Đem Hạt Giống Tình yêu Cắm Vào Máu
-
Chương 51
Đóng cửa lại, chưa đợi tôi ngồi xuống, chị ấy đến trước mặt tôi, “Nói, em trở về làm gì? Chị không tin là em nhớ bọn chị đâu.” Sau đó chị ấy nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng nhìn ra vấn đề mấu chốt, “Bụng em làm sao lớn như vậy? Đừng nói với chị cái bên trong đó là của bọn nước ngoài nha.” Chị ấy bày ra cái biểu “Chị không tin đâu”.
“Đúng vậy.” Tôi vỗ nhẹ bụng, “Trong đây có một cậu nhóc, đây cũng là nguyên nhân mà em trở về.”
Chị ấy ngồi xuống, “Thuộc Đình.” Rất quả quyết, vì chị ấy hiểu rõ tôi, tôi không thể khi còn yêu Thuộc Đình mà cùng người khác có quan hệ.
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.
“Cậu ta biết?”
“Chị nói gì vậy? Em sẽ ngốc như vậy à?” Tôi liếc chị ấy một cái.
“Ha ha a,” chị ấy cười, “Vậy em dự định thế nào?”
“Chị yêu dấu ơi,” tôi dựa đầu vào vai chị, “Em bị người ta bỏ rơi rồi, cho nên em chỉ có thể dựa vào chị mà thôi.”
“Thôi, đừng có diễn cái trò này nữa.” Chị ấy đẩy tôi ra, “Em có thể nuôi nổi một đứa trẻ không?”
“Ô ô ô, em tới để bàn với chị về tiền sữa bột.” Tôi giả vờ khóc, “Chị tính tiền thù lao của cái quảng cáo kia cho em đi, em muốn mua sữa bột cho cục cưng.”
Chị ấy cố nín cười, “Đủ rồi Quan Tâm, em đừng có chọc cười chị nữa, chị sẽ đau bụng mất.”
Tôi cũng cười, “Nói thật, Như Thần, quảng cáo của chị chết tiệt đẹp quá đi. Nói, hiện tại có người nào đem tấm poster này ảo tưởng về đối tượng của mình không vậy?”
“Em đừng có thần kinh. Đừng quên, em là phụ nữ có thai, hãy dưỡng thai cho tốt vào. Nói tục cái gì đó?” Chị ấy trừng mắt tôi một cái, “Về phần cái poster kia, ha ha, Quan Tâm, thật không nghĩ đến, em một thân tàn hoa bại liễu (*), lại là người có ý nghĩ kỳ quái đó.”
(*) tàn hoa bại liễu: người bị vùi dập, tàn tạ vì chuyện ấy đó ^~^
Bỗng nhiên chị ấy nhớ ra cái gì đó vỗ tay cười to, “Quan Tâm, em biết không? Quảng cáo của chị mới dán có hai ngày thôi, mà có một người đàn ông chạy tới đây phát điên lên, thiếu chút nữa lật luôn phòng làm việc của chị. Em đoán thử là ai?” Chị ấy làm như bán được đứa nhỏ vậy.
“Ai? Không phải là Kỷ Thiên Sứ nhà chị chứ?” Tôi thật không nghĩ ra.
“Ha ha, hiện tại người đàn ông này quả thực coi chị thành kẻ thù rồi. Quan Tâm, em nhất định phải giúp chị, chị thật không muốn công ty của chị bị tên đàn ông chèn ép đến chết đâu. Em nói đi, em cũng không phải vợ của cậu ta, cũng không phải làm trò xấu hổ gì, cậu ta làm gì mà giận dữ như vậy chứ? Bản thân cũng đã có Tiểu Bình rồi, chị chỉ dùng thân thể của em kiếm một ít lợi nhuận thôi, cậu ta mắt mũi hẹp hòi vậy đến cả gót chân cũng không cho.”
“Đúng vậy.” Tôi vỗ nhẹ bụng, “Trong đây có một cậu nhóc, đây cũng là nguyên nhân mà em trở về.”
Chị ấy ngồi xuống, “Thuộc Đình.” Rất quả quyết, vì chị ấy hiểu rõ tôi, tôi không thể khi còn yêu Thuộc Đình mà cùng người khác có quan hệ.
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.
“Cậu ta biết?”
“Chị nói gì vậy? Em sẽ ngốc như vậy à?” Tôi liếc chị ấy một cái.
“Ha ha a,” chị ấy cười, “Vậy em dự định thế nào?”
“Chị yêu dấu ơi,” tôi dựa đầu vào vai chị, “Em bị người ta bỏ rơi rồi, cho nên em chỉ có thể dựa vào chị mà thôi.”
“Thôi, đừng có diễn cái trò này nữa.” Chị ấy đẩy tôi ra, “Em có thể nuôi nổi một đứa trẻ không?”
“Ô ô ô, em tới để bàn với chị về tiền sữa bột.” Tôi giả vờ khóc, “Chị tính tiền thù lao của cái quảng cáo kia cho em đi, em muốn mua sữa bột cho cục cưng.”
Chị ấy cố nín cười, “Đủ rồi Quan Tâm, em đừng có chọc cười chị nữa, chị sẽ đau bụng mất.”
Tôi cũng cười, “Nói thật, Như Thần, quảng cáo của chị chết tiệt đẹp quá đi. Nói, hiện tại có người nào đem tấm poster này ảo tưởng về đối tượng của mình không vậy?”
“Em đừng có thần kinh. Đừng quên, em là phụ nữ có thai, hãy dưỡng thai cho tốt vào. Nói tục cái gì đó?” Chị ấy trừng mắt tôi một cái, “Về phần cái poster kia, ha ha, Quan Tâm, thật không nghĩ đến, em một thân tàn hoa bại liễu (*), lại là người có ý nghĩ kỳ quái đó.”
(*) tàn hoa bại liễu: người bị vùi dập, tàn tạ vì chuyện ấy đó ^~^
Bỗng nhiên chị ấy nhớ ra cái gì đó vỗ tay cười to, “Quan Tâm, em biết không? Quảng cáo của chị mới dán có hai ngày thôi, mà có một người đàn ông chạy tới đây phát điên lên, thiếu chút nữa lật luôn phòng làm việc của chị. Em đoán thử là ai?” Chị ấy làm như bán được đứa nhỏ vậy.
“Ai? Không phải là Kỷ Thiên Sứ nhà chị chứ?” Tôi thật không nghĩ ra.
“Ha ha, hiện tại người đàn ông này quả thực coi chị thành kẻ thù rồi. Quan Tâm, em nhất định phải giúp chị, chị thật không muốn công ty của chị bị tên đàn ông chèn ép đến chết đâu. Em nói đi, em cũng không phải vợ của cậu ta, cũng không phải làm trò xấu hổ gì, cậu ta làm gì mà giận dữ như vậy chứ? Bản thân cũng đã có Tiểu Bình rồi, chị chỉ dùng thân thể của em kiếm một ít lợi nhuận thôi, cậu ta mắt mũi hẹp hòi vậy đến cả gót chân cũng không cho.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook