Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 20: Có thật lòng hay không?

Lãnh Tiếu Tiếu đứng ở trên cầu vượt, nhìn dòng xe và đám người chạy qua chạy lại, nghe đầu kia điện thoại Lữ Duy Duy tức giận mắng, nhớ lại mình nửa năm trước lúc rời đi này kéo xuống đau đớn khắc sâu.

Vốn là vài phần có chút quên lãng, đang nghe thanh âm của anh ta một khắc kia hình như lại tất cả trở lại trong đầu.

"Tiếu Tiếu? Cậu vẫn còn nghe sao?" Lữ Duy Duy tức không nhịn nổi, mắng nửa ngày cũng không nghe được Tiếu Tiếu đáp lại.

"Tớ đây, Duy Duy, tớ đang ở bên cạnh công viên Phúc Hi, cậu đến đây với tớ đi?" Giờ khắc này, Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên cảm thấy mình hết sức cô đơn.

Về đoạn tình cảm kia, Lữ Duy Duy biết rõ ràng nhất, cô biết Lãnh Tiếu Tiếu trước đây đối với anh ta là tình cảm sâu đậm, lúc đó cô cũng thấy được, đoạn thời gian anh ta nói lên lời chia tay kia, Lãnh Tiếu Tiếu tuyệt vọng và sa sút đến cỡ nào.

"Được, Tiếu Tiếu, cậu đừng buồn, một lát nữa tớ sẽ đến, cậu chờ tớ!"

Sau khi Lữ Duy Duy cúp điện thoại, đột nhiên phát hiện lái xe taxi ở bên trong xe len lén quan sát cô, con mắt cô trừng lớn, hung tợn hầm hừ, "Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua mỹ nữ sao? Lái nhanh một chút, tôi muốn đến công viên Phúc Hi!"

Lái xe bị cô rống bảy tám phần choáng váng, vội vàng thu hồi ánh mắt, tăng tốc đi về phía trước!

———– tuyến phân cách Tử Thu —————–

Hàn Trạch Vũ ngồi ở trước quầy bar vòng cung, nhẹ lắc lư ly rượu trong tay, chất lỏng màu vàng óng trong ly bị lắc nhẹ nhàng tràn ra, khóe môi anh hơi giương lên, anh hơi ngửa đầu, ly rượu trong tay liền trống rỗng.

"Này, trai đẹp, một người sao? Có muốn tôi giúp anh hay không?" Một thanh âm hết sức ẻo lả vang lên bên người Hàn Trạch Vũ.

Vẻ mặt của Hàn Trạch Vũ chán ghét quay sang, lại thấy tay Lục Tề Phong vểnh lên hết sức ưu nhã ngón tay xếp thành hình hoa lan, dịu dàng khoác lên trên vai của anh.

"Tề Phong, cậu ở đây làm cái gì nha? Cậu không sợ lòng của đống phụ nữ kia tan vỡ sao?" Hàn Trạch Vũ cười nhạo một tiếng, nhìn đám phụ nữ cách đó không xa kia thất vọng cộng thêm vẻ mặt đau lòng, rầm rĩ nói về phía Lục Tề Phong.

"Ha ha, muốn chính là loại hiệu quả ở chỗ này, hôm nay liền muốn yên tĩnh, tránh khỏi đám phụ nữ kia cũng như ruồi bọ nhìn chằm chằm không thả."

Lục Tề Phong nhún nhún vai không sao cả, ngồi xuống bên cạnh Hàn Trạch Vũ, một cánh tay vẫn gắt gao khoác lên vai anh, cả thân thể cơ hồ cũng đang giắt trên người anh.

Một màn này khiến tròng mắt của đám phụ nữ chung quanh đều muốn rớt xuống đất, thật là phí của trời nha, hai người đàn ông khí khái anh hùng như vậy lại là GAY? My god! Quá làm cho phụ nữ đau lòng rồi!

Mà đám phụ nữ chung quanh xôn xao cũng làm cho hai người phụ nữ vẫn ngồi lẳng lặng ở góc chú ý đến Hàn Trạch Vũ và Lục Tề Phong, khi thấy hành động của Lục Tề Phong thì một người phụ nữ trong đó trừng lớn mắt, cô đứng lên, mang theo một chút hiếu kỳ lặng lẽ đến gần.

Hàn Trạch Vũ nghe được lời nói của Lục Tề Phong có chút kinh ngạc cũng có chút buồn cười, anh nhìn Lục Tề Phong một cái, "Cậu còn có thời điểm ngại phụ nữ làm phiền? Đây cũng không phải là Lục Tề Phong mà tớ, người nào không biết Phong Thiếu Gia cậu phụ nữ bên cạnh nhiều không kể siết?"

"Cậu đây khoan hãy nói, trong khoảng thời gian này bên cạnh tớ thật sịuw chỉ có một người phụ nữ!"

"Con nhím nhỏ của cậu sao? Xem ra lần này là cậu nghiêm túc rồi, cậu không sợ bị cô ấy nhìn thấy, phá hư mưu tính săn bắt của cậu sao?"

"Nghiêm túc?" Lục Tề Phong hừ lạnh một tiếng, giống như nghe được mộtchuyện cười lớn gì, anh cười như không cười liếc Hàn Trạch Vũ một cái.

—————————–

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương