Đêm Mưa Tử Thần - Anh Kỳ
-
C19: Chương 6.1 - Địch Nhân
Chở Lâm Hoan về đội, chào hỏi Hạng Hạo Nhiên xong, Hàn Ấn liền gấp rút chạy đến thư viện thành phố, phía thư viện thành phố nghe nói Hàn Ấn đến kiếm tư liệu cho vụ án, cố ý đặt một cái bàn cho anh ở khu vực sách tôn giáo, còn chuẩn bị một đường mạng riêng, thuận tiện cho việc tra cứu. Sách tôn giáo vốn không nhiều người đọc lắm, có sự chăm sóc đặc biệt của phía thư viện, Hàn Ấn có một không gian độc lập để tra cứu và suy nghĩ cực kỳ tốt, để anh có thể tập trung cả thể xác và tinh thần.
"Mặt hướng gương", "trói", "quỳ", "xếp quần áo", "cắt bỏ", "móc mắt", "nhổ răng", "xỏ má", "cắt tim", "nói dối, "dao phẫu thuật giết người", "dâm thư", "mặt nạ miệng đen tà ác", "hình vẽ chim hoặc gà trên mu bàn tay", xoay quanh mật mã tâm lý từng khả năng bố trí của hung thủ có liên quan đến tôn giáo, Hàn Ấn tìm kiếm trong các bộ sách giải mã tôn giáo.
Từ sáng đến tối mịt, hơn mười mấy tiếng, không ăn không uống, tranh thủ từng phút từng giây, đã đạt tới tình trạng vong ngã. Hết thảy đều để đuổi kịp thời gian, cho dù sớm được một phút, một giây, cũng có thể tránh cho một sinh mệnh bị cướp đoạt. May mắn thay, cần cù chăm chỉ cuối cùng có thu hoạch, rõ ràng "mật mã" có liên quan tới tôn giáo, vậy tháo gỡ một cái trong đó, những cái còn lại sẽ dễ dàng giải quyết. Nhưng văn hóa tôn giáo uyên thâm rộng lớn, không phải một sớm một chiều có thể lĩnh ngộ được, càng không thể trong mấy giờ ngắn ngủi đã hiểu rõ chuẩn xác thấu triệt, cho nên sau khi Hàn Ấn rời khỏi thư viện, lại ngựa không ngừng vó chạy tới một ngôi chùa nằm ở bắc thành phố, chùa Hồ Từ.
Phương trượng chùa Hồ Từ là Trí Tuệ trưởng lão, rất có danh vọng trong giới tăng sư vùng này, phật pháp tinh trạm, tín đồ đông đảo, cha của Hàn Ấn đối với người này vạn phần kính ngưỡng. Hàn Ấn từng theo cha bái phỏng phương trượng, từng gặp mặt một lần. Sau khi gặp, báo lên thân phận và tên hiệu cha mình, mặc dù sắc trời đã tối, vẫn được Trí Tuệ trưởng lão nhiệt tình tiếp đãi.
Hai người ngồi xuống, dặn tiểu hòa thượng mang trà đến, Trí Tuệ trưởng lão hỏi Hàn Ấn có nghi hoặc gì? Hàn Ấn liền những gì mình viết về vụ án, lần lượt nói ra, cầu phương trượng có thể cho một ít chỉ đạo và dạy bảo.
Đã là về việc cần thiết cho phá án, lại là con trai bạn cũ nhờ, phương trượng đương nhiên dốc hết sức giải thích hết nghi ngờ. Sau một phen đàm luận, Hàn Ấn thu hoạch rất lớn, nhất là về mặt thời gian hung thủ gây án, phương trượng cho ra một suy nghĩ rất hay.
Ra khỏi chùa, đêm đã khuya, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, Hàn Ấn ngồi vào xe, mở máy tính xách tay, tiến hành lần gọt giũa cuối cùng với "Báo cáo miêu tả đường nét". Khi tất cả phân tích hình thành văn tự, nhập vào dữ liệu, dữ liệu được lưu lại, trên mặt Hàn Ấn không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười. Mục đích hành vi của hung thủ đã hiểu rõ nằm lòng, phần báo cáo này tự nhiên cũng càng thêm tinh chuẩn hơn trước, làm anh trở nên tràn đầy tự tin hơn. Hàn Ấn nhìn chằm chằm báo cáo, đột nhiên nhớ tới buổi tối cũng là thời gian gây án của hung thủ, anh cầm lấy điện thoại di động, muốn gọi cho Hạng Hạo Nhiên, điện thoại của Hạng Hạo Nhiên thế mà lại gọi vào trước, không nói nhiều lời, thúc giục anh lập tức đến trấn Đông Sơn ngoại ô thành phố hội hợp cùng đội, nơi đó vừa xảy ra một vụ án mạng ác tính.
Ngày 12 tháng 09, 23h40 tối. Vụ án xảy ra trong một phòng xoa bóp của trung tâm tắm gội sang trọng ở trấn Đông Sơn cách khu thành thị khoảng 20km. Hiện trường đã được cảnh sát địa phương bảo vệ, hơn nữa dựa theo chỉ thị của thị cục, tiến hành phong tỏa cả trung tâm tắm gội này, bất cứ ai cũng không được vô cớ ra vào. Đám người Hạng Hạo Nhiên vội vã chạy tới, chào hỏi Bạch Đại Niên sở trưởng sở cảnh sát trấn Đông Sơn đang nghênh đón ở cửa vài câu, liền theo Bạch Đại Niên dẫn đường, đưa mọi người tới phòng xảy ra vụ án.
Bên trong phòng, giống với các vụ án lúc trước, là một cảnh tượng máu me thê thảm. Đã từng trải, hơn nữa chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên cảnh tượng trước mắt không khiến Hàn Ấn cảm thấy khó chịu và bất ngờ nữa. Trái lại một tấm gương trên vách tường bên trái giường xoa bóp, khiến anh chú ý. Trên gương vẽ một con mãng xà thật lớn, rất rõ ràng là kiệt tác của hung thủ. Hàn Ấn liếc nhìn người bị hại, quay đầu nhìn chằm chằm hình vẽ mãng xà trên gương, bật thốt lên câu: "Chết vì Sân Khuể!"
"Sân Khuể?" Hạng Hạo Nhiên không biết hai chữ Hàn Ấn nói, chỉ có thể đọc nhái theo.
"Đúng, là Sân Khuể, ý chỉ phẫn nộ, cừu hận, oán hận và tổn hại trong lòng con người." Hàn Ấn ngừng một chút, tiếp tục nói, "Còn có bức vẽ trên mu bàn tay Đỗ Thiện Ngưu, không phải là một con gà nhỏ, mà là con bồ câu, ý nghĩa tham lam."
Hạng Hạo Nhiên kịp phản ứng, Hàn Ấn tra xét tư liệu cả ngày, chắc chắn đã có đột phá, liền gật đầu nói: "Trở về kể tường tận hơn đi!" Sau đó theo ý nghĩa của "Sân Khuể, hỏi Bạch Đại Niên bên cạnh, "Anh có quen người chết không? Anh ta thường gây thù chuốc oán với mọi người sao?"
"Việc này anh hỏi đúng rồi, hắn tên Mã Kính Dân, là trấn trưởng trấn phó Đông Sơn, phụ trách chủ yếu các công tác trưng thu đất và di dời của thôn trên trấn." Bạch Đại Niên nói rồi cười khổ một tiếng, "Anh nghĩ làm loại chuyện này, có thể ít gây thù chuốc oán và kết thù không?"
Chết chính là một trấn trưởng, lại phụ trách công tác di dời mẫn cảm! Hạng Hạo Nhiên không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày. Khám tra trong ngoài hiện trường, hỏi nhân viên phục vụ và khách tắm, bất tri bất giác đã qua năm sáu tiếng. Thu đội trở về, đã là rạng sáng, vội vã ăn chút gì, lại mở hội nghị. Hội nghị bắt đầu tại phòng hội nghị nhỏ, tham dự kể cả Duẫn cục chỉ có những người nòng cốt trong vụ "Chuyên án 8.20", bởi vì lần hội nghị này, chẳng những phải thảo luận vụ án Mã Kính Dân bị giết mới phát sinh, quan trọng hơn, Hàn Ấn sẽ giải thích toàn diện cả vụ án mạng liên hoàn này, đây là việc yêu cầu bảo mật nghiêm ngặt, nếu để lộ ra ngoài, sẽ dễ khiến quần chúng khủng hoảng và xáo trộn hành vi mô phỏng tình tiết vụ án.
Đầu tiên là thảo luận tình tiết vụ án: Người chết là Mã Kính Dân trấn trưởng trấn phụ Đông Sơn, thời gian tử vong vào khoảng 22h tối ngày 12 tháng 9, nguyên nhân là bị đồ thuộc da siết chặt, lực siết mạnh dẫn đến ngạt thở mà chết. Khi người chết được phát hiện, trần truồng, tư thế quỳ đứng mặt hướng vách tường, nửa trên thi thể bị trói hai đường, bụng trở xuống bị vật nhọn xé ra, ruột bị kéo sống vứt trên mặt đất. Qua kiểm tra, ruột thiếu một phần ba so với chiều dài bình thường, nghi ngờ là bị hung thủ mang đi như chiến lợi phẩm. Trên tường đối diện người chết có một tấm gương, trên gương có một bức vẽ mãng xà từ cọ vẽ màu vẽ ra, trên giường mát xa sau lưng thi thể, đặt một chồng áo tắm ngay ngắn.
Phòng xảy ra án là căn phòng đầu tiên ở sườn đông lầu hai trung tâm tắm gội. Đó là căn phòng Mã Kính Dân thường dùng. Theo ông chủ giới thiệu: Mã Kính Dân gần như mỗi tối sau khi tiệc xã giao xong đều sẽ đến trung tâm tắm gội mát xa, sau đó sẽ ngủ một chút. Từ dấu vết ở cửa sổ phòng thuê và bên ngoài trung tâm tắm gội, hung thủ hẳn là từ ống dẫn nước mưa leo lên lan can tầng một, sau đó cạy cửa sổ tiến vào phòng gây án.
Sau khi gây án, theo thường lệ lau sạch tất cả chứng cứ. Đã suốt đêm sắp xếp người lấy ra video theo dõi của trung tâm chỉ huy giao thông, từ video xe cộ ra vào nội thành đến xem, tương xứng với thời gian xảy ra án mạng có tổng cộng ba chiếc xe tương xứng, xe bị tình nghi đã được tập trung. Hạng Hạo Nhiên dặn dò Phương Vũ phải nắm chắc thời gian tiến hành điều tra chủ ba chiếc xe tình nghi.
Kế tiếp là phần quan trọng của tiết mục, do Hàn Ấn làm nhân vật chính. "Đầu tiên tôi khái quát lại vụ án để giải thích rõ lại: Vụ án mạng liên hoàn này, không kể cả "Án Liễu Thuần 9.12", mục tiêu cuối cùng của hung thủ ít nhất đã có mười người. Từ tình hình phát triển trước mắt đến xem, hung thủ sẽ lựa chọn những người khuyết thiếu đạo đức trong mười loại nghề nghiệp ở xã hội để hại đối tượng. Thời gian gây án của hung thủ có mô hình cố định. Cả quá trình mưu sát kỳ thật đều là một loại nghi thức, một loại nghi thức nhân quả luân hồi trong Phật giáo!"
Lời mở đầu của Hàn Ấn đầy rúng động, kế tiếp anh giải thích tường tận quá trình hung thủ giết người, hơn nữa từng bước một vạch trần mạng che mặt của hung thủ. "Phật giáo xưa nay tin tưởng rằng tất cả sự vật đều từ nhân duyên mà sinh ra, có nguyên nhân tất cả có quả báo, nhân và quả triển chuyển tương sinh, gọi là nhân quả báo ứng. Mà thiện ác quả báo, là do đông đảo thiện ác nhân nghiệp quyết định, tức chúng sinh làm thiện nghiệp ắt được thiện báo, làm ác nghiệp ắt gặt ác quả. Chúng sinh đều không thể nào chạy thoát luân hồi của nhân quả báo ứng, mà luân hồi gây nên Tam thiện đạo -- Thiên đạo, Nhân Gian đạo, Atula đạo, cùng với Tam ác đạo -- Súc Sanh đạo, Ngạ Quỷ đạo, Địa Ngục đạo, trong đó đặc biệt Địa Ngục đạo trong Ác Đạo là khổ nhất. Phật giáo cho rằng: Kẻ gây Thập ác nghiệp, chết đi nhất định rơi vào địa ngục chịu trừng phạt, mới có thể luân hồi chuyển thế. Cái gọi là Thập Ác Nghiệp, tức mười loại hành vi tội ác tạo ra bởi thân, khẩu, ý. Lần lượt là: Sát, trộm, dâm, vọng ngữ, ỷ ngữ, ác khẩu, hai lưỡi, tham lam, sân khuể, ngu si.
Hung thủ cố chấp cho rằng, chính vì trong hiện thế có những người không ngừng phạm phải mười loại ác nghiệp này, do đó khiến xã hội tràn ngập khói mù và hủ mục, đến nỗi bản thân hắn cũng trải qua suy sụp và thất bại, cho nên hắn sẽ tiến hành xét xử và trừng phạt họ. Mà hắn cũng ảo tưởng bản thân có đủ loại thân phận và nghĩa vụ này. Những thứ này căn bản quyết định ở lo âu và phẫn nộ tự mình phát tiết, cùng với tìm kiếm cảm giác sinh tồn an toàn."
Diêm Vương, tôi nghĩ mọi người đều biết, ở một vài tôn giáo và truyền thuyết dân gian, ông ta là chúa tể của âm phủ, người chưởng quản sinh tử và luân hồi. Danh xưng của Diêm Vương, là đến từ dịch âm tiếng Phạn, bổn ý là Trói buộc kẻ có tội. Hung thủ trên cơ thể người bị hại dùng trói buộc làm tính tượng trưng, dụng ý để chứng tỏ thân phận Diêm Vương của hắn, hắn ảo tưởng mình là hóa thân của Diêm Vương. Đặt nạn nhân trước các loại gương có thể dùng, bày thành tư thế quỳ, các loại hành vi tàn hại khí quan như rút lưỡi ra cắt rơi, cùng với móc mắt, chứng tỏ sau khi tiến hành xét xử những kẻ ác nghiệp này, dùng trừng phạt tương ứng như ở địa ngục.
Song địa ngục mặc dù kinh khủng, nhưng cũng không phải vĩnh hằng, Diêm Vương sẽ căn cứ những trừng phạt và tiêu nghiệp của kẻ ác nghiệp biểu hiện quyết định vương quốc lần sau hướng sinh, cho nên trần truồng thật ra là đại biểu cho luân hồi siêu sinh. Về phần xếp lại quần áo, tôi cho rằng đó là một loại cố hết sức tôn trọng, một loại tôn trọng của hung thủ đối với sinh mệnh, hắn muốn nói cho người trần rằng, hắn trừng phạt chính là linh hồn tội ác." Hàn Ấn dừng nói, gõ hai cái trên máy tính xách tay, trên màn hình chiếu treo trên tường phòng hội nghị lập tức cho thấy bức hình của sáu người bị hại vừa qua. Hàn Ấn quay đầu nhìn, sau đó lại bắt đầu nói: "Tiếp theo đây tôi sẽ nói cụ thể chút tình hình xảy ra sáu vụ án, trước khi nói về vụ án tôi giới thiệu đơn giản một chút về Địa ngục trong văn hóa Phật giáo.
Trong Phật giáo có rất nhiều tác phẩm, tất cả đều miêu tả về địa ngục, lưu truyền rộng rãi chủ yếu có ba phiên bản: Ví dụ như chúng ta quen thuộc với Mười tám tầng địa ngục dân gian lưu truyền rất rộng. Cũng có địa ngục chia làm 4 loại lớn, tức Bát Nhiệt địa ngục, Bát Hàn địa ngục, Du Tăng địa ngục, Cô Độc địa ngục, trong một mỗi một Đại địa ngục đều có những địa ngục nhỏ. Còn có phiên bản Phật giáo Trung Quốc khá tương tự, nói địa ngục tổng cộng có mười điện, mỗi một điện có một vị Diêm Vương chưởng quản, cho nên có danh xưng là Thập điện Diêm Vương, mà trong mười điện này thiết lập rất nhiều địa ngục trừng phạt... Tóm lại, mặc dù phiên bản vô cùng giống nhau, nhưng ý nghĩa tương thông, đều được hung thủ vận dụng trong vụ án."
"Trở lại vụ án trên: Vụ đầu tiên, xảy ra vào ngày 20 tháng 8, mùng 1 tháng 7 âm lịch, người bị hại: Vu Mai, nghề nghiệp: Luật sư. Hung thủ ở hiện trường lưu lại một địa CD ám chỉ nói dối, trong lúc điều tra sau đó cũng đã chứng thực ám chỉ của hung thủ, cho nên Vu Mai chết vì nói dối, cũng chính là vọng ngữ trong thập ác nghiệp, cho nên chịu trừng phạt là Rút Lưỡi địa ngục -- Kẻ phàm nhân thế gian, chia rẽ ly gián, phỉ báng hại người, miệng lưỡi trơn tru, xảo ngôn tương biện, nói dối gạt người, chết đi đọa tại địa ngục này.
Vụ thứ hai, thời gian là ngày 27 tháng 8, mùng 8 tháng 7 âm lịch, người bị hại: Vương Ích Đức, nghề nghiệp: Bác sĩ. Hung thủ đặt một con dao phẫu thuật trong tay hắn, ám chỉ hắn là kẻ giết người, khá ứng với "Sát" trong thập ác nghiệp, chịu trừng phạt là Móc Mắt địa ngục -- Kẻ phàm nhân thế gian, thân ở chức vị quan trọng, mê muội lương tâm, thấy lợi quên nghĩa, cô phụ tín chúc, giúp người làm ác đọa tại địa ngục này.
Vụ thứ ba, thời gian là ngày 2 tháng 9, 14 tháng 7 âm lịch, người bị hại: Khổng Gia Tín, nghề nghiệp: Giáo sư. Hung thủ ở hiện trường lưu lại một quyển dâm thư, ám chỉ hắn thân là giáo sư lại mở miệng tà dâm, ngôn ngữ bất chính, ứng với ỷ ngữ trong thập ác nghiệp. Nhưng tội nghiệt của Khổng Gia Tín không chỉ như vậy, trong điều tra chúng tôi còn phát hiện, hắn theo lúc dạy học thì cố ý bỏ sót vài điểm kiến thức mấu chốt, do đó dụ dỗ học sinh trả tiền học thêm, cho nên hung thủ chất đống sách xung quanh có liên quan đến dạy học xung quanh hắn, hàm nghĩa: Khổng Gia Tín trước hết Bổ kinh tiêu tội, tội hết lại đày đến địa ngục chịu tội tiêu nghiệp, trừng phạt phải chịu là Lưỡi Cày địa ngục -- Kẻ phàm nhân thế gian, phỉ báng thánh hiền, tâm tư xấu xa, bịa đặt sinh sự, lừa gạt kẻ yếu, kẻ thiện lương, chết đi đọa tại địa ngục này.
Vụ thứ tư, thời gian là ngày 6 tháng 9, 18 tháng 7 âm lịch, người bị hại: Cao Á Nhân, nghề nghiệp: Người bình luận. Hung thủ đeo lên mặt hắn một mặt nạ kinh kịch miệng đen mặt trắng, ám chỉ cái chết của hắn là vì lợi dụng thân phận được người tôn kính mà uy hiếp kẻ khác, dùng ngôn luận ác độc công kích người khác, từ đó mưu cầu lợi ích, chính là Ác ngữ trong thập ác nghiệp, chịu trừng phạt là nhổ răng xỏ má địa ngục -- Kẻ phàm nhân thế gian, quen đao bút, toa tụng hại người, đổi trắng thay đen, tống tiền, chết đi đọa tại địa ngục này.
Vụ thứ năm, thời gian là ngày 11 tháng 9, 23 tháng 7 âm lịch, người bị hại: Đỗ Thiện Ngưu, nghề nghiệp: CEO công ty, nhà từ thiện. Hung thủ vẽ trên tay hắn một hình vẽ, chúng tôi vốn tưởng rằng đó là một con gà, kỳ thật là vẽ chim bồ câu. Trong phật giáo, truyền lưu một bức đồ giải miêu tả sinh tư luân hồi trong lục đạo, gọi là lục đạo luân hồi đồ, còn có tên là sinh tử chi luân đồ.
Chính giữa bức vẽ này, là bộ phận trục tâm của đại luân, vẽ ba loài động vật: Bồ câu, rắn, heo, lần lượt đại biểu cho Tam Độc Phật giáo: Tham, sân, si. Hung thủ lưu lại hình vẽ bồ câu, ám chỉ ác nghiệp của Đỗ Thiện Ngưu là Tham lam, chịu trừng phạt là Cắt Tim địa ngục -- Vì tranh danh đoạt lợi, không từ thủ đoạn lừa gạt, hấp dẫn quần chúng, đánh mất lương tâm, chết đi đọa tại địa ngục này.
Vụ thứ sáu, thời gian là ngày hôm qua, cũng chính là ngày 12 tháng 9, 24 tháng 7 âm lịch, người bị hại: Mã Kính Dân, nghề nghiệp: Công chức nhà nước. Hung thủ vẽ con rắn trên gương, tôi nghĩ hiện giờ mọi người đã biết, ý nghĩa Sân Khuể trong thập ác nghiệp, chịu trừng phạt là rút ruột địa ngục -- Kẻ so đo danh lợi, khi thiện sợ ác, vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, hại người ích ta, chết đi đọa tại địa ngục này."
Hàn Ấn bình tĩnh lại, cười áy náy nói: "Ngại quá, về vấn đề tôn giáo, tôi chỉ tạm thời đột kích một ngày một đêm, có nhiều chỗ có lẽ giải thích chưa đủ chuẩn xác, không biết ý chính mọi người có nghe hiểu được không?"
Hạng Hạo Nhiên gật đầu, lại phất tay với anh, ý bảo không thành vấn đề, bảo anh tiếp tục. Hàn Ấn loay hoay với máy tính vài cái, màn hình chiếu phía sau thu hồi ảnh của nạn nhân, thay vào đó là một bức vẽ. "Bức vẽ trên màn hình phía sau tôi, là bức vẽ tạm thời trước khi mở hội nghị, có chút thô sơ, xin mọi người thứ lỗi. Mọi người có thể nhìn thời gian đánh dấu phía trên. Vì ngày tháng Phật giáo dùng âm lịch để tính, cho nên thời gian phải kể tiếp theo chúng ta dùng âm lịch là chính. Như tôi vừa nói khi nãy, sáu vụ án đã xảy ra thời gian lần lượt là: Mùng một tháng bảy, mùng tám tháng bảy, 14 tháng 7, 18 tháng 7, 23 tháng 7, 24 tháng 7. Theo 《 Địa Tạng Bồ Tát bản nguyện kinh 》Theo như lời: Mỗi tháng âm lịch, mùng 1, mùng 8, ngày 14, ngày 15, ngày 18, ngày 23, ngày 24, ngày 28, ngày 29, ngày 30, là những ngày nặng nhẹ định kết tập chư tội, dân gian thường xưng là mười ngày trai Địa Tạng Bồ Tát. Mà thời gian xảy ra sáu vụ án, kỳ thật chính là sáu ngày trai trong mười ngày trai đó; Mà tháng 7, dân gian thường gọi là tháng cô hồn, truyền thuyết tháng này quỷ môn quan sẽ mở, âm khí nặng nhất, là tháng siêu độ vong linh. Cho nên có thể suy đoán thời gian hung thủ gây án đã được vạch kế hoạch ngay từ đầu, hắn muốn trong mười ngày trai của tháng cô hồn, tiến hành xét xử và trừng phạt kẻ mắc mười loại nghiệp trong thập ác nghiệp."
Hàn Ấn dừng lại, biết lúc này chắc chắn có người sẽ đưa ra nghi vấn, quả nhiên Hạng Hạo Nhiên lập tức hỏi: "Không đúng, thiếu một! Ngày 3 tháng 9, tức 15 tháng 7 âm lịch, không có vụ án tương tự phát sinh mà?"
"Đúng vậy! Tôi cũng rất nghi ngờ việc này, song tôi tin hung thủ nhất định sẽ không bỏ sót, có lẽ vì các loại nguyên nhân khác nhau khiến chúng ta bây giờ còn chưa phát hiện thi thể." Hàn Ấn đáp.
Hạng Hạo Nhiên gật đầu, nói với Lão Từ: "Sau hội nghị lập tức phát lệnh tới các phân cục huyện thành, các đơn vị, tiến hành tìm tra rộng rãi. Tuần tra có sót vụ án ác tính nào không, hoặc án mất tích khớp với thời gian ngày 3 tháng 9, hoặc một vài vụ án khác thường. Hạng Hạo Nhiên nói xong nhìn về phía Doãn Chính Sơn, là muốn trưng cầu ý kiến của ông, Doãn Chính Sơn tỏ vẻ đồng ý lại bổ sung: "Nếu có thể, chúng ta còn có thể hỏi ý các đơn vị anh em xung quanh thành phố, xem phía họ có xảy ra vụ án cùng loại không." Đám Lão Từ liên thanh nói đúng.
"Vậy kế tiếp tôi muốn nói một chút về miêu tả đường nét tâm lý tội phạm..." Hàn Ấn còn chưa dứt lời, liền thấy cửa phòng họp được đẩy ra, cục trưởng Đinh Học Tuyển mang theo vài người đi vào, mấy vị này đều mặc thường phục, vác cái bụng trống, dưới nách mang theo bao công văn đen, bộ dáng lãnh đạo. Lão Từ tinh mắt, liếc một cái đã nhìn thấy Quách Đức Thanh trong đó, tay ở dưới bàn chọt Hạng Hạo Nhiên, Hạng Hạo Nhiên sau khi kịp phản ứng, không nhịn được nhíu mày.
Đinh Học Tuyển nhiệt tình giới thiệu: "Vừa vặn tất cả mọi người ở đây, tôi giới thiệu chút, mấy đồng chí này là chuyên viên phá án của sở tỉnh, tới chỉ đạo chúng ta phá đại án 8.20, tôi tin dưới sự chỉ đạo của chuyên viên, chúng ta nhất định có thể phá án đúng kỳ hạn." Đinh Học Tuyển nói xong, dẫn đầu vỗ tay, trong phòng hội nghị liền vang lên tiếng vỗ tay lác đác. Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Đinh Học Tuyển theo thứ tự giới thiệu các vị chuyên viên cho mọi người biết, lúc giới thiệu đến một vị cuối cùng, hắn dùng một loại tư thái long trọng đẩy ra, kéo người nọ đến trước người, nói: "Vị này tôi không cần giới thiệu nữa chứ, mọi người hẳn rất quen thuộc, nguyên đội phó của chi đội ta Tiểu Quách, bây giờ người ta đã là đại giám đốc của tổ trinh sát hình sự sở tỉnh rồi, cũng là tổ trưởng tổ chuyên viên lần này!"
Kỳ thật Quách Đức Thanh chỉ là phó giám đốc, Đinh Học Tuyển cố ý giấu đi chữ "phó" kia, xem như cho gã mặt mũi rất lớn. Quách Đức Thanh đứng ở cuối đã sớm sốt ruột, lúc này liền dùng sức phất tay với mọi người, dáng vẻ chí đức ý mãn, "Mọi người đừng khách khí, đều là người mình cả, tôi về đây cũng như về nhà thôi, đâu đâu cũng thấy người thân cả." Quách Đức Thanh đưa tay chỉ chỉ, "Lão Từ, Tiểu Hạng đây đều là cộng sự tốt năm đó cùng tôi hăng hái chiến đấu, còn có Doãn cục, lãnh đạo cũ đã trợ giúp tôi, giáo dục tôi, nói thật ra tôi rất nhớ các cậu!" Quách Đức Thanh nói xong, có lẽ cảm thấy không đủ kịch tính, lại chủ động đi qua, vừa bắt tay, vừa ôm, làm cho vài người rất mất tự nhiên.
Hàn Ấn nhìn thế nghĩ thầm, nếu không có vẻ mặt cười giả tạo không hề có nếp gấp kia, nếu không từng nghe Phương Vũ nói ra mối rắm rối giữa họ, tình hình trước mắt quả đúng là tưởng rằng họ cùng kề vai sát súng, cùng là anh em tốt đồng lòng.
"Tốt lắm, Lão Doãn, người tôi giao cho anh rồi, anh nên chăm sóc tốt cho tôi. Vụ án tốt hơn nên phối hợp cùng chuyên viên, nghe ý kiến của người ta một chút." Đinh Học Tuyển nói với Doãn Chính Sơn xong, lại vỗ vai Quách Đức Thanh, "Có gì yêu cầu, cậu cứ nói với Lão Doãn, đừng ngại. Tôi còn có việc, không ở đây với các cậu nữa."
"Anh cứ đi đi, cứ đi đi..." Quách Đức Thanh đỡ cánh tay Đinh Học Tuyển, tiễn hắn đến ngoài cửa. Chờ khi quay đầu lại vào phòng hội nghị, Quách Đức Thanh liền thay đổi sắc mặt, vẻ khiêm nhường hòa ái đã không còn sót lại chút gì, thay vào đó là vẻ mặt ngạo mạn, gã dùng ngữ khí lãnh đạo chỉ thị: "Các cậu tiếp tục hội nghị, chúng tôi vừa tới còn chưa quen thuộc tình hình, trước hết quan sát thôi." Nói xong liền cùng vài người đồng hành ngồi xuống ghế bên tường.
Hàn Ấn liếc nhìn Hạng Hạo Nhiên, Hạng Hạo Nhiên làm một biểu cảm khinh thường, ý bảo tiếp tục, Hàn Ấn liền lấy ra một bản báo cáo để trước mắt, trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu nói: "Hung thủ liên tục gây án là đang theo đuổi một loại khống chế bản thân, trừng phạt người khác, tiến tới quyền lực cứu vớt xã hội. Tuổi tác hẳn khoảng 35 đến 50 tuổi, đàn ông tuổi này kinh nghiệm khá phong phú, càng đặc biệt mẫn cảm và điên cuồng với trách nhiệm, thành công, thất bại, thể hiện.
Trong những vụ án xảy ra hiện nay, rất rõ ràng hung thủ vô cùng quen thuộc tình hình của nạn nhân. Hắn nhất định đã từng theo dõi nạn nhân thời gian dài, hơn nữa từng cẩn thận quan sát, tiếp cận. Hắn biết nạn nhân khi nào sẽ xuất hiện ở những đâu, hắn biết thời gian nào gây án sẽ không có ai quấy rầy, hơn nữa có đủ thời gian thực hiện cái gọi là nghi thức giết người. Do đó, hung thủ có lẽ giống với những nạn nhân này, có một công việc khá danh giá, hoặc cùng tầng lớp với họ. Vì vậy, sự theo dõi của hắn, quan sát của hắn mới có thể cẩn thận và kín đáo như thế, cũng vì vậy đã nắm giữ rất nhiều nội tình mà người ngoài không biết đến.
Hung thủ phải là một kẻ làm nghề nghiệp trí tuệ, từng được giáo dục văn hóa tốt đẹp, tâm tư kín đáo, có năng lực tổ chức, trí tuệ cao hơn người thường, nhưng vấn đề có khả năng xuất hiện khi gây án đều được suy nghĩ cặn kẽ qua, đến mức có thể lẩn trốn mạo hiểm rất tốt.
Hung thủ có mê luyến sâu nặng với tôn giáo, hơn nữa là một loại cố chấp cuồng. Mà cố chấp cuồng đều có nhân cách kiểu vọng tưởng khá hiếm thấy. Song khác với bệnh tâm thần phân liệt, công năng trí lực của hắn không phát sinh thoái hóa, vì vậy vọng tưởng biểu hiện cực kỳ hệ thống, có trật tự. Do đó trong kết giao xã hội bình thường, hắn sẽ không lộ ra tính công kích, hơn nữa so với đại đa số mọi người còn thủ quy, thủ pháp hơn. Hắn nghiêm khắc trói buộc hành vi của mình, thậm chí sẽ không muộn giờ làm và cuộc hẹn, càng không có tiền án phạm tội.
Cố chấp cuồng đều có một loại tâm lý tự ti bản thân không thể tự nhận ra, thể hiện trong cuộc sống hiện thực đó là khá bảo thủ và cảm giác không an toàn. Mà cảm giác không an toàn lại sẽ dẫn đến một vài hành vi mang tính ép buộc. Cho nên, hắn thường này sẽ làm người ta có cảm giác không phô trương không bừa bãi. Tư thái xử sự cũng luôn nho nhã lễ độ, song hắn không giỏi đi sâu vào các mối quan hệ, cho nên bạn bè hắn sẽ rất ít. Đồng dạng, trang phục quần áo của hắn, xuất hành tiêu phí, cũng là khuôn mẫu không xa xỉ. Xe riêng của hắn, nhất định là ô tô loại kém thực dụng kinh tế, màu sắc là màu đen bảo thủ, trong xe sẽ cực kỳ sạch sẽ. Kỳ thật không chỉ ô tô, phòng làm việc của hắn, nhà hắn cũng dị thường sạch sẽ. Nếu có một ngày bạn đến nhà hắn, bạn sẽ phát hiện tất cả mọi thứ đều đặt ngay ngắn trật tự, thậm chí tương tự như bệnh nhân OCD vậy, viết số thứ tự lên một vài vật phẩm. Trong mỗi một phòng ở nhà hắn, bạn sẽ nhìn thấy rất nhiều ảnh của người bị hại, còn có các bộ sách tôn giáo miêu tả các địa ngủ được lật xem vô số lần, bạn còn có thể phát hiện một quyển nhật ký, phía trên ghi lại vô số oán hận, ảo tưởng, cùng cảm thụ khi gây án của hung thủ.
Hung thủ hẳn là lớn lên trong gia đình mồ côi, có một không gian độc lập, có khả năng ở với người già, hoặc ở một mình, hôn nhân có lẽ đã tan vỡ. Còn có một điểm cuối cùng: Hung thủ chỉ trong thời gian một năm, nhất định đã từng trải qua nhiều lần suy sụp, loại suy sụp này có lẽ chủ yếu đến từ hai phương diện gia đình và sự nghiệp..."
"Vị tiểu đồng chí này, xin hỏi cậu là ai?" Khi miêu tả của Hàn Ấn gần kết thúc bị Quách Đức Thanh cắt ngang.
Hàn Ấn cười đáp: "Tôi tên Hàn Ấn, công tác tại bộ môn tâm lý học phạm tội trường cảnh quan tỉnh, thân phận tạm giữ chức trong đội."
"À, là dạy tâm lý học phạm tội, tôi còn tưởng rằng cậu là thầy tướng số." Quách Đức Thanh khinh miệt nói.
Hàn Ấn nén giận, trên mặt vẫn tươi cười: "Cái này có thể là ngài đã hiểu lầm."
Quách Đức Thanh tỏ vẻ khinh thường phản ứng của Hàn Ấn, đứng phắt dậy, vô cùng đau đớn nói: "Các cậu phá án vậy đó à? Không chú trọng thực tế, không đi điều tra, ngồi trong phòng nghe một người miệng đầy cuồng tưởng như vậy chậm rãi nói, là có thể bắt được hung thủ sao? Khó trách hung thủ lại càn rỡ như vậy!"
"Tiểu Quách cậu đừng vội, để tôi giải thích cho cậu..." Doãn Chính Sơn vừa định giải thích, thấy Hạng Hạo Nhiên đang nháy mắt ra hiệu cho ông, liền dừng nói.
Hạng Hạo Nhiên chờ Quách Đức Thanh tỏ vẻ đủ rồi, từ chỗ ngồi đứng dậy, nhìn quanh mọi người nói: "Hàn trợ lý giải thích và phân tích tất cả mọi người đã nghe rõ chưa, đầu tiên tôi nhấn mạnh, đối với chi tiết vụ án nhất định phải nghiêm khắc bảo mật, đối với những người không có bất kỳ quan hệ gì với vụ án cũng không thể tiết lộ. Về phần công tác kế tiếp, đó là trong phạm vi miêu tả đường nét, cẩn thận điều tra rà soát quan hệ xã hội của tất cả người bị hại. Còn nữa, Lão Từ, sau đó lập tức dặn dò phân phát báo cáo miêu tả đường nét đến các phân cục thậm chí tới tay mỗi một cảnh viên. Được rồi, nếu không còn gì nghi vấn, vậy tan họp thôi!"
Hạng Hạo Nhiên dặn dò xong, mọi người ào ào lũ lượt nối đuôi nhau ra khỏi phòng hội nghị, Quách Đức Thanh hiển nhiên cảm thấy nhục mặt, đi thẳng đến trước mặt Hạng Hạo Nhiên, đỏ mặt tía tai nói: "Cậu có ý gì? Có phải không để ai vào mắt không?"
Hạng Hạo Nhiên cúi đầu chỉnh sửa tài liệu trên bàn, không hề phản ứng đến tiếng kêu của gã, sau đó cũng không thèm nhìn gã cái nào, cầm tài liệu trực tiếp đi đến cửa phòng hội nghị, đi tới cửa mới xoay người bỏ lại một câu, "Quách phó giám đốc, anh phải hiểu rằng, anh chỉ đến chỉ đạo phá án, không phải đến lãnh đạo phá án." Nói xong đá cửa mà đi. Còn Quách Đức Thanh phẫn nộ đứng tại chỗ, khớp hàm nghiến ken két, trong ánh mắt ngọn lửa thù hận hừng hực thiêu đốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook