Đế Vương Sủng Thần
-
Chương 89: Tam vương chạm nhau
Editor: Uyên Xưn
--- ------ ----
Thấy Vân Thiển xông về phía mình, Thích Uẩn Cẩm bĩu môi, không chút do dự chạy lại tiếp chiêu.
Hắn tự mình lên rất hợp ý Vân Thiển, nàng xuất chiêu, nháy mắt đã giao tranh cùng với Thích Uẩn Cẩm, chiêu thức của nàng vô cùng độc ác, đối với kẻ địch, nàng chưa bao giờ buông tay, tựa như trên chiến trường, ngay cả mẹ ruột Vân Thiển cũng xuống tay không do dự, huống chi là một nam nhân không liên quan đến mình.
Thích Uẩn Cẩm giống như không để ý sát khí nồng đậm của Vân Thiển, nhưng trong lòng khó tránh khỏi khó chịu, thì ra bị Vân Thiển xem như kẻ thù lại khó chịu như vậy.
“Hí!” Vân Thiển đột ngột chuyển hướng, tay đã rạch một đường trên áo của Thích Uẩn Cẩm, khi xoay người lại, tay Vân Thiển đã dính chút máu, nàng đang đối diện với ngực hắn.
Nàng biết nếu còn như vậy thì người thiệt chính là mình, cho nên phải tốc chiến tốc thắng.
Đang lúc Vân Thiển xoay người thì vô số cao thủ áo đen xông đến sau lưng nàng, ta hắn còn chưa chạm được người Vân Thiển đã bị nàng xoay người đá bay.
Mà lúc này, Thích Uẩn Cẩm thấy thế, tay đánh về sau lưng Vân Thiển.
Cảm thấy lực lượng phía sau mình, Vân Thiển xoay người lại, thình lình ra tay trước, trong lúc đó, vô số bóng đen phóng lên từ bốn phương tám hướng.
La Sát Môn!
Một thân hắc long bào của Thích Uẩn Cẩm đành phải xoay chuyển, chống lại sự tập kích về phía mình.
“Cô Độc Hồng….” Thanh âm lãnh khốc của Thích Uẩn Cẩm, hai người ra chiều không ai nhường ai.
Thấy Cô Độc Hồng dẫn người của La Sát Môn tới, Vân Thiển giật mình.
Nhớ tới bóng lưng ngày đó rời đi, Vân Thiển lại nhíu mày, nàng không hy vọng Cô Độc Hồng xuất hiện trước mặt mình lần nữa.
Nàng, Vân Thiển không cần Cô Độc Hồng bảo hộ, chính nàng có thể…..
Vân Thiển cắn răng, nhìn người La Sát Môn ngăn chặn những người áo đen, thân mình nàng xông về Thích Uẩn Cẩm, nam nhân này là tính mạng của nàng, nên do nàng giải quyết, mà không phải hắn, Cô Độc Hồng.
Thích Uẩn Cẩm đang giằng co cùng Cô Độc Hồng, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, hắn hoảng hốt thu chiêu, lùi sang một bên, Vân Thiển và Cô Độc Hồng đối chống lại nhau.
Thích Uẩn Cẩm phản ứng thật mau lẹ, Vân Thiển bỗng thu chiêu sắp đánh về Cô Độc Hồng, hai người nhìn nhau trong khoảng cách gần, không ai nói gì.
Cô Độc Hồng thề phải vĩnh viễn phải bảo hộ Vân Thiển, hắn nói được làm được, từ bỏ tình yêu không phải là từ bỏ bảo vệ……
“Chuyện này không liên quan đến ngươi.” Vân Thiển đứng cạnh Cô Độc Hồng, xuất chiêu về Thích Uẩn Cẩm.
“Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi.” Quả quyết, lãnh khốc.
Vân Thiển sững sờ, bóng dáng của hắn tiến lên đỡ chiêu thức của Thích Uẩn Cẩm, hai người tỉ thí, lá cây vang lên xào xạc.
Lúc này mảnh rừng nhỏ bỗng chốc trở thành chiến trường của bọ họ, không có nguyên nhân giao chiến.
“Cô Độc Hồng, ngươi thật sự muốn đối địch với bản cung?” Thích Uẩn Cẩm đỡ chiêu, lạnh giọng nói.
Ban đầu hai người vì một người mà hợp tác, bây giờ lại vì cùng một người mà trở mặt thành thù, một muốn cướp, một muốn bảo hộ.
Đáy mắt Vân Thiển thoáng lạnh lẽo, người khẽ lui về sau, dựa vào thân cây, tự nhiên thân thể trở nên yếu ớt, vừa nhìn thấy máu cảm giác như bị mộng du, sau đó cảm giác buồn nôn ập đến, Vân Thiển nôn hết ra ngoài.
Thân thể nàng rất bình thường, tại sao vừa đụng đến máu lại choáng váng, Vân Thiển không khống chế được cảm giác này.
“Thiển nhi!” Cô Độc Hồng chú ý đến tình trạng của Vân Thiển, lui lại, thận trọng khoác vai nàng.
Vân Thiển được Cô Độc Hồng đỡ cẩn thận, nàng xoay người lại, môi trắng bệch, lại không cẩn thận nhìn thấy vết máu trên mặt hắn, lại nôn thốc ra.
Thích Uẩn Cẩm dừng tay, nhìn nam nhân dựa vào gốc cây nôn kia, không biết chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
“Thiển nhi, ngươi làm sao vậy?” Cô Độc Hồng cố gắng lại gần hơn.
Vân Thiển giơ tay ngăn Cô Độc Hồng, “Không sao!” Nàng khẽ thở hổn hển.
Vân Thiển không thấy máu một lúc sẽ đỡ, một lúc sẽ không sao.
Vừa rồi Thích Uẩn Cẩm thấy Vân Thiển gắt gao bảo vệ bụng mình, không khỏi nhướn mày, “Ngươi bị thương?” Nhưng lời mới nói ra lại cảm thấy không ổn, nào có người bị thương lại nôn không ngừng, chẳng lẽ là trúng độc?
Vân Thiển nhìn Thích Uẩn Cẩm trước mắt, mắt lạnh lẽo, xuất chưởng, cố gắng nén cảm giác buồn nôn, dưới tình huống này, nàng không quên mình đã từng tuyên bố muốn giết chết người trước mắt này.
Thấy Vân Thiển ra chiêu, Cô Độc Hồng mơ hồ theo sát, liên tiếp bảo vệ Vân Thiển, chỉ sợ nàng chịu tổn thương, Thích Uẩn Cẩm không giống Cô Độc Hồng, hắn sẽ không vì thích một người mà dễ dàng bỏ qua cho người ấy.
Thích Uẩn Cẩm là người mạnh mẽ, dưới tình huống này tuyệt đối không lưu tình, kể cả Vân Thiển cũng vậy.
Hắn ra chiêu độc, cố gắng giữ chặt tay Vân Thiển.
Vân Thiển đánh ra một cỗ lực lượng lớn về phía hắn, tay hắn tê rần, buông tay ra. Ngay sau đó bàn tay sắc bén của Cô Độc Hồng bổ xuống, khiến hắn không kịp tránh né, thân hình khẽ lóe, nghiêng người đỡ chiêu.
Hai bên công kích, tình trạng Vân Thiển lúc tốt lúc xấu, Cô Độc Hồng vì bảo hộ nàng, không đánh Thích Uẩn Cẩm, chiêu thức Vân Thiển mặc dù bén nhọn, nhưng đối với Thích Uẩn Cẩm mà nói, sức lực của nàng kém xa so với đại chiến hôm đó.
Cô Độc Hồng và Thích Uẩn Cẩm hẳn là chưa khỏi, nhưng chiêu thức vẫn như cũ, vết thương trên người dường như không làm ảnh hưởng chút nào, xem ra, Cô Độc Úy không làm bọn họ bị thương nặng.
Đôi mắt lạnh lẽo của Vân Thiển khẽ chuyển, nhuyễn kiếm bên hông được rút ra, xuất kiếm tất thấy máu, Vân Thiển đã chuẩn bị kĩ càng, chỉ cần qua cửa ải này, giết được nam nhân trước mắt, tim của nàng sẽ khá hơn một chút.
Kiếm vừa xuất ra, Thích Uẩn Cẩm nháy mắt rơi vào thế hạ phong.
Hắn không ngờ Vân Thiển thật sự muốn giết mình, trong lòng không khỏi tức giận, ra tay hung ác, một chiêu đánh vào nhuyễn kiếm.
Nhuyễn kiếm khẽ cong, rồi lại bật ngược lại, Vân Thiển nghiêng người đánh bên hông Thích Uẩn Cẩm.
“Hí!” Tiếng quần áo rách vang lên.
Lần này vết thương nặng thêm một chút, máu chảy không ngừng, lần này Vân Thiển xuống tay bất ngờ, vốn hắn cho rằng chiêu này sẽ đánh bay kiếm của nàng, không ngờ kiếm bật ngược trở lại đả thương bản thân, là do hắn thất sách.
Mỗi một lần phải đả thương người mình thích, hắn không biết nên cười hay nên khóc.
Vân Thiển thấy máu chảy, nàng lại xoay người sang chỗ khác nôn một trận, “Đáng chết!”
Vân Thiển hung hăng nguyền rủa, nàng rất ít khi nổi giận, phiền não như thế, đây là lần đầu tiền Cô Độc Hồng nhìn thấy, có chút sững sờ.
“Thiển nhi!” Cô Độc Hồng đỡ chiêu thức bén nhọn của Thích Uẩn Cẩm, hai nam nhân lần nữa giằng co, còn Vân Thiển vẫn nôn không ngừng.
truyện được đăng tại ddan_lquydon
Đứa bé đáng chết, đến lúc nào không đến, lại chọn đúng lúc này.
Trong lòng Vân Thiển không ngừng mắng Cô Độc Úy mấy trăm lần cũng không thể giảm cảm giác ghê tởm trong họng, “Cô Độc Úy đáng chết….” Trong lòng không bớt giận, nàng trực tiếp mắng thành tiếng.
“Náo nhiệt như thế, không có bản cung tham dự chẳng phải mất vui sao…..” Đợi mọi người phản ứng lại, bọn họ đã bị đoàn người bao vây.
Tây Lâu Mạch….
Vân Thiển nghe giọng nói của người này chợt kinh hãi, người này đến rất đúng lúc, xem ra mình không thể thoát thân một mình được.
“Tây Lâu Mạch.” Nam tử dẫn đầu khẽ cười, bóng dáng thon dài ngả dài dưới ánh mặt trời.
Vân Thiển nhíu mày.
Xem ra nàng xuống tay chưa đủ hung ác, hai người này đều đang bình yên vô sự.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Thiển càng thêm phát hỏa, nhìn lại dòng máu đang chảy, nàng lại nôn.
Cô Độc Hồng cau mày nhìn Vân Thiển, “Thiển nhi, có phải ngươi…...”
Triệu chứng cổ quái này xảy ra, cho dù Cô Độc Hồng thông minh thế nào cũng không nghĩ ra Vân Thiển mang thai, ai có thể nghĩ một người đàn ông lại mang thai.
“Không sao…..” Đối mặt với sự lo lắng của Cô Độc Hồng, Vân Thiển vẫn quan tâm hôm nay Thích Uẩn Cẩm và Tây Lâu Mạch có chết dưới kiếm của mình hay không.
Một tay Vân Thiển chống kiếm, một tay vịn vào cây.
Hai người mình muốn giết đang ở trước mắt, mà mình chỉ có thể dựa vào cây mà nôn, cái gì cũng không thể làm.
Chẳng lẽ mình cứ trơ mắt nhìn bọn họ nhởn nhơ như vậy.
Cô Độc Hồng biết trong lòng Vân Thiển hận hai người kia, hận không thể chặn đường đánh ngay tại chỗ, nhưng hắn càng hận chính mình, hận mình không thể gánh chịu khổ sợ thay nàng.
Vân Thiển không vui, coi như hắn tranh thủ được thì thế nào đây.
Cô Độc Hồng áy náy quay lưng đi, căn bản Vân Thiển không thấy được vẻ mặt của hắn, không đoán được tâm ý phiền loạn của Cô Độc Hồng lúc này.
“Là ngươi….” Thích Uẩn Cẩm nhìn đoàn người xung quanh, mắt cũng chớp lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt Tây Lâu Mạch, ba người đã từng hợp tác giết chết Cô Độc Úy, hôm nay lại ở đây đánh một trận.
Ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, Tây Lâu Mạch nhìn không ra có chỗ nào khác thường, đến gần, tầm mắt Tây Lâu Mạch rơi vào người đang đưa lưng về phía mọi người mà nôn, Vân Thiển.
Thấy nàng như vậy, Tây Lâu Mạch khẽ nhăn mày, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Sắc mặt Cô Độc Hồng âm trầm bảo hộ Vân Thiển sau lưng, lập tức, ba người không hẹn cùng xông lên, còn lại một người dựa thân cây nôn khan……….
--- ------ ----
Thấy Vân Thiển xông về phía mình, Thích Uẩn Cẩm bĩu môi, không chút do dự chạy lại tiếp chiêu.
Hắn tự mình lên rất hợp ý Vân Thiển, nàng xuất chiêu, nháy mắt đã giao tranh cùng với Thích Uẩn Cẩm, chiêu thức của nàng vô cùng độc ác, đối với kẻ địch, nàng chưa bao giờ buông tay, tựa như trên chiến trường, ngay cả mẹ ruột Vân Thiển cũng xuống tay không do dự, huống chi là một nam nhân không liên quan đến mình.
Thích Uẩn Cẩm giống như không để ý sát khí nồng đậm của Vân Thiển, nhưng trong lòng khó tránh khỏi khó chịu, thì ra bị Vân Thiển xem như kẻ thù lại khó chịu như vậy.
“Hí!” Vân Thiển đột ngột chuyển hướng, tay đã rạch một đường trên áo của Thích Uẩn Cẩm, khi xoay người lại, tay Vân Thiển đã dính chút máu, nàng đang đối diện với ngực hắn.
Nàng biết nếu còn như vậy thì người thiệt chính là mình, cho nên phải tốc chiến tốc thắng.
Đang lúc Vân Thiển xoay người thì vô số cao thủ áo đen xông đến sau lưng nàng, ta hắn còn chưa chạm được người Vân Thiển đã bị nàng xoay người đá bay.
Mà lúc này, Thích Uẩn Cẩm thấy thế, tay đánh về sau lưng Vân Thiển.
Cảm thấy lực lượng phía sau mình, Vân Thiển xoay người lại, thình lình ra tay trước, trong lúc đó, vô số bóng đen phóng lên từ bốn phương tám hướng.
La Sát Môn!
Một thân hắc long bào của Thích Uẩn Cẩm đành phải xoay chuyển, chống lại sự tập kích về phía mình.
“Cô Độc Hồng….” Thanh âm lãnh khốc của Thích Uẩn Cẩm, hai người ra chiều không ai nhường ai.
Thấy Cô Độc Hồng dẫn người của La Sát Môn tới, Vân Thiển giật mình.
Nhớ tới bóng lưng ngày đó rời đi, Vân Thiển lại nhíu mày, nàng không hy vọng Cô Độc Hồng xuất hiện trước mặt mình lần nữa.
Nàng, Vân Thiển không cần Cô Độc Hồng bảo hộ, chính nàng có thể…..
Vân Thiển cắn răng, nhìn người La Sát Môn ngăn chặn những người áo đen, thân mình nàng xông về Thích Uẩn Cẩm, nam nhân này là tính mạng của nàng, nên do nàng giải quyết, mà không phải hắn, Cô Độc Hồng.
Thích Uẩn Cẩm đang giằng co cùng Cô Độc Hồng, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, hắn hoảng hốt thu chiêu, lùi sang một bên, Vân Thiển và Cô Độc Hồng đối chống lại nhau.
Thích Uẩn Cẩm phản ứng thật mau lẹ, Vân Thiển bỗng thu chiêu sắp đánh về Cô Độc Hồng, hai người nhìn nhau trong khoảng cách gần, không ai nói gì.
Cô Độc Hồng thề phải vĩnh viễn phải bảo hộ Vân Thiển, hắn nói được làm được, từ bỏ tình yêu không phải là từ bỏ bảo vệ……
“Chuyện này không liên quan đến ngươi.” Vân Thiển đứng cạnh Cô Độc Hồng, xuất chiêu về Thích Uẩn Cẩm.
“Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi.” Quả quyết, lãnh khốc.
Vân Thiển sững sờ, bóng dáng của hắn tiến lên đỡ chiêu thức của Thích Uẩn Cẩm, hai người tỉ thí, lá cây vang lên xào xạc.
Lúc này mảnh rừng nhỏ bỗng chốc trở thành chiến trường của bọ họ, không có nguyên nhân giao chiến.
“Cô Độc Hồng, ngươi thật sự muốn đối địch với bản cung?” Thích Uẩn Cẩm đỡ chiêu, lạnh giọng nói.
Ban đầu hai người vì một người mà hợp tác, bây giờ lại vì cùng một người mà trở mặt thành thù, một muốn cướp, một muốn bảo hộ.
Đáy mắt Vân Thiển thoáng lạnh lẽo, người khẽ lui về sau, dựa vào thân cây, tự nhiên thân thể trở nên yếu ớt, vừa nhìn thấy máu cảm giác như bị mộng du, sau đó cảm giác buồn nôn ập đến, Vân Thiển nôn hết ra ngoài.
Thân thể nàng rất bình thường, tại sao vừa đụng đến máu lại choáng váng, Vân Thiển không khống chế được cảm giác này.
“Thiển nhi!” Cô Độc Hồng chú ý đến tình trạng của Vân Thiển, lui lại, thận trọng khoác vai nàng.
Vân Thiển được Cô Độc Hồng đỡ cẩn thận, nàng xoay người lại, môi trắng bệch, lại không cẩn thận nhìn thấy vết máu trên mặt hắn, lại nôn thốc ra.
Thích Uẩn Cẩm dừng tay, nhìn nam nhân dựa vào gốc cây nôn kia, không biết chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
“Thiển nhi, ngươi làm sao vậy?” Cô Độc Hồng cố gắng lại gần hơn.
Vân Thiển giơ tay ngăn Cô Độc Hồng, “Không sao!” Nàng khẽ thở hổn hển.
Vân Thiển không thấy máu một lúc sẽ đỡ, một lúc sẽ không sao.
Vừa rồi Thích Uẩn Cẩm thấy Vân Thiển gắt gao bảo vệ bụng mình, không khỏi nhướn mày, “Ngươi bị thương?” Nhưng lời mới nói ra lại cảm thấy không ổn, nào có người bị thương lại nôn không ngừng, chẳng lẽ là trúng độc?
Vân Thiển nhìn Thích Uẩn Cẩm trước mắt, mắt lạnh lẽo, xuất chưởng, cố gắng nén cảm giác buồn nôn, dưới tình huống này, nàng không quên mình đã từng tuyên bố muốn giết chết người trước mắt này.
Thấy Vân Thiển ra chiêu, Cô Độc Hồng mơ hồ theo sát, liên tiếp bảo vệ Vân Thiển, chỉ sợ nàng chịu tổn thương, Thích Uẩn Cẩm không giống Cô Độc Hồng, hắn sẽ không vì thích một người mà dễ dàng bỏ qua cho người ấy.
Thích Uẩn Cẩm là người mạnh mẽ, dưới tình huống này tuyệt đối không lưu tình, kể cả Vân Thiển cũng vậy.
Hắn ra chiêu độc, cố gắng giữ chặt tay Vân Thiển.
Vân Thiển đánh ra một cỗ lực lượng lớn về phía hắn, tay hắn tê rần, buông tay ra. Ngay sau đó bàn tay sắc bén của Cô Độc Hồng bổ xuống, khiến hắn không kịp tránh né, thân hình khẽ lóe, nghiêng người đỡ chiêu.
Hai bên công kích, tình trạng Vân Thiển lúc tốt lúc xấu, Cô Độc Hồng vì bảo hộ nàng, không đánh Thích Uẩn Cẩm, chiêu thức Vân Thiển mặc dù bén nhọn, nhưng đối với Thích Uẩn Cẩm mà nói, sức lực của nàng kém xa so với đại chiến hôm đó.
Cô Độc Hồng và Thích Uẩn Cẩm hẳn là chưa khỏi, nhưng chiêu thức vẫn như cũ, vết thương trên người dường như không làm ảnh hưởng chút nào, xem ra, Cô Độc Úy không làm bọn họ bị thương nặng.
Đôi mắt lạnh lẽo của Vân Thiển khẽ chuyển, nhuyễn kiếm bên hông được rút ra, xuất kiếm tất thấy máu, Vân Thiển đã chuẩn bị kĩ càng, chỉ cần qua cửa ải này, giết được nam nhân trước mắt, tim của nàng sẽ khá hơn một chút.
Kiếm vừa xuất ra, Thích Uẩn Cẩm nháy mắt rơi vào thế hạ phong.
Hắn không ngờ Vân Thiển thật sự muốn giết mình, trong lòng không khỏi tức giận, ra tay hung ác, một chiêu đánh vào nhuyễn kiếm.
Nhuyễn kiếm khẽ cong, rồi lại bật ngược lại, Vân Thiển nghiêng người đánh bên hông Thích Uẩn Cẩm.
“Hí!” Tiếng quần áo rách vang lên.
Lần này vết thương nặng thêm một chút, máu chảy không ngừng, lần này Vân Thiển xuống tay bất ngờ, vốn hắn cho rằng chiêu này sẽ đánh bay kiếm của nàng, không ngờ kiếm bật ngược trở lại đả thương bản thân, là do hắn thất sách.
Mỗi một lần phải đả thương người mình thích, hắn không biết nên cười hay nên khóc.
Vân Thiển thấy máu chảy, nàng lại xoay người sang chỗ khác nôn một trận, “Đáng chết!”
Vân Thiển hung hăng nguyền rủa, nàng rất ít khi nổi giận, phiền não như thế, đây là lần đầu tiền Cô Độc Hồng nhìn thấy, có chút sững sờ.
“Thiển nhi!” Cô Độc Hồng đỡ chiêu thức bén nhọn của Thích Uẩn Cẩm, hai nam nhân lần nữa giằng co, còn Vân Thiển vẫn nôn không ngừng.
truyện được đăng tại ddan_lquydon
Đứa bé đáng chết, đến lúc nào không đến, lại chọn đúng lúc này.
Trong lòng Vân Thiển không ngừng mắng Cô Độc Úy mấy trăm lần cũng không thể giảm cảm giác ghê tởm trong họng, “Cô Độc Úy đáng chết….” Trong lòng không bớt giận, nàng trực tiếp mắng thành tiếng.
“Náo nhiệt như thế, không có bản cung tham dự chẳng phải mất vui sao…..” Đợi mọi người phản ứng lại, bọn họ đã bị đoàn người bao vây.
Tây Lâu Mạch….
Vân Thiển nghe giọng nói của người này chợt kinh hãi, người này đến rất đúng lúc, xem ra mình không thể thoát thân một mình được.
“Tây Lâu Mạch.” Nam tử dẫn đầu khẽ cười, bóng dáng thon dài ngả dài dưới ánh mặt trời.
Vân Thiển nhíu mày.
Xem ra nàng xuống tay chưa đủ hung ác, hai người này đều đang bình yên vô sự.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Thiển càng thêm phát hỏa, nhìn lại dòng máu đang chảy, nàng lại nôn.
Cô Độc Hồng cau mày nhìn Vân Thiển, “Thiển nhi, có phải ngươi…...”
Triệu chứng cổ quái này xảy ra, cho dù Cô Độc Hồng thông minh thế nào cũng không nghĩ ra Vân Thiển mang thai, ai có thể nghĩ một người đàn ông lại mang thai.
“Không sao…..” Đối mặt với sự lo lắng của Cô Độc Hồng, Vân Thiển vẫn quan tâm hôm nay Thích Uẩn Cẩm và Tây Lâu Mạch có chết dưới kiếm của mình hay không.
Một tay Vân Thiển chống kiếm, một tay vịn vào cây.
Hai người mình muốn giết đang ở trước mắt, mà mình chỉ có thể dựa vào cây mà nôn, cái gì cũng không thể làm.
Chẳng lẽ mình cứ trơ mắt nhìn bọn họ nhởn nhơ như vậy.
Cô Độc Hồng biết trong lòng Vân Thiển hận hai người kia, hận không thể chặn đường đánh ngay tại chỗ, nhưng hắn càng hận chính mình, hận mình không thể gánh chịu khổ sợ thay nàng.
Vân Thiển không vui, coi như hắn tranh thủ được thì thế nào đây.
Cô Độc Hồng áy náy quay lưng đi, căn bản Vân Thiển không thấy được vẻ mặt của hắn, không đoán được tâm ý phiền loạn của Cô Độc Hồng lúc này.
“Là ngươi….” Thích Uẩn Cẩm nhìn đoàn người xung quanh, mắt cũng chớp lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt Tây Lâu Mạch, ba người đã từng hợp tác giết chết Cô Độc Úy, hôm nay lại ở đây đánh một trận.
Ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, Tây Lâu Mạch nhìn không ra có chỗ nào khác thường, đến gần, tầm mắt Tây Lâu Mạch rơi vào người đang đưa lưng về phía mọi người mà nôn, Vân Thiển.
Thấy nàng như vậy, Tây Lâu Mạch khẽ nhăn mày, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Sắc mặt Cô Độc Hồng âm trầm bảo hộ Vân Thiển sau lưng, lập tức, ba người không hẹn cùng xông lên, còn lại một người dựa thân cây nôn khan……….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook