Chất caffein tác động như dự kiến, và Brooke xử lý ba ca hẹn cuối cùng của mình một cách nhanh chóng và hiệu quả. Cô vừa mới thay áo blu bằng quần jean và áo len dài tay xong thì Rebecca, một đồng nghiệp đang ở trong phòng nghỉ, báo với cô rằng sếp muốn gặp cô.

“Bây giờ á?” Brooke hỏi lại mà lo rằng buổi tối của mình sắp tan thành mây khói.

Những ngày thứ Ba và thứ Năm là bất khả xâm phạm: chỉ những ngày đó trong tuần cô mới không phải rời bệnh viện đến khu phố trên làm thêm, với cương vị một bác sĩ dinh dưỡng tư vấn cho Học viện Huntley, một trong những trường nữ sinh tư thục tốt nhất ở Khu Thượng Đông. Cha mẹ của một nữ sinh trường Huntley qua đời ở tuổi hai mươi vì chứng chán ăn trầm trọng đã thành lập một quỹ ở trường dành cho một chương trình thử nghiệm, chương trình này tài trợ cho một bác sĩ dinh dưỡng túc trực tại trường hai mươi giờ mỗi tuần để tư vấn cho các cô gái cách ăn uống lành mạnh và nhận thức về hình thể. Brooke là người thứ hai làm việc trong chương trình mới mẻ này, và mặc dù thoạt đầu cô nhận vị trí này chỉ vì đó là một phương kế phụ thêm thu nhập của cô và Julian, nhưng càng ngày cô càng thấy gắn bó hơn với các thiếu nữ ở đây. Hiển nhiên, nỗi tức giận, sự phiền phức, nỗi ám ảnh không bao giờ dứt về thức ăn có những lúc làm cô nản lòng, nhưng cô luôn cố gắng tự nhủ rằng ấy là do những bệnh nhân trẻ này không biết rõ đấy thôi. Một lợi ích nữa là công việc này cho cô việc với thanh thiếu niên nhiều hơn, thứ kinh nghiệm mà cô còn thiếu.

Vì vậy những ngày thứ Ba và thứ Năm hằng tuần cô chỉ làm việc ở bệnh viện, từ chín giờ sáng đến sáu giờ chiều. Ba ngày còn lại trong tuần lịch làm việc của cô đẩy lên sớm hơn cho phù hợp với công việc phụ: cô làm việc tại Đại học New York từ bảy giờ sáng đến ba giờ chiều và sau đó đi tàu đến bến xe buýt chạy xuyên thành phố để đến trường Huntley ở khu phố trên, nơi cô gặp các sinh viên - và thỉnh thoảng cả cha mẹ họ nữa - cho đến gần bảy giờ tối. Dù cô có cố tự bắt mình đi ngủ sớm đến thế nào, và bất chấp lượng cà phê cô uống khi thức dậy có nhiều đến mấy đi chăng nữa, thì cô vẫn triền miên cảm thấy kiệt sức. Cách sống với công việc đúp này thật oải, nhưng cô dự tính rằng cô chỉ cần một năm làm việc nữa thôi là có đủ tiêu chuẩn và kinh nghiệm để mở phòng tư vấn về dinh dưỡng trước và sau khi sinh của riêng cô, điều mà cô đã mơ ước kể từ ngày đầu tiên vào đại học và cũng chính là điều mà kể từ ngày đó cô đã phải chăm chỉ làm lụng để đạt được.

Rebecca gật đầu vẻ thông cảm. “Bà ấy hỏi chị có thể ghé qua chỗ bà ấy trước khi về không.”

Brooke nhanh chóng thu xếp vật dụng của mình rồi quay lại tầng năm.

“Margaret?” cô vừa gọi vừa gõ cửa văn phòng. “Rebecca nói là bà cần gặp tôi?”

“Vào đi, vào đi,” sếp của cô vừa nói vừa sắp xếp một số giấy tờ trên bàn làm việc. “Xin lỗi vì giữ cô lại muộn, nhưng tôi nghĩ rằng người ta luôn có thời gian dành cho những tin vui.”

Brooke thả mình xuống chiếc ghế đối diện với Margaret và chờ đợi.

“Thế này nhé, chúng tôi đã kiểm xong bản đánh giá của các bệnh nhân, và tôi rất vui mừng báo cho cô biết rằng trong tất cả các chuyên gia dinh dưỡng thì cô nhận được điểm cao nhất.”

“Tôi á?” Brooke hỏi mà hầu như không tin rằng cô trong bảy người.

“Còn chưa hết đâu.” Margaret lơ đãng quệt thỏi son dưỡng ChapStick, mim mím cặp môi, rồi quay lại nhìn chăm chăm lên giấy tờ của bà. “Chín mươi mốt phần trăm bệnh nhân đánh giá chất lượng tư vấn của cô là ‘xuất sắc’, và chín phần trăm còn lại đánh giá ‘tốt’. Ở mục tiếp theo là mục đánh giá nhân viên tốt nhất thì cô được tám mươi hai phần trăm xếp hạng ‘xuất sắc’.”

“Ôi chà,” Brooke nói, và dù nhận thấy mình phải cố gắng khiêm nhường một chút nhưng cô không làm sao ngưng được nụ cười. “Tin tuyệt quá. Tôi rất mừng được nghe tin này.”

“Thì chúng tôi cũng mừng như cô, Brooke ạ. Chúng tôi rất hài lòng, và tôi mong cô biết rằng thành tích của cô không bị làm ngơ đâu. Cô vẫn sẽ được phân ca ở phòng Điều trị Tích cực, nhưng từ tuần tới chúng tôi sẽ thay thế tất cả các ca trực tâm lý của cô bằng các ca sơ sinh. Tôi cho rằng cô thấy cách phân công như thế ổn thỏa cả đấy chứ?”

“Vâng, vâng. Tôi thấy tuyệt lắm!” Brooke trả lời.

“Như cô biết đấy, xét về thâm niên thì cô chỉ đứng thứ ba, nhưng không ai có trình độ và kinh nghiệm bằng cô cả. Tôi nghĩ phân công đó cực kỳ phù hợp với cô.”

Brooke không thể kìm được nụ cười rạng rỡ. Rốt cuộc thì một năm cao học nghiên cứu thêm về dinh dưỡng cho trẻ em, thanh thiếu niên và trẻ sơ sinh, cộng với thời kỳ làm bác sĩ thực tập đúp mà cô lựa chọn - cả hai đều thuộc nhi khoa - đã được đền đáp.

“Margaret, tôi không biết cảm ơn bà sao cho đủ vì tất cả những điều này. Đó chính là tin vui nhất từ trước đến nay.”

Sếp của cô cười lớn. “Chúc một buổi tối tốt lành. Hẹn mai gặp lại cô.”

Khi Brooke đi bộ tới ga tàu điện ngầm, cô thầm cảm ơn vừa vì được thăng tiến nửa vời vừa rồi, mà điều này còn hay hơn, cô không phải thăng tiến thực sự.

Cô xuống tàu ở bến Quảng trường Thời Đại, nhanh chóng len lỏi tìm lối giữa đám đông dưới bến tàu điện ngầm rồi thong thả nhô lên mặt đường từ cầu thang phố 43 mà cô thường đi, là lối gần nhất tới căn hộ của hai vợ chồng cô và cho phép cô tránh được cảnh chen chúc của đám đông mà cô sẽ đụng phải nếu đi theo lối phố 42. Không ngày nào mà cô không nhớ đến căn hộ cũ của họ ở Brooklyn - cô yêu hầu hết mọi thứ ở khu Brooklyn Heights và ghét hầu như tất thảy mọi thứ ở Midtown West - nhưng dù sao cô cũng phải thừa nhận rằng ở khu này hai vợ chồng đi lại bằng phương tiện giao thông công cộng đỡ tệ hơn.

Cô ngạc nhiên khi Walter, con chó tam thể và đốm một bên mắt giống Tây Ban Nha, không sủa khi cô tra chìa vào ổ khóa cửa căn hộ. Nó cũng không phi đến mừng cô.

“Walter Alter! Mày đâu rồi?” Cô bập bập môi gọi và chờ đợi. Tiếng đàn vẳng ra từ chỗ nào đó trong căn hộ.

“Bọn anh đang ở trong phòng khách,” Julian trả lời. Câu trả lời của anh bị tiếng sủa ăng ẳng cuống cuồng của Walter ngắt quãng.

Brooke buông túi ngay khi vừa bước vào, đá đôi giày ra khỏi chân, và nhận thấy căn bếp sạch hơn trông thấy so với lúc cô rời khỏi đó.

“Kìa! Em không nghĩ là tối nay anh về nhà sớm,” cô nói trong lúc ngồi xuống đi văng bên cạnh Julian. Cô ghé sang để hôn anh nhưng Walter chặn lại liếm lên miệng cô trước.

“Ưm, cảm ơn Walter nhé. Tao cảm thấy mình được chào đón rất nồng nhiệt.”

Julian tắt tiếng vô tuyến rồi quay lại đối diện với cô. “Anh cũng thích liếm mặt em đấy, em biết không. Lưỡi anh hẳn là không thể cạnh tranh với lưỡi một con Tây Ban Nha được, nhưng này, anh muốn thử.” Anh cười toác, và Brooke ngạc nhiên vì thậm chí sau chừng ấy năm trời cô vẫn cảm thấy nao nao mỗi khi anh cười kiểu đó.

“Phải nói là điều đó cám dỗ đấy.” Cô tránh Walter và xoay xở để hôn lên miệng Julian bây giờ vẫn còn hơi rượu. “Lúc trước giọng anh có vẻ căng thẳng, em đã nghĩ rằng anh sẽ về nhà muộn hơn rất nhiều cơ đấy. Mọi việc ổn không anh?”

Anh đứng dậy đi vào bếp, rồi quay trở lại đưa cho Brooke ly rượu thứ hai đã rót đầy. “Mọi việc ổn cả. Chiều nay khi chúng mình cúp máy, anh nhận ra rằng có đến cả tuần nay chúng mình chưa ở bên nhau một tối nào. Anh về đây để sửa chữa khuyết điểm đó.”

“Anh á? Thật không?” Nhiều ngày nay cô cũng đã nghĩ như vậy nhưng không muốn phàn nàn khi Julian đang ở vào thời điểm then chốt trong quá trình ra đĩa.

Anh gật đầu. “Anh nhớ em, Rook à.”

Cô choàng tay qua cổ anh và hôn anh lần nữa. “Em cũng nhớ anh. Em rất mừng vì anh về nhà sớm. Anh có muốn chạy ra ngoài ăn mì không?”

Để tiết kiệm tiền, cô và Julian đã có quy ước nấu ăn ở nhà càng thường xuyên càng tốt, nhưng cả hai cũng nhất trí rằng quán cóc bán mì ở góc phố không được tính là đi ăn tiệm.

“Em có phản đối nếu mình ở nhà không? Anh đã mong chờ tối nay sẽ có một buổi tối êm đềm với em đấy.” Anh nhấp một ngụm rượu nữa.

“Được chứ, thế cũng hay. Em sẽ giao kèo với anh...”

“Ồ không, lại thế nữa rồi...”

“Em sẽ đổ mồ hôi sôi nước mắt bên bếp nóng để nấu cho anh một bữa ngon lành bổ dưỡng nếu anh đồng ý xoa bóp chân và lưng cho em ba mươi phút.”

“ ‘Đổ mổ hôi sôi nước mắt bên bếp nóng’ á? Em có thể làm món gà xào trong hai phút. Giao kèo này thật chả công bằng gì sất.”

Brooke nhún vai. “Được thôi. Có ngũ cốc trong chạn ấy, nhưng hình như nhà mình hết sữa rồi. Lúc nào anh cũng có thể tự làm ít bỏng ngô cho anh được mà.”

Julian quay về phía Walter và nói, “Mày không biết mày sướng đến mức nào đâu, cậu nhỏ ạ. Cô ấy không bắt mày phải làm việc để đổi lấy thức ăn.”

“Giá đã tăng lên ba mươi phút rồi đấy nhé.”

“Thì đã nói là ba mươi phút rồi còn gì,” Julian rên rẩm.

“Lúc trước tổng cộng là ba mươi phút. Còn bây giờ là ba mươi phút làm chân và ba mươi phút nữa làm lưng.”

Julian giả bộ cân nhắc điều này. “Bốn mươi lăm phút thì anh sẽ...”

“Cứ cố kỳ kèo là chỉ làm tăng thêm tổng lượng thời gian đấy nhé.”

Anh giơ cả hai bàn tay lên. “Anh e là chả có giao kèo gì hết.

“Thật không?” cô hỏi. “Anh sẽ tự mình lo liệu bữa tối nay chăng?” cô vừa hỏi tiếp vừa cười tươi hơn hớn. Julian là một đối tác bình đẳng trong việc dọn dẹp lau chùi, trả tiền các hóa đơn và chăm sóc con chó, nhưng trong bếp thì anh vô dụng và anh cũng biết thế.

“Thực ra thì anh đang tự đây. Anh sẽ lo liệu cho cả hai chúng ta, thật đấy. Tối nay anh đã nấu bữa tối cho em rồi.”

“Anh đã cái gì?”

“Em nghe thấy anh nói rồi đấy.” Đâu đó trong bếp tiếng thiết bị hẹn giờ bắt đầu kêu bíp bíp. “Và bữa tối đã sẵn sàng trong lúc chúng mình mải nói chuyện. Mời quý khách ngồi,” anh nhái giọng Anh quốc đúng điệu.

“Em ngồi rồi đây,” cô vừa nói vừa ngả người trên đi văng và gác chân lên bàn nước.

“À, phải rồi,” Julian hồ hởi nói vọng ra từ căn bếp mini của họ. “Anh thấy là em đã tìm được đường đến phòng ăn trang trọng rồi. Chuẩn đấy!”

“Em có giúp gì được không?”

Tay đeo đôi găng dùng để lấy thức ăn từ lò nóng, Julian trở lại bê theo món ăn đựng trong chiếc đĩa thủy tinh chịu nhiệt. “Món ziti nướng [2] cho người anh yêu...” Anh đang định đặt chiếc đĩa nóng thẳng xuống mặt bàn gỗ trần thì Brooke la toáng và nhảy bổ lên đi lấy cái lót nồi. Julian bắt đầu dùng thìa xúc món pasta đang bốc hơi ra dĩa.

(2) Ziti nướng: món mì ziti (một loại mì ống pasta dạng xoắn thừng) luộc, trộn thịt bò, hành và nước xốt spaghetti, phủ bơ, pho mát, kem sữa... rồi bỏ lướng.

Brooke chỉ có thể dán mắt nhìn. “Có phải đây là cách để anh nói với em rằng anh vẫn đang ngoại tình với một cô khác suốt từ khi chúng mình cưới đến giờ và anh muốn được em tha thứ không?” cô hỏi.

Julian cười toét miệng. “Đừng nói nữa mà ăn đi.”

Cô ngồi xuống tự lấy cho mình một ít xa lát trong lúc Julian xúc món ziti vào đĩa của cô. “Anh yêu ơi, món này trông ngon tuyệt. Anh học nấu ở đâu vậy? Và tại sao tối tối anh lại không nấu món này?”

Anh nhìn cô với nụ cười bẽn lẽn. “Có lẽ hôm nay anh đã mua món ziti này ở hiệu và chỉ cho vào lò làm nóng lên thôi. Khả năng đó là hoàn toàn có thể. Nhưng món này được mua và hâm nóng bằng tình yêu.”

Brooke nâng ly rượu của mình lên và chờ Julian cụng ly. “Tuyệt vời,” cô nói thật lòng. “Tuyệt không thể tưởng được, trên cả tuyệt vời.”

Trong lúc họ ăn, Brooke kể với anh chuyện Randy và Michelle, và cô mừng khi thấy anh vui đến thế, thậm chí đến mức đề xuất rằng họ sẽ lái xe đến Pennsylvania trông hộ đứa cháu chưa biết là trai hay gái đó. Julian cập nhật thông tin cho cô về kế hoạch của hãng Sony lúc này khi đĩa nhạc đã sắp hoàn thành và nói với cô về người quản lý mới mà anh đã thuê theo lời giới thiệu từ người đại diện của anh.

“Có vẻ gã là người giỏi nhất trong số những người giỏi. Gã có tiếng là hơi quá xông xáo, nhưng anh nghĩ đó chính là tố chất mà ta muốn ở một người quản lý.”

“Thế lúc phỏng vấn thì anh thấy anh ta thế nào?”

Julian ngẫm nghĩ về điều này. “Anh không chắc dùng từ ‘phỏng vấn’ là chính xác. Phải nói là gã trình bày tổng thể kế hoạch của gã cho anh thì đúng hơn. Gã nói rằng lúc này chúng ta đang ở bước ngoặt quan trọng, và rằng giờ là lúc bắt đầu ‘lên kế hoạch hành động để đạt kết quả cao nhất’.”

“Chà, em nóng lòng muốn gặp anh ta quá,” Brooke nói.

“Ừ, chắc thái độ của gã hơi có vẻ mẹ mìn theo kiểu Hollywood - em biết đấy, nơi mà ta cảm thấy như ai ai cũng lươn lẹo để làm lợi cho mình - nhưng anh thích sự tự tin của gã.”

Julian dốc nốt rượu trong chai ra đều hai ly rồi ngồi lại vào ghế của anh. “Mọi việc ở bệnh viện thế nào? Ngày hôm nay có căng lắm không?”

“Khá căng, nhưng anh đoán được không? Qua đánh giá của bệnh nhân về toàn bộ nhân viên thì em được xếp hạng cao nhất đấy, và họ sẽ phân thêm cho em một số ca bệnh nhi nữa.” Cô nhấp thêm hớp rượu nữa từ ly của mình; cũng đáng để trả giá bằng cơn đau đầu vào buổi sáng ngày mai.

Julian cười tươi hơn hớn. “Tin này hay tuyệt, Rook à. Chả bất ngờ tí nào nhưng thật tuyệt. Anh rất tự hào về em.” Anh nhoài người qua bàn hôn cô.

Brooke rửa bát, sau đó ngâm mình trong bồn tắm trong lúc Julian làm nốt một vài việc trên trang web mới mà anh thiết kế cho riêng mình, rồi họ trở lại đi văng với nhau, cả hai đều vận quần pyjama vải flannel và áo phông. Julian đắp chiếc khăn phủ lên chân cả hai rồi chộp lấy điều khiển.

“Phim nhé?” anh hỏi.

Cô liếc nhìn đồng hồ trên đầu thu kỹ thuật số: mười giờ mười lăm. “Em nghĩ là bây giờ quá muộn để bắt đầu xem trọn một bộ phim, hay xem Grey’s[3]?”

[3] Grey’s Anatomy: một bộ phim truyền hình dài tập về ngành y.

Anh nhìn cô với vẻ mặt kinh hãi. “Không đùa đấy chứ? Em có thể bắt anh xem cái đó sau khi anh đã nấu bữa tối phục vụ em mà không thấy lương tâm cắn rứt ư?”

Cô mỉm cười và lắc đầu. “Em không chắc nấu là từ không gian lận đâu nhé, nhưng anh nói phải đấy. Tối nay quyền lựa chọn là của anh.”

Julian lướt qua danh sách trên đầu thu kỹ thuật số rồi bấm vào một tập phim hình sự truyền hình mới ra. “Lại đây em, anh sẽ xoa bóp chân cho em trong khi chúng mình xem phim.”

Brooke lật người sang để có thể đặt chân lên lòng anh. Cô suýt rên lên vì khoan khoái. Trên màn hình, các thanh tra đang khám nghiệm một xác chết bị chặt khúc được phỏng đoán là của một gái điếm nằm trong một bãi rác ở ngoại ô Vegas, và Julian xem chăm chú. Cô không thích loại phim án mạng kiểu bí hiểm với máy móc kỹ thuật cao như Julian - anh có thể xem họ tìm ra những kẻ sát nhân bằng các kỹ thuật quét, lade và lần theo dấu vết kiểu đó suốt đêm - nhưng tối nay thì cô không phản đối. Cô hạnh phúc khi ngồi lặng lẽ bên chồng và đắm mình vào cái cảm giác tuyệt vời khi anh xoa bóp chân cô.

“Em yêu anh,” cô nói trong lúc ngả đầu vào tay ghế và nhắm mắt lại.

“Anh cũng yêu em, Brooke ạ. Giờ thì yên lặng cho anh xem phim nào.”

Nhưng cô đã trôi vào giấc ngủ.

* * *

Cô chỉ vừa mới mặc xong quần áo thì Julian bước vào phòng ngủ của họ. Mặc dù hôm đó là Chủ nhật nhưng trông anh có vẻ bồn chồn.

“Chúng mình phải đi ngay không thì muộn mất,” anh vừa nói vừa chộp lấy đôi giày đế mềm từ trong tủ quần áo chung của họ. “Em biết là mẹ anh thích sự chậm trễ đến mức nào rồi đấy.

“Em biết mà, em sắp xong rồi đây,” cô nói, cố lờ đi sự thật là cô vẫn đang toát mồ hôi vì chạy thể dục ba dặm suốt một tiếng đồng hồ trước đó. Brooke nối bước Julian ra khỏi phòng ngủ, đón lấy chiếc áo khoác dạ mà anh đưa cho cô, và theo anh xuống dưới đường.

“Anh vẫn chẳng hiểu tại sao bố em và Cynthia đến thành phố hôm nay,” Julian nói trong lúc họ đi như chạy từ nhà đến ga tàu điện ngầm Quảng trường Thời Đại.

“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của họ mà,” Brooke nhún vai đáp. Sáng mùa đông mà thế này thì thật là lạnh khác thường, và cô thèm đến chết một cốc trà nóng từ tiệm tạp phẩm Tây Ban Nha góc phố, nhưng họ chẳng còn dư lấy một giây.

“Và thế là họ quyết định đến đây à? Vào một ngày tháng Ba giá buốt như thế này ư?”

Brooke thở dài. “Em cho rằng còn thú vị hơn ở Philly.[4] Hình như Cynthia chưa bao giờ xem phim Vua sư tử và bố em nghĩ rằng đó là một cái cớ hay để đến thăm chúng mình. Em mừng vì anh sẽ có cơ hội báo tin trực tiếp cho họ...”

[4] Philly: thành phố Philadelphia, bang Pennsylvania, Hoa Kỳ.

Cô liếc nhìn Julian và thấy anh cười, chỉ hơi tủm tỉm. Anhnên tự hào về bản thân, cô tự nhủ. Anh vừa mới nhận được một trong những tin vui nhất về sự nghiệp của mình, và anh xứng đáng với điều đó.

“Ừ, phải đấy, anh nghĩ mình có thể yên tâm mà nói rằng bố mẹ anh sẽ không được háo hức nhiệt tình cho lắm, nhưng em thì có lẽ sẽ hiểu,” anh nói.

“Bố em đã kể với tất cả những ai muốn nghe rằng anh có tài sáng tác bài hát như Bob Dylan và có giọng hát có thể làm họ phát khóc,” cô cười lớn. “Bố sẽ sướng rơn, chắc chắn đấy.”

Julian siết tay cô. Có thể cảm nhận rõ ràng sự phấn khích của anh.

Brooke nở một nụ cười yếu ớt khi họ chuyển sang tàu số 6.

“Em sao thế?” Julian hỏi.

“À, không sao đâu anh. Em hân hoan quá đỗi vì anh sẽ báo tin vui cho họ. Có điều em hơi hoảng vì phải đối phó với sự bất tiện khi bố mẹ cả hai bên cùng ngồi trong một phòng thôi.”

“Em nghĩ điều này sẽ tệ đến thế thật à? Cứ làm như là trước đây họ chưa từng gặp nhau bao giờ ấy.”

Brooke thở dài. “Em biết thế, nhưng họ mới chỉ gặp nhau ở chỗ đông người: ngày cưới của chúng mình này, những ngày nghỉ lễ nữa. Chưa bao giờ gặp riêng nhau thế này cả. Bố em thì chỉ muốn nói chuyện về mùa biểu diễn tới ban nhạc Eagles sẽ làm ăn ra sao mà thôi. Cynthia thì háo hức đi xem Vua sư tử, trời đất, và nghĩ rằng chuyến thăm thú thành phố này sẽ không đời nào trọn vẹn nếu không ăn trưa ở Phòng Trà Nga. Rồi còn bố mẹ anh nữa chứ: họ là những người New York gốc khắc nghiệt và dễ sợ nhất mà em từng gặp, những người tin chắc rằng NFL [5] là một tổ chức phi lợi nhuận của Pháp, những người mà từ những năm sáu mươi đến giờ chưa đi xem ca nhạc, và là những người sẽ không ăn bất kỳ món gì nếu món đó không do đầu bếp nổi tiếng nấu. Anh hãy nói em nghe: thế các bậc phụ huynh sẽ nói chuyện gì với nhau đây?>

[5] NFL (viết tắt của The National Football League): Liên đoàn Bóng Bầu dục Quốc gia của Mỹ.

Julian bóp nhẹ nơi gáy cô. “Đó chỉ là một bữa ăn nhẹ thôi mà, em yêu. Một chút cà phê, vài chiếc bánh vòng, rồi chúng mình thoát ngay. Anh chắc rằng mọi việc sẽ đâu vào đấy cả thôi.”

“Ừ, phải rồi, trong lúc bố em và Cynthia ba hoa không ngớt miệng theo cái kiểu hớn hở phấn khích không kìm được của họ thì bố mẹ anh ngồi ngây ra như tượng mà ngấm ngầm phán xét họ ư? Nghe có vẻ như một sáng Chủ nhật tươi hồng đấy nhỉ.”

“Cynthia có thể nói chuyện gẫu về nghề nghiệp với bố mẹ anh được đấy chứ,” Julian ngoan ngoãn gợi ý. Nhưng vẻ mặt anh như muốn nói, Anh còn chẳng tin được điều đó nữa là, và Brooke bật cười.

“Hãy bảo em là anh không định nói thế đi!” cô vừa nói vừa cười dữ hơn đến chảy cả nước mắt. Họ ngoi lên ở góc giao giữa phố 72 và đại lộ Lexington rồi bắt đầu đi bộ tới đại lộ Công Viên.

“Ờ thì, thật thế mà.”

“Anh đáng yêu quá đấy, anh biết không?” Brooke vừa hỏi vừa ngả sang hôn lên má anh. “Cynthia là y tá ở trường trung học. Dì ấy phòng ngừa bệnh viêm họng do liên cầu khuẩn và phát thuốc giảm đau Motrin trị chuột rút. Dì ấy chẳng biết tí gì về việc Botox hoặc Restylane có được chỉ định để đặc trị vết nhăn sâu khi cười hay không. Em không dám chắc kinh nghiệm nghề nghiệp của họ có điểm gì chung.”

Julian giả bộ phật ý. “Hình như em quên mất rằng mẹ cũng được liệt vào hàng các bác sĩ chuyên cắt tĩnh mạch dãn giỏi nhất nước,” anh nhe răng cười. “Em biết điều đó đáng nể đến mức nào đấy.

“Vâng, tất nhiên rồi. Đáng nể lắm chứ.”

“Thôi được, anh hiểu ý em rồi. Nhưng bố anh có thể nói chuyện với bất kỳ ai. Em biết tính ông dễ chịu thế nào rồi đấy. Ông sẽ làm Cynthia quý ông cho mà xem.”

“Ông là người rất thú vị.” Brooke nhất trí. Cô nắm lấy tay anh khi họ đến gần tòa nhà của gia đình Alter. “Nhưng ông ấy là một chuyên gia làm nở ngực nổi tiếng thế giới. Cũng là tự nhiên khi một người phụ nữ cho rằng ông đang săm soi cỡ ngực mình và cho rằng bộ ngực ấy quá nhỏ.”

“Brooke, thật vớ vẩn. Thế em cho rằng tất cả các bác sĩ nha khoa em gặp ở những chỗ giao tế đều nhìn chằm chằm vào răng lợi em ư?”

“Đúng thế.”

“Và tất cả các bác sĩ tâm lý em gặp trong một bữa tiệc đều phân tích tâm lý em?”

“Hiển nhiên rồi, trăm phần trăm luôn. Còn nghi ngờ gì nữa.”

“Thế thì lố bịch quá.”

“Cha anh khám, xử lý và đánh giá ngực phụ nữ tám giờ đồng hồ mỗi ngày. Em không cho rằng ông là người đồi trụy, nhưng bản năng của ông là săm soi người ta. Phụ nữ có thể cảm thấy thế, đó là những gì em muốn nói.”

“Chà, vấn đề này làm nảy sinh câu hỏi hiển nhiên đấy.”

“Thế á?” cô vừa hỏi vừa nhìn đồng hồ của mình khi mái hiên nhà hiện ra trước mắt họ

“Em có cảm giác như ông đang săm soi ngực em khi ông nhìn em à?” Julian tội nghiệp có vẻ bị ức chế khi đề cập đến điều ấy đến nỗi Brooke những muốn ôm lấy anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương