu thang này do nó tự thiết kế, mua đông thì nó nhất định phải trải thảm lên bậc thang, về sau nếu hai người muốn phát triển quan hệ thì có thể từ từ tìm hiểu phương diện này của nó.”
Mạc Ninh cười đùa, nhưng không nói gì, đi theo lên tầng.
“Tầng hai là nơi của Cố Chuẩn, thực ra nó không thường về nhà, chủ yếu do nó luôn xung đột với ba.” Nhất thời thở dài, Hoàng Kỳ Hoa tiếp tục nói: “Cũng không hẳn xung đột, chỉ là hai người rất cố chấp, không chịu nhường nhau…” Quay đầu gặp bộ dáng chăm chú lắng nghe của Mạc Ninh, Hoàng Kỳ Hoa lại mỉm cười, “Thôi không nhắc nữa.”
Mạc Ninh nghĩ Hoàng Kỳ Hoa sẽ dẫn cô đi thăm phòng Cố Chuẩn một chút, trên thực tế, cô chỉ đi một vòng ở tầng này đã bị dẫn lên tầng ba.
Nhưng, cảnh tượng đồ sộ ở tầng ba trong nháy mắt đã đánh trúng thần kinh của cô. Giá sách trùng điệp bày la liệt ở vị trí vốn là phòng khách, kết cấu của nơi đây cũng biết niên hạn của những cuốn sách này, nhà sách “Thú vui” đã đủ làm Mạc Ninh líu lưỡi, nhìn thấy tàng thư gia đình thế này, tâm tình Mạc Ninh chỉ còn khiếp sợ. Hoàng Kỳ Hoa bĩu môi nói: “Cố Khải Nguyên đúng là phá gia chi tử, thực ra tổ tiên ông ấy cũng có tiền, đến thế hệ của ông âý, gia sản đều vì mua sách mà sạch, hồi chúng ta còn học đại học, ông ấy còn thu mua tất cả các loại sách nổi tiếng.”
Mạc Ninh sờ sờ lên đường vân của những cuốn sách kia, tự đáy lòng thở dài: “Thẳng thắn mà nói, cháu thật hâm mộ.” Bà Mạc cũng có sở thích sưu tập sách, tuy đại bộ phận kho sách của bà là tiểu thuyết tình yêu trong nước và nước ngoài.
Hoàng Kỳ Hoa không đồng ý nói: “Nếu cháu là con gái của dì sẽ không hâm mộ đâu, cháu sẽ đau khổ.”
Mạc Ninh cười cười, tiện tay cầm một cuốn sách trên giá: “Sao lại đau khổ?”
“Cha cháu rất ngoan cố can thiệp vào cuộc sống sau khi tốt nghiệp, ông ta sẽ khuyên cháu nên xem “Truyện Thủy Hử”, hoặc là khi cháu đang đọc truyện tranh ông ta sẽ cho cháu xem “Đạo đức luận”… Đương nhiên, nếu như cháu không có cách thuyết phục cha, mẹ thì hết cách, cháu sẽ càng đau khổ.”
Hoàng Kỳ Hoa nói rất nhẹ nhàng, nghe không dễ nhận ra một tia ai oán trong đó. Mạc Ninh vô tình lại động đến nguyên nhân ai oán kia: Cố Khải Nguyên khá nghiêm khắc với Cố Chuẩn, nghiêm khắc đến mức làm Hoàng Kỳ Hoa không nhìn nổi, nhìn không nổi rồi không quản nổi, vì thế…
Dường như lại về khuôn cũ.
Mạc Ninh cười yếu ớt: “Có đau khổ hay không, có lẽ chỉ có Cố Chuẩn tự mình biết, hơn nữa, phải biết rằng kết quả này còn mất rất nhiều thời gian. Giống như cháu trước đây, mẹ cháu từng bức cháu……”
Lời Mạc Ninh còn chưa dứt, đã thấy Hoàng Kỳ Hoa dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cô chằm chằm. Bối rối, cô dừng câu chuyện lại rồi hỏi: “Cháu… có vấn đề gì sao?”
Hoàng Kỳ Hoa mở mắt rất to, khóe mắt đuôi cá khẽ cong, bà vui vẻ cười nói: “Không có gì, chỉ là dì thấy cháu gọi tên Cố Chuẩn rất dễ nghe.” Một bàn tay vỗ lên bả vai Mạc Ninh, Hoàng Kỳ Hoa tiếp tục nói: “Lại đây, tiếp tục chuyện lúc trước mẹ cháu bức cháu…”
Ánh mắt Mạc Ninh chợt lóe, vừa rồi Hoàng Kỳ Hoa tránh ánh mắt của cô, ý vị mười phần sâu xa, Mạc Ninh thầm nghĩ, nhưng đừng đùa quá hóa thật, lại nghĩ, nếu đùa quá hóa thật sẽ là chuyện gay go.
Sau khi nói thêm một chút chuyện nữa, Cố Khải Nguyên ở dưới tầng kêu đói, Hoàng Kỳ Hoa nói với Mạc Ninh một câu “Tự thăm nhà đi” rồi đi xuống tầng. Mạc Ninh không có tâm tư yên tĩnh để đọc sách, hàng thứ ba của giá sách kê sát một bức tường, bên cạnh là cửa sổ khổng lồ, điều kiện cách âm ở đây khá tốt, cô chỉ nhìn thấy hạt mưa dày đặc chảy xuống lớp kính thủy tinh, tiếng mưa rơi cũng mơ hồ.
Tự nhiên ôm tay đứng trước cửa sổ, ngắm cảnh trong mưa chẳng có mục đích. Con người và cảnh vật mới mẻ làm tinh thần cô căng lên.
Loại suy nghĩ như có cũng như không này đã bị gián đoạn bởi tiếng gọi của Hoàng Kỳ Hoa, lúc này Mạc Ninh mới cầm sách trên tay trả về chỗ cũ, sau đó cô mới chú ý trong lúc lơ đãng mình đã chọn tựa sách “Tình nhân”.
Trong phòng khách tầng một, Cố Khải Nguyên đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Không biết vì cái gì, lần đầu đến Cố gia làm khách, Mạc Ninh không thấy xa lạ, đi thẳng đến ghế sô pha, cô mỉm cười với Cố Khải Nguyên nói: “Kho sách của bác Cố sinh thật phong phú, phòng sách quả là đồ sộ.”
Cố Khải Nguyên chỉnh âm lượng của ti vi, quay đầu cười ha ha nói: “Đều là thú vui năm xưa, những bộ sách của Cố Chuẩn cũng rất nhiều.”
Mạc Ninh vừa định mở miệng, tiếng mở khóa cửa đột ngột truyền đến, tầm mắt hai người đều hướng về cửa, chỉ thấy Cố Chuẩn mặc so mi đen đẩy cửa mà vào, trên tay hắn cầm một túi giấy, vừa ngẩng đầu, tầm mắt thẳng tắp đã đập vào mắt Mạc Ninh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook