Từ tòa soạn trở về đội, Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn vừa vào cửa, nhân viên đơn vị chị Lưu liền tiến lên đón, vội vã nói: "Hai anh đi đâu thế? Doãn cục tìm các anh nhiều lần rồi, gọi điện thoại cho hai anh, một người tắt máy, một người không nghe."

"Đâu có cuộc gọi nào." Hàn Ấn nhìn điện thoại di động nói. Hạng Hạo Nhiên sờ túi quần, "Có thể rơi trong phòng làm việc rồi. Ông ấy có nói chuyện gì không?"

"Không nói, nhưng mà giọng điệu có chút không ổn lắm, hai anh mau qua đó đi." Chị Lưu thúc giục nói.

Phòng làm việc Doãn cục. Doãn Chính Sơn tay cầm một tờ báo đi qua đi lại trong phòng, thấy hai người tiến đến, ném tờ báo lên bàn, "Nhìn xem cậu làm chuyện tốt gì nè!" Nói xong tức giận xoay người ngồi vào bàn làm việc.

Hạng Hạo Nhiên kịp hiểu ra Doãn Cục đang bực chuyện gì, nặn ra nụ cười, giả vờ dửng dưng nói: "Mấy thứ báo chí viết mà ngài cũng tin?"

"Tôi tin hay không có ích gì, mấu chốt là có người tin." Doãn cục tức giận nói, "Được rồi, không nhiều lời với cậu nữa, phía cục đã quyết định cho hai cậu rút khỏi vụ án này, cậu mau đưa tư liệu bàn giao cho tổ chuyên viên tỉnh, vụ án bây giờ họ sẽ chủ đạo. Về phần sắp xếp cho các cậu, chờ nghiên cứu xong sẽ thông báo cho các cậu."

"Doãn cục, ngài đã đồng ý vụ án này của tôi không ai được đụng vào! Bây giờ ngài dựa vào cái gì giao nó cho người khác?" Hạng Hạo Nhiên khó có thể tiếp nhận được quyết định của cục, trừng to mắt lớn tiếng chất vấn.

"Dựa vào cái gì? Dựa vào tám mạng người đã chết, các cậu ngay cái rắm của hung thủ của sờ không tới được. Dựa vào tình hình rối tung rối mù này, còn chưa đủ sao? Lại nói, giao vụ án cho ai, là việc tôi có thể quyết định được sao?" Doãn cục cũng không khách khí, gay gắt đáp trả.

Lúc này, Hàn Ấn đứng một bên, thấy hai người đối qua đối lại, cũng không dám chen vào, đành phải thành thật đợi tại chỗ. Bị Doãn cục đâm trúng chỗ đau, Hạng Hạo Nhiên hơi thẹn quá hóa giận, y đập giấy chứng nhận và súng lên bàn, "Các ngài không phải muốn tìm một kẻ gánh tội thay sao? Ông đây không làm được đâu, không hầu hạ nữa!"

Hạng Hạo Nhiên nói xong, xoay người liền đi, tay vừa sắp đụng tới nắm cửa, nghe được Doãn cục rống một tiếng to, "Cậu đứng lại cho tôi! Thằng khốn! Tôi bồi dưỡng cậu nhiều năm như vậy, nhân nhượng, bảo vệ cậu đủ đường, kết quả cậu hồi báo tôi một cách vô trách nhiệm như vậy. Gặp chút chuyện không vừa ý liền quẳng gánh, cậu còn là một thằng đàn ông không? Cậu xứng đáng với tôi không? Xem như mắt tôi mù rồi."


Bị một kích này của Doãn cục trưởng, Hạng Hạo Nhiên sững sờ, nhất thời chẳng biết tiến lùi thế nào. Doãn cục che ngực, thở dốc vài hơi, xem ra đã tức giận quá chừng. Ông ta thả thấp giọng nói: "Lại đây." Thấy Hạng Hạo Nhiên còn do dự, liền tăng thêm giọng, "Lại đây!"

Hạng Hạo Nhiên cũng sợ ông già giận quá tắt thở, lê bước chậm rãi đi trở về. "Lấy về đi..." Doãn cục hất cằm, ý bảo y lấy lại thẻ chứng nhận và súng trên bàn, "Mau lấy về đi!"

Hạng Hạo Nhiên chần chờ lấy về thẻ chứng nhận và súng, Doãn cục mới dịu giọng, thành khẩn nói: "Nói thật, vụ lùm xùm này bất kể là thật hay giả, ảnh hưởng cũng rất xấu, hơn nữa bây giờ lãnh đạo thành phố và toàn bộ bách tính có ngàn vạn ánh mắt nhìn chòng chọc chúng ta, áp lực phía cục rất lớn, nếu không xử lý sẽ toi đấy, cho nên chú cháu Quách thị mới đề xuất lên trên tạm thời đình chỉ công tác của các cậu, được phần lớn người trong cục hưởng ứng. Kỳ thật về mặt đạo lý, vì sự kiện này mà tạm thời đình chỉ cộng tác của các cậu, không xem là quá mức. Nhưng mà Đinh cục trong lòng cũng hiểu rõ, đây là chú cháu Quách thị nhân cơ hội chỉnh các cậu, hơn nữa hắn cũng không cam lòng để hai cậu trêu chọc, cho nên quyết định sau cùng là cho hai cậu rút khỏi vụ án." Doãn cục cố ý tăng giọng ở câu sau cùng, "Nghe rõ chưa? Chỉ là cho hai cậu rút khỏi vụ án, chứ không nói đình chỉ chức vụ các cậu, các cậu chính là chi đội trưởng và trợ lý đội trưởng của chi đội cảnh sát, mặc dù án mạng liên hoàn các cậu không thể đụng vào, nhưng mỗi một hiện trường phát hiện án ở thành phố này, các cậu vẫn có quyền tiến vào. Bây giờ các cậu hẳn đã hiểu được nỗi khổ tâm của tôi và Đinh cục rồi chứ?"

Doãn cục nói thế khiến Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn cảm kích không biết nên biểu đạt thế nào, chỉ ra sức gật đầu, "Dạ hiểu! Dạ hiểu!"

Doãn cục trừng mắt nhìn Hạng Hạo Nhiên, giận hờn nói: "Hiểu rồi thì đừng phí thời gian nữa, không phải cậu rất tin tưởng phân tích của thầy Tiểu Hàn sao? Vậy hai cậu cứ đi thăm dò theo suy nghĩ kia đi!" Doãn cục dừng một chút, dặn dò, "Nhưng có một điểm, cậu phải nhớ kỹ, nếu phát hiện tình huống phải kịp thời báo cáo, dù sao tất cả mọi người đều vì giải quyết vụ án."

"Dạ. Yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý theo lời ngài." Hạng Hạo Nhiên gật mạnh đầu, sau đó ngơ ngẩn nhìn Doãn cục.

"Cửa này xem như đã gượng qua rồi, thằng nhóc cậu đừng có gây chuyện cho tôi nữa, biết chưa? Được rồi, mau về đi, bàn giao cho đàng hoàng." Thấy Hạng Hạo Nhiên không nhúc nhích, Doãn cục tức giận hỏi, "Cậu còn chuyện gì nữa?"

"Tôi, tôi bây giờ muốn đặc biệt hôn ngài một cái."

"Cút mau!" Từ chỗ Doãn cục đi ra, Hạng Hạo Nhiên vội vàng bàn giao vụ án cho tổ chuyên viên tỉnh. Có Doãn cục dặn dò, trong lòng y bình thản hơn, trước khi chia tay còn dặn dò Hàn Ấn quay về phòng làm việc đừng nói lung tung, còn dặn tối sẽ cùng anh theo dõi nơi ở của Lâm Hoan.


Nhìn bóng lưng vội vàng của Hạng Hạo Nhiên, vẻ mặt Hàn Ấn phức tạp, đứng tại chỗ, hồi lâu mới di chuyển chân. Anh chưa về phòng làm việc ngay, mà đi thang bộ lên phòng đọc sách lầu sáu. Anh cần một môi trường an tĩnh, suy nghĩ một vài vấn đề. Đó là vấn đề anh vẫn không muốn đối mặt, hiện giờ không thể không nghiêm túc cân nhắc, vì "người đó", tình nghi càng lúc càng lớn. Nếu lúc trước nỗi nghi ngờ người đó chỉ lóe lên trong đầu anh, thì hiện giờ nó càng thêm rõ ràng -- Hạng Hạo Nhiên có thể là một cảnh sát chấp hành tư hình trong đêm tối không? Hàn Ấn lần đầu tiên nghi ngờ Hạng Hạo Nhiên, là từ khi y bịa chứng cứ vắng mặt tại hiện trường "Án Liễu Thuần", mặc dù sau đó đã tìm được đáp án từ chỗ Lão Từ, cũng nghe Lão Từ kể nỗi khổ tâm của y, nhưng trong lòng Hàn Ấn vẫn âm thầm xem xét y.

Quanh năm suốt tháng đối mặt với những linh hồn tham lam đọa lạc này, có phải y sẽ cảm thấy áp lực không? Y dốc hết sức, dũng cảm quên mình, diệt trừ tất cả tội ác, là đang làm tròn trách nhiệm của một cảnh sát, hay đang phát tiết tức giận ở đáy lòng? Y khiến cho bọn tội phạm ở thành phố này nghe thấy đã sợ mất mật, y quét sạch mọi khói mù có thể nhìn thấy được, y giúp tất cả lão bách tính rửa sạch oan khuất, khôi phục chân tướng, nghề này khiến y trở thành thần bảo hộ của thành phố, y tự hào và thỏa mãn vô tận, nhưng cuối cùng lại không thể bảo vệ tốt người vợ gần bên y nhất. Có khi nào y nghi ngờ chính bản thân không? Nghi ngờ sự nghiệp này không? Có khi nào niềm tự hào của y sẽ biến thành chán nản không? Có khi nào tín ngưỡng của y sẽ sụp đổ không? Có khi nào y sẽ chán ghét lễ nghi rườm rà tuân theo chứng cứ này, ngược lại dựa vào một bộ tiêu chuẩn của mình để trừng ác, tìm không được tội nhân đã thương tổn Liễu Thuần, vậy thì hãy giết chết tất cả tội nhân!

Đây chỉ là phán đoán của Hàn Ấn có chứa chút bệnh nghề nghiệp khi đó, không có bất kỳ chứng cứ ủng hộ nào, Hàn Ấn cũng chưa bao giờ cố hết sức đi sưu tập chứng cứ. Nhưng bây giờ, từng việc từng việc một, mỗi một chuyện xảy ra trước mắt, những phán đoán đó dường như đang chuyển biến thành khả năng. Cái chết của Liễu Thuần nhất định khiến Hạng Hạo Nhiên đau đớn sâu sắc, lật đổ sự nhiệt thành với nghề này, sự lạnh lùng của y chính là ngưng kết từ mệt mỏi và thống khổ. Mà đồng thời cái chết của Liễu Thuần cũng đã khuấy động sâu sắc đến thần kinh đạo đức của y, khiến y cảm thấy tội lỗi và áy náy trước nay chưa từng có, vì vậy khoảng thời gian ngoại tình mới mẻ kích thích trước đây, liền trở thành một tỳ vết trên tín ngưỡng đạo đức của y, y không dám đối mặt với Lâm Hoan, kỳ thật là đang sợ đối mặt với mặt tối tăm của bản thân. Y nhất định sẽ chán ghét bản thân, mà loại chán ghét này có khi sẽ chuyển hóa thành oán hận với Lâm Hoan, vì vậy y dùng phương thức quấy rối điện thoại để trừng phạt Lâm Hoan?

Còn một vấn đề nữa, Hàn Ấn cứ suy nghĩ mãi, nhưng không có đáp án. Tại sao hung thủ lại bỏ qua anh? Chẳng lẽ là vì câu Tôi là cảnh sát cuối cùng kia của anh? Hàn Ấn cũng không rõ tại sao mình lại thốt ra câu nói kia trong lúc bối rối, tóm lại câu nói kia thực sự đã cứu anh một mạng. Có khi nào là vì hung thủ tự nhận chung đồng loại cảnh sát, đều trừng ác dương thiện, kẻ chính nghĩa, vì vậy động lòng trắc ẩn? Hoặc y không hạ thủ là vì bản thân y chính là một cảnh sát? Còn nữa, tại sao Hạng Hạo Nhiên phải điều tra anh? Là đang nghi ngờ anh, hay đang muốn dời tầm mắt của cảnh sát, hoặc đang tính toán mọi cách muốn tìm một kẻ chịu tội thay?

Mặt khác, lúc này một chuyện xảy ra xoay quanh án mạng liên hoàn, đã gần như đè đổ Hạng Hạo Nhiên, một mặt y không muốn ai biết đến đã dần lộ rõ. Từ miệng Lâm Hoan biết được, trong lúc Hạng Hạo Nhiên làm việc trước giờ đều tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, khi phá án chưa bao giờ có hành vi vượt ranh giới, mà lúc này đây y biết pháp lại phạm pháp, còn sử dụng nhân viên cải tạo đã được phóng thích để phá giải kho số liệu của phòng cảnh sát tỉnh. Loại phương pháp xử án này đã vượt xa quy tắc thông thường, đến tột cùng là nhất thời xúc động, hay là một loại bản tính không che giấu được? Hơn nữa câu "Đối phó kẻ ác, cần biện pháp của kẻ ác" kia! Lúc vừa nghe Hàn Ấn đã lạnh toát người, đây không phải là câu mà một cảnh sát quang minh chính đại nói ra, đây là lời của một sát thủ căm ghét thế tục!

Xâu chuỗi một loạt các sự kiện lại, Hạng Hạo Nhiên quả thực có tiềm chất tâm lý nhiễu sóng tiến tới sát nhân biến thái. Hàn Ấn cảm thấy mình không thể ngồi yên nữa, giải quyết vấn đề cần nhờ hành động, dựa vào chứng cứ. Thời gian cấp bách, Hàn Ấn không cách nào ung dung xem xét quá trình phát triển của Hạng Hạo Nhiên, chỉ có thể bắt tay từ án Liễu Thuần trước. Lời Lâm Hoan nói chưa chắc đáng tin, người đang rơi vào lưới tình, việc ngốc gì cũng làm ra được. Chỉ là thời gian trôi qua lâu vậy rồi, ghi chép của khách sạn có còn không? Khách sạn bình thường vì tiện thống kê, đối với lịch sử tư liệu khách hàng có lẽ sẽ bảo lưu lại lâu hơn, nhưng video theo dõi thì rất khó nói.

Quả nhiên trong lịch sử khách hàng của khách sạn Hạng Hạo Nhiên và Lâm Hoan mướn phòng, đã tra được lịch sử họ vào ở, nhưng video theo dõi đã sớm bị xóa mất. Việc này chỉ có thể chứng thật đêm đó họ đã từng vào ở, trong khoảng thời gian đó Hạng Hạo Nhiên có rời đi hay không vẫn không cách nào chứng thật. Được rồi, tạm dựa vào lời Lâm Hoan làm chuẩn! Vậy kế tiếp phải điều tra gì đây? Hàn Ấn cảm thấy mờ mịt. Đây có lẽ là sự khác biệt giữa nhà lý luận và nhà thực tiễn, lên tiếng lý luận luôn dào dạt phong phú, vào thực tế làm sẽ bị cảm giác lực bất tòng tâm, không chỗ xuống tay. Nhất là đối mặt với nhân vật thần tượng của giới cảnh sát, bạn phải điều tra thế nào?

Trở lại trụ sở chi đội, từ trên xe bước xuống, Hàn Ấn bất ngờ phát hiện cửa ký túc xá chi đội hóa ra có máy quay, lại nhìn về phía cửa trụ sở, cũng nhìn thấy một máy quay, Hàn Ấn chợt nảy ra sáng kiến. Hạng đội từ sau khi xảy ra án mạng liên hoàn, về căn bản ngày đêm đều ở lại đội, chỉ thỉnh thỏang mới về nhà thay quần áo. Hạng đội quả thật rất để ý đến bề ngoài, bất kể sắc mặt nhợt nhạt cỡ nào, vẻ mặt mệt mỏi cỡ nào, trên người y luôn có mùi hương sạch sẽ thanh mát, quần áo cũng luôn phẳng phiu, nhất là giày da lúc nào cũng sáng bóng, như là một loại chứng bệnh cưỡng ép. Tóm lại, mặc kệ y về nhà thay quần áo, hay ra ngoài làm việc, máy quay cửa chính và cửa sân đều sẽ ghi lại thời gian y ra vào.

Hàn Ấn đi tới phòng quan sát của bảo vệ, nói dối rằng xe mình bị trộm trong viện, muốn xem máy theo dõi của cửa chính và cổng viện. Các đồng chí của phòng bảo vệ đầu tiên là tỏ vẻ thông cảm, sau đó áy náy nói máy theo dõi của khu vực đó đã hỏng.

"Hỏng khi nào?" Hàn Ấn hỏi.


"Khoảng hơn một tháng rồi." Bảo vệ nhớ lại một chút nói, "Có một ngày trời mưa sét đánh, cháy hỏng đường dây, theo đó máy quay cũng bị đốt hư."

"Sao không sửa?"

"Sửa chứ! Nghe lãnh đạo nói, vừa vặn thiết bị theo dõi này của chúng tôi bị hỏng, vội vàng nhân cơ hội này đổi mới toàn bộ, báo cáo đã sớm gửi tới Hạng đội rồi, nhưng vẫn chưa phê duyệt." Bảo vệ nói xong lại bổ sung, "Có thể là thời gian này quá bận rộn, anh ấy chưa có thời gian lo mấy việc này."

Hàn Ấn ra khỏi phòng quan sát, vừa đi trong hành lang vừa cân nhắc. Công việc Hạng Hạo Nhiên quá bận rộn, không rảnh bận tâm thay đổi thiết bị theo dõi thì có thể hiểu được. Nhưng sao lại đúng thời điểm như vậy, cứ một mực phát sinh trước khi xảy ra án mạng liên hoàn không lâu? Phương diện này có thể có nhân tố con người làm ra không.

Tối nay, hung thủ chắc chắn sẽ gây án, hắn sẽ trừng phạt tội "Dâm", hay "Hai Lưỡi"? Nếu Hạng đội là hung thủ, y sẽ vượt qua bản thân thế nào để gây án? Y có giết cả mình và Lâm Hoan không? Từ khi chia tay Hạng Hạo Nhiên đến giờ, trong đầu Hàn Ấn bắn ra vô số câu hỏi, mà đáp án có lẽ sẽ công bố ngay đêm nay!

Hạng Hạo Nhiên và tổ chuyên viên sở tỉnh đã bàn giao xong vụ án, liền trở lại phòng làm việc ngồi ngẩn người, trên bàn đặt một bản báo cáo, Hạng Hạo Nhiên nhìn chằm chằm nó, vẻ mặt có chút phức tạp. Báo cáo trên bàn kỳ thật cũng có liên quan đến án mạng liên hoàn, nhưng Hạng Hạo Nhiên vẫn chưa chuyển giao cho tổ chuyên viên sở tỉnh, vì đó là bản báo cáo điều tra Hàn Ấn. Đúng vậy, y "từng" nghi ngờ Hàn Ấn! Hàn Ấn khi xảy ra vụ án đầu tiên đã chủ động tìm y, đưa ra suy luận hung thủ có khả năng là một sát thủ biến thái liên hoàn, hơn nữa nhanh chóng ứng nghiệm, điều này không khỏi làm cho người ta sinh ra hoài nghi.

Đầu tiên từ thời gian. Vụ án xảy ra sau hai tháng Hàn Ấn trở lại Xuân Hải công tác, mà trước đó mấy năm thành phố này cho tới giờ không hề xảy ra vụ án nào biến thái như thế. Vậy Hàn Ấn có động cơ gây án không? Hạng Hạo Nhiên đã xem trang web của trường cảnh quan tỉnh, tìm tòi các mặt động cơ, thông tin liên quan đến Hàn Ấn không nhiều lắm, nhưng khiến y bất ngờ biết được cảnh ngộ rắc rối của nhà tâm lý học tội phạm ứng dụng như Hàn Ấn. Trung Quốc là một quốc gia có chế độ tử hình, phần lớn những tội phạm có thể nghiên cứu từ khi bị bắt đến khi chấp hành xử bắn khoảng cách thời gian cũng không dài. Mà trong khoảng thời gian này, cảnh sát ở địa phương xảy ra án luôn bị chú ý cao độ khắp nơi, không được phép có nửa điểm sơ xuất. Một khi nảy sinh, đối với cảnh sát địa phương thậm chí hình tượng của cả khu vực đều sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt, cảnh sát dưới đủ loại áp lực cũng không rảnh phối hợp với chuyên viên để nghiên cứu tâm lý gì đâu.

Không tiếp xúc được với bản chất vụ án, khuyết thiếu cơ hội trao đổi trực diện với kẻ phạm tội, nghiên cứu phân tích vụ án và kẻ phạm tội không đủ hoàn toàn, không đủ ăn khớp, khiến phương diện ứng dụng của tâm lý học phạm tội trong nước nhiều năm nay về căn bản chỉ dùng tham khảo lý luận phương tây là chính, khuyết thiếu nghiêm trọng tổng kết nghiên cứu bản thổ hóa. Điều này cũng dẫn đến đơn vị cơ sở cảnh sát khi hợp tác với nhân viên nghiên cứu khu vực, luôn ôm thái độ xét nét, khinh thường, không tin tưởng.

Vì vậy Hạng Hạo Nhiên không nhịn được nghĩ đến, đối với một nhà tâm lý học phạm tội trẻ tuổi tràn đầy tự tin, đầy ngập chí hướng, hẳn sẽ là một nỗi hoang mang không nhỏ phải không? Vậy Hàn Ấn có thể sinh ra tâm lý nghịch phản, muốn chứng minh bản thân, tiến tới khiêu chiến cảnh sát không? Đương nhiên, động cơ này thoạt nhìn có chút đương nhiên, song cũng khiên cưỡng lắm, vậy có khả năng vì bị kích thích nào đó, khiến trong lòng cậu ta sinh ra nhiễu sóng, tiến tới dựa vào phạm tội để phát tiết hoang mang không?

"Hoài nghi từng cá nhân", là từng thời khắc đều phải duy trì tính cảnh giác. Nhưng hoài nghi đồng nghiệp của bạn, hoài nghi người cùng thân phận cảnh sát, vậy càng phải cẩn thận hơn. Nghề cảnh sát này tính nguy hiểm chắc chắn hơn hẳn nghề của cậu ta, cho nên càng phải để ý tinh thần hợp tác tập thể, không tin tưởng lẫn nhau làm sao có thể yên tâm giao tính mạng vào tay nhau. Trong lòng Hạo Hạo Nhiên hiểu rõ, làm cảnh sát khi bạn phải nghi ngờ bạn mình, tốt nhất nên âm thầm chút, phải có chứng cứ đầy đủ, đừng để đến cuối cùng kết thúc khó xử, làm cho uy tín của mình mất sạch, cho nên y liền cố gắng tránh giao phong chính diện cùng Hàn Ấn, ngược lại âm thầm thu thập chứng cứ.

Hạng Hạo Nhiên không phải Hàn Ấn, không đưa ra được nhiều lý luận, nhưng y có tổng kết của y, mà tổng kết này phần lớn nguồn gốc từ thực tiễn, cùng với trực giác tích lũy dựa vào kinh nghiệm trong thực tiễn. Chúng giống với lý luận của Hàn Ấn. Chính như Hàn Ấn từng nói, nhân cách biến thái hình thành cần một quá trình, mà trong quá trình này nhất định đi đôi với đủ loại đau khổ. Vì vậy Hạng Hạo Nhiên tìm kiếm trong những trải nghiệm cuộc sống của Hàn Ấn, tìm kiếm nhân tố có khả năng làm nhiễu tâm lý của anh. Song, lúc đó đây chỉ là một ý nghĩ mơ hồ, chân chính thúc đẩy y hành động, là vì một cú điện thoại của Khúc Chí Cương.


Khúc Chí Cương gọi điện thoại cho y là muốn ca ngợi Hàn Ấn, vì Hàn Ấn đã giúp hắn giải quyết một nhiệm vụ giải cứu kẻ muốn tự tử. Khúc Chí Cương còn đặc biệt nhắc tới, Hàn Ấn dùng câu chuyện lận đận của bản thân, cuối cùng đã cảm động được kẻ tự tử. Khi Hạng Hạo Nhiên nghe xong câu chuyện của Hàn Ấn do Khúc Chí Cương thuật lại, đột nhiên cảm thấy dường như đã đánh hơi được sự khác thường nào đó, vì vậy liền ủy nhiệm Khúc Chí Cương âm thầm điều tra mọi thứ về Hàn Ấn, mà Khúc Chí Cương cũng đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ. Bản báo cáo điều tra Hàn Ấn này của Khúc Chí Cương làm vô cùng tường tận: Gia đình quanh năm sống riêng ở hai nơi, ba cũng từng là cảnh sát, công tác tỉnh ngoài, mẹ là quản lý đại sảnh của khách sạn cao cấp duy nhất tại Xuân Hải năm đó. Bởi vì tính chất công việc của ba, một năm cũng không về nhà được mấy lần, cuộc sống Hàn Ấn lúc nhỏ là ở cùng mẹ, mẹ anh trên thực tế đã trở thành người thầy tinh thần duy nhất cho anh, cho nên Hàn Ấn từ nhỏ đã nuôi thành tính cách tinh tế, nhạy cảm, rụt rè, khá có khuynh hướng theo tính của con gái. Kinh nghiệm nói cho Hạng Hạo Nhiên, kẻ phạm tội trí tuệ cao có năng lực tổ chức, tính cách tinh tế, nhạy cảm tuyệt đối không thể thiếu.

Hạng Hạo Nhiên đặc biệt chú ý trong báo cáo miêu tả mẹ anh, vì giả thiết tâm lý Hàn Ấn sẽ sinh ra nhiễu sóng, bà ấy rất có thể là một nhân tố quan trọng. Mẹ của Hàn Ấn dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng, điểm này người chung quanh cho tới bây giờ mỗi khi nhắc tới vẫn còn khen ngợi không thôi. Nhưng mẹ của anh cũng là người cực kỳ hư vinh, đối với quần áo trang phục đắt tiền có mê luyến gần như bệnh hoạn, hơn nữa vì làm việc tại khách sạn cao cấp quanh năm tiếp xúc với người nước ngoài, bà ấy vô cùng hướng tới cuộc sống nước ngoài xa xỉ.

Dưới yêu cầu năm lần bảy lượt của bà ta, năm Hàn Ấn sáu tuổi, ba Hàn Ấn từ chức cảnh sát trở lại thành phố làm ăn. Trước đó, ông ấy không hề có kinh nghiệm về buôn bán, kết quả chưa tới hai năm đã thua lỗ hết tiền tích góp trong nhà, thậm chí ngay cả nhà cửa cũng góp vào. Cả nhà Hàn Ấn từ nhà lầu chuyển sang nhà trệt, cuộc sống chuyển biến bất ngờ, mà đã rét vì tuyết lại giá vì sương ở chỗ, mẹ anh lúc này đưa đơn ly hôn với ba anh, hơn nữa nhanh chóng theo một ông già hơn bà ta ba mươi tuổi đi Nhật Bản. Hạng Hạo Nhiên có thể tưởng tượng được, việc này gần như là đả kích liên tiếp trong thời gian đó, đối với một tâm linh bé nhỏ sẽ gây thương tổn thế nào.

Sau đó, Hàn Ấn trở nên lặng lẽ ít nói, không thích kết bạn với ai, bước đi luôn cúi đầu, hàng xóm chào hỏi cũng không để ý, thỉnh thoảng có người hỏi anh tin tức về mẹ, anh luôn dùng ánh mắt thù hằn trả lời. Tất cả những việc này mãi đến khi mẹ kế anh là Thẩm Hiểu Mẫn xuất hiện mới dịu đi. Thẩm Hiểu Mẫn và ba Hàn Ấn là bạn học từ nhỏ, sau khi kết thúc một đoạn hôn nhân bất hạnh giống nhau, mang theo một cô gái lớn hơn anh 1 tuổi cùng ba anh kết hợp. Thẩm Hiểu Mẫn là một người vô cùng tốt, tâm địa bà ấy thiện lương, siêng năng hiền lành, xem Hàn Ấn như con ruột. Không cách nào hiểu tường tận được bà ấy tới cùng vì gia đình này đã nỗ lực vất vả đến thế nào, tóm lại sau một thời gian ngắn, trên mặt Hàn Ấn và ba một lần nữa tràn ngập nụ cười, hàng xóm láng giềng cũng có thể thường xuyên chứng kiến cảnh tượng ấm áp gia đình bốn người cùng nhau tản bộ.

Có lẽ có hậu cần mạnh mẽ là Thẩm Hiểu Mẫn, việc làm ăn của ba Hàn Ấn dần dần có khởi sắc, bắt đầu càng làm càng lớn, Hàn Ấn cũng từng bước thuận lợi thi đậu vào trường cấp hai trọng điểm, trung học trọng điểm, cho đến đại học. Theo hàng xóm xung quanh đó nói, khi viết nguyện vọng đại học, Hàn Ấn và ba anh từng tranh chấp một phen. Ba anh kiên quyết phản đối anh ghi danh vào trường cảnh sát, hơn nữa còn là chuyên ngành tâm lý học phạm tội. Từng làm cảnh sát, ba anh biết nghề này khổ cực, ông không muốn con trai lại phải mang nỗi cực này, hơn nữa học đơn vị cơ sở tâm lý học phạm tội rất khó tìm việc làm. Song cuối cùng Hàn Ấn vẫn bướng bỉnh ghi danh vào ngành Nghiên Cứu Và Phân Tích Tâm Lý Tội Phạm của đại học Cảnh sát dưới ánh mắt khó hiểu của gia đình.

Gia đình không hiểu, Hạng Hạo Nhiên lại có thể hiểu được lựa chọn của Hàn Ấn. Mặc dù sự xuất hiện của Thẩm Hiểu Mẫn đã xoa dịu tâm trạng áp lực và lo âu của Hàn Ấn, nhưng vẫn chưa chữa hết gốc bệnh trong lòng anh. Điểm này dựa trên tiêu chuẩn anh chọn bạn gái có thể nhìn ra. Trong lúc học đại học, anh từ chối sự theo đuổi của các nữ sinh xinh đẹp như hoa, mà chọn Vương Mạn mộc mạc tướng mạo bình thường. Nguyên nhân trong đó kỳ thật rất đơn giản, anh chán ghét những cô gái xinh đẹp trang điểm dày, trên người họ đều có bóng dáng của mẹ anh, sự phản bội của mẹ anh từ đầu đến cuối luôn là một lằn sẹo trên ngực anh. Anh chọn ngành tâm lý học phạm tội này, kỳ thật là vì anh ý thức được bản thân tồn tại vấn đề về mặt tâm lý, thậm chí có khả năng anh khi đó đã từng có ảo tưởng bạo lực, anh tin rằng học tập có thể trị hết bệnh của mình.

Đáng tiếc mối tình của cô bé lọ lem và hoàng tử này không mang đến vận may cho Hàn Ấn, ngược lại còn tạo thành trùng kích lớn hơn trong lòng anh. Lần đó, cung điện tinh thần của anh đã hoàn toàn sụp đổ —— Bạn gái Vương Mạn, mối tình đầu của anh sau khi bị cưỡng hiếp đã nhảy lầu tự sát. Bạn học của anh kể, khi đó anh đã hoàn toàn suy sụp, thậm chí nhiều lần nảy sinh ý định tự tử. Dưới sự che chở của gia đình, Hàn Ấn mới miễn cưỡng hoàn thành bài vở, từ chối lời mời ở lại giảng dạy của phía nhà trường, nhận lời mời đến trường cảnh quan tỉnh dạy học.

Sau khi Hạng Hạo Nhiên nhận được báo cáo đọc tới đọc lui, trái tim chìm xuống thật sâu. Qua mấy ngày chung sống, y đã nảy sinh một loại yêu thích bất giác với Hàn Ấn, y thích sự ẩn nhẫn kiên cường và thái độ nhìn như chân thành của anh. Càng hiểu nhiều về Hàn Ấn, càng cảm thấy thật ra họ là người cùng một đường. Cho dù là nụ cười của Hàn Ấn, hay sự lạnh lùng của anh, đều ẩn giấu mặt nạ thống khổ, y có một loại cảm giác gặp được tri kỷ. Mà bản báo cáo điều tra của Khúc Chí Cương, lại rõ ràng cho thấy mặt tâm lý của Hàn Ấn quả thực tồn tại chỗ thiếu hụt —— Thiên tài và kẻ điên chỉ cách một đường chỉ mỏng, vậy tâm lý biến thái và nghiên cứu tâm lý biến thái có thể khác biệt bao xa đây? Nietzsche từng nói, khi bạn nhìn xuống vực sâu, vực sâu đã nhìn lại bạn rồi.

Luôn đứng ở góc độ của kẻ biến thái để nghiền ngẫm tâm lý, thời gian dài có thể khó bề rút ra, có thể bị đồng hóa không? Hơn nữa còn là một người bản thân mang tâm lý không đủ khỏe mạnh. Vả lại, cho tới nay, toàn bộ giải thích về hung thủ đều đến từ phân tích của Hàn Ấn, mà hành vi của hung thủ lại phức tập, chuyên nghiệp và quái gở như thế, Hàn Ấn đều có thể từ từ phá giải, đến tột cùng là vì nghiệp vụ của anh xuất chúng, hay anh căn bản muốn mượn thân phận chuyên gia, từng chút một tuyên dương lý luận của bản thân (hung thủ) cho người trần đây? Thậm chí, ngay cả ngay cả việc gặp phải hung thủ, dường như cũng do một tay Hàn Ấn bày ra. Hung thủ giết chết nhiều người như vậy, tại sao lại bỏ qua anh? Tại sao bị chiếc xe chạy tốc độ cao đụng trúng, lại chỉ tổn thương chút gân cốt? Đương nhiên, bây giờ nhìn lại, Hạng Hạo Nhiên nghi ngờ Hàn Ấn tiến tới điều tra toàn diện là việc cần thiết, nhưng trên thực tế cũng đã lãng phí không ít thời gian.

Lúc đó, sau khi y xem qua báo cáo của Khúc Chí Cương, lại âm thầm phái người theo dõi thời gian Hàn Ấn trưởng thành, mãi đến khi Đỗ Thiện Ngưu bị giết, nhân viên theo dõi đã chứng thật chứng cứ vắng mặt của Hàn Ấn, mối nghi ngờ của y mới hoàn toàn giải trừ. Lúc này, bản báo cáo đặt trên bàn kia, Hạng Hạo Nhiên nghĩ nên xử lý thế nào. Không giao cho tổ chuyên viên sở tỉnh, chính là không muốn Quách Đức Thanh biết, nếu không sẽ bị hắn lợi dụng, có khả năng tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Hàn Ấn; Lại nói, nếu để Hàn Ấn biết sự tồn tại của bản báo cáo này, anh sẽ có phản ứng gì cũng không biết được, vụ án đã tới thời khắc mấu chốt, lúc này gây thêm phiền toái sợ rằng sẽ bất lợi cho việc điều tra.

"Tới cùng có nên nói cho Hàn Ấn hay không đây?" Hạng Hạo Nhiên nhất thời còn chưa quyết định được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương