Đêm Nay Rời Cảng
-
Chương 16: Một chọi một
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí phát ra tia lửa điện, quấn quít lấy nhau, vô cùng nóng bỏng.
Như không biết đau đớn, Ôn Mẫn thành kính cầu nguyện với thượng đề, cầu cho đứa em gái này đồng ý, giữ đại nghĩa, hy sinh nhỏ nhỏ vì cô ta.
Mà đáy mắt Lục Hiển thâm sâu, khoé miệng mỉm cười, ở một bên xem kịch, đôi mắt hắn có thể dẫn cả gió xuân say mê về.
Hắn đoán, đánh cược khi nào thì Ôn Ngọc mới chịu cúi đầu.
Hai tên kia đang tát cũng dừng tay, chuyên tâm xem kịch, ôi má sưng đỏ, khoé miệng bị rách ra, khóc lóc thảm thiết.
Hai tên đó cũng đoán, D Đại ca sẽ vì nụ hôn này mà vui mừng trong lòng, bỏ qua cho bọn hắn.
Gian phòng nặng nề ẩm nóng, mặc kệ là ai, thì cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Không báo trước, cô hạ lưng, chiếc cằm nhọn đập vào mắt hắn, hắn nhìn xuống, nháy mắt chiếc radio bị siết chặt, phát ra từng đợt nhưng âm thanh mỏng manh.
ĐÔi môi như cánh hoa, đầy đặn, đậm nhạt vừa phải, cho dù tốn bao nhiêu tiền đi Paris, London, Newyork, Milan cũng không tìm ra được đôi môi nào như thế. Mềm mại, đẫy đà, cô hít sâu, cúi người và ngẩng đầu, đôi môi theo động tác của cô mà động đậy, tất cả đều như thuốc độc của thanh xuân, hương thơm đến mê người.
Ha---- một bài nhạc nhẹ.
Cô gần ngay trước mắt, cô nhích lại gần hắn từng chút, cô nhẹ nhàng thăm dò.
Một nụ hôn tự tay cô dâng lên hắn, giống như một đứa trẻ lột xác, ngọt như hương vải, nhẹ nhàng khẽ đụng rồi vội vàng né tránh hắn-----
Tất cả những điều này đều là ảo tưởng của hắn.
Giữa nam và nữ, khó khăn nhất là không hiểu ý nhau, hắn cho là cô muốn từ chối lại còn nghênh đón, cô hiểu lầm hắn tham lam, người yêu thì càng say mê, người hận thì càng đau khổ.
Hắn càng lấn tới, đầu ngón tay hơi lạnh làm cô như tỉnh lại, đè lại đôi môi nóng bỏng của hắn.
Thời thế thay đổi, con người cũng thay đổi, chỉ cần năm ba giây thôi cũng đủ để quyết định một chuyện gì đó. Ôn Ngọc nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt sáng long lanh như một vì sao, chỉ còn thiếu phát ra ánh sáng mà thôi: "Tuy tuổi của tôi còn nhỏ, nhưng tôi biết rõ, trên đời này có ba thứ nếu dính vào rồi thì không bao giờ thoát thân được, đó là thuốc phiện, quyền lợi và tình dục, có thói quen cứ mở chân ra thì không cần nghĩ đến chuyện tiền bạc, chưa chết thì chưa chịu thay đổi"
"Em cũng biết sao?" Hắn cầm nhẹ cổ tay trắng như tuyết của cô, cào nhẹ lòng bàn tay cô.
Ôn Ngọc đáp: "Người ta nói sống chết giàu sang đều là số phận cho trời định. Trưởng thành rồi có rất nhiều con đường để lựa chọn, không thích theo chính nghĩa, chỉ thích theo xã hội đen thì trách được ai? Tôi bỏ ra năm vạn là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho dù sáu mươi năm sau gặp mặt tôi đòi thanh toán ân ân oán oán thì tôi cũng không sợ. Anh nói đúng không, Lục tiên sinh?"
Lục tiên sinh ---- Lục tiên sinh---- Lục tiên sinh----
Lúc phát ra từ 'Sinh', chiếc lưỡi của cô nhấc lên, xẹt qua môi trên, ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước, lại giống như mang bao nhiêu chua xót, khổ đau theo đầu lưỡi đẩy ra ngoài, lòng hắn gợn sóng lăn tăn, tâm hắn bay bổng, như gần như xa, lúc sáng luc tối, như cái cây nằm ở cuối con đường, ăn không được nên càng khát vọng hơn. Hắn nhắm mặt lại, giấc mộng phù du, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Vị Lục tiên sinh này nói: "Anh chị em ruột thịt với nhau, em độc tới mức muốn bức cô ta vào con đường chết sao?"
Ôn Ngọc lắc đầu: "Lục tiên sinh đổ oan cho tôi, không ai cung cấp phấn, chị ấy chịu đủ khổ sở, dăm ba tháng sẽ phải về nhà, lúc ấy lại làm một con người quang minh chính đại. Tôi chỉ vì muốn tốt cho chị ấy, làm sao hại chị ấy được? Chẳng lẽ muốn giống như Lục tiên sinh, hít bạch phiến đến tám mươi tuổi sao? Đêm trăng tròn ôm cháu của mình với gói heroin thưởng thức trăng sao?"
"Thật đúng là động vật máu lạnh"
"Đối với anh tôi mới phải máu lạnh như vậy,mà bản thân tôi đã là động vật máu lạnh rồi"
Hắn si mê bởi cánh tay phải mềm mại của cô, mảnh mai tươi mới, như búp măng tre nhỏ, hắn khẽ cắn bàn tay cô.
"Lão già Ôn Quảng Hải kia nợ nần chồng chất, em không hy vọng có người tới cửa đòi nợ, châm dầu đập bể đồ đạc, sau đó lấy luôn một bàn tay của hắn chứ?
"Việc đó tôi cũng không còn biện pháp nào, đành phải chúc ông ta gặp may mà thôi, thua tiền thì trả của cải là xong, người trong nhà cũng được giải thoát, tôi còn phải cảm tạ anh"
"Ý chí sắt đá"
"Cảm ơn đã khích lệ"
Lục hiển nhíu mắt nhìn cô, khép hờ, đó là điềm báo sự tức giận của một con mãnh hổ, âm thanh vút cao: "Em cho rằng tôi không có biện pháp bắt em sao?"
Ôn Ngọc trả lời thành thạo: "Lục tiên sinh đương nhiên có 1000 biện pháp để làm tôi khuất phục, nhưng tôi chỉ hi vọng đừng tự tung tự tác mà... làm thất vọng tiếng tăm uy danh của Lục Hiển Long HƯng mà thôi"
"Có một việc em còn chưa biết, nếu đàn ông và đàn bà không giải quyết chuyện được, cuối cùng đều phải giải quyết trên giường"
"Toi tin tưởng pháp luật, tin tưởng chính nghĩa"
Hắn nhếch môi khinh thường, dường như hắn luôn như vậy, đối với những quy tắc cứng ngắc của cuộc đời, hay nhưng pháp luật chuẩn mực kia, hắn chẳng thèm ngó tới.
BỖng nhiên hắn đứng lên, dùng một bàn tay to lớn giữ chặt eo cô, dễ dàng mang cô lên lầu hai.
Cửa trước cửa sau đều được đóng kín từ lâu, cô vẫn tin tưởng hắn rất chính nghĩa, không ngờ hắn vô sỉ như thế.
Lầu hai không có ánh sáng?
Một hành lang rộng rãi, bức tường kỳ quái, cái sàn gỗ kêu cọt kẹt theo mỗi bước chân hắn bước, những tiếng khóc thê thảm phát ra từ gian phòng rửa mặt.
Cánh cửa khép hờ, từng tiếng kim loại đập mạnh vào da thịt, từng tiếng kêu rên phát ra.
Ôn Ngọc đang ở ngang hông Lục Hiển, ánh mắt len qua cánh cửa nhìn vào bên trong, máu tràn lan trên sàn nhà đã ố vàng, người kia ngó đầu ra ngoài, cợt nhả với Lục Hiển: "D đại ca muốn phát uy nha, 'chọn món ăn' còn là 'nguyên vẹn' ư? Cô gái nhỏ ráng nhịn một chút nhé, thần kinh đại ca bị suy nhược, ngủ không yên là muốn 'trèo lên' liền"
"Cái miệng hại cái thân, chú tự lo thân chú đi" Hắn làm lơ, thấy nhưng không trách được.
Đồ tể, quái tử thủ*, coi thường mạng người, giết người như ngoé.
* đồ tể là người sát sinh. quái tử thú mình nghĩ là người chặt tay chân. mình ko bít nữa, ko tìm được từ thích hợp, ai tìm được từ thích hợp giúp mình với nhé.
Ôn Ngọc chưa từng sợ hãi Lục Hiển, nhưng cuối cùng thì cô cũng biết được anh là người nguy hiểm như thế nào. Lúc này cô có thể vỗ tay hoan hô bản thân mình, khó trách người ta nói, nghé con không sợ cọp.
Có thể khái quát bằng một chữ 'ngu xuẩn'.
Gian phòng thứ hai bên trái, một tấm cửa gỗ màu vàng, trên cánh cửa còn dán hình Lý Lệ Trân mặc đồ bikini, 4 góc bị cong lại, chỉ còn nhìn được nửa người.
Trong tích tắc, Ôn Ngọc bị Lục Hiển quăng lên giường.
Trong gian phòng nhiều lắm cũng chỉ sáu mét vuông, bốn phía chỉ có bốn bức tường, căn phòng như một chiếc hộp nhỏ. Trên tường là một cánh cửa sổ nhỏ, cánh cửa hướng ra cuộc sống nhộn nhịp bên ngoài.
Trên ghế để một chiếc quạt dính đầy bụi, cái xác máu vàng kia và bộ phận máy móc của nó cách xa nhau, chuyển động kêu kẻo kà kẻo kẹt, như các đốt xương của một ông già va vào nhau.
Trên tường dán những poster của Hứa Quan Kiệt, hoàng Diệu Minh, cũng là những poter hở ngực, Diệp Tử vặn eo, càng lộ ra ba nơi mê hoặc đàn ông nhất, bộ ngực sữa to đùng xinh đẹp và vóc dáng chuẩn, ở chỗ góc tường cao cao còn thêm một đống tạp chí --- nơi này quả thức là chỗ ở của tên cuồng sắc.
"Đây là phòng của anh?" Lời nói ra đến miệng cô liền cảm thấy hối hận, Ôn Ngọc hận đến không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình.
"Không phải" Lục Hiển cái then cửa, xoay người như mãnh hổ rình mồi, thân hình nặng như quả núi đè cô xuống.
Hắn hiểu được rằng tuy thịt béo bên miệng nhưng một tên sói như hắn cũng không thể nổi thú tính được.
Ôn Ngọc bảo vệ ngực mình, nhìn chăm chú cảnh giác hắn: "Anh mà dám chạm vào người tôi, tôi sẽ đánh cho anh rớt mắt ra"
"Đến đây, tôi chờ em" Lục Hiển không thèm để ý, chen thắt lưng của mình vào hai chân cô, ngón cái thô ráp vuốt ve đôi môi mềm mại đỏ hồngcủa cô--- thuần khiết không chút tí vết, đôi môi ấy thoa một chút son, làm lòng hắn nhộn nhịp. Nghe hắn than nhẹ rằng: "Tôi thật sự muốn buộc em phải khuất phục"
Đúng vậy, ngủ không được cũng không muốn tỉnh lại, ngày nhớ đêm mong, một tên thô kệch như hắn mắc bệnh tương tư, nói ra ai tin chứ.
Hai bàn tay nhỏ nhắn vô lực đẩy trước ngực hắn, thân thể ép xuống, nhiệt độ cơ thể tăng cao, môi chạm làn môi, hắn dễ dàng xâm nhập vào trong. Hắn 'chinh chiến sa trường' bao năm mới tôi luyện được kỹ xảo như vậy, văn đấu võ đấu đều đã trải qua, khuấy động tất cả, bỗng nhiên hắn ngừng lại, lui ra một chút, cau mày oán giận: "Sao lại khổ như thế? Con mẹ nó em uống trà lạnh, mất hứng!" (uống trà đắng ~> hun bị đắng :]])
Một giây sau hắn lại hạ quyết tâm: "Mặc kệ"
Hắn len lỏi vào miệng cô một cách bá đạo mãnh liệt, đầu tiên bị chịu đau khổ nhưng rồi sau đó hắn cảm thấy thật hưởng thụ, hiểu rằng --- thí ra trà lạnh ẩn chứa một triết học vô cùng thâm sâu, chịu khổ ban đầu, sau này sẽ được hưởng thụ, hắn xâm nhập, từ từ đẩy mạnh, tham lam đầu lưỡi của cô.
Ôn Ngọc tránh không dược, gò má đối diện với bức tường treo ảnh Diệp Ngọc Khanh bị rớt phân nửa, không khỏi cảm thám: Cái mông thật to*
*Ở đây nó để cái ba, mình nghĩ là vòng ba ~> mông.
Đầu gối cô chạm vào hông hắn, chạm phải một cây súng lục lạnh như băng.
Dường như Ôn Ngọc không chống cự nữa, cúi đầu chấp nhận, dâng đôi môi xinh xắn lên một cách máy móc, không để ý quấn quít cùng hắn, giống như heroin độ tinh khiết cao ngấm vào máu, hắn như muốn nổ tung, hai bàn tay chui vào vạt áo sơmi, cầm đôi gò bồng đảo của cô, nhịn không được thở dài, mắng một chuỗi câu thô tục, nhưng như thế cũng không đủ để biếu lộ hắn đang kích động thế nào, so với giết người thấy máu, hai bang đánh nhau toé lửa thì thật làm huyết mạch người ta sôi trào.
Nhân lúc hắn ngừng lại, cô nhanh chóng móc khẩu súng bên hông của hắn, để ngay mi tâm hắn.
Khẩu súng lục 38*, khẩu súng lục của cảnh sát CID.
*ở đây để điểm tam tám súng lục.
Cảnh sát bị giết.
Tay Ôn Ngọc run run, quá mức khẩn trường, thân thể cũng không chịu nghe đại não khống chế nữa.
Lục Hiển lại quá mức hưng ohấn, tại ranh giới sống chết hắn lại cười ra tiếng, khoé miệng nhếch lên, lồng ngực rung rung như kẻ điên.
"Em run cái gì chứ? Nổ súng đi! Chẳng lẽ bảo hộ cũng không biết mở sao?"
Ôn Ngọc nghe thế, ngón tay cái động nhẹ, rắc rắc, tiếng kim loại va chạm, bảo hộ được mở ra: "Phim thổ phỉ cũng có dạy, tôi không phải là con ngốc"
"Vậy em run lẩy bẩy như thế làm gì? Không sao, Y TOa Bối Lạp, tôi giúp em" Nói xong hắn dí thật chặt họng súng vào trán. Đôi mi đen sắt, bên dưới là đôi mắt bộc phát dã tính, khoảng cách giữa hai người không xa, chỉ là đột nhiên hắn nổi diên, doạ Ôn Ngọc đến phát bệnh.
Đương nhiên Ôn Ngọc bị hắn hù doạ, đầu lưỡi thắt lại, lời nói không rõ ràng: "Anh.....Anh đừng cho rằng tôi không dám"
Nếu nổ súng, thứ phải bồi thường chính là cả cuộc đời này, cô làm sao không nghĩ đến.
Lục HIển cười to: "Tôi chưa bao giờ xem thường em, hôm nay sẽ dạy em cách dùng súng"
Bàn tay thô ráp mà ấm áp cầm lấy bàn tay cô, họng súng tối đen vẫn nằm ngay đầu hắn. Hắn nhìn căm chú ánh mắt hoảng sợ của cô, một phần biến hoá nho nhỏ cũng không qua khỏi mắt hắn.
Mà thần kinh Ôn Ngọc bị hắn hung hắn hù doạ, căng thẳng vô cùng, căng đến mức có thể đứt bất cứ lúc nào.
Hắn động ngón trỏ, đột nhiên bóp cò.
Bụng súng lục chuyển một cái rồi dừng lại, một giây như kéo dài vô tận, đạo diễn dùng một qua quay chậm để che giấu tình tiết hoang đường quái dị mà đầy kích thích.
Đáng tiết không có cánh tượng máu me đầy mặt như trong tưởng tượng.
Súng rỗng!
Ôn Ngọc bị doạ đến vỡ oà, khóc lớn.
Lục Hiển lại thoải mái mà cười to, ném súng xuống, hưng phấn ôm lấy cô, gặm loạn lên người cô.
Ôn Ngọc vùng vẫy đến đá rơi chiếc vớ giày xuống, kéo tà áo, chật vật như hiện trường một vụ cường bạo thê lương.
"CÒn khóc sao? Đáng sợ lắm hả?"
Ôn Ngọc lấy cái gạt tàn thuốc đập vào đầu hắn: "Bệnh thần kinh bệnh thần kinh bệnh thần kinh---- ----"
"Mắng xong chưa? EM khóc đến tôi đau cả đầu"
Nhưng cô mắt điếc tai ngơ, cô tưởng là thật, bị Lục Hiển doạ mém chút nữa phát điên, một giây đó tim cô ngừng đập, máu sôi trào, là hiện tượng trước khi chết: "Sao anh không chết đi? Sao lại không chết, chết không toàn thay, mang di diễu phố!"
"Mắng xong chưa? Bảo em im em không nghe sao?"
Ôn Ngọc lại giẫm đạp loạn xạ, đá hắn: "Anh dựa vào cái gì mà quản lý tôi? Anh bảo tôi im tôi liền không nói sao? Anh là ai? George W.Bush hay là Boris Yeltsin?"
Lục Hiển phiền muộn, một tay nắm lấy mắt cá chân của cô, muốn cô yên tĩnh, ánh mắt hắn ngoài ý muốn dừng lại.
Chân gầy, làn da trắng nõn. Mắt cá chân nhỏ mảnh, ngón chân mượt mà, bàn chân nhiều nhất cũng chỉ dài từ đỉnh ngón giữa tới cổ tay hắn, vừa nằm trọn trong lòng bàn tay.
Hắn đúng là có bệnh thần kinh, tự nhiên cúi xuống hôn lòng bàn chân của cô, lành lạnh mà xinh đẹp, trơn bóng không tỳ vết. Nghe hắn thì thào tự nói, nói nhỏ nên rất khó nghe: "Vì em mà tôi phải cúi đầu"
"Là do anh biến thái, ngược lại đổ thừa tôi.
Lục Hiển không nhanh không chậm không nặng không nhẹ nắm mắt cá chân cuả cô, hiếp mắt hưởng thụ.
Ôn Ngọc cũng bình tĩnh, lau nước mắt, lạnh lùng hỏi: "Tần Tử SƠn đã chết rồi sao?"
Lục Hiển khó hiểu.
Cô tiếp tục: "Xuy Quyền bị người ta chém đứt tay đứt chân, thành phế nhân rồi sao?"
Lục Hiển nói: "Em muốn nói gì?"
"Nếu bọn họ còn sống, anh sẽ nhàn hạ thoải mái đi đối phó tôi àh? Có thể sống đến ngày mai hay không còn chưa biết được, Thật xin lỗi Lục Tiên sinh, tôi không làm quả phụ" Cách tốt nhất là cho dù một tia mong manh hi vọng, cũng phải loại bỏ khát vọng của hắn đối với cô.
Điện dùng không tốt, một ánh đèn chợt loé lên rồi hắn, vừa sáng lại rơi vào bóng tối.
Thật lâu sau cũng không ai mở miệng, Lục Hiển cười: "Em thật tinh quái, nhưng.... Y Toa Bối Lạp, nghe tôi nói, bảo vệ bản thân mình cho tốt". Những lời uy hiếp đều không cần nói, ai thông minh sẽ tự hiểu ra.
Hắn cúi đầu, cẩn thận mang vớ giày cho cô, lưu luyến.
Dặn dò cô: "Không cần chạy theo mốt như người khác, mang xăn-đan ra đường, vừa nhìn là biết cả giá"
Ôn Ngọc sửa sang lại quần áo: "Bỏ qua cho tôi sao?"
Lục Hiển đang nghịch cây súng lục, kéo cô qua, đặt cô ngồi lên gối: "Dĩ nhiên, tôi càng muốn để cho em hiểu D đại ca này không phải hữu danh vô thực" Vùi đầu vào cổ cô, ngửi ngửi: "Thật thơm, Y Toa Bối Lạp, em dùng nước hoa gì thế?"
Cô nhớ đến sào phơi đồ trong nhà để gần vườn lài, đến mùa những bông hoa tinh tế nho nhỏ nở ra, thanh thoắt thuần khiết như mai.
"Tứ tỷ của tôi.... ..."
"Yên tâm, cô ta muốn mua, tôi không thể không bán" Người làm ăn tính toán tỉ mỉ, một chút thiệt thòi cũng không chịu được.
Như không biết đau đớn, Ôn Mẫn thành kính cầu nguyện với thượng đề, cầu cho đứa em gái này đồng ý, giữ đại nghĩa, hy sinh nhỏ nhỏ vì cô ta.
Mà đáy mắt Lục Hiển thâm sâu, khoé miệng mỉm cười, ở một bên xem kịch, đôi mắt hắn có thể dẫn cả gió xuân say mê về.
Hắn đoán, đánh cược khi nào thì Ôn Ngọc mới chịu cúi đầu.
Hai tên kia đang tát cũng dừng tay, chuyên tâm xem kịch, ôi má sưng đỏ, khoé miệng bị rách ra, khóc lóc thảm thiết.
Hai tên đó cũng đoán, D Đại ca sẽ vì nụ hôn này mà vui mừng trong lòng, bỏ qua cho bọn hắn.
Gian phòng nặng nề ẩm nóng, mặc kệ là ai, thì cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Không báo trước, cô hạ lưng, chiếc cằm nhọn đập vào mắt hắn, hắn nhìn xuống, nháy mắt chiếc radio bị siết chặt, phát ra từng đợt nhưng âm thanh mỏng manh.
ĐÔi môi như cánh hoa, đầy đặn, đậm nhạt vừa phải, cho dù tốn bao nhiêu tiền đi Paris, London, Newyork, Milan cũng không tìm ra được đôi môi nào như thế. Mềm mại, đẫy đà, cô hít sâu, cúi người và ngẩng đầu, đôi môi theo động tác của cô mà động đậy, tất cả đều như thuốc độc của thanh xuân, hương thơm đến mê người.
Ha---- một bài nhạc nhẹ.
Cô gần ngay trước mắt, cô nhích lại gần hắn từng chút, cô nhẹ nhàng thăm dò.
Một nụ hôn tự tay cô dâng lên hắn, giống như một đứa trẻ lột xác, ngọt như hương vải, nhẹ nhàng khẽ đụng rồi vội vàng né tránh hắn-----
Tất cả những điều này đều là ảo tưởng của hắn.
Giữa nam và nữ, khó khăn nhất là không hiểu ý nhau, hắn cho là cô muốn từ chối lại còn nghênh đón, cô hiểu lầm hắn tham lam, người yêu thì càng say mê, người hận thì càng đau khổ.
Hắn càng lấn tới, đầu ngón tay hơi lạnh làm cô như tỉnh lại, đè lại đôi môi nóng bỏng của hắn.
Thời thế thay đổi, con người cũng thay đổi, chỉ cần năm ba giây thôi cũng đủ để quyết định một chuyện gì đó. Ôn Ngọc nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt sáng long lanh như một vì sao, chỉ còn thiếu phát ra ánh sáng mà thôi: "Tuy tuổi của tôi còn nhỏ, nhưng tôi biết rõ, trên đời này có ba thứ nếu dính vào rồi thì không bao giờ thoát thân được, đó là thuốc phiện, quyền lợi và tình dục, có thói quen cứ mở chân ra thì không cần nghĩ đến chuyện tiền bạc, chưa chết thì chưa chịu thay đổi"
"Em cũng biết sao?" Hắn cầm nhẹ cổ tay trắng như tuyết của cô, cào nhẹ lòng bàn tay cô.
Ôn Ngọc đáp: "Người ta nói sống chết giàu sang đều là số phận cho trời định. Trưởng thành rồi có rất nhiều con đường để lựa chọn, không thích theo chính nghĩa, chỉ thích theo xã hội đen thì trách được ai? Tôi bỏ ra năm vạn là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho dù sáu mươi năm sau gặp mặt tôi đòi thanh toán ân ân oán oán thì tôi cũng không sợ. Anh nói đúng không, Lục tiên sinh?"
Lục tiên sinh ---- Lục tiên sinh---- Lục tiên sinh----
Lúc phát ra từ 'Sinh', chiếc lưỡi của cô nhấc lên, xẹt qua môi trên, ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước, lại giống như mang bao nhiêu chua xót, khổ đau theo đầu lưỡi đẩy ra ngoài, lòng hắn gợn sóng lăn tăn, tâm hắn bay bổng, như gần như xa, lúc sáng luc tối, như cái cây nằm ở cuối con đường, ăn không được nên càng khát vọng hơn. Hắn nhắm mặt lại, giấc mộng phù du, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Vị Lục tiên sinh này nói: "Anh chị em ruột thịt với nhau, em độc tới mức muốn bức cô ta vào con đường chết sao?"
Ôn Ngọc lắc đầu: "Lục tiên sinh đổ oan cho tôi, không ai cung cấp phấn, chị ấy chịu đủ khổ sở, dăm ba tháng sẽ phải về nhà, lúc ấy lại làm một con người quang minh chính đại. Tôi chỉ vì muốn tốt cho chị ấy, làm sao hại chị ấy được? Chẳng lẽ muốn giống như Lục tiên sinh, hít bạch phiến đến tám mươi tuổi sao? Đêm trăng tròn ôm cháu của mình với gói heroin thưởng thức trăng sao?"
"Thật đúng là động vật máu lạnh"
"Đối với anh tôi mới phải máu lạnh như vậy,mà bản thân tôi đã là động vật máu lạnh rồi"
Hắn si mê bởi cánh tay phải mềm mại của cô, mảnh mai tươi mới, như búp măng tre nhỏ, hắn khẽ cắn bàn tay cô.
"Lão già Ôn Quảng Hải kia nợ nần chồng chất, em không hy vọng có người tới cửa đòi nợ, châm dầu đập bể đồ đạc, sau đó lấy luôn một bàn tay của hắn chứ?
"Việc đó tôi cũng không còn biện pháp nào, đành phải chúc ông ta gặp may mà thôi, thua tiền thì trả của cải là xong, người trong nhà cũng được giải thoát, tôi còn phải cảm tạ anh"
"Ý chí sắt đá"
"Cảm ơn đã khích lệ"
Lục hiển nhíu mắt nhìn cô, khép hờ, đó là điềm báo sự tức giận của một con mãnh hổ, âm thanh vút cao: "Em cho rằng tôi không có biện pháp bắt em sao?"
Ôn Ngọc trả lời thành thạo: "Lục tiên sinh đương nhiên có 1000 biện pháp để làm tôi khuất phục, nhưng tôi chỉ hi vọng đừng tự tung tự tác mà... làm thất vọng tiếng tăm uy danh của Lục Hiển Long HƯng mà thôi"
"Có một việc em còn chưa biết, nếu đàn ông và đàn bà không giải quyết chuyện được, cuối cùng đều phải giải quyết trên giường"
"Toi tin tưởng pháp luật, tin tưởng chính nghĩa"
Hắn nhếch môi khinh thường, dường như hắn luôn như vậy, đối với những quy tắc cứng ngắc của cuộc đời, hay nhưng pháp luật chuẩn mực kia, hắn chẳng thèm ngó tới.
BỖng nhiên hắn đứng lên, dùng một bàn tay to lớn giữ chặt eo cô, dễ dàng mang cô lên lầu hai.
Cửa trước cửa sau đều được đóng kín từ lâu, cô vẫn tin tưởng hắn rất chính nghĩa, không ngờ hắn vô sỉ như thế.
Lầu hai không có ánh sáng?
Một hành lang rộng rãi, bức tường kỳ quái, cái sàn gỗ kêu cọt kẹt theo mỗi bước chân hắn bước, những tiếng khóc thê thảm phát ra từ gian phòng rửa mặt.
Cánh cửa khép hờ, từng tiếng kim loại đập mạnh vào da thịt, từng tiếng kêu rên phát ra.
Ôn Ngọc đang ở ngang hông Lục Hiển, ánh mắt len qua cánh cửa nhìn vào bên trong, máu tràn lan trên sàn nhà đã ố vàng, người kia ngó đầu ra ngoài, cợt nhả với Lục Hiển: "D đại ca muốn phát uy nha, 'chọn món ăn' còn là 'nguyên vẹn' ư? Cô gái nhỏ ráng nhịn một chút nhé, thần kinh đại ca bị suy nhược, ngủ không yên là muốn 'trèo lên' liền"
"Cái miệng hại cái thân, chú tự lo thân chú đi" Hắn làm lơ, thấy nhưng không trách được.
Đồ tể, quái tử thủ*, coi thường mạng người, giết người như ngoé.
* đồ tể là người sát sinh. quái tử thú mình nghĩ là người chặt tay chân. mình ko bít nữa, ko tìm được từ thích hợp, ai tìm được từ thích hợp giúp mình với nhé.
Ôn Ngọc chưa từng sợ hãi Lục Hiển, nhưng cuối cùng thì cô cũng biết được anh là người nguy hiểm như thế nào. Lúc này cô có thể vỗ tay hoan hô bản thân mình, khó trách người ta nói, nghé con không sợ cọp.
Có thể khái quát bằng một chữ 'ngu xuẩn'.
Gian phòng thứ hai bên trái, một tấm cửa gỗ màu vàng, trên cánh cửa còn dán hình Lý Lệ Trân mặc đồ bikini, 4 góc bị cong lại, chỉ còn nhìn được nửa người.
Trong tích tắc, Ôn Ngọc bị Lục Hiển quăng lên giường.
Trong gian phòng nhiều lắm cũng chỉ sáu mét vuông, bốn phía chỉ có bốn bức tường, căn phòng như một chiếc hộp nhỏ. Trên tường là một cánh cửa sổ nhỏ, cánh cửa hướng ra cuộc sống nhộn nhịp bên ngoài.
Trên ghế để một chiếc quạt dính đầy bụi, cái xác máu vàng kia và bộ phận máy móc của nó cách xa nhau, chuyển động kêu kẻo kà kẻo kẹt, như các đốt xương của một ông già va vào nhau.
Trên tường dán những poster của Hứa Quan Kiệt, hoàng Diệu Minh, cũng là những poter hở ngực, Diệp Tử vặn eo, càng lộ ra ba nơi mê hoặc đàn ông nhất, bộ ngực sữa to đùng xinh đẹp và vóc dáng chuẩn, ở chỗ góc tường cao cao còn thêm một đống tạp chí --- nơi này quả thức là chỗ ở của tên cuồng sắc.
"Đây là phòng của anh?" Lời nói ra đến miệng cô liền cảm thấy hối hận, Ôn Ngọc hận đến không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình.
"Không phải" Lục Hiển cái then cửa, xoay người như mãnh hổ rình mồi, thân hình nặng như quả núi đè cô xuống.
Hắn hiểu được rằng tuy thịt béo bên miệng nhưng một tên sói như hắn cũng không thể nổi thú tính được.
Ôn Ngọc bảo vệ ngực mình, nhìn chăm chú cảnh giác hắn: "Anh mà dám chạm vào người tôi, tôi sẽ đánh cho anh rớt mắt ra"
"Đến đây, tôi chờ em" Lục Hiển không thèm để ý, chen thắt lưng của mình vào hai chân cô, ngón cái thô ráp vuốt ve đôi môi mềm mại đỏ hồngcủa cô--- thuần khiết không chút tí vết, đôi môi ấy thoa một chút son, làm lòng hắn nhộn nhịp. Nghe hắn than nhẹ rằng: "Tôi thật sự muốn buộc em phải khuất phục"
Đúng vậy, ngủ không được cũng không muốn tỉnh lại, ngày nhớ đêm mong, một tên thô kệch như hắn mắc bệnh tương tư, nói ra ai tin chứ.
Hai bàn tay nhỏ nhắn vô lực đẩy trước ngực hắn, thân thể ép xuống, nhiệt độ cơ thể tăng cao, môi chạm làn môi, hắn dễ dàng xâm nhập vào trong. Hắn 'chinh chiến sa trường' bao năm mới tôi luyện được kỹ xảo như vậy, văn đấu võ đấu đều đã trải qua, khuấy động tất cả, bỗng nhiên hắn ngừng lại, lui ra một chút, cau mày oán giận: "Sao lại khổ như thế? Con mẹ nó em uống trà lạnh, mất hứng!" (uống trà đắng ~> hun bị đắng :]])
Một giây sau hắn lại hạ quyết tâm: "Mặc kệ"
Hắn len lỏi vào miệng cô một cách bá đạo mãnh liệt, đầu tiên bị chịu đau khổ nhưng rồi sau đó hắn cảm thấy thật hưởng thụ, hiểu rằng --- thí ra trà lạnh ẩn chứa một triết học vô cùng thâm sâu, chịu khổ ban đầu, sau này sẽ được hưởng thụ, hắn xâm nhập, từ từ đẩy mạnh, tham lam đầu lưỡi của cô.
Ôn Ngọc tránh không dược, gò má đối diện với bức tường treo ảnh Diệp Ngọc Khanh bị rớt phân nửa, không khỏi cảm thám: Cái mông thật to*
*Ở đây nó để cái ba, mình nghĩ là vòng ba ~> mông.
Đầu gối cô chạm vào hông hắn, chạm phải một cây súng lục lạnh như băng.
Dường như Ôn Ngọc không chống cự nữa, cúi đầu chấp nhận, dâng đôi môi xinh xắn lên một cách máy móc, không để ý quấn quít cùng hắn, giống như heroin độ tinh khiết cao ngấm vào máu, hắn như muốn nổ tung, hai bàn tay chui vào vạt áo sơmi, cầm đôi gò bồng đảo của cô, nhịn không được thở dài, mắng một chuỗi câu thô tục, nhưng như thế cũng không đủ để biếu lộ hắn đang kích động thế nào, so với giết người thấy máu, hai bang đánh nhau toé lửa thì thật làm huyết mạch người ta sôi trào.
Nhân lúc hắn ngừng lại, cô nhanh chóng móc khẩu súng bên hông của hắn, để ngay mi tâm hắn.
Khẩu súng lục 38*, khẩu súng lục của cảnh sát CID.
*ở đây để điểm tam tám súng lục.
Cảnh sát bị giết.
Tay Ôn Ngọc run run, quá mức khẩn trường, thân thể cũng không chịu nghe đại não khống chế nữa.
Lục Hiển lại quá mức hưng ohấn, tại ranh giới sống chết hắn lại cười ra tiếng, khoé miệng nhếch lên, lồng ngực rung rung như kẻ điên.
"Em run cái gì chứ? Nổ súng đi! Chẳng lẽ bảo hộ cũng không biết mở sao?"
Ôn Ngọc nghe thế, ngón tay cái động nhẹ, rắc rắc, tiếng kim loại va chạm, bảo hộ được mở ra: "Phim thổ phỉ cũng có dạy, tôi không phải là con ngốc"
"Vậy em run lẩy bẩy như thế làm gì? Không sao, Y TOa Bối Lạp, tôi giúp em" Nói xong hắn dí thật chặt họng súng vào trán. Đôi mi đen sắt, bên dưới là đôi mắt bộc phát dã tính, khoảng cách giữa hai người không xa, chỉ là đột nhiên hắn nổi diên, doạ Ôn Ngọc đến phát bệnh.
Đương nhiên Ôn Ngọc bị hắn hù doạ, đầu lưỡi thắt lại, lời nói không rõ ràng: "Anh.....Anh đừng cho rằng tôi không dám"
Nếu nổ súng, thứ phải bồi thường chính là cả cuộc đời này, cô làm sao không nghĩ đến.
Lục HIển cười to: "Tôi chưa bao giờ xem thường em, hôm nay sẽ dạy em cách dùng súng"
Bàn tay thô ráp mà ấm áp cầm lấy bàn tay cô, họng súng tối đen vẫn nằm ngay đầu hắn. Hắn nhìn căm chú ánh mắt hoảng sợ của cô, một phần biến hoá nho nhỏ cũng không qua khỏi mắt hắn.
Mà thần kinh Ôn Ngọc bị hắn hung hắn hù doạ, căng thẳng vô cùng, căng đến mức có thể đứt bất cứ lúc nào.
Hắn động ngón trỏ, đột nhiên bóp cò.
Bụng súng lục chuyển một cái rồi dừng lại, một giây như kéo dài vô tận, đạo diễn dùng một qua quay chậm để che giấu tình tiết hoang đường quái dị mà đầy kích thích.
Đáng tiết không có cánh tượng máu me đầy mặt như trong tưởng tượng.
Súng rỗng!
Ôn Ngọc bị doạ đến vỡ oà, khóc lớn.
Lục Hiển lại thoải mái mà cười to, ném súng xuống, hưng phấn ôm lấy cô, gặm loạn lên người cô.
Ôn Ngọc vùng vẫy đến đá rơi chiếc vớ giày xuống, kéo tà áo, chật vật như hiện trường một vụ cường bạo thê lương.
"CÒn khóc sao? Đáng sợ lắm hả?"
Ôn Ngọc lấy cái gạt tàn thuốc đập vào đầu hắn: "Bệnh thần kinh bệnh thần kinh bệnh thần kinh---- ----"
"Mắng xong chưa? EM khóc đến tôi đau cả đầu"
Nhưng cô mắt điếc tai ngơ, cô tưởng là thật, bị Lục Hiển doạ mém chút nữa phát điên, một giây đó tim cô ngừng đập, máu sôi trào, là hiện tượng trước khi chết: "Sao anh không chết đi? Sao lại không chết, chết không toàn thay, mang di diễu phố!"
"Mắng xong chưa? Bảo em im em không nghe sao?"
Ôn Ngọc lại giẫm đạp loạn xạ, đá hắn: "Anh dựa vào cái gì mà quản lý tôi? Anh bảo tôi im tôi liền không nói sao? Anh là ai? George W.Bush hay là Boris Yeltsin?"
Lục Hiển phiền muộn, một tay nắm lấy mắt cá chân của cô, muốn cô yên tĩnh, ánh mắt hắn ngoài ý muốn dừng lại.
Chân gầy, làn da trắng nõn. Mắt cá chân nhỏ mảnh, ngón chân mượt mà, bàn chân nhiều nhất cũng chỉ dài từ đỉnh ngón giữa tới cổ tay hắn, vừa nằm trọn trong lòng bàn tay.
Hắn đúng là có bệnh thần kinh, tự nhiên cúi xuống hôn lòng bàn chân của cô, lành lạnh mà xinh đẹp, trơn bóng không tỳ vết. Nghe hắn thì thào tự nói, nói nhỏ nên rất khó nghe: "Vì em mà tôi phải cúi đầu"
"Là do anh biến thái, ngược lại đổ thừa tôi.
Lục Hiển không nhanh không chậm không nặng không nhẹ nắm mắt cá chân cuả cô, hiếp mắt hưởng thụ.
Ôn Ngọc cũng bình tĩnh, lau nước mắt, lạnh lùng hỏi: "Tần Tử SƠn đã chết rồi sao?"
Lục Hiển khó hiểu.
Cô tiếp tục: "Xuy Quyền bị người ta chém đứt tay đứt chân, thành phế nhân rồi sao?"
Lục Hiển nói: "Em muốn nói gì?"
"Nếu bọn họ còn sống, anh sẽ nhàn hạ thoải mái đi đối phó tôi àh? Có thể sống đến ngày mai hay không còn chưa biết được, Thật xin lỗi Lục Tiên sinh, tôi không làm quả phụ" Cách tốt nhất là cho dù một tia mong manh hi vọng, cũng phải loại bỏ khát vọng của hắn đối với cô.
Điện dùng không tốt, một ánh đèn chợt loé lên rồi hắn, vừa sáng lại rơi vào bóng tối.
Thật lâu sau cũng không ai mở miệng, Lục Hiển cười: "Em thật tinh quái, nhưng.... Y Toa Bối Lạp, nghe tôi nói, bảo vệ bản thân mình cho tốt". Những lời uy hiếp đều không cần nói, ai thông minh sẽ tự hiểu ra.
Hắn cúi đầu, cẩn thận mang vớ giày cho cô, lưu luyến.
Dặn dò cô: "Không cần chạy theo mốt như người khác, mang xăn-đan ra đường, vừa nhìn là biết cả giá"
Ôn Ngọc sửa sang lại quần áo: "Bỏ qua cho tôi sao?"
Lục Hiển đang nghịch cây súng lục, kéo cô qua, đặt cô ngồi lên gối: "Dĩ nhiên, tôi càng muốn để cho em hiểu D đại ca này không phải hữu danh vô thực" Vùi đầu vào cổ cô, ngửi ngửi: "Thật thơm, Y Toa Bối Lạp, em dùng nước hoa gì thế?"
Cô nhớ đến sào phơi đồ trong nhà để gần vườn lài, đến mùa những bông hoa tinh tế nho nhỏ nở ra, thanh thoắt thuần khiết như mai.
"Tứ tỷ của tôi.... ..."
"Yên tâm, cô ta muốn mua, tôi không thể không bán" Người làm ăn tính toán tỉ mỉ, một chút thiệt thòi cũng không chịu được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook