Đế Vương Sủng Thần
Chương 10: Đệ nhất Vương gia

Một khúc chưa kết thúc, trong lúc mọi người đều ngồi xem si mê, có một đám quan binh đột nhiên xông vào trong Nhã Các, nháy mắt đã bao vây Các vào bên trong.

Bỗng chốc, mọi người trong lòng hoảng sợ, trên vũ đài Doanh Doanh cau mày dừng lại điệu múa (gốc: vũ bộ – bước nhảy), người biết rõ chỗ dựa lưng của Nhã Các là thái tử điện hạ, còn có thể lớn mật như vậy xông vào, trong Thánh Triều e rằng chỉ có hai người dám làm như thế. Một người là Hoàng Thượng, một người là Thánh Triều đệ nhất vương gia. Hoàng đế vẫn đối với chuyện của thái tử điện hạ nhất khái bất quản (tha thứ mặc kệ), khả năng duy nhất chính là người còn lại.

Ai cũng biết đệ nhất vương gia mới là thật sự là người được chọn kế vị ngôi vị hoàng đế, mấy năm nay căn bản không đem thái tử để vào trong mắt, lúc này vì sao lại xông vào Nhã Các như vậy?

Người không có kiến thức suy đoán là ai to gan như vậy, dám can đảm đối nghịch cùng thái tử, người thông minh vừa nhìn đã biết là người của Hồng vương gia, ngậm miệng ngoan ngoãn chờ xem diễn!

Doanh Doanh cảm thấy khẩn trương, nhìn đám thị vệ đột nhiên vây quanh Nhã Các, sắc mặt trong nháy mắt đã tái nhợt; cường ngạnh làm cho chính mình tỉnh táo lại, xoay người ý bảo bạn nhảy phía sau đều lui ra, nâng váy bước xuống vũ đài nghênh đón tận cửa.

Hai hàng binh lính uy nghiêm chỉnh tề sắp hàng, vẻ mặt lãnh khốc, khiến cho người xem run sợ.

Vì những người này đột nhiên xông vào, Nhã Các vốn đang náo nhiệt cũng nhất thời lặng xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Đây là lần đầu tiên từ khi Nhã Các khai trương tới nay bị quan binh vây quanh như vậy. Chẳng lẽ là thái tử điện hạ phạm vào sai lầm gì? Hay là Nhã Các làm chuyện ám muội gì?

Sự tình phát sinh đột nhiên như vậy, trên dưới Nhã Các cư nhiên không có ai dám đi ra nửa bước, nhìn đám binh lính quây thành một vòng xung quanh hỏi ai còn dám động nửa phần, ngay cả bọn quý tộc lầu hai cũng lo lắng đề phòng nhìn chăm chú về phía cửa, đây cũng là chuyện tình xưa nay chưa từng có.

Binh lính vừa vây quanh xong, một đôi giày đen thêu Long Đằng trầm ổn hữu lực bước vào.

Mọi người mở to hai mắt, nhìn về phía chủ nhân đôi giầy kia.

Một thân hoa y màu đen phác họa thân thể nam nhân thon dài, khuôn mặt sáng sủa trắng trẻo (gốc: quang khiết bạch tích – VP dịch trơn bóng trắng nõn - ặc! Giống tả con gái quá! – ta thấy không thích hợp lắm nên đổi thành thế này – mặc dù thế này giống tiểu bạch kiểm nhưng cũng đỡ hơn), lộ ra lãnh tuấn góc cạnh rõ ràng; đôi mắt đen láy thâm thúy, ánh lên ánh sắc của hàn băng; đôi lông mày rậm, mũi cao thẳng, bạc môi lạnh nhạt, không chỗ nào không có đường hoàng cao quý cùng lãnh khốc. Trong đôi mắt đen thâm thúy tản ra sắc lạnh như băng cự nhân ra xa ngàn dặm, khiến người nhìn e ngại!

Nam nhân này không một chút nào không lộ ra độ lãnh trên người hắn, Nhã Các ấm áp bởi vì nam xâm này xông vào, nhiệt độ hạ xuống bằng băng.

Toàn trường nhiều người như vậy, không ai dám thở một cái.

Doanh Doanh thân hình cứng ngắc, nam nhân này thật quá lạnh! Tuy rằng trong lòng thập vạn cái không muốn nhìn thấy người này, nhưng trên mặt không thể không hiện ra một chút ý cười miễn cưỡng, “Tham kiến Hồng vương gia!” Hành lễ về phía nam tử vẻ mặt lãnh khốc vô tình. Người này tuyệt đối không phải người, bởi vì nàng cảm giác được tầm mắt trên đỉnh đầu cơ hồ muốn xuyên qua thân thể của nàng, cả người không khỏi rùng mình một cái.

Hàn mâu đảo qua, đầu người trong Nhã Các chỉnh tề hạ xuống.

Đây vẫn là người sao? Ai! Thật là lãng phí một bộ túi da tốt như vậy!

Một mắt đôi sắc bén trực tiếp nhìn về phái nhã gian đối diện lầu hai, đâm thẳng vào lòng người!

Hoa đào mắt mê hoặc người của Lô Quốc thái tử Tây Lâu Mạch ngả ngớn, mang theo ý cười nhè nhẹ thấm vào ruột gan. Cả người cũng không có bởi vì Cô Độc Hồng đột nhiên xâm vào mà có gì không khỏe, vẫn giống như lúc trước bình tĩnh nhàn nhã nhấp nước trà thơm ngát.

Thanh âm lãnh triệt cương ngạnh vang lên, “Lô Quốc thái tử.”

Trong một tiếng này, ánh mắt hai người ở khoảng cách rất xa trong nháy mắt đồng thời chạm nhau, chỉ trong một cái liếc mắt này hai người đã đánh giá xong đối phương. Không khỏi thầm than, quả nhiên là nhân trung long phượng!

Tây Lâu Mạch cũng không nghĩ tới Cô Độc Hồng nhận ra mình, nói vậy chính mình vừa tiến vào thánh thành, những người này đã muốn chú ý đến mình. Không hổ là Thánh Triều đệ nhất vương gia, làm việc không phải như người bình thường.

“Hồng vương gia phô trương thật lớn.” Trong thanh âm lạnh nhạt không mang một tia bó buộc.

Lô Quốc thái tử?

Cái vị trong nhã gian kia cư nhiên là Lô Quốc thái tử? Mọi người kinh ngạc nhìn về phía nhã gian.

Doanh Doanh đứng trước mặt Cô Độc Hồng, cảm nhận lãnh sương trước nay chưa từng có, cả người không được tự nhiên. Nhưng lại không thể rời xa nửa phần, chỉ đành phải kiên trì rũ mắt đứng ở bên cạnh chờ phân phó của Thánh Triều đệ nhất vương gia.

Trên gương mặt cương ngạnh tuấn tú là một tầng lạnh lùng khó coi không thay đổi, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.

“Bổn vương phụng mệnh phụ hoàng đến đây nghênh tiếp Lô Quốc thái tử, thỉnh!” Cô Độc Hồng đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘nghênh tiếp’, không có nửa điểm ý tứ muốn mời người, lạnh lẽo cứng ngắc khiến cho người khác da đầu run lên.

Doanh Doanh thì thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai là vì Lô Quốc thái tử mà đến, ánh mắt không khỏi nhìn về phía lầu ba.

“Nhã Các rất tốt, Hồng vương gia sẽ không không nể mặt bản thái tử đi!” Tuyệt không để trong lòng sự cường ngạnh của Cô Độc Hồng, y tao nhã nâng chén cười với hắn.

Lông mày lạnh lẽo nhíu nhíu, “Nếu Lô Quốc thái tử thích, bổn vương cùng đi là được…” Nói xong liền nhìn về phía Doanh Doanh đang sững sờ.

Doanh Doanh cảm nhận được hàn ý băng gai tận xương bắn tới chính mình, đột nhiên thu lại tầm mắt đang hướng về lầu ba. “Vương gia có gì phân phó?” Doanh Doanh vẫn cố gắng đón nhận hàn khí lạnh lẽo của Cô Độc Hồng, thân thể cứng đờ. Thấy Cô Độc Hồng không có phản ứng, thân thể lập tức run lên, “Doanh Doanh sẽ chuẩn bị nhã gian cho vương gia ngay!” Doanh Doanh thiếu chút nữa liền cắn đứt đầu lưỡi chính mình.

Lãnh mâu nâng lên, thoáng nhìn qua lầu ba kín mít không lộ một chút, “Không cần” tay áo vung lên, lãnh ý càng tăng lên, “Ngay tại chỗ này ngồi xuống là được.” Nói xong liền ngồi xuống vị trí đối diện nơi Hồng Lăng rơi xuống.

Doanh Doanh khẽ nhúc nhích khóe miệng, lời nói nuốt vào trong bụng. Nàng muốn nói, vị trí trước Hồng Lăng người khác không thể ngồi, đây là quy củ của Nhã Các. Nếu là người khác, nàng có thể khéo léo khuyên người rời đi, nhưng là giờ phút này đối mặt là Thánh Triều đệ nhất vương gia, lá gan bình thường của nàng dùng không đủ.

Huống chi, hắn một người ngồi ở chỗ này như vậy, còn có ai có tâm tình xem ca vũ a? Ngay cả động cũng không dám động, có người nào có lá gan xem cùng với ngươi? Nhìn nhìn đám thị vệ vây trong Nhã Các, người người trên mặt đều mang sợ hãi, Nhã Các đang tốt bị hắn – đệ nhất vương gia biến thành như vậy, cũng coi như hắn có bản lĩnh .

Tây Lâu Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, Cô Độc Hồng này…

Ở trước mặt người như vậy, bọn họ ngay cả một chữ “Không” cũng không có quyền lực để nói.

Nhã Các đang nóng lạnh đi, mọi người đều cảm thấy bất an, cúi đầu.

Doanh Doanh lập tức ra hiệu thị nữ dâng trà bánh tốt nhất, ai dám thất lễ với vị đại gia này a! Cấp nàng mười cái đầu cũng không đủ dùng.

Thấy trong Các không ai dám động, Cô Độc Hồng hừ lạnh một tiếng. “Mọi người tùy ý, không cần kiêng kị bổn vương.”

Nói là nói như vậy, ngươi một cái người sống to đùng ngồi ở chỗ này, ai dám động? Nhưng mọi người vẫn thực “Nể tình” khẽ động khóe miệng cứng ngắc, cười xác nhận.

Thấy động tác Cô Độc Hồng như vậy, Tây Lâu Mạch cũng chỉ cười cười, cũng không ngại hắn phá hủy không khí nơi này. Ba vị bên cạnh cũng không có nhàn nhã như hắn, Cô Độc Hồng vừa xuất hiện, ba người đề phòng nắm lấy bội kiếm ở bên hông.

“Nhã Các quy củ, mong Hồng vương gia tuân thủ!” Thanh phong xuy phất mà đến, du dương thấm vào lòng người, so với âm thanh của tự nhiên càng dễ nghe!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương