Đen Ăn Đen
-
Chương 24: Cuộc chiến thứ hai bốn
Cố Chuẩn trong mắt của Mạc Ninh, lúc đầu hai tay đặt trong túi áo khoác, sau khi dừng lại, nhìn Mạc Ninh một hồi lâu, Cố Chuẩn hơi hơi nghiêng người, bỏ một bàn tay từ trong túi áo ra, thay cô lau đi nước mắt trên mặt, nói: “Sao lại đứng ở đây?”.
Mạc Ninh lúc này mới phát hiện chính mình đang khóc, quay đầu sang chỗ khác vội lau nước mắt, cô nói: “Bác sĩ vừa ra khỏi phòng hội chẩn, đại khái là thảo luận xong rồi. Tôi tới hỏi tình hình thế nào, dì ở bên trong, tình trạng không tốt lắm”.
Cố Chuẩn đứng thẳng người, sau khi nghe xong cô nói, Cố Chuẩn mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua văn phòng bên cạnh, Mạc Ninh ngẩng đầu nhìn mặt anh, mày cau lại, dưới mắt có quâng thâm, sắc mặt cũng không tốt.
“Vất vả rồi”. Cố Chuẩn chân thành nói, “Cô đi về trước đi, tôi vào trong”. Vừa dứt lời, nhấc chân rảo bước vào văn phòng.
Mạc Ninh sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy bản thân quả thật không có lý do gì ở lại, xoay người rời đi. Hành lang thật dài, thật âm u, không biết cơn gió từ đâu thổi đến rờn rờn. Mạc Ninh khép chặt áo khoác, bước nhanh hơn.
Hoàng Kỳ Hoa ngủ trong lòng Chu Nhất Nặc, lệ còn vương lại khóe mắt. Lúc Mạc Ninh tới, Chu Nhất Nặc trông có vẻ cũng sắp ngủ. Khoảng hơn chín giờ đêm qua, vị chủ nhiệm khoa tim mạch có quen biết với Hoàng Kỳ Hoa và bác Cố cũng đã đến bệnh viện, một là xem trọng Cố Khải Nguyên, mặt khác, bọn họ cũng hy vọng Hoàng Kì Hoa không cần phải lo lắng, vị chủ nhiệm kia sau còn đặc biệt tìm một phòng bệnh trống cho mọi người nghỉ ngơi, Hoàng Kỳ Hoa lại kiên trì ở bám trụ ở bên ngoài ngây người cả một đêm. Chu Nhất Nặc và Mạc Ninh vì thế cũng ở cạnh luôn một đêm.
Mạc Ninh ngồi xuống ghế, đầu rất đau, ý thức cũng rất mau thanh tỉnh.
Cố Chuẩn cũng không ở lại lâu trong văn phòng. Sau khi lịch sự chào hỏi qua loa vài câu với Chu Nhất Nặc, anh ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ nhẹ vai Hoàng Kỳ Hoa, dùng giọng nói nhẹ nhàng mà Mạc Ninh chưa từng nghe qua, nói: “Về nhà ngủ, được không?”.
Cô ngồi cạnh Chu Nhất Nặc, thậm chí còn thấy khóe mắt anh cười cực kỳ dịu dàng. Anh phải có bao nhiêu mạnh mẽ mới có thể cười ấp áp như thế vào lúc này. Nghĩ đến điều này, trong lòng Mạc Ninh như bóp chặt, vội vã khắc sâu khuôn mặt này.
Hoàng Kỳ Hoa giọng nói thất thần: “Ba con thế nào rồi?”.
Cố Chuẩn: “Bác sĩ đang nghiên cứu các bước giải phẫu tiếp theo”.
Hoàng Kỳ Hoa: “Mẹ phải ở đây chờ đến khi giải phẫu. Con đừng có ý định ép mẹ về nhà”.
Chu Nhất Nặc chen vào nói nói: “Dì Hoàng, dì có thể đến trước khi giải phẩu mà, dì nên về nhà nghỉ ngơi chút đi, ở đây có cháu với Mạc Ninh trông nom rồi, có tin tức gì sẽ báo cho gì biết ngay”.
Nghe được tên Mạc Ninh, Hoàng Kỳ Hoa dựa vào người Cố Chuẩn đứng lên, Mạc Ninh cố thu hồi cảm xúc, miễn cưỡng mở nụ cười: “Cố Chuẩn nói đúng, dì nên trở về nghỉ ngơi thôi”.
Hoàng Kỳ Hoa nhìn cô hồi lâu, giống như đang nhìn cô, nhưng cũng giống như nhìn xuyên qua cô, rơi vào trầm tư. Sau đó bà gật gật đầu.“Nghe theo mọi người”.
Cố Chuẩn nhìn thật sau vào Mạc Ninh.
Chu Nhất Nặc cùng Mạc Ninh ở lại. Buổi sáng ở bệnh viện không lạnh lẽo giống như lúc sáng tinh mơ, dần dần bắt đầu có người qua lại. Chu Nhất Nặc vặn vẹo cánh tay nói: “Mỏi muốn chết”.
Mạc Ninh hai tay ôm cánh tay dựa vào bức tường trắng phía sau, nói với Chu Nhất Nặc: “Cậu về trước nghỉ ngơi đi, nơi này cũng không cần nhiều người đến như vậy”.
Chu Nhất Nặc lườm cô một cái: “Cậu thật không trượng nghĩa!”.
Mạc Ninh: “Tớ nói thật, bác Cố là bạn tâm giao của tớ, tớ quan tâm bác là việc nên làm, cậu cũng là bạn của tớ, giúp thế là được rồi, nhìn cậu mệt mỏi như vậy, trở về nghỉ ngơi đi”.
Chu Nhất Nặc không để ý đến cô, hỏi thẳng: “Cậu với Cố Chuẩn làm sao vậy?”.
Lúc trước Mạc Ninh cũng không nói cho Chu Nhất Nặc chuyện giữa cô và Cố Chuẩn, giờ phút này cô lại càng không muốn nói, đáp qua loa: “Lúc này không thích hợp nói rõ mọi chuyện”.
“Là có chuyện gì đây!”. Chu Nhất Nặc thở dài một hơi, nghiêng người một cái, ngã xuống vai Mạc Ninh.
Thời điểm khi Cố Chuẩn xuất hiện lần nữa, Chu Nhất Nặc cùng Mạc Ninh song song ngồi trên ghế ngủ. Mạc Ninh ngủ cũng không sâu, cảm giác được có một bàn tay lướt qua chỗ tóc lộn xộn của chính mình, ngón tay chạm vào mặt cô, ngứa, cô mở mắt ra, Cố Chuẩn ở ngay trước mặt, nhìn cô chăm chú. Tay anh còn chưa kịp thu hồi, để ngay cạnh trên mặt cô, vì thế tình cảnh này thật giống như Cố Chuẩn vừa mới mơn trớn mặt cô..
Kéo lại suy nghĩ của mình, Mạc Ninh nhìn sang bên cạnh, Chu Nhất Nặc đã ngủ say trên đùi cô.
Chú ý đến điểm này, Cố Chuẩn ngồi xuống bên cạnh Mạc Ninh, thật gần, Mạc Ninh ngửi được hương vị nhẹ nhàng thanh mát trên người anh, nhìn mái tóc còn hơi ẩm ướt của anh, có lẽ anh đã tắm qua. Nghĩ đến việc đã hai ngày rồi mình chưa tắm, suy nghĩ nho nhỏ này làm cô có chút xấu hổ, không tự giác đem đầu cách xa một chút.
“Tôi đưa các cô về”.
“Dì có khỏe không?”.
Hai người đồng thời mở miệng. Cố Chuẩn phản ứng tương đối nhanh, nhẹ giọng trả lời: “Lúc tôi rời khỏi nhà, bà đã ngủ rồi”.
“Lúc này hẳn là nên ở cạnh dì”. Mạc Ninh nói xong, lại hỏi: “Đã ăn cái gì chưa?”.
Cố Chuẩn lắc đầu: “Tôi không có cách nào nuốt trôi được”.
Mạc Ninh chân thành nói: “Tôi hiểu”.
Cố Chuẩn quay đầu nhìn cô, cô nở nụ cười động viên anh, Cố Chuẩn cứ như vậy nhìn cô, không rời tầm mắt.
Chính cô cũng không biết rằng, nụ cười này có thể khắc sâu thế nào.
Cố Chuẩn kiên trì bắt Chu Nhất Nặc và Mạc Ninh về nhà. Vừa về đến nhà, Chu Nhất Nặc liền nằm lỳ trên giường ngủ thẳng. Mạc Ninh đi tắm rửa sạch sẽ, sau khi sấy khô tóc, cô lên giường nằm, thử ngủ một giấc nhưng lại không thể nào ngủ được.
Ba ngày trôi qua, mặc dù rất lo lắng cho bác Cố, nhưng nghĩ lại bản thân cũng không có thân phận cùng lý do đến bệnh viện, cô do dự, nửa muốn đi, nửa không. Buổi tối ngày thứ ba, lúc hơn mười giờ khi cô vừa tắm rửa xong, Chu Nhất Nặc ném điện thoại qua cho cô: “Cố Chuẩn vừa gọi điện thoại cho cậu”.
Mạc Ninh đi đến bên giường nhặt điện thoại lên, ấn gọi lại. Tiếng “Tút” vang lên thật lâu mà không có người tiếp. “Cậu thay tớ nhận điện thoại à?”. Mạc Ninh hỏi Chu Nhất Nặc.
Chu Nhất Nặc nằm ở trên giường đáp: “Tớ đang nghe nhạc, mãi mới nghe thấy tiếng điện thoại của cậu kêu nên không nhận thay được”.
Mạc Ninh lại gọi lại lần nữa.
Vẫn như cũ không có người nghe.
Hơn mười một giờ, Mạc Ninh vẫn tiếp tục gọi lại, nhưng là, điện thoại đầu bên kia vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng gì. Vào lúc này, cô rốt cuộc không do dự, cầm áo khoác đi thẳng ra cửa.
Mười một rưỡi đến bệnh viện, đi thẳng đến phòng bệnh của bác Cố. Thấy y tá trực ban đang ngồi ở cạnh đó xem tiểu thuyết, cô đi đến hỏi: “Cho hỏi bệnh nhân phóng số một kia có khỏe không?”.
Y tá kia ngẩng đầu: “Cô hỏi bác Cố?”.
Mạc Ninh gật đầu, trên mặt không kìm được sự lo lắng, sự lo lắng này rất chân thực, y tá thở dài nói: “Không tốt lắm, từ khi nằm viện đến giờ vẫn chưa tỉnh lần nào, giữa trưa ngày hôm qua suýt nữa là không cứu được, buổi chiều hôm nay bệnh tình lại chuyển biết nguy kịch một lần… Cố phu nhân vừa phải đưa vào nằm ở phòng cạnh phòng phẫu thuật”.
Tim Mạc Ninh đập thật nhanh, “bang bang”, cô cảm thấy có cái gì đó như muốn bắn ra khỏi cơ thể.
“Anh Cố thật rất vất vả, vẫn không chợp mắt tẹo nào, aizz, trên đời này tìm đâu ra được người con hiếu thuận như vậy, ông trời thật sự là thích trêu cợt người ta mà, một gia đình đang yên ấm như vậy lại gặp phải chuyện đau lòng này ngăn trở…”. Cô y tá hoàn toàn bỏ qua cuốn tiểu thuyết, ngẩng đầu lên muốn cùng Mạc Ninh tán gẫu.
Mạc Ninh lúc này thực sự cười không nổi, trực tiếp cắt ngang: “Tôi đi xem bác Cố thế nào, cám ơn cô”.
Y tá lúc này mới ý thức được chính mình thất thố, cười cười lại lần nữa cầm lấy cuốn tiểu thuyết. Trong khoảnh khắc xoay người kia, đáy lòng Mạc Ninh tràn lên nỗi thê lương, chuyện buồn ở trong mắt người không liên quan cũng chỉ là một cái chuyện buồn mà thôi, cũng không phải chỉ vì một chuyện buồn mà tất cả mọi người đều phải buồn, giống như cô y tá kia, cô ấy sẽ không giống cô, vội vã, tha thiết mong muốn chuyện này chỉ là cơn ác mộng thoáng qua.
Phòng ICU lúc này không mở cửa, Mạc Ninh đứng ở cửa đợi hồi lâu mà không thấy Cố Chuẩn, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu. Trong bệnh viện không thể gọi điện thoại, Mạc Ninh đi ra khỏi tòa nhà, dừng ở hoa viên nhỏ sau bệnh viện gọi đi gọi lại vào số của Cố Chuẩn.
Nhưng vẫn như cũ: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”.
Đêm khuya sương xuống nhiều. Mạc Ninh siết chặt áo khoác, di động còn cầm trong tay, trong hoa viên nhỏ lúc này tĩnh lặng ngay cả tiếng bước chân của cô trên nền gạch cũng vang lên rõ ràng. Đèn đường mờ nhạt hắt lại một cái bóng, Mạc Ninh không tự chủ nhìn về phía trước, liền nhận thấy trên chiếc ghế đá cách đó không xa có một người đang ngồi.
Thành thật mà nói, cảm giác đau lòng hay tan nát cõi lòng đánh vào trong tâm can cô cũng không khác là bao. Cô nhanh chóng bước về phía anh.
Là Cố Chuẩn. Anh ngồi trên ghế, vắt chéo chân, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi. Anh hình như không biết lạnh, áo khoác mở rộng, mép áo rủ sang hai bên, bên trong cũng chỉ mặc duy nhất một chiếc áo len mỏng. Mạc Ninh bước về phía trước, nhẹ gọi: “Cố Chuẩn”.
Cố Chuẩn mở mắt ra, đầu vẫn dựa vào lưng ghế, trong mắt anh là bầu trời tối đen như mực.
Trong nội tâm không ngừng cảm thấy chua xót khổ sở, Mạc Ninh tiến đến, dừng ngay trước anh, nói: “Rất lạnh, mệt mỏi thì về đi nghỉ ngơi đi”.
Cố Chuẩn không nói gì, cũng không di chuyển.
Mạc Ninh nóng vội, không thể không kích anh: “Nếu cả anh cũng sinh bệnh, ai sẽ chăm sóc cha mẹ anh bây giờ, bọn họ so với anh càng yếu ớt hơn, bọn họ càng cần anh quan tâm, anh cứ như thế này bọn họ phải dựa vào ai đây? Nhất là mẹ anh, dì nếu tỉnh lại mà không thấy anh đâu chắc chắn sẽ sợ hãi, tôi biết anh bây giờ trong lòng rất buồn, nhưng cần phải đối mặt…”.
Cô không thể vừa hợp tình đúng lý vừa khống chế ngữ khí đem những lời này nói xong, bởi vì Cố Chuẩn đã vươn một bàn tay kéo cô về phía anh. Cô rơi vào trong lồng ngực của anh, còn chưa kịp nhận thức được tình huống đã bị một đôi môi chặt chẽ hôn.
Anh dùng toàn lực, bất chấp hôn cô.
Mạc Ninh hơi kháng cự đã bị tay anh ấn giữ, hoàn toàn nằm trong ngực anh, dần dần, phản kháng của cô biến thành tiếp nhận, tiếp nhận anh dời núi lấp biển, tiếp nhận anh liều chết dây dưa, tiếp nhận tất cả đau thương không thể nói rõ của anh.
Điều cô có thể làm, chính là cố gắng đáp trả lại nụ hôn của anh.
Sau đó, cô nếm được vị của nước mắt, có khổ đau, có mặn chát, làm cho lòng người cảm thấy đau đớn.
Mạc Ninh lúc này mới phát hiện chính mình đang khóc, quay đầu sang chỗ khác vội lau nước mắt, cô nói: “Bác sĩ vừa ra khỏi phòng hội chẩn, đại khái là thảo luận xong rồi. Tôi tới hỏi tình hình thế nào, dì ở bên trong, tình trạng không tốt lắm”.
Cố Chuẩn đứng thẳng người, sau khi nghe xong cô nói, Cố Chuẩn mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua văn phòng bên cạnh, Mạc Ninh ngẩng đầu nhìn mặt anh, mày cau lại, dưới mắt có quâng thâm, sắc mặt cũng không tốt.
“Vất vả rồi”. Cố Chuẩn chân thành nói, “Cô đi về trước đi, tôi vào trong”. Vừa dứt lời, nhấc chân rảo bước vào văn phòng.
Mạc Ninh sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy bản thân quả thật không có lý do gì ở lại, xoay người rời đi. Hành lang thật dài, thật âm u, không biết cơn gió từ đâu thổi đến rờn rờn. Mạc Ninh khép chặt áo khoác, bước nhanh hơn.
Hoàng Kỳ Hoa ngủ trong lòng Chu Nhất Nặc, lệ còn vương lại khóe mắt. Lúc Mạc Ninh tới, Chu Nhất Nặc trông có vẻ cũng sắp ngủ. Khoảng hơn chín giờ đêm qua, vị chủ nhiệm khoa tim mạch có quen biết với Hoàng Kỳ Hoa và bác Cố cũng đã đến bệnh viện, một là xem trọng Cố Khải Nguyên, mặt khác, bọn họ cũng hy vọng Hoàng Kì Hoa không cần phải lo lắng, vị chủ nhiệm kia sau còn đặc biệt tìm một phòng bệnh trống cho mọi người nghỉ ngơi, Hoàng Kỳ Hoa lại kiên trì ở bám trụ ở bên ngoài ngây người cả một đêm. Chu Nhất Nặc và Mạc Ninh vì thế cũng ở cạnh luôn một đêm.
Mạc Ninh ngồi xuống ghế, đầu rất đau, ý thức cũng rất mau thanh tỉnh.
Cố Chuẩn cũng không ở lại lâu trong văn phòng. Sau khi lịch sự chào hỏi qua loa vài câu với Chu Nhất Nặc, anh ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ nhẹ vai Hoàng Kỳ Hoa, dùng giọng nói nhẹ nhàng mà Mạc Ninh chưa từng nghe qua, nói: “Về nhà ngủ, được không?”.
Cô ngồi cạnh Chu Nhất Nặc, thậm chí còn thấy khóe mắt anh cười cực kỳ dịu dàng. Anh phải có bao nhiêu mạnh mẽ mới có thể cười ấp áp như thế vào lúc này. Nghĩ đến điều này, trong lòng Mạc Ninh như bóp chặt, vội vã khắc sâu khuôn mặt này.
Hoàng Kỳ Hoa giọng nói thất thần: “Ba con thế nào rồi?”.
Cố Chuẩn: “Bác sĩ đang nghiên cứu các bước giải phẫu tiếp theo”.
Hoàng Kỳ Hoa: “Mẹ phải ở đây chờ đến khi giải phẫu. Con đừng có ý định ép mẹ về nhà”.
Chu Nhất Nặc chen vào nói nói: “Dì Hoàng, dì có thể đến trước khi giải phẩu mà, dì nên về nhà nghỉ ngơi chút đi, ở đây có cháu với Mạc Ninh trông nom rồi, có tin tức gì sẽ báo cho gì biết ngay”.
Nghe được tên Mạc Ninh, Hoàng Kỳ Hoa dựa vào người Cố Chuẩn đứng lên, Mạc Ninh cố thu hồi cảm xúc, miễn cưỡng mở nụ cười: “Cố Chuẩn nói đúng, dì nên trở về nghỉ ngơi thôi”.
Hoàng Kỳ Hoa nhìn cô hồi lâu, giống như đang nhìn cô, nhưng cũng giống như nhìn xuyên qua cô, rơi vào trầm tư. Sau đó bà gật gật đầu.“Nghe theo mọi người”.
Cố Chuẩn nhìn thật sau vào Mạc Ninh.
Chu Nhất Nặc cùng Mạc Ninh ở lại. Buổi sáng ở bệnh viện không lạnh lẽo giống như lúc sáng tinh mơ, dần dần bắt đầu có người qua lại. Chu Nhất Nặc vặn vẹo cánh tay nói: “Mỏi muốn chết”.
Mạc Ninh hai tay ôm cánh tay dựa vào bức tường trắng phía sau, nói với Chu Nhất Nặc: “Cậu về trước nghỉ ngơi đi, nơi này cũng không cần nhiều người đến như vậy”.
Chu Nhất Nặc lườm cô một cái: “Cậu thật không trượng nghĩa!”.
Mạc Ninh: “Tớ nói thật, bác Cố là bạn tâm giao của tớ, tớ quan tâm bác là việc nên làm, cậu cũng là bạn của tớ, giúp thế là được rồi, nhìn cậu mệt mỏi như vậy, trở về nghỉ ngơi đi”.
Chu Nhất Nặc không để ý đến cô, hỏi thẳng: “Cậu với Cố Chuẩn làm sao vậy?”.
Lúc trước Mạc Ninh cũng không nói cho Chu Nhất Nặc chuyện giữa cô và Cố Chuẩn, giờ phút này cô lại càng không muốn nói, đáp qua loa: “Lúc này không thích hợp nói rõ mọi chuyện”.
“Là có chuyện gì đây!”. Chu Nhất Nặc thở dài một hơi, nghiêng người một cái, ngã xuống vai Mạc Ninh.
Thời điểm khi Cố Chuẩn xuất hiện lần nữa, Chu Nhất Nặc cùng Mạc Ninh song song ngồi trên ghế ngủ. Mạc Ninh ngủ cũng không sâu, cảm giác được có một bàn tay lướt qua chỗ tóc lộn xộn của chính mình, ngón tay chạm vào mặt cô, ngứa, cô mở mắt ra, Cố Chuẩn ở ngay trước mặt, nhìn cô chăm chú. Tay anh còn chưa kịp thu hồi, để ngay cạnh trên mặt cô, vì thế tình cảnh này thật giống như Cố Chuẩn vừa mới mơn trớn mặt cô..
Kéo lại suy nghĩ của mình, Mạc Ninh nhìn sang bên cạnh, Chu Nhất Nặc đã ngủ say trên đùi cô.
Chú ý đến điểm này, Cố Chuẩn ngồi xuống bên cạnh Mạc Ninh, thật gần, Mạc Ninh ngửi được hương vị nhẹ nhàng thanh mát trên người anh, nhìn mái tóc còn hơi ẩm ướt của anh, có lẽ anh đã tắm qua. Nghĩ đến việc đã hai ngày rồi mình chưa tắm, suy nghĩ nho nhỏ này làm cô có chút xấu hổ, không tự giác đem đầu cách xa một chút.
“Tôi đưa các cô về”.
“Dì có khỏe không?”.
Hai người đồng thời mở miệng. Cố Chuẩn phản ứng tương đối nhanh, nhẹ giọng trả lời: “Lúc tôi rời khỏi nhà, bà đã ngủ rồi”.
“Lúc này hẳn là nên ở cạnh dì”. Mạc Ninh nói xong, lại hỏi: “Đã ăn cái gì chưa?”.
Cố Chuẩn lắc đầu: “Tôi không có cách nào nuốt trôi được”.
Mạc Ninh chân thành nói: “Tôi hiểu”.
Cố Chuẩn quay đầu nhìn cô, cô nở nụ cười động viên anh, Cố Chuẩn cứ như vậy nhìn cô, không rời tầm mắt.
Chính cô cũng không biết rằng, nụ cười này có thể khắc sâu thế nào.
Cố Chuẩn kiên trì bắt Chu Nhất Nặc và Mạc Ninh về nhà. Vừa về đến nhà, Chu Nhất Nặc liền nằm lỳ trên giường ngủ thẳng. Mạc Ninh đi tắm rửa sạch sẽ, sau khi sấy khô tóc, cô lên giường nằm, thử ngủ một giấc nhưng lại không thể nào ngủ được.
Ba ngày trôi qua, mặc dù rất lo lắng cho bác Cố, nhưng nghĩ lại bản thân cũng không có thân phận cùng lý do đến bệnh viện, cô do dự, nửa muốn đi, nửa không. Buổi tối ngày thứ ba, lúc hơn mười giờ khi cô vừa tắm rửa xong, Chu Nhất Nặc ném điện thoại qua cho cô: “Cố Chuẩn vừa gọi điện thoại cho cậu”.
Mạc Ninh đi đến bên giường nhặt điện thoại lên, ấn gọi lại. Tiếng “Tút” vang lên thật lâu mà không có người tiếp. “Cậu thay tớ nhận điện thoại à?”. Mạc Ninh hỏi Chu Nhất Nặc.
Chu Nhất Nặc nằm ở trên giường đáp: “Tớ đang nghe nhạc, mãi mới nghe thấy tiếng điện thoại của cậu kêu nên không nhận thay được”.
Mạc Ninh lại gọi lại lần nữa.
Vẫn như cũ không có người nghe.
Hơn mười một giờ, Mạc Ninh vẫn tiếp tục gọi lại, nhưng là, điện thoại đầu bên kia vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng gì. Vào lúc này, cô rốt cuộc không do dự, cầm áo khoác đi thẳng ra cửa.
Mười một rưỡi đến bệnh viện, đi thẳng đến phòng bệnh của bác Cố. Thấy y tá trực ban đang ngồi ở cạnh đó xem tiểu thuyết, cô đi đến hỏi: “Cho hỏi bệnh nhân phóng số một kia có khỏe không?”.
Y tá kia ngẩng đầu: “Cô hỏi bác Cố?”.
Mạc Ninh gật đầu, trên mặt không kìm được sự lo lắng, sự lo lắng này rất chân thực, y tá thở dài nói: “Không tốt lắm, từ khi nằm viện đến giờ vẫn chưa tỉnh lần nào, giữa trưa ngày hôm qua suýt nữa là không cứu được, buổi chiều hôm nay bệnh tình lại chuyển biết nguy kịch một lần… Cố phu nhân vừa phải đưa vào nằm ở phòng cạnh phòng phẫu thuật”.
Tim Mạc Ninh đập thật nhanh, “bang bang”, cô cảm thấy có cái gì đó như muốn bắn ra khỏi cơ thể.
“Anh Cố thật rất vất vả, vẫn không chợp mắt tẹo nào, aizz, trên đời này tìm đâu ra được người con hiếu thuận như vậy, ông trời thật sự là thích trêu cợt người ta mà, một gia đình đang yên ấm như vậy lại gặp phải chuyện đau lòng này ngăn trở…”. Cô y tá hoàn toàn bỏ qua cuốn tiểu thuyết, ngẩng đầu lên muốn cùng Mạc Ninh tán gẫu.
Mạc Ninh lúc này thực sự cười không nổi, trực tiếp cắt ngang: “Tôi đi xem bác Cố thế nào, cám ơn cô”.
Y tá lúc này mới ý thức được chính mình thất thố, cười cười lại lần nữa cầm lấy cuốn tiểu thuyết. Trong khoảnh khắc xoay người kia, đáy lòng Mạc Ninh tràn lên nỗi thê lương, chuyện buồn ở trong mắt người không liên quan cũng chỉ là một cái chuyện buồn mà thôi, cũng không phải chỉ vì một chuyện buồn mà tất cả mọi người đều phải buồn, giống như cô y tá kia, cô ấy sẽ không giống cô, vội vã, tha thiết mong muốn chuyện này chỉ là cơn ác mộng thoáng qua.
Phòng ICU lúc này không mở cửa, Mạc Ninh đứng ở cửa đợi hồi lâu mà không thấy Cố Chuẩn, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu. Trong bệnh viện không thể gọi điện thoại, Mạc Ninh đi ra khỏi tòa nhà, dừng ở hoa viên nhỏ sau bệnh viện gọi đi gọi lại vào số của Cố Chuẩn.
Nhưng vẫn như cũ: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”.
Đêm khuya sương xuống nhiều. Mạc Ninh siết chặt áo khoác, di động còn cầm trong tay, trong hoa viên nhỏ lúc này tĩnh lặng ngay cả tiếng bước chân của cô trên nền gạch cũng vang lên rõ ràng. Đèn đường mờ nhạt hắt lại một cái bóng, Mạc Ninh không tự chủ nhìn về phía trước, liền nhận thấy trên chiếc ghế đá cách đó không xa có một người đang ngồi.
Thành thật mà nói, cảm giác đau lòng hay tan nát cõi lòng đánh vào trong tâm can cô cũng không khác là bao. Cô nhanh chóng bước về phía anh.
Là Cố Chuẩn. Anh ngồi trên ghế, vắt chéo chân, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi. Anh hình như không biết lạnh, áo khoác mở rộng, mép áo rủ sang hai bên, bên trong cũng chỉ mặc duy nhất một chiếc áo len mỏng. Mạc Ninh bước về phía trước, nhẹ gọi: “Cố Chuẩn”.
Cố Chuẩn mở mắt ra, đầu vẫn dựa vào lưng ghế, trong mắt anh là bầu trời tối đen như mực.
Trong nội tâm không ngừng cảm thấy chua xót khổ sở, Mạc Ninh tiến đến, dừng ngay trước anh, nói: “Rất lạnh, mệt mỏi thì về đi nghỉ ngơi đi”.
Cố Chuẩn không nói gì, cũng không di chuyển.
Mạc Ninh nóng vội, không thể không kích anh: “Nếu cả anh cũng sinh bệnh, ai sẽ chăm sóc cha mẹ anh bây giờ, bọn họ so với anh càng yếu ớt hơn, bọn họ càng cần anh quan tâm, anh cứ như thế này bọn họ phải dựa vào ai đây? Nhất là mẹ anh, dì nếu tỉnh lại mà không thấy anh đâu chắc chắn sẽ sợ hãi, tôi biết anh bây giờ trong lòng rất buồn, nhưng cần phải đối mặt…”.
Cô không thể vừa hợp tình đúng lý vừa khống chế ngữ khí đem những lời này nói xong, bởi vì Cố Chuẩn đã vươn một bàn tay kéo cô về phía anh. Cô rơi vào trong lồng ngực của anh, còn chưa kịp nhận thức được tình huống đã bị một đôi môi chặt chẽ hôn.
Anh dùng toàn lực, bất chấp hôn cô.
Mạc Ninh hơi kháng cự đã bị tay anh ấn giữ, hoàn toàn nằm trong ngực anh, dần dần, phản kháng của cô biến thành tiếp nhận, tiếp nhận anh dời núi lấp biển, tiếp nhận anh liều chết dây dưa, tiếp nhận tất cả đau thương không thể nói rõ của anh.
Điều cô có thể làm, chính là cố gắng đáp trả lại nụ hôn của anh.
Sau đó, cô nếm được vị của nước mắt, có khổ đau, có mặn chát, làm cho lòng người cảm thấy đau đớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook