Đêm mịt mù
-
Chương 15:
“Hôm nay trời nắng đẹp nên sau này cứ gọi là Dương Dương đi, tuổi nhỏ như vậy nhất định phải vui vẻ đó."
"Mẹ, mẹ từ đâu nhặt về cái đứa nhỏ này, nên gọi nó là hoa tiền mới đúng."
"Ai dô, nó còn nhỏ như vậy, tiền ăn đáng bao nhiêu chứ, nhà mình lại không thiếu một đôi đũa, cứ để nó làm cháu gái mẹ đi."
"Mẹ cũng thật có lòng......nhưng sau này nếu nó đi học thì phải làm sao?"
"Hai người không cần lo, mẹ có lương hưu mẹ sẽ nuôi nó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Dương Dương không cần lo lắng, sau này đây sẽ là nhà của con, không ai có thể bắt nạt con nữa."
"Bà ơi, chú và dì đều không thích cháu, bọn họ có đuổi cháu đi không?"
"Không đâu, chúng nó không dám đâu, bây giờ cháu chính là cháu gái của bà."
Trong đám cháy, mọi thứ đều đang bốc cháy, khói đen mù mịt không nhìn thấy gì hết, lửa bùng lên mạnh mẽ bén vào bức tường, bọn họ nói: "Dương Dương, con mau đi đi."
"Vậy mọi người thì sao?"
"Chúng ta lát nữa sẽ ra."
Cứu mạng, hãy cứu bọn họ.......
Tiếng nổ dữ dội vang lên, trong ánh lửa ngút trời mọi thứ đều bị nuốt chửng. Bốn bề trong phút chốc biến thành khu vực chết chóc, thân thể Mạc Ương không theo khống chế quỵ ngã rơi vào một hố đen lạnh buốt xương. Cô kinh hoàng chạy liều mạng chạy về phía nơi nước đang chảy, cả quãng đường đều bất lực khóc lóc kêu gào như muốn tìm lối ra, chưa đi được mấy bước thì dưới chân bước hụt....... Bên tai vang lên tiếng động, hình ảnh trong mộng biến mất, Mạc Ương mở choàng mắt, trên trần nhà nhiều thêm một cái mạng nhện mới đan xong đang nhẹ nhàng lay động khi bị gió thổi vào từ khe hở cửa sổ. Cô nhìn lên đó một lúc, thở ra một hơi, từ trên giường ngọ ngoạy ngồi dậy. Sao lại mơ đến chuyện này nữa chứ. Trong căn phòng chật hẹp không tiếng động, ánh mắt cô tối tăm từ trên giường bước xuống.
Băng qua con đường để đến trường, một tấm bảng tuyên truyền cực lớn mới được dựng lên thu hút sự chú ý của cô. Cô đến gần xem, thì ra là đồn cảnh sát đang muốn thu thập thêm manh mối về vụ tai nạn giao thông xảy ra đợt trước từ người dân sống quanh đây. Có lẽ, cách ngày phá được vụ án không còn xa nữa. Mạc Ương cúi đầu xuống giơ chân day nát chiếc lá khô héo trên mặt đất.
Đến trước cửa trường học, tất cả đồng loạt một màu đồng phục lam trắng đang thong thả đi vào trong trường học, có một số ít đang tụ tập ở quán ăn vặt bên đường, đầu người nhấp nhô di chuyển trong ánh nắng ban mai dịu nhẹ, không khí náo nhiệt.
Mạc Ương hoà theo dòng người đi vào trường học, ánh mắt lướt về bên kia thì nhìn thấy Trịnh Minh Trạch đang đứng đó nói chuyện với một người phụ nữ, cô còn chưa kịp thu hồi tầm mắt thì Trịnh Minh Trạch cũng đã nhìn thấy cô.
"Hi! Chào buổi sáng Mạc Ương."
Mạc Ương dừng bước, nặn ra một nụ cười nhàn nhạt: "Chào."
Hai người rõ ràng hôm qua mới vừa quen biết nhưng nghe giọng điệu của Trịnh Minh Trạch cứ như hai người đã quen biết từ rất lâu rồi, cô rất không thích kiểu cảm giác tự làm thân quái dị này.
Trịnh Minh Trạch đương nhiên không đọc được ý nghĩ trong đầu cô, lại nói chuyện tiếp với người phụ nữ bên cạnh: "Mẹ, đây là bạn học cùng lớp của con."
Người phụ nữ nhìn về phía cô, khuôn mặt tiều tuỵ trắng bệch.
Mạc Ương ngượng ngùng gật đầu: "Chào....dì ạ."
Cô dán mắt vào gương mặt người phụ nữ rồi ngẩn người, trong lòng như có gì đó đang ầm ầm sụp đổ. Người phụ nữ không hề nhìn cô, vỗ nhẹ vào vai của Trịnh Minh Trạch nói: "Được rồi, mau vào lớp đi."
Khuôn mặt này cô không thể nào không nhận ra! Cho đến khi vào trong lớp học, Mạc Ương vẫn như người mất hồn. Mẹ của Trịnh Minh Trạch chính là người phụ nữ bị chụp trộm cô đã từng nhìn thấy khi mở album ảnh lưu trong điện thoại của người tài xế kia. Đây tuyệt đối không phải là sự trùng hợp, lẽ nào bức ảnh gia đình đó chính là ảnh chụp gia đình của Trịnh Minh Trạch? Nếu như vậy thì Mạc Ương chỉ cảm thấy đám sương mù trong lòng lại ngày càng dày đặc hơn, rất rõ ràng, hiện tại cô đã sắp chạm đến được bí mật của người tài xế đó, mục tiêu của ông ta chắc là gia đình của Trịnh Minh Trạch, không thì cũng là bố mẹ của cậu ta. Từ biểu cảm hả hê như trả được mối thù lớn của người tài xế đêm hôm đó có thể đoán được, ông ta giết người vì thù hận. Ngoài việc này ra thì Trịnh Minh Trạch âm thầm theo dõi cô cũng rất kì lạ, Mạc Ương quan sát Trịnh Minh Trạch đang trực nhật quét dọn trước cửa lớp, từ lần gặp đầu tiên cô sớm đã phát giác ra cậu ta đang cố gắng làm thân hòng muốn kéo gần khoảng cách với cô, nhưng cô cũng đã hỏi rồi, từ biểu cảm của cậu ta có thể thấy cậu ta không hề nhớ ra cô vậy thì chỉ có thể là một nguyên nhân khác.
"Bố tớ......bị tai nạn chết rồi." Bên tai cô vang lên câu Trịnh Minh Trạch nói không lâu trước đây. Lúc đó hai người cũng chỉ mới quen biết mà cậu ta đã thản nhiên tâm sự chuyện gia đình với cô, hành vi này hoặc là người yếu đuối gặp ai cũng muốn tìm an ủi không thì chính là cố ý. Cố ý nói vậy nếu không phải để thăm dò thì có thể là gì chứ. Đôi mày của Mạc Ương từ từ nhăn lại thành một cục.
"Tuần sau, trường học chúng ta được phía trên yêu cầu tổ chức cuộc thi viết văn, mỗi lớp bắt buộc phải có người tham gia, giải nhất có ba người, giải nhì năm người, ngoài ra còn có giải ba và một vài giải khuyến khích nữa, tất cả các giải đều có tiền thường và phần thưởng, đến lúc đó không chỉ có giấy chứng nhận mà trường học cũng sẽ cấp giấy khen cho các em, nếu muốn tham gia thì đừng bỏ lỡ đó." Giữa tiết, Trương Linh đứng trên bục giảng bộ dạng thờ ơ nói về chuyện cuộc thi viết văn, Mạc Ương chẳng buồn bận tâm nằm bò ra bàn đợi hết tiết, quay quay chiếc bút trên tay.
Thấy không có ai đáp lời Trương Linh lại nói: "Giải nhất được thưởng 300 tệ, mặc dù không nhiều nhưng cũng xem như vẻ vang."
300 tệ...... Mạc Ương đảo con ngươi, ngay lập tức ngồi thẳng dậy.
"Thưa cô, nếu đoạt giải thì thật sự có thể lên sân khấu nhận giải ạ? Là lãnh đạo nhà trường trao giải ạ? Có chụp ảnh kỉ niệm không?" Tần Tuyết giơ tay lên hỏi.
Trương Linh ừ một tiếng: " Phải, cuộc thi thế này ba năm mới có một lần, khó đoạt giải cho nên trường học rất chú trọng, các em muốn tham gia thì phải tích cực một chút, sau khi đoạt giải sẽ được lãnh đạo nhà trường trực tiếp trao giải đó."
"Thưa cô, vậy chủ đề là gì ạ?"
"Chủ đề cuộc thi là sinh mệnh."
"Hả?" Bên dưới là một mảnh rì rầm trò chuyện: "Đây là kiểu chủ đề gì chứ, lỗi thời quá đó."
"Đúng đó, chủ đề này đã bị viết đến nhàm rồi, chỉ có bọn tiểu học mới viết thôi."Trương Linh cũng lười phải nói: "Tình hình cụ thể thì hỏi giáo viên ngữ văn của các em, nếu muốn tham gia thì tự đến chỗ Tần Tuyết đăng kí, được rồi, tan học."
Lời nói vừa dứt, chỗ ngồi của Tần Tuyết đã chật kín người, xem ra tiếng oán trách vừa rồi của mọi người đều là giả, Mạc Ương thấy phiền nên cầm bình nước đi ra khỏi lớp. Trong phòng trà nước người cũng đông như kiến, cô im lặng đứng xếp hàng ở đằng sau. Qua được một lúc, sau lưng vang lên mấy tiếng cười giễu cợt: "Này, nhìn xem, nhị sư tỷ đến kìa."
Quay đầu lại, trên hành lang một cô gái thân hình mập mạp tay cầm bình nước đang dè dặt cẩn thận đi xuyên qua dòng người, cả người lom khom, mái tóc che khuất bên mặt, đối diện với ánh mắt ghét bỏ bắn đến từ xung quanh, trong mắt cô hiện rõ sự sợ sệt, giống như cô ấy vốn không quen xuất hiện ở nơi có nhiều người như thế này, là Vương Văn Tĩnh. Mạc Ương ngưng mắt nhìn khuôn mặt cô ấy, trong đầu bất giác hiện ra cảnh tượng tối đó trong khu nhà thí nghiệm, cô ấy co ro trong góc tường, giống như con thú nhỏ hoang mang đang bị mắc kẹt. Cô ấy đi vào giữa đám người, các bạn học xung quanh thi nhau lộ ra biểu cảm khinh thường chế nhạo, có mấy nam sinh liếc mắt ra dấu với nhau đi lên phía trước giống như cọc gỗ chặn trước mặt cô ấy, hướng về cô ấy dùng sức xô đẩy: "Nhường đường chút, ai ya, hành lang sao tự nhiên lại chật như vậy, muốn đi qua cũng không đi được!"
"Haizz." Bên cạnh có một nữ sinh giả vờ than thở: "Nhị sư tỉ mà đến chỗ nào thì chỗ đấy cũng trở nên chật trội ngay tức khắc, đường đi có rộng đến cỡ nào cũng chứa không nổi cái thân hình béo ục của chị ta."
Vương Văn Tĩnh bị chặn ở đó muốn động đậy cũng động không được, cả khuôn mặt đỏ bừng vì bị chèn ép nhưng âm thanh phản kháng lại nhỏ như muỗi kêu: "Tránh ra, mọi người tránh đường hộ chút."
Cô ấy vừa động thì đống thịt trên người cũng rung rinh theo, nhìn bộ dạng quẫn bách của cô ấy mọi người xung quanh đều không nhịn được mà cười như được mùa: "Nhìn cái đống thịt này này, ôi mẹ ơi, thật không hổ danh là nhị sư tỉ, đúng chuẩn một nữ Trư Bát Giới!"
Trong khi mọi người đang cười thì có một nam sinh nhân lúc Vương Văn Tĩnh không chú ý giật rơi bình nước của cô ấy.
"Này! Bình nước của tớ." Cô ấy kinh ngạc hô lên một tiếng đang muốn nhặt lại thì bị nam sinh đó chặn lại: "Thách mày dám đẩy tao một cái đấy~"
"Bạn......." Vương Văn Tĩnh sợ hãi rụt tay lại, nước mắt đong đầy trong đôi mắt.
Tiếng cười xung quanh lại càng vang dội hơn: "Ha ha ha, nhìn bộ dáng hèn mọn của cô ta kìa."
Cô ấy vừa xấu hổ vừa ảo não cố chen về phía trước: "Nhường tớ đi qua." Nhưng lại bị bọn nam sinh tay chân lúa xúa đẩy ngã xuống đất, một tiếng bịch vang lên, hai tay chống xuống đất xoa xoa đầu gối, vụng về bò dậy.
"Ha ha, thật là đần độn!"
Trong tiếng cười chế nhạo, bình nước cũng bị mấy người khác đá tới đá lui lăn qua lộn lại vài lần rồi lăn đến dưới chân của Mạc Ương, nhân lúc mọi người đều đang cười to chế nhạo, Mạc Ương ngồi xuống nhẹ nhàng nhặt bình nước lên. Tiếng chuông vào tiết vang lên, đã cứu được tất cả. Đám người vốn đang tụ tập thành đoàn rất nhanh đã tản ra trở về các lớp học, chỉ còn lại tiếng cười chói tai vẫn đang vang vọng trong không gian. Vương Văn Tĩnh bò dậy từ dưới đất lấy tay lau vội khuôn mặt ướt nước mắt, ánh mắt lướt một vòng dưới nền đất rất nhanh đã đối diện với đôi mắt của Mạc Ương ở cách đó mấy mét.
"Bạn........" Cô ấy hiển nhiên vẫn nhớ rõ cô nhưng lời vừa nói ra lại lập tức im lặng, trong đôi mắt ừng ựng nước mang theo sợ sệt, đứng nguyên tại chỗ không dám nhìn lại.
Mạc Ương đi từng bước đến bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng đặt bình nước vào trong tay cô ấy rồi mặt không biểu cảm rời đi. Hành lang trở về với sự yên tĩnh, Vương Văn Tĩnh nhìn theo bóng lưng gầy yếu càng đi càng xa đó cho đến khi Mạc Ương vào trong lớp học cô ấy mới hồi thần đưa tay lau đi giọt nước mắt còn sót lại trên khoé mắt, từ trong khoang mũi phát ra vài tiếng sụt sịt.
Giáo viên bộ môn chưa đến nên trong lớp tiếng ồn ào huyên náo vẫn chưa dừng lại, Tần Tuyết lật xem danh sách trên tay quay đầu hỏi Mạc Ương: "Ương Ương bạn có tham gia không?"
Mạc Ương liếc mắt nhìn qua tờ danh sách trên mặt bàn, bên trên ghi tên của mười mấy người bao gồm cả Tần Tuyết và Lâm Hạ.
"Tớ thấy khó lắm, nhiều người đănh kí như vậy mà."
"Sợ gì chứ." Tần Tuyết kéo tay áo cô: "Cứ thử đi, không thử làm sao biết mình không thể chứ, hơn nữa cậu không nghe thấy sao nếu như đoạt giải thì sẽ được trao giải trước mặt toàn trường đó, được nhiều người chứng kiến như vậy oai quá luôn đó chứ."
"Uh." Mạc Ương mấp máy miệng.
"Hey, nếu như tớ đoạt giải thì tớ sẽ khoe bố tớ trước tiên để cho ông ấy biết tớ giỏi giang cỡ nào." Tần Tuyết cảm khái rồi nói tiếp: "Bạn đăng ký đi, bạn viết văn tốt như thế cơ hội giành giải cao hơn tớ nhiều."
"Thật sao?"
Tần Tuyết biểu cảm khó tin nhìn qua: "Bạn không bị sao đó chứ, bạn không thấy mỗi lần tiết ngữ văn thầy Nguỵ đều đọc đi đọc lại bài văn của bạn sao, còn có, lần thi trước điểm văn của bạn cao nhất lớp đó."
Mạc Ương hồi tưởng lại thì phát hiện tình hình của cô trái ngược hoàn toàn so với những gì Tần Tuyết nói, thầy ngữ văn Nguỵ Khang nhìn như có vẻ rất thưởng thức tài văn chương của cô nhưng mỗi lần trên lớp đọc bài văn xuất sắc nhất chưa từng có của cô, thậm chí thầy còn gọi riêng cô ra để phê bình nói văn của cô sáng kiến không tệ nhưng quá nặng nề, đen tối cả bài văn đều sử dụng từ ngữ quá mức cực đoan, u ám.
"Ai nói vậy." Cô nói với Tần Tuyết: "Thầy ấy mỗi lần đọc bài văn hay chưa bao giờ đọc của tớ, thầy ấy còn mắng tớ nói bài văn tớ viết đều quá u ám, nói tư tưởng của tớ có vấn đề, nhất quyết bắt tớ phải thay đổi phong cách hành văn viết gì đó tươi sáng tích cực hơn chút."
Tần Tuyết cười luôn: "Cho nên? Tại sao bạn lại viết như thế chứ?"
Mạc Ương đưa tay chống cằm giọng điệu thâm trầm: "Làm gì có, tớ chẳng qua chỉ viết theo sự thật mà thôi."
Viết theo sự thật mà thôi..........
Ánh mắt cô ảm đạm trong chốc lát, Tần Tuyết nắm tay cô: "Được rồi, vậy bạn hãy đăng ký để chứng minh bản thân, nói không chừng có người nào đó sáng mắt thích bài văn của bạn thì sao."
Thấy cô vẫn im lặng Tần Tuyết nhướng mày nói: "300 tệ đó nha, giải nhì cũng được 150 đó."
Ngón tay Mạc Ương viết lên bàn hai chữ "sinh mệnh", sau khi viết đi viết lại vài lần, cô từ tốn nói: "Vậy được, tớ đăng ký."
"Hi Hi, chỉ đợi mỗi câu này của bạn đó."
Kết thúc một ngày, màn đêm lại lần nữa bao trùm lên tất cả. Mạc Ương một mình bước trên đường, gió đêm thổi xào xạc làm cho cả người từ trên xuống dưới đều run rẩy, hình như nhịp tim đập có chút bất thường, trực giác nói với cô lại sắp có chuyện rồi.
Một lúc sau, trên con đường vắng người qua lại trước mặt có một người say sỉn đang liêu xiêu đi đến, Mạc Ương đứng người, bước từng bước lớn để tránh cho thật xa. Tên say rượu thấy vậy, dùng giọng lơ mơ không rõ ràng mắng cô: "Mày bị điên à, nghĩ mình là tiên trên trời chắc! Cũng không nhìn tự nhìn lại mình xem."
Cô không thèm để ý, ôm lấy cặp sách chạy thật nhanh. Qua được một lúc, bên tai lại nghe thấy có người gọi tên cô, quay đầu lại thì là Tề Trạm đang trong bộ đồng phục cảnh sát, trên tay cầm đèn pin.
"Hi! Thì ra là anh......" Mạc Ương âm thầm thở phào một hơi.
Tề Trạm đi về phía cô: "Phải, mà em làm sao thế nhìn có vẻ rất kinh hoảng."
"À, không sao." Mạc Ương mỉm cười nói: "Vừa rồi ở bên kia đụng phải một người đàn ông cả người toàn mùi rượu nên có chút sợ hãi."
"Không sao chứ?" Giọng điệu của Tề Trạm lộ ra chút quan tâm: "Gần đây anh đều đi tuần ở bên này, sẽ chú ý nhiều hơn."
Đi đến dưới đèn đường, sắc mặt của anh ta đột nhiên thay đổi bật thốt lên một câu: "Trên mặt em sao lại nhiều thêm nhiều vết thương như vậy?"
Mạc Ương giật mình cô đã quên khuấy việc này, vội vàng tìm cớ lấp liếm: "Chuyện là mấy vết thương khi trước của em vốn dĩ cũng sắp khỏi rồi, kết quả sau đó lại không cẩn thận trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống nên mới thế này, nhưng không sao đâu ạ."
"Thật sao." Tề Trạm hai mày chau lại ngưng mắt nhìn cô, biểu cảm ngưng đọng qua cho đến khi Mạc Ương ngại ngùng cúi đầu xuống, anh mới chầm chậm cất lời hỏi: "Bố mẹ em đều rất bận sao? Tại sao lúc nào cũng để em phải về nhà một mình lúc đêm muộn thế này."
"Dạ, bọn họ đều rất bận." Mạc Ương cười chua chát.
Tề Trạm có chút không biết phải làm sao để tiếp lời: "Thì ra là thế, vậy sau này em đi về phải cẩn thận, nếu như sợ quá thì nên mua mấy dụng cụ phòng thân mang bên người, gặp phải nguy hiểm thì gọi điện cho anh, đúng rồi, đêm qua có phải em gọi điện cho anh không? Anh đoán là em."
"Dạ." Đầu ngón chân của Mạc Ương bấm xuống đất: "Em gọi nhầm số, làm phiền anh rồi phải không."
"Không hề."
"Ồ......"
Im lặng một hồi, cô lại chủ động cất lời: "Vụ án anh đang theo đã kết thúc rồi sao, sao lại có thời gian đi tuần tra ở chỗ này?"
Tề Trạm gật đầu: "Cũng sắp xong rồi, vụ án của gia đình dưới lầu nhà em đã điều tra rõ ràng rồi, hai vợ chồng nhà đó ngược đãi người già đều sẽ bị kết án."
"Ồ, bọn họ sẽ bị kết án bao lâu?"
"Trường hợp của bọn họ thuộc loại nghiêm trọng, chắc cũng phải mấy năm."
"Ồ.....bà Lưu cũng thật đáng thương."
"Đúng vậy."
"Vậy em về trước đây." Mạc Ương nói.
"Đi đi, cẩn thận đó."
Suốt cả quãng đường tầm mắt thâm trầm của người ở sau lưng chưa từng rời khỏi người cô, Mạc Ương làm như không biết vững vàng bước về phía trước khi đi đến nơi không có ai mới dừng lại lau đi mồ hôi trên trán. Vừa rồi khi nói chuyện Tề Trạm từ đầu đến cuối đều chằm chằm vào vết thương trên mặt cô, ánh mắt phức tạp loé lên sự hoài nghi. Mạc Ương cũng không biết anh ta đang nghi ngờ điều gì, vết thương này thật sự là do bị ngã mà có. Cô đang chuẩn bị đi tiếp thì đằng sau lại truyền đến một trận tiếng bước chân nặng nề gấp gáp, Mạc Ương thấy không đúng lắm vừa mới quay đầu lại thì bụng cô bỗng nhiên bị đạp mạnh một phát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook