Đêm Mưa Tử Thần - Anh Kỳ
-
C16: Chương 5.2
8h30 sáng ngày 11 tháng 9
Trong căn phòng tráng lệ, nam giới trần truồng một thân dữ tợn bị dây thừng trói chặt, mặt hướng ngoài cửa sổ quỳ gối trước cửa sổ lớn sát đất. Hắn rũ đầu, tựa như đang hướng thế nhân sám hối tội của hắn. Tầm mắt nhìn xuống, là một vũng máu đặc dính màu đỏ sẫm, theo vũng máu hướng lên trên, là chính diện của người đàn ông. Nhất thời, hình ảnh khiến người ta sợ hãi tiến vào tầm mắt: Người đàn ông từ lồng ngực đến bụng, toàn bộ bị cắt ra, bộ phận trên thân bị dây trói chỉ có thể nhìn thấy một đường lỗ máu thật sâu. Từ khoang ngực đi xuống máu me tung tóe, chảy tràn cả đất.
Trong phòng yên tĩnh dị thường, hơi thở khủng bố áp lực trôi nổi trong không khí, tràn đầy tận đáy lòng. Hiện trường cho cảnh sát nhiều năm kinh nghiệm như Từ Thiên Thành, trải qua vô số hiện trường phát hiện án như Hạng Hạo Nhiên, lúc này đều là vẻ mặt kinh hãi. Càng không cần nói đến Hàn Ấn, trong dạ dày anh đã bắt đầu khởi động, trong đầu một cái tên đang đảo qua đảo lại -- Jack Đồ Tể.
"Thời gian tử vong khoảng giữa 1 giờ đến 2 giờ sáng, đòn nghiêm trọng sau đầu không phải vết thương chí mạng, giống với những vụ án trước là bị siết chết. Lồng ngực đến rốn bị mở bung hoàn toàn, vật sắc cắt đứt động mạch chủ ngực, bụng, tim bị móc ra. Từ tình trạng lượng máu chảy và bắn tung tóe đến xem, là bị cắt sau khi đã chết. Trước mắt trong phòng này còn chưa phát hiện quả tim, phỏng chừng đã bị hung thủ mang đi..." Lâm Hoan ho nhẹ hai tiếng, giọng khàn khàn.
Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cô mặt mày xanh xao, hốc mắt đo đỏ, quầng mắt rất sâu, dáng vẻ rất tiều tụy, nhìn qua như đã lâu chưa nghỉ ngơi tốt.
"Thật là một gã điên!" Nghe giới thiệu khám nghiệm ban đầu của Lâm Hoan, Lão Từ nhịn không được mắng một câu.
"Không, hắn không phải người điên, người điên sẽ không cẩn thận như vậy." Hàn Ấn tiếp lời Lão Từ, "Người bị hại thân cao ít nhất hơn 1m85, tầm vóc lại to lớn, hung thủ hiển nhiên rất rõ ràng mình không cách nào thoáng cái đã siết chết được, vì vậy liền áp dụng đánh ngất hắn trước, sau đó mới tiến hành thủ pháp thắt cổ."
"Xem ra giống với những vụ án trước, hung thủ trước khi xuống tay đều trải qua mưu toan tường tận." Ánh mắt Hạng Hạo Nhiên dừng lại chỗ Lâm Hoan chốc lát, lại dời về trên người nạn nhân, lập tức theo thói quen nhíu chặt mày, vẻ mặt dị thường nghiêm túc. Người chết trước mắt thật sự khiến Hạng Hạo Nhiên đau đầu không thôi, bởi vì hắn chính là CEO kiêm chủ tịch xí nghiệp dân doanh lớn nhất thành phố -- Tập đoàn sữa Đỗ thị - Đỗ Thiện Ngưu.
Đỗ Thiện Ngưu, nuôi bò sữa lập nghiệp, sau khi hoàn thành tích lũy vốn ban đầu, thông qua thu mua kinh doanh xưởng sữa bò quốc doanh rất khá tiến vào ngành chế phẩm sữa. Trải qua nhiều năm dốc sức và phát triển, sản nghiệp sữa Đỗ thị từ một xưởng sữa bò nhỏ sắp vỡ nợ biến thân thành công ty thị trường trị giá gần trăm tỷ, trở thành xí nghiệp dân doanh quy mô lớn nhất, lợi nhuận nhiều nhất thành phố Xuân Hải.
Đúc ra xí nghiệp huy hoàng, chưởng môn nhân Đỗ Thiện Ngưu đương nhiên kể công to lớn, hắn cũng thuận lý thành chương trở thành tấm gương của các xí nghiệp, trở thành thần tượng của đông đảo những người gây dựng sự nghiệp. Đồng thời hắn chính là một nhà từ thiện lớn ra tay hào phóng, nhiều năm qua các hạng mục từ thiện đã quyên góp đạt trên triệu nguyên của Xuân Hải. Lúc nở mày nở mặt nhất, báo chí, TV mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tin tức về hắn. Khi đó ấn tượng hắn gây cho người ta, là một xí nghiệp thành thục có phong cách quý pháp, ôm ấp tình dân tộc và lòng đầy trách nhiệm, ái tâm.
Thế nhưng, theo bộc phát của "Sự kiện chất phụ gia" năm ngoái, khiến Đỗ Thiện Ngưu hoàn toàn từ thánh đàn ngã xuống, cơ hồ trong một đêm, hắn liền từ thần tượng sa vào "độc" phạm.
Sự kiện chất phụ gia của sản nghiệp sữa Đỗ thị bắt đầu vào đầu tháng bảy năm ngoái. Bệnh viện nhân dân 2 thành phố Xuân Hải trong vài ngày ngắn ngủi liên tục nhận khám vài bệnh nhân sỏi trong ống dẫn nước tiểu và sỏi trong thận, vì bệnh nhân đa số là trẻ em mới vài tháng tuổi. Bệnh viện cảm thấy kỳ quặc, vì thế cẩn thận hỏi phụ huynh. Từ miêu tả của phụ huynh biết được, những đứa trẻ này toàn bộ từng ăn sữa bột rẻ tiền xuất phẩm từ sản nghiệp sữa Đỗ thị. Cảm thấy tình hình nghiêm trọng, bệnh viện báo cáo tình huống lên cấp trên của bộ ngành liên quan. Sau khi nhận được báo cáo ca bệnh, ngành liên quan lập tức bắt tay vào triển khai điều tra.
Cho đến lúc này, sản nghiệp sữa Đỗ thị còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Đối mặt với chất vấn của bộ ngành cấp trên, đối mặt với nghi vấn của truyền thông, họ dùng thái độ phủ nhận với tất cả, cũng tuyên bố với bên ngoài: Chế phẩm sữa do Đỗ thị sản xuất, nguồn gốc sữa toàn bộ lấy từ nông trường nuôi dưỡng thiên nhiên, hơn nữa qua hơn một ngàn phương pháp kiểm tra đo lường vệ sinh phòng dịch mới đưa lên thị trường, tất cả sản phẩm cũng phù hợp với tiêu chuẩn chế phẩm sữa quốc gia, là vệ sinh và an toàn tuyệt đối.
Sau đó, dưới tình hình sản nghiệp sữa Đỗ thị bằng mọi cách giấu giếm và phủ nhận, sự tình tạm thời dịu xuống. Nhưng theo ca bệnh bộc phát quy mô lớn vào cuối tháng bảy ở Xuân Hải thậm chí các khu vực xung quanh, có người bệnh đã đạt tới hoại tử thận mức độ nghiêm trọng, cục diện bắt đầu không khống chế được. Ngành thượng cấp áp dụng biện pháp khẩn cấp, cưỡng chế sản nghiệp sữa Đỗ thị lập tức dừng sản xuất, cũng tiến hành kiểm tra đo lường phạm vi lớn với những sản phẩm này.
Vài ngày sau, kiểm tra hoàn tất, kết quả khiến người ta khiếp sợ. Kết quả kiểm tra cho thấy: Trong nhiều sản phẩm Đỗ thị sản xuất, đều chứa sản phẩm hóa chất nào đó vượt chuẩn sản phẩm sữa quốc gia, có thể dẫn đến bệnh về đường dẫn tiểu của trẻ sơ sinh. Mà trong sữa bột gây bệnh cho trẻ em đó, hàm lượng chất phụ gia cũng vượt qua giá trị bình thường gấp mấy trăm lần.
Đây không phải thứ cho bọn nhỏ ăn, đây rõ ràng là thuốc độc! Kết quả có thể tưởng -- xí nghiệp dừng sản xuất chỉnh đốn, sản phẩm bị dỡ khỏi quầy, cổ phiếu liên tục rớt giá, người phụ trách liên quan bị truy cứu trách nhiệm theo pháp luật vân vân. Nhưng xuất phát từ các loại nguyên nhân khác nhau, bản thân Đỗ Thiện Ngưu cuối cùng không hề bị truy cứu hình sự.
Đỗ Thiện Ngưu có cơ hội nghỉ xả hơi, liền bắt đầu chấn chỉnh lại. Hắn một mặt cực lực tẩy trắng bản thân, giải thích mình về sau mới biết chuyện chất phụ gia vượt quá mức quy định, hơn nữa trốn sạch xử phạt, còn công bố mình và xí nghiệp đều là nạn nhân. Đồng thời, hắn thông qua các loại đầu tư lớn quảng cáo mềm, cứng, lần nữa xây dựng bảng hiệu công ty sữa Đỗ thị.
Mặc dù sức ảnh hưởng của Đỗ Thiện Ngưu hiện tại đã không lớn bằng trước đây, nhưng xí nghiệp của hắn vẫn lãi thuế nhiều. Hắn và lãnh đạo thành phố có quan hệ ngàn tơ vạn sợi, cái chết của hắn nhất định sẽ chấn động cao tầng, trong cục cũng gánh chịu áp lực trước nay chưa từng có.
Quả nhiên, điện thoại di động của Hạng Hạo Nhiên vang lên.
"Doãn cục..."
"Tình huống thế nào?"
"Có chút phiền phức."
"Sau khi trở về, cùng Thiên Thành đến phòng làm việc của tôi một chút."
"Dạ." Y cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Lão Từ đối diện, sau đó lại đưa mắt tập trung trên người Đỗ Thiện Ngưu, hiển nhiên trong lòng họ đều đã cảm nhận được sự bức bách kia.
Lúc này, Phương Vũ đẩy cửa tiến đến, nói: "Hạng đội, người nhà và những người phụ trách của công ty đều tới rồi, chúng ta lần lượt nói chuyện hay nói luôn một thể?"
"Phía gia đình tôi và Lão Từ phụ trách, người của công ty, trợ lý Hàn cậu và Phương Vũ đi nói đi!" Hạng Hạo Nhiên dặn dò Hàn Ấn bên cạnh.
Kinh nghiệm công tác nhiều năm khiến Hạng Hạo Nhiên hiểu rất rõ, gia đình loại nạn nhân địa vị hiển hách, bối cảnh thâm hậu này rất khó đối phó. Nếu bạn tùy tiện phái một người qua đó hỏi, họ sẽ nghĩ không được coi trọng, nếu không hỏi ra được gì, ngược lại sẽ lọt vào vặn hỏi không ngừng. Cho nên loại thời điểm này Hạng Hạo Nhiên đều tự thân xuất mã, song y cũng biết rõ mình không đủ khôn khéo, cho nên cần kéo theo Lão Từ.
Mọi người đang định chấp hành mệnh lệnh của Hạng Hạo Nhiên, đột nhiên nghe được giọng khàn của Lâm Hoan: "A? Mọi người nhìn xem trên tay hắn vẽ gì kìa?"
Vừa nãy nhân viên cầm băng ca nâng thi thể lên cáng, Lâm Hoan phát hiện trên mu bàn tay người chết dường như vẽ vật gì đó, liền giơ cái tay kia lên, để cho mọi người nhìn.
Mọi người ngồi xổm xuống, kề sát vào cái tay kia nghiên cứu.
"Đây là hung thủ vẽ sao?" Lâm Hoan hỏi Hàn Ấn.
"Ừ, là dùng cọ nước vẽ." Hàn Ấn nói.
"Hình này là con chim sao?" Lão Từ hỏi.
"Hình như thế." Hạng Hạo Nhiên gật đầu nói, "Song cũng giống con gà con."
Phương Vũ kéo cái tay kia qua trước mắt, nói: "Giống con gà hơn một chút."
"Để lại hình một con gà con, ý là sao?" Hàn Ấn nhíu chặt mày nhìn chăm chú đồ án, "Nếu từ mô hình hung thủ chọn nạn nhân đến xem, thân phận của Đỗ Thiện Ngưu và chuyện thất đức hắn làm, hiển nhiên đều vô cùng ăn khớp. Thế nhưng hung thủ để lại một đồ án con gà con, hắn muốn ám chỉ gì? Chẳng lẽ Đỗ Thiện Ngưu còn có một mặt không muốn ai biết, tệ hại hơn sao?"
Hàn Ấn cùng Phương Vũ đi tới phòng hội nghị, ngồi bên trong là mấy người đàn ông quần áo chỉnh tề và một phụ nữ. Từ bảng tên trên quần áo họ đến xem, nam lần lượt là CEO chấp hành của công ty, tổng giám đốc tài vụ, cùng với bộ trưởng bộ bảo vệ, người đàn ông không có bảng tên tự giới thiệu nói là cố vấn pháp luật của công ty, người phụ nữ trẻ ngồi gần cạnh cửa đang lau nước mắt là thư ký Vương Vy của Đỗ Thiện Ngưu.
Phương Vũ bảo bộ trưởng bảo vệ ở lại, những người còn lại ra ngoài trước chờ. Cố vấn pháp luật tỏ ý muốn bảo vệ lợi ích của đương sự mình, kiên trì muốn ở lại. Phương Vũ đầu tiên là nhẫn nhịn, khách khí mời hắn ra ngoài chờ, luật sư lại không có mắt nhìn, không chịu dời bước. Phương Vũ phựt lửa: "Chúng tôi chỉ muốn biết một vài tình huống của Đỗ Thiện Ngưu, chứ có cho rằng họ là kẻ tình nghi đâu, con mẹ nó ông ở đây quấy rầy cái gì?"
Luật sư còn muốn đôi co, nhưng vừa nhìn dáng vẻ Phương Vũ như muốn đánh người, lại cân nhắc đắc tội với người của đội hình cảnh mình cũng không có chỗ gì tốt, mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn đi ra.
Phương Vũ phun một ngụm về phía bóng lưng của luật sư: "Mẹ nó, công ty thất đức này làm nhiều chuyện xấu quá, đến nỗi phải chột dạ vậy sao? Tôi thấy..."
"Được rồi, đừng gào nữa, làm chính sự thôi!" Hàn Ấn nghĩ Phương Vũ nói vậy trước mặt người của công ty người ta có chút không thích hợp, giống như chúng ta làm hình cảnh đặc biệt không có tố chất, liền chen vào tiến đến thúc giục hắn mau chóng đặt câu hỏi. Song, anh gấp rút thúc giục Phương Vũ làm việc, chính mình ngược lại không gấp gáp, mắt nhìn chằm chằm trên tường, nhìn rất cẩn thận, còn nồng nhiệt say sưa.
Trên tường phòng hội nghị công ty sữa Đỗ thị treo lớn lớn nhỏ nhỏ hơn mười lá cờ thi đua, cờ thi đua đều là của đơn vị hoặc cá nhân từng được Đỗ Thiện Ngưu quyên góp giúp đỡ. Khá sáng tạo là, trên cờ thi đua không khác gì hóa đơn, phía trên ghi chú rõ số tiền.
Theo bộ trưởng bộ bảo vệ nói, buổi tối cao ốc có tổng cộng sáu bảo vệ trực -- Bãi đỗ xe hai người, phòng quan sát, bảo vệ quầy tiếp tân mỗi chỗ hai người. Đêm qua bảo vệ trực không hề phát hiện có tình huống dị thường, trong máy theo dõi cũng không hiểu thị có nhân vật mờ ám ra vào. Nhưng sáng nay sau khi phát hiện sự cố, họ lại cẩn thận kiểm tra tòa nhà một lượt, phát hiện phòng thiết bị theo dõi tầng ba mươi chỗ phòng làm việc của chủ tịch Đỗ Thiện Ngưu bị hư hỏng. Họ nghi ngờ hung thủ từ lối thoát hiểm đi cầu thang lên, vì nơi đó không trang bị máy quay.
...
Tiếp nhận thẩm vấn cuối cùng là bí thư Vương Vi của Đỗ Thiện Ngưu, cô ta là người phát hiện nạn nhân đầu tiên. Để cô ta cuối cùng là muốn cho cô ta tỉnh táo lại, điều chỉnh tâm tình bị khiếp sợ, khi trả lời vấn đề suy nghĩ có thể rõ ràng hơn.
Vương Vi rất phối hợp kể lại tường tận hành trình công tác trong thời gian gần đây, những người quen biết Đỗ Thiện Ngưu, cùng với quá trình cô ta phát hiện thi thể. Cũng không có gì mới mẻ, không sai biệt mấy với lời của những quản lý cấp cao công ty trước đó. Có thể nghe có chút tẻ nhạt vô vị, Hàn Ấn lại bắt đầu nhìn quanh cờ thi đua trên tường.
Phương Vũ thấy Hàn Ấn có chút thất thần, nhịn không được nói: "Những lá cờ nát đó có gì hay mà nhìn, người như thế quyên góp nhiều hơn nữa cũng không ai ưa, đều là những trò lỏi mua danh cầu lợi."
Hàn Ấn gật đầu cười theo.
Có lẽ bị thái độ khinh thường và trào phúng của hai người chọc giận, Vương Vi đột nhiên phóng ra một câu nói: "Các người đừng dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Chủ tịch treo cờ thi đua ở đây, không phải muốn khoe khoang, mà muốn khích lệ mọi người luôn ghi nhớ cảm giác trách nhiệm với xã hội!"
Phương Vũ "hừ" mũi một tiếng, liếc cô ta.
Vương Vi càng thêm căm tức, mắt hạnh trợn tròn, nói: "Tôi biết các người nghĩ thế nào, các người căn bản không hiểu được Đỗ chủ tịch. Bây giờ là xã hội gì? Là xã hội hàng hóa, là xã hội kinh tế! Thứ gì cũng phải lo phí tổn, phải trả giá đắt! So với những việc thiện Đỗ chủ tịch làm, chút sữa bộ này thì tính là gì? Nói cho các người biết, Đỗ chủ tịch là xí nghiệp đáng tôn kính nhất tôi từng gặp, ông ấy vĩnh viễn là bậc thầy tinh thần của tôi! Tôi... tôi tin, Đỗ chủ tịch chắc chắn về sau mới biết trong sữa có chất phụ gia quá lượng."
Lần này lời Vương Vi nói rốt cuộc khiến Hàn Ấn chú ý tới cô ta, Hàn Ấn xoay người nhìn chằm chằm cô ta.
Vương Vi vừa nhìn chính là loại con gái trải đời chưa đủ, lại có tâm mưu tính rất mạnh, tinh thần non nớt nhưng lại thích ra vẻ sắc sảo, người như thế dễ dàng bị tẩy não nhất.
"Cô có biết giọng cô nói chuyện vừa rồi càng ngày càng nhẹ đi mang ý nghĩa gì không? Ý nghĩa rằng cô thiếu tự tin với lời nói của mình. Có vài vấn đề không phải cô tin hay không, mà vấn đề là cô không muốn tin." Hàn Ấn khẽ cười nói.
"Vậy anh làm sao biết đây không phải sự thật?" Vương Vi mỉa mai trả lời.
"Cô làm thư ký chủ tịch bao lâu rồi?"
"Khoảng một năm rưỡi, làm sao vậy?"
"Trong một năm rưỡi này, chuyện của công ty cô đều biết rõ ràng hết chứ?"
"Đương nhiên!"
Hàn Ấn trầm ngâm chốc lát, đột nhiên chuyển chủ đề: "Nói về lý giải của cô xem, bình thường một vài công ty hoặc một vài nhân sĩ thành công, mục đích họ làm từ thiện là gì?"
Vương Vi thoáng suy nghĩ một chút, nói: "Có khi là xuất phát từ quảng cáo thương hiệu công ty, cũng có vài nhà giàu mới nổi khoe khoang, có khi là mua danh cầu lợi vơ vét tư bản, có khi là che mắt người để rửa tiền, còn lại là những người có cảm giác trách nhiệm với xã hội như chủ tịch chúng tôi, thật tình hồi báo xã hội."
"Những gì cô nói rất toàn diện cũng rất thực tế." Hàn Ấn gật đầu, "Tôi muốn nói là, chỉ nhìn kết quả, quả thật có rất nhiều người gặp phải cuộc sống khó khăn nhận được giúp đỡ từ những công ty hoặc cá nhân từ thiện này. Chỉ kết quả thôi, như vậy đủ rồi. Cho nên mặc kệ họ xuất phát từ mục đích gì, hành vi này đều đáng tôn trọng, nhất là loại người cuối cùng cô nói. Song, tôi không tán thành đánh giá của cô với chủ tịch của cô."
Hàn Ấn chỉ vào mấy lá cờ thi đua trên tường, tiếp tục nói: "Những lá cờ thưởng này đã ghi chép các cô tháng năm tháng sáu năm ngoái từng quyên góp vài khoản tiền, chỉ số tiền thôi so với lúc trước đã lớn hơn rất nhiều, hơn nữa phương hướng quyên góp chủ yếu là viện phúc lợi trẻ em và trẻ em tàn tật. Tôi nhớ rằng, khi đó xã hội hẳn không cử hành hoạt động từ thiện gì lớn, cho nên có loại cảm giác bất ngờ."
"Thế có là gì? Chủ tịch quyên tiền vốn là tùy tâm trạng, không có quy luật gì." Vương Vi chẳng hề để ý nói.
Hàn Ấn cười cười, nói: "Nhưng tôi lại cẩn thận nhớ tới, khoảng tháng năm năm ngoái, sản phẩm của công ty sữa Đỗ thị các cô ở Hong Kong và một vài khu vực nước ngoài bị kiểm tra ra có chất phụ gia vượt tiêu chuẩn, sản phẩm bị hạ kệ, các đại lý yêu cầu trả hàng. Mặc dù báo chí quốc nội ít đề cập, song truyền thông internet dẫn ra các bản tin nước ngoài thảo luận rất kịch liệt, tạo thành không ít ảnh hưởng xấu cho công ty các cô. Sau đó công ty các cô tiến hành một ít bổ cứu, còn quyên ra vài khoản tiền từ thiện thật lớn. Tôi nói có đúng không?"
"Đúng... rồi." Vương Vi chần chừ đáp, không biết Hàn Ấn muốn nói cái gì, "Cho dù chúng tôi quyên tiền không phải thành tâm, là để bảo vệ danh dự thương hiệu, có thể như anh vừa nói đó, chúng tôi cũng đã trợ giúp rất nhiều trẻ nhỏ mà!"
"Thình lình nâng cao số tiền quyên góp phạm vi rộng, hơn nữa chủ yếu hướng trẻ con, cô không biết phương diện này có chứa tâm lý chuộc tội sao?" Vẻ mặt Hàn Ấn trịnh trọng chất vấn, "Rút một đám lông của cừu, lắp vào trên người một con cừu, thế có công bằng không? Đây không phải là một loại thương tổn sao? Đây là từ thiện sao?"
"Đúng đó! Cô bây giờ còn dám nói, chủ tịch các cô trước đó không hay biết sao?" Phương Vũ hùa theo chất vấn nói, sau đó có lẽ còn cảm thấy chưa đủ kích thích, thay giọng điệu giáo huấn, "Con bé này, trở về ngẫm kỹ lại đi, đừng dối mình dối người nữa, sùng bái mù quáng bằng ngu xuẩn!"
Vương Vi cắn môi, dùng ánh mắt căm thù nhìn Phương Vũ, cuối cùng đột nhiên đổi tính, ánh mắt thay đổi, thả giọng mềm nhũn: "Anh cảnh sát này, anh có bạn gái không? Có thể cho em số điện thoại anh không?"
"Không có, nhưng tôi khuyên cô đừng làm bạn với người như chúng tôi, vì chúng tôi chung quy có thể nhìn ra cô đang nói dối!" Phương Vũ cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ thâm trầm nói.
"Xí! Đừng tự mình đa tình nữa! Tôi hỏi anh, chỉ là muốn xác nhận phán đoán của tôi -- Loại người đàn ông nhỏ nhen, khắc nghiệt như anh căn bản không đứa con gái nào thèm thích!" Vương Vi hất đầu, hếch miệng, vẻ mặt khoái cảm sau báo thù.
"Cô..." Phương Vũ á khẩu không trả lời được, vội vàng nhìn trên mặt đất, muốn tìm một khe hở...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook