Đế Vương Mộng
-
Chương 5: Tiểu tử ta yêu ngươi
Nảng chuẩn bị lương
thực âm thầm trốn khỏi lương khê trại. nàng không mang trang phục nữ
nhân mà cải trang thành nam nhân. Bọn Dĩ Nặc sẽ nhanh chong phát hiện ra nàng đã bỏ trốn sớm muộn cũng truy lùng nàng. Nếu còn mặc trang phục nữ nhân thì bại lộ sẽ dễ dàng rồi.
Trong lúc nàng tìm cách xuống núi. Ở Lương khê trại Oa Khoát Đại dò la ra thông tin, nghe nói phần thắng lần quả thật do một nữ nhân liền vô cũng hiếu kì xin Dĩ Nặc cho diện kiến. Dĩ Nặc cũng muốn nhân dịp này giới thiệu và đề cập lại vấn đề thành thân với nàng. Nhưng khi hắn đến tìm thì người đã không còn ở đó. Huy động người của Lương Khê trại đi tìm. Oa Khoát Đại thấy vậy cũng xin cáo lui. Nhưng thực tế là cũng muốn đi lùng bắt nữ nhân này.
Nhật Tâm hiểu rõ nếu nàng không nhân lúc này trốn đi thì chắc chắn không thoát khỏi hai chữ thành thân. Hôm nay nếu không trốn thoát thì Dĩ Nặc cũng sẽ không yên mà lập tức thành thân.
( Nam nhân có tam tòng, tòng phụ, tòng quân, tòng thê)
Kể ra thì thân xác này và nàng có nhiều điểm giống nhau, về thiên hướng tính cách lẫn một số khiếm khuyết. Một trong các vấn đề đó là mù đường. Nàng cũng biết nhìn sao nhắm hướng, nhưng đâu thế cứ mãi ngửa cổ mà nhìn lên trời. cuối cùng đi mãi và vẫn chỉ là hình dích dắc nên chẳng được bao xa.
Cuối cùng cũng bị đám Dĩ Nặc đuổi sát. Bí quá nàng bèn nhảy xuống sông cầm ống trúc lặn ở dưới đó. Đám người Dĩ Nặc đuổi qua rồi đi luôn. Thấy yên tĩnh nàng mới bò lên. Bộ quần áo ướt sũng khiên nàng lên bờ khá khó khăn.
Lên được bờ thì trước mặt nàng không ai khác chính là Oa Khoát Đại. Nàng có thể nhận ra hắn vì lúc trước hiến kế cho Dĩ Nặc đã từ xa nhìn thấy hắn (nhưng hắn không thấy nàng).
Hắn đang đứng bên sông muốn cởi y phục “giải quyết nỗi sầu”. Nhật Tâm liền giật mình té ùm xuống nước.
“Ngươi cũng là tiểu tử cần gì phản ứng như vậy chứ”.
“Đương đường là tướng quân lại tùy tiện như vậy chứ”
“Ai biết ngươi sẽ từ dưới nước chui lên chứ. Ta chinh chiến bao năm đều giải quyết như vậy. Còn không lên, muốn ta tưới lên ngươi”.
Nghe vậy nàng liền leo thật nhanh lên bờ, lòng đầy ấm ức. vừa leo đến nơi hắn đã dìu lấy nàng.
“Nhìn ngươi yếu đuối như vậy, nên thay đồ ra kẻo bị cảm lạnh. Đây để ta giúp ngươi”
“Không cần, ngươi lo việc của ngươi đi” Nhật Tâm đẩy hắn ra giữ khoảng cách.
Hắn nhìn nàng cười tỉnh “Không có nhu cầu nữa”.
“Cho nên bây giờ ta rất rảnh có thể giúp ngươi thay y phục”
“Ngươi”. Nàng giật tím ruột, tên này đùa cợt nàng. Chẳng lẽ hắn đã biết nàng là nữ nhân cố tình trêu đùa như vậy.
Nàng không đôi co với hắn nhanh chóng bỏ đi. Nhưng ai ngờ bọn người Dĩ Nặc lại quay trở lại. Đang toan nhảy sông lần nữa. Đã bị Oa Khoát Đại kéo lại, bàn tay hắn đầy bùn chét đầy mặt nàng. Hắn đẩy nàng ngã xuống đảm cỏ.
Bọn họ đi qua liền hỏi “Có thấy nữ nhân nào qua đây không?”
“Có tên trộm, ta đang xử trí hắn ngươi có muốn xem không?”. Hắn chỉ về phía nàng đang bò lăn bò càng vô cùng lem luốc. Bọn người của Dĩ Nặc nhìn lướt qua một cái rồi bỏ đi.
Bọn họ vừa đi khỏi nàng vừa ngồi dậy vừa nói với hắn “Ta trộm gì của ngươi chứ?”.
Lúc này hắn đã ngồi quỳ nắm lấy vai nàng “Trộm tình… tiểu tử … ta yêu ngươi”
Nghe vậy nàng liền đẩy hắn ra “Ngươi điên à?” Nhưng người ngã không phải là hắn mà là nàng. Hắn lại càng được nước “để ta giúp ngươi cởi áo, ta rất thích nam nhân mặt hoa da phấn đó”.
“Buông ra… ta… ta là nữ nhi… được chưa? Ngươi vốn đã biết sao còn cố tình làm khó ta”. Nhật Tâm uất ức nói.
Lúc này hắn buông nàng ra nhìn nàng chằm chằm “Vậy nàng là Nhật Tâm, vương gia tương lai, người đã hiến kế khiến ta mất bao nhiêu tướng sĩ, khiến ta từ một “bách thắng tướng quân” lại bại dưới tay sơn tặc. Nàng nghĩ ta sẽ đối với nàng ra sao?”
“Thứ nhất ta là vương gia tương lai nếu ngươi hại ta triều đình sẽ mang danh bất tin, thứ hai xưa nay giao tranh thương vong là điều khó tránh, thứ ba chẳng phải Lương Khê cầu hòa rồi nên đâu thể gọi là bại”
Nhật Tâm lo lắng trước khi thế áp đảo của hắn nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh đối đáp. Hắn vẫn chằm chằm nhìn nàng.
“Hắt xì” Âm thanh như phá toang bầu không khi đang căng thẳng. Nói rồi hắn huýt sáo, cởi áo khoác ngoài quấn cho nàng. Khi nàng vừa nói xong câu cảm ơn thì một con ngựa đã chạy tới. Không hỏi ý bế thốc nàng lên ngựa.
“Ngươi đưa ta đi đâu, buông ra. Người Bắc Doãn thật tùy tiện”.
Không thèm nghe nàng nói hắn đã leo lên sau và choàng tay qua eo nàng thốc ngựa đi. Nàng càng vùng vẫy hắn càng ôm nàng chặt hơn. Rồi hắn hôn lên mặt nàng và dọa “không chịu ngồi yên ta sẽ ôm hôn nàng càng nhiều”.
Nàng nghe vậy không vùng vẫy nữa chuyển qua mắng hắn đủ kiểu, giọng cao rồi giọng thấp nhưng hắn cứ như đá cuội, không có một phản ứng gì. Đi một lúc mông nàng bắt đầu mỏi nên nàng ngọ ngậy đổi tư thế. Ngựa đột nhiên dừng lại, hắn nhảy tọt xuống ngựa rồi cũng dìu nàng xuống ngựa.
Ngồi lâu như vậy được xuống ngựa nàng vươn vai vận động thư giãn đủ kiểu. Hắn bắn hai con chim và đốt một đống lửa rồi nướng. Kể ra danh hiệu bách thắng tướng quân cũng không tệ 1 cái chớp mắt liền có thức ăn. “Bọn chúng sẽ không đuổi tới đây đâu. Hong quần áo đi”. Hắn ném cho nàng bộ quần áo. Nhật Tâm thay tạm bộ quần áo rồi đem phơi. Bộ đồ của hắn quá lớn nàng mặc vào quả thật thùng thình. Vừa ngồi xuống hắn vừa khơi lửa vừa hỏi nàng như chất vấn “Nàng không muốn thành thân với Dĩ Nặc nên mới bỏ trốn?”
Nhật Tâm vừa gặm thức ăn vừa gật đầu.
“Không thích hắn?” Nàng vừa ăn vừa tiếp tục gật.
“Tại sao giúp hắn?” Hắn quay sang nhìn thẳng vào nàng.
“Ta nợ ơn cứu mạng, ko muốn lấy thân báo đáp, dùng cách khác để trả nợ”.
Trong lúc nàng tìm cách xuống núi. Ở Lương khê trại Oa Khoát Đại dò la ra thông tin, nghe nói phần thắng lần quả thật do một nữ nhân liền vô cũng hiếu kì xin Dĩ Nặc cho diện kiến. Dĩ Nặc cũng muốn nhân dịp này giới thiệu và đề cập lại vấn đề thành thân với nàng. Nhưng khi hắn đến tìm thì người đã không còn ở đó. Huy động người của Lương Khê trại đi tìm. Oa Khoát Đại thấy vậy cũng xin cáo lui. Nhưng thực tế là cũng muốn đi lùng bắt nữ nhân này.
Nhật Tâm hiểu rõ nếu nàng không nhân lúc này trốn đi thì chắc chắn không thoát khỏi hai chữ thành thân. Hôm nay nếu không trốn thoát thì Dĩ Nặc cũng sẽ không yên mà lập tức thành thân.
( Nam nhân có tam tòng, tòng phụ, tòng quân, tòng thê)
Kể ra thì thân xác này và nàng có nhiều điểm giống nhau, về thiên hướng tính cách lẫn một số khiếm khuyết. Một trong các vấn đề đó là mù đường. Nàng cũng biết nhìn sao nhắm hướng, nhưng đâu thế cứ mãi ngửa cổ mà nhìn lên trời. cuối cùng đi mãi và vẫn chỉ là hình dích dắc nên chẳng được bao xa.
Cuối cùng cũng bị đám Dĩ Nặc đuổi sát. Bí quá nàng bèn nhảy xuống sông cầm ống trúc lặn ở dưới đó. Đám người Dĩ Nặc đuổi qua rồi đi luôn. Thấy yên tĩnh nàng mới bò lên. Bộ quần áo ướt sũng khiên nàng lên bờ khá khó khăn.
Lên được bờ thì trước mặt nàng không ai khác chính là Oa Khoát Đại. Nàng có thể nhận ra hắn vì lúc trước hiến kế cho Dĩ Nặc đã từ xa nhìn thấy hắn (nhưng hắn không thấy nàng).
Hắn đang đứng bên sông muốn cởi y phục “giải quyết nỗi sầu”. Nhật Tâm liền giật mình té ùm xuống nước.
“Ngươi cũng là tiểu tử cần gì phản ứng như vậy chứ”.
“Đương đường là tướng quân lại tùy tiện như vậy chứ”
“Ai biết ngươi sẽ từ dưới nước chui lên chứ. Ta chinh chiến bao năm đều giải quyết như vậy. Còn không lên, muốn ta tưới lên ngươi”.
Nghe vậy nàng liền leo thật nhanh lên bờ, lòng đầy ấm ức. vừa leo đến nơi hắn đã dìu lấy nàng.
“Nhìn ngươi yếu đuối như vậy, nên thay đồ ra kẻo bị cảm lạnh. Đây để ta giúp ngươi”
“Không cần, ngươi lo việc của ngươi đi” Nhật Tâm đẩy hắn ra giữ khoảng cách.
Hắn nhìn nàng cười tỉnh “Không có nhu cầu nữa”.
“Cho nên bây giờ ta rất rảnh có thể giúp ngươi thay y phục”
“Ngươi”. Nàng giật tím ruột, tên này đùa cợt nàng. Chẳng lẽ hắn đã biết nàng là nữ nhân cố tình trêu đùa như vậy.
Nàng không đôi co với hắn nhanh chóng bỏ đi. Nhưng ai ngờ bọn người Dĩ Nặc lại quay trở lại. Đang toan nhảy sông lần nữa. Đã bị Oa Khoát Đại kéo lại, bàn tay hắn đầy bùn chét đầy mặt nàng. Hắn đẩy nàng ngã xuống đảm cỏ.
Bọn họ đi qua liền hỏi “Có thấy nữ nhân nào qua đây không?”
“Có tên trộm, ta đang xử trí hắn ngươi có muốn xem không?”. Hắn chỉ về phía nàng đang bò lăn bò càng vô cùng lem luốc. Bọn người của Dĩ Nặc nhìn lướt qua một cái rồi bỏ đi.
Bọn họ vừa đi khỏi nàng vừa ngồi dậy vừa nói với hắn “Ta trộm gì của ngươi chứ?”.
Lúc này hắn đã ngồi quỳ nắm lấy vai nàng “Trộm tình… tiểu tử … ta yêu ngươi”
Nghe vậy nàng liền đẩy hắn ra “Ngươi điên à?” Nhưng người ngã không phải là hắn mà là nàng. Hắn lại càng được nước “để ta giúp ngươi cởi áo, ta rất thích nam nhân mặt hoa da phấn đó”.
“Buông ra… ta… ta là nữ nhi… được chưa? Ngươi vốn đã biết sao còn cố tình làm khó ta”. Nhật Tâm uất ức nói.
Lúc này hắn buông nàng ra nhìn nàng chằm chằm “Vậy nàng là Nhật Tâm, vương gia tương lai, người đã hiến kế khiến ta mất bao nhiêu tướng sĩ, khiến ta từ một “bách thắng tướng quân” lại bại dưới tay sơn tặc. Nàng nghĩ ta sẽ đối với nàng ra sao?”
“Thứ nhất ta là vương gia tương lai nếu ngươi hại ta triều đình sẽ mang danh bất tin, thứ hai xưa nay giao tranh thương vong là điều khó tránh, thứ ba chẳng phải Lương Khê cầu hòa rồi nên đâu thể gọi là bại”
Nhật Tâm lo lắng trước khi thế áp đảo của hắn nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh đối đáp. Hắn vẫn chằm chằm nhìn nàng.
“Hắt xì” Âm thanh như phá toang bầu không khi đang căng thẳng. Nói rồi hắn huýt sáo, cởi áo khoác ngoài quấn cho nàng. Khi nàng vừa nói xong câu cảm ơn thì một con ngựa đã chạy tới. Không hỏi ý bế thốc nàng lên ngựa.
“Ngươi đưa ta đi đâu, buông ra. Người Bắc Doãn thật tùy tiện”.
Không thèm nghe nàng nói hắn đã leo lên sau và choàng tay qua eo nàng thốc ngựa đi. Nàng càng vùng vẫy hắn càng ôm nàng chặt hơn. Rồi hắn hôn lên mặt nàng và dọa “không chịu ngồi yên ta sẽ ôm hôn nàng càng nhiều”.
Nàng nghe vậy không vùng vẫy nữa chuyển qua mắng hắn đủ kiểu, giọng cao rồi giọng thấp nhưng hắn cứ như đá cuội, không có một phản ứng gì. Đi một lúc mông nàng bắt đầu mỏi nên nàng ngọ ngậy đổi tư thế. Ngựa đột nhiên dừng lại, hắn nhảy tọt xuống ngựa rồi cũng dìu nàng xuống ngựa.
Ngồi lâu như vậy được xuống ngựa nàng vươn vai vận động thư giãn đủ kiểu. Hắn bắn hai con chim và đốt một đống lửa rồi nướng. Kể ra danh hiệu bách thắng tướng quân cũng không tệ 1 cái chớp mắt liền có thức ăn. “Bọn chúng sẽ không đuổi tới đây đâu. Hong quần áo đi”. Hắn ném cho nàng bộ quần áo. Nhật Tâm thay tạm bộ quần áo rồi đem phơi. Bộ đồ của hắn quá lớn nàng mặc vào quả thật thùng thình. Vừa ngồi xuống hắn vừa khơi lửa vừa hỏi nàng như chất vấn “Nàng không muốn thành thân với Dĩ Nặc nên mới bỏ trốn?”
Nhật Tâm vừa gặm thức ăn vừa gật đầu.
“Không thích hắn?” Nàng vừa ăn vừa tiếp tục gật.
“Tại sao giúp hắn?” Hắn quay sang nhìn thẳng vào nàng.
“Ta nợ ơn cứu mạng, ko muốn lấy thân báo đáp, dùng cách khác để trả nợ”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook