Đế Vương Bạc Tình
-
Chương 5
Đông Phương Diệu và Tần Tố Giác trở lại hoàng cung đã là nửa đêm.
Dưới ánh trăng, hai người theo mật đạo đi về Hướng Minh cung, Tường Quý đợi ở cửa ngủ thiếp đi, Đông Phương Diệu không đánh thức hắn, cùng Tần Tố Giác không tiếng động bước vào tẩm cung, vung tay áo giữa, hai cây nến trong phòng bừng sáng.
Ánh nến yếu ớt không chói mắt lại làm cả tẩm cung rơi vào vẻ mông lung.
Đông Phương Diệu mang theo mấy phần men say ôm Tần Tố Giác lên long sàng, tự mình giúp nàng cởi giày, vớ, lấy từng cây ngọc trâm trên tóc nàng xuống một cách nhẹ nhàng, hôn lên gò má lạnh như băng của nàng.
“Đừng đùa, ngày mai còn phải vào triều, nghỉ ngơi sớm một chút”. Bị hắn náo loạn như vậy, Tần Tố Giác nằm trong lòng hắn cất giọng kháng cự.
Đông Phương Diệu mắt điếc tai ngơ, có thể nhịn được đến bây giờ, hắn đã rất bội phục mình.
Vừa rồi ở trên thuyền hoa Mẫu Đan trên hồ, rượu ngon món ngon, thịnh tình chiêu đãi đặc biệt của lão Tam khiến bọn hắn dừng lại.
Tâm tình của hắn rất tốt, Tố Giác bồi hắn uống một ly lại tiếp một ly.
Thật ra hắn cũng có ý đồ riêng, muốn thừa dịp Tố Giác uống rượu say thì đánh lén, lúc say, phong thái mê người của nàng nhất định tăng thêm mấy phần so với lúc bình thường.
Quả nhiên, bị hắn chuốc vài ly rượu, hai gò má Tố Giác đỏ ửng, ánh mắt mê ly, khiến cho tâm thần hắn nhộn nhạo, hận không thể đem người ta ăn vào bụng khi còn trên thuyền hoa.
Nếu không phải Tố Giác cố ý hồi cung sớm, tối nay hắn cũng không muốn trở lại.
Thật vất vả mới về tới Hướng Minh cung, trong đầu hắn luôn hiện lên hình ảnh làm thế nào để khiến nàng nằm dưới thân hắn khóc nức nở, cầu xin tha thứ, kết quả nàng lại nói ngày mai có buổi triều để cho hắn đi ngủ sớm.
Sao có thể như vậy được?
Đông Phương Diệu rút quần áo của nàng ra, bàn tay hạnh kiểm xấu vuốt ve da thịt mềm non, đầu lưỡi linh hoạt nghịch ngợm theo chóp mũi, cằm, một đường hôn đến bộ ngực trắng noãn mềm mại của nàng.
Tần Tố Giác khẽ thở gấp, cố gắng kháng cự sự nhiệt tình của hắn, nhưng hắn đâu chịu dễ dàng để cho nàng thoát đi, hắn ôm thật chặt như trói buộc nàng vào trong ngực, tỉ mỉ hôn lên từng tấc da thịt của nàng.
Bên ngoài trăng sáng treo trên cao, le que chấm nhỏ, trừ Ngự Lâm quân tuần tra, cung nhân hầu hết đã ngủ.
Đột nhiên, một hồi nhạc du dương, giống như tiếng tiêu loáng thoáng truyền vào tai hai người.
Đông Phương Diệu vẫn đắm chìm trong suy nghĩ nên yêu nàng ở tư thế nào, mà Tần Tố Giác có mấy phần men say lại bị tiếng tiêu kia làm cả kinh, trợn to cặp mắt.
“Diệu, đợi đã nào…!”. Nàng đứng dậy, đẩy hắn ra, dựng lỗ tai, cẩn thận lắng nghe tiếng tiêu kia .
Tiếng tiêu xa xa truyền tới, trong màn đêm yên tĩnh, có vẻ đặc biệt đau thương. Nhưng dường như, tiếng tiêu kia cách hoàng cung khá xa, nếu không phải hai người võ công thâm hậu, nhĩ lực thật tốt, chỉ sợ cũng khó phân biệt ra được nguồn gốc của âm thanh đó.
Đông Phương Diệu bị nàng đẩy ra một bên sợ run trong chốc lát, người trước mắt giống như đang phòng bị cái gì, một khắc trước, lửa tình còn bùng cháy, trong nháy mắt, trở nên giống như con nhím, cách xa hắn cả ngàn dặm.
Trong lòng hắn chợt lạnh, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt nàng, “Tố Giác, nàng làm sao vậy?”
“Chàng nghe thấy tiếng tiêu không?”
Hắn đương nhiên nghe được, nhưng không muốn thừa nhận trước mặt nàng.
“Chỉ là tiếng tiêu bình thường thôi, sao nàng phải để ý như thế ?”
“Tiếng tiêu này không rõ lai lịch, dường như, người thổi tiêu cố ý thổi cho ta nghe, hơn nữa đoạn này là bài hát trước kia ta đã nghe qua, còn nhớ lúc trước có người đêm khuya xông vào hoàng cung không? Ta cảm thấy, người nọ cùng đại sư huynh có quan hệ gì đó”.
Đông Phương Diệu lộ ra một nụ cười lạnh, “Chuyện quá khứ đã xảy ra lâu như vậy rồi, có phải nàng vẫn không quên được Sở Tử Mặc không?”
Nghe thấy lời nói lạnh nhạt của hắn, Tần Tố Giác sợ hết hồn.
“Ta hiểu rõ, trong lòng nàng đang trách ta lúc trước vì giết Sở Tử Mặc mà lợi dụng nàng, bởi vì chuyện này, nàng trừng phạt ta ròng rã hai năm”.
“Trong lúc ta nhẫn nhịn chịu đau khổ, yên lặng chờ đợi nàng tha thứ, ngây thơ cho rằng, thời gian có thể hòa tan tất cả, thật không nghĩ đến. . . . . .” Hắn cắn răng nói: “Nàng vẫn không thể quên được con người kia, một đoạn tiếng tiêu sẽ khiến nàng như chim sợ ná, nếu như bây giờ, Sở Tử Mặc bò từ trong quan tài ra, nói không chừng, vì chuộc tội, nàng có thể nhào vào lồng ngực của hắn nữa”.
“Diệu, sao chàng có thể nghĩ về ta như thế?”
“Ta cũng không muốn ngĩ như vậy, nhưng đã nhiều lần, nàng làm trái tim ta băng giá. Ta biết rõ người thổi tiêu kia là nam tử áo xanh ra tay giúp nàng tại Vĩnh Ninh trấn; ta cũng biết, lần trước hắn thừa dịp ta không có ở đây đã gặp mặt nàng. Bất kể hắn có mục gì, hắn dùng loại phương thức nào đến gần nàng, cũng làm ta cảm thấy không vui”.
Đông Phương Diệu cất thanh âm đẫm lệ, “Tố Giác, không có một nam nhân nào có thể chịu được nữ nhân yêu mến, người đang bên cạnh mình lại nghĩ tới nam nhân khác. Ta không muốn tranh cùng một người chết, nếu như nàng không bỏ qua chuyện năm đó được, như vậy nàng giết ta đi, chỉ cần nàng thay Sở Tử Mặc báo thù, ân oán giữa ta và hắn coi như huề nhau”.
Lời nói của hắn khiến Tần Tố Giác sợ run, khẽ nhếch miệng, cố gắng giải thích cho hắn hiểu.
“Diệu, chàng tỉnh táo một chút, chúng ta không cần làm mọi chuyện phức tạp như vậy”.
“Người muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp là nàng, không phải ta. Tần Tố Giác, ta thận trọng lấy lòng nàng, tại sao đổi lấy, nàng toàn gây tổn thương cho ta? Là ta biểu hiện tình yêu với nàng quá hèn mọn? Hay là, căn bản, nàng không yêu ta?”
Đông Phương Diệu đang nổi giận, không nghe bất cứ lời giải thích nào của nàng, hắn cứ khăng khăng cho rằng mình nghĩ đúng.
“Ta. . . . . .”
Không đợi nàng giải thích, hắn đã vung tay lên, ánh sáng biến mất, cả Hướng Minh cung lâm vào bóng tối.
“Ta mệt mỏi, ngủ đi!”. Thanh âm lạnh như băng vang lên.
Đông Phương Diệu đưa lưng về phía Tần Tố Giác, không nói tiếng nào, kéo chăn qua, lặng lẽ liếm láp vết thương trong lòng.
Mọi người cho là hắn lạnh lùng không hề yếu đuối. Không, không phải vậy, hắn giấu nhược điểm rất tốt, chỉ khi có Tố Giác ở trước mặt, hắn mới không chút đề phòng, hắn quan tâm nàng như thế, nhưng nàng thì sao? Nàng có thể nói đi thì đi, không chút nào quyến luyến, ném hắn ở trong hoàng cung to lớn này.
Mặc dù bây giờ nàng đã trở về, hắn vẫn rất bất an, hắn cần nàng bảo đảm sẽ không rời đi nữa, chỉ có khi ôm nàng, hắn mới có thể cảm nhận được nàng đang ở bên cạnh mình, cảm giác rất chân thực .
Trong khi hắn lo được lo mất, nàng lại thong dong, thậm chí vào lúc nhiệt tình nhất nàng còn có thể phân tâm, sao hắn lại không giận? Hắn phải làm thế nào mới có thể khiến nữ nhân này cam tâm tình nguyện vĩnh viễn lưu lại làm bạn hắn?
Nhìn hắn không vui, lòng nàng cũng không dễ chịu, làm nũng đẩy bờ vai hắn, “Chàng tức giận sao?”
Đông Phương Diệu tức giận hất tay nàng ra, cự tuyệt không nói chuyện với nàng.
Tần Tố Giác thở dài, “Được rồi, chàng đã mệt mỏi, vậy ngủ sớm đi”.
Nói xong, nàng nằm im không nhúc nhích, hai người lưng đối lưng, suốt đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Diệu vào triều sớm hơn một chút, sau khi ngồi lên long y trong Thái Hòa điện, sắc mặt không tốt cho lắm.
Văn võ bá quan cũng không biết vì sao mới sáng sớm mà mặt mày hoàng thượng đã nhăn nhó, tránh chọc giận Người, ai thượng tấu vào thời điểm ấy lại càng thêm cẩn thận.
Thật may là gần đây không có sự tình gì lớn xảy ra, để xử một nhóm quan tham ô lại, Tôn Hữu Đạo nhờ mấy cựu thần trong triều chiêu hiền nạp sĩ, tìm kiếm nhân tài cống hiến triều đình.
Chúng đại thần hồi báo tất cả hạng mục công việc một cách đơn giản và nhanh chóng, xong xuôi, Đông Phương Diệu liền tuyên bố bãi triều, dẫn đầu rời Thái Hòa điện.
An Nhạc vương Đông Phương Lạc đã trở lại kinh thành cũng lâm triều. Bãi triều xong, hắn tới Ngự thư phòng cầu kiến, vào cửa, đã thấy Đại hoàng huynh mặt nhăn mày nhó, đang đứng một mình trước cửa.
“Quái, tối hôm qua Đại hoàng huynh cùng Tố Giác tỷ tỷ nên vượt qua một đêm thất tịch may mắn chứ, sao bây giờ huynh lộ ra một bộ dạng đau khổ, giống như người ta thiếu mấy triệu lượng bạc không chịu trả vậy?”.
Trong lòng Đông Phương Diệu còn đang tức giận, lúc này, thấy đệ đệ chạy tới trêu chọc mình, tâm tình càng thêm bực bội.
“Có chuyện thì tấu, không có thì đi đi”.
Hắn cũng không giận, ngược lại, cười ha ha, có chút hả hê nói: “Ơ, quả nhiên là cãi nhau với cô dâu mới?”
“Lão Tam, mặc dù trẫm không chém đầu của ngươi, nhưng không có nghĩa là không thể giày vò ngươi đến chết được”. Mặt Đông Phương Diệu buồn rười rượi cười lạnh, “Bận tâm mối chân tình giữa chúng ta, trẫm mới để ngươi ngang ngược càn rỡ, cố tình làm bậy, nếu ngươi thật sự chọc giận trẫm, ta sẽ nhằm vào quá khứ của ngươi, gộp hết tội lỗi lại, đầu ngươi trẫm để cho giữ lại, nhưng roi thì nhất định không thiếu được đâu”.
Đông Phương Lạc cũng không e ngại, cười đến mức đến đáng đánh đòn, “Hoàng huynh đang tính nợ cũ sao, đường đường là nhất triều thiên tử độ lượng mà lại hẹp hòi như thế thì không tốt đâu”.
“Vậy thì sao? Trong bụng có thể chống thuyền chính là Tể tướng cũng không phải là Thiên Tử, đừng quên ngươi còn đâm trẫm một đao, nếu trẫm truy cứu, ngươi cho rằng, mình còn có thể vui vẻ như hiện tại được sao?”
“Đừng quên một đao kia là do huynh bắt ta làm”.
Khóe miệng hắn giương lên, “Ai tin ngươi?”
“Huynh quả nhiên âm hiểm xảo trá, trở mặt vô tình”. Đông Phương Lạc lầu bầu hai tiếng, biết nếu tiếp tục trêu chọc huynh trưởng, sẽ không có lợi, liền vội vã tiến lên vài bước, nghiêm túc nói: “Hoàng huynh cũng đừng buồn ta, ta hôm nay tới gặp hoàng huynh, không phải chọc cho ngươi buồn. Huynh còn nhớ, gần đây nước ta không ngừng xuất hiện người Huyền Cương không?”
Đông Phương Diệu không lên tiếng, đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn hắn, tựa hồ đang chờ hắn nói tiếp.
“Ta sai Dương Cửu điều tra, kết quả Dương Cửu cho biết một tin tức không tầm thường, nghe nói những người Huyền Cương kia cải trang thành các tiểu thương, từng nhóm tiến vào Bắc Nhạc, ngoài mặt là tới buôn bán, thật ra là đang âm thầm dò thăm tin tức nội bộ nước ta”.
Lời nói này khiến Đông Phương Diệu dao động mấy phần. Hắn nheo mắt lại, trầm ngâm hồi lâu, “Theo ý kiến của ngươi, mục đích lần này bọn họ đến là gì?”
“Hiện chưa rõ lắm, nhưng khẳng định không phải là chuyện tốt”. Đông Phương Lạc vuốt cằm nghĩ một lát, lại nói: “Ta nhớ, mười mấy năm trước, Huyền Cương từng cùng ta giao chiến ở Bắc Nhạc, lúc ấy mang binh xuất chiến, chính là cha Tiểu Mãn, Hạ Tử Ngang tướng quân, Huyền Cương bởi vì không địch lại, liền phái sứ thần cùng nước ta nghị hòa, ký kết một phần hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau”.
“Từ đó, Huyền Cương hàng năm đều đến Bắc Nhạc tiến cống ngựa, dược liệu, còn có da áo lông, liên tiếp vài chục năm đều như thế, không có gì thay đổi”.
“Nhưng khi ta đến Nam Lăng hoàng triều, từng nghe nhị hoàng huynh nói, mấy năm gần đây, thân thể Đại vương Huyền Cương không tốt lắm, mười bốn vương tử đều đang mơ ước ngôi vị, một khi Đại vương Huyền Cương băng hà, tân vương kế vị, khó bảo toàn còn có thể tiếp tục tuân thủ năm quy ước trong hiệp nghị kia”.
Lời nói này kết thúc, hai huynh đệ cùng trầm tư.
Nếu như Huyền Cương thật sự có dị tâm, đối với Bắc Nhạc mà nói là một uy hiếp lớn.
Mặc dù Quân Đao lên, Bắc Nhạc tăng thêm một bậc, nhưng Đông Phương Diệu chủ trương dùng nhân trị thiên hạ, một khi xảy ra chiến sự, khó tránh khỏi nguy hiểm cho dân chúng, tạo thành sinh linh đồ thán, đây là điều hắn không muốn thấy.
“Hoàng huynh chớ nên lo lắng, ta sẽ âm thầm phái người đi điều tra xem Huyền Cương thực sự có âm mưu gì, hiện tại chúng ta biết bọn họ đến không có ý tốt, cho nên sớm chuẩn bị đề phòng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cũng có thể ứng phó”
Đông Phương Diệu gật đầu, “Chuyện này giao cho ngươi, âm thầm thi hành, không cần phô trương, ngộ nhỡ trong triều có gian tế, cũng có thể tránh việc bứt dây động rừng”
“Ừ, ta sẽ chú ý”.
Hai người lại lén lút thương nghị một hồi, Đông Phương Lạc thấy tâm tình huynh trưởng không chuyển biến, không khỏi nói: “Từ lúc lâm triều tới giờ, huynh đều mặt nhăn mày nhó, mang bầu tâm sự nặng nề, để ta đoán, chẳng lẽ huynh cùng Tố Giác tỷ tỷ xảy ra chuyện gì không vui?”
“Chuyện của Trẫm, không cần ngươi quan tâm”. Đông Phương Diệu rõ ràng không có ý định đem chuyện tối hôm qua ra chia sẻ cùng đệ đệ.
Như gặp phải đinh, Đông Phương Lạc sờ sờ lỗ mũi, cười nhạt, “Hai ta đều là huynh đệ, đối với ta, huynh cần gì giấu giếm. Hai năm qua hoàng tẩu không có ở đây, ngày ngày, huynh sầu khổ ta đều nhìn thấy trong mắt, huynh không vui, thân đệ đệ, ta đây cũng đâu sung sướng gì.
“Hoàng huynh, có câu nói: “ Miễn cưỡng hái dưa”, nếu như hoàng tẩu thật lòng muốn rời xa huynh, huynh cần gì phải cố ép tỷ ấy ở lại ?”
“Ai nói Tố Giác muốn rời xa trẫm?”
“Ồ? Chẳng lẽ ta đoán sai rồi, không phải bởi vì hoàng tẩu bỏ đi mới chọc cho hoàng huynh không vui sao?”
Đông Phương Diệu trừng mắt nhìn hắn, chần chừ, mới đem chuyện xảy ra tối qua nói cho hắn biết.
Nghe xong, Đông Phương Lạc có chút im lặng.
“Cũng bởi vì chuyện này, ngươi liền giận hoàng tẩu, còn mắng chửi một trận?”
“Mắng nàng?” Đông Phương Diệu cười khổ một tiếng, “Nàng rơi một sợi tóc, trẫm cũng đau lòng thật lâu, làm sao trẫm có thể mắng nàng?”
“Nhưng đối với hoàng tẩu, nghe những lời nói kia còn khó chịu hơn cả mắng chửi. “Chính hắn là người từng trải, tự nhiên biết, hai chữ “Tình cảm” có bao nhiêu đau đớn. “Hoàng huynh, mặc dù ta nói ra lời này hoàng huynh có thể không thích nghe, thế nhưng khi ngươi lợi dụng hoàng tẩu hại chết Sở Tử Mặc, để cho nàng đắc tội hại chết đồng môn, là huynh không đúng”.
“Sở Tử Mặc kia là đại sư huynh của hoàng tẩu, từ nhỏ đối với hoàng tẩu hết mực yêu thương, hoàng tẩu mặc dù không đáp lại tình cảm của hắn, nhưng tình đồng môn, tình huynh muội nhất định là có, huynh lợi dụng sự tin tưởng của Sở Tử Mặc đối với hoàng tẩu, hạ độc trên tiêu, đầu độc hại chết hắn, sao hoàng tẩu không đau lòng.
“Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, hoàng tẩu cũng không trách huynh một câu, vẫn tận tâm tận lực phụ tá huynh, cho đến ngày đem giang sơn tự tay dâng tặng đến trước mặt huynh. Tấm lòng đó, thế gian mấy người có?”
“Huynh trách nàng bỏ đi ngày huynh lên ngôi, nhưng lúc nàng nghe tin huynh bị đâm trọng thương, cũng chạy về kinh thành, ngu ngốc rơi vào chiếc bẫy huynh lập ra. Miệng huynh cứ nói nàng đối với huynh vô tâm, nếu thật sự vô tâm, vì sao còn trở về xem thương thế của huynh?”
Đông Phương Diệu bị tiểu đệ nói đến á khẩu không trả lời được, đáy lòng đau xót.
Những lời Lão Tam nói, trong lòng hắn hiểu hơn ai hết, chẳng qua, trong mắt người tình không chứa một hạt cát. Rõ ràng, Tố Giác đối với Sở Tử Mặc chỉ có tình huynh muội, nhưng do ghen tỵ, cho dù đã chết, nam nhân kia vẫn muốn ngăn tình cảm giữa hai người.
“Sở Tử Mặc chết đi, đối với hoàng tẩu mà nói chính là một kết cục buồn, việc huynh phải làm là không nên ép nàng phải quên người này, mà giúp nàng từ từ quên lãng, chỉ khi tâm của nàng mở ra, các ngươi mới có thể ở cùng nhau hết nửa đời còn lại, không gì ngăn cách.
“Làm người không nên quá tham lam, nếu lúc trước vì ngôi vị hoàng đế, huynh lựa chọn lợi dụng hoàng tẩu, thì nên cam tâm tình nguyện chịu đựng kết quả này”.
“Không phải ai cũng có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế phải, dưới vị trí này phủ kín vô số thi thể, ta nghĩ, huynh hiểu đạo lý này, không ngờ, khi rơi vào vòng xoáy tình cảm thì huynh lại hồ đồ như thế.
“Hoàng huynh, huynh là người thông minh, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ta tin huynh hiểu tất cả, chẳng qua đã bị tình cảm làm cho hôn mê mất tỉnh táo, tóm lại, hoàng tẩu vô tội, huynh hãy ở đây suy nghĩ kĩ một chút, đoạt lấy không phải là hình thức yêu duy nhất, những gì hoàng tẩu bỏ ra cho huynh, huynh bù lại bao nhiêu cũng không đủ”
Nói xong, không đợi huynh trưởng đáp lại, Đông Phương Lạc đã xoay người rời đi.
Trong ngự thư phòng trống vắng, Đông Phương Diệu cao ngạo đứng trước cửa sổ, ngơ ngác rất lâu.
Hắn không đáp lại lời Lão tam không có nghĩa là hắn không nghe lọt chữ nào.
Hồi tưởng lại lời nói lạnh nhạt tối hôm qua đối với Tố Giác, toàn thân hắn toát ra mồ hôi lạnh.
Tính tình Tố Giác luôn luôn ôn hòa, rất ít xung đột cùng hắn, nếu như hai người có ý nghĩ đối địch, gặp phải ý kiến không hợp, nàng sẽ kiên nhẫn phân tích cho hắn nghe, chưa bao giờ tức giận, dùng lời nói cay nghiệt để đối chọi với hắn.
Nhưng vì ghen tỵ, hắn đã nói ra những lời đả thương nàng, còn phát giận không để ý tới nàng, thậm chí ngay cả lúc rời giường cũng không quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.
Tối qua hai người đều ngủ không yên ổn, hơi thở Tố Giác hòa trong đêm thanh tịnh làm hắn biết Tố Giác không ngủ, suốt đêm cứ nằm im như vậy.
Sau khi hắn đứng lên, ngay cả lời an ủi cũng không có, để cung nhân phục vụ hắn mặc xiêm áo xong, liền mang cơn giận còn sót lại vào triều.
Nếu như Tố Giác thật sự bị hắn chọc giận, không chừng lại không chào mà rời cung trốn đi. . . . . .
Tâm tư Đông Phương Diệu ở Ngự thư phòng rối bời, tâm trạng Tần Tố Giác ở lại Hướng Minh cung cũng không tốt.
Hồi tưởng lại hình ảnh lúc sáng sớm, khi nam nhân kia nổi giận rời đi, lòng nàng đau thắt…
Có phải nàng rất quá đáng, ỷ vào tình thương yêu của Diệu đối với nàng, mà một lần nữa lại khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của hắn?
Lần này hồi cung, trước mặt nàng, hắn luôn bày thấp tư thế, cẩn thận chuẩn bị tất cả những thứ nàng yêu thích, thân là một đế vương, làm được như thế, đã là điều không dễ.
Nếu như không có đại sư huynh, nàng cùng Diệu đúng là một đôi vô cùng hạnh phúc, nhưng. . . . . .
Nghĩ đến đại sư huynh chết oan, trên khuôn mặt Tần Tố Giác lại toát ra sự áy náy.
Nhưng thị thị phi phi, đâu phải chỉ dùng một câu đúng sai là có thể giải thích hết được?
Diệu chỉ làm chuyện hắn nên làm, nếu hắn không làm, cũng có người khác làm, mỗi người đều có lập trường của mình, Diệu không sai, đại sư huynh không sai, như vậy ai mới là người sai?
Nàng thở dài sâu kín, chợt thấy một người sặc sụa mùi rượu bước vào.
Trong nháy mắt, bức rèm che bị vén lên, chỉ thấy người kia chân không, nhằm thẳng mình mà đến.
Hắn uống rượu?
Tần Tố Giác ngẩn ra, nếu không đỡ hắn sẽ ngã xuống, nàng vội vàng tiến lên, một tay vịn lấy hắn.
“Tố Giác. . . . . .”
Nam nhân ôm chặt thân thẻ nàng vào lòng, hơi thở tràn đầy mùi rượu khiến nàng thoáng cau mày.
“Thì ra nàng vẫn còn ở đây, thật may là nàng vẫn còn ở đây”. Đông Phương Diệu cười ngây dại, đôi tay không tự chủ được dùng sức siết chặt, “Nếu nàng đi rồi, ta thật sự hối hận chết mất”
Nghe vậy, ngực nàng đau nhói, không nhịn được liền nói: “Chàng say rồi, tới giường nằm xuống đi”
“Không, ta không say, nếu có say, thì chính là trái tim ta chứ không phải chỗ này”.
Đông Phương Diệu chỉ vào đầu mình, thân thể đang say lảo đảo đứng thẳng, cúi đầu xuống thấp hơn nửa người.
“Tối hôm qua ta chọc nàng tức giận, ta sợ nàng không để ý tới ta nên mới kêu Tường Quý chuốc rượu cho ta thêm can đảm, có mấy lời, lúc tỉnh ta không dám nói cùng nàng, chỉ có say, mới có dũng khí nói ra. Tố Giác. . . . . .”
“ Trong thâm tâm nàng đối với Sở Tử Mặc còn áy náy, tất cả đều bởi vì ta, nếu như có ta, nàng cũng không có kết quả như ngày hôm nay, nên… người phải chịu đựng sự trừng phạt là ta, không phải nàng”.
Hắn vuốt ve nàng vô cùng êm ái, cười nói , “Tội thuộc về ta, nên để ta bị trừng phạt, nàng hãy cố sống thả lòng mình, không cần phải sống mệt mỏi như thế này nữa, nhìn nàng như vậy, ta đau lòng lắm, nàng biết không?”
Tần Tố Giác ngước mặt nhìn hắn, đáy lòng đau xót vô hạn, không cách nào khống chế, nước mắt tràn mi.
Đông Phương Diệu thấy, từ từ cúi đầu, từng giọt từng giọt, hôn nước mắt rơi trên má nàng.
“Đừng khóc, nàng không nhớ sao? Trước khi lên ngôi ta đã nói, một ngày kia, nếu ta lên làm hoàng đế, nhất định sẽ làm cho nàng trở thành người hạnh phúc nhất.
“Bất kỳ cửa ải khó khăn nào ta đều không sợ, duy chỉ có nước mắt của nàng, sẽ làm lòng ta đau đớn. Tố Giác, ta muốn để cho nàng hạnh phúc làm thê tử của Đông Phương Diệu, ta sẽ đem hết toàn lực giúp nàng thoát khỏi tội nghiệt”
“Diệu. . . . . .” Tần Tố Giác ôm hắn thật chặt, khóc thất thanh.
Đông Phương Diệu đưa tay nâng cằm nàng lên nàng, dịu dàng hôn lên nước mắt của nàng, khóe mắt, gương mặt, đôi môi, hắn hôn trìu mến, bàn tay chậm rãi chạm vào ngực nàng, khiến nàng run lên.
Hắn dùng một tay ôm nàng lên long sàng, đặt thân thể tinh tráng lên trên người nàng, dụ dỗ nàng nở rộ….
Một đêm tràn đầy ngọt ngào, khi Tần Tố Giác ngủ thật say, trong đầu Đông Phương Diệu không cưỡng lại được cảm giác hạnh phúc khó tả.
Hắn biết, trong tức thời, Tố Giác không thể bỏ nút thắt trong lòng xuống, nhưng nàng đã tiếp nhận tình cảm của hắn.
Gây gổ thật sự rất đau đớn, nếu như lão Tam không kịp thời mắng tỉnh hắn, hắn không biết mình còn để tâm đến chuyện vụn vặt ấy tới khi nào.
Đúng lúc đó, long sàng đột nhiên rung nhẹ.
Đông Phương Diệu cùng Tần Tố Giác đều là người tập võ, gió thổi cỏ lay cũng làm cho bọn họ cảnh giác.
Tần Tố Giác đột nhiên mở mắt, lẳng lặng quan sát động tĩnh chung quanh.
Hắn cũng ngẩn ra, hạ mắt xuống, nhìn nàng bị chấn kinh mà tỉnh lại, đáy lòng hiện lên thương yêu vô hạn.
“Vừa rung một cái có phải không?”
Đông Phương Diệu gật đầu, nhìn thần sắc nàng mệt mỏi, dịu dàng nói: “Ngủ đi, không có chuyện gì, ta sai Tường Quý đi thăm dò một chút là biết chuyện gì xảy ra”.
Tần Tố Giác cực kì mệt nhọc, gật đầu một cái, vùi mình vào ngực hắn, chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, đã nghe thanh âm Tường Quý truyền đến. “Vạn tuế gia, Thứ sử An Phong phái người hỏa tốc chạy tám trăm dặm không ngừng nghỉ tới cấp báo, nửa đêm hôm qua, An Phong bị động đất. . . . . .”
Nghe vậy, Đông Phương Diệu thất sắc. Chẳng lẽ chấn động tối hôm qua là cái này?
Tần Tố Giác vừa tỉnh lại cũng bị tin tức này chấn động. Tối hôm qua, nàng chỉ cảm thấy sự lay động nhẹ nhàng, nhưng An Phong cách kinh thành ít nhất cũng vài trăm dặm lộ trình, nếu ngay cả kinh thành cũng có thể cảm nhận được chấn động, như vậy An Phong. . . . . .
“Tố Giác, nàng nghỉ thêm một lát, ta lên triều xem ý kiến của các đại thần thế nào”. Đông Phương Diệu vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đơn giản rồi lên triều.
Trên điện, rất nhiều đại thần đều nói tới chuyện động đất tối hôm qua.
Không lâu sau, thị vệ được Thứ sử An Phong phái đến được triệu tới Thái Hòa điện, đem tình hình của An Phong báo cáo rõ ràng.
Nghe xong, chúng đại thần có chút khiếp sợ. Hoài Châu vừa mới xảy ra lũ lụt, hôm nay An Phong lại gặp địa chấn, vả lại tình hình rất thảm trọng.
Mọi công trình, nhà cửa bên trong thành An Phong sụp đổ toàn bộ, dân chúng địa phương tử thương vô số, kho lương thảo của quân đội cũng bị hủy, hai vạn đại quân đóng tại nơi đó sắp lâm vào cục diện thiếu hụt lương thực trầm trọng.
Tin tức này khiến triều đìn lâm vào tình cảnh khó khăn.
An Phong đối với triều đình Bắc Nhạc là một địa phương vô cùng nhạy cảm, bởi vì, An Phong chính là quê cũ của binh mã đại tướng quân đã qua đời, Sở Tử Mặc, hai vạn đại quân đóng tại đó đều là bộ hạ hắn tin cậy nhất.
Năm đó Sở Tử Mặc đột tử, rất nhiều tướng lãnh theo hắn muốn tạo phản, thật may là Đông Phương Diệu đã đánh đòn phủ đầu, lo lắng chiêu an, lúc này mới không đánh mà thắng, đè bẹp ý chí làm phản của họ.
Nhưng trong lòng tướng lãnh đã có bất mãn, cho nên, thời điểm quân đội biên chế lại, không ít người xin phép thượng cấp, hi vọng có thể tiếp tục lưu lại, dốc sức vì An Phong.
Đông Phương Diệu cũng không phản đối, biết những tướng lãnh kia trung thành với Sở Tử Mặc, nếu bọn họ muốn ở lại An Phong, hắn cũng không làm khó.
Kể từ sau khi lên ngôi, hắn toàn tâm dốc sức phát triển kinh tế, tuyển dụng người tài, một An Phong nho nhỏ, cứ như bị hắn quên lãng.
Không nghĩ lần động đất này lại xảy ra ở An Phong, đây đúng là việc làm cho người ta đau đầu.
Triều đình vì chuyện này mà xảy ra tranh cãi, tất cả mọi người không biết nên phái ai đi khắc phục thiên tai, nhìn thái độ của thủ hạ cũ của Sở Tử Mặc, ai đi cũng không có lợi.
Mọi người ở đây không đưa ra được kế gì, không ai cất lời. Đông Phương Diệu đột nhiên nói: “Lần này An Phong gặp nạn thiên tai, trẫm sẽ về đó”.
Tiếng nói vừa dứt, mọi người kinh hãi.
Nhưng hắn không để văn võ bá quan có bất kỳ ý kiến nào, trực tiếp tuyên bố bãi triều, đứng dậy rời đi.
Trở lại Hướng Minh cung, Đông Phương Diệu đem chuyện ngày hôm nay nói rõ với Tần Tố Giác, cuối cùng, nghiêm túc bày tỏ, “Ta đã quyết định tự mình đi An Phong khắc phục nạn thiên tai”.
Nàng kinh ngạc, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
“Ta đã cho Tường Quý đi chuẩn bị tất cả, còn phân phó Tôn Hữu Đạo nhanh chóng chuẩn bị lương thảo, lần này đi An Phong, ta chỉ mang hai ngàn tinh binh”.
“Nhưng tướng lãnh An Phong đều là bộ hạ cũ của sư huynh”.
“Vậy thì sao?” Đông Phương Diệu mỉm cười, “Sở Tử Mặc đã chết, dù ban đầu những người đó thề chết theo hắn, bọn họ vẫn là quân nhân Bắc Nhạc. Hơn nữa, ta cũng có thể nhân cơ hội này, tiếp tục chiêu an”.
“Lúc mới lên ngôi, bận rộn nhiều việc, muốn nhanh chóng, ta chỉ có thể dùng phương pháp trọng thưởng để thu phục nhân tâm, sau đó sẽ dùng võ lực khiến một số người không dám vọng động, nhưng ta cũng hiểu, bọn họ không chân chính thần phục ta, bọn họ đều là nam tử hán, muốn thắng được lòng trung thành của bọn họ, ta phải để cho bọn họ tâm phục khẩu phục”.
“Chàng đã muốn đi, vậy ta về đó cùng chàng”.
“Tố Giác, nàng là nữ nhân, đi về địa phương xa xôi như vậy sẽ rất khổ cực”
Nàng cười nói: “Năm đó cùng chàng trốn tránh sự truy đuổi của tiên hoàng, cùng chàng thiết lập kế hoạch trong quân trướng, ta đều không sợ khổ, chẳng lẽ ở trong hoàng cung sống an nhàn sung sướng một thời gian, trong mắt chàng, ta đã hóa thành đóa hoa mảnh mai? Huống chi, chàng là thiên tử cũng không sợ vất vả, quyết định tự mình tiến về khu vực thiên tai”.
“Không hiểu thiên hạ thì làm sao trị được thiên hạ?”. Hắn thở dài, nhẹ nhàng nâng tay của nàng, “Tố Giác, nàng có thể đi cùng ta, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn”.
Dưới ánh trăng, hai người theo mật đạo đi về Hướng Minh cung, Tường Quý đợi ở cửa ngủ thiếp đi, Đông Phương Diệu không đánh thức hắn, cùng Tần Tố Giác không tiếng động bước vào tẩm cung, vung tay áo giữa, hai cây nến trong phòng bừng sáng.
Ánh nến yếu ớt không chói mắt lại làm cả tẩm cung rơi vào vẻ mông lung.
Đông Phương Diệu mang theo mấy phần men say ôm Tần Tố Giác lên long sàng, tự mình giúp nàng cởi giày, vớ, lấy từng cây ngọc trâm trên tóc nàng xuống một cách nhẹ nhàng, hôn lên gò má lạnh như băng của nàng.
“Đừng đùa, ngày mai còn phải vào triều, nghỉ ngơi sớm một chút”. Bị hắn náo loạn như vậy, Tần Tố Giác nằm trong lòng hắn cất giọng kháng cự.
Đông Phương Diệu mắt điếc tai ngơ, có thể nhịn được đến bây giờ, hắn đã rất bội phục mình.
Vừa rồi ở trên thuyền hoa Mẫu Đan trên hồ, rượu ngon món ngon, thịnh tình chiêu đãi đặc biệt của lão Tam khiến bọn hắn dừng lại.
Tâm tình của hắn rất tốt, Tố Giác bồi hắn uống một ly lại tiếp một ly.
Thật ra hắn cũng có ý đồ riêng, muốn thừa dịp Tố Giác uống rượu say thì đánh lén, lúc say, phong thái mê người của nàng nhất định tăng thêm mấy phần so với lúc bình thường.
Quả nhiên, bị hắn chuốc vài ly rượu, hai gò má Tố Giác đỏ ửng, ánh mắt mê ly, khiến cho tâm thần hắn nhộn nhạo, hận không thể đem người ta ăn vào bụng khi còn trên thuyền hoa.
Nếu không phải Tố Giác cố ý hồi cung sớm, tối nay hắn cũng không muốn trở lại.
Thật vất vả mới về tới Hướng Minh cung, trong đầu hắn luôn hiện lên hình ảnh làm thế nào để khiến nàng nằm dưới thân hắn khóc nức nở, cầu xin tha thứ, kết quả nàng lại nói ngày mai có buổi triều để cho hắn đi ngủ sớm.
Sao có thể như vậy được?
Đông Phương Diệu rút quần áo của nàng ra, bàn tay hạnh kiểm xấu vuốt ve da thịt mềm non, đầu lưỡi linh hoạt nghịch ngợm theo chóp mũi, cằm, một đường hôn đến bộ ngực trắng noãn mềm mại của nàng.
Tần Tố Giác khẽ thở gấp, cố gắng kháng cự sự nhiệt tình của hắn, nhưng hắn đâu chịu dễ dàng để cho nàng thoát đi, hắn ôm thật chặt như trói buộc nàng vào trong ngực, tỉ mỉ hôn lên từng tấc da thịt của nàng.
Bên ngoài trăng sáng treo trên cao, le que chấm nhỏ, trừ Ngự Lâm quân tuần tra, cung nhân hầu hết đã ngủ.
Đột nhiên, một hồi nhạc du dương, giống như tiếng tiêu loáng thoáng truyền vào tai hai người.
Đông Phương Diệu vẫn đắm chìm trong suy nghĩ nên yêu nàng ở tư thế nào, mà Tần Tố Giác có mấy phần men say lại bị tiếng tiêu kia làm cả kinh, trợn to cặp mắt.
“Diệu, đợi đã nào…!”. Nàng đứng dậy, đẩy hắn ra, dựng lỗ tai, cẩn thận lắng nghe tiếng tiêu kia .
Tiếng tiêu xa xa truyền tới, trong màn đêm yên tĩnh, có vẻ đặc biệt đau thương. Nhưng dường như, tiếng tiêu kia cách hoàng cung khá xa, nếu không phải hai người võ công thâm hậu, nhĩ lực thật tốt, chỉ sợ cũng khó phân biệt ra được nguồn gốc của âm thanh đó.
Đông Phương Diệu bị nàng đẩy ra một bên sợ run trong chốc lát, người trước mắt giống như đang phòng bị cái gì, một khắc trước, lửa tình còn bùng cháy, trong nháy mắt, trở nên giống như con nhím, cách xa hắn cả ngàn dặm.
Trong lòng hắn chợt lạnh, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt nàng, “Tố Giác, nàng làm sao vậy?”
“Chàng nghe thấy tiếng tiêu không?”
Hắn đương nhiên nghe được, nhưng không muốn thừa nhận trước mặt nàng.
“Chỉ là tiếng tiêu bình thường thôi, sao nàng phải để ý như thế ?”
“Tiếng tiêu này không rõ lai lịch, dường như, người thổi tiêu cố ý thổi cho ta nghe, hơn nữa đoạn này là bài hát trước kia ta đã nghe qua, còn nhớ lúc trước có người đêm khuya xông vào hoàng cung không? Ta cảm thấy, người nọ cùng đại sư huynh có quan hệ gì đó”.
Đông Phương Diệu lộ ra một nụ cười lạnh, “Chuyện quá khứ đã xảy ra lâu như vậy rồi, có phải nàng vẫn không quên được Sở Tử Mặc không?”
Nghe thấy lời nói lạnh nhạt của hắn, Tần Tố Giác sợ hết hồn.
“Ta hiểu rõ, trong lòng nàng đang trách ta lúc trước vì giết Sở Tử Mặc mà lợi dụng nàng, bởi vì chuyện này, nàng trừng phạt ta ròng rã hai năm”.
“Trong lúc ta nhẫn nhịn chịu đau khổ, yên lặng chờ đợi nàng tha thứ, ngây thơ cho rằng, thời gian có thể hòa tan tất cả, thật không nghĩ đến. . . . . .” Hắn cắn răng nói: “Nàng vẫn không thể quên được con người kia, một đoạn tiếng tiêu sẽ khiến nàng như chim sợ ná, nếu như bây giờ, Sở Tử Mặc bò từ trong quan tài ra, nói không chừng, vì chuộc tội, nàng có thể nhào vào lồng ngực của hắn nữa”.
“Diệu, sao chàng có thể nghĩ về ta như thế?”
“Ta cũng không muốn ngĩ như vậy, nhưng đã nhiều lần, nàng làm trái tim ta băng giá. Ta biết rõ người thổi tiêu kia là nam tử áo xanh ra tay giúp nàng tại Vĩnh Ninh trấn; ta cũng biết, lần trước hắn thừa dịp ta không có ở đây đã gặp mặt nàng. Bất kể hắn có mục gì, hắn dùng loại phương thức nào đến gần nàng, cũng làm ta cảm thấy không vui”.
Đông Phương Diệu cất thanh âm đẫm lệ, “Tố Giác, không có một nam nhân nào có thể chịu được nữ nhân yêu mến, người đang bên cạnh mình lại nghĩ tới nam nhân khác. Ta không muốn tranh cùng một người chết, nếu như nàng không bỏ qua chuyện năm đó được, như vậy nàng giết ta đi, chỉ cần nàng thay Sở Tử Mặc báo thù, ân oán giữa ta và hắn coi như huề nhau”.
Lời nói của hắn khiến Tần Tố Giác sợ run, khẽ nhếch miệng, cố gắng giải thích cho hắn hiểu.
“Diệu, chàng tỉnh táo một chút, chúng ta không cần làm mọi chuyện phức tạp như vậy”.
“Người muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp là nàng, không phải ta. Tần Tố Giác, ta thận trọng lấy lòng nàng, tại sao đổi lấy, nàng toàn gây tổn thương cho ta? Là ta biểu hiện tình yêu với nàng quá hèn mọn? Hay là, căn bản, nàng không yêu ta?”
Đông Phương Diệu đang nổi giận, không nghe bất cứ lời giải thích nào của nàng, hắn cứ khăng khăng cho rằng mình nghĩ đúng.
“Ta. . . . . .”
Không đợi nàng giải thích, hắn đã vung tay lên, ánh sáng biến mất, cả Hướng Minh cung lâm vào bóng tối.
“Ta mệt mỏi, ngủ đi!”. Thanh âm lạnh như băng vang lên.
Đông Phương Diệu đưa lưng về phía Tần Tố Giác, không nói tiếng nào, kéo chăn qua, lặng lẽ liếm láp vết thương trong lòng.
Mọi người cho là hắn lạnh lùng không hề yếu đuối. Không, không phải vậy, hắn giấu nhược điểm rất tốt, chỉ khi có Tố Giác ở trước mặt, hắn mới không chút đề phòng, hắn quan tâm nàng như thế, nhưng nàng thì sao? Nàng có thể nói đi thì đi, không chút nào quyến luyến, ném hắn ở trong hoàng cung to lớn này.
Mặc dù bây giờ nàng đã trở về, hắn vẫn rất bất an, hắn cần nàng bảo đảm sẽ không rời đi nữa, chỉ có khi ôm nàng, hắn mới có thể cảm nhận được nàng đang ở bên cạnh mình, cảm giác rất chân thực .
Trong khi hắn lo được lo mất, nàng lại thong dong, thậm chí vào lúc nhiệt tình nhất nàng còn có thể phân tâm, sao hắn lại không giận? Hắn phải làm thế nào mới có thể khiến nữ nhân này cam tâm tình nguyện vĩnh viễn lưu lại làm bạn hắn?
Nhìn hắn không vui, lòng nàng cũng không dễ chịu, làm nũng đẩy bờ vai hắn, “Chàng tức giận sao?”
Đông Phương Diệu tức giận hất tay nàng ra, cự tuyệt không nói chuyện với nàng.
Tần Tố Giác thở dài, “Được rồi, chàng đã mệt mỏi, vậy ngủ sớm đi”.
Nói xong, nàng nằm im không nhúc nhích, hai người lưng đối lưng, suốt đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Diệu vào triều sớm hơn một chút, sau khi ngồi lên long y trong Thái Hòa điện, sắc mặt không tốt cho lắm.
Văn võ bá quan cũng không biết vì sao mới sáng sớm mà mặt mày hoàng thượng đã nhăn nhó, tránh chọc giận Người, ai thượng tấu vào thời điểm ấy lại càng thêm cẩn thận.
Thật may là gần đây không có sự tình gì lớn xảy ra, để xử một nhóm quan tham ô lại, Tôn Hữu Đạo nhờ mấy cựu thần trong triều chiêu hiền nạp sĩ, tìm kiếm nhân tài cống hiến triều đình.
Chúng đại thần hồi báo tất cả hạng mục công việc một cách đơn giản và nhanh chóng, xong xuôi, Đông Phương Diệu liền tuyên bố bãi triều, dẫn đầu rời Thái Hòa điện.
An Nhạc vương Đông Phương Lạc đã trở lại kinh thành cũng lâm triều. Bãi triều xong, hắn tới Ngự thư phòng cầu kiến, vào cửa, đã thấy Đại hoàng huynh mặt nhăn mày nhó, đang đứng một mình trước cửa.
“Quái, tối hôm qua Đại hoàng huynh cùng Tố Giác tỷ tỷ nên vượt qua một đêm thất tịch may mắn chứ, sao bây giờ huynh lộ ra một bộ dạng đau khổ, giống như người ta thiếu mấy triệu lượng bạc không chịu trả vậy?”.
Trong lòng Đông Phương Diệu còn đang tức giận, lúc này, thấy đệ đệ chạy tới trêu chọc mình, tâm tình càng thêm bực bội.
“Có chuyện thì tấu, không có thì đi đi”.
Hắn cũng không giận, ngược lại, cười ha ha, có chút hả hê nói: “Ơ, quả nhiên là cãi nhau với cô dâu mới?”
“Lão Tam, mặc dù trẫm không chém đầu của ngươi, nhưng không có nghĩa là không thể giày vò ngươi đến chết được”. Mặt Đông Phương Diệu buồn rười rượi cười lạnh, “Bận tâm mối chân tình giữa chúng ta, trẫm mới để ngươi ngang ngược càn rỡ, cố tình làm bậy, nếu ngươi thật sự chọc giận trẫm, ta sẽ nhằm vào quá khứ của ngươi, gộp hết tội lỗi lại, đầu ngươi trẫm để cho giữ lại, nhưng roi thì nhất định không thiếu được đâu”.
Đông Phương Lạc cũng không e ngại, cười đến mức đến đáng đánh đòn, “Hoàng huynh đang tính nợ cũ sao, đường đường là nhất triều thiên tử độ lượng mà lại hẹp hòi như thế thì không tốt đâu”.
“Vậy thì sao? Trong bụng có thể chống thuyền chính là Tể tướng cũng không phải là Thiên Tử, đừng quên ngươi còn đâm trẫm một đao, nếu trẫm truy cứu, ngươi cho rằng, mình còn có thể vui vẻ như hiện tại được sao?”
“Đừng quên một đao kia là do huynh bắt ta làm”.
Khóe miệng hắn giương lên, “Ai tin ngươi?”
“Huynh quả nhiên âm hiểm xảo trá, trở mặt vô tình”. Đông Phương Lạc lầu bầu hai tiếng, biết nếu tiếp tục trêu chọc huynh trưởng, sẽ không có lợi, liền vội vã tiến lên vài bước, nghiêm túc nói: “Hoàng huynh cũng đừng buồn ta, ta hôm nay tới gặp hoàng huynh, không phải chọc cho ngươi buồn. Huynh còn nhớ, gần đây nước ta không ngừng xuất hiện người Huyền Cương không?”
Đông Phương Diệu không lên tiếng, đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn hắn, tựa hồ đang chờ hắn nói tiếp.
“Ta sai Dương Cửu điều tra, kết quả Dương Cửu cho biết một tin tức không tầm thường, nghe nói những người Huyền Cương kia cải trang thành các tiểu thương, từng nhóm tiến vào Bắc Nhạc, ngoài mặt là tới buôn bán, thật ra là đang âm thầm dò thăm tin tức nội bộ nước ta”.
Lời nói này khiến Đông Phương Diệu dao động mấy phần. Hắn nheo mắt lại, trầm ngâm hồi lâu, “Theo ý kiến của ngươi, mục đích lần này bọn họ đến là gì?”
“Hiện chưa rõ lắm, nhưng khẳng định không phải là chuyện tốt”. Đông Phương Lạc vuốt cằm nghĩ một lát, lại nói: “Ta nhớ, mười mấy năm trước, Huyền Cương từng cùng ta giao chiến ở Bắc Nhạc, lúc ấy mang binh xuất chiến, chính là cha Tiểu Mãn, Hạ Tử Ngang tướng quân, Huyền Cương bởi vì không địch lại, liền phái sứ thần cùng nước ta nghị hòa, ký kết một phần hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau”.
“Từ đó, Huyền Cương hàng năm đều đến Bắc Nhạc tiến cống ngựa, dược liệu, còn có da áo lông, liên tiếp vài chục năm đều như thế, không có gì thay đổi”.
“Nhưng khi ta đến Nam Lăng hoàng triều, từng nghe nhị hoàng huynh nói, mấy năm gần đây, thân thể Đại vương Huyền Cương không tốt lắm, mười bốn vương tử đều đang mơ ước ngôi vị, một khi Đại vương Huyền Cương băng hà, tân vương kế vị, khó bảo toàn còn có thể tiếp tục tuân thủ năm quy ước trong hiệp nghị kia”.
Lời nói này kết thúc, hai huynh đệ cùng trầm tư.
Nếu như Huyền Cương thật sự có dị tâm, đối với Bắc Nhạc mà nói là một uy hiếp lớn.
Mặc dù Quân Đao lên, Bắc Nhạc tăng thêm một bậc, nhưng Đông Phương Diệu chủ trương dùng nhân trị thiên hạ, một khi xảy ra chiến sự, khó tránh khỏi nguy hiểm cho dân chúng, tạo thành sinh linh đồ thán, đây là điều hắn không muốn thấy.
“Hoàng huynh chớ nên lo lắng, ta sẽ âm thầm phái người đi điều tra xem Huyền Cương thực sự có âm mưu gì, hiện tại chúng ta biết bọn họ đến không có ý tốt, cho nên sớm chuẩn bị đề phòng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cũng có thể ứng phó”
Đông Phương Diệu gật đầu, “Chuyện này giao cho ngươi, âm thầm thi hành, không cần phô trương, ngộ nhỡ trong triều có gian tế, cũng có thể tránh việc bứt dây động rừng”
“Ừ, ta sẽ chú ý”.
Hai người lại lén lút thương nghị một hồi, Đông Phương Lạc thấy tâm tình huynh trưởng không chuyển biến, không khỏi nói: “Từ lúc lâm triều tới giờ, huynh đều mặt nhăn mày nhó, mang bầu tâm sự nặng nề, để ta đoán, chẳng lẽ huynh cùng Tố Giác tỷ tỷ xảy ra chuyện gì không vui?”
“Chuyện của Trẫm, không cần ngươi quan tâm”. Đông Phương Diệu rõ ràng không có ý định đem chuyện tối hôm qua ra chia sẻ cùng đệ đệ.
Như gặp phải đinh, Đông Phương Lạc sờ sờ lỗ mũi, cười nhạt, “Hai ta đều là huynh đệ, đối với ta, huynh cần gì giấu giếm. Hai năm qua hoàng tẩu không có ở đây, ngày ngày, huynh sầu khổ ta đều nhìn thấy trong mắt, huynh không vui, thân đệ đệ, ta đây cũng đâu sung sướng gì.
“Hoàng huynh, có câu nói: “ Miễn cưỡng hái dưa”, nếu như hoàng tẩu thật lòng muốn rời xa huynh, huynh cần gì phải cố ép tỷ ấy ở lại ?”
“Ai nói Tố Giác muốn rời xa trẫm?”
“Ồ? Chẳng lẽ ta đoán sai rồi, không phải bởi vì hoàng tẩu bỏ đi mới chọc cho hoàng huynh không vui sao?”
Đông Phương Diệu trừng mắt nhìn hắn, chần chừ, mới đem chuyện xảy ra tối qua nói cho hắn biết.
Nghe xong, Đông Phương Lạc có chút im lặng.
“Cũng bởi vì chuyện này, ngươi liền giận hoàng tẩu, còn mắng chửi một trận?”
“Mắng nàng?” Đông Phương Diệu cười khổ một tiếng, “Nàng rơi một sợi tóc, trẫm cũng đau lòng thật lâu, làm sao trẫm có thể mắng nàng?”
“Nhưng đối với hoàng tẩu, nghe những lời nói kia còn khó chịu hơn cả mắng chửi. “Chính hắn là người từng trải, tự nhiên biết, hai chữ “Tình cảm” có bao nhiêu đau đớn. “Hoàng huynh, mặc dù ta nói ra lời này hoàng huynh có thể không thích nghe, thế nhưng khi ngươi lợi dụng hoàng tẩu hại chết Sở Tử Mặc, để cho nàng đắc tội hại chết đồng môn, là huynh không đúng”.
“Sở Tử Mặc kia là đại sư huynh của hoàng tẩu, từ nhỏ đối với hoàng tẩu hết mực yêu thương, hoàng tẩu mặc dù không đáp lại tình cảm của hắn, nhưng tình đồng môn, tình huynh muội nhất định là có, huynh lợi dụng sự tin tưởng của Sở Tử Mặc đối với hoàng tẩu, hạ độc trên tiêu, đầu độc hại chết hắn, sao hoàng tẩu không đau lòng.
“Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, hoàng tẩu cũng không trách huynh một câu, vẫn tận tâm tận lực phụ tá huynh, cho đến ngày đem giang sơn tự tay dâng tặng đến trước mặt huynh. Tấm lòng đó, thế gian mấy người có?”
“Huynh trách nàng bỏ đi ngày huynh lên ngôi, nhưng lúc nàng nghe tin huynh bị đâm trọng thương, cũng chạy về kinh thành, ngu ngốc rơi vào chiếc bẫy huynh lập ra. Miệng huynh cứ nói nàng đối với huynh vô tâm, nếu thật sự vô tâm, vì sao còn trở về xem thương thế của huynh?”
Đông Phương Diệu bị tiểu đệ nói đến á khẩu không trả lời được, đáy lòng đau xót.
Những lời Lão Tam nói, trong lòng hắn hiểu hơn ai hết, chẳng qua, trong mắt người tình không chứa một hạt cát. Rõ ràng, Tố Giác đối với Sở Tử Mặc chỉ có tình huynh muội, nhưng do ghen tỵ, cho dù đã chết, nam nhân kia vẫn muốn ngăn tình cảm giữa hai người.
“Sở Tử Mặc chết đi, đối với hoàng tẩu mà nói chính là một kết cục buồn, việc huynh phải làm là không nên ép nàng phải quên người này, mà giúp nàng từ từ quên lãng, chỉ khi tâm của nàng mở ra, các ngươi mới có thể ở cùng nhau hết nửa đời còn lại, không gì ngăn cách.
“Làm người không nên quá tham lam, nếu lúc trước vì ngôi vị hoàng đế, huynh lựa chọn lợi dụng hoàng tẩu, thì nên cam tâm tình nguyện chịu đựng kết quả này”.
“Không phải ai cũng có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế phải, dưới vị trí này phủ kín vô số thi thể, ta nghĩ, huynh hiểu đạo lý này, không ngờ, khi rơi vào vòng xoáy tình cảm thì huynh lại hồ đồ như thế.
“Hoàng huynh, huynh là người thông minh, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ta tin huynh hiểu tất cả, chẳng qua đã bị tình cảm làm cho hôn mê mất tỉnh táo, tóm lại, hoàng tẩu vô tội, huynh hãy ở đây suy nghĩ kĩ một chút, đoạt lấy không phải là hình thức yêu duy nhất, những gì hoàng tẩu bỏ ra cho huynh, huynh bù lại bao nhiêu cũng không đủ”
Nói xong, không đợi huynh trưởng đáp lại, Đông Phương Lạc đã xoay người rời đi.
Trong ngự thư phòng trống vắng, Đông Phương Diệu cao ngạo đứng trước cửa sổ, ngơ ngác rất lâu.
Hắn không đáp lại lời Lão tam không có nghĩa là hắn không nghe lọt chữ nào.
Hồi tưởng lại lời nói lạnh nhạt tối hôm qua đối với Tố Giác, toàn thân hắn toát ra mồ hôi lạnh.
Tính tình Tố Giác luôn luôn ôn hòa, rất ít xung đột cùng hắn, nếu như hai người có ý nghĩ đối địch, gặp phải ý kiến không hợp, nàng sẽ kiên nhẫn phân tích cho hắn nghe, chưa bao giờ tức giận, dùng lời nói cay nghiệt để đối chọi với hắn.
Nhưng vì ghen tỵ, hắn đã nói ra những lời đả thương nàng, còn phát giận không để ý tới nàng, thậm chí ngay cả lúc rời giường cũng không quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.
Tối qua hai người đều ngủ không yên ổn, hơi thở Tố Giác hòa trong đêm thanh tịnh làm hắn biết Tố Giác không ngủ, suốt đêm cứ nằm im như vậy.
Sau khi hắn đứng lên, ngay cả lời an ủi cũng không có, để cung nhân phục vụ hắn mặc xiêm áo xong, liền mang cơn giận còn sót lại vào triều.
Nếu như Tố Giác thật sự bị hắn chọc giận, không chừng lại không chào mà rời cung trốn đi. . . . . .
Tâm tư Đông Phương Diệu ở Ngự thư phòng rối bời, tâm trạng Tần Tố Giác ở lại Hướng Minh cung cũng không tốt.
Hồi tưởng lại hình ảnh lúc sáng sớm, khi nam nhân kia nổi giận rời đi, lòng nàng đau thắt…
Có phải nàng rất quá đáng, ỷ vào tình thương yêu của Diệu đối với nàng, mà một lần nữa lại khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của hắn?
Lần này hồi cung, trước mặt nàng, hắn luôn bày thấp tư thế, cẩn thận chuẩn bị tất cả những thứ nàng yêu thích, thân là một đế vương, làm được như thế, đã là điều không dễ.
Nếu như không có đại sư huynh, nàng cùng Diệu đúng là một đôi vô cùng hạnh phúc, nhưng. . . . . .
Nghĩ đến đại sư huynh chết oan, trên khuôn mặt Tần Tố Giác lại toát ra sự áy náy.
Nhưng thị thị phi phi, đâu phải chỉ dùng một câu đúng sai là có thể giải thích hết được?
Diệu chỉ làm chuyện hắn nên làm, nếu hắn không làm, cũng có người khác làm, mỗi người đều có lập trường của mình, Diệu không sai, đại sư huynh không sai, như vậy ai mới là người sai?
Nàng thở dài sâu kín, chợt thấy một người sặc sụa mùi rượu bước vào.
Trong nháy mắt, bức rèm che bị vén lên, chỉ thấy người kia chân không, nhằm thẳng mình mà đến.
Hắn uống rượu?
Tần Tố Giác ngẩn ra, nếu không đỡ hắn sẽ ngã xuống, nàng vội vàng tiến lên, một tay vịn lấy hắn.
“Tố Giác. . . . . .”
Nam nhân ôm chặt thân thẻ nàng vào lòng, hơi thở tràn đầy mùi rượu khiến nàng thoáng cau mày.
“Thì ra nàng vẫn còn ở đây, thật may là nàng vẫn còn ở đây”. Đông Phương Diệu cười ngây dại, đôi tay không tự chủ được dùng sức siết chặt, “Nếu nàng đi rồi, ta thật sự hối hận chết mất”
Nghe vậy, ngực nàng đau nhói, không nhịn được liền nói: “Chàng say rồi, tới giường nằm xuống đi”
“Không, ta không say, nếu có say, thì chính là trái tim ta chứ không phải chỗ này”.
Đông Phương Diệu chỉ vào đầu mình, thân thể đang say lảo đảo đứng thẳng, cúi đầu xuống thấp hơn nửa người.
“Tối hôm qua ta chọc nàng tức giận, ta sợ nàng không để ý tới ta nên mới kêu Tường Quý chuốc rượu cho ta thêm can đảm, có mấy lời, lúc tỉnh ta không dám nói cùng nàng, chỉ có say, mới có dũng khí nói ra. Tố Giác. . . . . .”
“ Trong thâm tâm nàng đối với Sở Tử Mặc còn áy náy, tất cả đều bởi vì ta, nếu như có ta, nàng cũng không có kết quả như ngày hôm nay, nên… người phải chịu đựng sự trừng phạt là ta, không phải nàng”.
Hắn vuốt ve nàng vô cùng êm ái, cười nói , “Tội thuộc về ta, nên để ta bị trừng phạt, nàng hãy cố sống thả lòng mình, không cần phải sống mệt mỏi như thế này nữa, nhìn nàng như vậy, ta đau lòng lắm, nàng biết không?”
Tần Tố Giác ngước mặt nhìn hắn, đáy lòng đau xót vô hạn, không cách nào khống chế, nước mắt tràn mi.
Đông Phương Diệu thấy, từ từ cúi đầu, từng giọt từng giọt, hôn nước mắt rơi trên má nàng.
“Đừng khóc, nàng không nhớ sao? Trước khi lên ngôi ta đã nói, một ngày kia, nếu ta lên làm hoàng đế, nhất định sẽ làm cho nàng trở thành người hạnh phúc nhất.
“Bất kỳ cửa ải khó khăn nào ta đều không sợ, duy chỉ có nước mắt của nàng, sẽ làm lòng ta đau đớn. Tố Giác, ta muốn để cho nàng hạnh phúc làm thê tử của Đông Phương Diệu, ta sẽ đem hết toàn lực giúp nàng thoát khỏi tội nghiệt”
“Diệu. . . . . .” Tần Tố Giác ôm hắn thật chặt, khóc thất thanh.
Đông Phương Diệu đưa tay nâng cằm nàng lên nàng, dịu dàng hôn lên nước mắt của nàng, khóe mắt, gương mặt, đôi môi, hắn hôn trìu mến, bàn tay chậm rãi chạm vào ngực nàng, khiến nàng run lên.
Hắn dùng một tay ôm nàng lên long sàng, đặt thân thể tinh tráng lên trên người nàng, dụ dỗ nàng nở rộ….
Một đêm tràn đầy ngọt ngào, khi Tần Tố Giác ngủ thật say, trong đầu Đông Phương Diệu không cưỡng lại được cảm giác hạnh phúc khó tả.
Hắn biết, trong tức thời, Tố Giác không thể bỏ nút thắt trong lòng xuống, nhưng nàng đã tiếp nhận tình cảm của hắn.
Gây gổ thật sự rất đau đớn, nếu như lão Tam không kịp thời mắng tỉnh hắn, hắn không biết mình còn để tâm đến chuyện vụn vặt ấy tới khi nào.
Đúng lúc đó, long sàng đột nhiên rung nhẹ.
Đông Phương Diệu cùng Tần Tố Giác đều là người tập võ, gió thổi cỏ lay cũng làm cho bọn họ cảnh giác.
Tần Tố Giác đột nhiên mở mắt, lẳng lặng quan sát động tĩnh chung quanh.
Hắn cũng ngẩn ra, hạ mắt xuống, nhìn nàng bị chấn kinh mà tỉnh lại, đáy lòng hiện lên thương yêu vô hạn.
“Vừa rung một cái có phải không?”
Đông Phương Diệu gật đầu, nhìn thần sắc nàng mệt mỏi, dịu dàng nói: “Ngủ đi, không có chuyện gì, ta sai Tường Quý đi thăm dò một chút là biết chuyện gì xảy ra”.
Tần Tố Giác cực kì mệt nhọc, gật đầu một cái, vùi mình vào ngực hắn, chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, đã nghe thanh âm Tường Quý truyền đến. “Vạn tuế gia, Thứ sử An Phong phái người hỏa tốc chạy tám trăm dặm không ngừng nghỉ tới cấp báo, nửa đêm hôm qua, An Phong bị động đất. . . . . .”
Nghe vậy, Đông Phương Diệu thất sắc. Chẳng lẽ chấn động tối hôm qua là cái này?
Tần Tố Giác vừa tỉnh lại cũng bị tin tức này chấn động. Tối hôm qua, nàng chỉ cảm thấy sự lay động nhẹ nhàng, nhưng An Phong cách kinh thành ít nhất cũng vài trăm dặm lộ trình, nếu ngay cả kinh thành cũng có thể cảm nhận được chấn động, như vậy An Phong. . . . . .
“Tố Giác, nàng nghỉ thêm một lát, ta lên triều xem ý kiến của các đại thần thế nào”. Đông Phương Diệu vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đơn giản rồi lên triều.
Trên điện, rất nhiều đại thần đều nói tới chuyện động đất tối hôm qua.
Không lâu sau, thị vệ được Thứ sử An Phong phái đến được triệu tới Thái Hòa điện, đem tình hình của An Phong báo cáo rõ ràng.
Nghe xong, chúng đại thần có chút khiếp sợ. Hoài Châu vừa mới xảy ra lũ lụt, hôm nay An Phong lại gặp địa chấn, vả lại tình hình rất thảm trọng.
Mọi công trình, nhà cửa bên trong thành An Phong sụp đổ toàn bộ, dân chúng địa phương tử thương vô số, kho lương thảo của quân đội cũng bị hủy, hai vạn đại quân đóng tại nơi đó sắp lâm vào cục diện thiếu hụt lương thực trầm trọng.
Tin tức này khiến triều đìn lâm vào tình cảnh khó khăn.
An Phong đối với triều đình Bắc Nhạc là một địa phương vô cùng nhạy cảm, bởi vì, An Phong chính là quê cũ của binh mã đại tướng quân đã qua đời, Sở Tử Mặc, hai vạn đại quân đóng tại đó đều là bộ hạ hắn tin cậy nhất.
Năm đó Sở Tử Mặc đột tử, rất nhiều tướng lãnh theo hắn muốn tạo phản, thật may là Đông Phương Diệu đã đánh đòn phủ đầu, lo lắng chiêu an, lúc này mới không đánh mà thắng, đè bẹp ý chí làm phản của họ.
Nhưng trong lòng tướng lãnh đã có bất mãn, cho nên, thời điểm quân đội biên chế lại, không ít người xin phép thượng cấp, hi vọng có thể tiếp tục lưu lại, dốc sức vì An Phong.
Đông Phương Diệu cũng không phản đối, biết những tướng lãnh kia trung thành với Sở Tử Mặc, nếu bọn họ muốn ở lại An Phong, hắn cũng không làm khó.
Kể từ sau khi lên ngôi, hắn toàn tâm dốc sức phát triển kinh tế, tuyển dụng người tài, một An Phong nho nhỏ, cứ như bị hắn quên lãng.
Không nghĩ lần động đất này lại xảy ra ở An Phong, đây đúng là việc làm cho người ta đau đầu.
Triều đình vì chuyện này mà xảy ra tranh cãi, tất cả mọi người không biết nên phái ai đi khắc phục thiên tai, nhìn thái độ của thủ hạ cũ của Sở Tử Mặc, ai đi cũng không có lợi.
Mọi người ở đây không đưa ra được kế gì, không ai cất lời. Đông Phương Diệu đột nhiên nói: “Lần này An Phong gặp nạn thiên tai, trẫm sẽ về đó”.
Tiếng nói vừa dứt, mọi người kinh hãi.
Nhưng hắn không để văn võ bá quan có bất kỳ ý kiến nào, trực tiếp tuyên bố bãi triều, đứng dậy rời đi.
Trở lại Hướng Minh cung, Đông Phương Diệu đem chuyện ngày hôm nay nói rõ với Tần Tố Giác, cuối cùng, nghiêm túc bày tỏ, “Ta đã quyết định tự mình đi An Phong khắc phục nạn thiên tai”.
Nàng kinh ngạc, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
“Ta đã cho Tường Quý đi chuẩn bị tất cả, còn phân phó Tôn Hữu Đạo nhanh chóng chuẩn bị lương thảo, lần này đi An Phong, ta chỉ mang hai ngàn tinh binh”.
“Nhưng tướng lãnh An Phong đều là bộ hạ cũ của sư huynh”.
“Vậy thì sao?” Đông Phương Diệu mỉm cười, “Sở Tử Mặc đã chết, dù ban đầu những người đó thề chết theo hắn, bọn họ vẫn là quân nhân Bắc Nhạc. Hơn nữa, ta cũng có thể nhân cơ hội này, tiếp tục chiêu an”.
“Lúc mới lên ngôi, bận rộn nhiều việc, muốn nhanh chóng, ta chỉ có thể dùng phương pháp trọng thưởng để thu phục nhân tâm, sau đó sẽ dùng võ lực khiến một số người không dám vọng động, nhưng ta cũng hiểu, bọn họ không chân chính thần phục ta, bọn họ đều là nam tử hán, muốn thắng được lòng trung thành của bọn họ, ta phải để cho bọn họ tâm phục khẩu phục”.
“Chàng đã muốn đi, vậy ta về đó cùng chàng”.
“Tố Giác, nàng là nữ nhân, đi về địa phương xa xôi như vậy sẽ rất khổ cực”
Nàng cười nói: “Năm đó cùng chàng trốn tránh sự truy đuổi của tiên hoàng, cùng chàng thiết lập kế hoạch trong quân trướng, ta đều không sợ khổ, chẳng lẽ ở trong hoàng cung sống an nhàn sung sướng một thời gian, trong mắt chàng, ta đã hóa thành đóa hoa mảnh mai? Huống chi, chàng là thiên tử cũng không sợ vất vả, quyết định tự mình tiến về khu vực thiên tai”.
“Không hiểu thiên hạ thì làm sao trị được thiên hạ?”. Hắn thở dài, nhẹ nhàng nâng tay của nàng, “Tố Giác, nàng có thể đi cùng ta, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook