Đêm Thao Thức
-
Chương 34
Ken Tanaka gọi đến vào bảy giờ ba mươi sáng hôm sau, ngay lúc Luke đang chuẩn bị để phục vụ Irene món bánh mì chiên trứng.
“Tớ chưa kiểm tra xong các báo cáo tài chính của Hoyt Egan, nhưng tớ nghĩ cậu cần xem qua những gì tớ vừa tìm thấy này,” Ken bảo. “Có một khuôn mẫu đấy. Khá quen thuộc. Có khả năng là rắc rối lắm đây.”
“Cậu email thông tin ấy cho tớ được không?” Luke hỏi.
“Trong tình hình này thì tớ e làm thế không phải là ý hay,” Ken đáp. “Chúng ta đang bàn về những điều xấu xa có thể liên quan đến kẻ có khả năng trở thành tổng thống kế nhiệm. Lúc này tớ chưa muốn để lại dấu tích email có thể dẫn đến tớ hoặc cậu. Tớ muốn gặp mặt thảo luận hơn. Tớ cần cho cậu xem vài dữ liệu.”
Ken là thế đẩy, Luke nghĩ, luôn luôn cẩn thận. Đấy là một trong những lý do giúp anh ấy sống sót trong vùng chiến, và chắc hẳn cũng là lý do khiến anh ấy thành công trong vai trò thám tử tư.
Luke nhìn đồng hồ. “Tớ có thể có mặt tại thành phố trong vài giờ nữa.”
“Tớ sẽ chờ.”
Luke gác máy rồi tiếp tục xúc bánh mì chiên trứng vào đĩa. “Là Tanaka gọi đấy. Anh ấy đã tìm ra vài điều có vẻ thú vị trong tình hình tài chính của Egan. Anh ấy nghĩ có khả năng liên quan đến Ryland Webb.”
Vẻ hào hứng làm gương mặt Irene bừng sáng. “Chúng ta đang nói về một vụ bê bối tài chính à?”
“Có lẽ vậy.”
“Một vụ bê bối với quy mô thích hợp có thể lý giải cho một vụ giết người.”
“Từ từ nào.” Luke nạo một ít vỏ cam rắc lên miếng bánh. “Lúc này thì ta chỉ có vài điểm dữ kiện thôi. Anh sẽ lái xe vào thành phố sau khi ta ăn xong. Muốn đi cùng anh không?”
“Muốn.” Nàng lưỡng lự, tỏ vẻ giằng xé ra mặt. “Nhưng thôi, em sẽ để anh nói chuyện với bạn anh. Hôm nay em có việc khác muốn làm. Chúng ta sẽ gặt hái được nhiều hơn nếu tách nhau ra.”
Chút bất an đánh động trong anh. “Em định sẽ làm gì thế?”
“Đừng có tỏ ra lo lắng thế chứ. Em sẽ không đi tìm thêm cái xác nào hay phóng hỏa thêm căn nhà nào đâu. Thật ra thì, sáng nay khi đang thay quần áo em có nảy ra chút ý tưởng. Em vừa định nói cho anh biết thì chuông điện thoại đã réo rồi.”
“Nảy ra ý tưởng gì thế?” anh hỏi, giọng vẫn còn lo lắng.
“Liên quan đến chiếc chìa khóa em tìm thấy ở nơi giấu đồ bí mật của Pamela trong cái đêm xảy ra vụ hỏa hoạn ấy mà.” Nàng nhìn đĩa bánh mì chiên trứng mà hai mắt sáng lên tán thưởng. “Ái chà, hay nhỉ, như Jason thường nói. Dịch vụ phòng cuối cùng cũng xuất hiện rồi.”
“Tớ chưa kiểm tra xong các báo cáo tài chính của Hoyt Egan, nhưng tớ nghĩ cậu cần xem qua những gì tớ vừa tìm thấy này,” Ken bảo. “Có một khuôn mẫu đấy. Khá quen thuộc. Có khả năng là rắc rối lắm đây.”
“Cậu email thông tin ấy cho tớ được không?” Luke hỏi.
“Trong tình hình này thì tớ e làm thế không phải là ý hay,” Ken đáp. “Chúng ta đang bàn về những điều xấu xa có thể liên quan đến kẻ có khả năng trở thành tổng thống kế nhiệm. Lúc này tớ chưa muốn để lại dấu tích email có thể dẫn đến tớ hoặc cậu. Tớ muốn gặp mặt thảo luận hơn. Tớ cần cho cậu xem vài dữ liệu.”
Ken là thế đẩy, Luke nghĩ, luôn luôn cẩn thận. Đấy là một trong những lý do giúp anh ấy sống sót trong vùng chiến, và chắc hẳn cũng là lý do khiến anh ấy thành công trong vai trò thám tử tư.
Luke nhìn đồng hồ. “Tớ có thể có mặt tại thành phố trong vài giờ nữa.”
“Tớ sẽ chờ.”
Luke gác máy rồi tiếp tục xúc bánh mì chiên trứng vào đĩa. “Là Tanaka gọi đấy. Anh ấy đã tìm ra vài điều có vẻ thú vị trong tình hình tài chính của Egan. Anh ấy nghĩ có khả năng liên quan đến Ryland Webb.”
Vẻ hào hứng làm gương mặt Irene bừng sáng. “Chúng ta đang nói về một vụ bê bối tài chính à?”
“Có lẽ vậy.”
“Một vụ bê bối với quy mô thích hợp có thể lý giải cho một vụ giết người.”
“Từ từ nào.” Luke nạo một ít vỏ cam rắc lên miếng bánh. “Lúc này thì ta chỉ có vài điểm dữ kiện thôi. Anh sẽ lái xe vào thành phố sau khi ta ăn xong. Muốn đi cùng anh không?”
“Muốn.” Nàng lưỡng lự, tỏ vẻ giằng xé ra mặt. “Nhưng thôi, em sẽ để anh nói chuyện với bạn anh. Hôm nay em có việc khác muốn làm. Chúng ta sẽ gặt hái được nhiều hơn nếu tách nhau ra.”
Chút bất an đánh động trong anh. “Em định sẽ làm gì thế?”
“Đừng có tỏ ra lo lắng thế chứ. Em sẽ không đi tìm thêm cái xác nào hay phóng hỏa thêm căn nhà nào đâu. Thật ra thì, sáng nay khi đang thay quần áo em có nảy ra chút ý tưởng. Em vừa định nói cho anh biết thì chuông điện thoại đã réo rồi.”
“Nảy ra ý tưởng gì thế?” anh hỏi, giọng vẫn còn lo lắng.
“Liên quan đến chiếc chìa khóa em tìm thấy ở nơi giấu đồ bí mật của Pamela trong cái đêm xảy ra vụ hỏa hoạn ấy mà.” Nàng nhìn đĩa bánh mì chiên trứng mà hai mắt sáng lên tán thưởng. “Ái chà, hay nhỉ, như Jason thường nói. Dịch vụ phòng cuối cùng cũng xuất hiện rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook