Đế Vương Vạn Giới
-
Chương 2: Mâu thuẫn
Tuy lời nói của hắn có vẻ như là một lời xin phép, thế nhưng bước chân lại đi nhanh vào mà không màng đến Phiên Hồng.
- Haha, ca à, ngươi lẽ nào lại đi tin ba cái tin đó sao? Mẹ con chúng ta vào đêm nói chuyện với nhau một chút, oanh oanh yến yến cái gì?
Đôi chân Phiên Hồng bước vội về phía Phiên Vũ, rất nhanh đã đứng chắn trước mặt hắn, cười cười.
- Hắc hắc, nếu không có gì đáng ngờ thì ngươi việc gì phải chắn trước mặt ta thế nhỉ? Bây giờ và câu nói của ngươi lúc nãy, nghe sao cũng thấy mâu thuẫn nha…
Cười lạnh nhìn thiếu niên trước mắt, Phiên Vũ nói một câu khiến Phiên Hồng không khỏi á khẩu. Mồ hôi lạnh sau lưng hắn bất giác chảy ra.
- Chết cha! Sao lại sơ hở như vậy chứ? Bây giờ làm sao đây? Không cho vào thì không được, mà vào thì lại càng không xong nha…
Nhìn Phiên Hồng bối rối trước mắt, Phiên Vũ cười lạnh thẳng bước đi vào. Bất giác Phiên Hồng lại nhớ đến thực lực của nữ hài đó lúc trước phô ra.
- Không ngại người thực lực mạnh, chỉ sợ người bối phận to thôi. Tiên Tướng cửu trọng đỉnh phong mà chỉ mới mười sáu tuổi, thực lực và thân phận không phải ta có thể hiểu được!
- Có lẽ nên liều mạng cản cái tên háo sắc này vậy, nàng mà bị gì chính mẫu thân cũng chẳng thể thoát khỏi tử lộ!
Chần chừ một lúc, Phiên Hồng cầm thanh mộc kiếm lúc nãy lên, đôi chân đạp xuống đất, cả thân thể hắn bắn đi với tốc độ người thường khó thể thấy dược. Mộc kiếm trên tay vẽ ra một đạo quỹ tích quỷ dị, Phiên Vũ mà không kịp cản lại có lẽ phải nuốt hận tại chỗ.
Cảm giác được sau lưng có tiếng gió, Phiên Vũ ngoảnh mặt lại, bàn tay phất một cái. Một luồng hắc khí từ lòng bàn tay hắn bắn ra, bay thẳng tới mộc kiếm của Phên Hồng.
Ầm ầm!
Mộc kiếm nát vụn, Phiên Hồng lùi ngược ra phía sau vài bước. Tuy hắn có thể chém nát tảng đá to, việc mà chỉ có Tướng cấp mới có thể thực hiện, nhưng khác biệt giữa Phàm nhân và tu luyện giả thực sự quá lớn. Cho dù lực lượng nhục thân của ngươi có mạnh tới đâu mà không có “khí” thì chỉ là vô dụng, Bán cấp đã có thể đánh bại ngươi dễ dàng.
Vì vốn dĩ tu luyện giả Bán cấp đã có thể dùng “khí” của bản thân để viễn công trong khi phàm nhân chỉ có thể cận chiến, vì vậy phàm nhân luôn bị thất bại trước tu luyện giả.
- Hừ, phế vật ngươi làm cái gì vậy?
- Hắc hắc, lâu ngày muốn đọng tay động chân chút thôi, ca có gì mà phải căng dữ vậy?
Phiên Hồng nhìn Phiên Vũ đang tức tím người trước mặt thì cười hả hê nói. Nhìn dáng cười của hắn mà Phiên Vũ muốn phát điên, không ngờ mình lại bị một phế vật cười hả hê như vậy.
- Ngươi, ngươi…
Không nhịn nổi nữa, Phiên Vũ như tia chớp lao lại, tung một quyền đầy hắc khí, năng lượng tỏa ra khiến Phiên Hồng phải rét run. Hắn biết chắc rằng nếu như bản thân trúng một quyền này, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Hét lớn một tiếng, Phiên Hồng tung một quyền đầy uy lực về phía Phiên Vũ, nhưng trong mắt Phiên Vũ thì đây chẳng khác gì trò hề.
Ầm ầm! Tiếng nổ lớn vang vọng, hổ khẩu Phiên Hồng chảy máu tươi, tuy vậy Phiên Vũ cũng bị bức lùi ra phía sau bảy tám bước mới ổn định được thân thể. Nhìn thiếu niên trước mắt, Phiên Vũ có phần ngạc nhiên nhưng ý khinh miệt trong mắt vẫn không giảm đi chút nào.
- Thế mà có thể chấn một Ma Giả tứ trọng như ta lùi lại, tốt tốt… Cái chết của một phế vật như ngươi đủ để vang danh thiên hạ rồi haha!
Ánh mắt Phiên Vũ điên cuồng nhìn tới. Bị một phế vật đánh cho lùi lại mấy bước, nếu cái tin này mà truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào mà gặp người nữa?
Dứt lời, Phiên Vũ lấy từ trong giới chỉ một thanh trường kiếm, hét lớn:
- U Minh Kiếm Pháp!
Một đạo hắc khí quấn lấy thanh kiếm, kết hợp với kiếm quang bắn tới trông như cửu u địa ngục. Phiên Hồng nhìn kiếm quang trước mắt, nhãn thần tuyệt vọng.
Ngay khi kiếm quang muốn cắt lìa đầu thân Phiên Hồng, một giọng quát yêu kiều từ trong tiểu viện của Phiên Hồng phát ra, cùng với đó là một đạo chỉ mang đỏ thẫm như lưu tinh băn ra, kiếm quang ngay lập tức bị đụng nát.
- Dừng lại cho ta!
- Rốt cuộc là ai mau hiện thân! Đánh lén như vậy, phong phạm cao thủ ở đâu?
Phiên Vũ nhìn quanh, kể cả thần thức cũng tản ra mà chẳng thấy ai thì quát lớn. Một cao thủ ẩn giấu đến giờ mới ra tay khiến trong lòng hắn sóng gió ngập trời, mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra như suối.
Cái cảm giác bản thân ngoài sáng, kẻ địch trong tối thế này khiến hắn sởn gai ốc, cảm giác bất an mãnh liệt.
- Hừ, ngươi chưa xứng để ta phải hiện thân! Tốt nhất là đừng làm phiền Phiên Hồng, nếu không cả gia tộc này vì ngươi mà diệt đấy!
Giọng nói yêu kiều lại một lần nữa phát ra, trong thanh âm ẩn chứa sự khinh thường và uy hiếp. Phiên Vũ hết cách đành phải đi ra ngoài, hắn không muốn vì bản thân mà chỗ dựa lớn nhất của hắn ở nơi này bị tiêu diệt.
Phiên Vũ háo sắc thành tính, không một trăm cũng phải tám mươi tiểu thư nhà lành bị hắn lăng nhục, thế nhưng có cái uy Phiên gia nên chẳng ai dám làm gì. Nếu không có cái chỗ dựa này thì hắn không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
- Hừ, tên phế vật chỉ biết trốn sau váy nữ nhân!
Trước khi đi ra, ánh mắt Phiên Vũ oán độc để lại một câu. Phiên Hồng thoát chết, trong lòng một hơi sợ hãi lúc trước hắn trút ra bằng hết:
- Phế vật thì phải chạy chứ? Còn hơn ai đó không đánh lại một phế vật! Hừ hừ, đẫ thế còn bị dọa chạy mất mật!
Phiên Vũ vừa đi ra khỏi cửa nghe xong câu này thì phun ra một ngụm máu tươi, tốc độ chạy còn nhanh hơn lúc nãy. Hắn sợ nếu tiếp tục đi chậm như vậy, nghe Phiên Hồng nói nữa mà tức chết. Trong lòng hắn lúc này nghĩ thầm:
- Sao trên đời lại có kẻ vô sỉ như vậy a… Công lao người khác mà trắng trợn tự nhận, vô sỉ a, vô sỉ….
Nhìn bóng lưng Phiên Vũ dần đi xa, Phiên Hồng cười hắc hắc, một bộ tiểu nhân đắc ý.
- Vào thăm nàng một chút a, phóng đạo chỉ quang vừa rồi có lẽ tiêu hao không ít tinh lực!
Nghĩ là làm, Phiên Hồng bước chân nhanh đến một căn tiểu viện trong kia. Nhìn gian phòng trước mắt, hắn hỏi:
- Minh Tuyết cô nương, ta vào được chứ?
Dù gì cũng là phòng con gái nha, hắn cũng phải xin phép trước khi vào chứ. Chứ gạt tay đi vào lỡ thấy cảnh đó thì… hắc hắc, đêm đó hắn có lẽ không ngủ nữa nha.
Đang ôm một bụng suy nghĩ đen tối thì cánh cửa mở ra, bên trong là một thân ảnh đang nằm rạp trên giường, có vẻ rất suy yếu.
- Haha, ca à, ngươi lẽ nào lại đi tin ba cái tin đó sao? Mẹ con chúng ta vào đêm nói chuyện với nhau một chút, oanh oanh yến yến cái gì?
Đôi chân Phiên Hồng bước vội về phía Phiên Vũ, rất nhanh đã đứng chắn trước mặt hắn, cười cười.
- Hắc hắc, nếu không có gì đáng ngờ thì ngươi việc gì phải chắn trước mặt ta thế nhỉ? Bây giờ và câu nói của ngươi lúc nãy, nghe sao cũng thấy mâu thuẫn nha…
Cười lạnh nhìn thiếu niên trước mắt, Phiên Vũ nói một câu khiến Phiên Hồng không khỏi á khẩu. Mồ hôi lạnh sau lưng hắn bất giác chảy ra.
- Chết cha! Sao lại sơ hở như vậy chứ? Bây giờ làm sao đây? Không cho vào thì không được, mà vào thì lại càng không xong nha…
Nhìn Phiên Hồng bối rối trước mắt, Phiên Vũ cười lạnh thẳng bước đi vào. Bất giác Phiên Hồng lại nhớ đến thực lực của nữ hài đó lúc trước phô ra.
- Không ngại người thực lực mạnh, chỉ sợ người bối phận to thôi. Tiên Tướng cửu trọng đỉnh phong mà chỉ mới mười sáu tuổi, thực lực và thân phận không phải ta có thể hiểu được!
- Có lẽ nên liều mạng cản cái tên háo sắc này vậy, nàng mà bị gì chính mẫu thân cũng chẳng thể thoát khỏi tử lộ!
Chần chừ một lúc, Phiên Hồng cầm thanh mộc kiếm lúc nãy lên, đôi chân đạp xuống đất, cả thân thể hắn bắn đi với tốc độ người thường khó thể thấy dược. Mộc kiếm trên tay vẽ ra một đạo quỹ tích quỷ dị, Phiên Vũ mà không kịp cản lại có lẽ phải nuốt hận tại chỗ.
Cảm giác được sau lưng có tiếng gió, Phiên Vũ ngoảnh mặt lại, bàn tay phất một cái. Một luồng hắc khí từ lòng bàn tay hắn bắn ra, bay thẳng tới mộc kiếm của Phên Hồng.
Ầm ầm!
Mộc kiếm nát vụn, Phiên Hồng lùi ngược ra phía sau vài bước. Tuy hắn có thể chém nát tảng đá to, việc mà chỉ có Tướng cấp mới có thể thực hiện, nhưng khác biệt giữa Phàm nhân và tu luyện giả thực sự quá lớn. Cho dù lực lượng nhục thân của ngươi có mạnh tới đâu mà không có “khí” thì chỉ là vô dụng, Bán cấp đã có thể đánh bại ngươi dễ dàng.
Vì vốn dĩ tu luyện giả Bán cấp đã có thể dùng “khí” của bản thân để viễn công trong khi phàm nhân chỉ có thể cận chiến, vì vậy phàm nhân luôn bị thất bại trước tu luyện giả.
- Hừ, phế vật ngươi làm cái gì vậy?
- Hắc hắc, lâu ngày muốn đọng tay động chân chút thôi, ca có gì mà phải căng dữ vậy?
Phiên Hồng nhìn Phiên Vũ đang tức tím người trước mặt thì cười hả hê nói. Nhìn dáng cười của hắn mà Phiên Vũ muốn phát điên, không ngờ mình lại bị một phế vật cười hả hê như vậy.
- Ngươi, ngươi…
Không nhịn nổi nữa, Phiên Vũ như tia chớp lao lại, tung một quyền đầy hắc khí, năng lượng tỏa ra khiến Phiên Hồng phải rét run. Hắn biết chắc rằng nếu như bản thân trúng một quyền này, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Hét lớn một tiếng, Phiên Hồng tung một quyền đầy uy lực về phía Phiên Vũ, nhưng trong mắt Phiên Vũ thì đây chẳng khác gì trò hề.
Ầm ầm! Tiếng nổ lớn vang vọng, hổ khẩu Phiên Hồng chảy máu tươi, tuy vậy Phiên Vũ cũng bị bức lùi ra phía sau bảy tám bước mới ổn định được thân thể. Nhìn thiếu niên trước mắt, Phiên Vũ có phần ngạc nhiên nhưng ý khinh miệt trong mắt vẫn không giảm đi chút nào.
- Thế mà có thể chấn một Ma Giả tứ trọng như ta lùi lại, tốt tốt… Cái chết của một phế vật như ngươi đủ để vang danh thiên hạ rồi haha!
Ánh mắt Phiên Vũ điên cuồng nhìn tới. Bị một phế vật đánh cho lùi lại mấy bước, nếu cái tin này mà truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào mà gặp người nữa?
Dứt lời, Phiên Vũ lấy từ trong giới chỉ một thanh trường kiếm, hét lớn:
- U Minh Kiếm Pháp!
Một đạo hắc khí quấn lấy thanh kiếm, kết hợp với kiếm quang bắn tới trông như cửu u địa ngục. Phiên Hồng nhìn kiếm quang trước mắt, nhãn thần tuyệt vọng.
Ngay khi kiếm quang muốn cắt lìa đầu thân Phiên Hồng, một giọng quát yêu kiều từ trong tiểu viện của Phiên Hồng phát ra, cùng với đó là một đạo chỉ mang đỏ thẫm như lưu tinh băn ra, kiếm quang ngay lập tức bị đụng nát.
- Dừng lại cho ta!
- Rốt cuộc là ai mau hiện thân! Đánh lén như vậy, phong phạm cao thủ ở đâu?
Phiên Vũ nhìn quanh, kể cả thần thức cũng tản ra mà chẳng thấy ai thì quát lớn. Một cao thủ ẩn giấu đến giờ mới ra tay khiến trong lòng hắn sóng gió ngập trời, mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra như suối.
Cái cảm giác bản thân ngoài sáng, kẻ địch trong tối thế này khiến hắn sởn gai ốc, cảm giác bất an mãnh liệt.
- Hừ, ngươi chưa xứng để ta phải hiện thân! Tốt nhất là đừng làm phiền Phiên Hồng, nếu không cả gia tộc này vì ngươi mà diệt đấy!
Giọng nói yêu kiều lại một lần nữa phát ra, trong thanh âm ẩn chứa sự khinh thường và uy hiếp. Phiên Vũ hết cách đành phải đi ra ngoài, hắn không muốn vì bản thân mà chỗ dựa lớn nhất của hắn ở nơi này bị tiêu diệt.
Phiên Vũ háo sắc thành tính, không một trăm cũng phải tám mươi tiểu thư nhà lành bị hắn lăng nhục, thế nhưng có cái uy Phiên gia nên chẳng ai dám làm gì. Nếu không có cái chỗ dựa này thì hắn không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
- Hừ, tên phế vật chỉ biết trốn sau váy nữ nhân!
Trước khi đi ra, ánh mắt Phiên Vũ oán độc để lại một câu. Phiên Hồng thoát chết, trong lòng một hơi sợ hãi lúc trước hắn trút ra bằng hết:
- Phế vật thì phải chạy chứ? Còn hơn ai đó không đánh lại một phế vật! Hừ hừ, đẫ thế còn bị dọa chạy mất mật!
Phiên Vũ vừa đi ra khỏi cửa nghe xong câu này thì phun ra một ngụm máu tươi, tốc độ chạy còn nhanh hơn lúc nãy. Hắn sợ nếu tiếp tục đi chậm như vậy, nghe Phiên Hồng nói nữa mà tức chết. Trong lòng hắn lúc này nghĩ thầm:
- Sao trên đời lại có kẻ vô sỉ như vậy a… Công lao người khác mà trắng trợn tự nhận, vô sỉ a, vô sỉ….
Nhìn bóng lưng Phiên Vũ dần đi xa, Phiên Hồng cười hắc hắc, một bộ tiểu nhân đắc ý.
- Vào thăm nàng một chút a, phóng đạo chỉ quang vừa rồi có lẽ tiêu hao không ít tinh lực!
Nghĩ là làm, Phiên Hồng bước chân nhanh đến một căn tiểu viện trong kia. Nhìn gian phòng trước mắt, hắn hỏi:
- Minh Tuyết cô nương, ta vào được chứ?
Dù gì cũng là phòng con gái nha, hắn cũng phải xin phép trước khi vào chứ. Chứ gạt tay đi vào lỡ thấy cảnh đó thì… hắc hắc, đêm đó hắn có lẽ không ngủ nữa nha.
Đang ôm một bụng suy nghĩ đen tối thì cánh cửa mở ra, bên trong là một thân ảnh đang nằm rạp trên giường, có vẻ rất suy yếu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook