Ở chân trời phía xa xa, một chiếc xe ô tô với tốc độ kinh hoàng đang lao nhanh trên đường đi.

Sắc trời âm u, mây đen che kín. Gió cùng tuyết luồng vào khoang xe, lạnh tê người, thế mà hắn vẫn thong dong, bình thản lái, xem mọi vật cản phía trước như vô hình, trong đầu chỉ tập trung duy nhất về con đường phía trước xa xôi. Tâm cũng vì thế mà hỗn loạn, kéo dài vô tận.

Hỗn loạn vì có quá nhiều cảm xúc.

Vô tận vì không thể kìm chế lại được.

Hắn nhíu mày, nỗi đau bất chợt dấy lên, chân vô thức đạp lút cán để gia tăng tốc độ, phóng về phía trước. Một chiếc xe khác đang di chuyển chậm rãi trên đường, bỗng dưng cảm nhận được trận gió rít sau lưng liền quay lại. Hình ảnh chiếc xe ô tô thể thao như bão tố chạy vụt về phía trước. Nó chỉ cách chiếc xe hiện tại khoảng một mét, vụt ngang qua, để lại khói bụi bay mù mịt đồng thời dọa người ngồi trong xe chết sững.

Hình như, tử thần vẫn còn thương mình lắm! - Ai đó ôm tim, đầu đầy mồ hôi thì thầm lẩm bẩm.

..................................................................................................................................................................................

Ở phía sườn núi dốc phía xa xa, gió thổi mạnh, tạt đống tuyết vào người hắn. Sum cầm chìa khóa, mở cửa cốp lấy mặc áo khoác vào rồi mới ngồi bệt xuống thảm cỏ, tay rút ra từ trong túi một hộp diêm, lách tách bật lửa châm điếu thuốc trên miệng, nhàn nhạt rít nhẹ rồi thổi khói.

Hình như rất lâu rồi, hắn không có hút thuốc. Đặc biệt là vào những dịp buồn, tâm trạng tồi tệ, hắn thường tìm đến một chỗ vắng vẻ, ngồi hút thuốc một mình. Cơ thể cùng tâm trạng lúc đó rất được thả lỏng, hòn đá ngưng tụ từ cơn đau cũng theo làn khói thuốc, tan biến vào không trung.

Nhưng...còn bây giờ, mọi thứ lại hoàn toàn khác. Nhất là khi hình bóng nó cứ khắc sâu vào tâm trí hắn mãi như vậy. Cho dù cơn đau có hóa thành hư vô, tan theo không khí thì bóng dáng nó vĩnh viễn in sâu trong đầu, rồi từ từ lại dấy lên cơn đau vốn đã biến mất. Cảm giác này, thật giống với lúc hắn mất đi Tuyết Tình Nhi, nhưng so với cô ta thì còn mãnh liệt gấp trăm lần. Có lẽ do biết mình bị phản bội nên không còn gì để lưu luyến, nhưng nó từ đầu tới cuối là thật lòng thật tâm nên mới không quên được. Đặc biệt là khi cả hai tự nguyện hôn nhau, hắn lúc đó biết mình không thể dứt ra được nữa.

Có lẽ, mọi thứ sẽ tốt hơn nếu cả hai không gặp nhau.

Để rồi mỗi người sẽ không phải khổ tâm như vậy.

Sum cười buồn, vứt điếu thuốc sang kế bên, đứng dậy. Con ngươi quay lại nhìn khung cảnh thiên nhiên lần cuối rồi mở cửa xe, khởi động máy chạy đi.

Trên đường đi, bỗng dưng xuất hiện một khung cảnh kinh hoàng khiến hắn đột ngột phanh gấp lại.

Một người đàn ông đứng giữa nền tuyết băng giá, kêu gào thảm thiết. Tay chân ông ta bị lún xuống tầng băng lạnh lẽo, không tài nhấc lên được. Xung quanh còn loang lổ máu tanh, nhìn vô cùng đau đớn.

Không chút do dự, hắn liền mở cửa xe, hướng đến chỗ xảy ra án mạng. Đáng tiếc, khi sắp đến gần người đàn ông thì bóng dáng ông ta đã mất hút. Sum nhíu mày, chân hơi dừng lại, ánh mắt cẩn thận dò xét vũng băng, phát hiện đống máu đỏ rực đang mỗi lúc nhạt đi, giống như bị cái gì đó hút xuống dưới.

Tình hình càng lúc càng trở nên bí ẩn, bất an vì thế mà sôi sục mãnh liệt hơn, với lại hắn bây giờ chỉ có một mình, nếu cứ níu lại đây quá lâu chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không ổn.

Thôi thì cứ lái xe quay về đã! - Sum cau mày, cẩn thận suy nghĩ. Bước chân quay trở lại phía xe của mình. Tuy nhiên, lúc hắn điều khiển xe đi qua vũng băng, một tiếng nổ kinh hoàng khiến ô tô lung lay kịch liệt rồi bất ngờ rớt xuống.

Một lổ hổng lớn kì lạ, đột nhiên xuất hiện giữa đường.

ẦM!!!!

ẦM!!!!

Ô tô mất đà, liên tục va vào các vách đá. Bánh xe ma sát, bị đá nhọn đâm vào, làm nổ cả hai chiếc phía sau. Trong khoang xe, Sum chỉ thấy trời đất chao đảo, buồn nôn vô cùng. Hắn cố gắng mở dây an toàn, với đến chỗ nắm cửa, dùng hết sức đẩy. Nhưng áp lực cùng với các mảnh vụn bể từ cửa thủy tinh liên tục bay lên, cắm vào thành ghế. Có vài hạt sượt ngang qua mặt hắn, để lại một vệt máu dài, nhỏ giọt xuống dưới cằm.

Sao hôm nay lại xui xẻo thế không biết!?

Cạch!

Cuối cùng, cửa xe cũng được mở ra. Sum nhanh chóng lao người ra bên ngoài, cùng ô tô rớt xuống.

Lực cản của không khí tại đây lớn vô cùng. Với lại, nhờ thể trọng nhỏ hơn chiếc xe, cơ thể hắn bắt đầu dần dần được nâng lên, cách xa xe ô tô một khoảng. Tuy nhiên, đúng ngay lúc định thi triển chú thuật, cánh cửa còn đang mở, chưa kịp đóng đột nhiên lung lay, phát ra âm thanh rắc rắc.

Sum giật mình, theo phản ứng liền vội vàng cúi xuống, chỉ thấy một vật khổng lồ đang hướng lên mỗi lúc một nhanh, bất ngờ nện mạnh vào lưng khiến miệng hắn phun bắn ra ngụm máu.

Cơn đau cuồn cuộn trong cơ thể, tiêu tán mọi khí lực. Tầm mắt cũng dần dần trở nên mờ mịt, bóng tối tràn lan, sức lực cơ thể không còn. Sum bất động, nằm im trên cửa xe, tay chân buông lỏng.

Bây giờ, chỉ còn cách trông chờ số phận mà thôi.

( Tiểu Nhã: hay là để cho nam chính chết tại đây nhé ahihihi:))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương