Đen Ăn Đen
Chương 42: Cuộc chiến thứ bốn hai

Theo lẽ thường Mạc Ninh bị Cố Chuẩn dẫn về nhà. Lúc đầu Mạc Ninh còn cố gắng phản kháng, Cố Chuẩn chỉ buông một câu.“Nếu như ngay lần đầu tiên khi anh muốn em chuyển nhà em nghe lời anh, vậy em có xảy ra chuyện ngoài ý muốn này không”.

Những lời này của Cố Chuẩn đối với Mạc Ninh mà nói rất có tính uy hiếp, cô chỉ sợ anh sẽ nói thế, vì vậy đành phải ngoan ngoan nghe theo lời anh, buổi tối trở về nhà trọ thu thập đồ dùng.

Cố Chuẩn ôm cánh tay tựa vào cửa ra vào, cứ như thế nhìn cô thu dọn, hơn nửa ngày Mạc Ninh mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn anh, mày khẽ nâng “Anh không giúp em?”.

Cố Chuẩn nhàn nhã cười.“Anh không làm”.

Mạc Ninh trừng mắt nhìn anh, nghĩ đến anh giống như đang xem kịch hay, nhẹ nhàng cân nhắc, nhìn trái nhìn phải, cô híp mắt nóil“Anh có phải thấy em bộ dạng hiền lành nên động tâm không?”.

Cố Chuẩn cười lớn lên.

Quần áo Mạc Ninh nhiều, Cố Chuẩn phải chuyển đến ba lần mới chuyển hết. Cuối cùng, Mạc Ninh ôm món đồ Tô Dã Nghi gửi cho lưu luyến rời khỏi phòng trọ. Đi ra đến cửa, tầm mắt lơ đãng nhìn về phía cửa nhà đối diện, trong lòng không ngừng dâng lên một cảm giác kỳ quái, Cố Chuẩn phát hiện được tâm tình của cô, đưa tay quàng qua vai côl“Cảnh sát sẽ giải quyết chuyện em lo lắng”.

Ngẩng đầu nhìn, Mạc Ninh lắc đầu, cười cười nóil“Em đã ở đây hai năm”.

Cố Chuẩn không nhìn cô, tầm mắt cố định tại cách đó không xa, tầm mắt anh thu lại, trầm giọng nóil“So với cả đời mà nói, hai năm là quá ngắn”.

Đến nhà Cố Chuẩn, lại lần nữa bận rộn thu dọn. Mạc Ninh chưa bao giờ nghĩ sẽ ở cùng với anh, bởi vậy vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt. Thật là, cứ như vậy bị anh tính kế, cuối cùng lại thuận theo tự nhiên. Phòng ở của Cố Chuẩn rất rộng, phòng khách cũng lớn, thư phòng cũng lớn, kết hợp với ban công hình bán nguyệt, còn có buồng vệ sinh độc lập. Mạc Ninh vừa đi vào phòng sách đã phát hiện hình như mình yêu nơi này từ rất lâu.

“Phòng ngủ thay đổi sao?”. Mạc Ninh đem thùng sách của mình kéo vào thư phòng, thoáng cái sách đã được xếp lên giá, thích thú đem thùng của mình đặt bên cạnh chiếc rương màu đen.

Cố Chuẩn giúp cô xách hai vali quần áo vào phòng ngủ, nghe được câu hỏi của cô, trả lời “Đúng”.

Mạc Ninh đứng cạnh giá sách tò mòl“Đây là cái rương lần trước ở Tahiti sao?”.

“Cái nào?”.

“Bên cạnh giá sách”.

“Hình như thế”. Qua vài giây, giọng của anh truyền đến từ phòng khácl“Muốn ăn gì không? Anh gọi người mang đến”.

Hai người đặt một ít thức ăn, thật nhanh đã tiêu diệt hết. Sau khi ăn Mạc Ninh sợ Cố Chuẩn tay chân luống cuống, đem anh đuổi ra khỏi phòng ngủ, chính mình cẩn thận thu dọn lại. Thu dọn quần áo, Cố Chuẩn quả thật không thể giúp gì, đành phải cầm quần áo đến phòng tắm tắm rửa.

Thu dọn nhanh chóng, Mạc Ninh lại cảm thấy hiếu kỳ với thứ ở thư phòng, vì thế bỏ quần áo đấy, đi thẳng vào thư phòng.

Tiếng nước truyền đến, thì ra Cố Chuẩn đang tắm ở thư phòng. Kính mờ khiến cô có thể nhìn được bóng người bên trong, Mạc Ninh thấy thế, nghịch ngợm huýt giól“Thoạt nhìn đúng là vóc dáng Cố tiên sinh rất đẹp nha, công việc bận rộn thế mà cũng đi tập thể hình sao?”.

Tiêng nước không ngừng, Cố Chuẩn giống như đã sớm nhận ra dấu vết của cô, giọng anh một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi tiếng nướcl“Cần đến gần nhìn không?”.

Khóe miệng Mạc Ninh khẽ cong lên, một chút cũng không thẹn thùng nóil“Được, anh đừng chạy đấy”.

“Cửa không khóa”.

“Lưu manh”. Mạc Ninh ném lại hai chữ, quay đầu nhìn cái rương màu đen. Không biết vì sao, cô mơ hồ cảm thấy bên trong nhất định có gì đó bí mật.

Đương nhiên, chính thì thế cô mới muốn biết.

Mạc Ninh loay hoay, kéo lên kéo xuống xái khóa, bên trong quả nhiên có thứ khiến cô không ngờ đến.

Là một chiếc áo choàng tắm màu trắng. Bởi vì chủ nhân không mặc nên mới bị tống vào đây, trống ngực Mạc Ninh đập nhanh hơn, cầm lấy rải ra mặt đất, mở rộng ra, chỗ vạt áo có một vệt máu khô đã biến thành màu đen làm mặt cô nóng bừng, như điện giật, vội quảng áo vào trong rương. Cô bắt đầu ảo nảo, cô làm sao lại tiện tay lấy áo ra rồi?

Cố Chuẩn lại giữ chiếc áo này sao?

Quả thật Mạc Ninh cũng muốn giữ lại, nhưng vẫn muốn giặt sạch đi, nhưng vẫn chưa làm, vì để cho mình nhắm mắt làm ngơ, cô cầm áo tắm ném đến một góc bí mật, lần này dọn nhà, cô hình như đã quên đến góc bí mật cầm áo tắm theo.

Thôi bỏ đi, Mạc Ninh nghĩ lung tung.

Thật ra lúc này tâm tình cô đang trở lại bãi biển đêm đó. Loại tâm tư này khiến Mạc Ninh mất đi cảm giác với xung quanh, vì thế cả khi tiếng nước trong phòng tắm dừng lại cô cũng không biết.

Cho đến khi Cố Chuẩn nhẹ nhàng mở miệng.“Nhớ lại rất vui sao?”.

Đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên khi giật mình Mạc Ninh hoảng sợ khẽ kêu lên một tiếng, vỗ ngực đang đập thình thịch, khuôn mặt anh tràn đầy trong lòng. Có chút không dám nhìn thẳng, có điều, khi cô nhìn thấy bộ đồ ngủ khêu gợi Cố Chuẩn đang mặc, nhiệt ở trong người không ngừng lan toả toàn thân, ánh mắt của cô bắt đầu trốn tránh, miệng đắng lưỡi khô.

Cố Chuẩn nhìn thấy thùng bị mở, tự nhiên cũng nhìn vào chiếc áo choàng tắm màu trắng, lại nhìn biểu hiện của Mạc NInh, anh không nhịn được cười lên, đến gần cô, một tay đang dùng khăn lau tóc, anh đột nhiên cúi người, mặt để sát vào mặt Mạc Ninh nói.“Nghĩ đến chuyện tốt đẹp sao? Chia sẻ với anh chút đi?”.

Lúc này Mạc Ninh có chút khó khăn, nghĩ thầm, nếu cứ thế che dấu sẽ không hiệu quả vì thế dứt khoát đứng thẳng đối diện với chính mình, cô quay mặt lại, nhìn thấy anh đã tắm rửa sạch sẽ, ánh mắt sáng trong, cùng với nụ cười nhu hoà, càng thêm khô nóng, đơn giản ném một câu.“Anh không biết sao?”.

“Biết gì?”. Cố Chuẩn cầm khăn tay quàng qua cổ, mặt càng gần hơn, hô hấp đã dừng ở mũi Mạc Ninh.

Mạc Ninh cũng không trốn, mặc cho anh vây lấy mình, bởi vì cô cũng thích như thế. Nhanh chóng lướt qua môi anh, cô nhếch mi nói.“Em muốn hôn anh”.

Biểu lộ của Cố Chuẩn dừng lại, giống như không ngờ với sự thẳng thắn của Mạc Ninh, Mạc Ninh thừa dịp anh chưa phản ứng kịp một lần nữa tập kích môi anh, không phải hôn, chỉ là một cái chạm ngắn ngủi, cô quả thật muốn chọc Cố Chuẩn bốc hỏa lên.

Trên thực tế, Cố Chuẩn không phải người dễ trêu đùa.

Đúng lúc Mạc Ninh định đánh lén lần thứ ba, Cố Chuẩn quẳng khăn mặt trên tay, một bước kéo éo cô, chế trụ không cho người cô lộn xộn, hôn thật sâu. Mạc Ninh “ô” một tiếng, lùi khỏi môi anh, thản nhiên cười nói.“Anh đúng là không kiềm chế được trước sự hấp dẫn”.

Cố Chuẩn cũng cười, dùng lực bế cô lên, tiện tay đặt cô lên bàn sách, cô mở rộng hai chân kẹp anh ở giữ, anh ôm chặt lấy cô, lần nữa hôn thật sâu.

Mặc dù trong thư phòng có hệ thống sưởi, nhưng trên bàn vẫn có cảm giác mát mát, cả người Mạc Ninh nóng lên, thình lình bị đặt xuống nơi mát mẻ, cả người cảm thấy có cảm giác khó chịu khó nói nên lời, tay Cố Chuẩn cũng khá lạnh, cách một lớp quần áo rộng thùng thình của cô, nhẹ nhàng chuyển động, tay anh di chuyển đến đâu, mồ hôi cô như chảy đến đó.

Nụ hôn của anh lan tràn rất nhanh, Mạc Ninh phối hợp ngửa đầu, mặc cho anh cởi từng nút áo trên người cô, sau đó, tại thư phòng rộng rãi này, nửa người trên của cô chỉ còn một chiếc bra tơ lụa màu đen.

Từ năm ba đại học sau khi biết đến Lace Mạc Ninh đã rất thích, từ đó về sau nội y của cô toàn là Lace, chính cô cũng không biết xấu hổ cảm thấy mặc nội y Lace rất quyến rũ, hô hấp của Cố Chuẩn quá nặng, Mạc Ninh không phục, ôm cổ anh, tay trượt trên lưng anh, cô keo cổ áo kéo quần áo của anh xuống.

Hai người rơi vào trận chiến cởi quần áo.

Thư phòng không mở đèn lớn, chỉ mở một chiếc đèn treo tường nhỏ, ánh sáng nhẹ nhẹ vỗ về hai cơ thể trẻ tuổi, tràn ngập cảnh đẹp. Loại cảnh đẹp này đều rất tự nhiên, thoáng chốc đã trở thành dục vọng vô cùng, vì thế Cố Chuẩn càng dùng sức ghé thăm cơ thể cô, Mạc Ninh càng lúc sức làm loạn trên lưng anh. Trong lúc nhất thời, thư phòng tràn ngập hương vị hoan ái cùng tiếng thở gấp gáp của hai người, kết hợp với tiếng cơ thể chạm vào nhau.

Thời khắc hưng phấn qua đi, Mạc Ninh nằm trên bàn sách, tay cô còn ôm trên vai Cố Chuẩn, trong mũi ngửu thấy mùi của sách, trước mặt của cô một mảng mơ hồ.

Cố Chuẩn ôm cô vào phòng tắm, sợ thấm ướt khó duy trì, anh để cô tắm dưới vòi sen, mở vòi tắm, cẩn thận giúp cô tắm. Mạc Ninh quả thật cũng không cảm thấy mệt quá như thế, chỉ là đang hưởng thụ sự chăm sóc của anh, vì thế đành mặt dày giả bộ như mệt chết đi được, để người đàn ông đã chiếm hết tiện nghi của mình hầu hạ.

Tắm rửa xong, Cố Chuẩn dùng một chiếc khăn tắm lớn bao quanh cô, lại ôm cô đi ra thư phòng. Lúc nằm trong ngực Cố Chuẩn, Mạc Ninh không cẩn thận nhìn lướt qua bàn sách, khủng cảnh thật kinh dị, quần áo của cô và anh bị ném đầy trên đất, nhìn thế nào cũng thấy mập mờ, nhìn kiểu nào cũng thấy kịch liệt.

Mạc Ninh nhịn không được trêu.“Cuối cùng là ai không thể chống lại sự hấp dẫn a”.

Cố Chuẩn ôm cô vào phòng ngủ, mở khăn tắm ra, còn chưa kịp nhìn thấy quần áo, đem cô nhét vào trong chăn. Điều chỉnh nhiệt độ trong phòng thật tốt, anh cùng chui vào chăn, bá đạo ôm cơ thể Mạc Ninh vào trong lòng, anh nhắm mắt hôn lên trán cô nói.“Ngủ đi, hấp dẫn”.

Trong lòng Mạc Ninh ngọt ngào không thôi, đầu chôn dưới cổ anh, mơ hồ cười toét miệng.

Nhưng sao lại ngủ không được.

Lần đầu tiên nằm trong lòng người đàn ông như thế, người đàn ông này lại là người mình yêu. Tim Mạc Ninh đập nhanh đến mức không có dấu hiệu ngừng lại, tuy khinh bỉ hành vi này nhưng cô nhịn không được hỏi anh.“Anh ngủ chưa?”.

Cố Chuẩn buồn bực đáp.“Tim của em đập rất nhanh”.

Mạc Ninh đánh lên ngực anh.“Tim em đập nhanh liên quan gì đến chuyện anh ngủ hay chưa?”.

“Sẽ lây bệnh”.

“Đi”. Mạc Ninh nói.“Em mới phát hiện ra, anh còn rất có khả năng dỗ ngon dỗ ngọt”.

Cố Chuẩn như nghĩ hoặc hỏi.“Anh dỗ ngon dỗ ngọt?”.

Mạc Ninh thở dài.“Em rất áp lực”.

“Anh xin lỗi, làm em áp lực. Lần sau anh sẽ dịu dàng”. Một cái hôn rơi lên trán Mạc Ninh, vô cùng dịu dàng.

Mạc Ninh lại đánh lên ngực anh tỏ vẻ kháng nghị nói.“Em hỏi anh, anh sao lại muốn giữ lại áo choàng tắm kia?”.

Cố Chuẩn nói.“Anh đoán em sẽ thích”.

Mạc Ninh phản ứng rất nhanh.“Anh đã sớm tính toán để em nhìn thấy?”.

“Sắp xếp cái này… quá khách khí đi”.

“Có thể anh thật sự làm như thế, anh vì em thích nên mới giữ lại?”.

Cố Chuẩn trầm giọng cười, vòng tay ôm cô chặt hơn, anh vô cùng yêu chiều nói.“Cô bé ngốc”.

Mạc Ninh không phục, tiếp tục đánh lên ngực anh, vừa muốn mở miệng, Cố Chuẩn buồn bực chặn cô lại.“Vũ khí của em rất sắc bén. Em đang tuyên chiến với anh sao?”.

Mạc Ninh cũng không e ngại sự uy hiếp của anh, mỉm cười nói.“Dù sao cũng ngủ không được, tái chiến cũng có sao?”.

“Thật?”.

“Thật”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương