Vừa nghĩ, Thanh Vũ  chua xót nở nụ cười, rõ ràng là chính bản thân y phủ nhận tình cảm của bọn họ trước, hiện tại lại nhịn không được khiếp đảm hoài nghi ….

Buồn cười đi qua, dày đặc bi thương phô thiên cái địa đột kích đến, cơ hồ muốn làm cho y thở không được. Cảm giác được trên mặt truyền đến một chút ướt át, y theo bản năng lấy tay sờ sờ, nhưng lại đụng đến một phen nước mắt.

Đương thời điểm Dung Vân  đi tới, thấy đó là y mặt không chút thay đổi rơi lệ, làm cho hắn vô cùng giật mình, chạy nhanh chạy tiến lên hỏi:

” Sao lại thế này?”

Thanh Vũ  đờ đẫn lắc đầu, Dung Vân  nghĩ lại một chút, mới hỏi:

” Ngươi cùng tên tiểu yêu kia…… Ngươi phát hiện tiên khí trên người của hắn?”

Nghe vậy, Thanh Vũ  thế này mới nhìn về phía hắn, thản nhiên nói một câu:

” Kia thật là tâm hồn của ta.”

Dung Vân  ngẩn ra, kỳ thật phía trước hắn quả thật có đoán như thế, lúc ấy hắn mới cảm thấy vô cùng khiếp sợ, lại cuối cùng không có nói thẳng với Thanh Vũ. Nay chân tướng là bên trong dự kiến, nhưng mà hắn vẫn không tránh khỏi kinh ngạc.

Tuy rằng không rõ yêu vật kia đến tột cùng là như thế nào chiếm được Thanh Vũ  tâm hồn, rồi sau đó còn chó ngáp phải ruồi mà gặp nhau. Hắn nguyên bản đối với yêu loại thập phần bài xích, nhưng với chuyện này, hắn lại không có cách nào dùng quan niệm tiên yêu đơn giản đi bình phán hai người họ.

Dù sao nếu không phải bởi vì tâm hồn, bọn họ cũng sẽ không liên lụy cùng một chỗ……

” Hắn nói muốn đem tâm hồn trả lại cho ta, nhưng ta đào tẩu.”

Thanh Vũ  bỗng nhiên mở miệng, Dung Vân  chấm dứt tự hỏi, ngược lại hỏi y:

” Vì sao không cầm lại nó?”

” Ngươi cũng hiểu được ta nên cầm lại sao.” Thanh Vũ  than một tiếng,

” Tâm hồn ở lại hắn nơi đó, tình ý của ta và hắn sẽ không có biến mất. Ta chỉ sợ ta cầm tâm ta  trở về, sẽ hoàn toàn đánh mất tình yêu ta dành cho hắn ……”

Nói xong, y lại cảm thấy trong lồng ngực đau khổ vô cùng, không khỏi nhíu mày, vươn tay đè ngực:

” Quái, ta đều trở lại thiên giới, vì sao nơi này còn có thể ẩn ẩn đau.”

Dung Vân  không nói, lại thẳng tắp nhìn về phía y, trong ánh mắt tràn đầy ý vị sâu xa. Hồi lâu, hắn mới cúi đầu mở miệng:

” Ta vốn là không thể chấp nhận tiên yêu lui tới, nhưng các ngươi như vậy…… Ta chỉ muốn nói, ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều. Tình chi một chữ…… Không phải bằng lí trí là ngươi có thể phỏng đoán thông thấu.”

Thanh Vũ  kinh ngạc nhìn lại hắn, Dung Vân  cũng không nói gì thêm, chính là lắc lắc đầu liền xoay người rời đi.

Tình chi một chữ……

Chẳng lẽ, y tịch mịch  lâu lắm, ngược lại lộng không hiểu sao?

Ngực bỗng trở nên kịch liệt đau đớn, Thanh Vũ  nhìn phía bốn phía biển mây, lại nhớ đến đủ loại tình cảnh khi mình mang Điểm Mặc  đến xem biển, nhớ đến nụ cười sáng lạn của hắn,còn có tình yêu nảy mầm giữa cả hai …

Nếu y chưa từng vì Điểm Mặc  động tâm động tình, lại như thế nào trăm phương nghìn kế nghĩ làm cho đối phương khoái hoạt, cần gì phải trăm phương ngàn kế chỉ vì nhìn hắn kinh hỉ miệng cười?

Khi y ở thiên giới xa xôi, vô tâm vô tình, lại vẫn như cũ biết lúc nào cũng vướng bận điểm Mặc. Nhớ tới bộ dáng mãn nhãn bi thương của hắn lúc ấy, tâm y như bị cái gì đâm thấu, thống khổ phi thường.

Điểm Mặc  từng hỏi y yêu là cái gì, y từng cười Điểm Mặc  có phải hay không không hiểu yêu.

Nhưng kết quả, chính bản thân y mới là người cái gì cũng không hiểu!

Điểm Mặc …… Điểm Mặc ……

Trong đầu tất cả đều là hắn thân ảnh, mỗi cái nhíu mi, mỗi một nụ cười đều rõ ràng như thế.

Y muốn tìm Điểm Mặc, y như thế nào có thể vì tức giận mà bỏ qua, không để ý Điểm Mặc đây?

Cho dù cảm tình lúc trước là có tâm hồn tham gia, nhưng, thì tính sao, y làm sao không thể lại yêu Điểm Mặc  thêm một lần?

Không rõ chính mình vì sao sẽ mê thất lâu như thế, lại nhẫn tâm từ bỏ Điểm Mặc. Y ngay cả ở trên trời còn cảm thấy đau lòng vô cùng, vậy có được tâm hồn của y Điểm Mặc, nhất định sẽ còn đau hơn y hàng vạn lần!

Y bỗng nhận ra bản thân mình là cỡ nào vô tâm vô tình, thế nhưng có thể đi thương tổn người mà y thương yêu nhất.

Thực xin lỗi, Điểm Mặc ……

Không biết ở thiên giới trì hoãn bao lâu, phía dưới có thể hay không lại qua bao nhiêu tháng, Thanh Vũ  vội vàng chạy về thế gian, dựa vào hơi thở tìm kiếm Điểm Mặc.

Ngay từ đầu thẳng đến trước khe núi mà đi không có kết quả, lại ôm một tia hy vọng chạy đến Đông hải, nhưng mà  từ giờ đều là y dùng tiên lực bay vọt Thiên sơn vạn lĩnh dẫn người nhìn biển, bằng chính hắn một cái nho nhỏ điểu yêu lại như thế nào khả năng một mình tiến đến, quả nhiên đến bờ biển, cũng không có cảm giác được Điểm Mặc  tồn tại.

Thiên hạ to lớn, y tìm hồi lâu cũng không có nhận thấy được hơi thở của  Điểm Mặc, trái tim bản thân còn đang không ngừng đau đớn,điều này làm cho y gần như trở nên điên cuồng.

Là chính y đã đánh mất Điểm Mặc ……

Vẫn là Điểm Mặc  trốn tránh không muốn thấy y……

Rốt cục, sau khi vượt qua một ngọn núi, y bỗng nhiên cảm giác được một tia hơi thở mỏng manh, vô cùng quen thuộc, một hơi thở y vô cùng tưởng niệm. Thật lâu tìm cuối cùng chiếm được hồi báo, Thanh Vũ  trong lòng chứa đầy hy vọng, vô cùng kinh hỉ tìm đến hơi thở kia.

Đi một  hồi lâu, nhìn cây cối rậm rạp trước mắt, Thanh Vũ  thầm nghĩ chẳng lẽ là tiểu chim khách về tổ, cũng không có nhiều hơn suy tính, bước chân trở nên nhanh hơn. Nhưng là một đường xuyên qua bụi cỏ xâm nhập, cuối cùng nghênh đón y,  cũng là mấy chích tràn ngập yêu khí…… Hồ ly?

” Ngươi là thần tiên?! Như thế nào lại chạy đến đây? “

Mấy con hồ ly thấy y đều co rúm lại, trước lui ra phía sau vài bước, trong đó một con lớn gan mới dám hướng phía y rống.

Thấy thế, Thanh Vũ  mới nhớ tới chính mình quên thu liễm tiên khí, trách không được kinh hách đến bọn họ. Bất quá lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy, y cảm thấy hơi thở Điểm Mặc  ngay tại phụ cận, phương hướng mình đang đi nhất định chính xác.

Về phần lũ hồ yêu trước mắt …..

” Thật có lỗi, ta vô tình quấy rầy, chính là nghĩ đến tìm người.”

” Tìm người? Đây là địa bàn tộc hồ ly chúng ta, không có người!”

Con hồ ly gan lớn rống xong, mấy con hồ ly khác cũng ngao ngao theo vài tiếng, biểu đạt sự khinh thường của bọn họ.

Có lẽ là do ở gần tâm hồn, Thanh Vũ có thể cảm giác được mấy cảm giác đó, lại bất đắc dĩ cười cười:

” Là ta nói sai rồi, ta tìm xác thực không phải người, nhưng là không phải hồ tộc, mà là…… Một con chim khách yêu.”

” Di? Lão đại, ngươi nghe y nói chim khách yêu!”

” Y nói là Mặc Mặc sao?”

” Y làm sao mà biết được……”

Mấy con hồ ly thất chủy bát thiệt bắt đầu nhốn nháo, nhưng Thanh Vũ rõ ràng nghe được bọn họ nói cái gì Mặc Mặc, nhất thời hai mắt tỏa sáng, kinh hỉ chạy tiến lên hỏi:

” Các ngươi nhận thức Điểm Mặc  sao? Hắn thật sự ở trong này?”

” Y!”

Thấy hắn tới gần, lũ hồ ly trăm miệng một lời thét chói tai, liên tục thối lui, vẫn là con hồ ly lớn gan kia tiếp tục quát:

” Thần tiên …….Ngươi …..Ngươi ……Ngươi ……..Ngươi đừng lại đây! Chúng ta mới không biết cái gì mặc, cũng không có cái gì chim khách!”

” Đa tạ.”

 Thanh Vũ  cười nói cảm ơn, cũng không tiếp tục để ý tới bọn họ, thẳng thi triển tiên vụ cách đi, mấy con  hồ ly hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần lại.

” Lão đại, ngươi nói y cảm ơn ngươi làm cái gì?”

” Lão đại a a a! Hắn …Hắn ….Hắn….. Hắn là không phải xông vào aaaaaaaaaaaaaaaa!”

” Ô ô…… Nữ vương đại nhân sẽ giết chết chúng ta!”

” Ta xem nữ vương đại nhân sẽ bị y giết trước aaaaa……”

” Câm miệng! Cư nhiên dám nói như thế, không muốn sống nữa phải không!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương