Đêm Nay Rời Cảng
-
Chương 20: Binh lính và chiến địa
COn dã thú đang gầm
lên trong ngực hắn, từng đốm lửa rực lên, đốt cháy thân hắn, hắn nâng
người lên, che khuất ánh đèn, ngăn mọi sự tưởng tượng, từ lòng bàn thân
đến đỉnh đầu, bao phủ toàn thân cô.
Hắn tách hai chân cô ra, không để cho cô từ chối, không cho cô cơ hội phản kháng.
Hắn cúi đầu, nhíu mày, quan sát đánh giá, giống như đang thưởng thức một bức tranh bị bụi che mờ. Ánh mắt loé lên tia lửa, ham muốn quay cuồng rồi chiếm hữu hắn, đốt cô đến cháy đỏ người.
Ngón tay của đàn ông, thô ráp mà ấm áp, tiết tấu thong thả, giết chết sự bình tĩnh của cô, từ từ tiến lên đoá hoa xấu hổ phía trên, để lộ ra nơi xuân tình mềm mại non nớt.
Vuốt nhẹ, nắm lấy, thăm dò, cô hoàn hảo như vừa mới sinh ra. Khiến người ta không thể giấu được tiếng than nhẹ, vốn tưởng rằng đã thấy được hết, ai ngờ còn nhiều điều bí ẩn cần hắn khám phá như vậy----- cô thuộc loại cô bé trong trắng hấp dẫn.
Lục Hiển nhìn nước mắt lăn dài của cô, khoé miệng cười xấu xa: "Trang điểm theo phong cách phương Tây rất đẹp......."
Ôn Ngọc trừng hắn: "Anh đi chết đi!"
Khoé miệng chưa ngừng mỉm cười, từng chút phủ lên nơi non mềm cả cô, làm cô phải mở ra thân thể mình, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt sợ hãi của cô, hắn muốn dùng tình và dục để dày vò cô, nhục nhã cô, đánh bại cô, muốn cô phục tùng.
Hắn hôn vào cấm địa của cô, lướt qua, rồi lại hôn sâu, xuyên qua từng tấc thịt bên ngoài, thăm dò vào trong. Khiến cô giống như con cá bạc chết đuối, phản kháng trên tấm thớt muốn thoát ra ngoài, lung lay xoay vặn vòng eo, vùng vẫy.
"Không.... .... Không muốn.... ... Lục tiên sinh....... Lục tiên sinh, anh buông tha cho tôi đi......"
Mười ngón tay thon dài nắm lấy ga trải giường màutrắng thật chặt, rồi lại buông ra, suy sụp bất lực.
Làm sao hắn đồng ý buông tha cho cô được? Hắn có 1000 phương pháp làm cô phải cùi đầu.
Tinh tế cắn nuốt, tận hưởng, thưởng thức, đoá hoa của cô tiết ra nhiều chất lỏng, đoá hoa mềm mại. Hoa Nhị ngọt ngấy, xuân thuỷ tràn ra ngoài, cô cong người lên trắc trở ---- chỉ có bấy nhiêu mật đường không làm hắn thoả mãn.
Cô thấp giọng cầu xin: "Lục sinh.....Lục sinh...... Anh buông tha tôi đi, thả tôi về nhà........Tôi không dám uống rượu nữa, cũng không dám nói nhiều.... ...." Từng tiếng cầu xin tiêu điều lạnh lẽo, như tăm bông vờn qua tai, làm hắn càng lúc càng ngứa, không có chỗ phát, làm thân và lòng hắn càng đau, gian nan rung động.
Lửa giận bùng lên, hắn nhào tới, cắn vào nơi mẫn cảm nhất của cô bằng răng nanh, nâng vòng eo cô lên, thu hết vào tầm mắt hình ảnh hai gò má của cô đỏ hồng, xuân thuỷ rơi ra.
Ôn Ngọc như bị rút đi tia lực cuối cùng, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn cũ kỹ ảm đạm, đầu trống rỗng, thở dốc bất định.
Ngón tay của Lục Hiển vẫn trong người cô, ma sát rồi lại ma sát, đưa vào rút ra, khi dễ không mục đích, gương mặt bất cần đời của hắn càng khiến người ta phẩn nộ, hắn cảm khái: "Thật sự rất mẫn cảm, tuỳ tiện đụng đến liền mềm ra, không làm gà thật lãng phí. Nhưng mà.... ....." Tầm mắt rơi vào đoá hoa giữa hai chân cô, do dự: "Trang điểm như thế này chỉ có thể để cho tôi dùng. Nếu không sảng khoái, sao mắt Ôn tiểu thư lại trắng dã như thế?"
Tráng kiện cứng rắng, nóng bỏng chết người, hắn từng bước tới gần cô, mang nhiệt độ và khát vọng truyền đến cơ thể cô, giống như kỵ sĩ chinh phục vùng cấm địa.
Ôn Ngọc không có phản ứng, tình triều rút lui, ánh mắt ảm đạm, làn da trắng xanh, cô im bặt, hoặc là như đã chết đi.
Có phải nên cắm cờ ăn mừng chiến thắng không? Nhưng Lục Hiển vẫn không hiểu nỗi khổ trong lòng mình, giấu trong lòng không thể bày tỏ, hắn cấp bách muốn một điếu thuốc gay mũi đến sặc miệng.
Tiếng khóc nho nhỏ truyền đến, mềm mại nhu nhược như một con thú nhỏ.
Ôn Ngọc nằm úp mặt xuống giường, mái tóc đen tuyền phủ trên tấm lưng, trắng và đen đối lập, chói mắt. Giống như phải chôn đi bản thân, cô khóc đến nao lòng.
Hằn nhìn cô thật lâu, thở dài, muốn chờ cô khóc xong, nhưng con gái rất phiền, đã khóc là khóc mãi không thôi, càng nghĩ càng uất ức, càng khóc đến tâm can vụn vỡ, trước một phút còn trải qua đỉnh điểm sung sướng, bây giờ lại muốn leo lên tầng 18 nhảy xuống, chết cho xong.
Tính nhẫn nại của Lục Hiển bị bào món, bị cô làm cho phiền lòng, mà vị huynh đệ dưới thân hắn còn ngẩng cao đầu chờ chiến đấu: "CÒn khóc ư? Tôi không đi vào, không thực chiến--- em vẫn chưa chịu nín sao?" Lui một bước, nhẫn nhị ncô một chút, nằm nghiêng sau lưng cô nhẹ nhàng, luồn vào bắp đùi mềm mại của cô, hai nơi tư mật gần nhau, không một khe hở, dính sát ẩm ướt, trước sau ma sát kích thích, cũng là cách giải quyết.
Bớt chút thời gian nắm cằm của cô, nâng lên gương mặt không chút nước mắt, Lục Hiển cười: "Tôi nghĩ em sẽ khóc đến nghiêng trời lệch đất, lập tức muốn lấy dây thừng treo cổ"
Ôn Ngọc liếc hắn: "Khóc? Khóc vì anh hả? Lãng phí nước mắt"
"Em làm bộ cái gì?" thắt lưng hắn thúc lên, tên huynh đệ tráng kiện tiến lên theo hắn, vừa vặn chạm vào nơi mẫn cảm tinh tế mềm mại của cô, cô nhất thời sợ hãi, càng trợ hứng: "Có thích không em? Hả? Ôn Ngọc, có thích hay không?"
Cô khóc thì làm sao hắn chịu buông tha cho cô một lần. CUối cùng cô dựa vào lưng hắn, nực cười thê thảm, Cô cắn răng, cố nén: "Chờ anh ngồi tù, tôi nhất định đẽ kêu mười bảy mười tám tên đàn ông tráng kiện bạo anh!"
"Ừhm, tôi chờ em" Lục Hiển gặm cắn cổ cô, để lại một dấu hôn màu hồng đầy ái muội. Bàn tay rộng rãi từ phía sau nâng ngực cô, da thịt tươi mới, vô cùng mịn màng, không lớn không nhỏ, hoàn toàn phù hợp với tay hắn, nắm chặt rồi lại buông ra, làm cô rung động chạy trốn, lộ ra hình hài cô thiếu nữ xấu hổ nhút nhát.
Bóp chặt đỉnh, hắn không thương tiếc, bên tai cô, hắn vô sỉ nói: "Đôi ngực vừa non vừa mềm, lớn lên muốn để ai ăn hả? Cho anh có được không? Hả? Ôn Ngọc-------" Nâng âm cuối, thật lâu chưa tan, Hai chữ Ôn Ngọc đầy phong tình, tràn ra từ miệng hắn.
"Anh yên tâm, tôi có ra ngoài bàn thân, cũng không bán cho anh" Lời nói lạnh lùng, âm điệu lại nhỏ ra nước, không ngừng cố gắng bức tử Lục Hiển trên chiếc giường nhỏ.
Hắn lề mề giữa hai chân cô, nhấm nháp mỗi tấc trên cơ thể cô, khàn giọng cảnh cáo, huy hiếp nhiều hơn: "Ai dám đụng đến em, tôi sẽ chém chết hắn"
"Tôi sẽ tìm TỔng đốc, lão già năm mươi tuổi, dụ dỗ ông ta không khó!"
"Thế thì sẽ cướp lấy em, xích em trong nhà, cho em ăn cho em uống, chỉ cần ban đêm em cởi sạch quần áo phục vụ tôi thôi"
Từng câu lạnh lẽo xuyên vào tai Ôn Ngọc làm cô phát lạnh, nghĩ mà sợ, đành bướng: "Anh dám!"
"Em có can đảm thử một lần xem thì biết tôi có dám hay không!" hắn hung ác gặm bờ môi cô, muốn đem cô xuống xuống,
Hô hấp, than nhẹ, vướng mắc, khó quên.
Không biết qua bao lâu, Lục hiển bắt đầu thu dọn tàn cục, nhưng hắn chỉ thu dọn cho hắn.
Nơi bốn góc của cái tủ, quần áo bị xé nát nằm hỗn độn, vặn vẹo tuyệt vọng, từng mảnh từng mảnh, để lại mùi ân ái nam nữ chưa dứt.
Ôn Ngọc bị xé nát, bì nghiền ra, chà đạp, cảm thấy như mình bị trúng tên.
Hắn xoay người ôm lấy cô, làn da cọ sát với nhau, yên lặng hưởng thụ sự ấm áp còn lại, hắn hảo tâm khuyên cô: "Ôn Ngọc, phải nghe tôi"
Ghê tởm, hắn muốn sắm vai đại ác bá đạo dức đầy minh, còn muốn bức cô diễn xuất với hắn? Cô buồn nôn: "Thật khiến anh thất vọng, trời sinh tôi bướng bỉnh, học xong không 'nghe lời' "
Lục Hiển vuốt ve vầng trán ướt mồ hôi của cô, nín cưới nói: "Rất rốt, rất giống tôi"
Không phải đợi lâu, toàn thân Ôn Mẫn xa hoa truỵ lạc, gọi là đến. Trước kia là con nhà giàu, nhưng bây giờ lại phải lấy lòng lưu manh. Hai mắt lõm xuống, môi đỏ tươi, mi tâm mang một vẻ đẹp nhưng tục tằng. Liếc mắt là biết ngay, cô ta làm trong hộp đêm, hầu rượu hầu cười hầu luôn cả ngủ.
"Đưa cô ấy về, không được để cho cha mẹ la mắng cô ấy" Ném cho cô sự quan tâm, giống như ném miếng thịt cho chó hoang giành ăn, Ôn Mẫn đợi đã lâu, như đi trong sa mạc gặp được nguồn nước, nhào tới kéo cô như hổ rình mồi, cướp mồi trong tay hắn.
Một bàn tay xuyên qua đầu gối cô, bàn tay khác vòng qua lưng, bế cô lên, gấp cô thành một cô bé nhỏ xíu, nâng niu trong ngực --- khó mà có được, hắn còn nhớ chân cô bị thương.
Vừa đi vừa nói: "Vũ Đại Hải sẽ lái xe đưa các người về. Chậm nhất là cuối năm, tôi sẽ đón em ra ngoài"
Ôn Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn nói, nâng mi mắt, dốc lòng thỉnh giáo: "Tôi nên chúc anh hoành hành bốn phương, đại khai sát giới, hay vẫn nguyện Quan Nhị Gia thiện tâm, phù hộ Tần Tử Sơn sự nghiệp rộng mở cầu người được người, thuận lợi gạt bỏ được cái gai trong mắt?"
Lục Hiển nói: "Tốt nhất ngày ngày em cầu nguyện cho tôi sống lâu trăm tuổi, tôi sống bao lâu, sẽ mang em đi bấy lâu"
"Đi? Đến nơi nào?"
"Xuống địa ngục, người như tôi còn có thể đi đâu? Dù sao cũng có em làm bạn, xuống địa nguc cũng không tiếc"
Cái này có tình là thổ lộ, lời ngon tiếng ngọt không nhỉ?
Những ngôi sao trên bầu trời vẫn đang loé sáng.
Cô ở trong xe, hắn ở ngoài, vịn cửa xe, không quên đòi quà tạm biệt, hắn không coi ai ra gì, tiến lên hôn cô, lưu luyến từng hơi thở của cô, mà người đứng xem đều sợ hãi, không dám ngẩng đầu.
"An phận chờ tôi đến tìm em"
Sau đó lập tức đóng của xe, không cho cô cơ hội phản bác.
Mười hai giờ khuya, toà thành vẫn đèn đuốc sáng chưng như thế, tiếng người ồn ào.
Rất nhiều người có thói quen ngủ ngày đêm lại ra, lang thang nơi góc phố như ma quỷ. Tịch mịch, theo đuổi giấc mộng xa hoa.
Mấy người sống còn mấy người đã chết?
Ôn Mẫn vừa đi qua cơn nghiện bên ngoài xe, rốt cục cũng giống người bình thường một chút. Không phát run, không cà lăm, có thể nói chuyện bình thường. Cô ta quay kính xe xuống để thoáng mùi khói, gương mặt xanh xao gầy yếu bị che dấu bởi làn khói mỏng, làn khói ấy cũng chôn đi tương lai của cô ta.
Cô ta đã sớm chôn vùi giấc mơ của mình.
Ôn Mẫn như cảm khải, giọng khàn khàn như bà lão: "A Ngọc, mệnh của mày rất tốt"
Ôn Ngọc nhìn ánh đèn vụt qua bên ngoài, không thèm nhiều lời một câu.
Cô không đồng ý, lấy trầm mặc để ngầm biểu lộ sự mâu thuẫn.
Ôn Mẫn vứt bỏ tàn thuốc, lại rút điếu khác, liên tiếp hút mấy điếu Ni CỔ Đinh. Cô ta cũng không thèm để ý, sinh mạng dài hay ngắn, với cô ta mà nói, đều tuỳ thuộc vào heroin "Sinh nhật ba mươi tuổi quay đầu nhìn lại, cũng không biết hôm nay mày có bao nhiêu may mắn. Hư tình giả ý cũng tốt, trở mặt liền quên cũng được, đàn bà cả đời này luôn gặp phải khắc tinh của mình, không phải đàn ông thì cũng là ma tuý, dù sao chạy cũng không khỏi"
Ôn Ngọc nhìn cô ta, đáy mắt kết sương, không có một chút tình cảm nào---- không thấy thất vọng, cũng không thấy hi vọng. "Mày thích hắn thì phải đi quyến rũ hắn, hắn là loại người thế nào, mày biết rõ hơn tao. Cần gì ở trước mặt tao chê cười tao? Đêm nay mày cũng giống như tao thôi, quyến rũ được hắn có rất nhiều lợi ích"
Ôn Mẫn rít thuốc, đốm lửa cháy đến tàn, lập tức đốt phỏng tay. Cô ta vẫn bất động, vẫn giữ thái độ của người từng trải, làm bộ quan tâm đến chị em: "Chờ hắn chơi chán mày, đừng trách vì sao trên đời này không bán thuốc hối hận"
"Không cần lo lắng, tôi sẽ không tranh giành với chị"
"Phản kháng chỉ có chết, không có đường sống. Mày nhất định sẽ hối hận"
Đến nhà, Ôn Ngọc xuống xe, lạnh lùng nhìn cô ta: "Tôi muốn xem chị còn mạng để nhìn ngày tôi hối hận đó hay không"
Cả người cô là gai, chỉ có kẻ điên mới dám đến gần cô sưởi ấm.
Kẻ điên, Lục Hiển chính xác là một kẻ điên hoàn toàn.
Hắn tách hai chân cô ra, không để cho cô từ chối, không cho cô cơ hội phản kháng.
Hắn cúi đầu, nhíu mày, quan sát đánh giá, giống như đang thưởng thức một bức tranh bị bụi che mờ. Ánh mắt loé lên tia lửa, ham muốn quay cuồng rồi chiếm hữu hắn, đốt cô đến cháy đỏ người.
Ngón tay của đàn ông, thô ráp mà ấm áp, tiết tấu thong thả, giết chết sự bình tĩnh của cô, từ từ tiến lên đoá hoa xấu hổ phía trên, để lộ ra nơi xuân tình mềm mại non nớt.
Vuốt nhẹ, nắm lấy, thăm dò, cô hoàn hảo như vừa mới sinh ra. Khiến người ta không thể giấu được tiếng than nhẹ, vốn tưởng rằng đã thấy được hết, ai ngờ còn nhiều điều bí ẩn cần hắn khám phá như vậy----- cô thuộc loại cô bé trong trắng hấp dẫn.
Lục Hiển nhìn nước mắt lăn dài của cô, khoé miệng cười xấu xa: "Trang điểm theo phong cách phương Tây rất đẹp......."
Ôn Ngọc trừng hắn: "Anh đi chết đi!"
Khoé miệng chưa ngừng mỉm cười, từng chút phủ lên nơi non mềm cả cô, làm cô phải mở ra thân thể mình, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt sợ hãi của cô, hắn muốn dùng tình và dục để dày vò cô, nhục nhã cô, đánh bại cô, muốn cô phục tùng.
Hắn hôn vào cấm địa của cô, lướt qua, rồi lại hôn sâu, xuyên qua từng tấc thịt bên ngoài, thăm dò vào trong. Khiến cô giống như con cá bạc chết đuối, phản kháng trên tấm thớt muốn thoát ra ngoài, lung lay xoay vặn vòng eo, vùng vẫy.
"Không.... .... Không muốn.... ... Lục tiên sinh....... Lục tiên sinh, anh buông tha cho tôi đi......"
Mười ngón tay thon dài nắm lấy ga trải giường màutrắng thật chặt, rồi lại buông ra, suy sụp bất lực.
Làm sao hắn đồng ý buông tha cho cô được? Hắn có 1000 phương pháp làm cô phải cùi đầu.
Tinh tế cắn nuốt, tận hưởng, thưởng thức, đoá hoa của cô tiết ra nhiều chất lỏng, đoá hoa mềm mại. Hoa Nhị ngọt ngấy, xuân thuỷ tràn ra ngoài, cô cong người lên trắc trở ---- chỉ có bấy nhiêu mật đường không làm hắn thoả mãn.
Cô thấp giọng cầu xin: "Lục sinh.....Lục sinh...... Anh buông tha tôi đi, thả tôi về nhà........Tôi không dám uống rượu nữa, cũng không dám nói nhiều.... ...." Từng tiếng cầu xin tiêu điều lạnh lẽo, như tăm bông vờn qua tai, làm hắn càng lúc càng ngứa, không có chỗ phát, làm thân và lòng hắn càng đau, gian nan rung động.
Lửa giận bùng lên, hắn nhào tới, cắn vào nơi mẫn cảm nhất của cô bằng răng nanh, nâng vòng eo cô lên, thu hết vào tầm mắt hình ảnh hai gò má của cô đỏ hồng, xuân thuỷ rơi ra.
Ôn Ngọc như bị rút đi tia lực cuối cùng, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn cũ kỹ ảm đạm, đầu trống rỗng, thở dốc bất định.
Ngón tay của Lục Hiển vẫn trong người cô, ma sát rồi lại ma sát, đưa vào rút ra, khi dễ không mục đích, gương mặt bất cần đời của hắn càng khiến người ta phẩn nộ, hắn cảm khái: "Thật sự rất mẫn cảm, tuỳ tiện đụng đến liền mềm ra, không làm gà thật lãng phí. Nhưng mà.... ....." Tầm mắt rơi vào đoá hoa giữa hai chân cô, do dự: "Trang điểm như thế này chỉ có thể để cho tôi dùng. Nếu không sảng khoái, sao mắt Ôn tiểu thư lại trắng dã như thế?"
Tráng kiện cứng rắng, nóng bỏng chết người, hắn từng bước tới gần cô, mang nhiệt độ và khát vọng truyền đến cơ thể cô, giống như kỵ sĩ chinh phục vùng cấm địa.
Ôn Ngọc không có phản ứng, tình triều rút lui, ánh mắt ảm đạm, làn da trắng xanh, cô im bặt, hoặc là như đã chết đi.
Có phải nên cắm cờ ăn mừng chiến thắng không? Nhưng Lục Hiển vẫn không hiểu nỗi khổ trong lòng mình, giấu trong lòng không thể bày tỏ, hắn cấp bách muốn một điếu thuốc gay mũi đến sặc miệng.
Tiếng khóc nho nhỏ truyền đến, mềm mại nhu nhược như một con thú nhỏ.
Ôn Ngọc nằm úp mặt xuống giường, mái tóc đen tuyền phủ trên tấm lưng, trắng và đen đối lập, chói mắt. Giống như phải chôn đi bản thân, cô khóc đến nao lòng.
Hằn nhìn cô thật lâu, thở dài, muốn chờ cô khóc xong, nhưng con gái rất phiền, đã khóc là khóc mãi không thôi, càng nghĩ càng uất ức, càng khóc đến tâm can vụn vỡ, trước một phút còn trải qua đỉnh điểm sung sướng, bây giờ lại muốn leo lên tầng 18 nhảy xuống, chết cho xong.
Tính nhẫn nại của Lục Hiển bị bào món, bị cô làm cho phiền lòng, mà vị huynh đệ dưới thân hắn còn ngẩng cao đầu chờ chiến đấu: "CÒn khóc ư? Tôi không đi vào, không thực chiến--- em vẫn chưa chịu nín sao?" Lui một bước, nhẫn nhị ncô một chút, nằm nghiêng sau lưng cô nhẹ nhàng, luồn vào bắp đùi mềm mại của cô, hai nơi tư mật gần nhau, không một khe hở, dính sát ẩm ướt, trước sau ma sát kích thích, cũng là cách giải quyết.
Bớt chút thời gian nắm cằm của cô, nâng lên gương mặt không chút nước mắt, Lục Hiển cười: "Tôi nghĩ em sẽ khóc đến nghiêng trời lệch đất, lập tức muốn lấy dây thừng treo cổ"
Ôn Ngọc liếc hắn: "Khóc? Khóc vì anh hả? Lãng phí nước mắt"
"Em làm bộ cái gì?" thắt lưng hắn thúc lên, tên huynh đệ tráng kiện tiến lên theo hắn, vừa vặn chạm vào nơi mẫn cảm tinh tế mềm mại của cô, cô nhất thời sợ hãi, càng trợ hứng: "Có thích không em? Hả? Ôn Ngọc, có thích hay không?"
Cô khóc thì làm sao hắn chịu buông tha cho cô một lần. CUối cùng cô dựa vào lưng hắn, nực cười thê thảm, Cô cắn răng, cố nén: "Chờ anh ngồi tù, tôi nhất định đẽ kêu mười bảy mười tám tên đàn ông tráng kiện bạo anh!"
"Ừhm, tôi chờ em" Lục Hiển gặm cắn cổ cô, để lại một dấu hôn màu hồng đầy ái muội. Bàn tay rộng rãi từ phía sau nâng ngực cô, da thịt tươi mới, vô cùng mịn màng, không lớn không nhỏ, hoàn toàn phù hợp với tay hắn, nắm chặt rồi lại buông ra, làm cô rung động chạy trốn, lộ ra hình hài cô thiếu nữ xấu hổ nhút nhát.
Bóp chặt đỉnh, hắn không thương tiếc, bên tai cô, hắn vô sỉ nói: "Đôi ngực vừa non vừa mềm, lớn lên muốn để ai ăn hả? Cho anh có được không? Hả? Ôn Ngọc-------" Nâng âm cuối, thật lâu chưa tan, Hai chữ Ôn Ngọc đầy phong tình, tràn ra từ miệng hắn.
"Anh yên tâm, tôi có ra ngoài bàn thân, cũng không bán cho anh" Lời nói lạnh lùng, âm điệu lại nhỏ ra nước, không ngừng cố gắng bức tử Lục Hiển trên chiếc giường nhỏ.
Hắn lề mề giữa hai chân cô, nhấm nháp mỗi tấc trên cơ thể cô, khàn giọng cảnh cáo, huy hiếp nhiều hơn: "Ai dám đụng đến em, tôi sẽ chém chết hắn"
"Tôi sẽ tìm TỔng đốc, lão già năm mươi tuổi, dụ dỗ ông ta không khó!"
"Thế thì sẽ cướp lấy em, xích em trong nhà, cho em ăn cho em uống, chỉ cần ban đêm em cởi sạch quần áo phục vụ tôi thôi"
Từng câu lạnh lẽo xuyên vào tai Ôn Ngọc làm cô phát lạnh, nghĩ mà sợ, đành bướng: "Anh dám!"
"Em có can đảm thử một lần xem thì biết tôi có dám hay không!" hắn hung ác gặm bờ môi cô, muốn đem cô xuống xuống,
Hô hấp, than nhẹ, vướng mắc, khó quên.
Không biết qua bao lâu, Lục hiển bắt đầu thu dọn tàn cục, nhưng hắn chỉ thu dọn cho hắn.
Nơi bốn góc của cái tủ, quần áo bị xé nát nằm hỗn độn, vặn vẹo tuyệt vọng, từng mảnh từng mảnh, để lại mùi ân ái nam nữ chưa dứt.
Ôn Ngọc bị xé nát, bì nghiền ra, chà đạp, cảm thấy như mình bị trúng tên.
Hắn xoay người ôm lấy cô, làn da cọ sát với nhau, yên lặng hưởng thụ sự ấm áp còn lại, hắn hảo tâm khuyên cô: "Ôn Ngọc, phải nghe tôi"
Ghê tởm, hắn muốn sắm vai đại ác bá đạo dức đầy minh, còn muốn bức cô diễn xuất với hắn? Cô buồn nôn: "Thật khiến anh thất vọng, trời sinh tôi bướng bỉnh, học xong không 'nghe lời' "
Lục Hiển vuốt ve vầng trán ướt mồ hôi của cô, nín cưới nói: "Rất rốt, rất giống tôi"
Không phải đợi lâu, toàn thân Ôn Mẫn xa hoa truỵ lạc, gọi là đến. Trước kia là con nhà giàu, nhưng bây giờ lại phải lấy lòng lưu manh. Hai mắt lõm xuống, môi đỏ tươi, mi tâm mang một vẻ đẹp nhưng tục tằng. Liếc mắt là biết ngay, cô ta làm trong hộp đêm, hầu rượu hầu cười hầu luôn cả ngủ.
"Đưa cô ấy về, không được để cho cha mẹ la mắng cô ấy" Ném cho cô sự quan tâm, giống như ném miếng thịt cho chó hoang giành ăn, Ôn Mẫn đợi đã lâu, như đi trong sa mạc gặp được nguồn nước, nhào tới kéo cô như hổ rình mồi, cướp mồi trong tay hắn.
Một bàn tay xuyên qua đầu gối cô, bàn tay khác vòng qua lưng, bế cô lên, gấp cô thành một cô bé nhỏ xíu, nâng niu trong ngực --- khó mà có được, hắn còn nhớ chân cô bị thương.
Vừa đi vừa nói: "Vũ Đại Hải sẽ lái xe đưa các người về. Chậm nhất là cuối năm, tôi sẽ đón em ra ngoài"
Ôn Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn nói, nâng mi mắt, dốc lòng thỉnh giáo: "Tôi nên chúc anh hoành hành bốn phương, đại khai sát giới, hay vẫn nguyện Quan Nhị Gia thiện tâm, phù hộ Tần Tử Sơn sự nghiệp rộng mở cầu người được người, thuận lợi gạt bỏ được cái gai trong mắt?"
Lục Hiển nói: "Tốt nhất ngày ngày em cầu nguyện cho tôi sống lâu trăm tuổi, tôi sống bao lâu, sẽ mang em đi bấy lâu"
"Đi? Đến nơi nào?"
"Xuống địa ngục, người như tôi còn có thể đi đâu? Dù sao cũng có em làm bạn, xuống địa nguc cũng không tiếc"
Cái này có tình là thổ lộ, lời ngon tiếng ngọt không nhỉ?
Những ngôi sao trên bầu trời vẫn đang loé sáng.
Cô ở trong xe, hắn ở ngoài, vịn cửa xe, không quên đòi quà tạm biệt, hắn không coi ai ra gì, tiến lên hôn cô, lưu luyến từng hơi thở của cô, mà người đứng xem đều sợ hãi, không dám ngẩng đầu.
"An phận chờ tôi đến tìm em"
Sau đó lập tức đóng của xe, không cho cô cơ hội phản bác.
Mười hai giờ khuya, toà thành vẫn đèn đuốc sáng chưng như thế, tiếng người ồn ào.
Rất nhiều người có thói quen ngủ ngày đêm lại ra, lang thang nơi góc phố như ma quỷ. Tịch mịch, theo đuổi giấc mộng xa hoa.
Mấy người sống còn mấy người đã chết?
Ôn Mẫn vừa đi qua cơn nghiện bên ngoài xe, rốt cục cũng giống người bình thường một chút. Không phát run, không cà lăm, có thể nói chuyện bình thường. Cô ta quay kính xe xuống để thoáng mùi khói, gương mặt xanh xao gầy yếu bị che dấu bởi làn khói mỏng, làn khói ấy cũng chôn đi tương lai của cô ta.
Cô ta đã sớm chôn vùi giấc mơ của mình.
Ôn Mẫn như cảm khải, giọng khàn khàn như bà lão: "A Ngọc, mệnh của mày rất tốt"
Ôn Ngọc nhìn ánh đèn vụt qua bên ngoài, không thèm nhiều lời một câu.
Cô không đồng ý, lấy trầm mặc để ngầm biểu lộ sự mâu thuẫn.
Ôn Mẫn vứt bỏ tàn thuốc, lại rút điếu khác, liên tiếp hút mấy điếu Ni CỔ Đinh. Cô ta cũng không thèm để ý, sinh mạng dài hay ngắn, với cô ta mà nói, đều tuỳ thuộc vào heroin "Sinh nhật ba mươi tuổi quay đầu nhìn lại, cũng không biết hôm nay mày có bao nhiêu may mắn. Hư tình giả ý cũng tốt, trở mặt liền quên cũng được, đàn bà cả đời này luôn gặp phải khắc tinh của mình, không phải đàn ông thì cũng là ma tuý, dù sao chạy cũng không khỏi"
Ôn Ngọc nhìn cô ta, đáy mắt kết sương, không có một chút tình cảm nào---- không thấy thất vọng, cũng không thấy hi vọng. "Mày thích hắn thì phải đi quyến rũ hắn, hắn là loại người thế nào, mày biết rõ hơn tao. Cần gì ở trước mặt tao chê cười tao? Đêm nay mày cũng giống như tao thôi, quyến rũ được hắn có rất nhiều lợi ích"
Ôn Mẫn rít thuốc, đốm lửa cháy đến tàn, lập tức đốt phỏng tay. Cô ta vẫn bất động, vẫn giữ thái độ của người từng trải, làm bộ quan tâm đến chị em: "Chờ hắn chơi chán mày, đừng trách vì sao trên đời này không bán thuốc hối hận"
"Không cần lo lắng, tôi sẽ không tranh giành với chị"
"Phản kháng chỉ có chết, không có đường sống. Mày nhất định sẽ hối hận"
Đến nhà, Ôn Ngọc xuống xe, lạnh lùng nhìn cô ta: "Tôi muốn xem chị còn mạng để nhìn ngày tôi hối hận đó hay không"
Cả người cô là gai, chỉ có kẻ điên mới dám đến gần cô sưởi ấm.
Kẻ điên, Lục Hiển chính xác là một kẻ điên hoàn toàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook