Đêm Sương
-
Chương 38
Tháng Tư, bộ phim điện ảnh chính thức khai máy ở Tân Thành.
“Mười ba ngày trên Tân Cảng” là một bộ phim điện ảnh thương mại, đề tài cảnh sát, kết cấu của câu chuyện có vai trò quan trọng hơn tuyến nhân vật. Nói cách khác, chỉ cần diễn viên diễn ổn là được, ai cũng có thể diễn.
Tiết Ương là một đạo diễn khá “ổn định”, trước mắt thì chỉ thiếu một chút phong cách cá nhân, nhưng kéo lại được phương pháp quay rất chắc, điều hành phim trường vô cùng chuyên nghiệp.
Nam Gia diễn vai thanh mai trúc mã của nhân vật phản diện, cũng là một thành viên đa mưu túc trí trong đội của nhân vật phản diện ấy, cuối cùng được cảnh sát thuyết phục, phản bội lại nhân vật phản diện kia, giao ra bằng chứng mang tính then chốt, nhưng cuối cùng lại kéo nhân vật phản diện kia chết chung trong một vụ nổ.
Tuy Nam Gia là nữ chính, nhưng trong thế giới của một bộ phim điện ảnh lấy đàn ông làm chủ đạo, ít nhiều cũng gây cho người xem cảm giác cô chỉ như một bình hoa.
Có điều với loại phim điện ảnh thế này, chỉ cần chất lượng ổn, doanh thu phòng vé được đảm bảo, giá trị thương mại của diễn viên sẽ được nâng lên rất cao.
Vai diễn của Nam Gia không có phạm vi phát triển nhiều, chẳng bằng hai vai diễn trước của cô, quay bộ này quả thật thoải mái như đi nghỉ dưỡng.
Chiều nay trời đột ngột đổ mưa, cảnh diễn của Nam Gia được xếp buổi tối nên phải đổi ngày.
Bỗng dưng lại có thời gian rảnh, vừa hay trong đoàn có diễn viên sinh nhật vào ngày mai, nên mọi người đề nghị không thì tổ chức cho anh ta luôn trong ngày hôm nay.
Nam Gia nghỉ ngơi tại phòng đến chừng năm rưỡi thì đi tới nhà hàng của khách sạn.
Bữa tiệc theo kiểu buffet, mọi người tự lấy đồ ăn rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Nhân vật chính của tối hôm nay đi xã giao một vòng rồi ngồi xuống phía đối diện cô, bâng quơ hỏi, “Sao không thấy đạo diễn Tiết đâu nhỉ?”
Có người nói: “Đạo diễn Tiết đang ở phòng bao ăn cơm với ông chủ.”
“Ông chủ nào cơ?”
Nam Gia ngước mắt nhìn, thấy khẩu hình người đó nói một chữ “Châu”.
***
Trong phòng, ngoài Tiết Ương, chủ nhiệm sản xuất, phó đạo diễn và mấy người phụ trách các bộ phận đều có mặt.
Châu Liêm Nguyệt đi cùng người của bên chế tác đến kiểm tra tiến độ quay của đoàn phim.
Châu Liêm Nguyệt thuộc bên sản xuất, chỉ phụ trách bỏ vốn, còn kế hoạch cụ thể đều giao cả cho công ty phim ảnh đối tác.
Nghe mọi người báo cáo xong, đại diện của bên chế tác nói lại với Châu Liêm Nguyệt: “Tuy khai máy chậm một tháng, nhưng trước mắt tiến độ vẫn tốt, hẳn là có thể hoàn thành theo đúng kế hoạch.”
Châu Liêm Nguyệt gật đầu.
Nhà chế tác nói: “Cũng may là không để nhà họ Thiệu phá đám được.”
Sở dĩ trước đó thời gian khai máy bị lùi lại, là bởi Thiệu Tòng Cẩn ngấm ngầm ngáng chân. Cũng may Châu Liêm Nguyệt đích thân ra mặt, giải quyết kịp thời.
Chủ nhiệm sản xuất cười bảo: “Tạm thời e là Thiệu Tòng Cần ốc còn chẳng mang nổi mình ốc.”
Châu Liêm Nguyệt liếc nhìn ông ta, lãnh đạm hỏi: “Sao lại thế?”
Chủ nhiệm sản xuất đứng dậy, đi đến cạnh Châu Liêm Nguyệt.
Phó đạo diễn ngồi cạnh Châu Liêm Nguyệt đứng dậy đổi chỗ cho ông ta, chủ nhiệm sản xuất cười bảo chỉ đổi một lát thôi, sau đó ngồi xuống cạnh Châu Liêm Nguyệt.
Ông ta mời Châu Liêm Nguyệt một điếu thuốc, rồi thấp giọng nói: “Thằng thứ hai nhà họ Thiệu chơi thuốc rồi đùa giỡn với con gái nhà người ta… con bé kia có bạn trai rồi nên không chịu, nhảy từ tầng ba xuống, ngã thành tật rồi. Thiệu Tòng Cẩn đang phải đi chùi đít cho thằng em, bỏ ra cả đống tiền đòi giải quyết riêng với con bé kia. Với lại, nghe nói là còn có ảnh chụp của con bé đấy, có cái để uy hϊếp rồi, không sợ con bé không nghe theo.”
Châu Liêm Nguyệt bỗng rùng mình, nhưng giọng điệu thì vẫn bình thản, anh cười hỏi: “Tin tức xác thực?”
Chủ nhiệm sản xuất cười nói: “Châu tổng, cậu vừa mới vào ngành này của chúng tôi nên không biết chứ, thằng thứ hai nhà họ Thiệu tính nết thế nào, chúng tôi qua lại với nhà họ Thiệu nhiều nên biết rõ lắm.”
Châu Liêm Nguyệt cười, “Hôm nào về Bắc Thành, tôi mời ông ăn cơm riêng nhé.”
Chủ nhiệm sản xuất vội nói: “Châu tổng khách sáo quá rồi, có giúp được gì đâu, chỉ là một câu chuyện thôi mà.”
Một bữa cơm, ăn suốt hai tiếng mới xong.
Mọi người cùng đi ra ngoài, vừa lúc nghe thấy ở phòng lớn của nhà hàng có tiếng hát chúc mừng sinh nhật.
Tiết Ương cười bảo: “Hôm nay có diễn viên mừng sinh nhật, tôi vào chào một câu. Châu tổng, tạm thời xin lỗi không tiễn anh được.”
Châu Liêm Nguyệt thoáng dừng bước, liếc vào trong đám người, chẳng phí công đã tìm thấy được Nam Gia.
Cô mặc áo thun trắng và quần bò, tóc buộc đơn giản, không trang điểm, để lộ ra gương mặt xinh đẹp thuần khiết.
Rõ ràng cô đang vỗ tay hát bài ca mừng sinh nhật với mọi người, nhưng đúng lúc này lại bất ngờ quay đầu ra.
Chạm thẳng vào tầm mắt anh.
Châu Liêm Nguyệt thấy nụ cười của cô thoáng cứng lại, rồi cô vội vàng xoay đầu về.
Chẳng để lại dấu vết gì.
Chỉ ngoại trừ sau lúc chạm mặt ấy, dường như cô có chút bồn chồn.
Châu Liêm Nguyệt khẽ thở dài một hơi.
Trở về phòng mình, Châu Liêm Nguyệt cởϊ áσ vest, cởi bỏ cúc cổ và tay áo, một cánh tay gác lên tay vịn sofa, lẳng lặng ngồi hút thuốc.
Một lát sau, anh lấy điện thoại gọi cho Tiểu Đàm, bảo cô ấy đừng gây chú ý cho người khác, mời Nam Gia lên đây một lúc, có chuyện quan trọng cần nói.
Đợi chừng mười phút, có người gõ cửa.
Châu Liêm Nguyệt dụi bỏ điếu thuốc, đứng dậy bước nhanh ra cửa, trong lòng có chút nôn nóng.
Cửa mở ra, Nam Gia đứng ở ngoài, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai.
Châu Liêm Nguyệt giữ cửa, nhường đường cho cô vào.
Nam Gia bước vào, chỉ đứng ở huyền quan chứ không đi hẳn vào trong, “Châu tổng tìm em có việc gì?”
Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn cô, mũ và khẩu trang gần như che kín cả khuôn mặt cô. Im lặng một lát, Châu Liêm Nguyệt mới lên tiếng: “Tìm em xác nhận một chuyện.”
“Anh nói đi.”
“Thiệu Tòng An, có…”
Nam Gia hơi sững người, ngẩng phắt đầu lên, “Có cái gì?”
Châu Liêm Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, khẽ mím môi lại.
Có từng chụp ảnh hay không?
Anh không sao hỏi ra được.
Anh lắc đầu, “Không có gì.”
Anh đưa tay vặn chốt cửa, “Không có gì. Em về đi.”
Nam Gia không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều. Cô gật đầu, lại liếc nhìn anh một cái, đứng im trong giây lát, xác định anh không nói gì nữa mới xoay người đi ra ngoài.
Khóa chốt lại, cánh cửa đóng một tiếng “cạch”.
Trong không khí như còn đọng lại một mùi hương thoang thoảng, giống mùi hoa cam được gột rửa sau cơn mưa, thanh mát mà lại đăng đắng.
***
Tháng Năm, sinh nhật của Giải Văn Sơn.
Châu Liêm Nguyệt mời ông đến nhà ăn riêng của anh ở vùng ngoại thành để dùng bữa tối.
Tay nghề của vị đầu bếp ở đó rất hợp Giải Văn Sơn, hai người còn trò chuyện một lúc về việc bếp núc.
Ăn xong, Châu Liêm Nguyệt mời Giải Văn Sơn lên phòng trà, rồi tặng cho ông món quà là một cái nghiên mực mà anh đã chuẩn bị từ trước.
Giải Văn Sơn là người biết nhìn hàng, vừa trông thấy đã đoán được mức độ xa xỉ của cái nghiên này, nhất thời bối rối không dám nhận.
Châu Liêm Nguyệt lại nói: “Lần trước nói năng hơi mạo phạm, chú coi như cái này là để xin lỗi đi.”
Từ sau hôm chạm mặt tại bệnh viện, suốt nửa năm nay, Châu Liêm Nguyệt không chủ động đi tìm Giải Văn Sơn, chỉ gửi quà đến vào những ngày lễ tết.
Giải Văn Sơn nói: “Những gì cậu nói đều là sự thật mà, sao lại là mạo phạm.”
Giải Văn Sơn biết Châu Liêm Nguyệt và Nam Gia đã chấm dứt, tuy không biết bước ngoặt là gì, nhưng ông là người ngoài nên không tiện hỏi nhiều.
Hai người uống trà, bầu không khí cực kỳ trầm lặng.
Giải Văn Sơn nói: “Hình như bây giờ cậu không luyện viết nữa.”
Châu Liêm Nguyệt thản nhiên đáp: “Không tĩnh tâm nổi.”
Giải Văn Sơn do dự một lát, rồi hỏi: “Vẫn là vì…”
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.
Một lát sau, anh đặt chén trà xuống, đứng dậy đi đến trước giá để đồ. Mở cái hộp gỗ, anh lấy từ bên trong ra một viên hương hình đầu đạn, đặt vào lư hương khắc bằng ngọc kia, lấy bật lửa châm.
Làn khói chậm rãi chảy xuống, hóa thành thác nước, rót xuống cái bồn dưới chân núi.
Châu Liêm Nguyệt giơ tay chặn luồng khói lại, nó vờn qua tay anh, tiếp tục chảy xuống.
Trong không khí nồng đượm mùi hương trầm.
Anh chợt giật mình.
Nhớ lại lần trước Nam Gia cũng đứng tại vị trí này, làm hành động y hệt.
Hình như, đã là chuyện từ rất lâu về trước rồi.
Châu Liêm Nguyệt đứng yên ở đó một lúc, cho tới tận lúc chuông điện thoại vang lên.
Anh quay trở lại bàn trà, cầm điện thoại lên nghe.
Trợ lý Hứa gọi tới, nói với anh rằng, người đã được “mời” đến rồi.
Châu Liêm Nguyệt trầm giọng nói: “Đưa đến chỗ tôi.”
Cúp máy, Châu Liêm Nguyệt quay sang nói với Giải Văn Sơn, “Phải xử lý chút chuyện, để tôi cho người đưa chú về.”
Khoảng nửa tiếng sau, người được đưa tới.
Mấy nhân viên an ninh áp giải người đi thẳng vào trong.
Châu Liêm Nguyệt vắt chân ngồi trên sofa, tay kẹp một điếu thuốc, anh ngẩng đầu liếc mắt một cái, rồi gật đầu, mấy người kia lập tức buông tay, lùi về phía sau.
Thiệu Tòng An trông cực kỳ tàn tạ.
Chập tối, hắn vừa đến quán bar, xe vừa dừng lại thì bỗng có ba bốn người tới gần, cúi đầu lịch sự nói Châu Liêm Nguyệt mời hắn đến nói chuyện.
Thiệu Tòng An hỏi nói chuyện gì.
Bọn họ bảo, tự cậu biết.
Thiệu Tòng An bồn chồn không yên, nhưng vẫn lên xe.
Ai ngờ xe lao thẳng đến một vùng rừng núi hoang vắng, đợi hắn xuống xe, mấy người kia hoàn toàn thay đổi thái độ, lôi hắn vào như áp giải phạm nhân.
Thiệu Tòng An hùng hổ quát: “Cái đệch! Có cái loại bắt nạt người khác như mày à? Họ Châu kia, tao nói cho mày biết nhé, mày làm thế này là phạm pháp!”
“Phạm pháp?”, Châu Liêm Nguyệt cười lạnh một tiếng, dụi bỏ điếu thuốc rồi đứng dậy, “Tao hỏi mày chuyện này, tốt nhất là mày trả lời thành thật.”
“Trả lời cái con mẹ mày…”
Lời vừa dứt, lập tức có một người xông lên tóm hai cánh tay hắn, đạp một phát vào khuỷu chân khiến hắn quỳ rạp xuống đất.
Châu Liêm Nguyệt đi đến trước mặt hắn, nhìn từ trên cao xuống, “Có từng chụp ảnh cô ấy không?”
“Ai, ảnh gì…”
Người đang giữ hắn lại đạp mạnh một phát vào thắt lưng hắn, khiến hắn đau đớn tru tréo lên.
Châu Liêm Nguyệt lạnh lùng nói: “Suy nghĩ cho kỹ.”
“Mẹ nó chứ… Tao đắc tội gì với mày à? Không thể chỉ bởi vì con đàn bà của mày từng đi theo bố mày đây, mà mày…”
Thiệu Tòng An còn chưa kịp nói hết.
Châu Liêm Nguyệt ngồi xổm xuống, tóm chặt lấy cổ áo sau gáy hắn, nhấn thẳng cả đầu hắn vào bể non bộ bên cạnh.
Thiệu Tòng An giãy giụa, nhưng hai cánh tay lại bị người ta tóm chặt, bàn tay ghì sau gáy càng dùng lực kinh khủng khϊếp hơn.
Mới đầu hắn còn nín thở, nhưng chưa đến hai mươi giây đã không thể nhịn nổi nữa, ho khan một cái, nước cứ thế xộc vào tai, xoang mũi, khoang miệng, l*иg ngực và đầu như muốn nổ tung.
Một hồi lâu.
Trợ lý Hứa đứng bên cạnh không thể không tiến lại gần nhắc nhở, “Châu tổng, cẩn thận chết người đấy…”, Châu Liêm Nguyệt thả lỏng tay, nhấc đầu Thiệu Tòng An ra khỏi nước, lạnh lùng hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”
Thiệu Tòng An thở hổn hển, gần như muốn ho ra cả phổi, mái tóc lòa xòa trên trán, nhỏ nước tong tỏng, ánh mắt dại ra. Hắn nheo mắt lại, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt tỏa ra một luồng khí dữ tợn, trong mắt đặc quánh một vẻ lạnh lùng, khát máu.
Như thể, cho dù đêm nay thật sự khiến hắn chết, anh cũng chẳng có gì phải sợ cả.
Thiệu Tòng An rùng mình, mà còn chưa kịp mở miệng thì lại bị dúi đầu vào trong nước.
Lần này còn lâu hơn lần trước, tới lúc hắn gần như tắt thở, thì mới được lôi lên khỏi mặt nước.
Trên đỉnh đầu, Châu Liêm Nguyệt cất giọng trầm thấp: “Nói được chưa?”
“Rồi… được rồi…”, Thiệu Tòng An gần như không nói ra nổi thành tiếng.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, vỗ ngực, ho sặc sụa, nôn hết nước ra rồi mới nói đứt quãng: “Không chụp… Chưa bao giờ chụp cả… Chụp để tự giữ lại hậu họa à? Người ta mà muốn kiện hay tống tiền, một cái ảnh thôi là đủ chết rồi. Những cái kia đều là… là chiêu chị tôi dùng trong lúc thương lượng với người ta thôi…”
Thiệu Tòng An ngẩng đầu, vừa ho khan, vừa quan sát sắc mặt của Châu Liêm Nguyệt, lại cuống cuồng nói thêm: “Tôi thật sự không hề nói dối! Châu tổng có thể đưa tôi đến đây một lần, thì chắc chắn có thể đưa tôi đến lần thứ hai… Tôi không đến mức không cần mạng…”
Châu Liêm Nguyệt nhíu mày.
Trợ lý Hứa cho người kéo Thiệu Tòng An dậy, lôi ra ngoài.
Châu Liêm Nguyệt đi tới sofa nhặt áo khoác lên, lau lau tay rồi thản nhiên hỏi: “Bên kia đã chuẩn bị xong chưa?”
Trợ lý Hứa nói: “Chuẩn bị xong rồi. Cần bảo bọn họ hành động ạ?”
Châu Liêm Nguyệt ném cái áo khoác xuống, lôi một góc vạt áo sơ mi ra, tháo kính, lau bỏ mấy giọt nước mới bắn lên mắt kính.
“Hành động đi.”
***
Lúc tin tức được báo đến, Nam Gia đang tẩy trang.
Trần Điền Điền gọi, kích động hỏi cô: “Đọc tin chưa?”
“Tin gì?”, Nam Gia bật loa ngoài, nhìn vào gương, dùng bông tẩy trang lau đi lớp son trên môi.
“Thiệu Tòng An!”, Trần Điền Điền gần như là nói năng lộn xộn, “Thiệu Tòng An bị bắt rồi! Hình như hắn nghe ngóng được động tĩnh, đang chuẩn bị trốn ra nước ngoài, kết quả là bị bắt ngay tại nhà trước lúc xuất phát…”
Nam Gia sửng sốt.
Cô lập tức cầm điện thoại lên, mở Weibo, ngay dòng hotsearch đầu tiên.
Nội dung bên trong là thông báo của cảnh sát, Thiệu Tòng An là kẻ tình nghi trong một vụ cưỡиɠ ɧϊếp, cố ý gây thương tích, hút thuốc phiện và ép người khác hút thuốc phiện, đang được phía cảnh sát tiến hành điều tra theo trình tự.
Nam Gia ngơ ngác hỏi: “… Điền Điền, cậu có tin chính nghĩa từ trên trời rơi xuống không?”
Trần Điền Điền: “… Cái gì?”
“Mình không tin.”
Tất nhiên đây không phải là chính nghĩa từ trên trời rơi xuống.
Nếu không sao lại đến muộn những tám năm chứ.
“Mười ba ngày trên Tân Cảng” là một bộ phim điện ảnh thương mại, đề tài cảnh sát, kết cấu của câu chuyện có vai trò quan trọng hơn tuyến nhân vật. Nói cách khác, chỉ cần diễn viên diễn ổn là được, ai cũng có thể diễn.
Tiết Ương là một đạo diễn khá “ổn định”, trước mắt thì chỉ thiếu một chút phong cách cá nhân, nhưng kéo lại được phương pháp quay rất chắc, điều hành phim trường vô cùng chuyên nghiệp.
Nam Gia diễn vai thanh mai trúc mã của nhân vật phản diện, cũng là một thành viên đa mưu túc trí trong đội của nhân vật phản diện ấy, cuối cùng được cảnh sát thuyết phục, phản bội lại nhân vật phản diện kia, giao ra bằng chứng mang tính then chốt, nhưng cuối cùng lại kéo nhân vật phản diện kia chết chung trong một vụ nổ.
Tuy Nam Gia là nữ chính, nhưng trong thế giới của một bộ phim điện ảnh lấy đàn ông làm chủ đạo, ít nhiều cũng gây cho người xem cảm giác cô chỉ như một bình hoa.
Có điều với loại phim điện ảnh thế này, chỉ cần chất lượng ổn, doanh thu phòng vé được đảm bảo, giá trị thương mại của diễn viên sẽ được nâng lên rất cao.
Vai diễn của Nam Gia không có phạm vi phát triển nhiều, chẳng bằng hai vai diễn trước của cô, quay bộ này quả thật thoải mái như đi nghỉ dưỡng.
Chiều nay trời đột ngột đổ mưa, cảnh diễn của Nam Gia được xếp buổi tối nên phải đổi ngày.
Bỗng dưng lại có thời gian rảnh, vừa hay trong đoàn có diễn viên sinh nhật vào ngày mai, nên mọi người đề nghị không thì tổ chức cho anh ta luôn trong ngày hôm nay.
Nam Gia nghỉ ngơi tại phòng đến chừng năm rưỡi thì đi tới nhà hàng của khách sạn.
Bữa tiệc theo kiểu buffet, mọi người tự lấy đồ ăn rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Nhân vật chính của tối hôm nay đi xã giao một vòng rồi ngồi xuống phía đối diện cô, bâng quơ hỏi, “Sao không thấy đạo diễn Tiết đâu nhỉ?”
Có người nói: “Đạo diễn Tiết đang ở phòng bao ăn cơm với ông chủ.”
“Ông chủ nào cơ?”
Nam Gia ngước mắt nhìn, thấy khẩu hình người đó nói một chữ “Châu”.
***
Trong phòng, ngoài Tiết Ương, chủ nhiệm sản xuất, phó đạo diễn và mấy người phụ trách các bộ phận đều có mặt.
Châu Liêm Nguyệt đi cùng người của bên chế tác đến kiểm tra tiến độ quay của đoàn phim.
Châu Liêm Nguyệt thuộc bên sản xuất, chỉ phụ trách bỏ vốn, còn kế hoạch cụ thể đều giao cả cho công ty phim ảnh đối tác.
Nghe mọi người báo cáo xong, đại diện của bên chế tác nói lại với Châu Liêm Nguyệt: “Tuy khai máy chậm một tháng, nhưng trước mắt tiến độ vẫn tốt, hẳn là có thể hoàn thành theo đúng kế hoạch.”
Châu Liêm Nguyệt gật đầu.
Nhà chế tác nói: “Cũng may là không để nhà họ Thiệu phá đám được.”
Sở dĩ trước đó thời gian khai máy bị lùi lại, là bởi Thiệu Tòng Cẩn ngấm ngầm ngáng chân. Cũng may Châu Liêm Nguyệt đích thân ra mặt, giải quyết kịp thời.
Chủ nhiệm sản xuất cười bảo: “Tạm thời e là Thiệu Tòng Cần ốc còn chẳng mang nổi mình ốc.”
Châu Liêm Nguyệt liếc nhìn ông ta, lãnh đạm hỏi: “Sao lại thế?”
Chủ nhiệm sản xuất đứng dậy, đi đến cạnh Châu Liêm Nguyệt.
Phó đạo diễn ngồi cạnh Châu Liêm Nguyệt đứng dậy đổi chỗ cho ông ta, chủ nhiệm sản xuất cười bảo chỉ đổi một lát thôi, sau đó ngồi xuống cạnh Châu Liêm Nguyệt.
Ông ta mời Châu Liêm Nguyệt một điếu thuốc, rồi thấp giọng nói: “Thằng thứ hai nhà họ Thiệu chơi thuốc rồi đùa giỡn với con gái nhà người ta… con bé kia có bạn trai rồi nên không chịu, nhảy từ tầng ba xuống, ngã thành tật rồi. Thiệu Tòng Cẩn đang phải đi chùi đít cho thằng em, bỏ ra cả đống tiền đòi giải quyết riêng với con bé kia. Với lại, nghe nói là còn có ảnh chụp của con bé đấy, có cái để uy hϊếp rồi, không sợ con bé không nghe theo.”
Châu Liêm Nguyệt bỗng rùng mình, nhưng giọng điệu thì vẫn bình thản, anh cười hỏi: “Tin tức xác thực?”
Chủ nhiệm sản xuất cười nói: “Châu tổng, cậu vừa mới vào ngành này của chúng tôi nên không biết chứ, thằng thứ hai nhà họ Thiệu tính nết thế nào, chúng tôi qua lại với nhà họ Thiệu nhiều nên biết rõ lắm.”
Châu Liêm Nguyệt cười, “Hôm nào về Bắc Thành, tôi mời ông ăn cơm riêng nhé.”
Chủ nhiệm sản xuất vội nói: “Châu tổng khách sáo quá rồi, có giúp được gì đâu, chỉ là một câu chuyện thôi mà.”
Một bữa cơm, ăn suốt hai tiếng mới xong.
Mọi người cùng đi ra ngoài, vừa lúc nghe thấy ở phòng lớn của nhà hàng có tiếng hát chúc mừng sinh nhật.
Tiết Ương cười bảo: “Hôm nay có diễn viên mừng sinh nhật, tôi vào chào một câu. Châu tổng, tạm thời xin lỗi không tiễn anh được.”
Châu Liêm Nguyệt thoáng dừng bước, liếc vào trong đám người, chẳng phí công đã tìm thấy được Nam Gia.
Cô mặc áo thun trắng và quần bò, tóc buộc đơn giản, không trang điểm, để lộ ra gương mặt xinh đẹp thuần khiết.
Rõ ràng cô đang vỗ tay hát bài ca mừng sinh nhật với mọi người, nhưng đúng lúc này lại bất ngờ quay đầu ra.
Chạm thẳng vào tầm mắt anh.
Châu Liêm Nguyệt thấy nụ cười của cô thoáng cứng lại, rồi cô vội vàng xoay đầu về.
Chẳng để lại dấu vết gì.
Chỉ ngoại trừ sau lúc chạm mặt ấy, dường như cô có chút bồn chồn.
Châu Liêm Nguyệt khẽ thở dài một hơi.
Trở về phòng mình, Châu Liêm Nguyệt cởϊ áσ vest, cởi bỏ cúc cổ và tay áo, một cánh tay gác lên tay vịn sofa, lẳng lặng ngồi hút thuốc.
Một lát sau, anh lấy điện thoại gọi cho Tiểu Đàm, bảo cô ấy đừng gây chú ý cho người khác, mời Nam Gia lên đây một lúc, có chuyện quan trọng cần nói.
Đợi chừng mười phút, có người gõ cửa.
Châu Liêm Nguyệt dụi bỏ điếu thuốc, đứng dậy bước nhanh ra cửa, trong lòng có chút nôn nóng.
Cửa mở ra, Nam Gia đứng ở ngoài, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai.
Châu Liêm Nguyệt giữ cửa, nhường đường cho cô vào.
Nam Gia bước vào, chỉ đứng ở huyền quan chứ không đi hẳn vào trong, “Châu tổng tìm em có việc gì?”
Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn cô, mũ và khẩu trang gần như che kín cả khuôn mặt cô. Im lặng một lát, Châu Liêm Nguyệt mới lên tiếng: “Tìm em xác nhận một chuyện.”
“Anh nói đi.”
“Thiệu Tòng An, có…”
Nam Gia hơi sững người, ngẩng phắt đầu lên, “Có cái gì?”
Châu Liêm Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, khẽ mím môi lại.
Có từng chụp ảnh hay không?
Anh không sao hỏi ra được.
Anh lắc đầu, “Không có gì.”
Anh đưa tay vặn chốt cửa, “Không có gì. Em về đi.”
Nam Gia không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều. Cô gật đầu, lại liếc nhìn anh một cái, đứng im trong giây lát, xác định anh không nói gì nữa mới xoay người đi ra ngoài.
Khóa chốt lại, cánh cửa đóng một tiếng “cạch”.
Trong không khí như còn đọng lại một mùi hương thoang thoảng, giống mùi hoa cam được gột rửa sau cơn mưa, thanh mát mà lại đăng đắng.
***
Tháng Năm, sinh nhật của Giải Văn Sơn.
Châu Liêm Nguyệt mời ông đến nhà ăn riêng của anh ở vùng ngoại thành để dùng bữa tối.
Tay nghề của vị đầu bếp ở đó rất hợp Giải Văn Sơn, hai người còn trò chuyện một lúc về việc bếp núc.
Ăn xong, Châu Liêm Nguyệt mời Giải Văn Sơn lên phòng trà, rồi tặng cho ông món quà là một cái nghiên mực mà anh đã chuẩn bị từ trước.
Giải Văn Sơn là người biết nhìn hàng, vừa trông thấy đã đoán được mức độ xa xỉ của cái nghiên này, nhất thời bối rối không dám nhận.
Châu Liêm Nguyệt lại nói: “Lần trước nói năng hơi mạo phạm, chú coi như cái này là để xin lỗi đi.”
Từ sau hôm chạm mặt tại bệnh viện, suốt nửa năm nay, Châu Liêm Nguyệt không chủ động đi tìm Giải Văn Sơn, chỉ gửi quà đến vào những ngày lễ tết.
Giải Văn Sơn nói: “Những gì cậu nói đều là sự thật mà, sao lại là mạo phạm.”
Giải Văn Sơn biết Châu Liêm Nguyệt và Nam Gia đã chấm dứt, tuy không biết bước ngoặt là gì, nhưng ông là người ngoài nên không tiện hỏi nhiều.
Hai người uống trà, bầu không khí cực kỳ trầm lặng.
Giải Văn Sơn nói: “Hình như bây giờ cậu không luyện viết nữa.”
Châu Liêm Nguyệt thản nhiên đáp: “Không tĩnh tâm nổi.”
Giải Văn Sơn do dự một lát, rồi hỏi: “Vẫn là vì…”
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.
Một lát sau, anh đặt chén trà xuống, đứng dậy đi đến trước giá để đồ. Mở cái hộp gỗ, anh lấy từ bên trong ra một viên hương hình đầu đạn, đặt vào lư hương khắc bằng ngọc kia, lấy bật lửa châm.
Làn khói chậm rãi chảy xuống, hóa thành thác nước, rót xuống cái bồn dưới chân núi.
Châu Liêm Nguyệt giơ tay chặn luồng khói lại, nó vờn qua tay anh, tiếp tục chảy xuống.
Trong không khí nồng đượm mùi hương trầm.
Anh chợt giật mình.
Nhớ lại lần trước Nam Gia cũng đứng tại vị trí này, làm hành động y hệt.
Hình như, đã là chuyện từ rất lâu về trước rồi.
Châu Liêm Nguyệt đứng yên ở đó một lúc, cho tới tận lúc chuông điện thoại vang lên.
Anh quay trở lại bàn trà, cầm điện thoại lên nghe.
Trợ lý Hứa gọi tới, nói với anh rằng, người đã được “mời” đến rồi.
Châu Liêm Nguyệt trầm giọng nói: “Đưa đến chỗ tôi.”
Cúp máy, Châu Liêm Nguyệt quay sang nói với Giải Văn Sơn, “Phải xử lý chút chuyện, để tôi cho người đưa chú về.”
Khoảng nửa tiếng sau, người được đưa tới.
Mấy nhân viên an ninh áp giải người đi thẳng vào trong.
Châu Liêm Nguyệt vắt chân ngồi trên sofa, tay kẹp một điếu thuốc, anh ngẩng đầu liếc mắt một cái, rồi gật đầu, mấy người kia lập tức buông tay, lùi về phía sau.
Thiệu Tòng An trông cực kỳ tàn tạ.
Chập tối, hắn vừa đến quán bar, xe vừa dừng lại thì bỗng có ba bốn người tới gần, cúi đầu lịch sự nói Châu Liêm Nguyệt mời hắn đến nói chuyện.
Thiệu Tòng An hỏi nói chuyện gì.
Bọn họ bảo, tự cậu biết.
Thiệu Tòng An bồn chồn không yên, nhưng vẫn lên xe.
Ai ngờ xe lao thẳng đến một vùng rừng núi hoang vắng, đợi hắn xuống xe, mấy người kia hoàn toàn thay đổi thái độ, lôi hắn vào như áp giải phạm nhân.
Thiệu Tòng An hùng hổ quát: “Cái đệch! Có cái loại bắt nạt người khác như mày à? Họ Châu kia, tao nói cho mày biết nhé, mày làm thế này là phạm pháp!”
“Phạm pháp?”, Châu Liêm Nguyệt cười lạnh một tiếng, dụi bỏ điếu thuốc rồi đứng dậy, “Tao hỏi mày chuyện này, tốt nhất là mày trả lời thành thật.”
“Trả lời cái con mẹ mày…”
Lời vừa dứt, lập tức có một người xông lên tóm hai cánh tay hắn, đạp một phát vào khuỷu chân khiến hắn quỳ rạp xuống đất.
Châu Liêm Nguyệt đi đến trước mặt hắn, nhìn từ trên cao xuống, “Có từng chụp ảnh cô ấy không?”
“Ai, ảnh gì…”
Người đang giữ hắn lại đạp mạnh một phát vào thắt lưng hắn, khiến hắn đau đớn tru tréo lên.
Châu Liêm Nguyệt lạnh lùng nói: “Suy nghĩ cho kỹ.”
“Mẹ nó chứ… Tao đắc tội gì với mày à? Không thể chỉ bởi vì con đàn bà của mày từng đi theo bố mày đây, mà mày…”
Thiệu Tòng An còn chưa kịp nói hết.
Châu Liêm Nguyệt ngồi xổm xuống, tóm chặt lấy cổ áo sau gáy hắn, nhấn thẳng cả đầu hắn vào bể non bộ bên cạnh.
Thiệu Tòng An giãy giụa, nhưng hai cánh tay lại bị người ta tóm chặt, bàn tay ghì sau gáy càng dùng lực kinh khủng khϊếp hơn.
Mới đầu hắn còn nín thở, nhưng chưa đến hai mươi giây đã không thể nhịn nổi nữa, ho khan một cái, nước cứ thế xộc vào tai, xoang mũi, khoang miệng, l*иg ngực và đầu như muốn nổ tung.
Một hồi lâu.
Trợ lý Hứa đứng bên cạnh không thể không tiến lại gần nhắc nhở, “Châu tổng, cẩn thận chết người đấy…”, Châu Liêm Nguyệt thả lỏng tay, nhấc đầu Thiệu Tòng An ra khỏi nước, lạnh lùng hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”
Thiệu Tòng An thở hổn hển, gần như muốn ho ra cả phổi, mái tóc lòa xòa trên trán, nhỏ nước tong tỏng, ánh mắt dại ra. Hắn nheo mắt lại, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt tỏa ra một luồng khí dữ tợn, trong mắt đặc quánh một vẻ lạnh lùng, khát máu.
Như thể, cho dù đêm nay thật sự khiến hắn chết, anh cũng chẳng có gì phải sợ cả.
Thiệu Tòng An rùng mình, mà còn chưa kịp mở miệng thì lại bị dúi đầu vào trong nước.
Lần này còn lâu hơn lần trước, tới lúc hắn gần như tắt thở, thì mới được lôi lên khỏi mặt nước.
Trên đỉnh đầu, Châu Liêm Nguyệt cất giọng trầm thấp: “Nói được chưa?”
“Rồi… được rồi…”, Thiệu Tòng An gần như không nói ra nổi thành tiếng.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, vỗ ngực, ho sặc sụa, nôn hết nước ra rồi mới nói đứt quãng: “Không chụp… Chưa bao giờ chụp cả… Chụp để tự giữ lại hậu họa à? Người ta mà muốn kiện hay tống tiền, một cái ảnh thôi là đủ chết rồi. Những cái kia đều là… là chiêu chị tôi dùng trong lúc thương lượng với người ta thôi…”
Thiệu Tòng An ngẩng đầu, vừa ho khan, vừa quan sát sắc mặt của Châu Liêm Nguyệt, lại cuống cuồng nói thêm: “Tôi thật sự không hề nói dối! Châu tổng có thể đưa tôi đến đây một lần, thì chắc chắn có thể đưa tôi đến lần thứ hai… Tôi không đến mức không cần mạng…”
Châu Liêm Nguyệt nhíu mày.
Trợ lý Hứa cho người kéo Thiệu Tòng An dậy, lôi ra ngoài.
Châu Liêm Nguyệt đi tới sofa nhặt áo khoác lên, lau lau tay rồi thản nhiên hỏi: “Bên kia đã chuẩn bị xong chưa?”
Trợ lý Hứa nói: “Chuẩn bị xong rồi. Cần bảo bọn họ hành động ạ?”
Châu Liêm Nguyệt ném cái áo khoác xuống, lôi một góc vạt áo sơ mi ra, tháo kính, lau bỏ mấy giọt nước mới bắn lên mắt kính.
“Hành động đi.”
***
Lúc tin tức được báo đến, Nam Gia đang tẩy trang.
Trần Điền Điền gọi, kích động hỏi cô: “Đọc tin chưa?”
“Tin gì?”, Nam Gia bật loa ngoài, nhìn vào gương, dùng bông tẩy trang lau đi lớp son trên môi.
“Thiệu Tòng An!”, Trần Điền Điền gần như là nói năng lộn xộn, “Thiệu Tòng An bị bắt rồi! Hình như hắn nghe ngóng được động tĩnh, đang chuẩn bị trốn ra nước ngoài, kết quả là bị bắt ngay tại nhà trước lúc xuất phát…”
Nam Gia sửng sốt.
Cô lập tức cầm điện thoại lên, mở Weibo, ngay dòng hotsearch đầu tiên.
Nội dung bên trong là thông báo của cảnh sát, Thiệu Tòng An là kẻ tình nghi trong một vụ cưỡиɠ ɧϊếp, cố ý gây thương tích, hút thuốc phiện và ép người khác hút thuốc phiện, đang được phía cảnh sát tiến hành điều tra theo trình tự.
Nam Gia ngơ ngác hỏi: “… Điền Điền, cậu có tin chính nghĩa từ trên trời rơi xuống không?”
Trần Điền Điền: “… Cái gì?”
“Mình không tin.”
Tất nhiên đây không phải là chính nghĩa từ trên trời rơi xuống.
Nếu không sao lại đến muộn những tám năm chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook