Đêm Nay Rời Cảng
-
Chương 24: Hồng hạnh vượt tường
Công kích cự ly 50 mét, 300 người khuôn mặt mờ mịt, vô số những âm thanh gào thét, giọng La Đại Vĩ khàn khàn, tiếng nói chấn động gây vỡ màng nhĩ, bọn họ, bọn họ ... mới nói có một câu mà đã xông vào đánh nhau, làm một người lý tưởng thét chói tai hô hào.
Trong lúc giới điện ảnh truyền hình suy sụp, Ôn Ngọc không có lá chắn, ngắm nhìn Ân Lục Hiển trong cuộc du ngoạn, một thoáng liền hiểu giữa hắn và cô đâu chỉ cách nhau bởi núi non hiểm trở biển cả bao la.
Ôn Ngọc và Ân Lục HIển, cách để hai người ở chung duy nhất là làm người xa lạ.
Cùng một sự ăn ý, hắn và cô đều biết rõ lòng dạ của nhau, chuyện cũ của Ôn Ngọc sẽ phải kết thúc, ngày 17 tháng 7 năm 1991, buổi chiều, ở giữa phố Hoa Sen, cô muốn quên Ân Lục Hiển, lấy sự yên lặng để nhớ lại chuyện cũ này.
Bên trong mỗi người đều có những mong muốn cần được thỏa mãn, có những oán giận cần được phát ra, cái thế kỷ này thật bẩn thỉu, mục nát khiến cuộc đời càng thêm tối tăm.
Xoay người, có Đoàn Gia Hào kiên nhẫn nói đi nói lại bên tai cô: “Anh sẽ đàn dương cầm, thổi sáo, giành lấy giải thưởng nghệ thuật lớn. Ôn Ngọc Ôn Ngọc, anh cũng sẽ sáng tác bài hát, anh cũng sẽ viết cho em bài Y Toa Bối Lạp, em nghe thử xem”. Không đợi cô trả lời liền khảy dây đàn, khúc không ra khúc, điệu không ra điệu, tóm lại một âm thanh cũng nghe không rõ.
Ôn Ngọc sợ anh vì thất bại mà buồn, bèn lấy vai bề trên khích lệ anh: "Hay lắm, cảm ơn anh, Đoàn Gia Hào".
Đoàn Gia Hào xấu hổ đỏ mặt, do dự một lát, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Ôn Ngọc, em gọi anh là... Gia Hào đi. Cứ xem như chúng ta là bạn bè... bạn bè bình thường, hết sức mình thường...". Đôi mắt ngập nước mong ngóng nhìn cô, muốn từ chối cũng khó
“Chúng ta vốn chính là bạn bè mà.”
“Có thật không? Có thật không vậy?
Trong nhật ký ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ viết thật vui vẻ, thật hạnh phúc, vợ tương lai của hắn cuối cùng cũng đồng ý làm bạn bè với hắn, sau ba tháng đã thành công bước đầu tiên.
Dĩ nhiên, kế hoạch theo đuổi phụ nữ ngoài bước thứ nhất, còn có thứ hai, thứ ba, thứ tư được bày ra tường tận, kết thúc chính là cuộc sống hôn nhân mãi mãi.
Buổi tối đi ngủ cũng vui vẻ. Vợ ơi! Anh tới đây!
Giẫm lên nắng chiều đi về, Ôn Ngọc suy nghĩ phải nhịn đến khi nào, cái nhà này cô có thể chống đỡ được bao lâu.
Quả nhiên chỉ có những thiếu niên đơn thuần mới hiểu thế nào là vui vẻ.
Thời gian nghỉ nhanh chóng trôi qua, gần tới ngày tựu trường, Đại Quá lại kêu nghèo, không chịu lấy tiền ra cùng Ôn Ngọc đi học, Ôn Quảng Hải cả ngày không rời nhà, coi như trở lại thì phải làm thế nào đây, chính hắn cũng hận không thể từ tay Đại Quá keo kiệt lấy tiền, làm sao có thời gian cùng Ôn Ngọc nói hơn một câu.
Mà càng hiền, mặt cô lại đỏ lừ, Khô Mộc Phùng Xuân hạnh phúc vui vẻ đã muốn quên chính mình đã từng mang thai mười tháng được một đôi long phượng trình tường. Một người trong đó là ôn thần, còn người kia là kẻ ngốc.
Có người nào biết cô có số khổ?
Đêm khuya yên tĩnh, Hồng Hạnh trèo tường.
Một chiếc xe Jaguar sáng đèn, đứng ở bên góc phố đã lâu. Vưu Mỹ Hiền đã sớm trang điểm xong xuôi, chờ đến khi nào không còn bóng người thì trốn đi.
Bà hết sức chăm chú nghe tiếng bước chân của A San, A Hồng đi đi lại lại. Hai người này đã đi xa rồi thế nào lại quay trở lại! Hóa ra quên một chiếc đĩa trên giá, sợ chúng không thanh bộ lại bị coi thanh kẻ trộm.
Hừ! Âu Ngọc Phân, nửa cuộc đời của tôi bị anh ức hiếp, chờ đến khi thân phận của tôi thay đổi, đến khi tôi chân chính làm một phu nhân phú quý thì trở về cho anh xem.
Nam nhân thật sự có nhiều sự khéo léo, cũng bởi vì tiên sinh Tra Lý nói một câu khiến Vưu Mỹ Hiền hưng phấn một lần nữa làm lại từ đầu“ Vẻ đẹp của bà không giảm, vẫn thu hút sự chú ý của đàn ông như cũ”.
“Tíc tắc”
Là đồng hồ treo tường, kim giờ cuối cùng cũng chỉ đến số hai, đã hai giờ sáng.
Vưu Mỹ Hiền như binh linh chịu sự huấn luyện nghiêm túc của quân đội, thoáng cái đứng lên, nhưng không ngờ lượng đường trong máu thấp, đầu váng mắt hoa.
Mặc kệ, vì trốn thoát cái phòng ăn uống này, thoát đi cái tình cảnh dùng dao cùn cắt thịt trong sinh hoạt, thì một chút choang váng, hoa mắt lại bị cho là tinh toan cái gì? Bà có một tương lai rực rỡ, lớn lao đang chờ đợi, tình yêu ngọt ngào chống đỡ.
Mở của phòng ra, bà sợ đến mức hồn vía lên mây.
Ôn Ngọc, khắc tinh của Vưu Mỹ Hiền, giống như ma quỷ đứng ở cửa, kiên trì giữ im lặng, chờ bà bị kích thích chạy đi khỏi gian phòng ngay bây giời, chính thức cho bà một sự thương xót.
Chỉ hù dọa thêm chút nữa, Vưu Mỹ Hiền sẽ bị bệnh tim.
Ôn Ngọc bước từng bước nhẹ nhàng, thong thả tới gần, bộ dáng ung dung, như những cánh đồng hoang vu chờ người thợ săn, như những họng súng đen kịt ẩn nấp, ngấm ngầm chịu đựng chờ một giây cuối cùng để hanh động.
Cô cười hỏi: “Mẹ đi đâu mà vội vã như vậy? Có muốn con gọi một chiếc tacxi cho mẹ hay không?”
“Truyện của mẹ lúc nào thì đến lượt con hỏi. Mau tranh ra!”
Vưu Mỹ Hiền lúc này muốn bầy ra khí thế đến không dễ dàng gì, ngoài mạnh trong yếu, phô trương thanh thế, dễ dàng bị đánh bại.
Ôn Ngọc không lùi lại mà đi tới, hạ thấp giọng, ánh mắt nhìn vào tay Vưu Mỹ Hiền xách túi lớn túi nhỏ:“Mẹ muốn đi đâu, đi về được bao lâu rồi, con toàn bộ đều không muốn biết. Nhưng người muốn mang đi toàn bộ gia sản, bỏ mặc con cùng chị Thiên ở Ôn gia tự sinh tự diệt, con không thể không hỏi tới”.
Nhắc tới tiền, Vưu Mỹ Hiền vội vàng bảo vệ chiếc túi đang cầm trên tay, cảnh giác mà nhìn Ôn Ngọc:“Tiền là của ta đấy, nuôi không các chị mấy năm nay đã đủ nhân từ, mày cái đồ yêu tinh hư hỏng này, dám cùng ta nói đến chuyện tiền bạc? Ta thà đốt cho người cha đã mất cũng không để lại cho chị”.
“Không có chúng tôi, bà nào có tiền để rời khỏi Tây Giang, đường đường chính chính đi vào cửa nhà họ Ôn? Ba rất ít khi đối với bà bắt bẻ, cửa phòng của bà có thương nhân ra vào, có trong sạch hay không? Có khi nào bà quay đầu lại nhìn ba chữ Vưu Mỹ Hiền? Hai mươi năm trước như thế, hai mươi năm sau vẫn như cũ, mẹ, bà có thể hay không thanh thực một chút?”
Vưu Mỹ Hiền bị cuộc nói chuyện này chạm đến miệng vết thương từ trước, đóng cửa, cửa sổ, chứng cuồng loạn nổi lên:“Ta xem như không dạy nổi chị, mấy chục năm nay, từ khi chị sinh ra đến bây giờ chính là một đôi mắt tam giác đòi nợ, ai ai cũng vừa ý chị, chăm sóc chị! Nhưng một đám người các anh các chị ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, tự cho mình là đúng, tại sao lại coi thường ta? Ta Vưu Mỹ Hiền cũng chỉ là không muốn trở lại cuộc sống của người nghèo khổ, làm một cái váy mất cả đêm, vì trả nợ cho thôn 300 đồng mà quỳ xuống dập đầu sát đất. Ba chị đọc sách cả đời, cuối cùng thì như thế nào? Bị người đánh cho phải ngồi xe lăn cả nửa đời. Ta đây trời chưa sáng liền tỉnh, rạng sang còn ở trong phòng bếp nhà chị muối ngan, đau đoạn eo thì thế nào? Từ đầu năm tới cuối năm không nỡ bỏ tiền mua một bộ đồ mới. Ôn Ngọc, chị đã được Vô Ưu nuôi, lo cho ăn măc, không phải nên cảm ơn ta lúc đầu dũng cảm bỏ ra ư? Chị là buộc mẹ đi tìm đến cái chết sao? Chị gật đầu một cái, mẹ liền nhảy xuống chết cho chị xem”.
Ôn Ngọc bị bà dạy dỗ thản nhiên, yên tĩnh nghe. Vưu Mỹ Hiền dốc hết tất cả tình cả trong lòng, có cả máu và nước mắt lên án lưu loát, Ôn Ngọc chỉ là nhàn nhạt nói:“ Ăn được mặn chống được khát, bà trong mấy năm nay cũng không phải là mặc vàng, đội bạc, nở mày nở mặt, vinh dự đi tới mọi nơi sao? Lợi dụng lẫn nhau mà thôi! Nhân tiện, ở lầu hai ngã không chết người, lần sau có uy hiếp nhớ lên cao một chút”.
Vưu Mỹ Hiền thẹn quá hóa giận, xông lên, dùng bộ móng tay sơn đỏ, vô cùng sắc nhọn ra sức đâm về phía Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc nhanh nhẹn nghiêng người, Vưu Mỹ Hiền trong lòng khó chịu, đánh vào tủ Ti Vi.
Ôn Ngọc có lòng tốt khuyên nhủ:“Bà còn ồn ào lớn tiếng nữa, bác cả, bác hai lập tức xuống đây, bắt được bà đang cầm tiền chạy trốn”.
Vưu Mỹ Hiền căm thù cô đối với mọi việc đều có phong thai không lo, sau khi cắn nát môi, răn đe chính mình phải nhịn, tiếp tục nhẫn nại, nhẫn nại một chút để sóng yên biển lặng:“Chị cuối cùng muốn làm gì?”
Ôn Ngọc nói:“Tôi muốn cái gì? Tôi cũng chỉ nối gót theo bà, cũng chỉ muốn tiền mà thôi. Ba mất, con gái tôi dĩ nhiên không thể bỏ mặc. Tong tay bà còn có số tiền ba để lại cho ba chị em chúng tôi, tại sao có thể nói mang đi liền mang đi, một chút tiền cũng không để lại?”.
Vưu Mỹ Hiền lòng nóng như lửa đốt, chậm nữa thì có biến, bà chỉ nhanh chông muốn đi:“ Chị muốn bao nhiêu?”
“Bà để lại một nửa gia tài cho ba chị em chúng tôi, mẹ con chúng ta giữa đường gặp nhau coi như không có việc gì xảy ra.”
“Mày mơ đi, tao bị điên mới để lại tiền cho chị em mày!”
Ôn Ngọc tay ôm lấy ngực, bình tĩnh đối mặt cùng một con thú nóng nảy chơi đùa.
Bà không chịu, tôi không thể làm gì khác ngoài đánh thức bác cả, bác hai dậy hỏi một chút xem có phải 3 năm trước đây, ba nợ một chút tiền. Lăng Nhiên có nghĩa với ba bị cắt thịt chảy máu, ba lấy 5000 đồng đi cấp cứu. Bác cả lúc ấy tức đến hộc máu, nhưng hết cách, ba dựa vào kỹ thuật diễn trời cho của mình, khóc sướt mướt nói cầm tiền đi mua nhà hoa, ai ngờ đến một chút xíu cũng không còn thừa”. Khóe miệng cô cười khinh miệt, đưa tay ra lấy chiếc túi trong tay Vưu Mỹ Hiền:“Bà nói xem, nếu bác cả biết trong tay bà còn có sổ tiết kiệm khiến người ta kinh ngạc có thể hay không lấy lại mang đi “trả nợ”? Quyết định cuộc sống sau này như thế nào vẫn đang ở trên tay bà. Bà cứ từ từ chọn. Chọn A hay B tôi đều không có tổn thất.”
Mấy phút đồng hồ trôi qua, Vưu Mỹ Hiền cuối cùng cắn răng nói:“Mày điên rồi!”.
Ôn Ngọc khiêm tốn nói:“Không có không có, không sanh bằng bà được”.
Vưu Mỹ Hiền chợt ngồi dậy, chạy tới trước mặt Ôn Ngọc, tức giận trút hết lên chiếc ví da thượng hạng:“Mày muốn cái gì, mày muốn cái gì, căn bẳn là mày đang muốn mạng của tao”.
“Không tệ, tiền chính là mạng của bà!”
Tiền giửi ngân hàng cùng công trai và tiền mặt được để trong một bọc giấy lớn bao cẩn thận, vàng có 30 chỉ. Tiền mặt, châu báu cũng để lại một nửa, Vưu Mỹ Hiền chảy máu mắt, con trai đi lạc mất cũng không thấy đau lòng như vậy. Ngay lúc này, bà hận không thể bóp chết được Ôn Ngọc:“Hài lòng chưa? Bây giời có thể hay không tha cho ta một mạng, Ôn tiểu thư?”
Ôn Ngọc không dễ dàng bỏ qua: “Bộ đồ trang sức bằng Phỉ Thúy bà ngoại để lại cho bà đâu?”
“Mày thần kinh hả? Nói một nửa thì một nửa rồi, sao phải dồn tao tới chân tường, cùng lắm thì chết”.
Ôn Ngọc nhấn mạnh: “Đó là của hồi môn bà ngoại để lại cho tôi, tuyệt đối không thể để bà mang đi”.
Vưu Mỹ Hiền hỏi ngược lại:“Thế mày dựa vào cái gì đòi giữ nó?”
Ôn Ngọc nói như chuyện đương nhiên: “Bởi vì tôi giữ được đồ, bà dễ bị lừa gạt”.
Vưu Mỹ Hiền thẹn quá hóa giận, cầm lên chiếc hộp trang sức hình chữ nhật ném vào trong lòng Ôn Ngọc: “Ta xem ngươi cả đời này có bao nhiêu năng lực để nổi danh!”. Giống như đứa bé đang giận dỗi, xoay người, chạy trốn khỏi Ôn Ngọc như ma quỷ chuyên đi lấy mạng người.
Vưu Mỹ Hiền cả đời không chịu lớn lên, 30 mấy tuổi vẫn muốn làm thiếu nữ mộng mơ, yêu ghét rõ ràng, không biết hối cải.
Trong nháy mắt, căn phòng trống trải, chỉ còn lại mình Ôn Ngọc với nụ cười ảm đạm.
Cô tựa vào bệ cửa sổ, lẳng lặng hút một điếu thuốc đốt thời gian, nhìn bà trên đường chạy trốn, xông về phía một chiếc xe Jaguar phong cách, giống như một con thuyền đi xa nay cập bến, dưới ánh sao bóng lưng bà càng lúc càng nhỏ, Ôn Ngọc lại có thể cảm thấy trong lòng Vưu Mỹ Hiền tràn đầy cảm giác hạnh phúc và khao khát tương lai.
Nhưng tương lai lúc tốt lúc xấu ai có thể đoán trúng được?
Việc nàng có thể làm được bây giờ là chúc phúc cho bà ấy, cầu cho riêng Vưu Mỹ Hiền từ nay về sau muốn người có người, mọi sự đều thỏa mãn.
Trong lúc giới điện ảnh truyền hình suy sụp, Ôn Ngọc không có lá chắn, ngắm nhìn Ân Lục Hiển trong cuộc du ngoạn, một thoáng liền hiểu giữa hắn và cô đâu chỉ cách nhau bởi núi non hiểm trở biển cả bao la.
Ôn Ngọc và Ân Lục HIển, cách để hai người ở chung duy nhất là làm người xa lạ.
Cùng một sự ăn ý, hắn và cô đều biết rõ lòng dạ của nhau, chuyện cũ của Ôn Ngọc sẽ phải kết thúc, ngày 17 tháng 7 năm 1991, buổi chiều, ở giữa phố Hoa Sen, cô muốn quên Ân Lục Hiển, lấy sự yên lặng để nhớ lại chuyện cũ này.
Bên trong mỗi người đều có những mong muốn cần được thỏa mãn, có những oán giận cần được phát ra, cái thế kỷ này thật bẩn thỉu, mục nát khiến cuộc đời càng thêm tối tăm.
Xoay người, có Đoàn Gia Hào kiên nhẫn nói đi nói lại bên tai cô: “Anh sẽ đàn dương cầm, thổi sáo, giành lấy giải thưởng nghệ thuật lớn. Ôn Ngọc Ôn Ngọc, anh cũng sẽ sáng tác bài hát, anh cũng sẽ viết cho em bài Y Toa Bối Lạp, em nghe thử xem”. Không đợi cô trả lời liền khảy dây đàn, khúc không ra khúc, điệu không ra điệu, tóm lại một âm thanh cũng nghe không rõ.
Ôn Ngọc sợ anh vì thất bại mà buồn, bèn lấy vai bề trên khích lệ anh: "Hay lắm, cảm ơn anh, Đoàn Gia Hào".
Đoàn Gia Hào xấu hổ đỏ mặt, do dự một lát, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Ôn Ngọc, em gọi anh là... Gia Hào đi. Cứ xem như chúng ta là bạn bè... bạn bè bình thường, hết sức mình thường...". Đôi mắt ngập nước mong ngóng nhìn cô, muốn từ chối cũng khó
“Chúng ta vốn chính là bạn bè mà.”
“Có thật không? Có thật không vậy?
Trong nhật ký ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ viết thật vui vẻ, thật hạnh phúc, vợ tương lai của hắn cuối cùng cũng đồng ý làm bạn bè với hắn, sau ba tháng đã thành công bước đầu tiên.
Dĩ nhiên, kế hoạch theo đuổi phụ nữ ngoài bước thứ nhất, còn có thứ hai, thứ ba, thứ tư được bày ra tường tận, kết thúc chính là cuộc sống hôn nhân mãi mãi.
Buổi tối đi ngủ cũng vui vẻ. Vợ ơi! Anh tới đây!
Giẫm lên nắng chiều đi về, Ôn Ngọc suy nghĩ phải nhịn đến khi nào, cái nhà này cô có thể chống đỡ được bao lâu.
Quả nhiên chỉ có những thiếu niên đơn thuần mới hiểu thế nào là vui vẻ.
Thời gian nghỉ nhanh chóng trôi qua, gần tới ngày tựu trường, Đại Quá lại kêu nghèo, không chịu lấy tiền ra cùng Ôn Ngọc đi học, Ôn Quảng Hải cả ngày không rời nhà, coi như trở lại thì phải làm thế nào đây, chính hắn cũng hận không thể từ tay Đại Quá keo kiệt lấy tiền, làm sao có thời gian cùng Ôn Ngọc nói hơn một câu.
Mà càng hiền, mặt cô lại đỏ lừ, Khô Mộc Phùng Xuân hạnh phúc vui vẻ đã muốn quên chính mình đã từng mang thai mười tháng được một đôi long phượng trình tường. Một người trong đó là ôn thần, còn người kia là kẻ ngốc.
Có người nào biết cô có số khổ?
Đêm khuya yên tĩnh, Hồng Hạnh trèo tường.
Một chiếc xe Jaguar sáng đèn, đứng ở bên góc phố đã lâu. Vưu Mỹ Hiền đã sớm trang điểm xong xuôi, chờ đến khi nào không còn bóng người thì trốn đi.
Bà hết sức chăm chú nghe tiếng bước chân của A San, A Hồng đi đi lại lại. Hai người này đã đi xa rồi thế nào lại quay trở lại! Hóa ra quên một chiếc đĩa trên giá, sợ chúng không thanh bộ lại bị coi thanh kẻ trộm.
Hừ! Âu Ngọc Phân, nửa cuộc đời của tôi bị anh ức hiếp, chờ đến khi thân phận của tôi thay đổi, đến khi tôi chân chính làm một phu nhân phú quý thì trở về cho anh xem.
Nam nhân thật sự có nhiều sự khéo léo, cũng bởi vì tiên sinh Tra Lý nói một câu khiến Vưu Mỹ Hiền hưng phấn một lần nữa làm lại từ đầu“ Vẻ đẹp của bà không giảm, vẫn thu hút sự chú ý của đàn ông như cũ”.
“Tíc tắc”
Là đồng hồ treo tường, kim giờ cuối cùng cũng chỉ đến số hai, đã hai giờ sáng.
Vưu Mỹ Hiền như binh linh chịu sự huấn luyện nghiêm túc của quân đội, thoáng cái đứng lên, nhưng không ngờ lượng đường trong máu thấp, đầu váng mắt hoa.
Mặc kệ, vì trốn thoát cái phòng ăn uống này, thoát đi cái tình cảnh dùng dao cùn cắt thịt trong sinh hoạt, thì một chút choang váng, hoa mắt lại bị cho là tinh toan cái gì? Bà có một tương lai rực rỡ, lớn lao đang chờ đợi, tình yêu ngọt ngào chống đỡ.
Mở của phòng ra, bà sợ đến mức hồn vía lên mây.
Ôn Ngọc, khắc tinh của Vưu Mỹ Hiền, giống như ma quỷ đứng ở cửa, kiên trì giữ im lặng, chờ bà bị kích thích chạy đi khỏi gian phòng ngay bây giời, chính thức cho bà một sự thương xót.
Chỉ hù dọa thêm chút nữa, Vưu Mỹ Hiền sẽ bị bệnh tim.
Ôn Ngọc bước từng bước nhẹ nhàng, thong thả tới gần, bộ dáng ung dung, như những cánh đồng hoang vu chờ người thợ săn, như những họng súng đen kịt ẩn nấp, ngấm ngầm chịu đựng chờ một giây cuối cùng để hanh động.
Cô cười hỏi: “Mẹ đi đâu mà vội vã như vậy? Có muốn con gọi một chiếc tacxi cho mẹ hay không?”
“Truyện của mẹ lúc nào thì đến lượt con hỏi. Mau tranh ra!”
Vưu Mỹ Hiền lúc này muốn bầy ra khí thế đến không dễ dàng gì, ngoài mạnh trong yếu, phô trương thanh thế, dễ dàng bị đánh bại.
Ôn Ngọc không lùi lại mà đi tới, hạ thấp giọng, ánh mắt nhìn vào tay Vưu Mỹ Hiền xách túi lớn túi nhỏ:“Mẹ muốn đi đâu, đi về được bao lâu rồi, con toàn bộ đều không muốn biết. Nhưng người muốn mang đi toàn bộ gia sản, bỏ mặc con cùng chị Thiên ở Ôn gia tự sinh tự diệt, con không thể không hỏi tới”.
Nhắc tới tiền, Vưu Mỹ Hiền vội vàng bảo vệ chiếc túi đang cầm trên tay, cảnh giác mà nhìn Ôn Ngọc:“Tiền là của ta đấy, nuôi không các chị mấy năm nay đã đủ nhân từ, mày cái đồ yêu tinh hư hỏng này, dám cùng ta nói đến chuyện tiền bạc? Ta thà đốt cho người cha đã mất cũng không để lại cho chị”.
“Không có chúng tôi, bà nào có tiền để rời khỏi Tây Giang, đường đường chính chính đi vào cửa nhà họ Ôn? Ba rất ít khi đối với bà bắt bẻ, cửa phòng của bà có thương nhân ra vào, có trong sạch hay không? Có khi nào bà quay đầu lại nhìn ba chữ Vưu Mỹ Hiền? Hai mươi năm trước như thế, hai mươi năm sau vẫn như cũ, mẹ, bà có thể hay không thanh thực một chút?”
Vưu Mỹ Hiền bị cuộc nói chuyện này chạm đến miệng vết thương từ trước, đóng cửa, cửa sổ, chứng cuồng loạn nổi lên:“Ta xem như không dạy nổi chị, mấy chục năm nay, từ khi chị sinh ra đến bây giờ chính là một đôi mắt tam giác đòi nợ, ai ai cũng vừa ý chị, chăm sóc chị! Nhưng một đám người các anh các chị ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, tự cho mình là đúng, tại sao lại coi thường ta? Ta Vưu Mỹ Hiền cũng chỉ là không muốn trở lại cuộc sống của người nghèo khổ, làm một cái váy mất cả đêm, vì trả nợ cho thôn 300 đồng mà quỳ xuống dập đầu sát đất. Ba chị đọc sách cả đời, cuối cùng thì như thế nào? Bị người đánh cho phải ngồi xe lăn cả nửa đời. Ta đây trời chưa sáng liền tỉnh, rạng sang còn ở trong phòng bếp nhà chị muối ngan, đau đoạn eo thì thế nào? Từ đầu năm tới cuối năm không nỡ bỏ tiền mua một bộ đồ mới. Ôn Ngọc, chị đã được Vô Ưu nuôi, lo cho ăn măc, không phải nên cảm ơn ta lúc đầu dũng cảm bỏ ra ư? Chị là buộc mẹ đi tìm đến cái chết sao? Chị gật đầu một cái, mẹ liền nhảy xuống chết cho chị xem”.
Ôn Ngọc bị bà dạy dỗ thản nhiên, yên tĩnh nghe. Vưu Mỹ Hiền dốc hết tất cả tình cả trong lòng, có cả máu và nước mắt lên án lưu loát, Ôn Ngọc chỉ là nhàn nhạt nói:“ Ăn được mặn chống được khát, bà trong mấy năm nay cũng không phải là mặc vàng, đội bạc, nở mày nở mặt, vinh dự đi tới mọi nơi sao? Lợi dụng lẫn nhau mà thôi! Nhân tiện, ở lầu hai ngã không chết người, lần sau có uy hiếp nhớ lên cao một chút”.
Vưu Mỹ Hiền thẹn quá hóa giận, xông lên, dùng bộ móng tay sơn đỏ, vô cùng sắc nhọn ra sức đâm về phía Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc nhanh nhẹn nghiêng người, Vưu Mỹ Hiền trong lòng khó chịu, đánh vào tủ Ti Vi.
Ôn Ngọc có lòng tốt khuyên nhủ:“Bà còn ồn ào lớn tiếng nữa, bác cả, bác hai lập tức xuống đây, bắt được bà đang cầm tiền chạy trốn”.
Vưu Mỹ Hiền căm thù cô đối với mọi việc đều có phong thai không lo, sau khi cắn nát môi, răn đe chính mình phải nhịn, tiếp tục nhẫn nại, nhẫn nại một chút để sóng yên biển lặng:“Chị cuối cùng muốn làm gì?”
Ôn Ngọc nói:“Tôi muốn cái gì? Tôi cũng chỉ nối gót theo bà, cũng chỉ muốn tiền mà thôi. Ba mất, con gái tôi dĩ nhiên không thể bỏ mặc. Tong tay bà còn có số tiền ba để lại cho ba chị em chúng tôi, tại sao có thể nói mang đi liền mang đi, một chút tiền cũng không để lại?”.
Vưu Mỹ Hiền lòng nóng như lửa đốt, chậm nữa thì có biến, bà chỉ nhanh chông muốn đi:“ Chị muốn bao nhiêu?”
“Bà để lại một nửa gia tài cho ba chị em chúng tôi, mẹ con chúng ta giữa đường gặp nhau coi như không có việc gì xảy ra.”
“Mày mơ đi, tao bị điên mới để lại tiền cho chị em mày!”
Ôn Ngọc tay ôm lấy ngực, bình tĩnh đối mặt cùng một con thú nóng nảy chơi đùa.
Bà không chịu, tôi không thể làm gì khác ngoài đánh thức bác cả, bác hai dậy hỏi một chút xem có phải 3 năm trước đây, ba nợ một chút tiền. Lăng Nhiên có nghĩa với ba bị cắt thịt chảy máu, ba lấy 5000 đồng đi cấp cứu. Bác cả lúc ấy tức đến hộc máu, nhưng hết cách, ba dựa vào kỹ thuật diễn trời cho của mình, khóc sướt mướt nói cầm tiền đi mua nhà hoa, ai ngờ đến một chút xíu cũng không còn thừa”. Khóe miệng cô cười khinh miệt, đưa tay ra lấy chiếc túi trong tay Vưu Mỹ Hiền:“Bà nói xem, nếu bác cả biết trong tay bà còn có sổ tiết kiệm khiến người ta kinh ngạc có thể hay không lấy lại mang đi “trả nợ”? Quyết định cuộc sống sau này như thế nào vẫn đang ở trên tay bà. Bà cứ từ từ chọn. Chọn A hay B tôi đều không có tổn thất.”
Mấy phút đồng hồ trôi qua, Vưu Mỹ Hiền cuối cùng cắn răng nói:“Mày điên rồi!”.
Ôn Ngọc khiêm tốn nói:“Không có không có, không sanh bằng bà được”.
Vưu Mỹ Hiền chợt ngồi dậy, chạy tới trước mặt Ôn Ngọc, tức giận trút hết lên chiếc ví da thượng hạng:“Mày muốn cái gì, mày muốn cái gì, căn bẳn là mày đang muốn mạng của tao”.
“Không tệ, tiền chính là mạng của bà!”
Tiền giửi ngân hàng cùng công trai và tiền mặt được để trong một bọc giấy lớn bao cẩn thận, vàng có 30 chỉ. Tiền mặt, châu báu cũng để lại một nửa, Vưu Mỹ Hiền chảy máu mắt, con trai đi lạc mất cũng không thấy đau lòng như vậy. Ngay lúc này, bà hận không thể bóp chết được Ôn Ngọc:“Hài lòng chưa? Bây giời có thể hay không tha cho ta một mạng, Ôn tiểu thư?”
Ôn Ngọc không dễ dàng bỏ qua: “Bộ đồ trang sức bằng Phỉ Thúy bà ngoại để lại cho bà đâu?”
“Mày thần kinh hả? Nói một nửa thì một nửa rồi, sao phải dồn tao tới chân tường, cùng lắm thì chết”.
Ôn Ngọc nhấn mạnh: “Đó là của hồi môn bà ngoại để lại cho tôi, tuyệt đối không thể để bà mang đi”.
Vưu Mỹ Hiền hỏi ngược lại:“Thế mày dựa vào cái gì đòi giữ nó?”
Ôn Ngọc nói như chuyện đương nhiên: “Bởi vì tôi giữ được đồ, bà dễ bị lừa gạt”.
Vưu Mỹ Hiền thẹn quá hóa giận, cầm lên chiếc hộp trang sức hình chữ nhật ném vào trong lòng Ôn Ngọc: “Ta xem ngươi cả đời này có bao nhiêu năng lực để nổi danh!”. Giống như đứa bé đang giận dỗi, xoay người, chạy trốn khỏi Ôn Ngọc như ma quỷ chuyên đi lấy mạng người.
Vưu Mỹ Hiền cả đời không chịu lớn lên, 30 mấy tuổi vẫn muốn làm thiếu nữ mộng mơ, yêu ghét rõ ràng, không biết hối cải.
Trong nháy mắt, căn phòng trống trải, chỉ còn lại mình Ôn Ngọc với nụ cười ảm đạm.
Cô tựa vào bệ cửa sổ, lẳng lặng hút một điếu thuốc đốt thời gian, nhìn bà trên đường chạy trốn, xông về phía một chiếc xe Jaguar phong cách, giống như một con thuyền đi xa nay cập bến, dưới ánh sao bóng lưng bà càng lúc càng nhỏ, Ôn Ngọc lại có thể cảm thấy trong lòng Vưu Mỹ Hiền tràn đầy cảm giác hạnh phúc và khao khát tương lai.
Nhưng tương lai lúc tốt lúc xấu ai có thể đoán trúng được?
Việc nàng có thể làm được bây giờ là chúc phúc cho bà ấy, cầu cho riêng Vưu Mỹ Hiền từ nay về sau muốn người có người, mọi sự đều thỏa mãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook