Đêm Qua Anh Ở Đâu?
-
Chương 27
“Những bức ảnh đó không phải là vấn đề!” cô la lên, gay gắt đến bất ngờ. Cô ngưng lại một phút. “Vâng, khỏi phải nói rằng chúng thật vừa kinh tởm vừa đau đớn vừa sỉ nhục Nhưng vì đâu mà có những bức ảnh đó mới là nguyên nhân làm em thấy điên ruột hơn.”
Vì anh không đáp lời, cô nói tiếp, “Chuyện khốn kiếp gì đã xảy ra đêm hôm đó thế?”
“Rook à, anh đã nói với em rồi: đó chỉ là một lầm lỡ ngu ngốc nhất thời, và anh tuyệt nhiên không có làm tình với cô ta. Với bất kể một ai,” anh vội vã nói thêm.
“Thế thì anh đã làm cái gì?”
“Anh không biết nữa... Bắt đầu bữa tối thì có cả một nhóm đông, rồi sau đó vài người ra về, và thêm vài người nữa, và anh nghĩ sau rốt chỉ còn mỗi cô ta và anh ở lại bên bàn ăn đêm đó.”
Chỉ nghe Julian nói đến “cô ta và anh” về một ai kia đã làm Brooke thấy nôn nao rồi.
“Anh còn chẳng biết cô ta là ai, cô ta từ đâu đến…”
“Anh chả cần phải lăn tăn về điều đó đâu,” Brooke mỉa mai. “Ngoài kia cả thiên hạ đang sẵn lòng giúp anh đây. Janelle Moser, 24 tuổi, từ một thị trấn nhỏ ở Michigan đến. Cô ta đến Los Angeles để dự bữa tiệc từ biệt thời độc thân của một người bạn. Thế quái nào mà cuối cùng họ lọt vào khách sạn Chateau Marmont mới thật là kỳ chứ.”
“Anh đã không...”
“Và nếu anh quan tâm - mặc dù chắc hẳn anh có thể nói về điều này một cách có căn cứ xác đáng hơn tờ Last night - thì những bức ảnh đó là người thật việc thật đấy.”
Julian thở dài đánh sượt. “Anh đã uống say quá và cô ta đã tình nguyện đưa anh về phòng.” Anh dừng lại, luồn những ngón tay qua mái tóc mình.
“Rồi sao?”
“Bọn anh hôn nhau, và cô ta tự cởi quần áo của cô ta ra. Chỉ đứng lên và thoát y vũ, dường như không có mánh lới hay gì khác. Điều đó đột ngột đẩy anh trở về thực tại. Anh đã bảo cô ta mặc quần áo vào. Cô ta đã mặc, nhưng rồi cô ta bắt đầu khóc, nói cô ta xấu hổ quá. V thế nên anh đã cố gắng làm cho cô ta bình tĩnh lại, và bọn anh lấy thứ gì đó để uống từ quầy bar nhỏ tại phòng, thực tình mà nói anh không nhớ nổi điều gì xảy ra lúc đó nữa, và điều tiếp theo mà anh nhận thức được là anh thức dậy còn nguyên quần áo trên người còn cô ta thì đã đi rồi.”
“Cô ta đã biến rồi? Và anh chỉ ngủ lịm đi?”
“Biến mất. Chẳng một lời nhắn nhủ, không gì hết. Và anh đã không thể nào nhớ nổi tên cô ta tận đến lúc em nói cho anh biết.”
“Anh có biết điều đó khó tin đến mức nào không?”
“Cô ta đã cởi quần áo - nhưng anh đâu có làm thế. Mà, Brooke này, anh không biết nói gì hoặc làm gì hơn để em tin cho được. Anh thề trên mạng sống của em, của anh, của tất cả những người chúng ta yêu thương, rằng chính xácsự việc đã xảy ra như thế đó.”
“Tại sao anh lại làm thế? Tại sao anh mời cô ta vào phòng và hôn cô ta?“ cô hỏi mà không thể nhìn vào mắt anh nữa. “Sao lại là cô ta chứ?”
“Anh không biết nữa, Brooke à. Như anh đã nói rồi đấy, anh uống quá nhiều, thiếu suy nghĩ, cảm thấy cô đơn.” Anh ngừng lại, xoa xoa hai bên thái dương. “Năm nay là một năm thật vất vả. Vì anh quá bận bịu, thường vắng nhà, nên hai chúng mình chả có lúc nào được ở bên nhau cả. Đó không phải là lời biện hộ, Brooke à, và anh biết anh đã quá ẩu tả - tin anh đi, anh biết thế chứ - nhưng xin hãy tin anh khi anh nói với em rằng anh chưa từng ân hận về bất cứ cái gì hơn là cái đêm hôm ấy.”
Cô kẹp tay mình xuống dưới đùi để giữ cho chúng khỏi run lên. “Rồi chúng mình sẽ đi đến đâu đây, hả Julian? Không phải chỉ riêng chuyện này, mà là toàn cảnh ấy. Việc không có thời gian ở bên nhau kìa? Việc chúng ta đang sống những lối sống hoàn toàn riêng rẽ nữa? Làm thế nào để chúng ta vượt qua được cái đóchứ?“
Anh xích lại gần cô trên đi văng và cố vòng tay ôm lấy cô, nhưng ng người lại. “Anh thật khổ tâm khi thấy điều này đối với em lại nặng nề đến thế, mà anh cứ tưởng đó là cuộc sống mà cả hai chúng mình đã từng mong muốn,” anh nói.
“Có lẽ đó là điều chúng ta đã mong muốn. Và thực lòng em rất mừng cho anh. Nhưng đó không phải là thành công của em. Nó không phải là cuộc sống của em. Thậm chí nó còn không phải là cuộc sống của chúng ta nữa kìa. Nó là cuộc sống của mình anh mà thôi.”
Anh mở miệng định nói, nhưng cô đã giơ tay lên ngăn lại.
“Em đã không biết cơ sự sẽ thế này, không thể mường tượng trước được bất kỳ cái gì như thế này từ lúc hằng ngày anh còn ở trong phòng thu để thu âm album của anh. Nó đúng là cơ may một phần tỷ, bất kể anh tài năng và may mắn đến mức nào, nhưng cơ may đã đến! Nó đã mỉm cười với anh!”
“Trong những ảo vọng điên rồ nhất hay những cơn ác mộng khủng khiếp nhất của anh cũng chưa bao giờ thấy cái gì như thế,” anh nói.
Cô lấy hơi thêm một lần nữa và buộc lòng phải nói điều mà cô đang suy nghĩ từ ba ngày nay. “Em không chắc em có thể tiếp tục thế này được.”
Một chuỗi im lặng dài sau lời cô vừa nói.
“Em đang nói cái gì đấy?” Julian nói sau sự im lặng tưởng chừng như vô tận. “Thật ra là em định nói gì thế?”
Cô bắt đầu khóc. Không nức nở nghẹn ngào, rên rỉ chi lặng lẽ sụt sùi. “Em không biết em có thể sống như thế này được không. Em không chắc là em có hòa nhập được không, mà thậm chí còn không biết em có muốn sống như thế hay không nữa. Trước đây đã đủ nặng nề lắm rồi, mà bây giờ còn xảy ra những việc kiểu này nữa… và em biết nó sẽ tiếp tục xảy ra, lặp đi lặp lại.”
“Em là tình yêu của đời anh, Brooke ơi. Em là người bạn tuyệt vời nhất của anh. Có gì mà phải hòa nhập - em chính là cả cuộc sống ấy.”
“Không.” Cô lấy mu bàn tay quệt nước mắt trên má. “Không có chuyện đâu lại vào đấy đâu.”
Anh có vẻ mệt mỏi. “Có phải lúc nào cũng thế đâu em.”
“Dĩ nhiên rồi sẽ lại thế mà, Julian! Khi nào thì nó sẽ dừng lại mới được chứ? Với album thứ hai ư? Hay là thứ ba? Thế đến khi họ muốn anh bắt đầu đi lưu diễn quốc tế thì sao đây? Anh sẽ mất hút hàng tháng liền. Rồi chúng ta sẽ làm thế nào?”
Khi nghe cô nói câu này, mặt anh lộ vẻ thấu ra vấn đề. Trông anh dường như cũng sắp khóc.
“Đó đúng một tình huống bất khả thi,” cô cười nhẹ và lau nước mắt. “Những người như anh không lấy những người như em được.”
“Thế nghĩa là gì?” anh hỏi với vẻ mặt hoàn toàn tuyệt vọng.
“Anh biết nó có nghĩa gì mà, Julian. Bây giờ anh thành người nổi tiếng rồi. Còn em chỉ là một phó thường dân mà thôi.”
Họ ngồi đó nhìn nhau thêm mười giây, rồi ba mươi giây, và rồi cả một phút. Chẳng còn gì mà nói nữa. Một tuần rưỡi sau đó, vào mười giờ sáng ngày thứ Bảy khi cô nghe thấy tiếng gõ ở cửa trước, Brooke cứ tưởng đó là người quản lý tòa nhà rốt cuộc cũng đến để thông cái ống thoát nước trong buồng tắm bị tắc. Cô nhìn xuống chiếc quần ngủ Cornell ố bạc màu và chiếc áo phông thủng lỗ chỗ của mình và quyết định rằng ông Finley sẽ phải chấp nhận tình thế này. Thậm chí cô còn gượng cười chiếu lệ khi mở cánh cửa ra.
“Ôi Chúa ơi,” Nola kinh hoảng kêu lên trong lúc nhìn Brooke từ trên xuống dưới. Cô hít ngửi theo hướng chính của căn hộ và nhăn mặt. “E là tớ phát ói mất thôi.”
Nola, như mọi khi, vẫn xinh tuyệt với đôi bốt cao gót trùm ngoài chiếc quần bò đen bó sát, chiếc áo len cashmere cổ lọ bó sát người, và một trong những chiếc áo bu dông dài đắt tiền mà thế nào đó lại khiến cô nàng trông thon thả và rất mốt thay vì biến cô thành người chỉ quấn mình trong một chiếc túi ngủ được cải biên thêm chức năng. Đôi má cô ửng hồng vì cái lạnh bên ngoài và mái tóc vàng lượn sóng của cô bị gió thổi lòa xòa xuống thật gợi cảm.
“Hừm, cậu có cần phải xuất hiện ở đây với vẻ ngoài như thế không?” Brooke vừa hỏi vừa đáp lại cô nàng bằng một cái nhìn săm soi từ đầu đến chân. “Mà này, sao mà cậu lại lọt vào trong này được?”
Nola băng qua cô, lột áo khoác ra và ngồi xuống đi văng phòng khách. Cô nàng nhăn mặt trong lúc nhón đầu ngón tay đẩy bát ngũ cốc để đã nhiều ngày ra xa. “Tớ vẫngiữ chìa khóa từ hôm trông nom con Walter. Chúa ơi, tình cảnh này còn tệ hơn tớ tưởng.”
“Nola, làm ơn đi, tớ không muốn nghe câu ấy đâu.” Brooke rót cho mình một cốc nước cam, nốc một hơi cạn sạch mà không buồn mời cô bạn mình. “Có lẽ cậu nên về đi.”
Nola khịt mũi. “Tin tớ đi, tớ cũng muốn thế lắm. Nhưng tớ không thể nào. Hôm nay cậu và tớ sẽ ra khỏi đây, và bọn mình sẽ cùng đi với nhau.”
“Còn khuya nhé. Tớ sẽ không rời khỏi nhà đâu.” Brooke buộc túm mái tóc bóng nhờn thành đuôi ngựa rồi ngồi lên chiếc bành đối diện với đi văng. Chiếc ghế mà cô cùng Julian đã mua ở một chợ trời tại khu Hạ Đông bởi vì Julian nói rằng lớp vải bọc bằng nhung màu việt quất gợi cho anh màu tóc
“Ồ không, cậu sẽ đi chứ. Xem kìa, tớ đã không biết là mọi việc tệ đến thế này. Tớ phải chạy qua văn phòng khoảng vài tiếng đây” - Nola xem đồng hồ của cô “nhưng tớ sẽ quay lại đây lúc ba giờ và bọn mình sẽ ra ngoài ăn trưa.” Brooke mở miệng định phản đối, nhưng Nola không cho cô nói. “Trước hết, hãy dọn dẹp cái đống rác này đi. Thứ nữa, cậu hãy tắm rửa đi. Cậu bắt đầu có cái vẻ hệt như sắp được phân vai người tình tuyệt vọng khốn khổ bị hắt hủi rồi đây.”
“Cảm ơn nhé.”
Nola lấy móng tay kẹp hộp kem Häagen-Dazs rỗng chìa về phía Brooke với cái nhìn khinh khỉnh. “Tự vững vàng lên nhé, được không? Giải quyết xong hết đống này rồi tớ sẽ gặp lại cậu trong vài tiếng nữa. Chỉ cần cậu tơ tưởng đến việc không nghe lời tớ là không có bạn bè gì hết nữa đâu đấy.”
“Nola...” câu gọi phát ra như một tiếng than vãn, tiếng than vãn của kẻ chiến bại.
Nola đã bước trở ra phía cửa trước. “Tớ sẽ quay lại. Và tớ sẽ mang theo chiếc chìa khóa này, vậy nên đừng có nghĩ đến chuyện bỏ chạy hay trốn vào đâu được.” Nói xong câu đó thì cô nàng đi khuất.
Sau khi biết quyết định của trường Huntley buộc cô tạm thời nghỉ việc và chịu trận cuộc nói chuyện gớm ghiếc kia với Julian, Brooke nằm thu lu trên giường và hầu như không ra khỏi nhà trong suốt một tuần. Cô chiến tất - số cũ của tạp chí Cosmo, những hộp kem gần nửa cân, mỗi tối một chai vang trắng, và những tập liên miên vô tận từ phần một đến phần ba của bộ Private Practices trên máy laptop, và thật lạ là cô lại thấy hơi hơi thích thú những việc này. Kể từ khi cô bị viêm tuyến bạch cầu hồi học kỳ một ở trường Cornell và phải nằm nghỉ đông năm tuần liền trên giường đến nay cô mới lại nằm ườn một chỗ và xả láng đến thế. Nhưng Nola nói đúng, và hơn nữa, cô bắt đầu cảm thấy ngày càng chán ghét bản thân mình. Đã đến lúc phải đứng dậy rồi.
Cố cưỡng lại ham muốn cuộn mình thu lu dưới chăn đệm, cô mặc chiếc quần thể thao bằng len dệt bó khít cũ kỹ và đi giày rồi chạy khoảng ba dặm dọc theo sông Hudson. Tiết trời ấm áp trái mùa so với tuần lễ đầu tiên của tháng và những đống tuyết nhão xám xịt từ cơn bão tuần trước đã tan chảy hết. Cảm thấy được tiếp thêm sức sống và tự hào về sự hăng hái của mình, cô tắm một chầu nước nóng thật lâu. Tiếp theo, cô tự thưởng cho mình hai mươi phút xa xỉ dưới chăn, để tóc khô tự nhiên trong lúc cô đọc vài chương sách, và sau đó cô chén một bữa ăn nhẹ đủ chất: một bát trái cây xắt miếng, một phần tư cốc pho mát đã tách kem, và một chiếc bánh xốp nướng bằng bột mì xay nguyên cám kiểu Anh. Chỉ sau khi ăn xong cô mới bắt đầu cảm thấy đủ sức để dọn dẹp căn hộ.
Việc tổng vệ sinh ngốn mất ba tiếng đồng hồ và tác động lên tâm trạng của Brooke nhiều hơn bất cứ cái gì khác mà cô có thể tưởng tượng ra được. Lần đầu tiên trong nhiều tháng, cô lau bàn ghế, hút bụi và cọ sàn nhà, mặt bàn bếp và phòng tắm. Cô gấp lại quần áo trong tủ áo của mình (nhưng phớt lờ đồ của Julian), lọc bỏ quần áo cũ không mặc đến ở tủ quần áo chung của họ ra, xếp dọn ngăn nắp cả phòng treo áo khoác ở hành lang lẫn các ngăn kéo bàn trong phòng khách, và cuối cùng, sau phải đến hàng năm trời chần chừ, bây giờ cô mới thay ống mực máy in, rồi cô gọi nhà cung cấp dịch vụ viễn thông Verizon thông báo về một nhầm lẫn trong hóa đơn tính tiền của họ, và ghi một giấy tự nhắc mình lên lịch lần khám phụ khoa định kỳ hằng năm cho mình, những cuộc hẹn khám răng cho cả hai vợ chồng (dù cô có điên ruột đến mức nào thì cô cũng không mong anh bị sâu răng), và một cuộc hẹn với bác sĩ thú y để tiêm phòng dịch nhắc lại cho con chó Walter Alter.
Cảm thấy mình chẳng khác gì một nữ thần hiệu quả và tổ chức, cô mở tung cánh cửa khi nghe thấy tiếng gõ lúc ba giờ đúng và chào đón Nola với nụ cười tươi rói.
“Ô, cậu lại trở lại làm người rồi kìa. Có phải là son không đấy?”
Brooke gật gật đầu, hài lòng với phản ứng của bạn. Cô nhìn Nola đang săm soi căn hộ của cô.
“Ấn tượng đây!” Cô nàng huýt gió. “Phải nói là tớ đã không hy vọng nhiều vào cậu, và tớ rất mừng vì đã nghĩ sai.” Cô nàng kéo một chiếc khoác đen hai hàng cúc từ phòng treo áo khoác ở hành lang đưa cho Brooke. “Đi thôi, chúng ta sẽ cho cậu thấy thế giới bên ngoài trông ra sao.”
Brooke theo chân bạn mình xuống phố, lên ghế sau một xe taxi, và, cuối cùng đến một bàn kê ghế dài ở Cookshop, một trong những chỗ ăn bữa ăn nhẹ yêu thích của họ ở Tây Chealsea. Nola gọi cho mỗi người một tách cà phê và một ly cocktail Bloody Mary và ép Brooke phải uống mỗi thứ ba ngụm trước khi để cho cô được có ý kiến. “Đó,” cô nàng dịu dàng nói trong lúc Brooke buộc phải uống. “Thấy khá hơn rồi phải không?”
“Ừ,” Brooke nói và đột nhiên phải kìm chế để khỏi bật khóc. Một tuần nay thỉnh thoảng cô lại khóc, và bất kỳ cái gì - hoặc chẳng vì cái gì cả - đều có thể khơi dòng lệ chảy. Giờ đây là hình ảnh một đôi trạc tuổi cô đang chung nhau ăn một suất bánh mì nướng kiểu Pháp. Họ giả vờ giành nhau từng miếng một, người này ra vẻ xiên một miếng trước khi người kia cắm cái nĩa vào. Rồi họ cười và trao nhau cái nhìn như muốn nói Thiên hạ đâu còn ai khác ngoài anh với em. Cái nhìn mà bây giờ Julian đem ban phát cho những người lạ trong những căn phòng khách sạn.
Và lại đến nữa rồi đây. Cái hình ảnh trong trí tưởng tượng với Julian và Janelle trần truồng quấn lấy nhau, hôn nhau say đắm. Anh dịu dàng cắn môi dưới của con bé đó, y hệt như anh vẫn làm với…
“Cậu không sao đấy chứ?” Nola hỏi và với tay qua bàn để đặt lên tay Brooke.
Cô cố gắng cầm những giọt lệ lại, nhưng rồi không thể. Gần như ngay lập tức, những giọt nóng bỏng to tròn tuôn lã chã xuống má cô, và mặc dù cô không nức nở hay hổn hển lấy hơi hoặc rung người lên, nhưng Brooke vẫn cảm thấy như mình không bao giờ nín được. “Tớ xin lỗi,” cô vừa thảm não nói vừa lau nước mắt bằng chiếc khăn ăn một cách kín đáo nhất có thể.
Nola đẩy ly Bloody Mary của Brooke lại gần cô hơn. “Một ngụm nữa đi. Thế đây. Khóc là điều hiển nhiên rồi, bạn thương ơi. Hãy trải lòng ra.”“Tớ xin lỗi, thật bẽ mặt quá,” Brooke thì thầm. Cô nhìn quanh và thở phào nhẹ nhõm khi thấy dường như không ai nhìn mình cả.
“Cậu đang buồn giận. Điều đó là tự nhiên thôi,” Nola nói, dịu dàng như chưa bao giờ Brooke nghe thấy. “Gần đây cậu có nói chuyện với anh ấy không?”
Brooke cố gắng hết mức để xì mũi một cách lịch sự và ngay lập tức cảm thấy có lỗi khi làm điều đó bằng chiếc khăn ăn vải của nhà hàng. “Bọn tớ vừa nói chuyện tối hôm kia. Anh ấy ở Orlando, hình như là đang làm gì đó cho Disney World, và anh ấy đang chuẩn bị sang Anh một tuần. Biểu diễn có cát xê tại lễ hội âm nhạc lớn gì gì đó thì phải? Tớ cũng không rõ lắm.”
Miệng Nola mím lại.
“Chính tớ là người bảo anh ấy rằng chúng tớ cần có thời gian, Nol à. Tối đó tớ đã yêu cầu anh ấy ra đi và bảo anh ấy rằng bọn tớ cần có khoảng cách để suy nghĩ cho rõ mọi việc. Anh ấy ra đi chỉ vì tớ cứ khăng khăng đòi thế,” Brooke nói mà băn khoăn không hiểu sao mà mình lại vẫn bênh vực Julian thế.
“Vậy thì khi nào các cậu sẽ gặp lại nhau hả? Anh ấy có định hạ cố về nhà sau chuyến đi Anh không?”
Brooke lờ đi ý mỉa mai. “Anh ấy sẽ về New York sau chuyển đi Anh, đúng thế, nhưng anh ấy sẽ không về nhà. Tớ đã bảo anh ấy rằng anh ấy phải ở đâu đó cho đến khi bọn tớ làm rõ những gì đang xảy ra với hai vợ chồng tớ.”
Nhân viên phục vụ đến bên bàn ghi những thứ họ gọi và may sao anh ta không hề nhận ra họ. Khi anh ta đi khỏi, Nola hỏi, “Vậy các cậu đã nói những gì? Các cậu có tiến bộ được chút nào không?”
Brooke bỏ một viên đường vào miệng và thưởng thức cái cảm giác nó tan trên lưỡi mình. “Chúng tớ có tiến bộ chút nào không ấy hả? Không, tớ sẽ không nói là có đâu nhé. Chúng tớ đã cãi nhau về chuyện đám cưới của Trent.”
“Đám cưới của Trent thì sao?”
“Anh ấy nghĩ là dù đã sát nút rồi nhưng bọn tớ phải thông báo hủy không dự đám cưới vì tôn trọng Trent vàFern. Cho rằng với bi kịch của bọn tớ thì bọn tớ sẽ đem xui xẻo đến cho cái ngày trọng đại đó của họ. Chỉ là vì anh ấy không muốn đối diện với việc phải gặp đại gia đình mình và tất cả những người đã cùng lớn lên với anh ấy thôi. Về mặt lý thuyết thì tớ hiểu được cảm giác này, nhưng đó là cái mà anh ấy phải vượt qua chứ! Đây là đám cưới của em con chú ruột nhà anh ấy.”
“Thế kết quả ra sao?”
Brooke thở hắt ra. “Tớ biết là anh ấy đã gọi cho Trent nói chuyện ấy, nhưng tớ chẳng hiểu kết quả thế nào. Tớ đoán rằng anh ấy sẽ không đi cho xem.”
“Ờ, chí ít thì thế cũng hay cho cậu. Tớ chắc chắn hiện giờ thì đó là việc cậu không thích làm nhất.”
“Ồ, tớ sẽ đi chứ. Một mình, nếu buộc phải thế.”
“Thôi nào, Brooke. Thật vớ vẩn. Sao cứ phải đẩy mình vào chỗ khó như thế?”
“Vì đó là việc đúng đắn nên làm, và chỉ vì tớ không nghĩ ta có thể hủy không dự đám cưới trong gia đình mình một tuần trước đó mà chẳng có nguyên nhân gì hợp lý cả. Nếu không nhờ có Trent thì giờ đây Julian và tớ thậm chí còn không biết nhau nữa ấy chứ, thế nên tớ nghĩ tớ phải ngậm bồ hòn làm ngọt vậy.”
Nola rót chút sữa vào trong ly cà phê đã được chế thêm của cô. “Tớ không hiểu thế là dũng cảm hay đáng khen hay chỉ là ngu chết mẹ. Tớ ngờ là tất cả những thứ đó cộng lại.”
Cơn nao nao muốn khóc lại trỗi lên - lần này là do ý nghĩ phải đi dự đám cưới Trent một mình xui khiến - nhưng cô cố đẩy ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. “Mình nói chuyện gì đó khác được không? Hay là về cậu nhỉ? Tớ có thể lợi lộc được chút sao nhãng nào đó.”
“Hừmm, để xem nào.” Nola cười toét. Rành là cô nàng đang đợi khơi mào.
“Gì thế?” Brooke hỏi. “Hay là tớ phải hỏi ‘ai thế’ mới phải?”
“Tuần tới tớ sẽ đi đảo Turks và Caicos để nghỉ suốt kỳ cuối tuần.”
“Turks và Caicos á? Từ hôm nào? Đừng bảo tớ là cậu đi công tác đấy nhé. Chúa ơi, tớ chọn không đúng ngành nghề rồi.”
“Không phải đi công tác. Đi vui vẻ. Đi ngủ nghê. Tớ sẽ đi với Andrew.”
“Ồ, ra bây giờ anh ta làAndrew rồi hả? Người lớn quá nhỉ. Có nghĩa là chuyện ấy nghiêm túc phải không?”
“Không phải, Drew và tớ chấm dứt rồi. Andrew là người giành xe taxi với tớ
“Thôi đi!”
“Gì kia? Tớ nghiêm túc đấy.”
“Cậu mà lại hẹn hò với cái gã mà cậu quặp ngay lấy khi gặp nhau ở ghế sau xe taxi ư?”
“Thế thì có gì là lạ đâu?”
“Đâu có gì là lạ, chỉ là không thể tưởng tượng nổi thôi! Cậu là cô nàng duy nhất trên đời có thể hành động như thế đấy. Những người đàn ông kiểu đó ngày hôm sau sẽ không gọi lại...”
Nola cười chúm chím vẻ tinh quái. “Tớ đã cho anh ấy một cái cớ rất hay để hôm sau gọi lại. Và cả ngày hôm sau của hôm sau nữa. Rồi ngày hôm sau của cái hôm sau ấy nữa cũng vậy.”
“Cậu thích anh ta phải không? Ôi Chúa ơi, cậu thíchthật rồi. Cậu đang đỏ mặt lên kìa. Tớ không thể tin là cậu lại đỏ mặt vì một anh chàng được. Lặng xuống nào, tim ơi.”
“Được rồi, được rồi, tớ thích anh ta. To chuyện đấy. Tớ rất khoái chuyện đó. Là bây giờ ấy. Và tớ cũng rất khoái Turks và Caicos nữa.”
Họ lại bị người phục vụ ngắt quãng, lần này anh ta mang ra cho họ món gà xé phay kiểu Tàu. Nola chúi đầu vào ăn đĩa của cô nàng, nhưng Brooke chỉ gảy gót thức ăn trên đĩa của mình.
“Được rồi, vậy hãy kể cho tớ xem chuyện xảy ra thế nào. Có phải một đêm các cậu nằm trên giường và anh ta bảo, ‘Hãy cùng nhau đi chơi xa một chuyến nào’ không?
“Đại loại là thế. Thực ra là anh ấy có nơi ăn chốn ở tại đó. Một ngôi biệt thự ở Aman. Rất hay đưa cậu con trai anh ấy đến đó.”
“Nola! Cậu khốn thật. Cậu chẳng kể cho tớ chút xíu nào về chuyện này cả!”
Nola giả bộ ngây thơ. “Chút xíu về chuyện gì cơ?”
“Về chuyện cậu có một người tình và anh ta có một ngôi biệt thự và một cậu con trai ấy!”
“Tớ không biết rằng tớ có gọi anh ta là người tìnhkhông…”
“Nola!”
“Xem nào, chuyện ấy cũng hay hay. Rất thư giãn. Tớ đang cố không nghĩ quá nhiều đến nó, mà gần đây cậu cũng đã phải trải qua quá nhiều chuyện rồi...”
“Thôi kể luôn đi!”
“Thôi được, tên anh ấy là Andrew, cậu biết phần này rồi. Tóc anh ấy màu nâu và anh ấy là người chơi quần vợt cừ khôi và món ăn ưa thích của anh ấy là xốt bơ guacamole.”
“Tớ cho cậu mười giây đấy.”
Nola đập hai bàn tay vào nhau và nhỏng người trên ghế. “Vui quá hóa buồn cho xem.”
“Chín, tám, bả...”
“Được rồi! Anh ấy cao khoảng một mét bảy tám, ngày đẹp trời có thể là mét tám, và anh ấy có cơ bụng sáu múi mà tớ thấy dễ sợ hơn là hấp dẫn. Tớ đoán là anh ấy đặt may toàn bộ áo vest và sơ mi, nhưng tớ chẳng thể khẳng định điều đó. Anh ấy có chân trong đội golf ở trường đại học và đã có vài năm lang thang ở Mexico dạy đánh golf trước khi anh ấy sáng lập ra một công ty Internet, đưa nó lên sàn chứng khoán, rồi về hưu ở tuổi hai mươi chín, mặc dù dường như anh ấy vẫn làm công tác tư vấn rất nhiều, dù tớ chẳng hiểu là tư vấn cái gì. Anh ấy sống trong một căn hộ ở Khu Thượng Tây, để ở gần cậu con trai, thằng bé sáu tuổi và đang sống với vợ cũ của anh ấy- Anh ấy có một căn hộ ở London và một ngôi biệt thự ở Turks và Caicos. Và anh ấy hoàn toàn, tuyệt đối không hề biết mệt trên giường.”
Brooke áp tay lên tim và làm bộ ngã ra lưng ghế. “Cậu chỉ bịa,” cô kêu lên.
“Phần nào cơ?”
“Toàn bộ câu chuyện đó.”
“Không hề,” Nola nói và cười nụ. “Tất cả đều là sự thực.”
“Tớ những muốn mừng cho cậu, tớ thực lòng muốn thế, nhưng dường như tớ không thể thắng được cái thói cay cú của tớ.”
“Đừng vội mừng. Anh ấy bốn mươi mốt tuổi rồi, ly dị, và là một người cha. Đây không hẳn là truyện cổ tích đâu. Nhưng tớ sẽ nói rằng anh ấy là người khá tốt.”
“Thôi xin đi. Nếu không va vào cậu hoặc có đứa con thì anh ta hoàn hảo. Cậu đã kể với mẹ cậu chưa? Có khi bà sẽ nhảy dựng lên và chết ngay đứ đừ ấy.”
“Cậu đùa à? Ngay lúc này tớ có thể nghe thấy mẹ tớ nói gì. ‘Mẹ đã bảo con thế nào hả Nola? Phải lòng một người đàn ông giàu có cũng dễ dàng như phải lòng một người nghèo khó thôi…’ Úi giời, rằng tin ấy làm bà vui đến mức nào đã đủ làm tớ cụt hết cả hứng rồi.”
Vì anh không đáp lời, cô nói tiếp, “Chuyện khốn kiếp gì đã xảy ra đêm hôm đó thế?”
“Rook à, anh đã nói với em rồi: đó chỉ là một lầm lỡ ngu ngốc nhất thời, và anh tuyệt nhiên không có làm tình với cô ta. Với bất kể một ai,” anh vội vã nói thêm.
“Thế thì anh đã làm cái gì?”
“Anh không biết nữa... Bắt đầu bữa tối thì có cả một nhóm đông, rồi sau đó vài người ra về, và thêm vài người nữa, và anh nghĩ sau rốt chỉ còn mỗi cô ta và anh ở lại bên bàn ăn đêm đó.”
Chỉ nghe Julian nói đến “cô ta và anh” về một ai kia đã làm Brooke thấy nôn nao rồi.
“Anh còn chẳng biết cô ta là ai, cô ta từ đâu đến…”
“Anh chả cần phải lăn tăn về điều đó đâu,” Brooke mỉa mai. “Ngoài kia cả thiên hạ đang sẵn lòng giúp anh đây. Janelle Moser, 24 tuổi, từ một thị trấn nhỏ ở Michigan đến. Cô ta đến Los Angeles để dự bữa tiệc từ biệt thời độc thân của một người bạn. Thế quái nào mà cuối cùng họ lọt vào khách sạn Chateau Marmont mới thật là kỳ chứ.”
“Anh đã không...”
“Và nếu anh quan tâm - mặc dù chắc hẳn anh có thể nói về điều này một cách có căn cứ xác đáng hơn tờ Last night - thì những bức ảnh đó là người thật việc thật đấy.”
Julian thở dài đánh sượt. “Anh đã uống say quá và cô ta đã tình nguyện đưa anh về phòng.” Anh dừng lại, luồn những ngón tay qua mái tóc mình.
“Rồi sao?”
“Bọn anh hôn nhau, và cô ta tự cởi quần áo của cô ta ra. Chỉ đứng lên và thoát y vũ, dường như không có mánh lới hay gì khác. Điều đó đột ngột đẩy anh trở về thực tại. Anh đã bảo cô ta mặc quần áo vào. Cô ta đã mặc, nhưng rồi cô ta bắt đầu khóc, nói cô ta xấu hổ quá. V thế nên anh đã cố gắng làm cho cô ta bình tĩnh lại, và bọn anh lấy thứ gì đó để uống từ quầy bar nhỏ tại phòng, thực tình mà nói anh không nhớ nổi điều gì xảy ra lúc đó nữa, và điều tiếp theo mà anh nhận thức được là anh thức dậy còn nguyên quần áo trên người còn cô ta thì đã đi rồi.”
“Cô ta đã biến rồi? Và anh chỉ ngủ lịm đi?”
“Biến mất. Chẳng một lời nhắn nhủ, không gì hết. Và anh đã không thể nào nhớ nổi tên cô ta tận đến lúc em nói cho anh biết.”
“Anh có biết điều đó khó tin đến mức nào không?”
“Cô ta đã cởi quần áo - nhưng anh đâu có làm thế. Mà, Brooke này, anh không biết nói gì hoặc làm gì hơn để em tin cho được. Anh thề trên mạng sống của em, của anh, của tất cả những người chúng ta yêu thương, rằng chính xácsự việc đã xảy ra như thế đó.”
“Tại sao anh lại làm thế? Tại sao anh mời cô ta vào phòng và hôn cô ta?“ cô hỏi mà không thể nhìn vào mắt anh nữa. “Sao lại là cô ta chứ?”
“Anh không biết nữa, Brooke à. Như anh đã nói rồi đấy, anh uống quá nhiều, thiếu suy nghĩ, cảm thấy cô đơn.” Anh ngừng lại, xoa xoa hai bên thái dương. “Năm nay là một năm thật vất vả. Vì anh quá bận bịu, thường vắng nhà, nên hai chúng mình chả có lúc nào được ở bên nhau cả. Đó không phải là lời biện hộ, Brooke à, và anh biết anh đã quá ẩu tả - tin anh đi, anh biết thế chứ - nhưng xin hãy tin anh khi anh nói với em rằng anh chưa từng ân hận về bất cứ cái gì hơn là cái đêm hôm ấy.”
Cô kẹp tay mình xuống dưới đùi để giữ cho chúng khỏi run lên. “Rồi chúng mình sẽ đi đến đâu đây, hả Julian? Không phải chỉ riêng chuyện này, mà là toàn cảnh ấy. Việc không có thời gian ở bên nhau kìa? Việc chúng ta đang sống những lối sống hoàn toàn riêng rẽ nữa? Làm thế nào để chúng ta vượt qua được cái đóchứ?“
Anh xích lại gần cô trên đi văng và cố vòng tay ôm lấy cô, nhưng ng người lại. “Anh thật khổ tâm khi thấy điều này đối với em lại nặng nề đến thế, mà anh cứ tưởng đó là cuộc sống mà cả hai chúng mình đã từng mong muốn,” anh nói.
“Có lẽ đó là điều chúng ta đã mong muốn. Và thực lòng em rất mừng cho anh. Nhưng đó không phải là thành công của em. Nó không phải là cuộc sống của em. Thậm chí nó còn không phải là cuộc sống của chúng ta nữa kìa. Nó là cuộc sống của mình anh mà thôi.”
Anh mở miệng định nói, nhưng cô đã giơ tay lên ngăn lại.
“Em đã không biết cơ sự sẽ thế này, không thể mường tượng trước được bất kỳ cái gì như thế này từ lúc hằng ngày anh còn ở trong phòng thu để thu âm album của anh. Nó đúng là cơ may một phần tỷ, bất kể anh tài năng và may mắn đến mức nào, nhưng cơ may đã đến! Nó đã mỉm cười với anh!”
“Trong những ảo vọng điên rồ nhất hay những cơn ác mộng khủng khiếp nhất của anh cũng chưa bao giờ thấy cái gì như thế,” anh nói.
Cô lấy hơi thêm một lần nữa và buộc lòng phải nói điều mà cô đang suy nghĩ từ ba ngày nay. “Em không chắc em có thể tiếp tục thế này được.”
Một chuỗi im lặng dài sau lời cô vừa nói.
“Em đang nói cái gì đấy?” Julian nói sau sự im lặng tưởng chừng như vô tận. “Thật ra là em định nói gì thế?”
Cô bắt đầu khóc. Không nức nở nghẹn ngào, rên rỉ chi lặng lẽ sụt sùi. “Em không biết em có thể sống như thế này được không. Em không chắc là em có hòa nhập được không, mà thậm chí còn không biết em có muốn sống như thế hay không nữa. Trước đây đã đủ nặng nề lắm rồi, mà bây giờ còn xảy ra những việc kiểu này nữa… và em biết nó sẽ tiếp tục xảy ra, lặp đi lặp lại.”
“Em là tình yêu của đời anh, Brooke ơi. Em là người bạn tuyệt vời nhất của anh. Có gì mà phải hòa nhập - em chính là cả cuộc sống ấy.”
“Không.” Cô lấy mu bàn tay quệt nước mắt trên má. “Không có chuyện đâu lại vào đấy đâu.”
Anh có vẻ mệt mỏi. “Có phải lúc nào cũng thế đâu em.”
“Dĩ nhiên rồi sẽ lại thế mà, Julian! Khi nào thì nó sẽ dừng lại mới được chứ? Với album thứ hai ư? Hay là thứ ba? Thế đến khi họ muốn anh bắt đầu đi lưu diễn quốc tế thì sao đây? Anh sẽ mất hút hàng tháng liền. Rồi chúng ta sẽ làm thế nào?”
Khi nghe cô nói câu này, mặt anh lộ vẻ thấu ra vấn đề. Trông anh dường như cũng sắp khóc.
“Đó đúng một tình huống bất khả thi,” cô cười nhẹ và lau nước mắt. “Những người như anh không lấy những người như em được.”
“Thế nghĩa là gì?” anh hỏi với vẻ mặt hoàn toàn tuyệt vọng.
“Anh biết nó có nghĩa gì mà, Julian. Bây giờ anh thành người nổi tiếng rồi. Còn em chỉ là một phó thường dân mà thôi.”
Họ ngồi đó nhìn nhau thêm mười giây, rồi ba mươi giây, và rồi cả một phút. Chẳng còn gì mà nói nữa. Một tuần rưỡi sau đó, vào mười giờ sáng ngày thứ Bảy khi cô nghe thấy tiếng gõ ở cửa trước, Brooke cứ tưởng đó là người quản lý tòa nhà rốt cuộc cũng đến để thông cái ống thoát nước trong buồng tắm bị tắc. Cô nhìn xuống chiếc quần ngủ Cornell ố bạc màu và chiếc áo phông thủng lỗ chỗ của mình và quyết định rằng ông Finley sẽ phải chấp nhận tình thế này. Thậm chí cô còn gượng cười chiếu lệ khi mở cánh cửa ra.
“Ôi Chúa ơi,” Nola kinh hoảng kêu lên trong lúc nhìn Brooke từ trên xuống dưới. Cô hít ngửi theo hướng chính của căn hộ và nhăn mặt. “E là tớ phát ói mất thôi.”
Nola, như mọi khi, vẫn xinh tuyệt với đôi bốt cao gót trùm ngoài chiếc quần bò đen bó sát, chiếc áo len cashmere cổ lọ bó sát người, và một trong những chiếc áo bu dông dài đắt tiền mà thế nào đó lại khiến cô nàng trông thon thả và rất mốt thay vì biến cô thành người chỉ quấn mình trong một chiếc túi ngủ được cải biên thêm chức năng. Đôi má cô ửng hồng vì cái lạnh bên ngoài và mái tóc vàng lượn sóng của cô bị gió thổi lòa xòa xuống thật gợi cảm.
“Hừm, cậu có cần phải xuất hiện ở đây với vẻ ngoài như thế không?” Brooke vừa hỏi vừa đáp lại cô nàng bằng một cái nhìn săm soi từ đầu đến chân. “Mà này, sao mà cậu lại lọt vào trong này được?”
Nola băng qua cô, lột áo khoác ra và ngồi xuống đi văng phòng khách. Cô nàng nhăn mặt trong lúc nhón đầu ngón tay đẩy bát ngũ cốc để đã nhiều ngày ra xa. “Tớ vẫngiữ chìa khóa từ hôm trông nom con Walter. Chúa ơi, tình cảnh này còn tệ hơn tớ tưởng.”
“Nola, làm ơn đi, tớ không muốn nghe câu ấy đâu.” Brooke rót cho mình một cốc nước cam, nốc một hơi cạn sạch mà không buồn mời cô bạn mình. “Có lẽ cậu nên về đi.”
Nola khịt mũi. “Tin tớ đi, tớ cũng muốn thế lắm. Nhưng tớ không thể nào. Hôm nay cậu và tớ sẽ ra khỏi đây, và bọn mình sẽ cùng đi với nhau.”
“Còn khuya nhé. Tớ sẽ không rời khỏi nhà đâu.” Brooke buộc túm mái tóc bóng nhờn thành đuôi ngựa rồi ngồi lên chiếc bành đối diện với đi văng. Chiếc ghế mà cô cùng Julian đã mua ở một chợ trời tại khu Hạ Đông bởi vì Julian nói rằng lớp vải bọc bằng nhung màu việt quất gợi cho anh màu tóc
“Ồ không, cậu sẽ đi chứ. Xem kìa, tớ đã không biết là mọi việc tệ đến thế này. Tớ phải chạy qua văn phòng khoảng vài tiếng đây” - Nola xem đồng hồ của cô “nhưng tớ sẽ quay lại đây lúc ba giờ và bọn mình sẽ ra ngoài ăn trưa.” Brooke mở miệng định phản đối, nhưng Nola không cho cô nói. “Trước hết, hãy dọn dẹp cái đống rác này đi. Thứ nữa, cậu hãy tắm rửa đi. Cậu bắt đầu có cái vẻ hệt như sắp được phân vai người tình tuyệt vọng khốn khổ bị hắt hủi rồi đây.”
“Cảm ơn nhé.”
Nola lấy móng tay kẹp hộp kem Häagen-Dazs rỗng chìa về phía Brooke với cái nhìn khinh khỉnh. “Tự vững vàng lên nhé, được không? Giải quyết xong hết đống này rồi tớ sẽ gặp lại cậu trong vài tiếng nữa. Chỉ cần cậu tơ tưởng đến việc không nghe lời tớ là không có bạn bè gì hết nữa đâu đấy.”
“Nola...” câu gọi phát ra như một tiếng than vãn, tiếng than vãn của kẻ chiến bại.
Nola đã bước trở ra phía cửa trước. “Tớ sẽ quay lại. Và tớ sẽ mang theo chiếc chìa khóa này, vậy nên đừng có nghĩ đến chuyện bỏ chạy hay trốn vào đâu được.” Nói xong câu đó thì cô nàng đi khuất.
Sau khi biết quyết định của trường Huntley buộc cô tạm thời nghỉ việc và chịu trận cuộc nói chuyện gớm ghiếc kia với Julian, Brooke nằm thu lu trên giường và hầu như không ra khỏi nhà trong suốt một tuần. Cô chiến tất - số cũ của tạp chí Cosmo, những hộp kem gần nửa cân, mỗi tối một chai vang trắng, và những tập liên miên vô tận từ phần một đến phần ba của bộ Private Practices trên máy laptop, và thật lạ là cô lại thấy hơi hơi thích thú những việc này. Kể từ khi cô bị viêm tuyến bạch cầu hồi học kỳ một ở trường Cornell và phải nằm nghỉ đông năm tuần liền trên giường đến nay cô mới lại nằm ườn một chỗ và xả láng đến thế. Nhưng Nola nói đúng, và hơn nữa, cô bắt đầu cảm thấy ngày càng chán ghét bản thân mình. Đã đến lúc phải đứng dậy rồi.
Cố cưỡng lại ham muốn cuộn mình thu lu dưới chăn đệm, cô mặc chiếc quần thể thao bằng len dệt bó khít cũ kỹ và đi giày rồi chạy khoảng ba dặm dọc theo sông Hudson. Tiết trời ấm áp trái mùa so với tuần lễ đầu tiên của tháng và những đống tuyết nhão xám xịt từ cơn bão tuần trước đã tan chảy hết. Cảm thấy được tiếp thêm sức sống và tự hào về sự hăng hái của mình, cô tắm một chầu nước nóng thật lâu. Tiếp theo, cô tự thưởng cho mình hai mươi phút xa xỉ dưới chăn, để tóc khô tự nhiên trong lúc cô đọc vài chương sách, và sau đó cô chén một bữa ăn nhẹ đủ chất: một bát trái cây xắt miếng, một phần tư cốc pho mát đã tách kem, và một chiếc bánh xốp nướng bằng bột mì xay nguyên cám kiểu Anh. Chỉ sau khi ăn xong cô mới bắt đầu cảm thấy đủ sức để dọn dẹp căn hộ.
Việc tổng vệ sinh ngốn mất ba tiếng đồng hồ và tác động lên tâm trạng của Brooke nhiều hơn bất cứ cái gì khác mà cô có thể tưởng tượng ra được. Lần đầu tiên trong nhiều tháng, cô lau bàn ghế, hút bụi và cọ sàn nhà, mặt bàn bếp và phòng tắm. Cô gấp lại quần áo trong tủ áo của mình (nhưng phớt lờ đồ của Julian), lọc bỏ quần áo cũ không mặc đến ở tủ quần áo chung của họ ra, xếp dọn ngăn nắp cả phòng treo áo khoác ở hành lang lẫn các ngăn kéo bàn trong phòng khách, và cuối cùng, sau phải đến hàng năm trời chần chừ, bây giờ cô mới thay ống mực máy in, rồi cô gọi nhà cung cấp dịch vụ viễn thông Verizon thông báo về một nhầm lẫn trong hóa đơn tính tiền của họ, và ghi một giấy tự nhắc mình lên lịch lần khám phụ khoa định kỳ hằng năm cho mình, những cuộc hẹn khám răng cho cả hai vợ chồng (dù cô có điên ruột đến mức nào thì cô cũng không mong anh bị sâu răng), và một cuộc hẹn với bác sĩ thú y để tiêm phòng dịch nhắc lại cho con chó Walter Alter.
Cảm thấy mình chẳng khác gì một nữ thần hiệu quả và tổ chức, cô mở tung cánh cửa khi nghe thấy tiếng gõ lúc ba giờ đúng và chào đón Nola với nụ cười tươi rói.
“Ô, cậu lại trở lại làm người rồi kìa. Có phải là son không đấy?”
Brooke gật gật đầu, hài lòng với phản ứng của bạn. Cô nhìn Nola đang săm soi căn hộ của cô.
“Ấn tượng đây!” Cô nàng huýt gió. “Phải nói là tớ đã không hy vọng nhiều vào cậu, và tớ rất mừng vì đã nghĩ sai.” Cô nàng kéo một chiếc khoác đen hai hàng cúc từ phòng treo áo khoác ở hành lang đưa cho Brooke. “Đi thôi, chúng ta sẽ cho cậu thấy thế giới bên ngoài trông ra sao.”
Brooke theo chân bạn mình xuống phố, lên ghế sau một xe taxi, và, cuối cùng đến một bàn kê ghế dài ở Cookshop, một trong những chỗ ăn bữa ăn nhẹ yêu thích của họ ở Tây Chealsea. Nola gọi cho mỗi người một tách cà phê và một ly cocktail Bloody Mary và ép Brooke phải uống mỗi thứ ba ngụm trước khi để cho cô được có ý kiến. “Đó,” cô nàng dịu dàng nói trong lúc Brooke buộc phải uống. “Thấy khá hơn rồi phải không?”
“Ừ,” Brooke nói và đột nhiên phải kìm chế để khỏi bật khóc. Một tuần nay thỉnh thoảng cô lại khóc, và bất kỳ cái gì - hoặc chẳng vì cái gì cả - đều có thể khơi dòng lệ chảy. Giờ đây là hình ảnh một đôi trạc tuổi cô đang chung nhau ăn một suất bánh mì nướng kiểu Pháp. Họ giả vờ giành nhau từng miếng một, người này ra vẻ xiên một miếng trước khi người kia cắm cái nĩa vào. Rồi họ cười và trao nhau cái nhìn như muốn nói Thiên hạ đâu còn ai khác ngoài anh với em. Cái nhìn mà bây giờ Julian đem ban phát cho những người lạ trong những căn phòng khách sạn.
Và lại đến nữa rồi đây. Cái hình ảnh trong trí tưởng tượng với Julian và Janelle trần truồng quấn lấy nhau, hôn nhau say đắm. Anh dịu dàng cắn môi dưới của con bé đó, y hệt như anh vẫn làm với…
“Cậu không sao đấy chứ?” Nola hỏi và với tay qua bàn để đặt lên tay Brooke.
Cô cố gắng cầm những giọt lệ lại, nhưng rồi không thể. Gần như ngay lập tức, những giọt nóng bỏng to tròn tuôn lã chã xuống má cô, và mặc dù cô không nức nở hay hổn hển lấy hơi hoặc rung người lên, nhưng Brooke vẫn cảm thấy như mình không bao giờ nín được. “Tớ xin lỗi,” cô vừa thảm não nói vừa lau nước mắt bằng chiếc khăn ăn một cách kín đáo nhất có thể.
Nola đẩy ly Bloody Mary của Brooke lại gần cô hơn. “Một ngụm nữa đi. Thế đây. Khóc là điều hiển nhiên rồi, bạn thương ơi. Hãy trải lòng ra.”“Tớ xin lỗi, thật bẽ mặt quá,” Brooke thì thầm. Cô nhìn quanh và thở phào nhẹ nhõm khi thấy dường như không ai nhìn mình cả.
“Cậu đang buồn giận. Điều đó là tự nhiên thôi,” Nola nói, dịu dàng như chưa bao giờ Brooke nghe thấy. “Gần đây cậu có nói chuyện với anh ấy không?”
Brooke cố gắng hết mức để xì mũi một cách lịch sự và ngay lập tức cảm thấy có lỗi khi làm điều đó bằng chiếc khăn ăn vải của nhà hàng. “Bọn tớ vừa nói chuyện tối hôm kia. Anh ấy ở Orlando, hình như là đang làm gì đó cho Disney World, và anh ấy đang chuẩn bị sang Anh một tuần. Biểu diễn có cát xê tại lễ hội âm nhạc lớn gì gì đó thì phải? Tớ cũng không rõ lắm.”
Miệng Nola mím lại.
“Chính tớ là người bảo anh ấy rằng chúng tớ cần có thời gian, Nol à. Tối đó tớ đã yêu cầu anh ấy ra đi và bảo anh ấy rằng bọn tớ cần có khoảng cách để suy nghĩ cho rõ mọi việc. Anh ấy ra đi chỉ vì tớ cứ khăng khăng đòi thế,” Brooke nói mà băn khoăn không hiểu sao mà mình lại vẫn bênh vực Julian thế.
“Vậy thì khi nào các cậu sẽ gặp lại nhau hả? Anh ấy có định hạ cố về nhà sau chuyến đi Anh không?”
Brooke lờ đi ý mỉa mai. “Anh ấy sẽ về New York sau chuyển đi Anh, đúng thế, nhưng anh ấy sẽ không về nhà. Tớ đã bảo anh ấy rằng anh ấy phải ở đâu đó cho đến khi bọn tớ làm rõ những gì đang xảy ra với hai vợ chồng tớ.”
Nhân viên phục vụ đến bên bàn ghi những thứ họ gọi và may sao anh ta không hề nhận ra họ. Khi anh ta đi khỏi, Nola hỏi, “Vậy các cậu đã nói những gì? Các cậu có tiến bộ được chút nào không?”
Brooke bỏ một viên đường vào miệng và thưởng thức cái cảm giác nó tan trên lưỡi mình. “Chúng tớ có tiến bộ chút nào không ấy hả? Không, tớ sẽ không nói là có đâu nhé. Chúng tớ đã cãi nhau về chuyện đám cưới của Trent.”
“Đám cưới của Trent thì sao?”
“Anh ấy nghĩ là dù đã sát nút rồi nhưng bọn tớ phải thông báo hủy không dự đám cưới vì tôn trọng Trent vàFern. Cho rằng với bi kịch của bọn tớ thì bọn tớ sẽ đem xui xẻo đến cho cái ngày trọng đại đó của họ. Chỉ là vì anh ấy không muốn đối diện với việc phải gặp đại gia đình mình và tất cả những người đã cùng lớn lên với anh ấy thôi. Về mặt lý thuyết thì tớ hiểu được cảm giác này, nhưng đó là cái mà anh ấy phải vượt qua chứ! Đây là đám cưới của em con chú ruột nhà anh ấy.”
“Thế kết quả ra sao?”
Brooke thở hắt ra. “Tớ biết là anh ấy đã gọi cho Trent nói chuyện ấy, nhưng tớ chẳng hiểu kết quả thế nào. Tớ đoán rằng anh ấy sẽ không đi cho xem.”
“Ờ, chí ít thì thế cũng hay cho cậu. Tớ chắc chắn hiện giờ thì đó là việc cậu không thích làm nhất.”
“Ồ, tớ sẽ đi chứ. Một mình, nếu buộc phải thế.”
“Thôi nào, Brooke. Thật vớ vẩn. Sao cứ phải đẩy mình vào chỗ khó như thế?”
“Vì đó là việc đúng đắn nên làm, và chỉ vì tớ không nghĩ ta có thể hủy không dự đám cưới trong gia đình mình một tuần trước đó mà chẳng có nguyên nhân gì hợp lý cả. Nếu không nhờ có Trent thì giờ đây Julian và tớ thậm chí còn không biết nhau nữa ấy chứ, thế nên tớ nghĩ tớ phải ngậm bồ hòn làm ngọt vậy.”
Nola rót chút sữa vào trong ly cà phê đã được chế thêm của cô. “Tớ không hiểu thế là dũng cảm hay đáng khen hay chỉ là ngu chết mẹ. Tớ ngờ là tất cả những thứ đó cộng lại.”
Cơn nao nao muốn khóc lại trỗi lên - lần này là do ý nghĩ phải đi dự đám cưới Trent một mình xui khiến - nhưng cô cố đẩy ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. “Mình nói chuyện gì đó khác được không? Hay là về cậu nhỉ? Tớ có thể lợi lộc được chút sao nhãng nào đó.”
“Hừmm, để xem nào.” Nola cười toét. Rành là cô nàng đang đợi khơi mào.
“Gì thế?” Brooke hỏi. “Hay là tớ phải hỏi ‘ai thế’ mới phải?”
“Tuần tới tớ sẽ đi đảo Turks và Caicos để nghỉ suốt kỳ cuối tuần.”
“Turks và Caicos á? Từ hôm nào? Đừng bảo tớ là cậu đi công tác đấy nhé. Chúa ơi, tớ chọn không đúng ngành nghề rồi.”
“Không phải đi công tác. Đi vui vẻ. Đi ngủ nghê. Tớ sẽ đi với Andrew.”
“Ồ, ra bây giờ anh ta làAndrew rồi hả? Người lớn quá nhỉ. Có nghĩa là chuyện ấy nghiêm túc phải không?”
“Không phải, Drew và tớ chấm dứt rồi. Andrew là người giành xe taxi với tớ
“Thôi đi!”
“Gì kia? Tớ nghiêm túc đấy.”
“Cậu mà lại hẹn hò với cái gã mà cậu quặp ngay lấy khi gặp nhau ở ghế sau xe taxi ư?”
“Thế thì có gì là lạ đâu?”
“Đâu có gì là lạ, chỉ là không thể tưởng tượng nổi thôi! Cậu là cô nàng duy nhất trên đời có thể hành động như thế đấy. Những người đàn ông kiểu đó ngày hôm sau sẽ không gọi lại...”
Nola cười chúm chím vẻ tinh quái. “Tớ đã cho anh ấy một cái cớ rất hay để hôm sau gọi lại. Và cả ngày hôm sau của hôm sau nữa. Rồi ngày hôm sau của cái hôm sau ấy nữa cũng vậy.”
“Cậu thích anh ta phải không? Ôi Chúa ơi, cậu thíchthật rồi. Cậu đang đỏ mặt lên kìa. Tớ không thể tin là cậu lại đỏ mặt vì một anh chàng được. Lặng xuống nào, tim ơi.”
“Được rồi, được rồi, tớ thích anh ta. To chuyện đấy. Tớ rất khoái chuyện đó. Là bây giờ ấy. Và tớ cũng rất khoái Turks và Caicos nữa.”
Họ lại bị người phục vụ ngắt quãng, lần này anh ta mang ra cho họ món gà xé phay kiểu Tàu. Nola chúi đầu vào ăn đĩa của cô nàng, nhưng Brooke chỉ gảy gót thức ăn trên đĩa của mình.
“Được rồi, vậy hãy kể cho tớ xem chuyện xảy ra thế nào. Có phải một đêm các cậu nằm trên giường và anh ta bảo, ‘Hãy cùng nhau đi chơi xa một chuyến nào’ không?
“Đại loại là thế. Thực ra là anh ấy có nơi ăn chốn ở tại đó. Một ngôi biệt thự ở Aman. Rất hay đưa cậu con trai anh ấy đến đó.”
“Nola! Cậu khốn thật. Cậu chẳng kể cho tớ chút xíu nào về chuyện này cả!”
Nola giả bộ ngây thơ. “Chút xíu về chuyện gì cơ?”
“Về chuyện cậu có một người tình và anh ta có một ngôi biệt thự và một cậu con trai ấy!”
“Tớ không biết rằng tớ có gọi anh ta là người tìnhkhông…”
“Nola!”
“Xem nào, chuyện ấy cũng hay hay. Rất thư giãn. Tớ đang cố không nghĩ quá nhiều đến nó, mà gần đây cậu cũng đã phải trải qua quá nhiều chuyện rồi...”
“Thôi kể luôn đi!”
“Thôi được, tên anh ấy là Andrew, cậu biết phần này rồi. Tóc anh ấy màu nâu và anh ấy là người chơi quần vợt cừ khôi và món ăn ưa thích của anh ấy là xốt bơ guacamole.”
“Tớ cho cậu mười giây đấy.”
Nola đập hai bàn tay vào nhau và nhỏng người trên ghế. “Vui quá hóa buồn cho xem.”
“Chín, tám, bả...”
“Được rồi! Anh ấy cao khoảng một mét bảy tám, ngày đẹp trời có thể là mét tám, và anh ấy có cơ bụng sáu múi mà tớ thấy dễ sợ hơn là hấp dẫn. Tớ đoán là anh ấy đặt may toàn bộ áo vest và sơ mi, nhưng tớ chẳng thể khẳng định điều đó. Anh ấy có chân trong đội golf ở trường đại học và đã có vài năm lang thang ở Mexico dạy đánh golf trước khi anh ấy sáng lập ra một công ty Internet, đưa nó lên sàn chứng khoán, rồi về hưu ở tuổi hai mươi chín, mặc dù dường như anh ấy vẫn làm công tác tư vấn rất nhiều, dù tớ chẳng hiểu là tư vấn cái gì. Anh ấy sống trong một căn hộ ở Khu Thượng Tây, để ở gần cậu con trai, thằng bé sáu tuổi và đang sống với vợ cũ của anh ấy- Anh ấy có một căn hộ ở London và một ngôi biệt thự ở Turks và Caicos. Và anh ấy hoàn toàn, tuyệt đối không hề biết mệt trên giường.”
Brooke áp tay lên tim và làm bộ ngã ra lưng ghế. “Cậu chỉ bịa,” cô kêu lên.
“Phần nào cơ?”
“Toàn bộ câu chuyện đó.”
“Không hề,” Nola nói và cười nụ. “Tất cả đều là sự thực.”
“Tớ những muốn mừng cho cậu, tớ thực lòng muốn thế, nhưng dường như tớ không thể thắng được cái thói cay cú của tớ.”
“Đừng vội mừng. Anh ấy bốn mươi mốt tuổi rồi, ly dị, và là một người cha. Đây không hẳn là truyện cổ tích đâu. Nhưng tớ sẽ nói rằng anh ấy là người khá tốt.”
“Thôi xin đi. Nếu không va vào cậu hoặc có đứa con thì anh ta hoàn hảo. Cậu đã kể với mẹ cậu chưa? Có khi bà sẽ nhảy dựng lên và chết ngay đứ đừ ấy.”
“Cậu đùa à? Ngay lúc này tớ có thể nghe thấy mẹ tớ nói gì. ‘Mẹ đã bảo con thế nào hả Nola? Phải lòng một người đàn ông giàu có cũng dễ dàng như phải lòng một người nghèo khó thôi…’ Úi giời, rằng tin ấy làm bà vui đến mức nào đã đủ làm tớ cụt hết cả hứng rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook