Đế Vương Chiến Ký
-
25: Tức Giận
Quay trở lại phòng của mình, Lunar đã ngồi đó từ bao giờ.
Nàng nhìn Takeru với gương mặt khó hiểu trong mắt ẩn hiện vẻ kinh ngạc.
"Sáng nay thương khung bị rạch phá, có một sức mạnh kinh khủng hàng lâm em biết chứ?"
"Ý chị là ở đằng kia?"
Vừa nói Takeru chỉ tay về hướng hòn đảo vô danh nơi bản thân vừa rời khỏi đó.
"Chính nó, liệu không phải em gây nên chứ?"
"Haha, đoán ra rồi thì chị nói thẳng đi cần gì vòng vo như vậy.
Đúng là em!"
Tuy Takeru bình tĩnh trả lời nàng như vậy nhưng Lunar thì không nghĩ thế, động tĩnh Takeru gây ra là quá lớn, thậm chí có thể dẫn phát vài lão bất tử ngủ sâu tỉnh lại.
Ngọc Nữ Cung cũng đã đưa mệnh lệnh cho nàng đến nơi đó thăm dò thử xem điều gì đã xảy ra.
"Em có hiểu thế là nguy hiểm lắm không? Việc đó quá lắm đó, thậm chí có thể gây ra động tính khiến rất nhiều thượng tầng tông môn chú ý."
"Lần sau không cho em làm như vậy nữa."
Khuôn mặt Lunar nghiêm nghị nhìn hắn, Takeru cũng chẳng muốn phản bác nàng làm gì vì hắn biết nàng nói vậy là vì lo cho hắn.
Takeru lại gần ngồi xuống bên cạnh Lunar, từ thân thể nàng, một cỗ u hương mê người chậm rãi lan toả, vấn vương quanh đầu mũi hắn.
Takeru nhắm lại đôi mắt của mình, tâm trí dần chìm đắm vào bên trong cỗ hương vị đặc biệt của thiếu nữ, toả ra từ trong từng ngóc ngách thân thể nàng.
Lunar trông thấy Takeru biểu hiện mê mẩn mình như vậy, khuôn mặt nàng dần ửng đỏ lên áng hồng vân mê người, cố ý xích lại gần bên hắn.
Ở bên cạnh hắn, trái tim nàng gia tốc đập nhanh, cái đầu nhỏ cúi sâu xuống, che đi sự e thẹn dần lan rộng trên khuôn mặt mình.
Hai Ngón tay vân vê vào nhau, chốc chốc lại liếc sang nhìn trộm hắn.
Takeru hơi thở đã có chút nặng nề, sâu trong cơ thể một cỗ lửa nóng dần nhe nhóm bốc cháy, đem nhiệt lượng toả ra như muốn thiếu sống hắn, càng hít thở, mùi hương cơ thể kia càng du hoặc, càng khiêu khích lấy con thú dữ trong hắn.
Bàn tay Takeru vòng qua ôm lấy eo của Lunar.
Mặc dù cách qua một lớp váy nữa nhưng bàn tay nóng bỏng của hắn khi chạm với cơ thể nàng lại khiến nàng tựa như có một dòng điện chảy qua, run rẩy mềm nhũn.
Lunar hổn hển ngã vào vòng tay hắn, hơi thở như lan như ngọc từ bờ môi ngọt ngào phun ra, nóng bỏng thấm vào từng lớp da thịt hắn để hắn mất đi không chế thân thể mình.
"Lunar....!Chị thật đẹp..."
Hắn nói, bàn tay cũng từ từ đưa lên bộ ngực mềm nhuyễn của nàng, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp lấy.
Năm đầu ngón tay như muốn chìm sâu vào bên trong độ mềm mại của nó, càng xoa nắn càng mê mẩn.
Mà Lunar bị hắn khiêu khích như vậy, vừa mừng lại vừa sợ.
Ban đầu có chút dẫy nhẹ kháng cự nhưng càng về sau, nàng càng mất đi chống cự rồi, bờ môi hồng nhạt trên cổ hắn bắt đầu hôn xuống.
"Chị...!xinh đẹp...!chỉ dành cho một mình em mà thôi...!thân thể này...!linh hồn này...!đều là của em..."
Nàng rên rỉ tiêu hồn, mỗi lời nói càng khiến cho hai mắt hắn đánh mất chính mình, tốc độ tay đùa nghịch ngực nàng cũng dần mạnh hơn.
Lunar ưm lên một tiếng, đôi mắt ngập nước mê man híp lại, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, hai cánh tay vòng qua ôn lấy cổ Takeru, bờ môi ngọt ngào đưa tới, hôn môi hắn.
Một cỗ hương vị ngọt ngào bùng nổ trong khoang miệng Takeru.
Hắn ôm lấy nàng thật chặt, cái lưỡi của mình đưa ra trêu đùa lấy đầu lưỡi của nàng.
Lần đầu tiên bị nam nhân hôn như vậy, thân thể nàng theo phải xạ ngậm chặt lấy môi anh đào nhưng suy nghĩ bản thân đã nguyện đem trao cho hắn, là người mà nàng yêu, cái lưỡi đinh hương sắc thả lỏng, mặc cho hắn đùa giỡn.
Chỉ mất một hồi không lâu, nàng đã lớn gan cắn nhẹ lấy lưỡi của hắn, bắt đầu hôn trả lại.
Cả hai đem dịch lỏng ngon ngọt từ trong miệng nhau nuốt xuống cổ họng.
Mãi cho tới khi hết dưỡng khí mới quyến luyến rời xa.
Takeru đẩy nàng xuống giường, nắm lấy ngực váy Lunar xé rách, để lộ ra một mảng da thịt trắng noãn, hoàn mỹ tựa bạch ngọc.
"Không...!Takeru...!chị...!chị sợ..."
Nhưng hắn không quan tâm tới lời nàng nói, bàn tay hung hăng xé tung áo lót của nàng.
Không còn gì che đậy, bộ ngực trắng noãn, to lớn bật ra rung lên trong tầm mắt hắn.
Hai khoả anh đào dần ửng hồng cương cứng lên, chúng tỏ rằng nàng cũng đã rất muốn hắn rồi.
Takeru hai tay xoa bóp ngực nàng, khiến chúng biến thành vô vàn hình dạng.
Hắn từ từ đè lên nàng, cúi xuống liếm lấy hạt anh đào kia.
Mặc dù cơ thể thiếu nữ không thể tiết ra sữa nhưng trong miệng hắn, hương vị ngọt đậm dần lan toả mạnh mẽ trên đầu lưỡi, khiến hắn càng điên cuồng mút lấy
"Chị...!Takeru...!chỗ đó...!không có sữa...!cho em đâu..."
Lunar rên rỉ tiêu hồn, bàn tay xoa xoa lên đầu hắn, trên người tê dại không thể cử động, mặc kệ cho hắn đùa chơi nghịch ngợm.
"Lunar...!em..."
"Không cần nói đâu...!chị yêu em...!hãy biến chị trở thành nữ nhân của em đi...!em trai"
Hai từ em trai như tiếng sét nổ vọng trong tâm trí Takeru.
Hắn cởi đi chút đồ còn lại trên người nàng.
Lunar thẹn thùng liếc sang một bên, bộ phận nguy hiểm cũng đem tay che lấy, coi như là sự bẽn lẽn cuối cùng của thiếu nữ trước khi thực sự trở thành nữ nhân chân chính.
Takeru gạt nhẹ bàn tay của nàng, từ từ muốn cởi bỏ chiếc quần lót trên hạ thân nàng xuống.
"2 người các ngươi đang làm trò gì thế hả..."
Bất chợt trong căn phòng của Lunar vang lên tiếng kêu của 1 nữ tử khác.
Điều này làm Lunar giật mình, lập tức rời khỏi người của Takeru mà nhìn về phía âm thanh phát ra ban nãy.
"Người...!Sư phụ!"
Tiếng quát vang vọng cả căn phòng khiến cho đôi tình nhân trẻ luyến tiếc rời nhau.
Lunar thì nhanh chóng lấy cái chăn quấn quanh cơ thể của nàng lại.
Ánh mắt nàng thoáng qua sự e ngại cùng sợ hãi khi nhìn nữ nhân đang đứng bên bàn trà.
Nàng muốn nói gì đó nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của nữ nhân kia thì lời nói dường như bị chặn lại trước họng.
Một bầu không gian yên ắng tới quỷ dị bao trùm cả căn phòng, không một lời nói nào, không một tiếng động nào dù chỉ là nhỏ nhất, căn phòng bây giờ dù cho cây kim có rơi xuống sàn thì âm thanh cũng rõ mồn một.
Takeru hai mắt híp lại nhìn về phía bàn trà, đứng tại đó là một nữ nhân tuổi không lớn lắm, có lẽ chỉ tầm hai năm tuổi nhưng khuôn mặt nàng ta thì thực sự xinh đẹp.
Xinh đẹp tới mê mẩn, tới nỗi rung động lòng người, một vẻ đẹp như bước ra từ bức họa của tiên nhân vậy...
Đặc biệt tuy khuôn mặt nàng ta xinh đẹp trẻ trung là thế, nhưng hắn có thể thấy được ẩn sâu trong đôi mắt nàng lại tản mát ra một cỗ uy áp nặng nề đủ để khiến cho kẻ đối diện mình phải quỳ xuống phục tùng.
Ẩn chứa trong đó còn là những tang thương của từng trận chiến khốc liệt, đầy bi thương, nhưng hiện tại lại bị bao quanh bởi hàn khí của sự giận giữ.
Nàng phong vân khinh đạm đi đến trước mặt hắn, tà váy trắng xanh nhẹ nhàng phiêu du phía trên không trung, giống như đôi cánh phượng vờn quanh cơ thể mình, cảnh tượng vừa là tráng lệ, lại quyến rũ vô cùng.
Thân thể được bao bọc trong bộ cung trang bạch y tô lên từng đường cong mê người của nàng, tuy không thể nhìn rõ qua nhưng phần nào đã cảm nhận rõ ràng bộ ngực của nàng thế nào to nhỏ mềm mại, làn da trắng hồng căng mọng được tưới lên là từng tia sáng của ánh trăng càng khiến nàng thêm mười phần rung động lòng người.
Mỗi cử chỉ dù nhỏ nhất cũng khiến mùi hương thoang thoảng từ cơ thể bộc phát, như vậy để kẻ khác không thể rời mắt khỏi cơ thể điên đảo của nàng.
Takeru nhìn nàng thoáng cảm giác lạ kỳ, hắn cảm giác như bản thân đã gặp phải luồng khí tức này ở đâu rồi vậy.
Nàng thoáng nhìn Takeru một lúc sau đó lại quay sang nhìn Lunar, đôi mắt phượng câu lên của nàng tràn ngập lửa giận nhìn Lunar để cho nàng run lên, phía sau lưng là vô vàn những cảm giác lạnh thấu da thấu thịt.
Nàng rên rỉ...
"Sư...!sư phụ..."
"Đừng gọi ta là sư phụ! Ngươi xem ngươi đang ra điều gì!?"
"Sư Phụ...Con...Con...cùng Takeru..."
Vương Lộ Khiết nhìn Lunar mà thất vọng lắc đầu.
"Vì em trai ngươi bị thương, ngươi đã nhờ ta giúp hắn, ta cũng đã giúp, ngươi xin ta tiên thảo ta cũng cho.
Nhưng ta đồng ý để cho ngươi làm ra loại sự tình trời đất bất dung này sao?"
Lunar cuống lên, rời khỏi vòng tay của Takeru, hai mắt từ bao giờ đã tuôn ra hai dòng nước mắt vì căng thẳng trước áp lực của vị sư phụ này, đây coi như là lần đầu hắn được trông thấy nàng như vậy, xem ra đối với vị sư phụ này, nàng là rất nghe lời.
"Sư phụ, người nghe con giải thích."
"Ngươi không cần nói gì, ngươi và em trai ngươi làm gì còn cần giải thích sao? Hay ngươi cho rằng mắt ta bị mù lòa?"
Nói đoạn, Vương Lộ Khiết nắm lấy tay Lunar kéo lấy nàng rời đi.
"Trở về lãnh phạt cùng ta, nếu như ngươi chần chờ đừng trách vì sao ta không quản tình sư đồ.
Còn về hắn, ta sẽ giải quyết sau"
Nhắc tới Takeru, hai mắt nàng rét lạnh liếc hắn, chỉ thấy hắn vẫn như vậy ngồi trên ghế không nhúc nhích, cùng không có làm ra vẻ gì sợ hãi.
Đôi mắt đen sâu thẳm chằm chằm đối mắt với nàng.
"Sư phụ! Nể tình sư đồ xin người hãy tha cho hắn! Hắn không sai, ta mới là người sai khi mà đã dụ dỗ hắn, coi như đây là lần cuối ta van cầu người đi sư phụ!"
Nàng nức nở khóc lên, thậm chí kém chút nữa quỳ xuống van xin sư phụ mình, chẳng qua Vương Lộ Khiết cũng không có coi Lunar là những môn đồ bình thường, cả hai đã cùng với nhau gặp mặt mấy năm trời sớm đã thân thiết vô cùng.
Thậm chí nàng còn cố tình bồi dưỡng Lunar để sau này thay nàng chưởng quản Ngọc Nữ Cung.
Nàng tuy rất khắt khe nhưng đối với Lunar cũng là rất thương yêu giống như con gái mình, thấy nàng suýt chút quỳ xuống van xin, Vương Lộ Khiết dù có tức giận cũng phải đưa tay đỡ lấy Lunar.
Lúc này coi như làm cũng đã làm, Vương Lộ Khiết có một chút mềm lòng nhìn khuôn mặt đau khổ của Lunar đành dứt khoát tạm buông tha cho Takeru.
"Trở về...lần này phạt ngươi hai năm diện bích tại Tinh Thần Tháp."
"Hai...hai năm..."
Lunar giống như rớt xuống hố sâu vạn trượng, cả thân thể giống như mềm nhũ không còn chút khí lực kém chút ngã xuống...hai năm...hai năm...tưởng ngắn mà không ngắn...dài cũng không dài...lúc trước có lẽ không sao nhưng hiện tại trái cấm đã được gieo mầm mống vào trái tim nhỏ bé của nàng, nàng không hề muốn rời xa Takeru dù là một tuần hay một tháng...hiện tại hai năm diện bích...nàng chịu không nổi! Thậm chí nàng tin rằng mình có thể phát điên vì tình cũng có thể xảy ra.
"Ngươi không bằng lòng?"
Lunar phát run, sau cùng cũng ngậm ngùi cúi đầu đồng ý.
Bởi Takeru bình thường sẽ chẳng có chút biểu hiện gì của những kẻ tu luyện, hiện tại trong mắt Vương Lộ Khiết đã coi hắn giống như một con kiến hôi yếu đuối, nàng chỉ cần duỗi một ngón tay cũng có thể giết chết.
Nhưng đây nàng đã nhầm, đây chính là sai lầm chết người.
Kẻ đang ngồi ở kia, dù không biểu đạt gì hay có biểu hiện của người tu luyện, nhìn qua thì thấy thậm chí phàm nhân cũng không bằng.
Nhưng kẻ đó lại là chân chính vô địch, là sinh vật tối cường huyễn tưởng (ảo tưởng mạnh nhất của sinh vật), là kẻ đã đi đến đỉnh cao nhất của sự tiến hóa, là HỦY DIỆT THIÊN ĐẾ.
Nắm lấy tay Lunar, Vương Lộ Khiết kéo nàng đi.
Thế nhưng! Takeru từ bao giờ đã biến mất khỏi ghế mà xuất hiện bên cạnh các nàng, bàn tay đưa nắm lấy cổ tay Vương Lộ Khiết, thậm chí còn cố ý xiết chặt lại.
"Nàng ta không được đi đâu hết.
Ngươi cùng không có quyền quản nàng."
"Ngươi đây là muốn chết!? Nên nhớ mạng ngươi là ta cứu."
Hàn khí từ cơ thể Vương Lộ Khiết trỗi dậy, tuôn trào ra phía bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị một tên nam nhân thô bạo phi lễ, với tính cách cùng địa vị của mình, nàng sẽ không bao giờ buông tha cho kẻ đó.
"Ngươi cứu ta? À, ta nhớ rồi là tối hôm đó ngươi đưa viên đan dược kia vào miệng ta."
"Được coi như ta nợ ngươi một nhân tình, nhưng việc Lunar ngươi không cần quản nhiều."
"Takeru em...em..."
Lunar lúc này kinh sợ nhìn khuôn mặt vô cảm của Takeru.
Chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xẹt qua, Lunar mới kinh hô phát hiện ra rằng thanh Bạch Linh của sư phụ từ bao giờ đã tuốt ra khỏi vỏ vung tới cổ Takeru, càng kinh khủng hơn nữa! Một việc tưởng chừng như chỉ ở trong mới mới thấy, đó là Takeru hời hợt đưa tay ra nắm lấy lưỡi kiếm, giữ chắc lấy nó.
Vương Lộ Khiết cũng là ngạc nhiên vô cùng, dù cho đường kiếm khi nãy tung ra chỉ để dọa Takeru nhưng mười mươi không tin được rằng hắn dám đưa tay ra đỡ lấy.
Bạch Linh là một thanh cổ binh được các đời trưởng môn sử dụng, uy lực chém ra không phải dạng vừa có thể một giây chém chết người không thấy máu...Takeru hắn lại có thể...
"Ta nói rồi...có ta tại đây, Lunar không thể đi đâu cả..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook