Đêm Thao Thức
-
Chương 15
Tất cả những gì nàng có thể làm là cố hết sức để nhũn ra thành bùn nhão vì nhẹ người. Thật quá sức chịu đựng, nàng tự nhủ. Tối nay mà thêm một cú sốc nữa thì nàng sẽ bại não mất. Cơ thể con người ta chỉ có thể chứa đến chừng ấy lượng adrenaline là cùng.
Luke vòng tay qua người nàng.
Anh tóm lấy tay nắm cửa.
Irene bất giác hiểu ra anh định xông vào nhà đối đầu với kẻ đột nhập. Lại thêm một liều hoảng loạn thốc thẳng vào hệ thống thần kinh đã quá tải của nàng.
Nàng vung cả hai tay chộp lấy anh. Luke khựng lại. Dưới ánh trăng Irene trông thấy anh khẽ quay đầu sang phía nàng, ngạc nhiên không hiểu vì sao nàng cố ngăn anh lại.
“Anh điên à?” nàng vừa nói không thành tiếng vừa giằng tay anh mạnh hơn.
Một lần nữa anh lại kề miệng sát tai nàng. “Ở yên đây.”
Không. Nàng chỉ muốn gào thật lớn như thế. Nhưng kiểu đàn ông như Luke thường không đáp lại phương thức tiếp cận bằng tình cảm.
Thế là thay vào đó nàng lại thì thào, “Súng,” để đánh vào khía cạnh lý trí. Súng, nghĩa là dù kẻ trong ấy là ai thì biết đâu hắn lại có súng, nàng câm lặng nói thêm.
Luke vỗ vỗ vai nàng theo cách rõ là có ý định trấn an. Nhưng theo thiển ý của nàng thì hành động ấy chẳng khác nào một kiểu bề trên kẻ cả.
Khi nàng không chịu thả tay anh ra, Luke có vẻ hơi bực mình. Anh gỡ từng ngón tay nàng ra rồi lanh lẹ mở cửa.
Mùi kerosene không lẫn vào đâu được ùa ra khe cửa mở.
Irene nghĩ mình nghe thấy Luke thì thào tiếng gì đó nghe rất giống như là “chết tiệt,” nhưng nàng cũng không chắc lắm vì anh di chuyển quá nhanh.
Anh đóng cửa lại, vồ lấy cánh tay Irene mà kéo mạnh nàng về phía lan can hàng hiên.
Khi nàng hiểu ra anh định làm gì thì đã quá trễ.
Irene cố gắng bình tĩnh trước kế hoạch này. Vài mảnh xương gãy thì sẽ phiền phức đấy, nhưng phương án này chiến thắng áp đảo lựa chọn còn lại.
“Không sao đâu, tôi vừa tới đây theo lối ấy,” Luke thì thào. “Nắm chặt hai cổ tay tôi này. Trèo qua bên kia đi. Tôi sẽ hạ cô xuống thấp hết sức. Dưới kia chỉ toàn là cỏ và bụi cây không thôi. Hạ cánh êm đẹp, bảo đảm đấy.”
“Ừ phải rồi.” Nàng nhìn qua bên kia thanh rào chắn. Quang cảnh này nhắc cho nàng nhớ cái lần nàng thu hết can đảm leo lên ván nhảy cầu trong hồ bơi. Chỉ cần nhìn qua một lần vào khoảng rơi thật xa xuống mặt nước là nàng leo xuống ngay lập tức. “Thế còn anh thì sao?”
“Tin tôi đi, tôi sẽ theo ngay sau cô thôi. Tôi không biết tên khốn kia đang tẩm toàn bộ ngôi nhà bằng chất gì nhưng chắc chắn là để cháy cho nhanh hơn đấy. Đến khi hắn châm ngòi thì nơi này sẽ nổ tung như bom ngay. Này cô, di chuyển nào.”
Vừa khi hai bàn tay anh siết chặt cổ tay mình, Irene thấy vững dạ ngay. Những ngón tay anh như gọng kềm sắt thép. Anh sẽ không để cho nàng ngã.
Irene vụng về leo qua bên kia thanh rào chắn rồi bỗng thấy mình đung đưa chân cách mặt đất bên dưới một khoảng. Luke thả tay nàng ra. Nàng rơi nhẹ nhàng xuống mặt cỏ, loạng choạng rồi ngã ngồi thật mạnh xuống đất.
Cũng chẳng tệ lắm nhỉ, nàng thầm nghĩ, lồm cồm đứng dậy phủi phủi hai tay.
Ngay khi nàng nhìn lên thì Luke đã vắt mình qua bên kia lan can. Anh lửng lơ trên đấy một chốc, một chân lần tìm đến mép khung cửa sổ của góc phòng điểm tâm rồi thoải mái phóc xuống đất. Irene nhận ra thoạt đầu anh leo lên được hàng hiên là nhờ mép cửa sổ ấy. Ôi đám đàn ông và sức mạnh từ phần thân trên của họ.
Luke chộp lấy tay nàng. “Chạy mau.”
Họ lao mình vào rừng cây.
Tiếng rền nghèn nghẹt của một đoàn tàu chở hàng từ xa vọng lại xé tan đêm tối.
Chỉ có điều là vùng lân cận Dunsley đây chẳng có đường tàu nào cả, Irene thầm nghĩ.
Nàng không cần phải nghe thấy tiếng ngọn lửa phừng phừng hay cảm nhận được làn sóng nhiệt sau lưng để biết được chuyện gì đã xảy ra. Kẻ đột nhật đã châm ngòi cho cơn bão lửa rồi.
Luke lôi nàng dừng phắt lại.
“Đứng lại đây,” anh bảo. “Có mang theo điện thoại không?”
“Có, nhưng mà...”
“Gọi 9-1-1 đi.” Anh quay mình tính bước.
“Trời đất ạ, anh định đi đâu thế?” Irene gọi với sau lưng anh.
“Đi xem thử tôi có tìm thấy thằng khốn đó không. Hắn đi bộ đến đây, như chúng ta thôi. Chắc là đậu xe đâu đó ngoài đường lộ. Biết đâu tôi có thể bắt kịp hắn.”
“Này Luke, nói thật nhé, tôi nghĩ đấy là ý kiến rất không hay đấy.”
Nhưng nàng chỉ đang nói chuyện với trời đêm. Luke đã hòa mình vào bóng tối. Cửa kính nổ tung. Irene đứng lặng quan sát khi ngọn lửa nhấn chìm căn nhà với tốc độ chóng mặt. Nàng rút phắt điện thoại ra khỏi túi áo và bấm gọi số cấp cứu khẩn cấp.
Đâu đó xa xa có tiếng động cơ thuyền máy rồ lên bỏ đi. Vậy là nàng biết Luke sẽ không thể nào bắt kịp kẻ phóng hỏa. Tên đột nhập này không bỏ trốn bằng xe. Hắn đã đến đây bằng thuyền.
Luke vòng tay qua người nàng.
Anh tóm lấy tay nắm cửa.
Irene bất giác hiểu ra anh định xông vào nhà đối đầu với kẻ đột nhập. Lại thêm một liều hoảng loạn thốc thẳng vào hệ thống thần kinh đã quá tải của nàng.
Nàng vung cả hai tay chộp lấy anh. Luke khựng lại. Dưới ánh trăng Irene trông thấy anh khẽ quay đầu sang phía nàng, ngạc nhiên không hiểu vì sao nàng cố ngăn anh lại.
“Anh điên à?” nàng vừa nói không thành tiếng vừa giằng tay anh mạnh hơn.
Một lần nữa anh lại kề miệng sát tai nàng. “Ở yên đây.”
Không. Nàng chỉ muốn gào thật lớn như thế. Nhưng kiểu đàn ông như Luke thường không đáp lại phương thức tiếp cận bằng tình cảm.
Thế là thay vào đó nàng lại thì thào, “Súng,” để đánh vào khía cạnh lý trí. Súng, nghĩa là dù kẻ trong ấy là ai thì biết đâu hắn lại có súng, nàng câm lặng nói thêm.
Luke vỗ vỗ vai nàng theo cách rõ là có ý định trấn an. Nhưng theo thiển ý của nàng thì hành động ấy chẳng khác nào một kiểu bề trên kẻ cả.
Khi nàng không chịu thả tay anh ra, Luke có vẻ hơi bực mình. Anh gỡ từng ngón tay nàng ra rồi lanh lẹ mở cửa.
Mùi kerosene không lẫn vào đâu được ùa ra khe cửa mở.
Irene nghĩ mình nghe thấy Luke thì thào tiếng gì đó nghe rất giống như là “chết tiệt,” nhưng nàng cũng không chắc lắm vì anh di chuyển quá nhanh.
Anh đóng cửa lại, vồ lấy cánh tay Irene mà kéo mạnh nàng về phía lan can hàng hiên.
Khi nàng hiểu ra anh định làm gì thì đã quá trễ.
Irene cố gắng bình tĩnh trước kế hoạch này. Vài mảnh xương gãy thì sẽ phiền phức đấy, nhưng phương án này chiến thắng áp đảo lựa chọn còn lại.
“Không sao đâu, tôi vừa tới đây theo lối ấy,” Luke thì thào. “Nắm chặt hai cổ tay tôi này. Trèo qua bên kia đi. Tôi sẽ hạ cô xuống thấp hết sức. Dưới kia chỉ toàn là cỏ và bụi cây không thôi. Hạ cánh êm đẹp, bảo đảm đấy.”
“Ừ phải rồi.” Nàng nhìn qua bên kia thanh rào chắn. Quang cảnh này nhắc cho nàng nhớ cái lần nàng thu hết can đảm leo lên ván nhảy cầu trong hồ bơi. Chỉ cần nhìn qua một lần vào khoảng rơi thật xa xuống mặt nước là nàng leo xuống ngay lập tức. “Thế còn anh thì sao?”
“Tin tôi đi, tôi sẽ theo ngay sau cô thôi. Tôi không biết tên khốn kia đang tẩm toàn bộ ngôi nhà bằng chất gì nhưng chắc chắn là để cháy cho nhanh hơn đấy. Đến khi hắn châm ngòi thì nơi này sẽ nổ tung như bom ngay. Này cô, di chuyển nào.”
Vừa khi hai bàn tay anh siết chặt cổ tay mình, Irene thấy vững dạ ngay. Những ngón tay anh như gọng kềm sắt thép. Anh sẽ không để cho nàng ngã.
Irene vụng về leo qua bên kia thanh rào chắn rồi bỗng thấy mình đung đưa chân cách mặt đất bên dưới một khoảng. Luke thả tay nàng ra. Nàng rơi nhẹ nhàng xuống mặt cỏ, loạng choạng rồi ngã ngồi thật mạnh xuống đất.
Cũng chẳng tệ lắm nhỉ, nàng thầm nghĩ, lồm cồm đứng dậy phủi phủi hai tay.
Ngay khi nàng nhìn lên thì Luke đã vắt mình qua bên kia lan can. Anh lửng lơ trên đấy một chốc, một chân lần tìm đến mép khung cửa sổ của góc phòng điểm tâm rồi thoải mái phóc xuống đất. Irene nhận ra thoạt đầu anh leo lên được hàng hiên là nhờ mép cửa sổ ấy. Ôi đám đàn ông và sức mạnh từ phần thân trên của họ.
Luke chộp lấy tay nàng. “Chạy mau.”
Họ lao mình vào rừng cây.
Tiếng rền nghèn nghẹt của một đoàn tàu chở hàng từ xa vọng lại xé tan đêm tối.
Chỉ có điều là vùng lân cận Dunsley đây chẳng có đường tàu nào cả, Irene thầm nghĩ.
Nàng không cần phải nghe thấy tiếng ngọn lửa phừng phừng hay cảm nhận được làn sóng nhiệt sau lưng để biết được chuyện gì đã xảy ra. Kẻ đột nhật đã châm ngòi cho cơn bão lửa rồi.
Luke lôi nàng dừng phắt lại.
“Đứng lại đây,” anh bảo. “Có mang theo điện thoại không?”
“Có, nhưng mà...”
“Gọi 9-1-1 đi.” Anh quay mình tính bước.
“Trời đất ạ, anh định đi đâu thế?” Irene gọi với sau lưng anh.
“Đi xem thử tôi có tìm thấy thằng khốn đó không. Hắn đi bộ đến đây, như chúng ta thôi. Chắc là đậu xe đâu đó ngoài đường lộ. Biết đâu tôi có thể bắt kịp hắn.”
“Này Luke, nói thật nhé, tôi nghĩ đấy là ý kiến rất không hay đấy.”
Nhưng nàng chỉ đang nói chuyện với trời đêm. Luke đã hòa mình vào bóng tối. Cửa kính nổ tung. Irene đứng lặng quan sát khi ngọn lửa nhấn chìm căn nhà với tốc độ chóng mặt. Nàng rút phắt điện thoại ra khỏi túi áo và bấm gọi số cấp cứu khẩn cấp.
Đâu đó xa xa có tiếng động cơ thuyền máy rồ lên bỏ đi. Vậy là nàng biết Luke sẽ không thể nào bắt kịp kẻ phóng hỏa. Tên đột nhập này không bỏ trốn bằng xe. Hắn đã đến đây bằng thuyền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook