Đế Vương Chiến Ký
-
31: Lần Tới Sẽ Bắt Ngươi
Hiện giờ ở trong casino.
Takeru và cô gái kia đã thắng tổng cộng hơn 50 triệu rồi, đó còn chưa kể là còn những nhân vật khác ăn hôi đặt theo hắn nữa.
Có lẽ sau vụ việc này một là sòng casino này đóng cửa, hai là nó sẽ cấm hắn đến đây chơi.
"Kỳ lạ!"
Lẩm bẩm nhỏ 1 câu nói, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để cô nàng bên cạnh hắn nghe thấy, 2 hàng lông mày khẽ nhíu lại khi hắn nói.
Nàng quay sang nhìn hắn rồi hỏi.
"Ngươi nói kỳ lạ nghĩa là sao?"
"Ngươi nhìn đi...!Khắp nơi ở chỗ này đều là camera, chúng ta đã ăn của đám người này nhiều như vậy mà chúng không hề làm gì chúng ta sao?"
"Đây chẳng phải tiền chúng ta thắng được sao?"
"Ngươi nhìn vậy hóa ra suy nghĩ nông cạn, trên đời không ai cho không ai cái gì cả, huống chi ta thắng của chúng nhiều như vậy.
Sớm hay muộn chúng cũng tìm ta và đòi lại thôi...
À chắc không cần đâu, chúng đến rồi."
Vừa dứt lời nói, cô nàng bên cạnh còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì 1 đoàn người mặc vest đen đi vào, đứng đối diện với 2 người.
Người đi đầu mang khí chất khác hẳn với đám còn lại, hắn tuổi còn rất trẻ nhìn sao cũng không giống người luyện võ hay siêu năng lực nên Takeru đoán chắc hắn là 1 kẻ mưu trí.
Kẻ đó mở miệng nói với hắn.
"Xin chào! Tôi là giám đốc bộ phận kỹ thuật của nơi này."
"..."
"Chào anh tôi là Ellen, một người chơi."
Thanh niên thư sinh nho nhã đó lịch sự mở miệng bắt chuyện trước với hắn nhưng đáp lại thái độ kia Takeru vẫn một mặt dửng dưng có chi chỉ là gật đầu cho có lệ, còn phía bên cô nàng kìa lại hăng hái tiếp chuyện với hắn.
"2 người có cảm thấy điều gì không?
2 người thắng hơi nhiều rồi đó!"
Tuy khuôn mặt kẻ kia vẫn tươi cười nhưng âm thanh hắn nói ra thì không, trong giọng nói của hắn ẩn hàm sự uy hiếp cùng với rét lạnh.
"Thì sao? Ngươi uy hiếp ta?"
Đáp lại giọng điệu kia Takeru vẫn giữ thái độ bất cần của mình, ánh mắt hắn thậm chí còn cứng đối cứng với kẻ kia làm tên kia đảo mắt ra chỗ khác khi trông thấy ánh mắt đó, ánh mắt mang nồng đậm sự giá rét cùng vô cảm.
Tuy vậy nhưng hắn vẫn lựa chọn nói tiếp mà không hề nhận ra rằng mình vừa bỏ qua 1 cơ hội cứu mạng.
"Chủ tịch có lời mời, mời 2 người lên đó uống chút nước cùng đàm phán."
"Ta..."
"Được thôi!"
Chưa kịp nói từ chối thì cô nàng Ellen kia đã lập tức nhảy vào miệng hắn mà đồng ý.
"Vậy mời 2 người theo tôi."
Nói xong hắn cùng đám vệ sĩ kia lập tức mở đường tiến về phòng chủ tịch.
Bên cạnh hắn cô nàng Sugi kia thì thầm vào tai hắn nói nhỏ.
"Tý nữa có xảy ra việc gì thì đứng bên cạnh ta nhá.
Đừng có chạy lung tung đó."
Tuy rất hiểu cô nàng đang ám chỉ điều gì nhưng hắn vẫn làm bộ mặt ngu ngơ đáp.
"Ý ngươi là sao?"
"Ngươi không cần biết, đây là vì tốt cho ngươi, nhớ lời ta không chạy lung tung đứng bên cạnh ta đó."
Nói rồi 2 người đồng thời tiến vào phòng của chủ tịch.
Ngồi trong căn phòng đó, một người trung niên đã ngoài 40 tuổi khuôn mặt có chút giống với kẻ xưng là giám đốc điều hành ban nãy, có lẽ là cha con.
Ngồi đối diện với lão là một người đàn ông khác cũng trạc tuổi lão nhưng nhìn yếu hơn, con mắt của kẻ đó thậm chí còn có chút hốc hác, mệt mỏi.
"Cha con đưa 2 vị khách đặc biệt của chúng ta tới rồi đây."
"Ồ!!! Xin lỗi 2 người, phiền 2 người ra ghế đằng kia đợi tôi chút, tôi đang làm một cuộc giao dịch với ông bạn này.
Con đưa KHÁCH của chúng ta ra ghế ngồi đi."
"Vâng! Mời 2 người sang bên này ngồi."
Chẳng cần để ý ai, Takeru lập tức thả người ngồi xuống chiếc ghế salon mặc cho xung quanh có diễn ra thế nào, còn cô nàng cảnh sát mật kia thì cảnh giác cao độ.
Đôi mắt cứ ngó nghiêng nhìn về chiếc vali đang được đặt trên bàn của gã chủ tịch.
Phía bên chủ tịch thì hắn đang làm giao dịch với người đàn ông kia.
"10 triệu cho chỗ này? Quá đắt!"
"Đắt cái gì? Ông nghĩ xem nếu chỗ khác đã là 12 triệu thậm chí hơn rồi."
"Đừng đùa tôi! Lần trước chỗ này chỉ có 8 triệu thôi sao bây giờ lên giá nhanh thế?"
"Hàng hiếm mà! Ông nên hiểu bây giờ thị trường nhu cầu đang rất lớn đó, tăng giá là chuyện bình thường mà.
Ông là khách quen nên tôi mới đặc biệt để lại cho ông đó, nếu không thì chỗ này hết từ lâu rồi."
"Có thể giảm giá chút không?"
"Không đúng 10 triệu, ông không mua tôi còn khối người đang hỏi kìa."
"Được rồi 10 triệu thì 10 triệu.
Con lấy tiền đưa cho lão đi."
Tên chủ tịch hướng con trai hắn sai bảo, lập tức kẻ kia đi về phía chiếc két sắt được để trong căn phòng.
Mở ra bên trong là hàng cột tiền lớn nhỏ với mệnh giá khác nhau, thậm chí còn rất nhiều vàng bạc được để trong đó.
"Đây 10 triệu của ngài đây."
"Đúng là cháu dễ đàm phán hơn cha cháu.
Thôi ta xin cáo lui, chào ông! Nếu lần sau hết lại gọi cho tôi nhá."
Nói xong rồi lão ta lập tức đội mũ lên rồi rời đi.
Còn về phía lão chủ tịch kia sau khi kẻ kia rời đi thì lập tức phun ra những lời chửi rủa.
"Mẹ nó lần này đắt quá, khéo tìm đối tượng cung ứng khác."
Xong lão quay về phía Takeru cùng với Ellen, khuôn mặt tươi cười khác hắn với ban nãy.
"Chào 2 cô cậu! Có lẽ 2 người là người chơi mà thắng rất nhiều trong hôm nay nhỉ?"
"Thì sao?"
"Ồ trước mặt ta còn kiêu ngạo vậy, chẳng trách dám ăn nhiều như vậy tiền của ta.
Bây giờ ta cho 2 người 2 lựa chọn.
Thứ nhất để tiền lại và lần sau không được bén mảng đến đây nữa, thứ 2 cầm tiền nhưng...!chắc 2 người cũng hiểu? Hoặc cách 3 ngươi thuần phục ta, lúc đó toàn bộ số tiền kia ngươi cứ cầm."
"Haha...!Muốn ta thuần phục? Chỉ bằng ngươi? Ngươi tự cho mình là ai chứ? Một tồn tại nhỏ bé ở hạ thế, một con sâu cái kiến lại muốn ta cúi đầu trước ngươi?"
Trước những lựa chọn của lão đưa cho 2 người Takeru bình tĩnh đáp lại.
Nhớ từ xưa đến nay hắn chỉ cho người khác lựa chọn, vậy mà giờ có kẻ dám đứng trước mặt hắn bắt hắn lựa chọn.
Thậm chí còn muốn hắn cúi đầu.
Đây có lẽ là truyện cười lớn nhất thiên hạ này, nếu để những người cùng thời đại hắn biết được chắc sẽ cười đến rụng cả cằm.
"Thiếu niên, ngươi đừng nên quá đáng, ta rất thưởng thức tài cờ bạc của ngươi nhưng đừng vì thế mà lấy làm kiêu ngạo.
Thế giới này rộng lớn hơn ngươi tưởng rất nhiều."
Hắn gõ gõ lên mặt bàn, hai mắt đầy lạnh lẽo nhìn lấy Takeru.
Ngoại trừ Takeru thì nữ cảnh quan Ellen tâm trạng giống như nóng lên tới vài phần.
Nàng đã phát tín hiệu trợ giúp cho đội mình ở phía bên ngoài nhưng vì Takeru quá kiêu ngạo, dẫn tới việc ở cả hai bên đang dần xảy ra xung đột.
Giống như...chỉ cần hắn nói thêm một vài câu nữa, tên này sẽ nổi điên mà giết chết cả hai.
Tuy Ellen được huấn luyện có thể đánh nhưng tay chân đấu súng ống là chuyện không tưởng.
"Ngươi có thể hay không thu liễm lại một chút?"
Ellen mất bình tĩnh kéo hắn lại thì thầm nói, theo tính toán thời gian, có lẽ đội của nàng đã ập vào phía bên trong casino rồi, nhưng có thể kịp thời tới đây hay không...nàng không chắc.
Takeru không nói gì, giống như không biết sợ là gì bước tới, đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt tên kia, hời hợt nói.
"Để ta đi hoặc chết!"
"Vậy là...các ngươi lựa chọn phương án thứ hai?"
"Để ta đi hoặc chết..."
Hắn không đổi lời, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng tên kia không rời.
Ellen sợ hãi, cả cơ thể như bị thương hàn, run lên từng đợt lạnh lẽo, tên này có bị điên hay không? Hắn làm như vậy chính là tự diệt sát cả nàng lẫn hắn.
Tên chủ sở hữu Casino kia trầm mặc cuối cùng đưa tay vào trong túi áo, rút ra một khẩu súng lục đen ngòm, nòng súng lạnh lẽo chĩa về cơ thể Takeru...
"Vậy ngươi nên chết!"
Đoàng!
Một tiếng súng tựa tiếng mãnh thú gầm thét vang lên, trong giây lát, Takeru đẩy ngã Ellen về phía bên trái, cả cơ thể giống như hóa thành một bóng ma phi đi, từ bao giờ đã xuất hiện gần bức tường nơi đang treo lấy một thanh kiếm.
Tên kia kinh ngạc, tốc độ di chuyển của tên nhóc này đúng là giống ma quỷ, từ bao giờ đã thoát khỏi tầm súng bắn của hắn.
"Trả lại cho ngươi câu này..."
Thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, chỉ trong một sát, một tia kim loại sáng bạc lóe lên.
Takeru đã đứng trước mặt hắn, đem cả bàn tay cầm súng của hắn chém đứt lìa.
Vì nó qua nhanh, chỉ nhìn rõ tại lưỡi kiếm vương lên máu của mình, vài giây là khoảng thời gian hắn bắt đầu cảm nhận được rõ ràng cảm giác cả bàn tay mất đi cảm giác, theo đó là từng cơn đau buốt kéo tới, nhìn xuống dưới chỉ còn rõ được một bàn tay người nằm trên vũng máu đỏ tươi thấm đẫm cả thảm nhà.
Hắn đau đớn, sợ hãi hét lên một tiếng, cả cơ thể lùi về phía sau ngã nằm ra mặt đất, ôm lấy cánh tay đã bị chém đứt của mình rên rỉ từng tiếng.
Hai mắt nhìn Takeru hiện giờ đã giống như nhìn một tên sát thần hung bạo.
"Ngươi nên chết được rồi."
Lưỡi kiếm lại một lần nữa đưa lên chỉ là chưa kịp hạ xuống để hóa kiếp cho kẻ đang nằm dưới sàn, hắn đã bị Sugi chạy ra ngăn cản.
"Khoan đã! Không nên giết hắn!"
"Hả?"
Ellen lúc này đã bình tĩnh lại, chẳng qua còn hơn chập choang tiến tới Takeru, thở dốc nói.
"Hắn...là kẻ cầm đầu đường dây vận chuyển chất cấm, ngươi hãy để hắn cho ta..."
Takeru nhìn nàng một hồi lâu, rốt cục cũng thu kiếm quẳng nó về một phía.
"Chỉ bằng ngươi?"
"Phải...quên chưa nói cho ngươi biết, ta một cảnh sát ngầm được cài vào đây để theo dõi hắn."
"Không phải ngươi vào đây đánh bạc sao?"
Dù đã biết trước nàng là cảnh sát ngầm nhưng Takeru vẫn không khỏi trào phúng nàng bằng một câu nói.
"Ngươi...nhìn ta có điểm nào giống biết đánh bạc hay không? Lại nói tên nhóc nhà ngươi, chẳng những am hiểu cờ bạc lại có khuynh hướng bạo lực dã man như vậy..."
Nhìn bãi chiến trường mà Takeru làm nên, Ellen có chút không biết nên khen hay chê...
Đúng lúc này, một toán cảnh sát từ phía bên ngoài cửa phòng ập tới.
Nhìn rõ bãi chiến trường đầy máu me tanh tưởi, không ít người đã sợ sệt nhìn về phía hai người.
Phải nói tên này quá thảm...một tay bị chặt đứt, còn gì đau đớn hơn?
"Đội trưởng...chúng ta hiện tại bắt người chứ?"
"Ừm..."
Ellen gật đầu ra lệnh.
"Phong tỏa tòa nhà này, tất cả những người trong phòng đều phải bị mang đi điều tra."
"Cả ta?"
Takeru không vui lắm chỉ vào mình.
"Phải, cả ngươi...nhưng là giúp chúng ta khai toàn bộ sự việc...chẳng qua là để người khác đỡ nghi ngờ mà thôi, việc này do ta đảm nhiệm ngươi không cần lo."
Nàng ghé tai hắn nói, Takeru gật đầu đồng ý, xem như cô nàng này cũng không tới nỗi không có đầu óc.
Dứt lời, tất cả những người tham gia vụ việc buôn bán chất cấm trong phòng đều bị còng đi.
Riêng tên bị chặt đứt tay, trước khi đi còn sợ sệt Takeru sẽ cho hắn một chém nữa mà không phải vào tay mình...nhưng hắn cũng biết rằng...chỉ riêng tội vận chuyển chất cấm vào thành phố của mình...không tới lượt Takeru, bản thân hắn cũng sẽ bị xử tử hình...chỉ còn là thời gian cho tới ngày đó mà thôi.
------------------------------------
Đâu đó ngoài Tam Thiên Chân Giới, nằm ngoài Vũ Trụ khả kiến, Nơi biên giới của Hư Vô và các Đại Thiên Thế Giới.
Một tòa cung điện nguy nga rực rỡ, nó hiện diện ở đó như lấn át đi sự tồn tại của Hư Vô hay là các Thế Giới khác.
Ngồi ở chính giữa đại điện, trên vương tọa to lớn đó, một người con gái hay ít nhất thực thể này mang hình dáng một người phụ nữ.
Người thiếu nữ mang một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời nói hay bất cứ ngôn từ nào.
Vẻ đẹp này, đã siêu thoát khỏi phạm trù thế tục.
Vẻ đẹp này, giống như không thể tồn tại trên đời.
Cái gì mắt như thu thuỷ môi như hoa đào, mấy từ ngữ tầm thường này thực sự không xứng để miêu tả vẻ đẹp của người con gái trước mắt.
Dung mạo này dường như là cội nguồn của tất cả vẻ đẹp trên thế gian.
Nhất Tiếu Khuynh Thiên Địa,
Tải Tiếu Đảo Càn Khôn.
Trước khi nàng hiện thế, không có vẻ đẹp chân chính tồn tại.
Mà sau này, cũng không còn ai dám tự nhận mình đẹp nữa.
Vẻ đẹp này có thể khiến thần ma trên trời cũng phải ngây người ngưỡng mộ, khiến cho toàn thể nữ tính trên đời sau khi nhìn thấy phải đau khổ tự ti mà chết.
Ấy vậy mà trên gương mặt tuyệt mỹ đó từ đầu đến giờ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, khinh thường hết thảy.
Ánh mắt xanh ngọc cùng với mái tóc lục tung bay sau lưng nàng, màu sắc như màu của sức sống đang hé mở đâm chồi.
Ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào một đống vũ khí trước mắt mình, nó có kiếm, có súng, có đao, thương,...!Những vũ khí đó hiện giờ đang phát ra ánh sáng yếu ớt vô cùng, ánh sáng màu bạc nhẹ tựa ánh trăng chiếu xuống.
Không biết qua bao lâu thời gian, hấp thu biết bao trân bảo trên đời, rút đi vô số năng lượng của toàn bộ Tam Thiên Chân Giới cùng Hư Vô kia.
Cuối cùng nó có chút phản ứng, ánh sáng bạc kia dần dần cô đọng thành hình người, một cô gái nhỏ nhắn bước ra, mái tóc bạc trắng, đôi đồng tử kim sắc chói lọi.
Nàng xuất hiện một vẻ đẹp tuyệt mỹ nữa lần nữa ra đời, tuy không thể sánh bằng cô gái kia nhưng cũng không chênh nhau bao nhiêu cả.
Cả 2 đứng đó như thu hút toàn thể ánh nhìn của thế gian vạn vật.
"Lâu quá không gặp ngươi, Ngân Nguyệt Đại Đế!!!"
Phá vỡ bầu không khí đó, cô gái tóc lục bảo lên tiếng, nàng xuất hiện bên cạnh cô gái tóc bạc kia, không thể nghe ra giọng điệu gì từ nàng tất cả tựa như máy móc được lập trình sẵn.
Nhưng không đáp lại lời của người con gái tóc lục kia, Ngân Nguyệt nhìn về hư không xa xăm nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ta lấy thân phận Đại Đế cướp đoạt thiên địa quyền hành, chưởng khống chư thiên vạn linh chi mệnh."
Lời vừa dứt cuồng bạo năng lượng từ vô số hướng chảy xuôi đến nơi này, thậm chí nó còn đậm đặc đến độ ngưng kết thành thực thể.
Một mảnh tiên vụ mờ mịt hình thành, từng sợi hỗn độn khí tại tứ phương chìm nổi, trong đó có trấn áp vạn cổ khí tức bộc lộ, loại kia khí tức to lớn mà nặng nề đơn giản giống như không nên tồn tại ở thế gian.
Cho dù các tôn Tiên Đế hay Vô Thượng bước vào cũng sẽ tại loại khí tức này phía dưới vỡ nát, căn bản không thể tới gần mảy may.
Sau khi kết thúc, toàn bộ khí tức được thu liễm lại, lúc này Ngân Nguyệt Đại Đế mới quay sang bên kia nhìn về cô gái đang ngồi trên vương tọa, nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
"Hắn đâu?"
Ánh mắt của vị Đại Đế kia quét đến người nàng, đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
Nhưng bất chấp câu hỏi đó, cô gái tóc lục vẫn điềm nhiên trả lời.
"Ta không tra dấu được hắn, hắn là kẻ nằm giữa ranh giới tồn tại và không tồn tại, ta chỉ biết hắn mới thức tỉnh sức mạnh cách đây không lâu.
Nhưng có lẽ bây giờ hắn quá yếu, chắc không nhớ chúng ta đâu..."
Ánh mắt nàng ngưng trọng, trong mắt thoáng qua vẻ mơ hồ, tựa như toàn bộ thế gian tang thương đều lần lượt xuất hiện trong một khắc này.
Nhưng rất nhanh nó bị thay thế bằng vẻ lạnh lùng vô cảm ban đầu.
Ngân Nguyệt nghe vậy cũng không nói gì, sau lưng nàng xuất hiện một vòng trăng sáng Đế Ấn ẩn hiện, quang mang cực thịnh đâm vào người mở mắt không ra.
Trong đó ẩn ẩn có vô thượng vĩ lực chảy xuôi, một nháy hư không liền nổ tung, vô số lực lượng pháp tắc sôi trào.
Mảnh này thiên địa, phảng phất bị một lần nữa diễn hóa.
Từng đạo cảnh tưởng như ẩn như hiện, có tiếng thét vọng trời xanh, có cẩm tú sơn hà bị hủy diệt, có Chúa Tể gầm thét, chư thiên vạn giới phảng phất bị lật tung, có huyết lệ xông thẳng Cửu Thiên,...
Kia là vô tận kỷ nguyên phía trước khí tức, vô cùng hoang vu mà lâu đời.
Phốc!
Ngân Nguyệt Đại Đế khóe miệng chảy ra một dòng máu nhỏ, sắc mặt tái nhợt lại.
Lấy nàng hiện nay lực lượng, trong chớp mắt cơ hồ bị rút khô.
"Ta cũng không tìm được hắn, ngài chắc chắn hắn đã tỉnh rồi chứ Khởi Nguyên Thiên Đế?"
Thoáng nhắm mắt truy tìm dấu vết nhưng vị Đại Đế đó vẫn lắc đầu tỏ vẻ bất lực, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ u buồn.
"Đừng gọi ta là Khởi Nguyên Thiên Đế nữa gọi tên hắn gọi ta đi, ta cũng gọi người là * như cái tên hắn đặt cho ngươi."
"Được **! Vậy đợi đến hắn trở lại ta có lẽ nên tìm lại toàn bộ bảo cụ cho hắn a!!!"
"Ta không hiểu được ngươi nữa * à! Đường đường là một Đại Đế chí tôn chỉ vì cá cược thua mà đồng ý đi theo hắn."
"Đồng hành cùng hắn rất thú vị.
Mà chẳng phải ngài cũng đã có tình ý với hắn sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook