Đêm Nay Rời Cảng
-
Chương 66: Là vợ của anh
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng đã không thấy bóng người, anh phấn chấn tinh thần muốn đi tiệc rượu 300 bàn, vừa du ngoạn sơn thuỷ ở Ngư Dược Long môn một chuyến, vừa tuyên bố với thế giới, từ nay về sau mảnh đất này viết tên Lục Hiển anh.
Pháo nổ lung tung bi bi bô bô, những cặn bã của trái đất đến mặt tiền của nhà hàng, người lui tới đều nhếch khóe miệng cười giả dối giống như sống tại năm mươi năm trước, chắp tay nịnh hót, lão đại lão đại, mọi điều thuận lợi, lão đại quan tâm chăm sóc nhiều hơn.
Lúc này ở trong phòng, người nào đó bắt đầu, một trận cười ầm lên, em gái bồi bàn thẳng lưng không dám khóc, khắp người bị mấy bàn tay sờ soạng quấy rối, quản lý khuyên cô, này, không bằng cô nhân cơ hội ra sàn diễn, nào là Sơn Kê, Hỏa Sài, anh Cao Tức, đều là nhân vật lớn, theo chân bọn họ thoải mái hơn bưng bàn rửa rau. Ai nha, còn có chú Đức, lịch thiệp nhất rồi.
Trên đầu chú Đức sáng loáng, ba cọng tóc bạc trơ trọi bay tới bay lui, đủ tuổi làm cha cô.
Huống chi xã hội đen không có một người nào không thô tục, vừa mở miệng liền chửi bà mẹ mày, mới nói hai câu đã muốn động tay động chân, muốn bán cũng không bán cho bọn họ ——
Nhưng vị kia ở cánh cửa, thân thể thẳng tắp như gốc cây tùng, đón khách trò chuyện lễ phép chu đáo, trong vạn người xã hội đen mới chọn được một, thừa dịp khe hở lúc đổi bàn, lách vòng qua bàn trên len lén liếc mắt một cái, thiếu chút nữa bưng khay không xong, A San đẩy cô, này, A Đình, cô phát sốt à? Mặt đỏ còn hơn chảy máu.
Quả nhiên, chỉ có thể là khoảng cách sinh ra cái đẹp.
Đứng ở bên cạnh Lục Hiển chính là vợ hợp pháp bà Lục, Thích Mỹ Trân, cô chờ một ngày này bao nhiêu năm, nhìn mình tính toán chính xác, lúc nhận được tin tức toàn thân run rẩy, kích động còn hơn lên đỉnh. Phấn đắt tiền nhất, trang sức đẹp nhất, từ đầu đến chân không chê vào đâu được, như thế mới đủ tư cách đón nhận mộng đẹp.
A Hiển, A Hiển ——
Nụ cười của cô thân thiết hiền hòa, lộ ra sự vui vẻ không hề che giấu. Vào giờ phút này, cô đứng ở bên cạnh anh, nghe một tiếng lại một tiếng “chị dâu” cung kính, đã không chiến mà thắng.
Nam nữ suy nghĩ khác biệt, trong đầu Lục Hiển tạm thời không xuất hiện ba chữ Thích Mỹ Trân. Xung quanh náo nhiệt ồn ào, thế nhưng anh lại không cách nào nhẹ nhõm, đã chào hỏi Quan Nhị Gia, đường đường chính chính nói xong tình cảnh, hô to một tiếng Long Hưng, nâng chén uống ly rượu này, từ đó Lục Hiển không còn là Lục Hiển, mà là truyền thuyết.
Nửa đêm say khướt quát tháo toàn nói lời mê sảng trở về, vừa vào cửa tự mình cởi quần áo, đi đường không xong, lung la lung lay còn kêu to, “Ôn Ngọc —— Ôn Ngọc —— xả nước, anh muốn tắm......” Thật là lớn tiếng, gọi đến ù tai, còn tưởng rằng anh mở 300dB muốn làm “Cách mạng”, thì ra là muốn tắm.
Mất mười lăm phút mới cùng A Kim dắt anh trở về phòng ngủ, lúc này lại biết ngoan ngoãn, lại tự mình cởi sạch nhảy vào bồn tắm.
Ôn Ngọc quay đầu lại nhìn đồng hồ treo tường, ba giờ sáng, lần này cô tỉnh lại cũng đừng nghĩ có thể ngủ tiếp, sớm muộn gì cũng bị anh hại thành suy nhược thần kinh. Thời gian cô đi uống ly nước, nửa đêm trong phòng tắm tiếng hát muốn hát rách cả họng, hoàn toàn quỷ khóc thần gào. Anh kiên trì không ngừng kêu: “A Ngọc, A Ngọc............” Là phù thủy gọi hồn, lấy của bạn ba đồng năm, không tới bình minh không im tiếng.
Nếu để cho anh gọi tiếp, sáng mai tất cả khu đều biết Ôn Ngọc. Cô đẩy cửa phòng tắm ra, người dài 186cm, được xem miễn phí bức tranh người đàn ông lõa lồ khắp người toàn bắp thịt. Khái quát đường nét cả người anh không phải xoi mói, thân thể tươi đẹp nằm lê lết, hấp dẫn hơn cả ngôi sao nam phim cấp 3, giả như anh chịu cởi áo xuất bản tạp chí, thế nào cũng dẫn toàn bộ phú bà ở bến cảng tới đấu thầu.
Đáng tiếc đôi mắt anh không tập trung, kèm theo nụ cười ngây ngô, lập tức giá trị con người giảm mạnh.
Vừa thấy cô xuất hiện, liền nhếch miệng cười, lộ ra tám cái răng, “A Ngọc A Ngọc ——”
“D đại ca, anh lại muốn chơi cái gì?” Ôn Ngọc vô lực, nghiêng người tựa vào trên cửa, không đề phòng anh đột nhiên đứng dậy, vừa lè nhè vừa kéo cô vào trong bồn tắm đầy nước, uống hai ngụm nước, toàn thân ướt đẫm, có buồn ngủ nữa cũng tỉnh lại. Thật vất vả ngồi dậy, đang đầy bụng lửa giận, nhưng mà người gây ra họa lại như trở về ba tuổi rưỡi, nhìn cô cười hả hê, khóe mắt đuôi mày đều không che giấu được vẻ đắc ý.
“Lục Hiển! Anh uống nhầm thuốc à, bệnh thần kinh, nửa đêm nổi điên.”
Cô muốn đứng lên, anh liền nâng chân lên cuốn lấy cô, “Em cùng anh tắm.”
“Lục Hiển, cầu xin anh đừng nhàm chán như vậy có được không?”
“Không được.” Anh vốc nước, dội lên mặt cô, muốn cùng cô chơi trò thiếu nam thiếu nữ chơi đùa trên bờ biển, đuổi đuổi chạy chạy một hồi thành tiết mục dã chiến bãi biển kinh điển, “ A Ngọc của anh tức giận cũng xinh đẹp ——” chợt hôn cô một cái, lanh lảnh vang dội, tâm tình tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
Ôn Ngọc ngồi ở trong nước nhìn anh say rượu phát điên, định nổi giận lại thấy buồn cười. Bộ dạng ngơ ngác ngu ngốc, nào có khí thế nói chuyện của người Long Hưng.
Anh lôi kéo cô, lải nhải không ngừng nói lời say, “Tối nay đánh bài, Hỏa Sài thua hết sạch, muốn lấy gái bán thân trả nợ cho anh, gọi............ không nhớ rõ tên gì á. Chẳng qua chỉ là cái ngực lớn, chính cô ta nói có ABCDE——F cup, đàn ông lại không hiểu kích cỡ áo ngực, mọi người liền kêu cô ta cởi hết xem một chút, oa —— anh nói với em, thật to a, nụ hoa còn lớn hơn ngón tay anh, kinh chết đi. Cầm sợi dây thừng trói lại, một quả bóng chuyền lớn như vậy, thời khắc đều muốn nổ tung, căn bản là heo nướng.”
“Anh nói với em cái này làm gì, em không muốn nghe.”
“Về sau tất cả mọi người nói, vú lớn cũng vô dụng, còn phải xem phía dưới chặt hay không chặt. Hỏa Sài dĩ nhiên nói chặt rồi..., anh ta thua tiền nên tặng một người đàn bà cho anh. Chẳng qua anh không nhận, liếc mắt nhìn cũng không nhiều, anh nói anh đã có vợ nha, nói nhiều hai câu vợ của anh đều cầm dao chém anh. Người nào vừa ý, người đó nhận cái đồ thừa đó mà chơi đùa.”
Cười khúc khích lại gần, “Như thế nào, anh thật nghe lời phải không?”
Ôn Ngọc né tránh anh, “Nước cũng lạnh rồi ——”
“Này, bà xã, gọi lại một câu chồng yêu đi............”
Buổi chiều ngày hôm sau anh mới tỉnh, tỉnh lại cái gì cũng không nhớ. Vội vàng cùng Cố thiếu, Đại Bình đàm luận”Công vụ”, lão đại Thiên Hùng của Tân Nghĩa Liên trong đêm trốn đi Đài Loan, còn có một đại ca ở cảng mai danh ẩn tích. Quan trọng nhất là Bằng Tường mất tích rốt cuộc có manh mối, Thích Mỹ Trân cùng Bằng Tường không tin tưởng lẫn nhau, luôn có thời điểm liên tục chạm mặt.
Lục Hiển này, thà rằng chết, cũng không vào nhà giam ngồi tù.
Hận nhất Tần Tứ gia, chính mình chết lại muốn chôn cho anh một quả bom, người làm nói chuyện cũng ngày đêm lo lắng.
Đang nói tới việc tiếp nhận hàng tháng sau, bến tàu số bảy, số lượng kinh người. Đã giảm bớt ‘ chân ’ qua lại cửa ải, người Thái Lan muốn cùng anh giao dịch tận mặt.
Chợt cửa thư phòng vang tiếng, mấy người lập tức im lặng.
Ôn Ngọc ở ngoài cửa, lười biếng nói: “Lão đại, làm ơn bớt chút thời gian uống ba viên thuốc.”
Lục Hiển cùng Cố thiếu liếc mắt nhìn nhau, nhún nhún vai, chân hạ từ trên bàn xuống, ngồi xong nghiêm chỉnh.”Vào đi.”
Thấy cô, bốn vị đang ngồi cũng đứng dậy kêu chị dâu. Cô cười một cái, tạ lỗi, “Sor¬ry nha, quấy rầy đến mọi người họp.” Ngược lại đối với Lục Hiển, “Thuốc này bác sĩ yêu cầu uống trước khi ăn cơm, cho anh nước ——” ánh mắt vẫn rơi vào trên người anh, không chịu đi, nhất định phải giám sát xong mới yên tâm.
Lục Hiển có chút lúng túng, vội vội vàng vàng nuốt trọn viên thuốc, thiếu chút nữa nghẹn chết chính mình. Nhịn không được khoát khoát tay, “Được rồi được rồi, uống thuốc là phiền nhất.”
Trước khi ra cửa, cô nói với Cố thiếu: “Đều ở lại cùng nhau ăn cơm đi.”
Cố thiếu dĩ nhiên khách khí từ chối, “Làm sao lại không biết xấu hổ như vậy được ——”
“Hôm nay sinh nhật tôi, sao có thể không mời mọi người ăn cơm được.” Cô nói xong mặt không đổi sắc, chậm rãi đóng cửa rời đi, để lại Lục Hiển vẻ mặt lúng túng đối với mấy huynh đệ ở đây, không phản đối.
Sau đó anh tới nhận sai nói xin lỗi, Ôn Ngọc muốn ở lại nhưng người đã sớm bị anh kéo đi.
“Nghĩ muốn cái gì, chúng ta lập tức đi mua.”
Ôn Ngọc ngồi ở trước bàn, một quyển 《 Nguồn gốc vạn vật 》 mới đọc 30 trang, ngẩng đầu liếc anh một cái, lạnh nhạt nói: “Em muốn hẹn hò với một người đẹp trai, anh đi Công Ty Bách Hóa đặt trước?”
Lục Hiển khoác lác vô sỉ, “Anh chính là đẹp trai, em đặt anh đi Ôn tiểu thư.”
“Xin lỗi, anh quá đen, em thích kiểu trắng trẻo thư sinh hơn.”
“Anh đen? Là Thái Bạch của em. Không phân biệt tốt xấu, không biết anh có nhiều chỗ dùng.”
Ôn Ngọc bĩu môi, “Có thể có nhiều chỗ dùng, không phải là có chỉ đại D, em lại không chấm đàn ông của công chúng.”
“Ai là đàn ông của công chúng, không cho phép sỉ nhục nhân cách.”
Trang 32 đến 33 nói cái gì, cô một chữ cũng không còn thấy rõ, bởi vì cảm giác anh tồn tại quá mạnh mẽ, lấy đi tất cả chú ý của người khác.
Cô khép sách lại, “Sinh nhật hàng năm đều có, không có một cái cũng không sao.”
Những lúc thế này, anh đương nhiên, nhất định phản đối, “Ai nói, mọi chuyện trên người A Ngọc của anh đều quan trọng, sinh nhật càng phải chúc mừng.”
“Vậy thì tốt, anh hát bài hát chúc mừng sinh nhật.”
Anh đứng ở trong phòng, chân mày chau lại, ước chừng do dự ba phút, cuối cùng chấp nhận, nhỏ giọng mở miệng, “Chúc em trường thọ ngang trời, chúc em sinh nhật vui vẻ, hàng năm đều có hôm nay, tuổi nào cũng có hôm nay. Chúc mừng em, chúc —— mừng —— em ——”
Ngũ âm không được đầy đủ, nhịp điệu chạy tới tận đảo Saipan. Ôn Ngọc cười đến đau bụng, anh cố nén giận, “Cười cái gì mà cười, cười nữa anh ném em xuống Duy cảng làm mồi cho cá mập.”
Ôn Ngọc thật vất vả trở lại bình thường, dép lê chạy đến bên người anh, ngửa đầu nhìn, chiều cao chênh lệch quá xa, cô phải nhón chân lên, duỗi dài tay ôm anh, khó khăn lắm mới ấn được một cái hôn lên môi anh, trong đôi mắt cong cong hoàn toàn là hình bóng anh, cười một chút, như mật ngọt, ngọt đến phát ngấy.
Ôm hông anh nói: “A Hiển nhà chúng ta sao có thể đáng yêu như vậy chứ............ Ha ha, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu, em rất vừa ý, năm nay sinh nhật liền đặt cái người này á.”
Tai Lục Hiển phiếm hồng, buồn bực nói: “Chớ có hả hê, về sau mỗi năm đều chỉ có thể đặt anh.”
“Mới không cần, anh già như vậy.”
“Anh già chỗ nào?”
“Trăng hoa, độc miệng, tính tình không tốt, một khi không hài lòng là nổi giận, sẽ không biết nói tiếng Anh, ngay cả bài hát chúc mừng sinh nhật cũng hát không hay.”
Lục Hiển vẻ chán nản, “Làm sao anh lại nhiều khuyết điểm như vậy?”
“Đúng nha, em miễn cưỡng không còn cách nào đành đặt hàng anh.”
Nhắm mắt lại, đếm tới mười, bí mật chưa công bố, em còn có thể vui vẻ bao lâu?
Cô quá nhập tâm diễn, hoàn toàn tập trung tinh thần, không phân rõ thực tế và mộng cảnh, không tự mình kềm chế được, không cách nào tự thoát khỏi.
Mùa đông này, thành phố này, từ đầu đến cuối khóc thút thít.
Tối nay cơn bão Hồng Tước nể mặt thọ tinh*, vòng qua bến cảng, đi về hướng Bắc. Sau bữa cơm chiều hai người ăn mặc thoải mái nhẹ nhõm, Lục Hiển kéo tay của cô quay trở lại thời gian lần đầu tiên gặp mặt, tòa cao ốc to lớn hưng thịnh trơ trọi lặng im đứng đó.
*thọ tinh: người được chúc sinh nhật
Tầng một của cửa hàng, một phòng trà riêng nhỏ hẹp chật chội trong góc quán, bảng hiệu bị bóng đèn tấm biển tầng hai che mất, không thấy rõ tên. Bàn ghế nhỏ xíu, mặt bàn dính dầu mỡ được lau khô, bên trong cửa hàng có bãi đậu xe, có em trai, có các cô các bác, có cả đàn ông trung niêm vừa tan tầm về. Âm thanh gọi món ăn của từng người từng người một, ép khiến người ta phải ôm lỗ tai tránh né.
Lục Hiển lại dẫn cô tới ngồi cùng bàn một vị nữ sĩ trang điểm đậm mặc váy da trong thời tiết 13 độ C, lớn tiếng kêu phục vụ, gọi hai bát mì hoành thánh.
Anh không nói lời nào, Ôn Ngọc cũng không mở miệng, chỉ cúi đầu cầm khăn giấy lau sạch sẽ nước canh một vị khách để lại trước mặt.
Người phụ nữ ngồi đối diện phóng một ánh mắt quyến rũ tới Lục Hiển, “Anh đẹp trai, lăn lộn ở nơi nào?”
“Long Hưng.”
“Long Hưng được, danh tiếng mạnh nhất chính là Long Hưng rồi. Này, đẹp trai, đây là bạn gái anh hả?”
“Là vợ của tôi——”
“Hứ, em gái nhỏ, tốt hơn là đi học, ra ngoài lăn lộn sẽ không có tiền đồ.”
Ôn Ngọc cười cười cho có lệ, phát hiện Lục Hiển nhìn quầy thu tiền nhiều nhất.
Người ở quầy thu tiền kia mặc áo khoác màu rám nắng, mặc quần màu đen rõ ràng bị thời gian vứt bỏ, khó khăn vất vả theo năm tháng lưu lại khắc trên gò má, rõ rệt. Mái tóc bạc cùng với nếp nhăn đã nói ra những điều phải trải qua, bàn tay nứt nẻ khóc ra đau khổ. Bà vẻ mặt bình yên, thân thiện cười nói cùng khách hàng lui tới, mong mọi người lần tới nhất định quay lại, hàng xóm cũ tới thăm nhiều hơn.
Rất nhanh, hai bát mì hoành thánh ra lò, không ngờ bà chủ trước quầy thu tiền lại tự mình bưng tới. Lục Hiển giật mình, nắm tay Ôn Ngọc đột nhiên xiết chặt, lộ ra sự không yên lòng của anh.
Anh năm ba tháng mới đến một lần, bọn họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau.
Mì hoành thánh không có gì đặc biệt, 15 đồng một bát nóng hổi, đơn giản, tẻ nhạt.
Ánh mắt của bà trăm mối tâm sự, cuối cùng lại chỉ nói một câu, “Mì hoành thánh trước mặt, uống canh trước, từ từ ăn.”
Phòng ăn ồn ào, nhìn nhau bí hiểm một lúc không nói gì, ngay cả người phụ nữ ngồi chung bàn cũng ngẩng đầu.
Ánh mắt anh với bà chạm vào nhau, nhanh chóng dời đi chỗ khác, sau khi im lặng thật lâu, lão khách mập gọi muốn tính tiền, thúc giục hai lần đã không nhịn được. Bà xoa xoa đôi bàn tay, muốn xoay người.
Lục Hiển nắm chặt tay Ôn Ngọc, đứng lên, nhìn người phụ nữ đỉnh đầu tóc bạc nói: “Tôi dẫn vợ của tôi............”
Bà gần như khóc thành tiếng, trong phòng nhỏ dính đầy dầu mỡ này, chỉ bày sáu cái bàn nhỏ, không mời nổi người làm, phòng ăn phía trước phòng bếp phía sau đều dựa vào chính mình, bột có ba trăm cân(150kg), giá thịt ngày một đắt, cái mâm rửa không xong, mặt đất lau không khô, không bao giờ dừng lại, làm liên tục đến chết vẫn sợ không kiếm đủ tiền trả nợ, cũng không thích hợp để lấp đầy sự ấm áp của biển hiệu chương trình tìm người thân trên Đài Truyền Hình.
Đột ngột, không báo trước, không có cách nào mà đoán trước.
Giờ khắc này, anh đứng ở trước mặt bà, đã cao hơn bà rất nhiều, làm bà không thể không nhìn lên, không thể không quay đi, đã từng, những thứ kia đã từng, những năm tháng sa đọa rất lâu trước kia, bà đã từng vò thành một cục, ném cả người cùng chuyện vào đống rác.
“Được, được............”
Đôi mắt vẩn đục của bà nhìn Ôn Ngọc, cầm tạp dề lau tay sạch sẽ, chần chừ hồi lâu, cuối cùng rũ xuống bên chân.”Cháu............”
Ôn Ngọc nghĩ bà muốn vươn tay, “Cháu họ Ôn, tên một chữ Ngọc, ngọc trong bạch ngọc không tỳ vết. A, cháu nói bậy rồi, về sau phải sửa thành họ Lục, Lục Ôn Ngọc.”
Bà giống như đang cười, lại giống như khóc, “Chúc...... Chúc hai người bạch đầu giai lão............ Bác...... Bác............”
Ôn Ngọc nhìn gò má căng thẳng của Lục Hiển một chút, cười nói: “Cháu cảm ơn, cháu sẽ cố gắng nhiều hơn, cố gắng nhẫn nhịn anh ấy đến già.”
“Ôn tiểu thư, là bác phải cảm tạ cháu.”
“Được rồi ——” Lục Hiển nói, “Ngồi xuống ăn mì.”
Bà muốn nói lại thôi, cũng không để ý đến có bao nhiêu người xếp hàng gọi tính tiền với chọn món, quay người lại đi vào phía sau nhà bếp.
Lục Hiển một người ăn sạch hai phần, ăn đến đầu đầy mồ hôi, đôi mắt cũng đỏ lên.
Anh trả tiền, lấy ra đồng Kim Ngưu lớn* (trị giá một nghìn đồng tiền mặt) đặt tại quầy thu tiền, kéo tay của cô chạy ra ngoài. Ngoài cửa, dòng xe chạy hòa với dòng người qua lại không dứt, đèn sáng chói, kỳ quái lạ lùng.
*tờ 1000 ở TQ có hình con trâu, nên chắc người ta gọi tờ ý là Kim Ngưu
Cao ốc như rừng rậm, lòng người như tường đồng vách sắt, cách xa ngàn dặm.
Đầu đường dòng người chật chội, anh nói với cô: “Rất nhiều người vứt bỏ anh...anh đã thành thói quen sống một người, nhưng mà A Ngọc, hiện tại anh không muốn một mình nữa, A Ngọc, anh rất muốn cùng em sống đến già, một ngày cũng được, một tháng cũng được, có thể sống bao lâu tính bấy lâu............”
Pháo nổ lung tung bi bi bô bô, những cặn bã của trái đất đến mặt tiền của nhà hàng, người lui tới đều nhếch khóe miệng cười giả dối giống như sống tại năm mươi năm trước, chắp tay nịnh hót, lão đại lão đại, mọi điều thuận lợi, lão đại quan tâm chăm sóc nhiều hơn.
Lúc này ở trong phòng, người nào đó bắt đầu, một trận cười ầm lên, em gái bồi bàn thẳng lưng không dám khóc, khắp người bị mấy bàn tay sờ soạng quấy rối, quản lý khuyên cô, này, không bằng cô nhân cơ hội ra sàn diễn, nào là Sơn Kê, Hỏa Sài, anh Cao Tức, đều là nhân vật lớn, theo chân bọn họ thoải mái hơn bưng bàn rửa rau. Ai nha, còn có chú Đức, lịch thiệp nhất rồi.
Trên đầu chú Đức sáng loáng, ba cọng tóc bạc trơ trọi bay tới bay lui, đủ tuổi làm cha cô.
Huống chi xã hội đen không có một người nào không thô tục, vừa mở miệng liền chửi bà mẹ mày, mới nói hai câu đã muốn động tay động chân, muốn bán cũng không bán cho bọn họ ——
Nhưng vị kia ở cánh cửa, thân thể thẳng tắp như gốc cây tùng, đón khách trò chuyện lễ phép chu đáo, trong vạn người xã hội đen mới chọn được một, thừa dịp khe hở lúc đổi bàn, lách vòng qua bàn trên len lén liếc mắt một cái, thiếu chút nữa bưng khay không xong, A San đẩy cô, này, A Đình, cô phát sốt à? Mặt đỏ còn hơn chảy máu.
Quả nhiên, chỉ có thể là khoảng cách sinh ra cái đẹp.
Đứng ở bên cạnh Lục Hiển chính là vợ hợp pháp bà Lục, Thích Mỹ Trân, cô chờ một ngày này bao nhiêu năm, nhìn mình tính toán chính xác, lúc nhận được tin tức toàn thân run rẩy, kích động còn hơn lên đỉnh. Phấn đắt tiền nhất, trang sức đẹp nhất, từ đầu đến chân không chê vào đâu được, như thế mới đủ tư cách đón nhận mộng đẹp.
A Hiển, A Hiển ——
Nụ cười của cô thân thiết hiền hòa, lộ ra sự vui vẻ không hề che giấu. Vào giờ phút này, cô đứng ở bên cạnh anh, nghe một tiếng lại một tiếng “chị dâu” cung kính, đã không chiến mà thắng.
Nam nữ suy nghĩ khác biệt, trong đầu Lục Hiển tạm thời không xuất hiện ba chữ Thích Mỹ Trân. Xung quanh náo nhiệt ồn ào, thế nhưng anh lại không cách nào nhẹ nhõm, đã chào hỏi Quan Nhị Gia, đường đường chính chính nói xong tình cảnh, hô to một tiếng Long Hưng, nâng chén uống ly rượu này, từ đó Lục Hiển không còn là Lục Hiển, mà là truyền thuyết.
Nửa đêm say khướt quát tháo toàn nói lời mê sảng trở về, vừa vào cửa tự mình cởi quần áo, đi đường không xong, lung la lung lay còn kêu to, “Ôn Ngọc —— Ôn Ngọc —— xả nước, anh muốn tắm......” Thật là lớn tiếng, gọi đến ù tai, còn tưởng rằng anh mở 300dB muốn làm “Cách mạng”, thì ra là muốn tắm.
Mất mười lăm phút mới cùng A Kim dắt anh trở về phòng ngủ, lúc này lại biết ngoan ngoãn, lại tự mình cởi sạch nhảy vào bồn tắm.
Ôn Ngọc quay đầu lại nhìn đồng hồ treo tường, ba giờ sáng, lần này cô tỉnh lại cũng đừng nghĩ có thể ngủ tiếp, sớm muộn gì cũng bị anh hại thành suy nhược thần kinh. Thời gian cô đi uống ly nước, nửa đêm trong phòng tắm tiếng hát muốn hát rách cả họng, hoàn toàn quỷ khóc thần gào. Anh kiên trì không ngừng kêu: “A Ngọc, A Ngọc............” Là phù thủy gọi hồn, lấy của bạn ba đồng năm, không tới bình minh không im tiếng.
Nếu để cho anh gọi tiếp, sáng mai tất cả khu đều biết Ôn Ngọc. Cô đẩy cửa phòng tắm ra, người dài 186cm, được xem miễn phí bức tranh người đàn ông lõa lồ khắp người toàn bắp thịt. Khái quát đường nét cả người anh không phải xoi mói, thân thể tươi đẹp nằm lê lết, hấp dẫn hơn cả ngôi sao nam phim cấp 3, giả như anh chịu cởi áo xuất bản tạp chí, thế nào cũng dẫn toàn bộ phú bà ở bến cảng tới đấu thầu.
Đáng tiếc đôi mắt anh không tập trung, kèm theo nụ cười ngây ngô, lập tức giá trị con người giảm mạnh.
Vừa thấy cô xuất hiện, liền nhếch miệng cười, lộ ra tám cái răng, “A Ngọc A Ngọc ——”
“D đại ca, anh lại muốn chơi cái gì?” Ôn Ngọc vô lực, nghiêng người tựa vào trên cửa, không đề phòng anh đột nhiên đứng dậy, vừa lè nhè vừa kéo cô vào trong bồn tắm đầy nước, uống hai ngụm nước, toàn thân ướt đẫm, có buồn ngủ nữa cũng tỉnh lại. Thật vất vả ngồi dậy, đang đầy bụng lửa giận, nhưng mà người gây ra họa lại như trở về ba tuổi rưỡi, nhìn cô cười hả hê, khóe mắt đuôi mày đều không che giấu được vẻ đắc ý.
“Lục Hiển! Anh uống nhầm thuốc à, bệnh thần kinh, nửa đêm nổi điên.”
Cô muốn đứng lên, anh liền nâng chân lên cuốn lấy cô, “Em cùng anh tắm.”
“Lục Hiển, cầu xin anh đừng nhàm chán như vậy có được không?”
“Không được.” Anh vốc nước, dội lên mặt cô, muốn cùng cô chơi trò thiếu nam thiếu nữ chơi đùa trên bờ biển, đuổi đuổi chạy chạy một hồi thành tiết mục dã chiến bãi biển kinh điển, “ A Ngọc của anh tức giận cũng xinh đẹp ——” chợt hôn cô một cái, lanh lảnh vang dội, tâm tình tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
Ôn Ngọc ngồi ở trong nước nhìn anh say rượu phát điên, định nổi giận lại thấy buồn cười. Bộ dạng ngơ ngác ngu ngốc, nào có khí thế nói chuyện của người Long Hưng.
Anh lôi kéo cô, lải nhải không ngừng nói lời say, “Tối nay đánh bài, Hỏa Sài thua hết sạch, muốn lấy gái bán thân trả nợ cho anh, gọi............ không nhớ rõ tên gì á. Chẳng qua chỉ là cái ngực lớn, chính cô ta nói có ABCDE——F cup, đàn ông lại không hiểu kích cỡ áo ngực, mọi người liền kêu cô ta cởi hết xem một chút, oa —— anh nói với em, thật to a, nụ hoa còn lớn hơn ngón tay anh, kinh chết đi. Cầm sợi dây thừng trói lại, một quả bóng chuyền lớn như vậy, thời khắc đều muốn nổ tung, căn bản là heo nướng.”
“Anh nói với em cái này làm gì, em không muốn nghe.”
“Về sau tất cả mọi người nói, vú lớn cũng vô dụng, còn phải xem phía dưới chặt hay không chặt. Hỏa Sài dĩ nhiên nói chặt rồi..., anh ta thua tiền nên tặng một người đàn bà cho anh. Chẳng qua anh không nhận, liếc mắt nhìn cũng không nhiều, anh nói anh đã có vợ nha, nói nhiều hai câu vợ của anh đều cầm dao chém anh. Người nào vừa ý, người đó nhận cái đồ thừa đó mà chơi đùa.”
Cười khúc khích lại gần, “Như thế nào, anh thật nghe lời phải không?”
Ôn Ngọc né tránh anh, “Nước cũng lạnh rồi ——”
“Này, bà xã, gọi lại một câu chồng yêu đi............”
Buổi chiều ngày hôm sau anh mới tỉnh, tỉnh lại cái gì cũng không nhớ. Vội vàng cùng Cố thiếu, Đại Bình đàm luận”Công vụ”, lão đại Thiên Hùng của Tân Nghĩa Liên trong đêm trốn đi Đài Loan, còn có một đại ca ở cảng mai danh ẩn tích. Quan trọng nhất là Bằng Tường mất tích rốt cuộc có manh mối, Thích Mỹ Trân cùng Bằng Tường không tin tưởng lẫn nhau, luôn có thời điểm liên tục chạm mặt.
Lục Hiển này, thà rằng chết, cũng không vào nhà giam ngồi tù.
Hận nhất Tần Tứ gia, chính mình chết lại muốn chôn cho anh một quả bom, người làm nói chuyện cũng ngày đêm lo lắng.
Đang nói tới việc tiếp nhận hàng tháng sau, bến tàu số bảy, số lượng kinh người. Đã giảm bớt ‘ chân ’ qua lại cửa ải, người Thái Lan muốn cùng anh giao dịch tận mặt.
Chợt cửa thư phòng vang tiếng, mấy người lập tức im lặng.
Ôn Ngọc ở ngoài cửa, lười biếng nói: “Lão đại, làm ơn bớt chút thời gian uống ba viên thuốc.”
Lục Hiển cùng Cố thiếu liếc mắt nhìn nhau, nhún nhún vai, chân hạ từ trên bàn xuống, ngồi xong nghiêm chỉnh.”Vào đi.”
Thấy cô, bốn vị đang ngồi cũng đứng dậy kêu chị dâu. Cô cười một cái, tạ lỗi, “Sor¬ry nha, quấy rầy đến mọi người họp.” Ngược lại đối với Lục Hiển, “Thuốc này bác sĩ yêu cầu uống trước khi ăn cơm, cho anh nước ——” ánh mắt vẫn rơi vào trên người anh, không chịu đi, nhất định phải giám sát xong mới yên tâm.
Lục Hiển có chút lúng túng, vội vội vàng vàng nuốt trọn viên thuốc, thiếu chút nữa nghẹn chết chính mình. Nhịn không được khoát khoát tay, “Được rồi được rồi, uống thuốc là phiền nhất.”
Trước khi ra cửa, cô nói với Cố thiếu: “Đều ở lại cùng nhau ăn cơm đi.”
Cố thiếu dĩ nhiên khách khí từ chối, “Làm sao lại không biết xấu hổ như vậy được ——”
“Hôm nay sinh nhật tôi, sao có thể không mời mọi người ăn cơm được.” Cô nói xong mặt không đổi sắc, chậm rãi đóng cửa rời đi, để lại Lục Hiển vẻ mặt lúng túng đối với mấy huynh đệ ở đây, không phản đối.
Sau đó anh tới nhận sai nói xin lỗi, Ôn Ngọc muốn ở lại nhưng người đã sớm bị anh kéo đi.
“Nghĩ muốn cái gì, chúng ta lập tức đi mua.”
Ôn Ngọc ngồi ở trước bàn, một quyển 《 Nguồn gốc vạn vật 》 mới đọc 30 trang, ngẩng đầu liếc anh một cái, lạnh nhạt nói: “Em muốn hẹn hò với một người đẹp trai, anh đi Công Ty Bách Hóa đặt trước?”
Lục Hiển khoác lác vô sỉ, “Anh chính là đẹp trai, em đặt anh đi Ôn tiểu thư.”
“Xin lỗi, anh quá đen, em thích kiểu trắng trẻo thư sinh hơn.”
“Anh đen? Là Thái Bạch của em. Không phân biệt tốt xấu, không biết anh có nhiều chỗ dùng.”
Ôn Ngọc bĩu môi, “Có thể có nhiều chỗ dùng, không phải là có chỉ đại D, em lại không chấm đàn ông của công chúng.”
“Ai là đàn ông của công chúng, không cho phép sỉ nhục nhân cách.”
Trang 32 đến 33 nói cái gì, cô một chữ cũng không còn thấy rõ, bởi vì cảm giác anh tồn tại quá mạnh mẽ, lấy đi tất cả chú ý của người khác.
Cô khép sách lại, “Sinh nhật hàng năm đều có, không có một cái cũng không sao.”
Những lúc thế này, anh đương nhiên, nhất định phản đối, “Ai nói, mọi chuyện trên người A Ngọc của anh đều quan trọng, sinh nhật càng phải chúc mừng.”
“Vậy thì tốt, anh hát bài hát chúc mừng sinh nhật.”
Anh đứng ở trong phòng, chân mày chau lại, ước chừng do dự ba phút, cuối cùng chấp nhận, nhỏ giọng mở miệng, “Chúc em trường thọ ngang trời, chúc em sinh nhật vui vẻ, hàng năm đều có hôm nay, tuổi nào cũng có hôm nay. Chúc mừng em, chúc —— mừng —— em ——”
Ngũ âm không được đầy đủ, nhịp điệu chạy tới tận đảo Saipan. Ôn Ngọc cười đến đau bụng, anh cố nén giận, “Cười cái gì mà cười, cười nữa anh ném em xuống Duy cảng làm mồi cho cá mập.”
Ôn Ngọc thật vất vả trở lại bình thường, dép lê chạy đến bên người anh, ngửa đầu nhìn, chiều cao chênh lệch quá xa, cô phải nhón chân lên, duỗi dài tay ôm anh, khó khăn lắm mới ấn được một cái hôn lên môi anh, trong đôi mắt cong cong hoàn toàn là hình bóng anh, cười một chút, như mật ngọt, ngọt đến phát ngấy.
Ôm hông anh nói: “A Hiển nhà chúng ta sao có thể đáng yêu như vậy chứ............ Ha ha, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu, em rất vừa ý, năm nay sinh nhật liền đặt cái người này á.”
Tai Lục Hiển phiếm hồng, buồn bực nói: “Chớ có hả hê, về sau mỗi năm đều chỉ có thể đặt anh.”
“Mới không cần, anh già như vậy.”
“Anh già chỗ nào?”
“Trăng hoa, độc miệng, tính tình không tốt, một khi không hài lòng là nổi giận, sẽ không biết nói tiếng Anh, ngay cả bài hát chúc mừng sinh nhật cũng hát không hay.”
Lục Hiển vẻ chán nản, “Làm sao anh lại nhiều khuyết điểm như vậy?”
“Đúng nha, em miễn cưỡng không còn cách nào đành đặt hàng anh.”
Nhắm mắt lại, đếm tới mười, bí mật chưa công bố, em còn có thể vui vẻ bao lâu?
Cô quá nhập tâm diễn, hoàn toàn tập trung tinh thần, không phân rõ thực tế và mộng cảnh, không tự mình kềm chế được, không cách nào tự thoát khỏi.
Mùa đông này, thành phố này, từ đầu đến cuối khóc thút thít.
Tối nay cơn bão Hồng Tước nể mặt thọ tinh*, vòng qua bến cảng, đi về hướng Bắc. Sau bữa cơm chiều hai người ăn mặc thoải mái nhẹ nhõm, Lục Hiển kéo tay của cô quay trở lại thời gian lần đầu tiên gặp mặt, tòa cao ốc to lớn hưng thịnh trơ trọi lặng im đứng đó.
*thọ tinh: người được chúc sinh nhật
Tầng một của cửa hàng, một phòng trà riêng nhỏ hẹp chật chội trong góc quán, bảng hiệu bị bóng đèn tấm biển tầng hai che mất, không thấy rõ tên. Bàn ghế nhỏ xíu, mặt bàn dính dầu mỡ được lau khô, bên trong cửa hàng có bãi đậu xe, có em trai, có các cô các bác, có cả đàn ông trung niêm vừa tan tầm về. Âm thanh gọi món ăn của từng người từng người một, ép khiến người ta phải ôm lỗ tai tránh né.
Lục Hiển lại dẫn cô tới ngồi cùng bàn một vị nữ sĩ trang điểm đậm mặc váy da trong thời tiết 13 độ C, lớn tiếng kêu phục vụ, gọi hai bát mì hoành thánh.
Anh không nói lời nào, Ôn Ngọc cũng không mở miệng, chỉ cúi đầu cầm khăn giấy lau sạch sẽ nước canh một vị khách để lại trước mặt.
Người phụ nữ ngồi đối diện phóng một ánh mắt quyến rũ tới Lục Hiển, “Anh đẹp trai, lăn lộn ở nơi nào?”
“Long Hưng.”
“Long Hưng được, danh tiếng mạnh nhất chính là Long Hưng rồi. Này, đẹp trai, đây là bạn gái anh hả?”
“Là vợ của tôi——”
“Hứ, em gái nhỏ, tốt hơn là đi học, ra ngoài lăn lộn sẽ không có tiền đồ.”
Ôn Ngọc cười cười cho có lệ, phát hiện Lục Hiển nhìn quầy thu tiền nhiều nhất.
Người ở quầy thu tiền kia mặc áo khoác màu rám nắng, mặc quần màu đen rõ ràng bị thời gian vứt bỏ, khó khăn vất vả theo năm tháng lưu lại khắc trên gò má, rõ rệt. Mái tóc bạc cùng với nếp nhăn đã nói ra những điều phải trải qua, bàn tay nứt nẻ khóc ra đau khổ. Bà vẻ mặt bình yên, thân thiện cười nói cùng khách hàng lui tới, mong mọi người lần tới nhất định quay lại, hàng xóm cũ tới thăm nhiều hơn.
Rất nhanh, hai bát mì hoành thánh ra lò, không ngờ bà chủ trước quầy thu tiền lại tự mình bưng tới. Lục Hiển giật mình, nắm tay Ôn Ngọc đột nhiên xiết chặt, lộ ra sự không yên lòng của anh.
Anh năm ba tháng mới đến một lần, bọn họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau.
Mì hoành thánh không có gì đặc biệt, 15 đồng một bát nóng hổi, đơn giản, tẻ nhạt.
Ánh mắt của bà trăm mối tâm sự, cuối cùng lại chỉ nói một câu, “Mì hoành thánh trước mặt, uống canh trước, từ từ ăn.”
Phòng ăn ồn ào, nhìn nhau bí hiểm một lúc không nói gì, ngay cả người phụ nữ ngồi chung bàn cũng ngẩng đầu.
Ánh mắt anh với bà chạm vào nhau, nhanh chóng dời đi chỗ khác, sau khi im lặng thật lâu, lão khách mập gọi muốn tính tiền, thúc giục hai lần đã không nhịn được. Bà xoa xoa đôi bàn tay, muốn xoay người.
Lục Hiển nắm chặt tay Ôn Ngọc, đứng lên, nhìn người phụ nữ đỉnh đầu tóc bạc nói: “Tôi dẫn vợ của tôi............”
Bà gần như khóc thành tiếng, trong phòng nhỏ dính đầy dầu mỡ này, chỉ bày sáu cái bàn nhỏ, không mời nổi người làm, phòng ăn phía trước phòng bếp phía sau đều dựa vào chính mình, bột có ba trăm cân(150kg), giá thịt ngày một đắt, cái mâm rửa không xong, mặt đất lau không khô, không bao giờ dừng lại, làm liên tục đến chết vẫn sợ không kiếm đủ tiền trả nợ, cũng không thích hợp để lấp đầy sự ấm áp của biển hiệu chương trình tìm người thân trên Đài Truyền Hình.
Đột ngột, không báo trước, không có cách nào mà đoán trước.
Giờ khắc này, anh đứng ở trước mặt bà, đã cao hơn bà rất nhiều, làm bà không thể không nhìn lên, không thể không quay đi, đã từng, những thứ kia đã từng, những năm tháng sa đọa rất lâu trước kia, bà đã từng vò thành một cục, ném cả người cùng chuyện vào đống rác.
“Được, được............”
Đôi mắt vẩn đục của bà nhìn Ôn Ngọc, cầm tạp dề lau tay sạch sẽ, chần chừ hồi lâu, cuối cùng rũ xuống bên chân.”Cháu............”
Ôn Ngọc nghĩ bà muốn vươn tay, “Cháu họ Ôn, tên một chữ Ngọc, ngọc trong bạch ngọc không tỳ vết. A, cháu nói bậy rồi, về sau phải sửa thành họ Lục, Lục Ôn Ngọc.”
Bà giống như đang cười, lại giống như khóc, “Chúc...... Chúc hai người bạch đầu giai lão............ Bác...... Bác............”
Ôn Ngọc nhìn gò má căng thẳng của Lục Hiển một chút, cười nói: “Cháu cảm ơn, cháu sẽ cố gắng nhiều hơn, cố gắng nhẫn nhịn anh ấy đến già.”
“Ôn tiểu thư, là bác phải cảm tạ cháu.”
“Được rồi ——” Lục Hiển nói, “Ngồi xuống ăn mì.”
Bà muốn nói lại thôi, cũng không để ý đến có bao nhiêu người xếp hàng gọi tính tiền với chọn món, quay người lại đi vào phía sau nhà bếp.
Lục Hiển một người ăn sạch hai phần, ăn đến đầu đầy mồ hôi, đôi mắt cũng đỏ lên.
Anh trả tiền, lấy ra đồng Kim Ngưu lớn* (trị giá một nghìn đồng tiền mặt) đặt tại quầy thu tiền, kéo tay của cô chạy ra ngoài. Ngoài cửa, dòng xe chạy hòa với dòng người qua lại không dứt, đèn sáng chói, kỳ quái lạ lùng.
*tờ 1000 ở TQ có hình con trâu, nên chắc người ta gọi tờ ý là Kim Ngưu
Cao ốc như rừng rậm, lòng người như tường đồng vách sắt, cách xa ngàn dặm.
Đầu đường dòng người chật chội, anh nói với cô: “Rất nhiều người vứt bỏ anh...anh đã thành thói quen sống một người, nhưng mà A Ngọc, hiện tại anh không muốn một mình nữa, A Ngọc, anh rất muốn cùng em sống đến già, một ngày cũng được, một tháng cũng được, có thể sống bao lâu tính bấy lâu............”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook