Đem Hạt Giống Tình yêu Cắm Vào Máu
-
Chương 8
Cậu ta lại khôi phục bộ dạng không đứng đắn, “Em gái như thế nào, cậu có muốn tớ dò hỏi giùm không?” Tôi nhắm ngay đầu hung hăng gõ xuống, “Tớ đi nói cho Nhạc Nguyệt nghe đã.”
Cậu ta bỗng nhiên lại nói: “Quan Tâm, tớ nhìn thấy nha.”
Tôi sửng sốt, cậu ta thấy cái gì? Cậu ta chỉ vào tay tôi bởi vì gõ cậu nên xắn áo lên, liếc nhìn một loạt dấu hôn trên cánh tay, “Quan Tâm, đừng nói với là muỗi cắn đó, hiện nay muỗi không có nhiều vậy đâu.”
Tôi đỏ bừng mặt, vội vàng kéo tay áo xuống. “Này, Quan Tâm, cậu mà cũng xấu hổ ah?” Cậu ta giễu cợt.
Tôi nghĩ, việc gì phải xấu hổ?
“Là Thuộc Đình.” Tôi thừa nhận.
“Tớ biết,” Cậu ta bỗng nhiên nở nụ cười, “Quan Tâm, cậu có cảm thấy có một đạo ánh mắt lạnh lùng nhìn chúng ta hay không?” Tôi dùng sức cảm giác, “Không có ah.” Cậu ta cười như tiểu hồ li, “Cậu đương nhiên không cảm giác gì rồi, vì đó là nhắm vào tớ mà.”
Có sao? Tôi nghe ra ý tứ của cậu ta trong lời nói. Chậm rãi đi về, nhìn thấy Thuộc Đình, anh vẫn như trước nằm ở nơi đó, thậm chí ở trên mặt còn có một quyển sách. Tôi cười khổ với Mạc Hối: “Cậu vừa rồi chắc chắn cảm giác sai lầm rồi. Có lẽ đó là đạo ánh mắt của em Nhạc chúng ta đó.”
Mạc Hối không quay về chỗ Thuộc Đình, mà trực tiếp đi tìm Nhạc Nguyệt, tôi cũng vậy thông minh không đi quấy rầy bọn họ. Tìm một chỗ tương đối sạch, một mình một người ngủ cho đến trời tối. Có thể là nắng tháng tư chan hòa, thực sự mơ một mộng đẹp: tôi mơ Thuộc Đình ngồi ở bên cạnh tôi, thật ôn nhu nhìn tôi. Khi tỉnh dậy, trên người phủ một bộ quần áo nam sinh, chắc là của Thuộc Đình, là anh đắp cho tôi sao? Xoay người nhìn xung quanh, thấy Thuộc Đình ở bên kia cùng Lưu người đẹp sóng vai ngồi cùng một chỗ, không biết nói những gì, Lưu người đẹp lại che miệng cười duyên, sau đó lại đánh nhẹ vào ngực anh. Thuộc Đình đã hơi hơi cười, nụ cười kia làm tôi bối rối.
Tôi cảm giác trong lòng có cái gì bén nhọn xẹt qua. Ê ẩm, chua chát. Trong mắt có chất lỏng ấm áp trượt xuống. Nhắm mắt lại, cảm giác trên người ẩn ẩn đau, lòng cũng ẩn ẩn đau.
Cả ngày hôm đó chúng tôi đều không có nói chuyện, tôi nổi điên giống như Nhạc Nguyệt và Mạc Hối cùng nhau la hét cười đùa. Buổi tối sau khi trở về, tôi tránh ở trong phòng không chịu đi ra đối mặt với Thuộc Đình, lần này đến lượt tôi sống ở Thuộc gia. Khi cha nuôi ngày càng phát đạt, mỗi khi cuối tuần, cha nuôi cùng cha mẹ tôi sẽ cùng nhau du lịch cả nước. Mà mỗi lần bọn họ đi chơi, sẽ cho chúng tôi ở cùng nhau, hoặc là ở nhà của tôi, hoặc là ở nhà anh, bọn họ vẫn cho rằng tôi là tiểu Ác Ma, tôi không bắt nạt Thuộc Đình là tốt rồi, mà cũng không nghĩ Thuộc Đình sẽ chiếm tiện nghi cái gì ở tôi, thậm chí bọn họ sẽ vui mừng khi nhìn thấy Thuộc Đình chiếm tiện nghi của tôi, như vậy bọn họ sẽ như ý nguyện thành người một nhà.
Cậu ta bỗng nhiên lại nói: “Quan Tâm, tớ nhìn thấy nha.”
Tôi sửng sốt, cậu ta thấy cái gì? Cậu ta chỉ vào tay tôi bởi vì gõ cậu nên xắn áo lên, liếc nhìn một loạt dấu hôn trên cánh tay, “Quan Tâm, đừng nói với là muỗi cắn đó, hiện nay muỗi không có nhiều vậy đâu.”
Tôi đỏ bừng mặt, vội vàng kéo tay áo xuống. “Này, Quan Tâm, cậu mà cũng xấu hổ ah?” Cậu ta giễu cợt.
Tôi nghĩ, việc gì phải xấu hổ?
“Là Thuộc Đình.” Tôi thừa nhận.
“Tớ biết,” Cậu ta bỗng nhiên nở nụ cười, “Quan Tâm, cậu có cảm thấy có một đạo ánh mắt lạnh lùng nhìn chúng ta hay không?” Tôi dùng sức cảm giác, “Không có ah.” Cậu ta cười như tiểu hồ li, “Cậu đương nhiên không cảm giác gì rồi, vì đó là nhắm vào tớ mà.”
Có sao? Tôi nghe ra ý tứ của cậu ta trong lời nói. Chậm rãi đi về, nhìn thấy Thuộc Đình, anh vẫn như trước nằm ở nơi đó, thậm chí ở trên mặt còn có một quyển sách. Tôi cười khổ với Mạc Hối: “Cậu vừa rồi chắc chắn cảm giác sai lầm rồi. Có lẽ đó là đạo ánh mắt của em Nhạc chúng ta đó.”
Mạc Hối không quay về chỗ Thuộc Đình, mà trực tiếp đi tìm Nhạc Nguyệt, tôi cũng vậy thông minh không đi quấy rầy bọn họ. Tìm một chỗ tương đối sạch, một mình một người ngủ cho đến trời tối. Có thể là nắng tháng tư chan hòa, thực sự mơ một mộng đẹp: tôi mơ Thuộc Đình ngồi ở bên cạnh tôi, thật ôn nhu nhìn tôi. Khi tỉnh dậy, trên người phủ một bộ quần áo nam sinh, chắc là của Thuộc Đình, là anh đắp cho tôi sao? Xoay người nhìn xung quanh, thấy Thuộc Đình ở bên kia cùng Lưu người đẹp sóng vai ngồi cùng một chỗ, không biết nói những gì, Lưu người đẹp lại che miệng cười duyên, sau đó lại đánh nhẹ vào ngực anh. Thuộc Đình đã hơi hơi cười, nụ cười kia làm tôi bối rối.
Tôi cảm giác trong lòng có cái gì bén nhọn xẹt qua. Ê ẩm, chua chát. Trong mắt có chất lỏng ấm áp trượt xuống. Nhắm mắt lại, cảm giác trên người ẩn ẩn đau, lòng cũng ẩn ẩn đau.
Cả ngày hôm đó chúng tôi đều không có nói chuyện, tôi nổi điên giống như Nhạc Nguyệt và Mạc Hối cùng nhau la hét cười đùa. Buổi tối sau khi trở về, tôi tránh ở trong phòng không chịu đi ra đối mặt với Thuộc Đình, lần này đến lượt tôi sống ở Thuộc gia. Khi cha nuôi ngày càng phát đạt, mỗi khi cuối tuần, cha nuôi cùng cha mẹ tôi sẽ cùng nhau du lịch cả nước. Mà mỗi lần bọn họ đi chơi, sẽ cho chúng tôi ở cùng nhau, hoặc là ở nhà của tôi, hoặc là ở nhà anh, bọn họ vẫn cho rằng tôi là tiểu Ác Ma, tôi không bắt nạt Thuộc Đình là tốt rồi, mà cũng không nghĩ Thuộc Đình sẽ chiếm tiện nghi cái gì ở tôi, thậm chí bọn họ sẽ vui mừng khi nhìn thấy Thuộc Đình chiếm tiện nghi của tôi, như vậy bọn họ sẽ như ý nguyện thành người một nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook