Đế Vương Sủng Sát Vương
-
25: Phải Chăng Là Nàng
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Du Nghiêm phẩy tay, ra hiệu cho mấy hạ nhân đem đến cho mỗi thí sinh một tờ giấy.
- Năm nay phần thi này sẽ khác những lần trước, người ra câu hỏi không phải ta mà là Dạ lâu chủ ra đề, ta chỉ là người thông truyền, chủ khảo cũng là do Dạ lâu chủ làm chủ.
Thể lệ là viết đáp án vào giấy, nộp lại cho ta.
Ba ngày tiếp theo sẽ công bố người thắng cuộc.- Du Nghiêm khẽ mỉm cười nói ra đề bài- Cầu hôn là gì? Phải cầu hôn như thế nào mới đúng?
Xì xào, xì xào...
- Có tục lệ đó sao? Ở đâu vậy?
- Câu hỏi này thật kì cục, vẫn là lần đầu tiên ta nghe thấy tục lệ này.
Mặc dù lặng im không nói, nhưng sự trầm ngâm của mấy người Bắc Cơ Thần cũng gián tiếp tố cáo nỗi băn khoăn của họ.
Mấy người bọn họ, quả thật chưa từng nghe tới thủ tục này.
...
Trong những tiếng xì xào, một giọng nói run run vang lên:
- Du phó lâu, có thể...cho tại hạ hỏi một câu không?
- Lưu Ly công tử muốn hỏi chuyện gì chăng?- Du Nghiêm nhướn mi, ngón trỏ gõ nhịp vào tay vịn.
- Chẳng hay, người ra đề...là nữ nhân?- Lãnh Nguyệt siết chặt nắm tay, cơ hồ phải dùng hết sức lực mới áp chế được kích động trào dâng trong lòng.
...
- Huyền Băng tỷ, vậy là sau này tỷ sẽ lấy chồng sao? Tỷ sẽ không cần Nguyệt Nhi nữa? Có phải hay không, muội sẽ phải quay trở về cô nhi viện?- Cô gái nhỏ có đôi mắt màu trời buồn bã hỏi nữ nhân xinh đẹp bên cạnh, giọng nói ngây thơ chẳng giấu nổi vẻ chua xót.
Cô ngước nhìn tỷ tỷ, lòng thấp thỏm chờ đợi câu trả lời.
Cô, đã coi người tỷ tỷ kết nghĩa này là gia đình của mình, thực sự chẳng muốn mất đi.
Là cô lưu luyến cái hơi ấm gia đình mà Huyền Băng tỷ mang lại, cái vốn dĩ cô chẳng thể nào có, nay lại xuất hiện ở cái thế giới lạnh lẽo này.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, đùa nghịch mái tóc màu đồng gợn sóng của Huyền Băng.
Nàng khẽ mỉm cười, sủng nịnh xoa đầu Dạ Minh Nguyệt:
- Sẽ không đâu.
Nguyệt Nhi của ta ngoan như thế, làm sao ta nỡ bỏ lại một mình muội ở nơi đó đây?
- Nhưng rồi tỷ cũng sẽ có gia đình nhỏ của mình, còn muội cũng chỉ là...người thừa thôi.- Niềm vui không bị bỏ rơi loé lên rồi vụt tắt, Dạ Minh Nguyệt khẽ cúi đầu, nghịch ngón tay của mình, sống mũi cay cay.
- Nguyệt Nhi, muội biết mà, tỷ tỷ ta luôn thích sự lãng mạn.
Vậy nên một màn cầu hôn phải thực lãng mạn, thực ngọt ngào, may ra mới có đám cưới.
Tuy nhiên ở cái thời đại này, người ta chỉ coi trọng sự xa hoa, đánh đồng nó với lãng mạn, vậy nên có lẽ đám cưới của ta cũng là chuyện của năm, bảy năm sau rồi.
Lúc đó muội cũng đã trưởng thành, cũng sẽ tìm được một người như ý, không sợ cô đơn nữa đâu.- Dừng một chút, Huyền Băng khẽ nói.- Huống chi, người ta yêu nhất, cũng không còn...
- Tỷ tỷ, sẽ không bỏ rơi ta chứ?
- Ừ, chắc chắn rồi.
Vườn hồng nhung toả hương thơm ngát, mang nụ cười tươi tắn của hai tỷ muội bay xa, để rồi những năm tháng sau đó, dù ở trong hoàn cảnh nào, hai người họ vẫn luôn nương tựa vào nhau, mỗi ngày càng trở nên mạnh mẽ để bảo vệ nhau trong thế giới sát thủ không chút tình người.
...
Kí ức từng chút một ùa về, thời gian như quay ngược lại giờ khắc ấy: ngày đầu tiên cô được Huyền Băng đưa ra khỏi cô nhi viện theo chỉ thị của boss.
Nàng ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng đó có thể là Huyền Băng.
Phượng mâu xanh thẳm không còn tĩnh lặng như nước mà trào dâng từng đợt sóng ngầm mãnh liệt.
Làm ơn! Làm ơn hãy nói đó là tỷ, Huyền Băng!
- Rất tiếc, Ngọc công tử, ta không thể trả lời câu hỏi của ngươi...
- Tại sao?
- Tại vì...
- Đúng, người ra đề là một nữ nhân!
Nam nhân một thân trường bào đen tuyền nhẹ nhàng bước vào Trúc Diễm Đình.
Đai ngọc khảm huyết ngọc quý giá, từng đoá lưu vân bằng chỉ bạc tinh tế bồng bềnh trên tay áo, cả người hắn toả ra khí thế bức nhân, lạnh lùng xa cách.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt đen như hắc ngọc cùng với khí chất kia khiến chẳng ai dám đối với hắn có chút nào khinh nhờn.
Chẳng để cho mọi người tò mò lâu, Du phó lâu chủ đã rời tháp quý phi, đứng sau màn che, nhanh chóng hướng người mới tới vui mừng:
- Uyển, huynh cuối cùng cũng chịu về.
Việc của lâu bận muốn chết luôn đó.
Uyển? Đó chẳng phải Uyển Dạ lâu chủ Tuý Nhan Lâu sao? Thảo nào có thể tuỳ ý đi tới Trúc Diễm Đình, lại dám cắt ngang lời Du Nghiêm mà vẫn làm cho vị phó lâu chủ lãnh khốc này quên cả hình tượng, nở nụ cười vui mừng như bắt được vàng.
- Ta chỉ về đây vì muốn nghe câu trả lời từ những người dự thi thôi, xong sẽ lại đi tiếp, ngươi đừng có mừng vội.
- Không thể nào! Ngươi truy thê, bỏ mặc huynh đệ.- Du Nghiêm khóc thầm trong lòng.
Quả thật là ngu ngốc khi làm không công cho tên trọng sắc khinh...đệ như tên này.
Ài, mong cho hắn sớm đem được tẩu tẩu về, may ra bản thân mới hết phải chịu khổ một mình như thế.
Bỏ mặc Du Nghiêm đang đau khổ một bên, Uyển Dạ hướng Lãnh Nguyệt:
- Ngươi tại sao biết người ra đề là nữ nhân?
- Uyển lâu chủ, ta có một thỉnh cầu.- Lãnh Nguyệt trong lòng tràn ngập hi vọng.
- Nói ta nghe thử.
- Ngươi có thể, trước hết đem ta đi gặp nàng không? Ta có chuyện, nhất định cần xác minh.
- Không thể! Nói nhanh, ngươi là gì của nàng?- Một phút trước, Uyển Dạ vẫn còn hoà nhã, vậy mà lúc này đây, trên người hắn lại toả ra sát khí nồng đậm.
Uy áp toả ra tứ phía, khiến những người không có võ công lập tức ngất xỉu, còn người khá hơn thì mồ hôi cũng là từng giọt đọng lại bên thái dương.
Trong sảnh lúc này chỉ có Du Nghiêm, Bắc Cơ Thần, Bạch Hoạ, Hàn Phong, Độc Cô Triệt và Lãnh Nguyệt còn có thể thảnh thơi, không chịu ảnh hưởng chút nào.
Lãnh Nguyệt thấy tình thế căng thẳng, nhanh chóng cân nhắc tình hình:
- Vậy tại hạ xin hỏi một câu, mong Uyển lâu chủ thành toàn.
Có phải nàng tên là...Huyền Băng?- Nhắc đến tên Huyền Băng, giọng Lãnh Nguyệt có chút run rẩy.
Làm ơn! Hãy là tỷ, Huyền Băng!
- Ngươi, là ai?- Uyển Dạ khẽ híp mắt đầy nguy hiểm.
Nhìn phản ứng của Uyển Dạ, Lãnh Nguyệt khẽ mỉm cười.
Nóng nảy như vậy, có lẽ là bị đoán trúng.
Nữ nhân đó, chắc chắn là Huyền Băng tỷ.
Xao động nơi đáy mắt rất nhanh bị nàng giấu đi, trở nên tĩnh lặng lạ thường.
- Uyển lâu chủ, câu hỏi của nàng, chỉ ta mới có thể trả lời.
Vì ta và nàng, cùng đến từ một nơi.- Uyển Dạ này khẩn trương như thế vì Huyền Băng, hơn nữa lại là nhân vật không tầm thường, nếu đúng là Huyền Băng, gả cho hắn, cũng có thể yên tâm.- Bất quá, ta không thể nói ở đây được.
Uyển lâu chủ, chúng ta nói chuyện riêng, thế nào?
Uyển Dạ trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt sắc bén đăm chiêu nhìn Lãnh Nguyệt:
- Hảo, tốt nhất ngươi nên có câu trả lời thoả đáng cho bản lâu chủ.
Lên lầu ba, gian phòng cuối cùng.
Nói xong liền phất tay áo, dùng khinh công, nhanh chóng bay tới nhã gian lầu ba, không thèm quay đầu lại.
Lãnh Nguyệt thong dong chắp tay thi lễ với mọi người rồi mới rời đi:
- Các vị, Ngọc mỗ cáo từ.
Du Nghiêm thấy không khí bắt đầu gượng gạo thì mỉm cười người lại nhuyễn tháp:
- Các vị, ai có câu trả lời, vẫn có thể viết lại rồi giao cho ta.
- Chúng ta hiểu biết nông cạn, xác thực là không biết về tục lệ này.
Vẫn là nên đợi xem kết quả từ Ngọc công tử thôi.- Bạch Hoạ nhàn nhã mỉm cười, tay ngọc khẽ mân mê miệng tách trà, những người còn lại cũng có vẻ đồng tình với hắn.
- Năm nay phần thi này có chút trục trặc như thế nên có thể sẽ không có người chiến thắng cuối cùng.
Để bù đắp cho sự cố này, mời các vị tới nhã gian tầng hai.
Hôm nay Tuý Nhan Lâu chiêu đãi miễn phí cho các vị.
Tiểu Lam, mời mọi người tới lầu hai.
Một gã tiểu nhị người gầy gò, nhanh nhẹn bước tới, tay làm động tác mời rồi đi trước dẫn đường.
Mọi người lục tục kéo nhau rời khỏi, chỉ có bốn người Bạch Hoạ, Bắc Cơ Thần, Độc Cô Triệt và Hàn Phong lấy cớ cáo từ.
Tuy nhiên, trong lòng ai cũng chờ mong câu trả lời cuối cùng.
Ngọc Lưu Ly thần bí kia liệu có thể biết chính xác câu trả lời? Kết quả sẽ được công bố, giờ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook