Đêm Nay Rời Cảng
-
Chương 46: Đều có tâm sự riêng
Tốn sức một phen, trấn an Ôn Nghiên uống hai viên thuốc ngủ, cuối cùng cũng an tâm đi ngủ, bất luận ngày mai mưa rào hay bão tố, cứ tối nay, ngủ một giấc không phiền muộn.
Ôn Ngọc trông coi cô ta, nhớ lại những chuyện đã qua, từng hình ảnh như đoạn phim điện ảnh đang chiếu, nhân vật, cảnh tượng biến hóa, người Tần Tử Sơn đầy máu, người Triều Châu cầm súng giảm thanh, một con chuột làm tổ trong phòng củ Ôn Gia, trong bóng đêm từ chân chạy qua, xột xoạt gọi bậy, bảo cô lăn ra khỏi vương quốc, kiêu ngạo mở ra.
Cô đã từng bị đau đớn cùng đói khát chiếm lĩnh, không cách nào nhạy cảm với những mê muội.
Cũng từng qua giây phút như vậy, cô sùng bái Lục Hiển như một vị anh hùng cứu tế, đều có phép thần, khi cô vùng vẫy trong sự nghèo túng, mất hết hi vọng khi đó liền xuất hiện, vô cùng che chở, nói với cô, yên tâm, tất cả đã có anh.
Một ngày 300 xưởng sản xuất điện ảnh cũng không thể biên tập ra hàng loạt tình tiết kịch tính như vậy.
Trở về phòng ngủ chính lầu hai, chổ ngã rẻ hoa bách hợp nở đến tàn rụi, lo lắng không yên đến thời gian cuối cùng.
Cô dựa theo lan can, đối mặt với bể bơi bên ngoài, hòn non bộ cảnh núi non biển cả được điêu khắc tinh tế, không một chổ nào cho thấy từ người làm, xinh đẹp giả tạo.
Lục Hiển tắm xong, quấn khăn trắng bên dưới đi tới, từ phía sau ôm chặt cô, tóc ngắn còn ướt, nước rơi xuống ba bím tóc dài của cô, một đôi tay lượn chơi trên vòng eo gầy, hôm nay cô mặc một cái váy dài tới gối thắt nịt ở lưng, thêm một thân thể nhỏ bé yếu ớt dễ vở, mặc dù tim cô như thiết thạch, chung quy cách thức đàn ông đắm chìm trong tưởng tượng của bản thân mình, bịa đặt mơ mộng giả tạo.
Anh cho rằng cô là, cô chính là:
Về nam tính-- là sinh vật chưa tiến hóa hoàn toàn, trời sinh thiếu tình thương, không phải đối thủ.
Ôn Ngọc xoay người, đối mặt với gương mặt bị rượu làm hồng lên của anh, thưởng thức kiệt tác đến từ bậc thầy điêu khác, cười nhợt nhạt, che giấu không ít hoài nghi: "Lục Sinh chuẩn bị làm gì với chị tôi, giết chị báo thù, coi chị làm mồi, hoặc là anh đã có kế hoạch chu đáo, tạo một cạm bẫy chờ tôi nhảy vào?"
Anh nhíu mày, "Chuyện của chị ấy có chút khó giải quyết."
Cô nhếch môi, phía sau lưng lấm tấm nhiều điểm sáng trong đêm đen tối, "Trên đời này còn có chuyện làm khó anh đại D sao? Chuyện lạ."
Hai cánh tay chống đỡ hai bên eo, vừa bảo vệ cùng là tư thế ép bức, chóp mũi đụng chóp mũi, hô hấp giao nhau.
"Xin hỏi Ôn tiểu thư, đây là thái độ thỉnh cầu của em sao?"
Tay Ôn Ngọc chống ở ngực anh, "Mỗi một chuyện đều phải dựa vào cầu xin, cùng ở với người đàn ông thì có ích gì? Không bằng mua một con chó về làm sủng vật, tan làm trở về nhà, còn có thể vẩy đuôi ngây ngô cười đùa với anh, không phụ lòng 3500 tiền Hồng Kông."
Một hơi kìm nén ở ngực, bao nhiêu hứng thú của Lục sinh đều đã bỏ chạy, trong nháy mắt tan thành mây khói.
Lục Hiển gọi điện thoại cho Sông Phiên Đông, có hơi phóng túng, đối phương ồn ào. Tất nhiên là ở hộp đêm hay là quán mạt chượt, thường có em út nũng nịu, nói thứ tiếng Quảng Đông chưa rành, Sông Phiên Đông la lớn: "Đại D, không phải tôi không nể mặt, bang phái có quy củ, giết chết không chừa ai, tai họa về sau, anh không muốn làm, tôi thay anh làm, bất quá là con gái, còn dùng phiền toái như vậy sao?"
Lục Hiển lườm Ôn Ngọc đang đứng ở ban công, nói: "Quy củ tôi biết, sẽ không để cho mọi người khó xử."
"Đụng chạm, Ngũ Đồng--" Song Phiên Đông tiếp tục nói, "Đại D, đứa bé trong bụng cô ta đã lớn, anh đã bốn mươi năm mươi tuổi, đến già tách khỏi giang hồ, chẳng lẽ còn muốn ngày ngày lo lắng bị người khác đuổi giết, ngủ không an ổn, muốn giảm thọ, không bằng nhanh chóng chấm dứt, loại chuyện này để lâu đêm dài lắm mộng."
"Tôi biết, cậu chơi cho thỏa sức."
Song Phiên Đông không quên giới thiệu với anh, "Tôi nghe nói gần đây anh vừa có một em gái? 'Hoàng hậu' đem vào một lớn 'Thực phẩm tươi sống', một đám sạch sẽ, trang điểm đến bất ngờ, khà khà khó trách..."
Ha ha ha, tiếng cười bỉ ổi vang vọng đầy nhà.
Lục Hiển xấu hổ làm rơi xuống điện thoai, Ôn Ngọc bắt được điểm tựa, bỏ qua những chuyện bên ngoài của anh, hỏi: "Tôi nhớ nếu anh đã làm được một bước này, chắc sẽ không nhàm chán đến chuyện thả người rồi lại bắt người, vừa muốn một công đạo cho bang, anh chuẩn bị sẽ bỏ đứa bé trong bụng của chị tôi?"
"Anh thấy chị em rất muốn giữ lại đứa bé này, cũng gần tới ngày sinh nở, càng lúc càng phiền, em không phải rất sáng suốt sao? Xu lợi phòng tránh hại, không cần em nhắc nhở." Trong lời nói che giấu không ít hèn mọn.
Ôn Ngọc không quen nhìn bộ dáng này của anh, "Tôi nghĩ đến anh nhìn con gái quen 'Xu lợi phòng tránh hại', không có đúng lúc chúng ta 'sáng suốt', Lục sinh, anh muốn thành đồng tình luyến ái--" còn có môt câu, đã muốn đem "con kỹ nữ" lập đền thờ, mới vừa tới miệng. May mà cô dừng lại đúng lúc, chưa nói ra khỏi miệng, để tránh phong ba bảo tố ập đến.
Sức chịu đựng của Lục Hiển được rèn luyện trong chiến đấu, nói đến bước này, chỉ là việc nhỏ mà thôi. Kéo cô qua ngồi trên đầu gối, lấy một ly rượu, nhìn mỹ nhân.
"Không khó quá?"
"Trở thành sự thật, không có cách khác thay đổi, khổ sở cũng vô dụng?"
"Không khóc? Rất ít khi thấy em khóc, trừ khi trên giường." Say khướt tâm sự với cô.
"Gốc con người vỡ nát, chuyện đáng khóc quá nhiều, chuyện này không đáng giá nhắc tới."
Kỳ thật căn bản anh muốn cùng cô "thổ lộ tình cảm", nội dung sâu sắc, lời nói dể hiểu, lật chuyển bị trao đổi, anh thẳng lưng, sự yêu thương tha thiết cuối cùng cũng nhập vào, khi đó vẫn rãnh rỗi kích thích, duổi cánh tay nắm chặt đôi nhũ, lớn nhỏ mềm dẻo vừa vặn, đầy trong lòng bàn tay, kêu gọi anh mạnh mẽ chinh phục, đỉnh tại chổ sâu, không lùi không rời, muốn bóp chặt cái eo nhỏ như muốn nghiền nát, bỏ qua những sợ hãi khóc lóc cầu xin của cô, nước mắt như suối trào, cũng chỉ có giờ phút này, cô là nô lệ dưới thân, đối với anh giống như đối với chủ nhân, chiếm hết lòng hư vinh của đàn ông, chinh phục dục vọng.
Cảm thấy mỹ mãn, không còn sở cầu.
Một nụ hôn nồng nhiệt như dấu ấn, rơi vào trên lưng xương sống đang cong lên của cô. Mỗi một lần, trăm ngàn lần, anh đều muốn xé rách cô, cắn nuốt, phá đi, chiếm lĩnh tất cảm giác quan của cô, sử dụng cô đến cực hạn. Cả bản thân mình cũng đổ mồ hôi toàn thân, tốc độ hoạt động cao, tâm mềm yếu vô lực, thu và phóng, mút ở anh, đồng thời muốn bức điên anh.
Sau một giây, cô co rút, không khống chế được, liền che mặt, khóc rống lên.
Chỉ có Lục Hiển da mặt dày như tường thành, cười hề hề đem cô trở mình, ôm ấp ở trước ngực, vuốt vài sợi tóc dài bị mồ hôi dính ở trên mặt, nếm thử nước mắt trên khóe mắt cô, vẫn như cũ không dừng cười: “Cái này có gì đáng khóc chứ? Đổi khăn trải giường là được.” Anh có được một viên ngọc, anh tự nhiên vui vẻ.
Không quên chọc ghẹo cô: “Vừa rồi là ai muốn khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời là ảo, tự nhiên nói như một nữ sĩ ‘Vốn con người vỡ nát, không có gì đáng để khóc’? Hiện tại là đang làm cái gì? Lại khóc, sáng mai mắt sẽ sưng lên nhìn không thấy.”
Quả thật cô hận chết anh, mở miệng liền cắn, anh cũng mặc cho cô, trên vai trái lưu lại không ít dấu răng nho nhỏ, là dấu ấn của Ôn tiểu thư.
Lục Hiển cũng là một loại “Thuốc ngủ” độc nhất vô nhị, ôm Ôn Ngọc đi đến bên giường lớn, chọn một chỗ khô ráo, chấp nhận, ngủ thật an nhàn.
Bốn chữ tận hưởng lạc thú trước mắt, Lục Hiển đã phát huy đến tận cùng.
Dưới tay anh, Cố thiếu làm việc hiệu suất rất cao, ngày thứ hai đưa Ôn Nghiên đi giải phẫu phá thai, 3h, sắc mặt trắng xanh cước bộ đưa Ôn Nghiên trở về.
Ôn Ngọc đỡ cô nằm trên giường, chăm sóc cô ta, thương tâm qua đi nhưng tâm tình lại ảm đạm. Cần một bờ vai, mặc cho cô ta ôm lấy để khóc. “Tại sao lại có thể như vậy? Bất quá chị chỉ muốn có một ngày sống dư dả, không dễ gì có được cơ hội, vốn không phải muốn đi Canada hưởng phúc sao? Vì sao trong chớp mắt đã không thấy mọi người. Tứ Thức ở đâu rồi, vì sao không đến cứu chị…”
“Chị, chị an tâm nghĩ ngơi bồi dưỡng thân thể.”
Ôn Nghiên còn có một đường hy vọng, “Tốt xấu gì cũng còn có tiền bạc trong người. A Ngọc, chúng ta không sợ, chị còn có tiền, chúng ta cùng nhau đi, làm thủ tục cho tốt, rời khỏi nơi đau thương này.”
Ôn Ngọc nói: “Chị có bao nhiêu?”
Nói đến tiền bạc, cuối cùng Ôn Nghiên cũng lau nước mắt, thanh tỉnh. Không sai, tiền bạc là thuốc tiên, “Hai ngàn năm trăm đô la HongKong. Tức Thức đưa cho chị phòng khi già thì dùng.”
“Nghe…” Ôn Nghiên nhíu chặt mi, cảnh cảo, “Chuyện này, tiền bạc cùng đi đâu, không được nói cho bất luận người nào biết.”
“Vì sao…”
“Hơn nữa Lục Hiển!” nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Ôn Nghiên, cô nghiêm chỉnh nói: “Một chữ cũng không thể lộ ra, nếu không thì cả đời này sẽ không đi khỏi tòa nhà này được.”
“Nhưng mà, mọi thủ tục còn chưa xong.”
Ôn Ngọc cắn môi dưới, suy nghĩ một chút, ổn định lại tâm trạng nói: “Đổi nơi đi, chúng ta không đi Canada, đi Mỹ, trước lấy visa du lịch.”
“Sau đó? Cuối cùng không thể chờ bị trục xuất.”
Ôn Ngọc đáp: “Có hai cách, che chở của chính trị là lựa chọn đầu tiên, chị có nhớ ông ngoại khi này thành tàn tật hay không? Ôn tốt nghiệp đại học tài chính Pennsylvania (tiểu bang miền đông nước Mỹ, được công nhận là một trong 13 thuộc địa buổi đấu lịch sử nước Mỹ, viết tắt là P A, Pa… Penn hoặc Penne), lại là lúc thời kì chịu xung kích đặc biệt, người đời sau chịu phân biệt đối xử, rất dễ dàng nhận được sự đồng tình. Thứ hai, sau khi nhập cảnh thì hủy hộ chiếu, nước Mỹ có quyền bảo hộ hiệp ước, không hộ chiếu, biết rõ anh sẽ bị hải quan không cho nhập cảnh, liền sẽ không trục xuất về nước, hơn phân nửa là tạm thời giam giữ, bổ sung hộ chiếu mười lăm ngày, có đủ thời gian để liên hệ luật sư di dân, kết hôn giả hoặc là đầu tư tiền bạc trong tay, việc lấy thẻ xanh sẽ không khó.”
Ôn Nghiên chần chừ: “Có quá mạo hiểm hay không?”
Ôn Ngọc khoa trương, nói quá sự thật: “Ở lại an toàn sao? Chị có biết lúc nào bọn họ hối hận, đột nhiên cầm dao xô cửa, muốn tới chấm dứt chuyện lúc trước?”
Ôn Nghiên kinh sợ, suy nghĩ một chút, có nhiều khả năng, vì thế hạ quyết tâm, “Đi, nhất định phải đi, A Ngọc, chị đều nghe em nói.”
Có vài phần nắm chắc, bản thân Ôn Ngọc cũng không nói rõ, bước đầu là tìm cơ hội ra ngoài, nếu không thì bị nhốt ở trong biệt thự, muốn di dân hay bỏ trốn đều là lời nói suông.
Đêm khuya, Lục Hiển mới trở về, nghe nói cùng Đại Lão họp hội nghị, so với Lý Gia Thành đều bận rộn.
Tựa vào cô, mệt mỏi: “Người của Tần Tứ Sơn một trai gái, một người lái motor bị xe tải lớn chở đầy đồ cán thành bánh mì, một người trượt chân, từ cầu thang lầu 4 rớt xuống dưới, thành người tàn phế.”
Ôn Ngọc cởi cúc áo sơ mi của anh, đưa tới một chén trà nóng, “Anh thật nham hiểm.”
“Anh nói không phải anh, em tin hay không?” Lục Hiển uống xong trà, dán sát vào hai gò má của cô, xúc động, “Ôn Ngọc, xin chào tri kỷ.”
“Không phải anh, cho nên anh thỏ chết cáo khóc (giống câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ), sợ về già cũng đi con đường cũ của Tần Tứ gia sao?”
Anh quay qua nhìn cô, gật đầu, “Cũng thật sắc bén.”
Ôn Ngọc lại đưa cho anh khăn nóng, cô có thói quen chăm sóc người khác, đứa nhỏ Phúc Tứ thông minh, táo bạo dễ giận bọn cô còn thu phục được, Lục Hiển thì tính là cái gì, “Nhà lao thiên môn, kiếm tiền đen, phần lớn đều như vậy, Lục Sinh cũng biết sợ hãi sao?”
Anh ôm lấy cô, đi về phía giường lớn, “Từ trước đến nay không biết sợ hãi là gì, gần đây lại luôn luôn… Ôn Ngọc, anh đưa em đến học ở võ quán Vinh Xuân được hay không?”
Ôn Ngọc bật cười, đối với sự xuất hiện tính trẻ con của anh, cô cũng không lo gì, “Anh đưa tôi đến hỏa tinh càng tốt.”
“Không được không được” Lục Hiển lập tức phủ định, “Em lại muốn nhân cơ hội bỏ trốn, anh có cái gì không tốt, bị em chán ghét như vậy?”
Từ trước, ở trong đám con gái đại D không có cái gì là bất lợi, chưa thấy thất bại như vậy, thể xác và tinh thần gặp nhiều khó khăn.
Ôn Ngọc đáp: “Anh có cái gì tốt? Một người đàn bà dâm đãng, vạn người cưỡi, qua tay vô số lần, thị trường miễn phí đồ cũ, thậm chí mua một tặng một cũng không có người muốn. Mà tôi, tôi là loại rau tươi mới, được đóng gói đẹp đẽ trên giá, lúc nào cũng được chăm sóc tưới nước, mọi người tranh nhau mua. Lục Sinh, chính anh nói, anh và tôi có so sánh được hay không?”
Anh bội phục sát đất đối với sự logic cường đại của Ôn Ngọc, nguyên nhân anh đi theo tiếng nói dẫn đường lạc vào thế giới kỳ lạ, cư nhiên lại cho rằng cô đúng. Nhất thời lòng thương cảm của anh bị tức giận cọ rửa không còn một mảnh, cắn răng nhẫn nại, “Ôn tiểu thư, em có biết hay không, có nhiều lúc tôi muốn bóp chết em để rửa hận.”
“Lục Sinh, chuyện của chúng ta rất lớn, vừa vặn mỗi lần tôi đi vào phòng bếp, đều muốn lấy dao chém giết anh.”
“Cảm ơn Ôn tiểu thư không giết.”
“Cũng vậy.”
Đầu dựa vào đầu, hai người như bạn học quần áo chỉnh tề, nằm thẳng trên giường nhìn trần nhà.
Ôn Ngọc nói: “Bao lâu nữa anh cho tôi ra ngoài? Nghỉ hè đã kết thúc, chẳng lẽ sau này tôi cũng không đến trường?”
Lục Hiển nói: “Đã bao lâu anh không cho em ra ngoài?”
Cô trở mình, đầu gối lên ngực anh, nghe tiếng tim đập nhẹ nhàng, “Anh Lục, anh hãy nói thật với tôi, cuối cùng Tần Tứ Sơ như thế nào?”
“Không rõ nơi nào.”
“Anh cho tôi là con nít ba tuổi mà lừa gạt sao?”
Ngón tay anh quấn quýt tóc dài của cô, bỗng nhiên nói: “Ôn Ngọc, em có nghĩ đến mẹ và em trai em hay không?”
Cô tỉnh ngủ, lại đang không có chuyện gì phát sinh, ngược lại nói: “Anh Lục, không muốn gạt tôi.”
Ông nói gà bà nói vịt, đều có tâm sự riêng.
Ôn Ngọc trông coi cô ta, nhớ lại những chuyện đã qua, từng hình ảnh như đoạn phim điện ảnh đang chiếu, nhân vật, cảnh tượng biến hóa, người Tần Tử Sơn đầy máu, người Triều Châu cầm súng giảm thanh, một con chuột làm tổ trong phòng củ Ôn Gia, trong bóng đêm từ chân chạy qua, xột xoạt gọi bậy, bảo cô lăn ra khỏi vương quốc, kiêu ngạo mở ra.
Cô đã từng bị đau đớn cùng đói khát chiếm lĩnh, không cách nào nhạy cảm với những mê muội.
Cũng từng qua giây phút như vậy, cô sùng bái Lục Hiển như một vị anh hùng cứu tế, đều có phép thần, khi cô vùng vẫy trong sự nghèo túng, mất hết hi vọng khi đó liền xuất hiện, vô cùng che chở, nói với cô, yên tâm, tất cả đã có anh.
Một ngày 300 xưởng sản xuất điện ảnh cũng không thể biên tập ra hàng loạt tình tiết kịch tính như vậy.
Trở về phòng ngủ chính lầu hai, chổ ngã rẻ hoa bách hợp nở đến tàn rụi, lo lắng không yên đến thời gian cuối cùng.
Cô dựa theo lan can, đối mặt với bể bơi bên ngoài, hòn non bộ cảnh núi non biển cả được điêu khắc tinh tế, không một chổ nào cho thấy từ người làm, xinh đẹp giả tạo.
Lục Hiển tắm xong, quấn khăn trắng bên dưới đi tới, từ phía sau ôm chặt cô, tóc ngắn còn ướt, nước rơi xuống ba bím tóc dài của cô, một đôi tay lượn chơi trên vòng eo gầy, hôm nay cô mặc một cái váy dài tới gối thắt nịt ở lưng, thêm một thân thể nhỏ bé yếu ớt dễ vở, mặc dù tim cô như thiết thạch, chung quy cách thức đàn ông đắm chìm trong tưởng tượng của bản thân mình, bịa đặt mơ mộng giả tạo.
Anh cho rằng cô là, cô chính là:
Về nam tính-- là sinh vật chưa tiến hóa hoàn toàn, trời sinh thiếu tình thương, không phải đối thủ.
Ôn Ngọc xoay người, đối mặt với gương mặt bị rượu làm hồng lên của anh, thưởng thức kiệt tác đến từ bậc thầy điêu khác, cười nhợt nhạt, che giấu không ít hoài nghi: "Lục Sinh chuẩn bị làm gì với chị tôi, giết chị báo thù, coi chị làm mồi, hoặc là anh đã có kế hoạch chu đáo, tạo một cạm bẫy chờ tôi nhảy vào?"
Anh nhíu mày, "Chuyện của chị ấy có chút khó giải quyết."
Cô nhếch môi, phía sau lưng lấm tấm nhiều điểm sáng trong đêm đen tối, "Trên đời này còn có chuyện làm khó anh đại D sao? Chuyện lạ."
Hai cánh tay chống đỡ hai bên eo, vừa bảo vệ cùng là tư thế ép bức, chóp mũi đụng chóp mũi, hô hấp giao nhau.
"Xin hỏi Ôn tiểu thư, đây là thái độ thỉnh cầu của em sao?"
Tay Ôn Ngọc chống ở ngực anh, "Mỗi một chuyện đều phải dựa vào cầu xin, cùng ở với người đàn ông thì có ích gì? Không bằng mua một con chó về làm sủng vật, tan làm trở về nhà, còn có thể vẩy đuôi ngây ngô cười đùa với anh, không phụ lòng 3500 tiền Hồng Kông."
Một hơi kìm nén ở ngực, bao nhiêu hứng thú của Lục sinh đều đã bỏ chạy, trong nháy mắt tan thành mây khói.
Lục Hiển gọi điện thoại cho Sông Phiên Đông, có hơi phóng túng, đối phương ồn ào. Tất nhiên là ở hộp đêm hay là quán mạt chượt, thường có em út nũng nịu, nói thứ tiếng Quảng Đông chưa rành, Sông Phiên Đông la lớn: "Đại D, không phải tôi không nể mặt, bang phái có quy củ, giết chết không chừa ai, tai họa về sau, anh không muốn làm, tôi thay anh làm, bất quá là con gái, còn dùng phiền toái như vậy sao?"
Lục Hiển lườm Ôn Ngọc đang đứng ở ban công, nói: "Quy củ tôi biết, sẽ không để cho mọi người khó xử."
"Đụng chạm, Ngũ Đồng--" Song Phiên Đông tiếp tục nói, "Đại D, đứa bé trong bụng cô ta đã lớn, anh đã bốn mươi năm mươi tuổi, đến già tách khỏi giang hồ, chẳng lẽ còn muốn ngày ngày lo lắng bị người khác đuổi giết, ngủ không an ổn, muốn giảm thọ, không bằng nhanh chóng chấm dứt, loại chuyện này để lâu đêm dài lắm mộng."
"Tôi biết, cậu chơi cho thỏa sức."
Song Phiên Đông không quên giới thiệu với anh, "Tôi nghe nói gần đây anh vừa có một em gái? 'Hoàng hậu' đem vào một lớn 'Thực phẩm tươi sống', một đám sạch sẽ, trang điểm đến bất ngờ, khà khà khó trách..."
Ha ha ha, tiếng cười bỉ ổi vang vọng đầy nhà.
Lục Hiển xấu hổ làm rơi xuống điện thoai, Ôn Ngọc bắt được điểm tựa, bỏ qua những chuyện bên ngoài của anh, hỏi: "Tôi nhớ nếu anh đã làm được một bước này, chắc sẽ không nhàm chán đến chuyện thả người rồi lại bắt người, vừa muốn một công đạo cho bang, anh chuẩn bị sẽ bỏ đứa bé trong bụng của chị tôi?"
"Anh thấy chị em rất muốn giữ lại đứa bé này, cũng gần tới ngày sinh nở, càng lúc càng phiền, em không phải rất sáng suốt sao? Xu lợi phòng tránh hại, không cần em nhắc nhở." Trong lời nói che giấu không ít hèn mọn.
Ôn Ngọc không quen nhìn bộ dáng này của anh, "Tôi nghĩ đến anh nhìn con gái quen 'Xu lợi phòng tránh hại', không có đúng lúc chúng ta 'sáng suốt', Lục sinh, anh muốn thành đồng tình luyến ái--" còn có môt câu, đã muốn đem "con kỹ nữ" lập đền thờ, mới vừa tới miệng. May mà cô dừng lại đúng lúc, chưa nói ra khỏi miệng, để tránh phong ba bảo tố ập đến.
Sức chịu đựng của Lục Hiển được rèn luyện trong chiến đấu, nói đến bước này, chỉ là việc nhỏ mà thôi. Kéo cô qua ngồi trên đầu gối, lấy một ly rượu, nhìn mỹ nhân.
"Không khó quá?"
"Trở thành sự thật, không có cách khác thay đổi, khổ sở cũng vô dụng?"
"Không khóc? Rất ít khi thấy em khóc, trừ khi trên giường." Say khướt tâm sự với cô.
"Gốc con người vỡ nát, chuyện đáng khóc quá nhiều, chuyện này không đáng giá nhắc tới."
Kỳ thật căn bản anh muốn cùng cô "thổ lộ tình cảm", nội dung sâu sắc, lời nói dể hiểu, lật chuyển bị trao đổi, anh thẳng lưng, sự yêu thương tha thiết cuối cùng cũng nhập vào, khi đó vẫn rãnh rỗi kích thích, duổi cánh tay nắm chặt đôi nhũ, lớn nhỏ mềm dẻo vừa vặn, đầy trong lòng bàn tay, kêu gọi anh mạnh mẽ chinh phục, đỉnh tại chổ sâu, không lùi không rời, muốn bóp chặt cái eo nhỏ như muốn nghiền nát, bỏ qua những sợ hãi khóc lóc cầu xin của cô, nước mắt như suối trào, cũng chỉ có giờ phút này, cô là nô lệ dưới thân, đối với anh giống như đối với chủ nhân, chiếm hết lòng hư vinh của đàn ông, chinh phục dục vọng.
Cảm thấy mỹ mãn, không còn sở cầu.
Một nụ hôn nồng nhiệt như dấu ấn, rơi vào trên lưng xương sống đang cong lên của cô. Mỗi một lần, trăm ngàn lần, anh đều muốn xé rách cô, cắn nuốt, phá đi, chiếm lĩnh tất cảm giác quan của cô, sử dụng cô đến cực hạn. Cả bản thân mình cũng đổ mồ hôi toàn thân, tốc độ hoạt động cao, tâm mềm yếu vô lực, thu và phóng, mút ở anh, đồng thời muốn bức điên anh.
Sau một giây, cô co rút, không khống chế được, liền che mặt, khóc rống lên.
Chỉ có Lục Hiển da mặt dày như tường thành, cười hề hề đem cô trở mình, ôm ấp ở trước ngực, vuốt vài sợi tóc dài bị mồ hôi dính ở trên mặt, nếm thử nước mắt trên khóe mắt cô, vẫn như cũ không dừng cười: “Cái này có gì đáng khóc chứ? Đổi khăn trải giường là được.” Anh có được một viên ngọc, anh tự nhiên vui vẻ.
Không quên chọc ghẹo cô: “Vừa rồi là ai muốn khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời là ảo, tự nhiên nói như một nữ sĩ ‘Vốn con người vỡ nát, không có gì đáng để khóc’? Hiện tại là đang làm cái gì? Lại khóc, sáng mai mắt sẽ sưng lên nhìn không thấy.”
Quả thật cô hận chết anh, mở miệng liền cắn, anh cũng mặc cho cô, trên vai trái lưu lại không ít dấu răng nho nhỏ, là dấu ấn của Ôn tiểu thư.
Lục Hiển cũng là một loại “Thuốc ngủ” độc nhất vô nhị, ôm Ôn Ngọc đi đến bên giường lớn, chọn một chỗ khô ráo, chấp nhận, ngủ thật an nhàn.
Bốn chữ tận hưởng lạc thú trước mắt, Lục Hiển đã phát huy đến tận cùng.
Dưới tay anh, Cố thiếu làm việc hiệu suất rất cao, ngày thứ hai đưa Ôn Nghiên đi giải phẫu phá thai, 3h, sắc mặt trắng xanh cước bộ đưa Ôn Nghiên trở về.
Ôn Ngọc đỡ cô nằm trên giường, chăm sóc cô ta, thương tâm qua đi nhưng tâm tình lại ảm đạm. Cần một bờ vai, mặc cho cô ta ôm lấy để khóc. “Tại sao lại có thể như vậy? Bất quá chị chỉ muốn có một ngày sống dư dả, không dễ gì có được cơ hội, vốn không phải muốn đi Canada hưởng phúc sao? Vì sao trong chớp mắt đã không thấy mọi người. Tứ Thức ở đâu rồi, vì sao không đến cứu chị…”
“Chị, chị an tâm nghĩ ngơi bồi dưỡng thân thể.”
Ôn Nghiên còn có một đường hy vọng, “Tốt xấu gì cũng còn có tiền bạc trong người. A Ngọc, chúng ta không sợ, chị còn có tiền, chúng ta cùng nhau đi, làm thủ tục cho tốt, rời khỏi nơi đau thương này.”
Ôn Ngọc nói: “Chị có bao nhiêu?”
Nói đến tiền bạc, cuối cùng Ôn Nghiên cũng lau nước mắt, thanh tỉnh. Không sai, tiền bạc là thuốc tiên, “Hai ngàn năm trăm đô la HongKong. Tức Thức đưa cho chị phòng khi già thì dùng.”
“Nghe…” Ôn Nghiên nhíu chặt mi, cảnh cảo, “Chuyện này, tiền bạc cùng đi đâu, không được nói cho bất luận người nào biết.”
“Vì sao…”
“Hơn nữa Lục Hiển!” nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Ôn Nghiên, cô nghiêm chỉnh nói: “Một chữ cũng không thể lộ ra, nếu không thì cả đời này sẽ không đi khỏi tòa nhà này được.”
“Nhưng mà, mọi thủ tục còn chưa xong.”
Ôn Ngọc cắn môi dưới, suy nghĩ một chút, ổn định lại tâm trạng nói: “Đổi nơi đi, chúng ta không đi Canada, đi Mỹ, trước lấy visa du lịch.”
“Sau đó? Cuối cùng không thể chờ bị trục xuất.”
Ôn Ngọc đáp: “Có hai cách, che chở của chính trị là lựa chọn đầu tiên, chị có nhớ ông ngoại khi này thành tàn tật hay không? Ôn tốt nghiệp đại học tài chính Pennsylvania (tiểu bang miền đông nước Mỹ, được công nhận là một trong 13 thuộc địa buổi đấu lịch sử nước Mỹ, viết tắt là P A, Pa… Penn hoặc Penne), lại là lúc thời kì chịu xung kích đặc biệt, người đời sau chịu phân biệt đối xử, rất dễ dàng nhận được sự đồng tình. Thứ hai, sau khi nhập cảnh thì hủy hộ chiếu, nước Mỹ có quyền bảo hộ hiệp ước, không hộ chiếu, biết rõ anh sẽ bị hải quan không cho nhập cảnh, liền sẽ không trục xuất về nước, hơn phân nửa là tạm thời giam giữ, bổ sung hộ chiếu mười lăm ngày, có đủ thời gian để liên hệ luật sư di dân, kết hôn giả hoặc là đầu tư tiền bạc trong tay, việc lấy thẻ xanh sẽ không khó.”
Ôn Nghiên chần chừ: “Có quá mạo hiểm hay không?”
Ôn Ngọc khoa trương, nói quá sự thật: “Ở lại an toàn sao? Chị có biết lúc nào bọn họ hối hận, đột nhiên cầm dao xô cửa, muốn tới chấm dứt chuyện lúc trước?”
Ôn Nghiên kinh sợ, suy nghĩ một chút, có nhiều khả năng, vì thế hạ quyết tâm, “Đi, nhất định phải đi, A Ngọc, chị đều nghe em nói.”
Có vài phần nắm chắc, bản thân Ôn Ngọc cũng không nói rõ, bước đầu là tìm cơ hội ra ngoài, nếu không thì bị nhốt ở trong biệt thự, muốn di dân hay bỏ trốn đều là lời nói suông.
Đêm khuya, Lục Hiển mới trở về, nghe nói cùng Đại Lão họp hội nghị, so với Lý Gia Thành đều bận rộn.
Tựa vào cô, mệt mỏi: “Người của Tần Tứ Sơn một trai gái, một người lái motor bị xe tải lớn chở đầy đồ cán thành bánh mì, một người trượt chân, từ cầu thang lầu 4 rớt xuống dưới, thành người tàn phế.”
Ôn Ngọc cởi cúc áo sơ mi của anh, đưa tới một chén trà nóng, “Anh thật nham hiểm.”
“Anh nói không phải anh, em tin hay không?” Lục Hiển uống xong trà, dán sát vào hai gò má của cô, xúc động, “Ôn Ngọc, xin chào tri kỷ.”
“Không phải anh, cho nên anh thỏ chết cáo khóc (giống câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ), sợ về già cũng đi con đường cũ của Tần Tứ gia sao?”
Anh quay qua nhìn cô, gật đầu, “Cũng thật sắc bén.”
Ôn Ngọc lại đưa cho anh khăn nóng, cô có thói quen chăm sóc người khác, đứa nhỏ Phúc Tứ thông minh, táo bạo dễ giận bọn cô còn thu phục được, Lục Hiển thì tính là cái gì, “Nhà lao thiên môn, kiếm tiền đen, phần lớn đều như vậy, Lục Sinh cũng biết sợ hãi sao?”
Anh ôm lấy cô, đi về phía giường lớn, “Từ trước đến nay không biết sợ hãi là gì, gần đây lại luôn luôn… Ôn Ngọc, anh đưa em đến học ở võ quán Vinh Xuân được hay không?”
Ôn Ngọc bật cười, đối với sự xuất hiện tính trẻ con của anh, cô cũng không lo gì, “Anh đưa tôi đến hỏa tinh càng tốt.”
“Không được không được” Lục Hiển lập tức phủ định, “Em lại muốn nhân cơ hội bỏ trốn, anh có cái gì không tốt, bị em chán ghét như vậy?”
Từ trước, ở trong đám con gái đại D không có cái gì là bất lợi, chưa thấy thất bại như vậy, thể xác và tinh thần gặp nhiều khó khăn.
Ôn Ngọc đáp: “Anh có cái gì tốt? Một người đàn bà dâm đãng, vạn người cưỡi, qua tay vô số lần, thị trường miễn phí đồ cũ, thậm chí mua một tặng một cũng không có người muốn. Mà tôi, tôi là loại rau tươi mới, được đóng gói đẹp đẽ trên giá, lúc nào cũng được chăm sóc tưới nước, mọi người tranh nhau mua. Lục Sinh, chính anh nói, anh và tôi có so sánh được hay không?”
Anh bội phục sát đất đối với sự logic cường đại của Ôn Ngọc, nguyên nhân anh đi theo tiếng nói dẫn đường lạc vào thế giới kỳ lạ, cư nhiên lại cho rằng cô đúng. Nhất thời lòng thương cảm của anh bị tức giận cọ rửa không còn một mảnh, cắn răng nhẫn nại, “Ôn tiểu thư, em có biết hay không, có nhiều lúc tôi muốn bóp chết em để rửa hận.”
“Lục Sinh, chuyện của chúng ta rất lớn, vừa vặn mỗi lần tôi đi vào phòng bếp, đều muốn lấy dao chém giết anh.”
“Cảm ơn Ôn tiểu thư không giết.”
“Cũng vậy.”
Đầu dựa vào đầu, hai người như bạn học quần áo chỉnh tề, nằm thẳng trên giường nhìn trần nhà.
Ôn Ngọc nói: “Bao lâu nữa anh cho tôi ra ngoài? Nghỉ hè đã kết thúc, chẳng lẽ sau này tôi cũng không đến trường?”
Lục Hiển nói: “Đã bao lâu anh không cho em ra ngoài?”
Cô trở mình, đầu gối lên ngực anh, nghe tiếng tim đập nhẹ nhàng, “Anh Lục, anh hãy nói thật với tôi, cuối cùng Tần Tứ Sơ như thế nào?”
“Không rõ nơi nào.”
“Anh cho tôi là con nít ba tuổi mà lừa gạt sao?”
Ngón tay anh quấn quýt tóc dài của cô, bỗng nhiên nói: “Ôn Ngọc, em có nghĩ đến mẹ và em trai em hay không?”
Cô tỉnh ngủ, lại đang không có chuyện gì phát sinh, ngược lại nói: “Anh Lục, không muốn gạt tôi.”
Ông nói gà bà nói vịt, đều có tâm sự riêng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook